Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 100

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Đám người Diệt bị bao vây bên trong Tháp Thiên Ky không ra được, cũng chỉ một ý nghĩ đã được Thần Vực từ trong tháp dẫn ra ngoài.
Hiển nhiên lực lượng của Thần Vực vượt xa Tháp Thiên Ky, đã khống chế được cả tám tòa kiến trúc.
Vốn tổng cộng có 30 người tiến vào, hiện giờ chỉ còn lại có 17 người, gần như đã ૮ɦếƭ gần một nửa. Nhưng 17 người còn sống sót đều có thu hoạch rất phong phú, chỉ nhìn cấp bậc của mọi người liền biết, lúc tiến vào là Linh Chủ, bây giờ lại không có một ai vẫn còn là Linh Chủ, đều là Tôn Chủ trung cấp, cấp cao, thậm chí còn có Tôn Chủ đỉnh cấp.
Chỉ có đội của Bạch Vũ có chút trở ngại, tiến vào là Linh Sư, bây giờ cũng chỉ là Linh Chủ. Nhưng một người cũng không ૮ɦếƭ, năm người có thể nguyên vẹn trở về, Bạch Vũ đã cực kỳ hài lòng rồi.
Dù sao đội của Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư cũng chỉ còn lại hai người nàng ta, đội của Diệt cũng chỉ còn lại ba người Diệt, Sát, Ma.
Sáu đội mà đội vẫn còn đủ năm người lại chỉ có một đội Bạch Vũ. Cái này cũng may nhờ Tử Như, Công Tôn Ưởng và Phục Mãn tự mình hiểu mình, không tham lam những thứ kia. Có rất ít người có thể bỏ qua kỳ ngộ hấp dẫn trong Thần Vực.
Đương nhiên, không tham lam cũng biểu thị những thứ đạt được không quá nhiều.
Nam Môn Tĩnh nhìn Bạch Vũ cười lạnh: "Nghe nói ngươi trắng trợn ςướק đoạt ở Thánh Linh Phường, là thật vậy sao?"
Ánh mắt nàng ta khinh thường, rõ ràng chính là không tin.
Lúc Bạch Vũ càn quét phòng Luyện Khí quả thật không gặp bọn Nam Môn Tĩnh, không phải trùng hợp, là cố ý tránh được mà thôi. Nam Môn Tĩnh tin hay không, nàng cũng không sao cả, ngay cả đáp cũng chẳng muốn đáp.
Nam Môn Tĩnh có chút tức giận: "Chúng ta đều là người Ám Dạ Đế Quốc, thái độ này của ngươi là gì? Cho dù ngươi có thể ςướק được đồ, đồng đội của ngươi cũng không hề ra chút sức lực, không thu hoạch được cái gì, còn không bằng đi tìm ૮ɦếƭ!"Đột nhiên, Bạch Vũ giương mắt nhìn về phía nàng ta.
Ánh mắt lạnh lùng kia nhìn khiến cho lòng người hốt hoảng, Nam Môn Tĩnh ngẩn ra, vẫn cứ chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Bạch Vũ: "Sao nào, ta nói không đúng? Mục đích chúng ta tới nơi này chính là đạt được thắng lợi cuối cùng, lấy không được đồ, chỉ biết bảo vệ mạng của mình, còn chạy vào đây làm cái gì?"
Đáy mắt Bạch Vũ hiện lên rét lạnh, khóe miệng chứa một chút mỉa mai: "Đồng đội gây trở ngại ngươi đều ૮ɦếƭ thì ngươi có thể lấy được đệ nhất sao?"
Nhất thời, Nam Môn Tĩnh thẹn quá hóa giận. Ba đồng đội đã ૮ɦếƭ hoặc nhiều hoặc ít cũng vì bọn họ thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, bất đắc dĩ buông tha mới bị mất mạng. Bạch Vũ không biết, nhưng Nam Môn Tĩnh nghe lời nói của nàng vào trong lỗ tai giống như là đang châm chọc.
"Bọn họ học nghệ không tinh, ૮ɦếƭ vào lúc này, là bọn họ đáng đời, chẳng lẽ ta còn phải liều mình đi cứu bọn họ sao?" Nam Môn Tĩnh quát.
Bạch Vũ nhíu mày, không nghĩ tới Nam Môn Tĩnh lại có thể nói ra lời này. Đứng ở bên cạnh, cũng là các đệ tử của Ám Dạ Đế Quốc, nhất thời không còn sắc mặt vui cười với Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư nữa, gặp phải loại đội trưởng này, quả thực là xui tám đời.
Nam Môn Tư hơi nhíu mày, kéo kéo ống tay áo Nam Môn Tĩnh, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, đừng nói nữa."
Nam Môn Tĩnh bỏ tay Nam Môn Tư ra: "Vì sao không nói? Chúng ta tiến vào chính là muốn lấy được đệ nhất, chúng ta nên diệt trừ tất cả chướng ngại. Chờ xem đi, chắc chắn lần này chúng ta sẽ lấy được đệ nhất. Ta sẽ mở ra Tháp Thiên Ky vì Thánh Quân!"
Tử Như liếc xéo nàng ta: "Nói thật dễ nghe, lúc trước Tháp Thiên Ky mở ra sao không vào, phải chờ sau khi xuất sắc mới mở Tháp Thiên Ky ra tiến vào? Không phải là ngại Tháp Thiên Ky nguy hiểm, không có kỳ ngộ gì, không muốn làm lỡ việc lấy bảo bối sao?"
"Ngươi..." Sắc mặt Nam Môn Tĩnh đỏ lên, muốn mắng lại không biết nên mắng cái gì.
Lúc này, Thần Vực đã bắt đầu tính toán thành tích của mọi người. Mỗi người thăng cấp, đồ đạt được đều sẽ đổi thành điểm tương ứng, cuối cùng cộng thành tích của mọi người trong đội, chính là thành tích của một đội.
Trên mặt tường cao ✓út, nhẵn nhụi của Tháp Ngũ Hành hiện ra những thứ mỗi người đạt được, cùng với điểm đổi.
Nghe tên những thứ này này chính là linh khí cao, nghe niên đại liền biết dược liệu vô giá, mọi người nhìn thấy hăng hái sôi nổi, không ngừng ngạc nhiên hô lên, nhưng đợi đến lúc hiện ra thành tích của chính mình đều cảm thấy như bị lừa gạt.
Những thứ bọn họ đạt được, cho dù là một cái đinh ốc cũng đều được ghi lại ở phía trên, không chỉ là người chung quanh, chỉ sợ ngay cả người bên ngoài Thần Vực cũng đều thấy rõ ràng, chờ sau khi bọn họ ra ngoài, còn không bị một đám gia hỏa như hổ rình mồi kéo xé sao?
Nhưng bọn họ không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể sờ sờ không gian trữ vật của mình, chờ sau khi ra ngoài sẽ lập tức chui vào trong sự che chở của gia tộc.
Rất nhanh, thành tích của ba đội phía trước đều đã hiện ra, đội viên của bọn họ không còn lại nhều lắm, những thứ lấy được cũng đều ở lớp giữa, chất lượng và số lượng đều chỉ bình thường, điểm cũng không chênh lệch nhiều, dù sao cũng đều là 700 điểm.
Đợi đến lúc tính toán đội Diệt, điểm thoáng cái nhảy lên một bậc, trực tiếp phá ngàn, 1043 điểm.
Tuy bọn họ xui xẻo bị nhốt trong Tháp Thiên Ky, nhưng lúc trước năm người cũng đã lấy được những thứ quý giá ở trong Bách Bảo Lâu, tuy hai người Hồn và Phách đã ૮ɦếƭ, đồ bọn họ đạt được lại được Diệt thu lại, điểm được tính ở trên người Diệt, khiến cho tổng thể điểm của bọn họ rất cao.
Huống chi ở trong Tháp Thiên Ky, bọn họ được Thượng Quan Vân Trần buông thả, cũng không phải cái gì cũng hoàn toàn không lấy được.
Nam Môn Tĩnh hơi nhíu mày, đã có chút lo lắng. Nam Môn Tư lại cầm tay nàng ta, hoàn toàn không lo lắng, cuối cùng điểm của hai người vượt qua Diệt, 1104 điểm.
Nam Môn Tĩnh thở ra thật mạnh, khiêu khích liếc mắt với Bạch Vũ: "Sao nào, cho dù chúng ta chỉ còn lại hai người, cuối cùng xuất sắc cũng là của chúng ta!"
Bạch Vũ nhìn những thứ hai nàng ta đạt được, được viết ra chi chít một mặt tường, trong lòng hiểu rõ. Hẳn là trong đó không hề thiếu đồ ba đệ tử ૮ɦếƭ đi lấy được, lại bị hai nàng ta thu nhận.Nếu không thì chỉ dựa vào hai người, có lợi hại như thế nào cũng không có đủ thời gian lấy được bảo bối đa dạng nhiều loại như vậy, dường như ba đệ tử kia không giống như là trở ngại.
Bạch Vũ có thể nhìn ra, đương nhiên Phục Mãn cũng có thể nhìn ra, sắc mặt lập tức liền không tốt, trong lòng không kiềm được dâng lên nghi ngờ, nghiêm mặt âm trầm nhìn Nam Môn Tĩnh: "Ba đệ tử kia ૮ɦếƭ như thế nào?"
Nam Môn Tĩnh sửng sốt, không vui nói: "Không phải đều đã nói sao? Thực lực không đủ. Người ૮ɦếƭ ở đây cũng không phải là chuyện bình thường sao? Dù sao chúng ta cũng đã lấy được đệ nhất, còn hỏi chuyện này để làm gì?"
Bạch Vũ nhìn chằm chằm sắc mặt không kiên nhẫn của Nam Môn Tĩnh một lúc, thật không có bao nhiêu chột dạ, hẳn không phải là nàng ta cố ý hại ૮ɦếƭ. Nhưng Nam Môn Tư, Bạch Vũ không hề nhìn ra được chút nào.
Nàng vẫn cảm thấy tâm tư Nam Môn Tư thâm trầm, khó đối phó hơn Nam Môn Tĩnh.
Trên tường Tháp Ngũ Hành bắt đầu hiện ra thành tích của đội Bạch Vũ, thành tích của Phục Mãn, Tử Như, Công Tôn Ưởng cũng không tệ lắm, Tư Minh vì hôn mê bất tỉnh, về sau gần như không có thu hoạch gì, thành tích của bốn người cộng lại cũng chỉ 600 điểm.
Nhưng thành tích của Bạch Vũ vừa hiện ra, mặt Nam Môn Tĩnh đều đen rồi.
2303 điểm! Thành tích của một mình Bạch Vũ còn cao hơn các đội khác. Một mình nàng cũng đủ nhận cái danh Đệ Nhất.
Khóe mắt Diệt nhảy lên, bị bao vây ở trong Tháp Thiên Ky, hắn ta liền biết khả năng bọn họ muốn lấy được đệ nhất không quá dễ dàng, nhưng hắn ta chỉ là cảm thấy sẽ thua đội Nam Môn Tĩnh, không nghĩ tới là thua Bạch Vũ!
Thua cũng thua, nhưng điểm này có phải quá lắm rồi không?
Nhìn mấy thứ Bạch Vũ lấy được, quần áo tàng hình, linh quả 3000, Đại Địa Thạch hệ Thổ... Còn có một lượng lớn kim khí, thậm chí còn có 100 khối tinh thể thượng phẩm, rốt cuộc là làm sao nàng ta ςướק được?
Người chung quanh nhìn Bạch Vũ, trong lòng đang nhỏ máu, mấy thứ này không phải đều ςướק đi từ trong tay bọn họ à? Sao lúc ấy bọn họ lại để cho Bạch Vũ ςướק đi đơn giản như vậy? A..., hình như là bởi vì Lưu Hỏa có lực phá hoại cao tới 130 điểm trực tiếp oanh tạc toàn bộ Triệu Hoán Thú của bọn họ không còn.
Uy lực như vậy, ngoại trừ Triệu Hoán Thú hệ Thổ mạnh một chút, vậy còn có thể sống tiếp sao? Hơn nữa, tốc độ của Hỏa Diễm Thanh Điểu kia lại quá nhanh, dù sao cũng ra tay ςướק đoạt trước, con ᴆụng phải không ૮ɦếƭ thì tối đa vẫn có thể liều mình đồng quy vu tận.
Đáng tiếc bọn họ đồng quy vu tận, Bạch Vũ vẫn còn một con Bạch Hổ, còn có một con Băng Hồ... Bọn họ thua cũng không oan.
Nam Môn Tư hít vào một hơi khí lạnh, đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ nhìn về phía Bạch Vũ, lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu, ánh sáng nơi đáy mắt càng hiện ra thâm trầm. Nam Môn Tĩnh buột miệng kêu lên: "Điều đó là không thể! Ngươi... Ngươi đoạt đồ của ai?"
"Ngươi quản ta đoạt của ai? Dù sao ta đã ςướק tới tay rồi." Bạch Vũ nhìn nàng ta một cái, dẫn đồng đội tiến lên một bước.
Vài chùm sáng bao phủ năm người bọn họ, Bạch Vũ ngửa mặt nhìn Tháp Ngũ Hành, nói từng câu từng chữ: "Ta muốn mở Tháp Thiên Ky ra lần nữa!"
Cuộc chiến Thần Vực xem như kết thúc, nhưng Thần Vực cũng không đóng cửa, nó vẫn phải cho người xuất sắc thêm một cơ hội đi vào kiến trúc không gian, có thể chọn một tòa trong tám tòa kiến trúc.
Bạch Vũ là người xuất sắc, tự nhiên không cần suy nghĩ liền chọn Tháp Thiên Ky.
Diệt nhìn Bạch Vũ chằm chằm, mắt lộ ra hung ác, không hề ngạc nhiên với lựa chọn của Bạch Vũ, nhưng cho dù hắn ta không cam lòng cũng không có cách nào thay đổi kết quả này. Bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa hai đồng đội đã ૮ɦếƭ, sau khi trở về chắc chắn Điện Chủ sẽ cực kỳ thất vọng đối với bọn họ.
Thần Vực chấn động một cái, hiển nhiên đã nghe được yêu cầu của Bạch Vũ, lục tục đưa mọi người trong Thần Vực ra ngoài. Lúc trước bọn họ vào từ cổng vào ở Đại lục nào, sẽ được đưa ra ngoài từ cổng vào ở Đại lục đó.
Năm người Bạch Vũ được đưa về Đại lục Hiên Thổ, vừa rơi xuống đất, liền thấy Ám Ưng đã sớm chờ ở cổng vào nghênh đón bọn họ.
Ám Ưng dẫn theo khá nhiều người, tuy Thần Vực còn chưa đóng cửa, nhưng cuộc chiến Thần Vực đã kết thúc, khế ước hòa bình cũng không còn lực trói buộc, hai bên lập tức bắt đầu đề phòng, phái người đón người ở cổng vào, miễn cho đệ tử của mình vừa ra đã bị ςướק.
"Bạch Vũ cô nương vất vả rồi, mau cùng ta trở về nghỉ ngơi đi. Mười ngày sau Tháp Thiên Ky sẽ được Thần Vực mở ra, đến lúc đó người vẫn còn phải vất vả một lần nữa, xin người nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này." Giọng điệu Ám Ưng vô cùng thoải mái, mặt mày cứng ngắc cũng nở nụ cười.
Bạch Vũ gật gật đầu: "Ừm, chúng ta vẫn còn mười ngày để chuẩn bị."
Nàng đi theo Ám Ưng, vừa đi vừa nói chuyện, khóe mắt đảo qua bốn phía, không nhìn thấy Dạ Quân Mạc, không hiểu sao trong lòng có chút mất mát, nói chuyện với Ám Ưng có chút không yên lòng, có mấy lời nói thành râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Ám Ưng chỉ nghĩ nàng mệt mỏi: "Chúng ta đã sắp xếp Phi Mã (ngựa bay) ở phía trước, ngồi lên, ngủ một giấc liền đến nơi rồi."
"A......" Bạch Vũ không nhịn được lặng lẽ truyền âm cho Dạ Quân Mạc: "Ta đã ra ngoài, ta có thể mở ra Tháp Thiên Ky, bây giờ chàng đang ở đâu?"
Một lúc lâu, Dạ Quân Mạc cũng không đáp lại.
Mí mắt Bạch Vũ nhảy dựng, nhìn về phía Ám Ưng: "Vậy... Dạ Quân Mạc đâu?"
"Thánh Quân có việc bận." Ám Ưng nghiêm túc, xụ mặt đáp. Không thể để lộ ra tình huống bị thương của Thánh Quân, nói chuyện ở đây khó tránh khỏi nguy hiểm, hắn sẽ không tùy tiện nói ra.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, đang vội à, là chuyện vô cùng quan trọng sao? Nhưng sao nàng lại cảm thấy Ám Ưng đang lừa nàng đây?
Đợi đến cứ điểm ở Đại lục Hiên Thổ của Ám Dạ Đế Quốc, một tông môn tên là Ám Dạ Môn, Bạch Vũ mới xác định, đúng là Ám Ưng đã dối gạt nàng.
Dạ Quân Mạc đã tỉnh lại, vẫn xử lý công việc như bình thường ở trong thư phòng, nhưng Bạch Vũ liếc thấy sắc mặt hắn thật sự không tốt, tư thái ung dung đều là giả bộ.
Hắn nghiêng người dựa trên sập mềm, một bộ nhàn nhã đạm mạc, một tay cầm sách, lạnh nhạt đọc, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của hắn, hiếm khi tỏa ra vẻ lười biếng mà cao quý.
Hắn nhìn thấy Bạch Vũ đứng ở cửa, tà tứ cười, vẫy tay: "Đến đây."
Bạch Vũ chạy tới, rất không rụt rè nhảy lên sập, đè ở trên thân hắn, một tay ςướק đi sách trong tay hắn, đôi mắt to ngập nước nén giận trừng hắn: "Đừng giả bộ, rõ ràng thân thể không thoải mái."
Nhìn kỹ ở khoảng cách gần, có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn trắng bệch như thế nào, mặt mày lạnh lùng có thêm một phần yếu ớt của bệnh trạng, khiến cho Bạch Vũ vừa thấy liền đau lòng khủng khi*p.
Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, nhấc tay sửa sửa sợi tóc rối tung trên trán Bạch Vũ: "Ta không sao."
"Không sao mà chàng không đi đón ta?" Bạch Vũ tiếp tục trừng mắt.
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Sao nàng biết chắc chắn ta sẽ đi đón nàng? Biết đâu là ta cố tình không đi?"
Bạch Vũ híp mắt, bỗng nhiên cầm cánh tay hắn đặt lên vai nàng, hoàn toàn nằm bò lên người Dạ Quân Mạc, nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn: "Chàng theo đuổi ta một vạn năm, điểm tự tin ấy ta vẫn có. Hơn nữa, mạch tượng của chàng thật sự rất tệ."
Dạ Quân Mạc không nói gì rút tay về, lúc bị Bạch Vũ cầm cổ tay hắn liền biết giấu diếm không xong rồi.
Bạch Vũ đứng dậy, ai oán nhìn hắn: "Ta nhớ đã từng nói với các chàng, trong lúc cuộc chiến Thần Vực xảy ra là có khế ước hòa bình, chàng còn là Thần Hoàng, rốt cuộc sao chàng lại làm cho chính mình bị thương thành như vậy?"
Dạ Quân Mạc vội ho một tiếng: "Bởi vì khế ước bảo vệ Thượng Quan Vân Trần."
"Chàng trêu chọc hắn ta vào lúc này làm gì hả?" Bạch Vũ nhíu mày, chống lại đôi mắt sáng dịu dàng, che giấu của Dạ Quân Mạc, bỗng nhiên hiểu rõ.
Chỉ sợ là Dạ Quân Mạc biết tình cảnh của nàng trong Tháp Thiên Ky, mới tức giận đi gây phiền phức cho Thượng Quan Vân Trần.
"Chàng cần gì phải làm như vậy?" Bạch Vũ dựa vào иgự¢ hắn, thở dài: "Cho dù chàng đánh ૮ɦếƭ hắn ta cũng không cứu ta được, bị thương cũng là chính bản thân chàng."
Dạ Quân Mạc sờ sờ lưng nàng một chút: "Nàng cần gì phải tiến vào Tháp Thiên Ky? Chuyện gì cũng không biết liền đi vào, nàng cũng biết nguy hiểm bao nhiêu?"
"Đi vào một lần, mới biết lần thứ hai cần phải chuẩn bị cái gì." Bạch Vũ ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt đen thâm thúy của Dạ Quân Mạc: "Lúc ta bị vây ở không gian lãng phí, có phải chàng giúp ta không?"
Dạ Quân Mạc không nói chuyện, ngón tay thon dài quấn quanh sợi tóc mềm mại của Bạch Vũ, giống như chỉ là một cái nhấc tay, không đáng nhắc tới.
Bạch Vũ kéo tay hắn ra, đưa sát vào mặt hắn giống như con chó nhỏ, đôi mắt sáng ngời, ướt sũng viết rõ ta tức giận: "Rốt cuộc chàng đã giúp ta như thế nào? Chàng không ở trong Thần Vực, chúng ta cũng không thể dùng truyền âm ngàn dặm, chàng truyền linh khí cho ta như thế nào."
Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời ngập nước của Bạch Vũ, bỗng nhiên xoay người một cái, đè nàng ở dưới thân: "Nàng ngoan ngoãn, ta sẽ nói cho nàng biết."
Nói xong, môi mỏng lạnh lẽo liền hôn xuống, Bạch Vũ muốn đẩy ra, lại sợ dùng quá sức làm Dạ Quân Mạc bị thương, tình hình bây giờ của Dạ Quân Mạc không tốt, không thể sử dụng một chút linh khí.
Kết quả nàng bị hôn đến mơ hồ, đợi đến khi bị Dạ Quân Mạc ôm đến phòng ngủ, không biến phản kháng như thế nào đã bị hắn đạt được rồi.
Bạch Vũ mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn động, nhìn mỹ nam thỏa mãn bên cạnh, hận đến trực tiếp nghiến răng. Không phải nói bị trọng thương sao? Sao vẫn còn sức làm không dịu dàng như vậy? Sớm biết vậy nên đạp hắn xuống.
"Nếu nàng đạp ta, người đau lòng chính là nàng." Dạ Quân Mạc chống đầu, nghiêng người nhìn nàng, môi mỏng tao nhã hơi hơi nhếch lên, gợi lên một chút yếu ớt mê hoặc lòng người.
"..." Sao chàng biết ta nghĩ cái gì? Bạch Vũ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua, tha thiết mong chờ nhìn Dạ Quân Mạc, đúng lý hợp tình hỏi: "Bây giờ có thể nói cho ta biết rồi chứ?"
Ngón tay Dạ Quân Mạc cọ xát đôi môi có chút sưng đỏ của Bạch Vũ, trong mắt hiện ra ý cười xảo quyệt: "Vẫn chưa được, nàng còn chưa đủ ngoan."
Bạch Vũ nhíu mày: "Vậy muốn thế nào mới tính là ngoan?"
"Ừm... sinh bảo bảo cho ta."
Hai má Bạch Vũ hiện lên một chút đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận trừng hắn: "Nói bậy bạ gì đó? Chàng không nói thì sớm hay muộn ta cũng có thể tìm ra."
"A...? Vậy ta đây cứ chờ thôi." Dạ Quân Mạc cười nhạt, nhắm mắt lại nằm yên lặng. Bạch Vũ nằm ở bên cạnh hắn, yên lặng ngắm vẻ mặt khi ngủ của hắn, bỗng nhiên có chút khó hiểu hỏi: "Sao Ma Văn ở đầu lông mày chàng không còn nữa?"
Dạ Quân Mạc cũng không mở mắt, lười biếng kéo Bạch Vũ vào trong иgự¢, không sao nói: "Không có thì không có, nàng thích nhìn?"
Tay Bạch Vũ sờ sờ đầu lông mày của hắn, gật gật đầu: "Ừm, Ma Văn kia trông rất đẹp."
"Vậy thì tạo ra một cái nữa."
"?" Bạch Vũ khó hiểu, nhưng hiển nhiên Dạ Quân Mạc đã không muốn nhiều lời.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Bạch Vũ lập tức chữa bệnh cho Dạ Quân Mạc. Bản thân Dạ Quân Mạc đã tự viết phương thuốc rất tốt cho chính mình, nhưng Bạch Vũ lo bệnh cũ của hắn tái phát, lấy một bình máu lớn của mình, thêm vào trong phương thuốc của Dạ Quân Mạc.
Rồi sau đó mới đi tìm Ám Lân hỏi chuyện Tháp Thiên Ky, nếu Ám Dạ Đế Quốc đã bắt đầu tìm kiếm Tháp Thiên Ky từ vạn năm trước, chắc chắn cũng đã từng điều tra kỹ càng về Tháp Thiên Ky.
Ám Lân nói toàn bộ kết quả điều tra kỹ lưỡng của bọn họ cho Bạch Vũ.
Có 365 cơ quan trong Tháp Thiên Ky, bọn họ đã điều tra ra 121 cái, còn lại hoàn toàn không biết. Mặt khác, còn có điều khiển cơ quan trong Tháp Thiên Ky, các cơ quan liên quan, phân bố kỹ càng, một chút bọn họ cũng không thăm dò ra được.
Điểm này Bạch Vũ cũng cực kỳ bất đắc dĩ, bọn ta tự mình đi vào một lần, cũng không rõ tất cả phân bố của Tháp Thiên Ky, thậm chí ngay cả trung tâm cũng chưa thể tiếp cận.
Muốn biết rõ cấu tạo bên trong Tháp Thiên Ky, chỉ sợ phải tìm đến Luyện Khí Sư phụ trách đúc ra Tháp Thiên Ky lúc ấy mới được.
Nói đến mười Luyện Khí Sư đúc ra Tháp Thiên Ky năm đó, đó đều là Luyện Khí Sư lợi hại nhất của Sáng Thế Thần Điện, là Trưởng lão của Sáng Thế Thần Điện, muốn xuống tay từ trên người bọn họ, thật sự là có chút khó khăn.
Bạch Vũ buồn rầu cắn môi: "Bây giờ, mười Luyện Khí Sư này sao rồi? Không hề có một chút cửa đột phá nào sao?"
"Cũng không phải, mười Luyện Khí Sư, đã có năm người qua đời, năm người còn lại đều là Trưởng lão Pháp Thánh Điện của Sáng Thế Thần Điện. Nhưng theo điều tra, chúng ta biết được trong năm người còn lại, có một người đã phản bội Sáng Thế Thần Điện, Thần Điện vẫn đang âm thầm đuổi Gi*t ông ta." Ám Lân nói.
Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên: "Các ngươi có tìm thấy ông ta không?"
"Người này có đường giữa các Đại lục, để cho ông ta tạo ra linh khí mà sống, chúng ta đã đi tìm ông ta vài lần, nhưng mỗi lần ông ta đều chạy thoát." Mặt Ám Ưng trầm xuống: "Nhắc tới cũng khéo, lần trước người thăm dò trở về bẩm báo, nói lần cuối cùng thấy ông ta là ở Đại lục Hiên Thổ, thời gian cũng khoảng một tháng trước."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc