Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 30

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Tử Quỳnh ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Bắc Thần Phong nhất thời trắng bệch một mảnh, nói chuyện cũng có chút cà lăm:"Ngươi, ngươi đã làm cái gì, bà ấy là sư phụ ngươi!"
"Cho nên ta chỉ dùng dược để làm cho bà ấy ngủ một lát. Nói đi, các ngươi đã dùng biện pháp gì để khống chế sư phụ ta?" Bạch Vũ lạnh lùng nhìn hắn, như là đang nhìn một người ૮ɦếƭ, sát ý nơi đáy mắt như dây thừng ghìm chặt cổ Bắc Thần Phong, làm cho hắn hoảng hốt không thở nổi.
"Sư phụ ngươi là Triệu hoán sư đỉnh cấp, là Thần y, ai có thể khống chế được bà ấy?" Bắc Thần Phong chột dạ lui về phía sau.
Bạch Vũ lạnh lùng cười, "Nếu không muốn nói, thì ngươi đi ૮ɦếƭ đi!"
Nàng quả quyết gọi ra tiểu Thanh, phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, hỏa diễm nóng cháy tản ra khí thế thôn thiên (nuốt trọn bầu trời), đốt cho toàn bộ Thư các giống như bị nấu chảy.
Bắc Thần Phong cuống quít dùng Thuấn Thiểm, lại đánh vào một đầu phong ấn linh khí trong Thư các. Hắn giận sôi lên, phòng ngừa Bạch Vũ chạy trốn cuối cùng phong ấn lại cản trở chính hắn, quả thực chính là chuyển đá đập chân mình.
Nếu đã chạy không thoát, hắn hạ quyết tâm, gọi ra Tử Văn Huyết Hổ, quay đầu lao thẳng tới Bạch Vũ. Mặc dù ở trên Triệu hoán đại hội bại bởi Bạch Vũ, nhưng hiện tại Bạch Vũ bị thương, hắn không hẳn là không thể thắng.
Sự thật đã chứng minh Bắc Thần Phong không thể thắng được, cho dù Bạch Vũ bị thương, tiểu Thanh cũng vẫn hung tàn như trước, có thể đốt người thành tro, hơn nữa Bạch Vũ rắc rất nhiều bột phấn trong không khí, so với trên đại hội Bắc Thần Phong thua còn thảm hơn, nửa ૮ɦếƭ nửa sống dựa vào góc tường.
"Bây giờ có gì muốn nói không?" Bạch Vũ từ trên cao nhìn hắn.
Bắc Thần Phong rùng mình một cái, "Ta không biết ngươi đang nói cái gì. . . . . . A!"
Một ngụm hỏa diễm của Tiểu Thanh đốt trên cánh tay hắn, đau đến mức khiến hắn nằm tên mặt đất lăn lộn.
"Ta đã không còn kiên nhẫn, ngươi không nói ta có thể đi hỏi Bắc La Quận Vương. Tiểu Thanh, giao cho ngươi ." Bạch Vũ lau vết máu bên miệng, không chút để ý gọi tiểu Thanh.
"Đừng Gi*t ta!" Bắc Thần Phong kêu lên thảm thiết như Gi*t heo, làm sao còn có nửa điểm phong độ tao nhã, "Bọn ta đã nâng cấp khế ước nô bộc của Bạch Tử Quỳnh lên thành khế ước lời hứa."
Bạch Vũ nổi trận lôi đình, hận không thể một chưởng đánh ૮ɦếƭ Bắc Thần Phong.
Khế ước lời hứa nàng vừa khéo biết được, biết còn rõ ràng hơn, so với khế ước nô bộc, khế ước lời hứa càng thêm âm tàn.
Khế ước chủ tớ chỉ dùng quan hệ chủ tớ khiến khế ước ràng buộc con người, không người nào có thể thoát đi, khế ước lời hứa lại là khế ước kiểm soát toàn bộ tinh thần của con người, ấn nhập khế ước lời hứa vào sâu trong tinh thần con người, khiến cho người khác trung thành và tận tâm chấp hành, tuyệt không có khả năng phản bội.
Hiển nhiên là Bắc Thần Phong ấn lời hứa gả Bạch Vũ cho hắn vào tư tưởng của Bạch Tử Quỳnh, cho nên cho dù Bạch Tử Quỳnh có không muốn bao nhiêu cũng đều phải giúp hắn thực hiện, hơn nữa không biết là có gì không đúng.
Cũng may cảm tình của Bạch Tử Quỳnh đối với Bạch Vũ vẫn còn, thập phần tín nhiệm Bạch Vũ, mới để cho Bạch Vũ thuận lợi hạ độc.
"Lập tức giúp sư phụ ta giải trừ lời hứa!" Bạch Vũ căm tức đá một cước vào trên người Bắc Thần Phong.
Bắc Thần Phong cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia tính kế, ngẩng đầu lên bày ra vẻ mặt thê thảm, "Ta, ta không có cách nào, khế ước lời hứa là do phụ vương ta khế, phải dùng máu của hắn mới có thể loại bỏ được lời hứa. . . . . ."
"A, khi dễ ta cái gì cũng không biết sao? Khế ước lời hứa không phải cần máu để loại trừ, mà là khi hoàn thành khế ước ngưng tụ ra Huyết Châu Tử (hạt châu bằng máu), dùng nghi thức hủy diệt viên Huyết Châu kia mới có thể giải trừ khế ước. Nói, viên Huyết Châu kia giấu ở đâu? Đừng nói với ta là Bắc La Quận Vương đã cất giấu, ta không tin ngươi cái gì cũng không biết." Bạch Vũ vặn tay Bắc Thần Phong, con ngươi lạnh như băng.
Bắc Thần Phong rốt cuộc hoảng sợ, cả khuôn mặt xám như tro tàn, dựa vào một tia khí lực cuối cùng muốn chạy thoát.
Lúc này, Thư các đột nhiên lay động kịch liệt.
Bên ngoài Thư các có mấy đội nhân mã, Bách Lý Uy mang theo thủ hạ Cấm Vệ Quân bao vây Thư các, đang suy nghĩ biện pháp phá vỡ phong ấn linh khí, hơn mười đạo linh khí đánh ra, đánh Thư các thành một lỗ thủng, nhưng phong ấn lại không thể đánh vỡ.
Bắc Thần Phong nhìn thấy Bách Lý Uy thật giống như thấy được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, giãy dụa nhào qua, "Bách Lý tướng quân, cứu ta!"
"Câm miệng!" Bạch Vũ rất không khách khí đá hắn đến góc tường, đi ra phía trước, nhìn Bách Lý Uy oai phong nghiêm nghị đứng ở phía trước mọi người.
Bách Lý Uy cưỡi một con Triệu hoán thú có bốn cái sừng trên đầu, phía sau là hơn một trăm quân bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, sát khí âm lãnh lan tràn ở trong không khí, uy nghiêm khí phách.
Hắn nhìn xuống Bạch Vũ, ánh mắt hung tợn tràn ngập sát ý như muốn lăng trì Bạch Vũ, "Bạch Vũ, ngươi thật to gan, dám ở trong Vương thành Bắc La làm hại Tam hoàng tử điện hạ, ta thấy ngươi là không muốn sống chăng!"
Bạch Vũ khinh thường nâng lên khóe miệng, "Là ta làm hại, ngươi có thể làm gì?"
Nàng trở về vì muốn mang Bạch Tử Quỳnh đi, ai cũng không được ngăn cản! Đừng nói là đả thương Bắc Thần Phong, ngay cả náo loạn Vương thành Bắc La long trời lở đất, san bằng toàn bộ Hoàng cung, nàng cũng sẽ làm theo mà không có chút sai sót.
"Làm càn! Gi*t nàng ta cho ta!" Bách Lý Uy giận tím mặt, vẫy tay lệnh cho Cấm Vệ Quân xông lên phía trước.
Mấy ngày nay hắn vẫn vội vàng cầu thầy hỏi dược cho Bách Lý Vân Diễm, chuyện gì cũng không quan tâm. Nghe được Bắc La Quận Vương sẽ đối phó Bạch Vũ, hắn mới nghe lệnh tiến đến, không vì cái gì khác, chỉ vì nghĩ báo thù cho nữ nhi!
"Ta xem ai dám." Bạch Vũ sẵng giọng, ánh mắt đảo qua mọi người, hỏa diễm lăng trì trong tay vọt ra, nhắm thẳng vào Bắc Thần Phong, "Ai dám cố chấp xông lên, ta sẽ Gi*t Bắc Thần Phong!"
Cấm Vệ Quân không dám động, tất cả đều quay đầu lại nhìn Bách Lý Uy.
Lửa giận trong mắt Bách Lý Uy càng sâu, biểu tình vô cùng hung ác, lộ ra một cỗ ngoan độc: "Bạch Vũ, ngươi lớn mật! Đừng tưởng rằng ngươi được Vô Trần Cung tuyển thành đệ tử có thể vô pháp vô thiên. Ngươi dám động vào một sợi lông của Tam hoàng tử, lão phu chắc chắn ngươi sẽ bị bầm thây vạn đoạn. Thức thời thì mau chóng giao Tam hoàng tử ra đây, nói không chừng ta còn có thể thủ hạ lưu tình, lưu lại một mạng chó của ngươi!"
"Bổn cô nương không hiếm lạ thủ hạ lưu tình của ngươi. Muốn mạng của Bắc Thần Phong, vậy thì gọi Bắc La Quận Vương tự mình đến đây, ở trước mặt ta giải trừ khế ước cho sư phụ ta." Bạch Vũ nắm Bắc Thần Phong không buông, nàng sẽ không ngu xuẩn tin tưởng lời nói của Bách Lý Uy, Bắc Thần Phong là một lợi thế không tồi, thả đi thì chỉ có một con đường ૮ɦếƭ.
"Ngươi nằm mơ!"
Xoát ——
Bạch Vũ không chút khách khí vung một đạo Lưu Hỏa lên người Bắc Thần Phong, Bắc Thần Phong đau đến gào khóc kêu la, "Bách Lý tướng quân, cứu ta! Nhanh đi tìm phụ vương ta . . . . . ."
Sắc mặt Bách Lý Uy trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ u tối không rõ, nghiến răng vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Nữ nhi duy nhất của hắn – Bách Lý Vân Diễm vẫn còn bại liệt trên giường, khuôn mặt bị hủy, linh mạch cũng bị hủy, Hoàn Hồn Thảo ngàn năm có thể trị liệu cũng bị Bạch Vũ lấy đi, cho dù Bách Lý Vân Diễm có thể khôi phục cũng là một phế vật bị hủy dung, tất cả chuyện này đều do Bạch Vũ làm hại!
Bây giờ hắn hận không thể lăng trì Bạch Vũ, nhưng Bắc Thần Phong ở trên tay Bạch Vũ, nếu không phải hắn nghĩ nếu Bắc Thần Phong bị Gi*t ૮ɦếƭ thì sẽ không thể nói rõ được với Quận Vương. Nhưng hắn rất không muốn gọi Bắc La Quận Vương đến đây, Bắc La Quận Vương mà đến đây, hắn vốn sẽ không có cơ hội báo thù.
Cấm Vệ Quân bên cạnh đều lo lắng nhìn hắn, "Tướng quân, không bằng bẩm báo cho Quận Vương đi. Tam hoàng tử còn đang ở trên tay nàng ta, vạn nhất bị nguy hiểm đến tính mạng.. . . ." Hậu quả bọn họ gánh vác không nổi, Tam hoàng tử chính là Hoàng tử Quận Vương xem trọng nhất.
"Thúi lắm! Chúng ta đường đường là Cấm Vệ Quân Bắc La sao có thể để người Hi*p bức? Cho dù Quận Vương đến đây cũng nhất định sẽ không thỏa hiệp!" Bách Lý Uy chửi ầm lên, chỉ vào Bạch Vũ, "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, lập tức xông lên trước tiên bắt Bạch Vũ lại cho ta, sống ૮ɦếƭ bất luận!"
"Nhưng Tam hoàng tử. . . . . ."
Bách Lý Uy rút một cái roi ra, tức giận nói: "Chính vì Tam hoàng tử mới phải lập tức hành động, nhiều người như vậy vẫn không thể cứu được Tam hoàng tử, dứt khoát đi tự sát đi." Từ sau khi Bắc Thần Phong ghét bỏ Bách Lý Vân Diễm, hắn đã không còn cảm tình gì đối với Bắc Thần Phong.
"Vâng!" Chúng quân sĩ đành phải nghe lệnh tiến lên. Bọn họ là Triệu hoán sĩ, cũng là quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh chóng xếp thành hàng tới gần, khí thế sát phạt bức người đập vào mặt, phong ấn trong Thư các bắt đầu xuất hiện vết rách.
Bạch Vũ liếc nhìn sắc mặt Bắc Thần Phong trắng bệch, "Xem ra ngươi cũng không phải quan trọng như vậy, sống hay ૮ɦếƭ cũng không có người quan tâm, còn tưởng rằng có thể dựa vào ngươi để cho Bách Lý Uy nhượng bộ."
Bắc Thần Phong rất nhanh nắm chặt tay hơi hơi phát run, lửa giận công tâm, phun ra một 乃úng máu, "Bách Lý Uy, hắn dám như thế, hỗn đản (đồ vô lại)!"
Bạch Vũ lười nghe Bắc Thần Phong chửi bậy, hắn tức ૮ɦếƭ cũng không liên quan đến chuyện của nàng. Hơn trăm Triệu hoán sĩ mang theo Triệu hoán thú của bọn họ bao vây ở bên ngoài Thư các, phong ấn bảo hộ Thư các đã sắp vỡ vụn.
Bạch Vũ bình tĩnh đảo mắt qua bốn phía, yên lặng thối lui đến bên cạnh Bạch Tử Quỳnh, sờ sờ lên mặt bàn chung quanh, giương mắt nhìn chằm chằm các lỗ bị xuyên thủng trong Thư các, cũng là chỗ phong ấn yếu nhất.
Tiểu Thanh nhu thuận đứng ở cạnh nàng, hỏa diễm đầy người diễm lệ giống như ánh bình minh rạng rỡ sáng chói, đôi mắt giống như hồng bảo thạch cũng nhìn chằm chằm chỗ phong ấn trong Thư các.
Không cần phân phó, không cần lên tiếng, tiểu Thanh cũng hiểu được tâm tư Bạch Vũ, hiểu được mình nên làm chút gì cho chủ nhân.
Răng rắc ——
Phong ấn trong Thư các do chính tay Bắc La Quận Vương phong ấn vẫn không thể chống cự lại hơn trăm Triệu hoán sĩ công kích, dao động kịch liệt, linh khí cường đại phóng lên cao, ầm ầm tiêu tán.
Cấm Vệ Quân giống như thủy triều xông vào, bọn họ tràn vào trong nháy mắt. Mâu quang Bạch Vũ lạnh lùng, quăng Bắc Thần Phong về hướng trung tâm đám người. Mọi người cuống quít đón lấy, cùng lúc đó Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh ra tay .
Đây là sau khi tiểu Thanh học được Bạo Liệt Lưu Hỏa, phát ra lưu hỏa có uy lực cường đại nhất. Hỏa diễm ngút trời bao phủ cả tòa Thư các, khí thế hủy thiên diệt địa càn quét tất cả dễ như trở bàn tay, Thư các nháy mắt hóa thành một mảnh biển lửa.
Mọi người khóc, kêu, lăn lộn, bỏ chạy bốn phía trong hỏa diễm, ngay cả Bách Lý Uy xông tới cũng bị bỏng, miệng vết thương dần dần biến thành màu đen, không ngừng chuyển biến xấu.
Thật vất vả dập tắt đại hỏa thiêu đốt cả tòa lầu các, một quân sĩ giọng run run bẩm báo Bách Lý Uy, "Tướng quân, Tam hoàng tử hắn. . . . . . hắn đã ૮ɦếƭ! Làm sao bây giờ?"
Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh cho dù người đứng ở nơi nào cũng phải chịu ảnh hưởng, Bắc Thần Phong lại là người đứng mũi chịu sào, còn thiếu chút không bị đốt thành tro, ૮ɦếƭ không cần phải nói có bao nhiêu thảm.
Bách Lý Uy tức khắc ௱ôЛƓ lung, "Thật đã ૮ɦếƭ rồi? Vậy Bạch Vũ đâu?"
“Không biết, Triệu hoán thú của nàng ta bị chúng ta đánh cho tiêu tan, nhưng sau khi xông tới chỉ có một mảnh biển lửa, không thấy được bóng dáng của nàng ta."
"Còn không mau đi tìm! Thư các đã bị bao vây, nàng ta ra không được, nhất định là vẫn còn trong lầu các, cho dù lật toàn bộ thư các lên cũng phải tìm ra cho ta!" Bách Lý Uy căm tức đá qua một cước, trong mắt đều muốn phun ra lửa.
Bắc Thần Phong đã ૮ɦếƭ, Bạch Vũ cũng không thấy bóng dáng, điều này sao có thể? Bạch Vũ phải ૮ɦếƭ! Nàng ta trước kia thường xuyên tùy ý ra vào Bắc La thư các, đối với Thư các phi thường quen thuộc, nhất định là đã trốn vào nơi mật thất nào đó bên trong Thư các.
Bách Lý Uy không biết mật thất ở đâu, bây giờ hắn cũng không dám đi tìm Bắc La Quận Vương. Bắc Thần Phong đã ૮ɦếƭ, hắn còn chưa nghĩ ra phải khai báo như thế nào, chỉ có thể ra lệnh một tiếng, để cho Cấm Vệ Quân mang hết khả năng ra mà tìm kiếm.
Thư các bị tổn hại nghiêm trọng, rất nhiều nơi bị đại hỏa đốt cháy đen, cũng may tất cả bộ sách đều có Linh khí bảo hộ, không xuất hiện hư hao gì, nhưng lại rơi lả tả khắp nơi.
Cấm Vệ Quân thu dọn mấy bộ sách xong, chuyển ra bên ngoài Thư các, nghiêm túc điều tra khắp nơi trong Thư các, tìm chốt mở mật thất, mỗi một góc cũng không dám bỏ qua.
Bạch Vũ ôm Bạch Tử Quỳnh mê man trầm mặc đứng ở một mật thất nhỏ hẹp, âm thanh mọi người đi tới đi lui ở phía trên vang lên lộc cộc, giống như bùa đòi mạng đập vào lòng nàng.
Nàng mỏi mệt tê liệt ngồi xuống cạnh tường, trong cổ họng không ngừng bốc lên một chút mùi máu tanh. Tiểu Thanh bị đánh tan khiến cho Linh mạch của nàng bị thương không nhẹ, hơn nữa một chưởng lúc trước Bạch Tử Quỳnh đánh ra nàng vẫn kiên cường chống đỡ, hiện tại rốt cuộc chống đỡ không được, phun ra một miệng máu, đâu đâu cũng thấy toàn là máu đỏ tươi.
Trong hoảng hốt, Bạch Vũ không hiểu sao lại nghĩ tới Dạ Quân Mạc, tại thời điểm không hay ho như vậy, nàng lại hi vọng Dạ Quân Mạc ở bên cạnh nàng, muốn ôm cổ hắn, tựa vào trong иgự¢ hắn cái gì cũng không quan tâm. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã không muốn buông tay hắn.
"Ngươi đã ôm ta ngủ hai lần, chiếm nhiều tiện nghi như vậy, mau đến cứu ta đi chứ." Bạch Vũ oán giận kêu gào, lấy ra hai viên Huyết Hoa Tham chữa thương còn sót lại trên người nuốt xuống.
Lúc Bắc La thư các bị thiêu rụi, Dạ Quân Mạc đang ở trong Hoàng cung đàm phán cùng Bắc La Quận Vương, hắn muốn Thượng Vực Vẫn Thạch (thiên thạch thượng vực) trong tay Bắc La Quận Vương.
Trên thực tế đó là một khối đá niết bàn thuộc tính Hỏa, cho dù ở trên khu vực Bát Đại thế giới cũng cực kỳ hiếm thấy, một vị diện thấp bé như Vân Vũ Thần Châu căn bản không có khả năng tồn tại, nhưng trùng hợp lại có một khối như vậy rơi xuống khu vực của Bắc La.
Hỏa diễm trong Vẫn Thạch đã bị Bách Lý gia lấy đi rồi, chính là Thượng Vực Thiên Hỏa lúc trước Bách Lý Vân Diễm làm bỏng Sa Hoằng, nhưng Vẫn Thạch lại rơi vào trong tay Bắc La Quận Vương.
Bởi vì đá niết bàn sẽ khiến cho những gì chạm vào chúng bị đốt toàn bộ thành tro, không có cách nào di chuyển. Ngay lúc đó, Bắc La Quận Vương liền xây một cái mê cung ngầm thật lớn ngay tại chỗ để giữ gìn tảng đá.
Đã cách nhiều năm, ngoại trừ hoàng thất Bắc La, đã không còn ai biết mê cung kia ở đâu, đá niết bàn lại ở chỗ nào trong mê cung.
Dạ Quân Mạc ở trên Triệu hoán đại hội nhìn thấy Bách Lý Vân Diễm dùng Thượng Vực Thiên Hỏa nên chỉ biết Bắc La hẳn sẽ có một cục đá niết bàn, hắn phi thường dứt khoát đưa ra yêu cầu muốn Vẫn Thạch kia.
Bắc La Quận Vương thật ra cũng không có gì luyến tiếc, Vẫn Thạch kia tuy nói là bảo vật trấn quốc, trên thực tế một chút chỗ dùng cũng không có, nằm ở dưới mặt đất vài trăm năm cũng không có người trông coi, là vật trân quý nhưng không dùng được thì cũng là đồ không tốt. Dạ Quân Mạc muốn, ngược lại Bắc La Quận Vương rất vui vẻ.
Một người vô cầu căn bản sẽ không có cách nào mượn sức, phải muốn gì đó mới được. Đương nhiên, hắn sẽ không tặng không cho Dạ Quân Mạc, nói như thế nào cũng là bảo vật trấn quốc, chung quy cũng phải đổi lại một cái nhân tình thật lớn.
Vì thế hắn làm bộ thập phần khó xử kể ra với Dạ Quân Mạc bảo vật trấn quốc của hắn quý giá cỡ nào, lúc trước vì bảo tồn tảng đá kia hao phí tâm huyết bao nhiêu, Bắc La coi trọng tảng đá chạm cũng không chạm vào được kia như thế nào. . . . . .
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nghe, cũng không nói chuyện.
Đá niết bàn trân quý hắn đương nhiên rõ ràng, là bảo vật 3000 năm mới xuất hiện một khối, cho dù lấy thiên tài địa bảo sang quý nhất trong thương khố của Vân Vũ Thần Châu cũng không đổi được, nhưng Bắc La Quận Vương đương nhiên không rõ ràng lắm thứ này quý giá, điều kiện khai ra cũng sẽ không quá cao, hắn đồng ý đáp ứng.
Lúc này, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa trong Vương thành đánh gãy những lời lải nhải của Bắc La Quận Vương. Tiếng động nổ tung oanh động toàn thành, ngay cả Hoàng cung cũng cảm thấy hơi hơi chấn động.
Bắc La Quận Vương hoảng sợ, đứng dậy nhìn thoáng qua phương hướng tiếng nổ phát ra, rất nhanh lại trấn định tự nhiên ngồi trở lại, tiếp tục nước miếng bắn tung tóe đàm luận với Dạ Quân Mạc chuyện Vẫn Thạch.
Mày kiếm Dạ Quân Mạc nâng lên, động tĩnh lớn như vậy cũng không sai người đến hỏi, nếu không phải trái tim khoan dung thì chính là đã sớm biết chuyện gì xảy ra. Phương hướng tiếng nổ hình như là Bắc La thư các, vừa vặn hôm nay Bạch Vũ đi Bắc La thư các để xem sư phụ nàng.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng, phân phó Ám Ưng, "Đi xem."
"Vâng"
"Chờ một chút." Bắc La Quận Vương ngăn Ám Ưng lại, chê cười nhìn về phía Dạ Quân Mạc, "Cũng không phải chuyện lớn gì, không nhọc đến Mạc Điện chú ý, chúng ta tiếp tục nói chuyện Vẫn Thạch."
"Vương thành nổ tung, không phải chuyện lớn?" Dạ Quân Mạc mắt lạnh nhìn hắn.
Sắc mặt Bắc La Quận Vương khẽ biến, thuận miệng bịa chuyện: "Có lẽ trường thi đấu đánh nhau tạo thành động tĩnh, trong trường thi đấu một khi tỷ thí đều không thu lại được, Công hội Triệu hoán sư xây dựng trường thi đấu ở Vương thành ta theo quy cách lớn nhất, có rảnh Bổn vương sẽ dẫn ngươi đi xem."
"Không cần ." Dạ Quân Mạc đứng lên muốn đi. Hắn trăm phần trăm xác định Bắc La thư các bên kia đã xảy ra chuyện, Bắc La Quận Vương chẳng những không cảm kích còn không muốn cho hắn tham dự vào, rất có khả năng liên quan tới Bạch Vũ.
"Ai! Mạc Điện, ngươi đừng đi a, Vẫn Thạch ngươi không cần sao?" Bắc La Quận Vương nóng nảy.
Bắc Thần Phong lên kế hoạch hôm nay ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ lấy Bạch Vũ ở Bắc La thư các, vì để đảm bảo đạt được mục đích, Bắc La Quận Vương để cho Bách Lý Uy dẫn theo Cấm Vệ Quân đến bên ngoài Thư các, nếu bất thành sẽ Gi*t ૮ɦếƭ Bạch Vũ.
Nghe động tĩnh này hiển nhiên là sự tình không thành, đã động thủ đến nước này. Một khi đã như vậy, nhất định phải trừ bỏ Bạch Vũ sạch sẽ lưu loát! Không thể để cho Bắc La sử dụng, cũng không thể lưu lại cho Đông Nhạc.
Bạch Vũ đã được Vô Trần Cung tuyển làm đệ tử chính thức, qua một thời gian ngắn sẽ tiến vào Vô Trần Cung, dựa vào tốc độ tu luyện yêu nghiệt của nàng, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành tâm phúc đại họa của Bắc La.
Nếu bây giờ để cho Mạc Điện rời đi, khẳng định Bách Lý Uy sẽ không Gi*t được Bạch Vũ, tất cả sẽ trở thành uổng phí, hắn có nói gì cũng phải giữ Mạc Điện ở lại.
Ám Ưng đi theo phía sau Dạ Quân Mạc, có chút chần chờ nói : "Nếu không để thủ hạ đi nhìn xem, Thánh quân vẫn nên ở lại tiếp tục nói chuyện với Bắc La Quận Vương đi, đá niết bàn đối với người rất quan trọng!"
Dạ Quân Mạc mắt điếc tai ngơ, bóng dáng cao ngạo lạnh lùng đã đi đến cửa cung điện.
"Mạc Điện, Mạc Điện, chờ." Bắc La Quận Vương vội vàng đuổi tới cửa, cười cười lấy ra bản đồ, "Đây là bản đồ năm tòa mê cung kia mà tiền bối (lớp người đi trước) lưu lại cho ta, vì để thể hiện thành ý của Bổn vương, bản đồ này liền giao cho Mạc Điện."
Ám Ưng vui mừng khôn xiết, lập tức nhận lấy.
Bắc La Quận Vương chắp tay sau lưng, cười ôn hòa nói, "Nhưng có bản đồ này vẫn chưa đủ, còn phải biết địa điểm của mê cung mới được. Nhưng là thời đại lâu đời, những người lúc trước xây dựng mê cung đã ૮ɦếƭ hết, chỉ ghi lại vài nét 乃út ở trong những ghi chép lớn của Bắc La, không bằng Mạc Điện theo ta đi nhìn xem."
Đôi mắt Ám Ưng trông mong nhìn Dạ Quân Mạc, hận không thể túm lấy Dạ Quân Mạc tùy ý Bắc La Quận Vương.
Đây chính là đá niết bàn, cả vạn năm cũng không tìm được đá niết bàn, nhưng lại ở một vị diện thấp bé như vậy ᴆụng phải, hơn nữa dễ như trở bàn tay, may mắn nghịch thiên như vậy, phải quý trọng cơ hội!
Nhưng Dạ Quân Mạc lại đi rồi, tiêu sái bỏ đi đầu cũng không quay lại.
Bắc La Quận Vương hỗn loạn đứng trong gió, không phải rất coi trọng khối Vẫn Thạch này sao? Bây giờ lại không cần nữa! Chỉ vì đi cứu Bạch Vũ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc