Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 139

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Thực lực của Đoàn gia cũng không tệ, nhưng vẫn yếu hơn người của Phủ Thành chủ một chút, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không có chuẩn bị, nhân số không đủ, vội vàng ứng chiến, ૮ɦếƭ là khó tránh khỏi.
"Ca ca, có phải Dạ Kiêu Hùng có cừu oán với Đoàn gia không?" Giọng Mộ vũ thanh thúy, hỏi.
"Không tính là có cừu oán, chỉ là tranh giành ích lợi. Đoàn gia tồn tại ở Dạ Giang thành uy hiếp địa vị của Dạ Kiêu Hùng, Dạ Kiêu Hùng muốn tiêu diệt Đoàn gia rất bình thường." Mộ Bạch vô cùng lý trí phân tích, tuy rằng hắn còn nhỏ tuổi, nhưng đã biết không ít chuyện rồi.
Chỗ có người sẽ có tranh đấu, Mộ Bạch chưa bao giờ cho rằng mọi người ở Ám Dạ Đế Quốc đều chung sống cực kỳ tốt. Các gia tộc lớn trong Đế quốc, các môn phái có thế lực cũng có tranh đấu, chẳng qua sẽ không quá mức trắng trợn không kiêng nể gì, hôm nay Dạ Kiêu Hùng cũng làm hơi quá đáng rồi.
"Nếu hắn ta muốn loại bỏ Đoàn gia, vì sao không đợi Đoàn gia gia và Đoàn thúc thúc lên chiến trường lại ra tay?" Mộ Vũ không hiểu nháy đôi mắt to. Ngay cả nàng cũng biết chờ lên chiến trường ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng dường như Dạ Kiêu hùng lại có chút sốt ruột vội vàng.
"Chuyện này... huynh cũng không biết, có lẽ Dạ Kiêu Hùng không hy vọng Đoàn gia gia xuất chiến."
"Vậy thì vì sao?" Mộ Vũ nghiêng đầu.
Dạ Mộ Bạch lắc đầu, Bình Tây thành sắp xảy ra đại chiến, hiển nhiên Dạ Giang thành phải phái người đi chi viện. Dạ Kiêu Hùng muốn cho Đoàn gia gia ૮ɦếƭ, có lẽ có thể cho Đoàn gia gia gia nhập đội ngũ chi viện, đến chiến trường tất cả đều phải nghe hắn ta, muốn loại bỏ Đoàn gia gia rất đơn giản.
Nhưng Dạ Kiêu Hùng không làm như vậy, mà là mạo hiểm ra tay, hắn ta không muốn cho Đoàn gia gia xuất chiến, thậm chí không muốn cho một người nào của Đoàn gia xuất hiện ở trên chiến trường, vậy thật rất kỳ lạ.
"Ca ca, Đoàn thúc thúc hộc máu rồi!" Đột nhiên Dạ Mộ Vũ kéo ống tay áo Mộ Bạch. Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn lên, Đoạn Vô Huyết xui xẻo bị ba Tôn Chủ vây công, ba con Triệu hoán thú đã bị diệt sạch, dieendaanleequuydoon – V.O, hộc máu.
"Vô Huyết!" Đoạn Vân Thiết quá sợ hãi, muốn đi cứu, lại bị Dạ Kiêu Hùng quấn lấy không thoát thân ra được.Mộ Vũ kéo tay áo Mộ Bạch: "Ca ca, chúng ta giúp Đoàn thúc thúc đi."
Mộ Bạch hơi nhíu mày: "Được rồi..."
Mấy người đệ đệ của Đoạn Vô Huyết vội vàng tụ tập cùng nhau, giúp đỡ Đoạn Vô Huyết chống cự, thế nhưng thực lực của bọn họ rất thấp, nhân số lại quá ít, liên tiếp bại lui, mắt thấy sắp không chống đỡ được.
Đoạn Vô Huyết hung hăng cắn răng, không nghĩ tới chuyện hôm nay lại rước lấy phiền phức lớn như vậy, đẩy đệ đệ bên cạnh ra: "Đều đi đi, không phải hắn ta muốn chân ta sao, ta cho hắn ta!"
"Đại ca! huynh đừng nói bậy, hắn ta hoàn toàn là muốn loại bỏ Đoàn gia chúng ta, cho dù chúng ta khuất phục, hắn ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Mấy người vội vàng khuyên nhủ.
"Ha ha, các ngươi nói rất đúng, ta muốn mạng của các ngươi!" Dạ Kiêu Hùng đắc ý cười to, vung bàn tay lên, chưởng phong sắc bén bắn ra, đánh mạnh bại lui một Linh Sư.
Đột nhiên, một mùi hương tỏa ra, tiến vào trong mũi bọn họ.
Dạ Kiêu Hùng nhạy bén cảnh giác lên: "Mùi gì vậy?"
Hương thơm lượn lờ này khiến hắn ta có cảm giác tim đập nhanh, giống như có một bàn tay to đến gần sau lưng hắn ta, cảm giác khủng pố ép chân thật như vậy, dường như một giây sau, hắn ta sẽ bị vặn đến tan xương nát thịt.
Hắn ta mạnh mẽ quay đầu lại, phía sau cái gì cũng không có, nhưng một đao rất mạnh của Đoạn Vân Thiết lại bổ lên trên thân hắn ta.
Hắn ta lảo đảo lui về phía sau, cảm giác sợ hãi càng ngày càng rõ ràng, toàn bộ đình viện giống như đều rơi vào một biển máu, các loại bóng dáng quỷ quái bay ra, hơi thở âm trầm giống như từng sợi xiềng xích gắt gao ghìm cổ hắn ta, khiến hắn ta không hít thở thông.
"A! Đừng giết ta..."
"Cứu, cứu mạng!"
Vài người bên cạnh hoảng sợ lui về phía sau, rơi vào trong khủng hoảng, giống như phát điên chạy ra khỏi Đoạn phủ, dường như nơi này là địa ngục, ở lại một khắc cũng sẽ mất mạng.
"Đều đứng lại cho ta, không được lùi bước." Sắc mặt Dạ Kiêu Hùng trắng bệch, kiên trì rống giận, những người lâm vào sợ hãi không có cách nào tự kềm chế được này lại hoàn toàn không nghe được lời của hắn ta.
Người Đoàn gia cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt cả đám đều giống như sắp ૮ɦếƭ, nhưng bởi vì hướng gió thổi về phía Dạ Kiêu Hùng bên kia, mùi hương bên bọn họ cũng không dày đặc, không ai lâm vào ảo giác không có cách nào tự kềm chế được, ít nhất vẫn còn có sức chiến đấu.
Mắt thấy thuộc hạ của mình đều sắp chạy hết, toàn thân Dạ Kiêu Hùng lạnh như băng, hắn ta cũng cảm thấy sắp không chống đỡ nổi nữa, chỉ phải không cam lòng cắn răng rời khỏi Đoạn phủ.
Dạ Kiêu Hùng vừa đi, người Đoàn gia cũng không ở lại đó, tất cả đều chạy ra khỏi tiểu viện của Đoạn Vô Huyết giống như có chó đuổi theo phía sau, nơi này thật sự là tà môn, có ma quỷ, thật khủng pố!
Đoạn Vô Huyết bị thương cũng được đưa đến phòng Đoạn Vân Thiết nghỉ ngơi.
Nhìn thấy đám nhi tử của mình đều không sao, Đoạn Vân Thiết nhẹ nhàng thở ra, tóm lấy Đoạn Vô Huyết chửi ầm lên.
"Nhìn chuyện tốt ngươi làm, ngươi muốn cả nhà này cùng ૮ɦếƭ sao? Biết rõ Dạ Kiêu Hùng nhằm vào chúng ta, ngươi không thể dùng đầu óc suy nghĩ lúc làm chuyện gì đó sao? Đưa nhược điểm vào trong tay người ta..."
Đoạn vô Huyết cúi đầu, nghe lời giống như bảo bảo ngoan ngoãn. Đợi đến khi Đoạn Vân Thiết dùng hết sức mắng xong, mọi người đã sớm uống dược, miệng vết thương cũng đã được băng bó xong.
Đoạn Vân Thiết thở dài, cho mọi người trở về nghỉ ngơi.
"Cha, con sai rồi, người đừng nóng giận, dieendaanleequuydoon – V.O, tức giận không tốt đối với thân thể." Đoạn Vô Huyết nhìn khuôn mặt có nếp nhăn của Đoạn Vân Thiết, hối hận nói.
"Aiz - - cha biết không phải là lỗi của con, cho dù hôm nay con không làm chuyện này, thì gần nhất Dạ Kiêu Hùng cũng sẽ tìm cớ, loại bỏ Đoàn gia chúng ta. Hắn ta không muốn cho chúng ta đến Bình Tây thành."
"Vì sao?"
"Hẳn là hắn ta sợ cha quấy rầy kế hoạch của hắn ta. Thật ra cha cũng không rõ nguyên nhân, chỉ là không cẩn thận phát hiện hình như hắn ta đang mưu tính chuyện gì đó, có liên quan đến Bình Tây thành. Chỉ vì bị cha phát hiện, cho nên hắn ta đã vội vàng ra tay."
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Đoạn Vô Huyết nhảy dựng.
"Còn có thể làm sao, tranh thủ thời gian, cha và con lập tức đến Bình Tây thành. Vừa vặn mấy đệ đệ của con có thể đến Vương đô Đế Quốc lẩn trốn, tìm sư môn bái nhập." Đoạn Vân Thiết nói.
Đoạn Vô Huyết có chút chần chờ: "Hai người chúng ta đi Bình Tây thành... người ta sẽ cho chúng ta vào sao? Sẽ không bị ném ra chứ."
"Yên tâm, Thánh Quân hạ lệnh chi viện, bây giờ Bình Tây thành là bát phương tập hợp, chỉ cần có người trong thành nhận ra chúng ta, sẽ cho chúng ta vào. Con nghỉ ngơi cho tốt, tối nay chúng ta sẽ xuất phát."
Đoạn Vô Huyết gật đầu, trong lòng có chút khổ sở, cứ từ bỏ Đoạn phủ như vậy sao? Thật sự là uất ức. Hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt ở trên chiến trường, lấy được đủ chiến công tu luyện, thuận lợi vui vẻ về Đoạn phủ, khiến cho Dạ Kiêu Hùng cũng không dám lại động đến hắn, không dám lại động đến Đoàn gia!
Đoạn Vân Thiết rời đi, đi thu dọn đồ.
Đoạn Vô Huyết nằm ở trên giường ngẩn người, một giọng nói mềm mại bé nhỏ vang lên bên tai hắn: "Đoàn thúc thúc muốn đi xa sao?"
Đoạn Vô Huyết mạnh mẽ quay đầu, đã nhìn thấy Mộ Bạch, Mộ Vũ yên lặng xuất hiện bên cạnh giường hắn, dọa hắn ૮ɦếƭ khiếp.
"Các con vào bằng cách nào? Sao thúc không phát hiện!" Giọng Đoạn Vô Huyết bất giác đề cao.
Mộ Bạch thản nhiên nói: "Là thúc suy nghĩ quá chuyên tâm, không phát hiện thôi."
"Vậy sao?" Sao thúc lại cảm thấy không phải vậy? Đoạn Vô Huyết nhìn hai hài tử, bĩu môi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Đoàn thúc thúc nói gì vậy, vẫn nghe không hiểu." Mộ Vũ vô tội nói.
Đoạn Vô Huyết xem thường: "Làm trò, đó là độc dược đúng không? Là các con hạ? Rốt cuộc cha nương các con là loại người nào, sao có thể cho các con độc dược khủng pố như vậy, không sợ các con dùng lộn, hù ૮ɦếƭ chính mình sao?"
Mộ Bạch lắc đầu: "Độc này tạo ra ảo giác rất giả, không dọa được chúng con."
Đoạn Vô Huyết vô cùng uể oải, cho nên chúng ta bị dọa đến ૮ɦếƭ khiếp là do lá gan quá nhỏ hả? Ngay cả hai hài tử 5 tuổi cũng không bằng, ta lại vô dụng như vậy?
"Nếu Đoàn thúc thúc muốn đi xa, dẫn chúng con đi theo đi." Mộ Vũ mở miệng nói.
"Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ! Con có biết thúc muốn đi đâu không, đã muốn đi theo, thúc muốn đi chiến trường, nơi bất cứ lúc nào cũng sẽ ૮ɦếƭ người." Đoạn Vô Huyết từ chối.
Mộ Vũ chu miệng nhỏ: "Đoàn thúc thúc không có lương tâm, chúng con mới giúp thúc đuổi Dạ Kiêu Hùng đi, thúc đã bỏ rơi chúng con rồi?"
Đoạn Vô Huyết: "..."
"Nếu như Dạ Kiêu Hùng phát hiện ra chúng con, sẽ đánh ૮ɦếƭ chúng con." Mộ Bạch nói.
Đoạn Vô Huyết bất đắc dĩ: "Các con có thể đi theo người nhà thúc đến Vương Đô, nơi đó an toàn."
"Không. Chúng con muốn đi Bình Tây thành."
"Đừng nháo, cẩn thận thúc trói các con lại quăng lên xe kéo." Đoạn Vô Huyết hung tợn hù dọa chúng.
Mộ Bạch chẳng hề để ý: "Thúc không trói chúng con được, nếu thúc không dẫn chúng con đi, thúc cũng không được đi."
Mộ Vũ liên tục gật đầu: "Ca ca có rất nhiều độc dược, có thể cho Đoàn thúc thúc uống một chút."Gân xanh trên mắt Đoạn Vô Huyết nhảy dựng, dieendaanleequuydoon – V.O, hai tên này chỗ nào là tiểu hài tử, hoàn toàn chính là hai tiểu ác ma! Vì sao hắn trêu chọc phải chúng? Đoạn Vô Huyết sắp khóc, bất đắc dĩ hỏi: "Vì sao các con nhất định phải đi Bình Tây thành? Cho lý do."
Mộ Vũ đau lòng cúi đầu: "Phụ thân chúng con ở đó."
Đoạn Vô Huyết sửng sốt, thở dài, sờ sờ đầu nàng: "Cha con đang chinh chiến sao, hắn là Vương Giả sao?"
Mộ Vũ nghĩ nghĩ: "Không phải.”
Vậy thì là Tôn Chủ, thậm chí còn thấp hơn Tôn Chủ? Hiện giờ, Triệu hoán sư cấp thấp chính là vật hi sinh trên chiến trường, làm không tốt sẽ ૮ɦếƭ, nhất định phụ thân của chúng rất nguy hiểm, khó trách hai hài tử muốn đi tìm phụ thân.
Đoạn Vô Huyết lập tức nghĩ ra vở tuồng ngàn dặm tìm phụ (tìm chồng), vì thành toàn cho lòng hiếu thảo của hai hài tử, cũng miễn cho bị Mộ Bạch hạ độc, cuối cùng đồng ý dẫn hai đứa chúng theo.
Đêm đó, Mộ Bạch, Mộ Vũ đã lên xe kéo Đoạn Vân Thiết điều khiển, một đường chạy như điên, ra Dạ Giang thành. Bởi vì Vực sâu quá lớn, bọn họ trực tiếp sử dụng cửa thành gần đó, đám Khế ước sư đã tốn lực lượng mãnh hổ (ý nói mất nhiều sức lực) thiết lập Truyền Tống Trận, rời khỏi Vực sâu.
Ra khỏi Vực sâu, mới chính thức ra khỏi phạm vi Ám Dạ Đế Quốc.
Hai hài tử cảm thấy mới lạ nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa, H**g phấn không đồng ý buông rèm cửa sổ.
Đây là thế giới bên ngoài, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy, cho dù là bình nguyên (đồng bằng), sơn xuyên (núi cao), hay là giang lưu (dòng sông nước chảy), hồ nước, đều khiến trước mắt chúng sáng ngời, rốt cục bây giờ cũng được tận mắt thấy phong cảnh trước kia chỉ nhìn thấy trong sách rồi.
Về phần thành trì người đến người đi, chúng đã không còn hứng thú lớn như vậy, lúc ở Đế Đô cũng không phải chưa từng thấy, chỉ là không hề thiếu đồ ăn vặt tươi mới, khiến cho chúng có lộc ăn.
Sau khi đi qua hai tòa thành trì như vậy, bọn họ tới gần Bình Tây thành. Người đến Bình Tây thành còn nhiều hơn tưởng tượng của bọn họ, cũng không vì chiến tranh mà xuất hiện cảnh tượng tiêu điều.
Tương phản, người tới nơi này đều là cường giả, đều vô cùng tự tin với bản thân, nhân vật thiên tài một phương.
Bốn người xuống xe ngựa, đi đến chỗ cửa thành, đã nhìn thấy hai đội binh lính thủ thành tiến hành kiểm tra chặt chẽ đối với người muốn vào thành.
Yếu nhất trong đám binh lính đều là Tôn Chủ, hai vị dẫn đầu lại là Vương Giả cấp cao.
Bọn họ nghiêm túc kiểm tra chứng minh thân phận của mỗi một vị vào thành, thời kì đại chiến, khó tránh khỏi sẽ có gian tế Sáng Thế Thần Điện muốn lẻn vào Bình Tây thành phá hoại. Vì thế, bọn họ đều nghiêm túc kiểm tra mỗi một người vào thành.
Phần lớn mọi người đến Bình Tây thành đều là cường giả phụng mệnh mà đến, bọn họ đều có các vị Thành Chủ dẫn dắt cùng với thư tiến cử và lệnh bài chỉ thân phận, lệnh bài là lấy máu nhận chủ, không làm giả được, nhưng người vào thành có âm thầm đầu nhập Sáng Thế Thần Điện hay không cũng không phải là chuyện bọn họ có thể quản, bọn họ chỉ phụ trách xác nhận chính người đó là được rồi.
Đương nhiên còn có một vài người là tự mình đến, trợ giúp Đế Quốc tác chiến, dễ kiếm lấy chiến công, đổi lấy tài nguyên quý giá.
Hiện tại Đoạn Vân Thiết và Đoạn Vô Huyết chính là thuộc loại người này, bọn họ không có thư tiến cử, cũng không có chứng minh thân phận.
Hai người dẫn theo Mộ Bạch và Mộ Vũ đến trước cửa thành, Triệu hoán Vương Giả dẫn đầu đã sớm chú ý tới bọn họ, Bình Tây thành đang đứng ở trong cuộc chiến, chưa từng thấy có người sẽ dẫn theo hài tử đến, đặc biệt bộ dạng hai hài tử này còn dễ nhìn như vậy, trắng trắng non mềm, linh động đáng yêu, trên mặt thanh tú tuấn dật chứa một chút non nớt yếu ớt, mắt to ngập nước làm cho người ta vừa thấy đã muốn kéo vào trong ***.
"Vị thống lĩnh này, chúng ta là người Đoàn gia đến từ Dạ Giang thành, cố ý tới đây tác chiến vì Ám Dạ Đế Quốc, xin cho chúng ta vào." Đoạn Vân Thiết nói rất khách sáo.
Thống lĩnh sửng sốt: "Các ngươi không có chứng minh thân phận? Không phải là phụng mệnh đến?"
Đoạn Vân Thiết bất đắc dĩ gật đầu: "Chỉ là Đoàn gia chúng ta là danh môn vọng tộc ở Dạ Giang thành, Đông Quách Lâm đóng ở nơi này biết ta, hắn cũng từ Dạ Giang thành đến, là một gã Vương Giả đỉnh cấp, hai năm trước tới nơi này tham chiến. Ngươi dẫn ta đi vào hỏi hắn một chút sẽ biết."
"Nhưng ngươi không thể chứng minh thân phận của ngươi, hiện tại ta không thể cho ngươi vào." Thống lĩnh hơi nhíu mày."Vậy ngươi có thể gọi hắn ra, dieendaanleequuydoon – V.O, hắn nhìn thấy ta thì rõ ràng rồi." Đoạn Vân Thiết khẩn cầu.
Thống lĩnh thủ vệ còn chưa nói, một nam tử phía sau đã không kiên nhẫn, rất là khinh thường nói: "Đã nói không thể cho ngươi vào, còn dong dài ở đây, còn không đứng qua một bên đi. Không có thư tiến cử, cũng dám tùy tiện chạy tới, là đi tìm cái ૮ɦếƭ đúng không."
Mấy người bên cạnh cũng thờ ơ lạnh nhạt, một bộ thúc giục. Triệu Hoán Sư không có thư tiến cử chạy tới tham chiến đều là không có bối cảnh gì, bọn họ là đệ tử thiên tài của thế gia đại tộc, hoàn toàn không đặt vào mắt.
Thống lĩnh lập tức bỏ bọn họ qua một bên, mời những người khác vào thành trước.
Đoạn Vân Thiết có chút xấu hổ đứng cạnh cửa thành, chỉ có thể chờ ở một bên, lại tìm cơ hội hỏi một người thống lĩnh khác, nhưng hiện tại hiển nhiên hai vị thống lĩnh không thèm đếm xỉa tới việc đáp lại ông, chỉ cho ông tiếp tục chờ.
Đoạn Vân Thiết sợ hai hài tử chờ lâu sốt ruột, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai chúng: "Không vội, chúng ta đợi là có thể vào thành, vào thành có thể tìm được phụ thân của các con rồi. Hiện tại có đói bụng không, muốn ăn gì trước một chút không?"
Hai hài tử lắc đầu.
Đoạn Vô Huyết yên lặng nắm chặt nắm tay, trong lòng nén giận. Hắn cũng tự xưng là một nhân vật ở Dạ Giang thành, ai nghĩ tới Bình Tây thành, hắn chỉ là một Tôn Chủ nho nhỏ, hoàn toàn không được người ta để vào mắt.
Có rất nhiều Tôn Chủ ở Bình Tây thành, Tôn Chủ đỉnh cấp cũng chỉ làm binh lính thủ thành mà thôi. Vương Giả không chứng minh có đủ thực lực, cũng sẽ không được coi trọng.
Thậm chí hắn và cha hắn ngay cả thành cũng chưa vào được, còn phải ăn nói khép nép cầu người.
Đoàn Vân Thiết đã nhận ra Đoàn Vô Huyết đang tức giận, an ủi: "Bọn chúng sẽ đi tìm Đông Quách Lâm dò hỏi, có điều cần phải đợi đến lúc bọn hắn rảnh rỗi, chúng ta ráng chờ thêm một chút nữa."
"Phụ thân, Huyết nhi hiểu. Huyết nhi sẽ không gây sự nữa." Cấp bậc hắn quá thấp, nếu như hắn là triệu hoán Đại Đế, hai người tên thống lĩnh này tuyệt đối không dám đối xử với bọn hắn như vậy.
Mộ Vũ giật nhẹ ống tay áo Mộ Bạch, trong giọng nói nhỏ yếu ớt lộ ra một chút ấm ức: "Hừ! Ca, chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa?"
"Bây giờ có muốn đi vào liền không?"
"Có. Chúng ta đều mệt cả rồi." Mộ Vũ gật gù đáng thương.
Mộ Bạch đi tới trước mặt tên Thống Lĩnh cằm nhọn nói: "Cho chúng ta vào đi."
Tên Thống lĩnh cằm nhọn cau mày một cái tỏ vẻ không vui: "Không phải đã nói rồi sao? Bảo các ngươi chờ đó, hiện tại không rảnh, mời... "
Lời còn chưa nói hết, trong tay Mộ Bạch xuất hiện hai viên linh tinh thượng phẩm: "Bây giờ nếu ngươi rảnh rỗi, cái này sẽ là của ngươi."
Ánh mắt toàn bộ mọi người ở cửa thành đều đồng loạt liếc nhìn qua, trong mắt tràn đầy H*m mu*n. Hai viên thượng phẩm linh tinh, tương đương giá trị của hai mươi ngàn linh tinh, đối với các Vương Giả mà nói đều là một khoản tài sản không nhỏ!
Hai người Đoàn Vân Thiết và Đoàn Vô Huyết nhìn nhau, không thể tin được trên người hai cái đứa nhỏ ở nhà bọn họ lại có của cải trị giá lớn như vậy, hơn nữa tiểu tử này còn lấy khối tài khoản lớn này cho đi, đây không phải là cho người ta mờ mắt sao?
Con mắt Thống Lĩnh cằm nhọn sáng rực lên, lập tức giật lấy: "Được, đưa đây."
Trong nháy mắt Mộ Bạch thu tay lại: "Chờ chúng ta vào thành sẽ cho ngươi."
Ánh mắt Thống Lĩnh biến đổi, hung tợn nói: "Ta đã nói cho các ngươi vào thành, thì nhất định sẽ cho các ngươi vào, bây giờ ta lập tức đi mời Đông Quách Lâm thống lĩnh ra đây, ngươi đưa cái đó cho ta trước."
Mắt Mộ Bạch lạnh lùng, xòe tay ra đưa một viên linh tinh cho một tên thống lĩnh khác, đứng bên cạnh: "Mời ngươi đi, đợi khi chúng ta vào thành, lại cho ngươi thêm một viên."
Tên thống lĩnh kia vui mừng quá đỗi, nhận lấy linh tinh, lập tức chạy thẳng vào trong thành.
Tên thống lĩnh cằm nhọn giận tím mặt, tức đến nổ phổi tiến gần Mộ Bạch: "Ngươi bỡn cợt ta, giao linh tinh ra đây!"
Đoàn Vân Thiết lập tức đem Mộ Bạch kéo về phía sau người, nổi giận nói: "Ngươi làm gì vậy? Viên linh tinh kia là của tiểu tử, tiểu tử này muốn cho ai thì cho người đó, ngươi đường đường là một Vương Giả cấp cao, muốn bắt nạt một đứa bé à? Thực sự không biết xấu hổ!"
Tên Thống lĩnh mặt cằm nhọn nổi giận đùng đùng, đột nhiên nét mặt mất hết biểu cảm, trơ trơ mặt, xé to chuyện: "Ta bắt nạt tiểu tử này đó, lão làm gì được? Lão muốn bảo vệ hắn, lão làm được không? Tất cả nghe lệnh, ta hoài nghi hai người này là gian tế của Sáng Thế Thần Điện, bắt lại cho ta!"
"Tuân lệnh." Hai đội binh sĩ đồng loạt vung khí giới lên, đùng đùng sát khí, tiến thẳng tới bốn người Đoàn Vân Thiết.
Đoàn Vân Thiết và Đoàn Vô Huyết tái xanh mặt mũi, nhưng vẫn bảo vệ hai tiểu tử phía sau, không một câu trách cứ, thẳng người, trực diện đối đầu với đám binh sĩ đang tiến đến, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
"Choảng..."
Thống Lĩnh xông tới dường như bị ***ng phải một bức tường pha lê trong suốt, suýt nữa là chảy máu mũi, mấy người theo sát sau lưng hắn cũng ***ng trúng rầm rầm ngã người xuống, người sau tiến tới ***ng phải người trước té ngổn ngang.
Ở cửa thành mọi người bỗng nhiên được xem trò vui lấy làm kinh ngạc, vài người nhìn ra biết được đây là "Kết giới!"
"Hả? Kết giới? Cái kết giới gì mà một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy?"
"Kết giới vô hình, một loại không gian khế ước, bọn họ bị nhốt rồi."
Tên Thống Lĩnh cằm nhọn cũng phát hiện bị kết giới nhốt lại, nổi trận lôi đình đánh vào kết giới vô hình trước mặt.
Đoàn Vô Huyết ngơ ngẩn nhìn bộ dạng của một đám người đang tức giận đập đánh vào không khí, giống như đang đập phá một bức tường, cảm thấy cực kỳ khôi hài. Đoàn Vân Thiết miệng căng ra, suýt chút mỉm cười, chỉ cảm thấy tuyệt diệu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc