Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 04

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Sau khi Bạch Vũ cùng sư phụ cáo biệt, khó tránh đêm dài lắm mộng, ngay cả chỗ ở cũng không trở về, liền trực tiếp ra cửa cung, bước trên lộ trình lưu đày, áp giải nàng chính là thiếu niên Đông Nhạc Quận quốc, thống lĩnh Sa Hoằng.
Sa Hoằng lần này đến Bắc La Quận quốc vốn là đến áp giải phạm nhân quay về Đông Nhạc, người bị lưu đày của Bắc La Quận quốc đến Đông Nhạc Quận quốc có 22 người, thêm Bạch Vũ nữa là tổng cộng có 23 người, vừa vặn đi ngay trong ngày.
Bạch Vũ kỳ thật rất muốn trở về một chuyến, tranh thủ vào bên trong Thư các nhìn xem.
Cái người đêm qua nàng cứu kia vẫn còn nằm bên trong thư các, không biết sau chuyện này, Bắc La Quận vương có đem thư các điều tra lại một lần nữa hay không. Nếu đúng như vậy, người kia nhất định phải ૮ɦếƭ, đáng tiếc bộ dạng hắn nhìn tốt như vậy.
Bạch Vũ than thở, nàng hiện tại cùng Bồ Tát quá gian tự thân khó bảo toàn, thật sự không có biện pháp lại đi cứu người.
Sa Hoằng nhìn thấy bộ dạng Bạch Vũ lo lắng, đột nhiên nghiêm trang khuyên giải: "Bạch Vũ cô nương không cần quá mức lo lắng, kỳ thật Đông Nhạc Quận quốc cũng không có hoang vắng như mọi người tưởng tượng. Ân oán của ngươi cùng Bắc Thần Phong trong đại điện ta đều đã nghe được, ta thực thưởng thức dũng khí của ngươi, tới Đông Nhạc Quận quốc ta sẽ chiếu cố tốt cho ngươi."
Bạch Vũ cực kỳ không biết nói gì, nàng không phải lo lắng vấn đề hoang vắng hay không? Sư phụ nói cho nàng biết thống lĩnh Sa Hoằng quả thực rất chính trực, có thể tin tưởng, nhưng vị thiếu niên thống lĩnh này nghĩ sự tình cơ hồ thật đơn giản.
"Ngươi xác định có thể đưa ta an toàn tới Đông Nhạc Quận quốc?"
"Ách, có ý tứ gì?"
"....." Ta lo lắng có người sẽ nửa đường đem ta - xử lý a, đại ca!
Bạch Vũ vừa mới theo Sa Hoằng đi ra khỏi thành, Dạ Quân Mạc nằm một đêm bên trong Thư các rốt cục tỉnh lại.
Hắn vừa tỉnh lại liền phát hiện chính mình mặc một thân áo khoác của nữ! Tay áo, ống quần, y phục tất cả đều thiếu khuyết một mảng lớn, Dạ Quân Mạc cảm thấy hắn bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt vốn nên tái nhợt hiện tại đã hoàn toàn biến thành xanh đen.
Vô luận có luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần, tính tình nghịch ngợm của nàng vẫn không thay đổi, ta có nên cảm tạ nàng không lấy một kiện váy cho ta mặc không đây? Dạ Quân Mạc bên môi xẹt qua một tia ý cười chợt lóe, hai tròng mắt lạnh lùng gần cả vạn năm lần đầu tiên có độ ấm.
Một đạo bóng dáng màu đen ở trong không trung hiện ra, dễ dàng đột phá linh lực phong ấn bên trong Thư các, nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, thân hình màu đen cao ngất khiêm tốn cúi người, quỳ gối xuống: "Ám Ưng tham kiến Thánh quân, thuộc hạ bảo hộ bất lực, khiến cho Thánh quân rơi vào hiểm cảnh, thỉnh Thánh quân giáng tội."
Đầu của hắn cúi xuống thật sâu, hai mắt nhìn dưới mặt đất, giống như hoàn toàn không thấy trên người Dạ Quân Mạc mặc quần áo không được tự nhiên, hai tay đang cầm một bộ áo khoác ám văn màu đen viền tơ vàng, cung kính hướng lên trên.
Hắn là thị vệ bên người Thánh quân, vạn năm đi theo Thánh quân vô số lần tiến vào những nơi bất đồng. Đột phá không gian phong tỏa tiến vào những nơi nghịch thiên mà đi, thực lực càng cao bị thương càng nặng, Thánh quân mỗi lần mạnh mẽ tiến vào đa phần đều bị trọng thương mà hôn mê, không hề có năng lực tự bảo vệ mình, nhiệm vụ của hắn chính là đi theo bảo hộ Thánh quân.
Nhưng lần này hắn cùng Thánh quân lại bị tách ra, để cho Thánh quân rơi vào tình huống không được bảo hộ suốt một đêm, vạn nhất xảy ra chuyện gì..... nghĩ tới đó hắn liền một thân mồ hôi lạnh.
Dạ Quân Mạc cầm lấy quần áo, ngọn lửa u lam trên người đem áo trắng hóa thành tro tàn, thay một thân màu đen, hắc y thâm trầm lạnh như băng làm cho khí chất của hắn càng toát ra vẻ cao ngạo, khí thế đoạt nhân, phong mang lộ rõ.
"Tình huống như thế nào?"
"Khởi bẩm Thánh quân, đại lục này gọi là Vân Vũ Thần Châu, là đại lục đẳng cấp thấp nhất. Trên đại lục có 6 quốc gia hỗn chiến không ngừng, hiện giờ là nơi dùng võ lực vi tôn, nhưng có một thế lực cường đại nhất độc lập ngoài 6 quốc chính là Vô Trần Cung."
"Cô nương đã cứu ta đâu?" Dạ Quân Mạc lạnh như băng hỏi, tình huống ở đại lục này hắn không cần phải để ý, hắn chỉ quan tâm đến Bạch Vũ.
"Thuộc hạ không tìm được nàng, sau khi nàng đi đến Bắc La Hoàng cung thì không có trở về, thỉnh Thánh quân trách phạt." Đầu Ám Ưng cúi xuống càng thấp, cứng nhắc trả lời, lộ ra một chút uể oải.
Dạ Quân Mạc nháy mắt lạnh như băng: "Không tìm được? Trong vòng 3 ngày không tìm thấy nàng, ngươi cũng đừng quay trở về gặp ta."
"Vâng"
"Về phần Vô Trần Cung, có lẽ ta nên đi một chuyến." Dạ Quân Mạc con ngươi lạnh như băng hiện lên một tia cân nhắc. Có lẽ phải nán lại đại lục này thật lâu, có vài người cũng nên trước đi cảnh cáo một chút.
Đoàn người Bạch Vũ vì mau chóng muốn tới Đông Nhạc, nôn nóng gấp rút lên đường, ban đêm ngủ lại trong một mảnh rừng rậm. Mọi người ở trong khu rừng lạnh lẽo đốt mấy đống lửa trại, vây quanh đống lửa ngổn ngang nằm ngủ.
Bạch Vũ ngồi ở bên rìa đống lửa cách xa mọi người, cuộn cuộn thân mình, ngẩn người nhìn đống lửa. Tính toán ngày, hôm nay đúng là sinh nhật 16 tuổi của nàng, sư phụ vốn còn tính toán chuẩn bị một yến hội cho nàng, không nghĩ tới đảo mắt một cái nàng lại ở trên đường lưu đày trôi qua sinh nhật.
Nhưng cho dù sinh nhật có trôi qua, nàng kỳ thật cũng không sao cả, nàng chỉ lo lắng chính mình có thể thức tỉnh linh mạch được hay không. Bạch Tử Quỳnh phi thường khẳng định nói với nàng vô số lần, nếu nàng qua 16 tuổi vẫn không thể thức tỉnh linh mạch, nàng liền vĩnh viễn không thể thức tỉnh linh mạch được nữa.
Bạch Vũ mặc dù có chút hoài nghi, nhưng trong lòng cũng có chút không xác định. Phương pháp thức tỉnh linh mạch của mỗi người cũng không giống nhau, phương pháp thức tỉnh linh mạch của nàng đến giờ vẫn không tìm thấy.
Qua thêm 2 giờ nữa thì sinh nhật 16 tuổi của con sẽ trôi qua, sự thực là con sẽ không thể thức tỉnh linh mạch? Sư phụ, lúc trước mỗi lần người đoán đều là sai, nếu như lần này đúng, con nhất định sẽ không để cho người xem bói, người quả thực chính là miệng quạ đen!
Bạch Vũ dở khóc dở cười nghĩ, đột nhiên nghe được phía sau cây cỏ phát ra động tĩnh ma sát sột soạt.
"Ai?" Nàng trong lòng cả kinh, lập tức quay đầu lại.
Ba nam tử diện mạo đáng khinh không biết khi nào thì ***ng vào sau lưng của nàng, chủy thủ trong tay dưới ánh trăng phát ra hàn quang, người muốn giết nàng quả nhiên vẫn đến.
"Yêu, phản ứng còn rất nhanh. Đáng tiếc là ngươi đáng ૮ɦếƭ. Đắc tội người không nên đắc tội, còn thêm tội thật sự rất nặng. Có người muốn mạng của ngươi, còn muốn lấy máu toàn thân của ngươi." Một nam tử thưởng thức chủy thủ, xuất ra một bình sứ: "Yên tâm, giống như giết gà, chỉ là cắt yếu hầu lấy máu mà thôi."
"Muốn máu của ta? Ai phái các người tới, Bắc Thần Phong hay là Bách Lý Vân?" Bạch Vũ nâng mi, người biết máu của nàng trân quý trừ bỏ Bạch Tử Quỳnh chỉ có Bắc Thần Phong cùng Bách Lý Vân, không phải chính là bọn họ phái những tên quái dị này tới đó chứ.
Ba người cười lạnh: "Chuyện này ngươi cũng đừng quản, chúng ta phải lên kế hoạch thật lâu mới tìm được cơ hội này, ngươi cũng nên tự nhận là mình xui xẻo đi."
"Cho nên những người khác ngủ như ૮ɦếƭ cũng là do các ngươi làm?"
"Hắc hắc, bất quá chỉ hạ chút mê dược, khiến cho bọn họ không quấy rối mà thôi. Về phần vị thiếu niên áp giải ngươi kia, hắn đi tuần tra, ngươi đoán xem hắn đã ***ng phải cái gì?"
Bạch Vũ nhất thời lạnh mặt, nàng đã nghe được tiếng đánh nhau ở phụ cận, hiển nhiên người được phái tới cũng không chỉ có ba người này, Sa Hoằng bị một nhóm người khác đối phó.
Ba người nhanh chóng tiêu sái đến gần Bạch Vũ, một phen kéo lấy quần áo của nàng, mang theo chủy thủ lạnh như băng dồn ép về phía này, chủy thủ còn chưa có ***ng tới da mình Bạch Vũ đã cảm thấy cả người nổi da gà.
Nàng đột nhiên kéo khăn che mặt của mình xuống: "Bách Lý Vân có nói qua với các ngươi, ta có bộ dạng rất được?"
Ba người động tác cứng đờ, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Bạch Vũ. Cô nương này như thế nào lại là một mỹ nhân! Cho dù là danh họa vĩ đại nhất cũng không vẽ ra được một phần vạn mỹ mạo của nàng, ánh trăng ௱ôЛƓ lung rải lên mặt nàng một tầng quang mang màu bạc, khiến tim kẻ khác nháy mắt đập liên hồi.
Bạch Vũ thừa dịp bọn họ thất thần nháy mắt đá vào thân của người phía trước, nhanh chân bỏ chạy.
Một tiếng "Xoạt" vang lên, quần áo Bạch Vũ bị xé rách một mảng lớn, ba người phục hồi tinh thần lại, lập tức nổi điên đuổi theo.
Bạch Vũ ở trong rừng rậm âm u nhanh chân chạy trốn, muốn chạy đến nơi phát ra âm thanh đánh nhau, lại bị ba người phía sau truy đuổi, chỉ có thể hoảng hốt chạy loạn.
Phanh ----
Bạch Vũ thấy không rõ con đường phía trước nháy mắt đâm đầu vào một người thân thể rắn chắc như bức tường, nhất thời mắt nổ đom đóm. Một cánh tay thon dài đột nhiên nắm thắt lưng của nàng, đem nàng kéo vào ***g *** lạnh lẽo.
Bạch Vũ trong lòng nhảy dựng, một cỗ cảm giác xa lạ mà an toàn quanh quẩn quanh thân thể của hắn. Nàng ngẩng đầu, thấy trước mắt hé ra khuôn mặt nam tử lạnh băng tuấn mỹ, ma văn màu bạc bên chân mày dưới ánh trăng có vẻ thần bí mà tôn quý, một đôi con ngươi đạm mạc rực rỡ sáng ngời nhìn nàng, làm cho ánh trăng đều ảm đạm thất sắc.
"Là ngươi!" Bạch Vũ nhận ra người này. Bộ dạng gây tai họa cho sinh linh như thế, người gặp qua hắn chỉ sợ không thể quên được.
"Ân." Dạ Quân Mạc thản nhiên lên tiếng, nhìn quần áo bị xé rách trên người Bạch Vũ, lãnh mâu xẹt qua một tia không vui, giương mắt nhìn về ba người hùng hùng hổ hổ đang truy đuổi tới, vung tay lên.
Một ngọn lửa u lam như tia chớp xẹt qua, nổ ầm ở trên người ba người, ba người kêu thảm thiết một tiếng, không kịp phản kháng liền hôi phi yên diệt, ngay cả một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
Bạch Vũ hít một ngụm khí lạnh, phục hồi tinh thần lại, phát hiện nàng vẫn còn dán tại trên *** hắn, nhanh chóng yên lặng lui ra ngoài.
Dạ Quân Mạc giữ chặt nàng, thần sắc bình tĩnh đem quần áo kéo sửa lại cho tốt: "Về sau không cần phải dùng sắc đẹp đi hấp dẫn người khác."
"....." Ai muốn đi hấp dẫn người khác? Cái này không phải là tránh khỏi bị mất mạng sao?
"Lạnh không?" Dạ Quân Mạc nắm tay nàng lạnh như băng, đạm mạc hỏi.
"A?" Bạch Vũ ngây người một chút, rút tay về, thực trái lương tâm nói: "Không lạnh."
Dạ Quân Mạc con ngươi hạ xuống, đột nhiên đem nàng bế lên, giống như bọc hài tử thật cẩn thận dùng áo choàng thật dày đem nàng bọc lại.
Bạch Vũ bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ: "Ngươi, ngươi đang làm gì? Ta nói không lạnh."
"Ta biết." Dạ Quân Mạc thản nhiên trả lời.
"....." Người biết cái gì? Biết thì sao lại muốn ôm ta? Ta và ngươi rất quen thuộc sao?
Bạch Vũ thực hoài nghi Dạ Quân Mạc đang cố ý chiếm tiện nghi của nàng, nhưng thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, động tác lại vô cùng tự nhiên khiến nàng cảm thấy là mình đã suy nghĩ nhiều.
Nàng chạy lâu như vậy, thân mình đã sắp đông cứng, đột nhiên được ôm vào một cái ôm ấm áp, nàng có điểm luyến tiếc rời đi. Từ chối vài cái cũng thoát không được ôm ấp của Dạ Quân Mạc, dứt khoát thành thành thật thật tìm tư thế thoải mái.
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Bạch Vũ tò mò hỏi Dạ Quân Mạc đang ôm nàng đi từng bước một rất ổn định .
Dạ Quân Mạc cúi đầu, chống lại đôi mắt sáng như ánh trăng của Bạch Vũ: "Có muốn báo thù không?"
Bạch Vũ trong nháy mắt xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh, bên môi gợi lên một tia sắc bén: "Ta muốn! Nhưng ngươi phải giúp ta?"
"Ta được lợi gì?" Dạ Quân Mạc hỏi lại.
Bạch Vũ nâng mi: "Ta cứu mạng của ngươi, chẳng lẽ còn không đủ? Ngươi sẽ không giống tên khốn vong ân phụ nghĩa Bắc Thần Phong kia đi? Ngươi nếu tính toán ta thì sẽ rất xúi quẩy."
Nàng không có giải thích Bắc Thần Phong là ai, Dạ Quân Mạc nếu hỏi nàng có muốn báo thù không, nhất định đã điều tra qua nàng cùng Bắc La Quận quốc có ân oán.
"Ta vừa rồi cũng cứu mạng của nàng." Dạ Quân Mạc sâu kín phun ra một câu.
Bạch Vũ yên lặng, quả thật có chuyện như vậy: "Cho nên chúng ta thanh toán xong rồi sao?"
"Nàng chữa khỏi thương thế cho ta, ta liền giúp nàng." Khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú của Dạ Quân Mạc không có một chút cảm xúc, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Nàng quên mất ta cũng không sao. Ta sẽ lại khiến cho nàng yêu ta một lần nữa, trước mắt cứ bắt đầu từ chữa thương, tựa như lúc trước nàng quấn quýt lấy ta, ta sẽ làm cho nàng không thể rời xa ta nữa.
Bạch Vũ buồn bực: "Nội thương của ngươi chữa trị quá khó."
Ai biết hai cỗ lực lượng trong cơ thể ngươi là từ đâu mà ra? Chữa không tốt lại phá hủy cân bằng, chỉ một chút sơ sót cũng khiến ngươi mất mạng.
"Không ngại, nàng có thể chậm rãi chữa trị."
"Ngươi vì cái gì lại chọn ta? Chẳng lẽ bởi vì ta cứu ngươi, ngươi liền đem ta xem như thần y?"
Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào đôi mắt Bạch Vũ nhấp nháy, không có trả lời, đột nhiên đem nàng thả xuống: "Tới rồi."
Bạch Vũ khoát áo choàng bằng nhung, đứng trên một mảnh đất trống. Đây là trung ương rừng rậm, phía dưới mặt cỏ trống trải, ánh trăng màu bạc chiếu xuống đất, rắc lên một tầng quang mang nhàn nhạt. Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
"Nơi này có gì đặc biệt sao?" Bạch Vũ kỳ quái hỏi.
"Nơi này thích hợp cho việc Triệu hoán."
Bạch Vũ tinh thần chấn động: "Ngươi giúp ta thức tỉnh linh mạch?"
Dạ Quân Mạc không nói một lời phất tay áo, Ám Ưng từ trong chỗ tối đi ra, cung kính hướng Dạ Quân Mạc dâng lên một ly R*ợ*u màu bạc cùng chủy thủ sắc bén. Dạ Quân Mạc tiếp nhận chủy thủ, mặt không chút thay đổi cắt vào cổ tay.
Bạch Vũ không nói gì giữ chặt hắn lại: "Ngươi không phải bởi vì ta dùng máu cứu ngươi mà tính toán bồi thường cho ta một ly chứ?" Chuyện kia hay là quên đi, ta cũng không thiếu một ly máu của ngươi.
"Không có máu của ta, nàng không thể thức tỉnh linh mạch được." Dạ Quân Mạc mặt không chút thay đổi ở cổ tay cắt một đường thật sâu, đem máu chảy vào ly R*ợ*u, lông mi một chút cũng không động.
Bạch Vũ đem thiên mệnh huyết mạch cho hắn, vô luận chuyển thế bao nhiêu lần, mỗi một đời cũng không thể tu luyện, mỗi một đời đều thân thể đều suy yếu, sống không quá 20 tuổi. Chỉ có dùng thiên mệnh huyết mạch kích hoạt lực lượng huyết mạch trong người Bạch Vũ, mới có thể làm cho thân thể Bạch Vũ hoàn toàn hồi phục, làm cho nàng thức tỉnh linh mạch.
Dạ Quân Mạc đem một ly máu tràn đầy đưa cho Bạch Vũ.
"Máu của ngươi có thể giúp cho người khác thức tỉnh linh mạch?" Bạch Vũ thực sự hoài nghi lời nói của Dạ Quân Mạc, nhưng nhìn thấy vết thương của Dạ Quân Mạc còn chưa tốt liền vì nàng mà chảy nhiều máu như vậy, cũng không nên lãng phí một phen tâm ý của người ta, cắn răng một hơi uống hết.
Dạ dày lập tức dấy lên một loại cảm giác giống như hỏa thiêu, nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân.
Bạch Vũ cảm giác cả người cực kỳ khó chịu, trên người một hồi lại một hồi nhiệt hỏa nóng đến mức muốn ૮ɦếƭ đi, một hồi lại giống như ở trong hầm băng.
Một cỗ lực lượng khủng pố như nước lũ từ thân thể nàng bộc phát ra, linh mạch của nàng phát ra ánh sáng ngũ sắc, hoàn toàn thức tỉnh, đem rừng rậm âm u chiếu sáng như ban ngày.
Ám Ưng nhìn trên người Bạch Vũ ánh sáng nhiều màu đan vào nhau, nghẹn họng nhìn trân trối: "Đây là..... ngũ hệ linh mạch? Không có khả năng!"
Ngũ hành thế giới do Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm hệ nguyên tố tạo thành, thuộc tính linh mạch có thể quyết định sẽ triệu hoán ra được Triệu hoán thú có thuộc tính gì.
Đại đa số mọi người chỉ có một thuộc tính linh mạch, nhiều hệ linh mạch đều là thiên tài trong hàng vạn người, song hệ cùng tam hệ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy, Tứ hệ linh mạch cơ hồ chính là lông phượng và sừng lân, đều là nhân vật trong truyền thuyết, tỷ như chủ nhân của hắn.
Về phần Ngũ hệ linh mạch, cho tới bây giờ còn chưa có nghe nói qua. Ám Ưng cảm thấy hắn nhất định là hoa mắt.
Dạ Quân Mạc lại tuyệt nhiên không giật mình, lẳng lặng nhìn hào quang bao phủ Bạch Vũ.
Linh mạch Bạch Vũ giống như một mầm cây vừa mới chui từ dưới đất lên, chậm rãi duỗi thân mở ra, tốc độ tăng trưởng từng chút từng chút một lấy mắt thường có thể nhìn thấy, trên cành cây nhỏ ngưng kết ra hình dạng giống như 5 giọt nước trong suốt.
Bạch Vũ tò mò nhìn mấy khỏa giọt nước, đây là cái mà sư phụ thường nói linh lực Triệu hoán đây sao? Ta thật vất vả mới thức tỉnh được linh mạch, lại chỉ cho ta có một chút linh lực như vậy, thật là keo kiệt.
Nếu để cho nhóm Triệu hoán sư vất vả tu luyện nghe được Bạch Vũ oán thầm nhất định sẽ cùng bị hộc máu ba lần.
Muốn ngưng tụ ra 1 điểm linh lực cần hấp thu một lượng lớn linh khí, không đến mười ngày nửa tháng nghĩ muốn cũng đừng nghĩ. Người thường thời điểm thức tỉnh linh mạch cũng chỉ có một hai điểm linh lực, Bạch Vũ được năm điểm linh lực thế nhưng còn ngại không đủ.
Không qua bao lâu, ánh sáng trên người Bạch Vũ biến mất, lực lượng Ngũ hệ linh mạch dần dần ổn định. Nàng hoạt động thân thể một chút, trên người có một cỗ lực lượng mà từ trước đến nay chưa bao giờ có, làm cho nàng cảm thấy được tinh lực vô cùng dư thừa, nàng chưa từng có cảm giác thân thể thoải mái như vậy.
"Máu của ngươi thật là hữu dụng! Ta hiện tại có thể bắt đầu Triệu hoán." Bạch Vũ nóng lòng muốn thử, đôi mắt sáng như dòng thu thủy vụt sáng mang theo quang mang kinh diễm, tràn ngập chờ mong.
Từ trong hư không Triệu hoán ra Triệu hoán thú chính là cơ hội phi thường khó có được, cũng không phải tùy thời đều có thể, chỉ có linh mạch lớn đến một trạng thái vừa đủ mới có thể có được một lần cơ hội, thời điểm linh mạch thức tỉnh chính là cơ hội Triệu hoán đầu tiên, không ai nguyện ý bỏ qua.
"Nàng muốn Triệu hoán thuộc tính gì?" Dạ Quân Mạc mặc cho hứng thú hỏi nàng. Ngũ hệ linh mạch có thể Triệu hoán ra tất cả thuộc tính thú, mỗi loại thuộc tính Triệu hoán thú không giống nhau, khác biệt phi thường lớn.
"Chuyện này không phải ta có thể quyết đinh." Bạch Vũ thêu mi: "Nếu có thể, ta nghĩ muốn Triệu hoán thú có lực công kích cường đại một chút."
Dạ Quân Mạc hướng Ám Ưng nhìn thoáng qua, Ám Ưng lấy ra một cây tiêu có khắc vạch được làm bằng thủy tinh, mặt trên viết những con số 1-10 từ thấp đến cao.
"Đây là cây tiêu đo đạc tư chất thú Triệu hoán?" Bạch Vũ vẻ mặt kinh ngạc. Nàng từng ở trong Bắc La Hoàng cung nhìn thấy qua loại tiêu này, là bảo bối của Bắc La Quận vương, ngay cả Bắc Thần Phong cũng không có. Nam nhân trước mắt này cư nhiên tiện tay có thể lấy ra, còn không thèm để ý để cho thuộc hạ hắn cầm?
Ám Ưng gật gật đầu: "Đến thời điểm Triệu hồi thú, linh khí từ trên người tản ra sẽ được cây tiêu này giữ lại. Linh khí trong cây tiêu càng nhiều, tư chất Triệu hoán thú sẽ càng cao."
Vì để có thể trực tiếp nhìn nhận đánh giá tư chất của Triệu hoán thú, các Triệu hoán sư ở trên cây tiêu khắc số lên, tư chất Triệu hoán thú chia từ 1-10 đẳng cấp.
Linh khí dưới 4 điểm đều là tư chất bình thường, có thể đạt tới 5-7 điểm là cực kỳ hiếm có, 8-9 điểm chính là Triệu hoán thú cực phẩm ngàn năm mới gặp, về phần điểm 10 là thú hoàn toàn có trí lực, đó là tuyệt phẩm khó gặp trong truyền thuyết, trên Vân Vũ Thần Châu chưa từng xuất hiện.
Tư chất Triệu hoán thú đại biểu cho tiềm lực phát triển của Triệu hoán thú, tư chất càng cao, tương lại năng lực lại càng cường đại. Nói như vậy, Triệu hoán sư có linh mạch thiên phú càng tốt, Triệu hoán ra Triệu hoán thú tư chất sẽ càng cao.
Bạch Vũ tiêu hao một điểm linh lực, mở ra nghi thức Triệu hoán.
Linh lực hóa thành thiên ti vạn lũ linh khí dũng mãnh tiến vào tứ chi trăm mạch của nàng, linh khí dày đặc bao vây lấy toàn thân nàng, mạnh mẽ dữ dội, một đạo ánh sáng bay về phía ngôi sao trên bầu trời, đảo mắt biến mất trong bầu trời đêm rực rỡ.
Một ngôi sao băng xẹt qua, ánh lửa thật dài kéo trên không trung mà đến, rơi xuống mảnh đất trống trước mặt Bạch Vũ.
Trong hỏa diễm, một con bồ câu nhỏ tắm trong hỏa mà ra, một thân lông chim xanh hồng giao nhau phát ra ngọn lửa sáng rực lộng lẫy. Con chim phát ra một tiếng kêu to thanh thúy, cao ngạo phình phịch cánh vài cái, bay đến trên cánh tay Bạch Vũ.
Linh khí nồng đậm trên thân con chim không ngừng tản ra, nháy mắt làm cho linh khí trong cây tiêu bay lên tới 4 điểm, rồi sau đó 5 điểm.....
6 điểm.....
7 điểm.....
Linh khí chạy một đường thế như chẻ tre, trực tiếp tới gần nấc 8 điểm
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc