Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 11

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Tiết lão bản thở hổn hển tức giận mắng: "Đây là muốn đem tất cả mọi người đều bị độc ૮ɦếƭ sao? Hạ Lâu Trinh điên rồi sao?"
Trên lôi đài, khói độc cơ hồ tràn ngập cả lôi đài, Hạ Lâu Trinh tay cầm chủy thủ, đuổi theo Bạch Vũ, hung ác hướng lên mặt của Bạch Vũ vẽ lên.
Tiểu Thanh nghĩ muốn cứu, lại bởi vì trúng độc hành động bắt đầu chậm chạp, Bá Vương Lục Tích đột nhiên giơ cái đuôi lên, giống như roi thép hung hăng vung vào người tiểu Thanh.
"Chiêm chi*p!" Lực phòng ngự yếu ớt của tiểu Thanh hoàn toàn không thừa nhận được một kích này, từ trong không trung rơi xuống, lông chim rơi rụng đầy đất, đáng thương nhìn về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ ánh mắt biến đổi, ôm trụ chủy thủ Hạ Lâu Trinh nghênh diện đâm tới, lòng bàn tay của nàng bị cắt ra một miệng vết thương thật sâu, máu tươi chảy ròng ròng.
Nàng vung tay đem máu tươi vẩy về phía Bá Vương Lục Tích đang giương cái miệng rộng chuẩn bị một ngụm cắn ૮ɦếƭ tiểu Thanh.
Thử lạp -----
Máu tươi của Bạch Vũ giống như nước sôi nóng bỏng giội lên lớp da không được che chắn của Bá Vương Lục Tích, Bá Vương Lục Tích đau đớn lăn lộn trên mặt đất, hơi thở màu đen trên người như hơi nước bốc hơi lên trong không khí, thân thể khổng lồ dần dần co lại, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tan biến.
"Ngươi đã làm cái gì! Tiện - nhân!" Hạ Lâu Trinh máu tươi điên cuồng phun ra, quả thực không thể tin được Bạch Vũ chỉ cần dựa vào vài giọt máu lại có thể khiến cho Bá Vương Lục Tích đã được thăng cấp của mình kiệt sức!
Nàng ta hai mắt màu đỏ, đột nhiên đem chủy thủ hướng về phía trái tim của Bạch Vũ.
"Chiêm chi*p -----" tiểu Thanh lập tức bổ nhào về phía này, mang theo một thân Hỏa Diễm cuồng bạo hung hăng đánh vào trên mặt nàng ta, móng vuốt sắc bén đem khuôn mặt của nàng ta nắm, bắt, cào, cấu đến nát bét.
Hạ Lâu Trinh phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, ngã trên mặt đất, vết thương trên mặt vừa vặn ᴆụng trúng giọt máu tươi của Bạch Vũ rơi trên mặt đất, mặt của nàng ta lập tức giống như bị ăn mòn bốc lên như khói.
"A -----đau quá! Cứu mạng! Cứu cứu ta!" Hạ Lâu Trinh ôm chặt mặt mình, thê lương kêu thảm thiết, cả người không ngừng phát run, đột nhiên ra sức đi về hướng Hoàn Tố Âm: "Hoàn tỷ, cứu cứu ta, là người bảo ta ăn dược, cứu cứu ta....."
"Cút!" Hoàn Tố Âm khuôn mặt âm trầm, nhìn thấy Hạ Lâu Trinh bổ nhào về phía mình, vung tay, một đạo Thủy đao trong suốt bay qua. Ta đã giúp ngươi đem Bá Vương Lục Tích tăng trị số lên tới Nhị giai, cư nhiên còn thua thê thảm như vậy, quả thực chính là phế vật, không bằng ngươi đi ૮ɦếƭ đi!
Hạ Lâu Trinh bị Thủy đao đánh bay ra ngoài, giãy dụa hai cái, bất động, dưới thân chảy ra một bãi nước độc màu đen.
Tiết lão bản tản ra độc khí chung quanh, nhìn thân thể Hạ Lâu Trinh đen thui, thật nhanh hít một ngụm khí: "Đây là....."
"Thi Độc Hoa." Bạch Vũ nói.
"Không thể nào? Thi Độc Hoa đã sớm bị Công hội Triệu hoán sư cấm sử dụng, nàng ta muốn đi tìm ૮ɦếƭ sao?" Tiết lão bản quá sợ hãi.
Thi Độc Hoa là một loại độc dược hiếm thấy, một khi dùng sẽ biến thành một độc nhân, trở nên тһô Ьạᴏ thị huyết, sau này phải không ngừng dùng độc vật để duy trì sinh mệnh, ᴆụng tới dược vật giải độc nhất định sẽ ૮ɦếƭ.
Nhưng loại độc dược này có thể tăng thuộc tính của Triệu hoán thú trên diện rộng, làm cho Triệu hoán thú bổ sung thêm độc tính, không ít người vì tăng thực lực mà không tiếc uống thuốc độc, nhưng cuối cùng lại ૮ɦếƭ thực thảm.
Vô Trần Cung đã sớm đem Thi Độc Hoa liệt vào cấm dược, bắt gặp liền tiêu hủy, Thi Độc Hoa ở Vân Vũ Thần Châu đều đã sắp bị tuyệt tích, Hạ Lâu Trinh cư nhiên có thể có được?
Tiết lão bản cùng người vây xem theo bản năng nhìn về phía Hoàn Tố Âm.
Hoàn Tố Âm khinh thường cười: "Nhìn ta làm cái gì? Nàng ta cùng ta quan hệ không tồi, thời điểm gặp nguy cơ đương nhiên sẽ hướng ta cầu cứu, đáng tiếc nàng ta bởi vì trúng độc, thần trí không rõ hồ ngôn loạn ngữ, các ngươi còn tin là thật sao?"
Đám người Tiết lão bản im lặng, vừa rồi một chiêu đánh bay của nàng ta cũng không nhìn ra hai người có quan hệ tốt bao nhiêu.
Bạch Vũ tò mò đánh giá Hoàn Tố Âm, vị này chính là người mà Hạ Lâu Trinh luôn treo bên miệng - Hoàn tỷ, Hoàn Tố Âm? Khiến cho Hạ Lâu Trinh ăn vào Thi Độc Hoa đi báo thù, sau khi thua lại không chút do dự lập tức bỏ qua, thật là ngoan độc!
Lúc này, mọi người biết được thứ bọn họ trúng chính là Thi Độc Hoa, đã làm ầm ĩ lên, phải biết rằng Thi Độc Hoa là loại độc không có thuốc giải!
"Không cần lo lắng. Các người trúng độc không sâu, chỉ cần mua một ít Tẩy Độc Thảo một hai trăm năm nấu nhừ thành nước uống, mỗi người uống một chén, trong vòng năm ngày không được tiếp xúc với độc vật có thể khỏi hẳn." Bạch Vũ nói.
Tiết lão bản vui mừng khôn xiết: "Nguyên lai Bạch Vũ cô nương còn là một vị Y sư."
"Bằng không ngươi nghĩ vì cái gì ta và ngươi không trúng độc?" Bạch Vũ cũng không muốn cho người khác biết máu của nàng là bách độc bất xâm, dứt khoát đem thân phận Y sư nói ra. Dù sao vừa rồi nàng dùng máu Gi*t ૮ɦếƭ Hạ Lâu Trinh ở bên trong màn sương đen cũng không có ai phát hiện.
Tiết lão bản vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ, lập tức sai người đi làm, ở trường thi đấu có rất nhiều người bị trúng độc hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
Rất nhanh, một bát lớn Tẩy Độc Thảo cũng được nấu xong, sau khi người bị trúng độc phân ra uống, lập tức cảm giác tốt hơn rất nhiều, đều hướng Bạch Vũ nói lời cảm tạ, Tiết lão bản cũng đem tiền thưởng chia cho nàng.
Triệu hoán sư trong hai ngày hoàn thành 20 trận thắng liên tiếp, đừng nói ở Bình Thạch thành chưa từng có, phóng mắt hết cả Đông Nhạc Quận quốc cũng không có nhiều! Người lúc trước hoàn thành được hành động vĩ đại như vậy là người có niên kỷ hơn một trăm năm trước, chính là đương kim cung chủ Vô Trần Cung!
Hắn có dự cảm, cô nương này sau này thành tựu sẽ không thể đếm được.
Bạch Vũ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng có chút là lạ, bất quá nàng chỉ để ý mình nhận được bao nhiêu tiền.
Thắng liên tiếp 20 trận tiền thưởng là 20 vạn tinh thể thứ phẩm, tiền thưởng tích lũy có 50 vạn tiền thưởng, tổng cộng là 70 vạn tinh thể thứ phẩm, cộng thêm ván cược ngày hôm nay được 20 vạn cùng ngày hôm qua được 10 vạn, vừa đủ 100 vạn tinh thể thứ phẩm.
Cái này đối với một Triệu hoán sư mà nói cũng là một số tiền đáng kể, làm cho Bạch Vũ cao hứng đến mức không đứng dậy được.
Nàng cần bán dược liệu với giá 120 vạn, bận rộn nửa ngày lại vẫn kém 20 vạn, cũng không biết họ Hành mập mạp ở Công hội Triệu hoán sư kia có thể đưa sổ nợ cho nàng hay không.
"Bạch Vũ, có thể thắng liên tiếp 20 trận, coi như ngươi có bản lĩnh. Nhưng Hạ Lâu Trinh là bằng hữu của ta, ngươi không phân biệt tốt xấu Gi*t ૮ɦếƭ nàng, ta muốn thay nàng báo thù! Ngươi có lá gan nhận ước chiến của ta không?" Hoàn Tố Âm bỗng nhiên thanh âm xót xa mở miệng, ý nghĩa trong lời nói, giọng điệu đúng lý hợp tình không có nửa điểm chột dạ.
Nàng ta vốn định quang minh chính đại diệt trừ Bạch Vũ, ai ngờ đến Bạch Vũ là một Y sư, dễ dàng Gi*t ૮ɦếƭ Hạ Lâu Trinh, còn thành công thắng liên tiếp, trở thành tiêu điểm của toàn trường. Nhìn đến mọi người nhìn về phía Bạch Vũ bằng ánh mắt ân cần, nàng ta trong cơn xúc động còn có loại ý nghĩ muốn đem Bạch Vũ đánh vỡ nát.
Người mà nàng ta đã hạ quyết tâm muốn Gi*t ૮ɦếƭ làm sao có thể sống thật tốt được? Nàng ta không cho phép! Nếu những kẻ khác đều là phế vật, nàng ta liền tự mình ra tay.
Bạch Vũ nâng mi: "Ta nhớ rõ nàng ta ở phút cuối cùng hình như là bị ngươi đánh ૮ɦếƭ?"
"Nói bậy! Nếu không phải do ngươi, nàng sao có thể bị độc phát mà ૮ɦếƭ?"
"Khiêu chiến ở trường thi đấu, sinh tử tự chịu."
"Đối với ngươi ta chỉ là vì muốn thay nàng báo thù. Ta và ngươi tỷ thí, chính là khiêu chiến lên Vô Trần bảng, ngươi không thể cự tuyệt." Hoàn Tố Âm thanh âm lạnh như băng gợi lên khóe miệng, lộ ra ẩn ẩn đắc ý tươi cười.
Bạch Vũ khó hiểu nhìn về phía Tiết lão bản, trong mắt tràn ngập lời giải đáp. Hoàn Tố Âm tìm ta tỷ thí cùng Vô Trần bảng có quan hệ gì? Vì cái gì ta không thể cự tuyệt?
Vô Trần bảng là do Vô Trần Cung lập ra, chia làm hai cấp bậc là Triệu hoán sĩ cùng Triệu hoán sư, Triệu hoán sư có 50 người, Triệu hoán sĩ có 150 người. Có thể được liệt tên lên bảng đều là Triệu hoán sư thực lực cực mạnh của cả Vân Vũ Thần Châu.
Hàng năm đều có vô số người khiêu chiến Triệu hoán sư để được liệt tên lên bảng, ý đồ giành lấy vị trí, bởi vì người khiêu chiến thật sự có rất nhiều, Vô Trần Cung định ra quy tắc khiêu chiến kỹ càng, bằng không những cao thủ trên bảng suốt ngày chỉ ứng phó khiêu chiến cũng có thể sớm ૮ɦếƭ.
Bạch Vũ biết Vô Trần bảng, nhưng đối với quy tắc khiêu chiến thì hoàn toàn không biết gì cả.
Tiết lão bản bất đắc dĩ nói cho nàng biết: "Hoàn Tố Âm ở trên bảng Triệu hoán sĩ đứng ở vị trí 89, tỷ thí cùng nàng ta thuộc loại khiêu chiến Vô Trần bảng, mặc kệ là ngươi khiêu chiến nàng ta, hay là nàng ta khiêu chiến ngươi, song phương cũng không thể cự tuyệt. Nếu không sẽ bị Vô Trần Cung hủy bỏ tất cả khen thưởng cùng chứng thực, nói nghiêm trọng còn có thể phế bỏ linh mạch."
"Cho nên ta phải cùng nàng ta đánh một trận?"
"Ngươi trước hết phải cùng hai đệ tử Vô Trần cung đánh một trận, thắng mới có thể cùng nàng tỷ thí."
Bạch Vũ khóe miệng co rút: "Nàng ta khiêu chiến ta, ta trước còn phải cùng người khác đánh?"
Tiết lão bản cười khổ: "Chỉ cần là người có tên trên bảng đều phải dựa vào quy tắc này, trước kia cũng chưa từng có xuất hiện qua người có tên trên bảng khởi xướng khiêu chiến trước."
Vô Trần Cung quy định quy tắc khiêu chiến lên Vô Trần bảng thập phần hà khắc, đầu tiên phải ở giữa sân thi đấu thắng liên tiếp 20 trận, đạt được tư cách khiêu chiến, rồi sau đó phải đánh bại hai cao thủ đồng cấp khác, cuối cùng mới có thể khiêu chiến chính chủ.
Nếu thắng là có thể lập tức thay thế được vị trị của người thất bại đó trên bảng, dương danh thiên hạ.
Nguyên nhân chính vì một loạt quy tắc này, Vô Trần bảng phi thường quý giá, người có thể được liệt tên lên bảng tuyệt đối đều là cao thủ đứng đầu thiên hạ, một quốc gia có thể có bao nhiêu cao thủ xuất hiện trên bảng cũng biểu thị tiêu chuẩn thực lực của quốc gia đó.
Viêm Võ Đế Quốc nhiều nhất, Bắc La thứ nhì, Mạn Thủy Quận quốc thứ ba, mà Đông Nhạc những năm gần đây vẫn nằm ở dưới đáy, Triệu hoán sư trên bảng chỉ có 3 vị trí, Triệu hoán sĩ cũng chỉ có 14 người.
Hoàn Tố Âm có thể lọt vào một trong số một trăm tên trên bảng ở Đông Nhạc là người có danh vọng cực cao, từ đó giống như ngôi sao, nữ thần để mọi người nhìn lên.
Tuy rằng Bạch Vũ bày ra thực lực khiến người khác kinh diễm, nhưng cùng so sánh với Hoàn Tố Âm, không ai cảm thấy được Bạch Vũ có thể thắng. Trận này Bạch Vũ không thể cự tuyệt nhất định thất bại, nói không chừng còn chưa có đứng lên đã bị ngã xuống, không ít người liếc nhìn Bạch Vũ bằng ánh mắt tràn ngập đồng tình.
Bạch Vũ buồn bực thở dài. Chuyện nên đến sẽ luôn đến, Hòan Tố Âm quả nhiên vẫn rất căm ghét nàng.
Nàng giương đôi mắt trông mong hỏi Tiết lão bản: "Đánh thắng có thể lấy được tiền không?"
Tiết lão bản dở khóc dở cười, lúc này còn muốn tiền: "Đánh bại hai cao thủ có thể nhận được 20 vạn, nếu khiêu chiến thành công ngươi chẳng những có thể liệt tên lên Vô Trần bảng, mà còn có thể đạt được cơ hội được một lần tiến vào Long Tuyền của Đông Nhạc!"
"Vậy đến đây đi!" Bạch Vũ tâm tình cuối cùng cũng đỡ hơn rất nhiều. Tuy rằng không thể cự tuyệt, nhưng ít ra sẽ không tốn công vô ích, cái Long Tuyền kia không biết là cái gì, nhưng nghe ra có vẻ là thứ tốt.
Tiết lão bản lập tức ngàn dặm truyền âm báo cáo tin tức khiêu chiến Vô Trần bảng lần này, đây là phương pháp dùng Triệu hoán thú ở cự ly xa câu thông tin tức theo dây chuyền, so với gởi thư nhanh hơn rất nhiều.
Vô Trần Cung nhận được tin tức lập tức an bài hai gã đệ tử ở Đông Nhạc trước đi đến Bình Thạch thành thi đấu, người còn chưa tới, tin tức đã ùn ùn được truyền ra.
"Ngươi có nghe nói không? Có người ở trường thi đấu khiêu chiến Vô Trần bảng với Hoàn Tố Âm."
"Hay là nói giỡn? Hoàn Tố Âm ở trên Vô Trần bảng đứng ở vị trí trước 100, người nào lại không có mắt như vậy?"
"Nghe nói gọi là Bạch Vũ, hai ngày thắng liên tiếp 20 trận, tựa hồ thực lực không tồi."
"Kia còn chờ cái gì nữa, nhanh nhanh đi xem một chút."
Trên đường cái Bình Thạch thành, trong quán trà nơi nơi đều nghị luận chuyện này, tất cả mọi người đều bị kích động chạy về hướng trường thi đấu.
Hành Tuấn Sơn cũng nghe được tin tức này: "Cái gì? Bạch Vũ cùng với Hoàn tiểu thư tỷ thí? Thật sự là ăn mật gấu rồi."
"Hội trưởng, người có muốn đi xem hay không?"
"Có cái gì hay mà coi? Phỏng chừng Bạch Vũ ngay cả hai người được phái tới cũng không thắng được, căn bản không có cơ hội cùng Hoàn tiểu thư giao thủ." Hành Tuấn Sơn khinh thường nói.
Người đến sân thi đấu xem trận chiến càng ngày càng nhiều, không có chỗ ngồi thì đứng, nhanh chóng đem bên trong trường thi đấu chật ních người.
Bạch Vũ đã được ăn no, rất có kiên nhẫn chờ đợi, để cho tiểu Thanh ở bên trong linh mạch chậm rãi khôi phục. Ngay tại lúc nó gần như đã khôi phục, đệ tử được Vô Trần Cung phái tới cũng đã đến rồi.
Hai nam tử trẻ tuổi ngăn nắp gọn gàng, một người tuổi nhỏ hơn chút, giữa ánh mắt có một cỗ nhuệ khí, người còn lại khí chất trầm ổn, giơ tay nhấc chân ẩn ẩn phong phạm cao thủ.
"Ca, người chúng ta phải đánh bại chính là thiếu nữ này?" Thiếu niên tuổi nhỏ hơn thân hình chợt lóe đảo mắt đã đến trước người Bạch Vũ.
Bạch Vũ trong lòng cả kinh, thật nhanh! Là Triệu hoán sĩ đỉnh cấp!
Theo linh mạch tăng lên, Triệu hoán sư có thể từ trên người Triệu hoán thú kế thừa càng nhiều năng lực, thể chất càng ngày càng tốt, tốc độ, bước nhảy, cả năng lực chống đỡ cũng gia tăng. Thể chất của Bạch Vũ còn chưa có tăng lên rõ ràng, nhưng hai vị này đã vượt quá năng lực của người bình thường.
"Không được vô lễ." Người còn lại trách cứ một tiếng, mặt không chút thay đổi đi đến trước mặt Bạch Vũ: "Tại hạ Tả Viêm, đây là đệ đệ của ta Tả Vũ, ngươi chính là Bạch Vũ cô nương?"
"Đúng vậy, các ngươi chính là người sẽ cùng ta tỷ thí?" Bạch Vũ đảo qua bọn họ, một người Hỏa hệ, một người Thổ hệ, đều đã đạt tới cảnh giới đỉnh cấp.
"Không sai, ngươi muốn so cùng với ai trước?" Tả Vũ ngạo nghễ hỏi, giọng điệu rất là thờ ơ.
"Cùng so với ai?" Bạch Vũ nâng mi: "Ta không có nhiều thời gian như vậy, các ngươi cùng lên đi."
Nguyên bản trường thi đấu đang tràn ngập nghị luận cùng hưng phấn huyên náo nháy mắt an tĩnh lại, lặng ngắt như tờ. Mọi người nhất tề hoài nghi chính mình tai điếc, nàng vừa rồi mới nói cái gì? Cùng lên? Nàng muốn một lần khiêu chiến hai người?
Tiết lão bản cùng Hoàn Tố Âm đang ngồi trên nơi dành cho khách quý nhìn xem cuộc chiến sắc mặt đều thay đổi.
Tiết lão bản há hốc mồm, sau một lúc lâu nói không nên lời, nhìn về phía Hoàn Tố Âm bên cạnh. Khuôn mặt đoan trang của nàng ta đã có chút vặn vẹo, khóe miệng kéo ra một mặt cười lạnh: "Không biết tự lượng sức mình, ngu xuẩn!"
Tả Vũ tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời nổi giận lôi đình: "Ngươi muốn ૮ɦếƭ!"
Hắn một quyền đánh về phía Bạch Vũ, gọi ra một con Bát Tí Cuồng Viên.
Cự vượn to lớn khổng lồ cao ba thước, giống như vách tường nham thạch thật dày đứng lặng ở trước mặt Bạch Vũ, tám cánh tay tráng kiện đột nhiên phát động, dậy lên một trận cuồng phong, một cỗ cảm giác áp bách trầm trọng khuếch tán ra.
Tiểu Thanh nhanh chóng bay ra, Bạch Vũ thân hình vừa động, lẻn đến giữa trung ương lôi đài, xoay người không chút khách khí đánh trả: "Bạo Liệt Lưu Hỏa!"
Tả Vũ cười lạnh một tiếng, Bát Tí Cuồng Viên nhằm về phía Bạch Vũ một chút cũng không lùi, tám cánh tay to lớn trùng điệp tầng tầng hộ giáp, toàn thân nổi lên ánh sáng màu vàng.
Trường thi đấu nhất thời oa oa nổ tung, Triệu hoán sư hơi có kiến thức đều nhận ra cái này: "Đó là..... Huyền Vũ Kim Giáp!"
"Đúng vậy, chính là trung phẩm linh thuật Huyền Vũ Kim Giáp!"
"Khó trách dám vọt vào bên trong Hỏa Diễm của Hỏa Diễm Thanh Điểu, thật là lợi hại!"
Tả Vũ câu lên tươi cười cuồng ngạo, đây chính là trung phẩm linh thuật Huyền Vũ Kim Giáp.
Huyền Vũ Kim Giáp là từ Huyền Vũ Thiết Y thăng cấp lên, nhưng uy lực lại khác nhau rất lớn. Huyền Vũ Thiết Y là loại linh thuật phàm phẩm chỉ có thể đỡ lại một phần uy lực của đối thủ, Huyền Vũ Kim Giáp lại có thể đón đỡ được tất cả thương tổn!
Bat Tí Cuồng Viên của hắn lực phòng ngự đã đạt tới 12, triển khai Huyền Vũ Kim Giáp có thể chắn được tất cả những thương tổn gây nên từ lực công kích dưới 20 điểm! Đối phó với một con Hỏa Diễm Thanh Điểu Nhất giai còn không phải dư dả sao?
Ầm vang -----
Một cỗ lực lượng khủng bố hủy thiên diệt địa từ Bạo Liệt Hỏa Diễm phát ra, khí thế cuồng bạo như nước lũ càn quét. Chỉ nghe vài thanh âm kim loại vỡ vụn vang lên, Bát Tí Cuồng Viên phát ra một tiếng rống giận phẫn nộ, thân thể thật lớn bị đẩy lui loạng choạng, tám cánh tay bằng lông ấm áp bị thiêu cháy đứt ra làm hai, Kim Giáp trên người răng rắc răng rắc rơi rụng biến mất.
"Vỡ? Kim Giáp bị phá vỡ?" Tả Vũ cả người ngốc lăng, một con Triệu hoán thú Nhất giai thế nhưng lại vượt qua 20 điểm lực công kích phá hoại? Hắn đang nằm mơ sao?
"Cẩn thận!" Tả Viêm đột nhiên đem Tả Vũ kéo ra phía sau.
Một đoàn Hỏa Diễm nện ngay lên chỗ Tả Vũ vừa đứng, nơi đó nháy mắt cháy đen lan ra, Tả Vũ nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra.
"Cửu Vĩ Hỏa Hồ!" Tả Viêm gọi ra Triệu hoán thú của mình, đón nhận lợi trảo sáng bóng của tiểu Thanh.
Tiểu Thanh lấy một địch hai, không chút nào sợ hãi nghênh chiến hai Triệu hoán thú Nhị giai. Ở trong Hỏa Diễm nhảy vọt lên cùng Hỏa Hồ cường thế va chạm, Hỏa Hồ cả người bốc hỏa đánh ra một đạo Hỏa Kiếm, đâm thẳng vào phía tiểu Thanh ở trong không trung.
Bạch Vũ mâu quang chợt lóe: "Tiểu Thanh, Bạo Liệt Lưu Hỏa!"
Tả Viêm khuôn mặt không chút thay đổi bỗng hiện lên một tia kinh ngạc. Triệu hoán thú Hỏa hệ lực phòng ngự cũng không cao, lúc này không lo tránh né, còn muốn cùng ta đánh bừa, là muốn cùng đồng quy vu tận? Cho dù có thể miễn cưỡng sống sót, cũng đã định là thất bại rồi.
Nhưng mà, điều làm cho Tả Viêm thật sự không ngờ được chính là Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh căn bản không có hướng về phía Hỏa Hồ, ngược lại nổ tung ở dưới chân Bát Tí Cuồng Viên, uy lực bá đạo làm cho đài thi đấu lay động dữ dội, cự vượn thân thể cao lớn thế nhưng lại bị đánh bay, vừa vặn chặn lại Hỏa Kiếm. Sát ý thiêu đốt của ngọn lửa hung hăng đâm vào trên người cự vượn, nháy mắt đem toàn bộ sức chịu đựng của Bát Tí Cuồng Viên tiêu hao hết.
Tả Viêm trong lòng lộp bộp, thế nhưng lại có thể tính kế tinh chuẩn như thế, nếu không phải là trùng hợp thì cũng quá khủng bố!
Tiểu Thanh vẫn còn di chuyển, xuyên qua biển lửa trên đài thi đấu đột nhiên xuất hiện phía sau Hỏa Hồ, móng vuốt sắc bén hung hăng cắt đứt ba cái đuôi của Hỏa Hồ.
Hỏa Hồ ăn đau, phẫn nộ vung ra một đạo Hỏa Diễm Kiếm, đáng tiếc đã chậm một bước. Tiểu Thanh chợt lóe nghiêng người, phun ra lưỡi hỏa đem lợi kiếm bẻ gãy, lợi trảo của tiểu Thanh đã xuyên qua bụng của Hỏa Hồ, tiêu hao hết sức chịu đựng của Hỏa Hồ.
"Các ngươi thua." Bạch Vũ thản nhiên nói.
Huynh đệ Tả Viêm, Tả Vũ sắc mặt trắng bệch, bọn họ thua, còn thua thực thảm, thua đến mức làm cho bọn họ khó có thể tin được. Lúc trước khi tới nơi này, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ sẽ bị một Triệu hoán sĩ Trung giai đánh bại, mà còn là cùng bị đánh bại!
"Ca, chúng ta sao lại có thể thất bại? Ta không tin....." Tả Vũ không cam lòng nắm chặt tay, khuôn mặt kiêu ngạo bất tuân nhưng lại thập phần ủy khuất.
Tả Viêm vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Thắng bại đều là chuyện thường, là do đệ quá coi thường người ta."
Hắn đi đến trước mặt Bạch Vũ, trịnh trọng nói: "Bạch Vũ cô nương, ngươi thắng, một ngày sau ngươi có thể nghênh chiến với Hoàn Tố Âm."
Không biết trường thi đấu khi nào thì trở nên yên tĩnh không một tiếng động, thời điểm nghe được câu tuyên cáo này của Tả Viêm, giống như đột nhiên thức tỉnh, bộc phát ra một trận ủng hộ vang vọng không trung.
"Bạch Vũ! Bạch Vũ! Bạch Vũ!" Tất cả mọi người đều hô to tên Bạch Vũ, tiếng hô kích động ở trong trường thi đấu ngoài trời truyền ra thật xa, cơ hồ vang vọng cả Bình Thạch thành.
Đột nhiên, một đạo Thủy đao trong suốt từ xa bay tới, đâm thẳng vào cổ họng Bạch Vũ.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, nghiêng người tránh đi, Thủy đao nguy hiểm cắt đứt vài sợi tóc bên tai của nàng, đánh vào cột đá phía sau, cột đá vững chắc thế nhưng bị đánh gãy!
Bạch Vũ bị kinh động ra một thân mồ hôi lạnh, sát ý kia rét lạnh thấu xương, nếu nàng không thể tránh thoát, tuyệt đối sẽ bị Gi*t ૮ɦếƭ ngay tại chỗ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc