Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 132

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

"Hừ! Không ૮ɦếƭ vinh thì thế nào? Ngươi cho là cộng thêm bọn họ có thể thắng được ta? Một đám kiến thôi." Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng quát một tiếng, toàn bộ khí tràng được khai hỏa, ba con Kỳ Lân ngửa mặt lên trời hú dài, đột nhiên tốc độ gia tăng gấp ba, nháy mắt lớp lớp Hỏa Xà ngăn cản bị dập nát.
"Tông chủ cẩn thận!" Chúng đệ tử kinh hô.
Đây là thực lực của Thần Hoàng, Tông chủ của bọn họ tuyệt đối không chịu nổi!
Ầm - -
Một dòng lực lượng giống như núi lớn trực tiếp đánh tới, khí thế khủng pố dời núi lấp biển, giờ khắc này phảng phất long trời lở đất, lực lượng nổ tung trực tiếp đánh vào ba con Kỳ Lân, quét bay bọn chúng ra ngoài, Thượng Quan Vân Trần và toàn bộ mọi người chung quanh bị đẩy lui ra.
Chờ bụi mù tiêu tan, mọi người mới thấy một đuôi rồng giống như tường thành đặt ngang phía trước Vân Bất Phàm, dễ dàng đỡ Kỳ Lân của Thượng Quan Vân Trần.
Thượng Quan Vân Trần nghiến răng nghiến lợi, nổi giận rống to: "Dạ, Quân, Mạc!"
"Ta ở đây." Dạ Quân mạc chậm rì rì xuất hiện.
"Là ngươi, quả nhiên là ngươi! Là ngươi phá hủy kế hoạch của ta, ngươi *** của ta!" Thượng Quan Vân Trần tức giận muốn ૮ɦếƭ, hận không thể nhào lên ăn tươi nuốt sống Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhìn hắn ta như nhìn kẻ ngốc: "Biết ta ở đây, đương nhiên là ta làm."
"Sao ngươi lại ở đây?"
Dạ Quân Mạc lấy ra một tấm thiệp mời: "Ta cố ý đại diện Viện Trưởng Lão đưa thiệp mời Đại hội trăm phái tới cho ngươi, có thể để ta tự mình đi, mặt mũi của ngươi vẫn rất lớn."
Thượng Quan Vân Trần gần như muốn hộc máu, – V.O, thiệp mời? Dường như thiệp mời này đã được phát xong, đại khái Sáng Thế Thần Điện chúng ta là một nhà cuối cùng đúng không? Có thể có mặt mũi gì?
Hơn nữa, chẳng lẽ không phải ngươi phát thiệp mời là nên đưa đến Sáng Thế Thần Điện sao? Chạy đến Vân Kiếm Tông phát thiệp mời cho Sáng Thế Thần Điện? Ngươi bị ấm đầu sao?Thượng Quan Vân Trần có ngốc cũng hiểu, Dạ Quân Mạc luôn luôn giám thị hắn ta, hắn ta vừa ra tay, Dạ Quân Mạc đã lập tức biết được, trực tiếp đi ngăn cản hắn ta tiêu diệt Vân Kiếm Tông.
"Dạ Quân Mạc, ngươi chớ đắc ý, hẳn là ngươi tới một mình đúng không." Thượng Quan Vân Trần âm lãnh nghiến răng.
"Quả thật là tới một mình." Bởi vì người của Viện Trưởng Lão đều không có thời gian, cũng không muốn đưa thiệp mời cho tên tiểu nhân Thượng Quan Vân Trần này, Dạ Quân Mạc đành phải cố gắng tự mình đến đây, nhân tiện phá đi kế hoạch diệt môn của hắn ta.
"Vậy vừa lúc, ngươi ૮ɦếƭ đi cho ta!" Thượng Quan Vân Trần nhấc cây thương bạc lên đâm tới, cho dù Dạ Quân Mạc đã khôi phục thực lực, một hơi tiêu diệt hai mươi mấy sát thủ Tôn Chủ và năm, sáu Vương Giả hắn ta dẫn đến, cũng phải tiêu hao không ít sức lực, cho dù hắn ta không giết được Dạ Quân Mạc, cũng muốn làm Dạ Quân Mạc bị thương.
Tóm lại, chuyện hôm nay không thể cứ thôi như vậy!
Tất cả nhân mã hắn ta dẫn tới đều hao tổn, còn tay không mà về, hắn ta còn có thể diện gì để về.
Mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn ánh sáng bạc quét đến, sát khí trong mắt bật ra: "Ngu xuẩn!"
Ầm ầm ầm - -
Ngũ Hành Thanh Long và ba con Kỳ Lân ***ng nhau, Ngũ Hành Chu Tước cũng tắm lửa mà ra.
Ngọn lửa u lam bất diệt trong tay Dạ Quân Mạc ầm ầm buông xuống, đốt cháy mặt đất.
Chẳng những không chạm vào được góc áo của Dạ Quân Mạc, Thượng Quan Vân Trần còn bị lửa bất tử vây khốn.
"Dạ Quân Mạc!" Tâm lý Thượng Quan Vân Trần cả kinh, làm sao có thể? Linh khí của Dạ Quân Mạc vẫn sung túc như thế, chẳng lẽ hắn ta giết mọi người không cần tiêu hao linh khí? Nếu nói đám phế vật Vân Kiếm Tông kia có thể giúp đỡ gì cho Dạ Quân Mạc, hắn ta cũng không tin.
Mắt Dạ Quân Mạc híp lại, uy thế hô mưa gọi gió khủng pố trực tiếp ép Thượng Quan Vân Trần: "Tự ngươi muốn ૮ɦếƭ, cũng đừng trách ta."
Hắn đã giết tất cả thuộc hạ Thượng Quan Vân Trần phái tới, chỉ là hắn cũng không hao phí bao nhiêu sức lực.
Nhưng có thể Thượng Quan Vân Trần đã quên, trên thế giới này có một loại gọi là đánh lén, còn dùng độc dược đánh lén. Dạ Quân Mạc là một trong những Độc Sư đứng đầu thiên hạ, hạ chút độc lúc một đám người đang đánh nhau khí thế ngất trời lại quá đơn giản.
Thượng Quan Vân Trần có thế nào cũng nhất định phải nuốt lửa giận lại, sau khi Dạ Quân Mạc một hơi thả bốn con Triệu hoán thú ra, Thượng Quan Vân Trần cũng chỉ có thể vội vàng thoát thân.
May mắn ngoại trừ nhân mã vọt vào Vân Kiếm Tông, hắn ta còn để lại mấy người bao vây Vân Kiếm Tông, canh giữ ở bên ngoài Tông môn, vốn là vì đề phòng có người trốn thoát, bây giờ lại thành nhân mã tiếp ứng hắn ta chạy trối ૮ɦếƭ.
Cho dù có người tiếp ứng, hắn ta vẫn bị Dạ Quân Mạc làm bị thương không nhẹ.
Quả nhiên Dạ Quân Mạc đã khôi phục thực lực Thần Hoàng, không kiêng dè xuống tay độc ác với hắn ta, ba con Kỳ Lân đều bị diệt, linh mạch của hắn ta bị hao tổn nghiêm trọng, càng không cần phải nói còn bị nội thương rất nặng.
Mắt thấy chỉ còn vài ngày là đến Đại hội trăm phái, dược liệu của Sáng Thế Thần Điện có tốt như thế nào đi nữa, cũng không thể khiến hắn ta hoàn toàn hồi phục như cũ ở trong vòng vài ngày, hắn ta chỉ có thể mang theo thương thế tới Đại hội trăm phái rồi.
"Dạ Quân Mạc! Ngươi chờ đó cho ta! Khụ khụ - -" Máu tươi của Thượng Quan Vân Trần chảy lênh láng, nghiến răng nghiến lợi chạy trốn.
Dạ Quân Mạc cũng không đuổi theo, ném cho Vân Bất Phàm vài cây Thất Tinh Linh Chi: "Dưỡng thương thế cho tốt, lấy được thứ tự tốt ở Đại hội trăm phái."
"Nhất định." Vân Bất Phàm cũng không từ chối, cảm kích nhận lấy: "Chúng ta sẽ ghi nhớ đại ân của Thánh Quân trong lòng, chắc chắn sẽ báo đáp ở trên Đại hội."
Dạ Quân Mạc liếc nhìn Vân Bất Phàm một, không nhiều lời.
Tuy Vân Kiếm Tông cũng là địch với Sáng Thế Thần Điện giống như Ám Dạ Đế Quốc, nhưng Vân Kiếm Tông cũng không dựa vào Ám Dạ Đế Quốc, Dạ Quân Mạc cũng chưa từng nghĩ khiến cho Vân Kiếm Tông quy thuận.
Tông môn này cực kỳ cương quyết độc lập, ngẫu nhiên có thể hợp tác một chút, nếu muốn khiến họ quy thuận, – V.O, có thể lập tức sẽ biến thành kẻ thù. Vân Bất Phàm nhận ân tình của hắn là được rồi.
Sau khi Dạ Quân Mạc trở về, tin tức Thượng Quan Vân Trần đánh lén Vân Kiếm Tông không thành, ngược lại hao binh tổn tướng, bản thân cũng trọng thương chạy trốn đã nhanh chóng lan truyền xa, lấy xu thế như sấm chớp truyền khắp cả Đại Lục.
Nghĩ cũng biết là Vân Bất Phàm truyền tin tức ra, rồi sau đó Viện Trưởng Lão và Ám Dạ Đế Quốc bỏ thêm một trận lửa, các môn phái căm thù Sáng Thế Thần Điện đi theo trợ giúp, mới có thể khiến một tin tức được truyền bá ra nhanh như vậy.
Sáng Thế Thần Điện vốn sĩ khí sa sút, lòng người càng thêm không yên, các loại lời đồn kỳ lạ hiện ra. Thậm chí có người nói Thượng Quan Vân Trần không bị thương, là đã bị Dạ Quân Mạc đánh ૮ɦếƭ rồi!
Thượng Quan Vân Trần dưỡng thương ở trong Thần Điện nghe nói như thế, tức giận thiếu chút nữa hộc máu, ngươi mới là đã ૮ɦếƭ, cả nhà ngươi đều đã ૮ɦếƭ! Rõ ràng lão tử vẫn còn sống sờ sờ!
"Ngươi cũng đừng nóng giận, Dạ Quân Mạc đã làm ngươi bị thương, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Dù sao Đại hội trăm phái sẽ đến, ngược lại lúc ngươi vừa xuất hiện, cái gì nên rõ cũng rõ ràng rồi." Ngọc Ưu Liên không cho là đúng, nói.
Thượng Quan Vân Trần đen mặt: "Ngươi không xem thiệp mời sao?"
"Hả? Thiệp mời có vấn đề gì sao?" Thật đúng là Ngọc Ưu Liên chưa kịp xem, nghi ngờ cầm lên xem, cả khuôn mặt nhất thời thay đổi: "Địa điểm là ở... Vực sâu Ám Dạ? Đại hội trăm phái lại được định ở tại Vực sâu Ám Dạ?"
Khó trách bọn họ luôn luôn không thăm dò ra địa điểm được, người nhận được thiệp mời cũng không muốn nói, thì ra Viện Trưởng Lão định địa điểm tổ chức Đại hội trăm phái ở tại Vực sâu Ám Dạ, địa bàn của Ám Dạ Đế Quốc!
"Vực sâu Ám Dạ, chỗ nguy hiểm như vậy, người nhận được thiệp mời lại thật sự tình nguyện đi? Đều u mê sao?" Ngọc Ưu Liên cảm thấy khó tin.
"Ngươi không nhìn mặt trên à, sẽ bảo đảm chúng ta tuyệt đối không bị mãnh thú và linh khí hỗn loạn quấy rối. Hơn nữa trên thiệp mời có giọng điệu cuồng ngạo không kiềm chế như vậy, chê tệ hại những người không dám đi, ngươi cho là có mấy môn phái có thể không biết xấu hổ mà không đi?" Thượng Quan Vân Trần cười lạnh.
"Nhưng là..." Nhưng bảo vệ thì bảo vệ, cũng có nghĩa phương diện khác cũng không đảm bảo, nếu bọn họ đi Dạ Quân Mạc cũng không nói sẽ không ra tay, Bạch Vũ cũng chưa nói sẽ không báo thù, bọn họ thật sự có dũng cảm đi, nói không chừng sẽ ૮ɦếƭ ở nơi đó.
Ngọc Ưu Liên gắt gao cắn môi, không nghĩ tới Ám Dạ Đế Quốc sẽ trù tính như vậy.
"Ta không tính đi." Thượng Quan Vân Trần âm u nói.
Ngọc Ưu Liên gắt gao cau mày, "Ngươi không đi không được, bây giờ lời đồn gây bất lợi cho ngươi, nếu lần này ngươi không xuất hiện quang minh chính đại trên Đại hội trăm phái, chẳng những là ngươi, toàn bộ lòng người của Sáng Thế Thần Điện sẽ hoảng sợ vì lời đồn, nói không chừng các môn phái lớn thật sự sẽ cùng nhau đến tấn công chúng ta."
"Bọn họ không có lá gan này. Nhưng nếu chúng ta đến Vực sâu, ngay cả thuộc hạ cũng không thể dẫn theo, đi không phải là chịu ૮ɦếƭ sao?" Thượng Quan Vân Trần khinh thường nói.
"Không được, phải đi. Chúng ta không có lựa chọn nào khác." Ánh mắt Ngọc Ưu Liên thâm trầm.
Vực sâu là một nơi đặc thù, phái nhiều người đi vào chăng nữa cũng không có cách hủy diệt Đại hội, nói không chừng không có người dẫn đường, ngay cả sân Đại hội cũng không tìm thấy.
Nếu bọn họ không đi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Viện Trưởng Lão và Ám Dạ Đế Quốc liên hợp với hơn trăm môn phái trên Ngũ Hành Đại Lục cùng nhau đến diệt bọn họ.
Khóe miệng Thượng Quan Vân Trần rút gân, yên lặng một hồi lâu mới đến khố phòng (nhà kho), tìm ra một loạt phi đao, tổng cộng ba mươi sáu thanh.
Phi đao vô cùng nhỏ, chỉ dài khoảng một ngón tay, nhưng mũi nhọn trên lưỡi dao lại cực kỳ chói mắt, lạnh thấu xương, giống như có thể cắt đứt tất cả mọi thứ trong thiên hạ. Thượng Quan Vân Trần vươn tay lướt qua phi đao.
Một trận tiếng đao ong ong vang lên, – V.O, ba mươi sáu thanh phi đao lại cùng nhau chấn động.
Đột nhiên Ngọc Ưu Liên trừng lớn mắt: "Đây là..."
"Ừ, là chí bảo của Thượng Quan gia ta. Phi đao Lưu Ly tổ tiên để lại." Thượng Quan Vân Trần thật cẩn thận cầm lấy một thanh: "Vài vạn năm trước, một vị thiên tài chú tạo (nghề đúc) đã hao hết tâm huyết cả đời chế tạo ra những phi đao này, phi đao đã có linh khí, có Đao Linh (linh hồn của đao) của bản thân."
"Linh khí có cảnh giới Linh trong truyền thuyết, lần đầu tiên ta được nhìn thấy. Phi đao có ý thức có thể tự mình công kích, hấp thu linh khí của trời đất, ý chí vũ động thiên địa!"
"Ngươi nói không sai. Những đao này có sinh mạng, chúng là đao hiểu biết hơn bất kỳ ai, chúng hiểu biết bản thân, chúng công kích không gì địch nổi, Vương Giả sẽ bị mất mạng dưới một đao! Cho dù là Thần Hoàng, đối mặt với 36 ngọn phi đao vây công, không ૮ɦếƭ cũng phải lột lớp da!" Thượng Quan Vân Trần hung tợn nói.
"Được, có phi đao Lưu Ly, hơn nữa ta có thực lực Thần Hoàng, chúng ta có thể yên tâm đến Vực sâu rồi. Cho dù không phá hỏng được lần Đại hội này, toàn thân không có đường lui." Ánh mắt Ngọc Ưu Liên nóng rực nhìn chằm chằm phi đao: "Chỉ là đồ tốt như vậy, sao bây giờ ngươi mới lấy ra?"
"Ngươi cho là bảo bối này dễ dùng như vậy à? Ta dùng hết toàn lực đại khái cũng chỉ có thể khống chế chúng một lần, sau lần này, không biết còn phải khai thông (nối liền, kết nối) lại cùng chúng bao nhiêu năm nữa mới có thể có lần nữa." Thượng Quan Vân Trần vô cùng buồn bực thả phi đao trên tay xuống, cất vào xong, bọc theo trên thân.
Nói trắng ra là ngay từ đầu những phi đao này sẽ không nghe lời hắn ta nói, chỉ là khai thông lâu dài, chà lau, cuối cùng cũng có chút tình cảm, đồng ý giúp hắn ta một lần mà thôi.
Vùng đất hoang vu hơn trăm dặm bên trong Vực sâu được bố trí thành lôi đài, khu vực này không có luồng linh khí nóng lưu động, mãnh thú gần đó sớm đã bị thu phục, lại càng sẽ không tới quấy rầy.
Lúc các môn phái lớn cầm thiệp mời được dẫn vào Vực sâu, lại nhìn thấy đồng không ௱ôЛƓ quạnh, vô tận ngàn dặm, cát vàng đầy trời, vắng vẻ, mênh ௱ôЛƓ bát ngát, làm lòng người cảm thấy dễ chịu.
Viện Trưởng Lão đặt địa điểm Đại hội trăm phái ở Vực sâu, đương nhiên chính là Ám Dạ Đế Quốc chiêu đãi mọi người.
Ám Dạ Đế Quốc chưa từng làm bất kỳ Đại hội gì lại xử lý vô cùng chu đáo, Ám Lân và Ảnh Vương gần như đã cân nhắc đến mọi mặt, bảo đảm Đại hội có thể hoàn thành ổn định và thuận lợi.
Bởi vì có rất nhiều môn phái đến Đại hội trăm phái, cho nên nhất định mỗi môn phái không thể dẫn quá nhiều người đến.
Dựa theo quy tắc nhất quán (trước sau như một) của Đại hội, mỗi môn phái chỉ có thể phái ba người tham gia.
Ba người này là Chưởng môn cũng được, Trưởng lão cũng được, đệ tử cũng được, đều có thể, chỉ cần là người môn phái các ngươi là được.
Đương nhiên các môn phái lớn sẽ không giấu dốt, đều là Chưởng môn dẫn Trưởng lão có thực lực lợi hại nhất cùng nhau tới tham gia, thỉnh thoảng có vài môn phái dẫn đệ tử thiên tư kinh diễm đến.
Quy tắc tỷ thí của Đại hội là khiêu chiến theo quy định, 100 tên đứng đầu Đại hội trăm phái lần trước đứng ở trên đài cao, môn phái không có tên trên bảng có thể khiêu chiến, một người đối chiến ba trận, thắng hai trận thì coi là thắng, khiêu chiến thành công là có thể thay thế thứ tự của đối phương, môn phái bị đánh bại sẽ bị xóa tên khỏi bảng trăm phái.
Đương nhiên, thua vẫn có thể lại đi khiêu chiến người khác. Môn phái có thứ tự thấp cũng có thể đi khiêu chiến môn phái có tên trên cao, thắng thì thứ tự hai bên sẽ được đổi.
Bởi vì muốn chọn ra 100 tên trên toàn bộ Đại Lục, sắp xếp thứ tự vô cùng kỹ càng, cho nên mỗi môn phái đều có sáu cơ hội khiêu chiến. Sáu cơ hội được coi như rất nhiều, chỉ là phần lớn môn phái đều chưa dùng đến sáu lần, dieendaanleequuydoon – V.O, có lẽ thực lực của bản thân là gì thì chính bản thân hiểu rõ, có lẽ trong lòng cũng có tính toán có thể vọt tới thứ tự gì, đại khái khiêu chiến ba bốn lần là có thể định ra được thứ tự của chính mình rồi.
Lần này có tổng cộng 367 môn phái đến đây, trong đó có một phần năm là môn phái Sáng Thế Thần Điện chưa từng mời trước đó, nhưng thực lực lại rất mạnh.
Lần đầu tiên tới tham gia sự kiện như vậy, cả đám đều hưng phấn xoa tay.
"A, Uông trưởng lão, ngươi cũng tới rồi, môn phái các ngươi muốn lấy thứ mấy?"
"Chỉ là đến xem, nếu có thể lên bảng thì càng tốt, thứ mấy thì không nghĩ tới. Lại nói tới Vạn Lâm các ngươi lần trước là thứ 92, có phải lần này tính bò lên trên một chút không?"
"..."
Một vài môn phái quen biết nhau đã tụ tập tán gẫu cùng nhau.
Chung quanh lôi đài vĩ đại đã bắt đầu nhốn nha nhốn nháo, không ngừng có người được dẫn vào.
"Vân Kiếm Tông, Chưởng môn Vân Bất Phàm đến." Thị vệ áo đen của Ám Dạ Đế Quốc dẫn Vân Bất Phàm và hai Trưởng lão phía sau ông ta đi vào.
Ánh mắt Chưởng môn các môn phái lớn đều sáng lên, đồng loạt nhìn về phía Vân Bất Phàm, lập tức còn có người đi tới bắt chuyện.
Nghe nói trước khi Đại hội, Thượng Quan Vân Trần dẫn người đến tấn công Vân Kiếm Tông, kết quả bị Vân Bất Phàm đuổi đi, cũng không biết có phải là sự thật không. Nếu thật, thực lực bây giờ của Vân Bất Phàm đã cao bao nhiêu rồi?
Vân Bất Phàm không hề giấu diếm: "May mắn Thánh Quân chạy tới, đã cứu một nhà Vân Kiếm Tông của ta."
"Ám Dạ Quân Vương? Hắn và ngươi quen nhau?"
"Không quen, chỉ là đều có chung kẻ địch thôi."
"Phải rồi, Sáng Thế Thần Điện. Aiz, bao nhiêu năm Sáng Thế Thần Điện luôn là biểu tượng của Ngũ Hành Đại Lục chúng ta, lại bị đám Thượng Quan gia khốn kiếp này chấp chưởng, thật đáng giận!"
"Còn không phải sao."
Mấy người đang nói, lại một tiếng hô to vang lên: "Sáng Thế Thần Điện, Điện chủ Thượng Quan Vân Trần đến."
Tiếng nghị luận của mọi người lập tức nhỏ đi không ít.
Tuy rằng bây giờ tiếng xấu của Sáng Thế Thần Điện đã lan xa, tất cả mọi người đang mắng Thượng Quan gia và Ngọc gia, nhưng rốt cuộc thế lực Sáng Thế Thần Điện xây dựng vẫn còn đó, nói xấu người ta ngay trước mặt người ta, vẫn có rất ít người có lá gan này.
Nhưng Thượng Quan Vân Trần có thể không nghe được bọn họ đang nói gì sao? Vừa tới sắc mặt đã tối đen, sắc mặt Ngọc Ưu Liên phía sau Thượng Quan Vân Trần cũng không tốt.
"Hai người các ngươi, vừa rồi đã nói cái gì?" Thượng Quan Vân Trần âm trầm nhìn chằm chằm hai Chưởng môn cách đó không xa.
Vẻ mặt hai người cứng đờ: "Chúng ta không nói gì cả."
"Không nói gì cả, ngươi cho ta là kẻ điếc sao?" Đột nhiên Thượng Quan Vân Trần bổ một chưởng ra, lực chưởng cuồng bạo nháy mắt nổ bay hai người ra ngoài.
Hai người nằm trên mặt đất, máu tươi phun trào, không đứng dậy được.
Hai Chưởng môn này đều là Tôn Chủ trung cấp, lại bị Thượng Quan Vân Trần đánh gục trong một chưởng.
Nhất thời mọi người câm như hến. Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng đảo qua mọi người: "Các ngươi còn muốn nói cái gì? Tiếp tục nói đi, không phải vừa rồi nói rất hăng hái sao?"
Mọi người yên lặng, người đứng đầy chung quanh lôi đài lại giống như một vùng quê trống trải mênh ௱ôЛƓ, một chút tiếng động cũng không có, chỉ có tiếng Thượng Quan Vân Trần rống giận quanh quẩn ở toàn bộ đồng không ௱ôЛƓ quạnh.
"Không dám nói sao?" Thượng Quan Vân Trần cười lạnh đi đến trước mặt bốn trưởng lão: "Hình như vừa mới nghe các ngươi nói ta đã ૮ɦếƭ rồi? Bây giờ thấy rõ ràng, ta ૮ɦếƭ chưa?"
Bốn người sợ tới mức cả người phát run, lắp bắp nói: "Không, không."
Ầm - -
Thượng Quan Vân Trần lại chưởng một chưởng ra, bốn người lảo đảo lui về phía sau, chưởng phong cuồng bạo xé rách *** bọn họ, máu tươi chảy ròng.
Bốn người gần như đều đứng không vững, dieendaanleequuydoon – V.O, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau.
"Về sau nói chuyện phải sử dụng đầu óc, không cần phải người ta nói cái gì thì nghe cái đó, rõ ràng Bản Điện đứng sờ sờ ở trước mặt các ngươi, các ngươi dám rủa ta ૮ɦếƭ, các ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?" Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng nhìn bọn họ.
Bốn người ôm ***, run rẩy nói: "Chúng ta, chúng ta xin lỗi..."
"Xin lỗi thì có tác dụng rắm gì!" Thượng Quan Vân Trần không chút khách sáo nói bạo tục: "Các ngươi tự phế bỏ linh mạch của bản thân, cút khỏi nơi này, Bản Điện sẽ bỏ qua."
Mọi người bất giác rùng mình một cái, chỉ nói sai mấy câu lại phải phế bỏ linh mạch, Thượng Quan Vân Trần cũng quá độc ác? Sáng Thế Thần Điện quá bá đạo!
Bốn người quá sợ hãi nhìn Thượng Quan Vân Trần, mắt đầy khiếp sợ và không thể tin.
Thượng Quan Dương ác nghiệt nhìn tất cả những chuyện này, một câu cũng không nói. Thượng Quan Vân Trần đã quyết định xuất hiện, sẽ xuất hiện bằng dáng vẻ cường thế, dạy dỗ một đám không có mắt, lập uy một lần nữa.
Ánh mắt Ngọc Ưu Liên xoay chuyển, khóe miệng còn giữ nụ cười nhếch mép nhàn nhạt: "Như vậy là đã thật cho các ngươi mặt mũi, ít nhất các ngươi còn sống, không phải sao?"
Mọi người tức giận nắm chặt nắm tay, trong lòng tức giận bất bình, lại không ai dám ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy.
Thực lực của gia tộc Thượng Quan đáng sợ, càng không cần nói Ngọc Ưu Liên còn là Thần Hoàng, bọn họ chỉ có thể nhịn.
Bỗng nhiên bọn họ có chút uể oải, nếu sau Đại hội trăm phái vẫn như thế, như vậy Đại hội trăm phái còn có ý nghĩa gì đâu?
"Sao còn chưa ra tay? Còn kéo dài làm gì? Muốn ta tự mình ra tay sao?" Thượng Quan Vân Trần không kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ, đột nhiên đâm cây ngân thương (cây thương bạc) ra, ngân quang hiện ra, giống như pháo hoa lóa mắt phá vỡ đêm đen.
Ầm - -
Một đường chưởng phong đánh úp lại, đột nhiên ngân thương của Thượng Quan Vân Trần lệch qua một hướng, xẹt qua người vài vị Trưởng lão, cực kỳ nguy hiểm.
Bạch Vũ âm trầm đi ra, lạnh lùng nhìn hắn ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc