Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 01

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Trời chiều đỏ như máu đem mặt đất bao phủ trong ánh sáng màu đỏ. Một trận gió âm lãnh thổi qua, cây tùng bách trên núi Sáng thế phát ra âm thanh sàn sạt.
Vách núi dốc ngược đen hun hút, Bạch Vũ một thân tố y trắng noãn đầy máu. Hai chân của nàng bị chặt đứt, gân tay bị moi ra, trên gương mặt tuyệt sắc chỉ còn lại khắc khổ cùng cừu hận, hai tròng mắt tuyệt mỹ khiến người khác hít thở không thông hàm chứa đầy nước mắt, dưới ánh tà dương tuyệt vọng rơi xuống.
Nằm trong ***g *** của nàng cũng là một nam tử tuấn mỹ vô song, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng lộ ra đường cong tuấn dật xuất trần, cao ngạo lạnh lùng, sợi tóc đen mực như thác nước chảy xuống, bên lông mày khắc sâu hoa văn hắc ma tà mị tinh khiết, giống như thần tiên tôn quý, làm cho người khác có một loại cảm giác áp bách không thể xâm phạm.
Mày kiếm anh tuấn hạ xuống, một đôi con ngươi trầm tĩnh nhắm lại, khiến người khác nhịn không được muốn biết một khi quang hoa mở ra phát ra bốn phía như thế nào, nhưng hắn lại lâm vào cơn ngủ say, vĩnh viễn. *** của hắn bị VK sắc bén xé mở, lộ ra một lỗ thủng, trái tim bị lấy đi một cách tàn nhẫn.
"Vì cái gì? Ngươi đối phó với ta cũng liền thôi, ngươi vì cái gì muốn giết hắn?" Bạch Vũ phẫn hận ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời nơi ba con thú được triệu hoán dang nâng một bóng dáng phiêu dật đứng giữa. Đạo bóng dáng kia nàng quá quen thuộc, chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng Ngọc Ưu Liên, nữ nhân hé ra khuôn mặt như Pu'p bê.
Nàng chưa bao giờ biết khuôn mặt Pu'p bê đơn thuần vô tội kia sau lưng lại cất dấu một tâm địa rắn rết, còn như thế nào học được tính cách lừa gạt.
Ngọc Ưu Liên cao cao tại thượng nhìn xuống Bạch Vũ, lộ ra nụ cười vô cùng đơn thuần: "Muội muội, ngươi hồ đồ rồi sao? Dạ Quân Mạc chính là Ám Dạ quân vương, là tử địch của Sáng Thế thần điện chúng ta, ngươi làm sao có thể yêu hắn? Hắn đối với ngươi tuyệt đối không phải thật lòng, ta giết hắn cũng vì tốt cho ngươi."
"Vì tốt cho ta?" Bạch Vũ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, giọng điệu tràn đầy châm chọc: "Ngươi là vì chính ngươi, vì muốn được đến Ngũ Hành đại lục."
Ngọc Ưu Liên tươi cười biến mất, đáy mắt lộ ra một mặt âm trầm ngoan độc: "Đúng thì thế nào? Ta muốn có Sáng Thế thần điện, muốn trở thành chủ nhân của Ngũ Hành đại lục! Chúng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, dựa vào cái gì mà nhất định phải là ngươi mới có thể trở thành người đứng đầu Ngũ Hành thế giới? Dựa vào cái gì ngươi cũng không làm lại có thể kế thừa Sáng Thế thần điện? Không phải bởi vì ngươi được cho rằng là huyết mạch duy nhất là Thần Sáng Thế lưu lại sao? Trừ bỏ huyết mạch ngươi còn có cái gì? Lấy đi huyết mạch của ngươi, ta có thể thay thế ngươi! Nếu không phải Dạ Quân Mạc vẫn luôn âm thầm che chở ngươi, ta dã sớm hủy diệt ngươi. Hiện giờ hắn đã ૮ɦếƭ, ta xem ai còn có thể cứu ngươi!"
"Thượng Quan ca ca bọn họ sẽ không để ngươi thực hiện được mục đích!" Bạch Vũ phẫn hận nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên. Ngọc Ưu Liên ghẹn tị với nàng như thế, nàng trước kia cư nhiên một chút cũng không phát giác được. Nhớ tới trước kia người tỷ tỷ này làm bộ như đối với nàng vô cùng thân thiết cùng yêu thương, nàng hiện tại chỉ cảm thấy muốn nôn ra.
"Ha ha! Không thể tưởng tượng được chuyện đã đến nước này ngươi vẫn còn có thể khờ dại như thế, khó trách bị ta lừa gạt xoay vòng vòng." Ngọc Ưu Liên phát ra tiếng cười như chuông bạc, vuốt ve Triệu hoán thú: "Ngươi nghĩ rằng chuyện ta muốn giết ngươi bọn họ không biết sao? Bọn họ rất rõ ràng, còn giúp ta ngăn chặn quân đội mà Dạ Quân Mạc kêu gọi. Cả Sáng Thế thần điện đều đã phản bội ngươi, chỉ có một ngươi duy nhất trung thành với ngươi - Thạch cô cô đã bị giết, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu."
"Không có khả năng....." Bạch Vũ sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Nàng đã bị tất cả phản bội sao? Nàng cho tới bây giờ luôn dùng huyết mạch của mình che chở thần điện, lại đặt cả thiên mệnh vào, làm cho thần điện sừng sững không ngã. Nàng như thế nào lại có lỗi với Sáng Thế thần điện, có lỗi với bọn họ?
Liền bởi vì số mệnh mang huyết mạch của nàng, bọn họ lại nhẫn tâm đưa nàng vào chỗ ૮ɦếƭ?
Bạch Vũ đột nhiên cảm thấy tim mình rất đau, nhiều năm nay vẫn luôn sống trong những lời nói dối, nàng nhất định là bị mù mới có thể nghĩ đám lang soi này đối tốt với nàng. Thiên mệnh của nàng thực sự đã hại ૮ɦếƭ cô cô, hại ૮ɦếƭ Dạ Quân Mạc!
"Không gì là không thể, ngươi cứ yên tâm mà đi ૮ɦếƭ đi!" Ngọc Ưu Liên khoát tay, một đạo bạch quang hướng về phía Bạch Vũ mà đi.
Bạch Vũ bị một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, thân hình đầy máu lung lay trong không trung, một cỗ sát ý tàn bạo sẽ rách thân thể của hắn, nổ banh huyết nhục của nàng. Nàng rõ ràng cảm giác được linh mạch từng chút một thoát ly thân thể của nàng, giống như thiên đao vạn quả, rút gân lột da, đau nhức truyền khắp toàn thân.
Nàng đau đến mức hôn mê, nhưng lăng trì đau nhức lại cứ như châm chọc - kích thích thần kinh của nàng, làm cho nàng chịu tra tấn thống khổ dày vò như ở địa ngục, mỗi một giây đều dài như một thế kỷ.
Một cỗ uy áp khổng lồ vô hình khuyết tán ra, linh mạch Ngũ Hành của Bạch Vũ quang mang chớp động chói lóa mắt, rốt cuộc hoàn toàn thoát ly thân thể của nàng.
"Đến đây!" Ngọc Ưu Liên lộ ra tươi cười hưng phấn khó có thể ức chế được, phi thân phóng qua, một tay bắt lấy linh mạch cầm vào trong tay, phát ra nụ cười thỏa mãn như bệnh tâm thần: "Lấy được rồi! Rốt cuộc thì nó cũng là của ta! Từ hôm nay trở đi, ta chính là người mang thiên mệnh, ha ha ha....."
Bạch Vũ giống như Pu'p bê vải bị tàn phá té trên mặt đất, nghe tiếng cười điên loạn của Ngọc Ưu Liên, khóe miệng vẽ ra một tia trào phúng, dừng hết khí lực cuối cùng ôm lấy Dạ Quân Mạc bên người.
Bàn tay trắng nõn như bạch ngọc nhẹ nhàng lướt nhẹ qua ánh mắt lạnh lùng của hắn, lướt qua hoa văn thần bí yêu dị của hắn, cầm lấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhẹ hôn lên đôi môi bạc lạnh lẽo.
Bạch Vũ tựa vào bên tai hắn thấp giọng nỉ non: "Chàng xem nàng ta ngốc như thế nào, nghĩ có thể cầm đi linh mạch của ta là có thể ςướק đi thiên mệnh huyết mạch của ta, kỳ thật huyết mạch chân chính ở trong này."
Nàng chỉ chỉ vào trong *** chính mình, lộ ra một mặt tươi cười làm cho thiên địa vạn vật biến sắc: "Quân Mạc, bọn họ vì thiên hạ này mà giết chàng, ta hôm nay liền chôn cùng chàng, có được không?"
Nàng nhẹ nhàng nói xong, bộ mặt tươi cười lộ ra dáng vẻ quyết tuyệt khiến kẻ khác kinh hãi, chủy thủ sắc bén đột nhiên xuất hiện trong tay nàng, bị nàng dùng sức đâm vào ***.
Máu tươi màu đỏ sẫm theo chủy thủ chảy xuống, cùng với máu của Dạ Quân Mạc nhiễm đỏ mặt đất, dưới ánh tà dương phản xạ ra ánh sáng lạnh như băng.
"Ngươi đang làm cái gì?" Ngọc Ưu Liên tỉnh táo lại rốt cuộc phát hiện có chút không đúng, cuống quít muốn ngăn cản, Bạch Vũ đã moi tim của mình bỏ vào trong ***g *** của Dạ Quân Mạc.
Một đạo uy áp tử vong nghiền áp vạn vật phóng lên cao, quang mang chói mắt từ trên người Bạch Vũ khuếch tán ra, thiên địa bị bạch sắc bao phủ, hơi thở bạo ngược hủy diệt dâng lên hung bạo, nhóm quân đội hơn trăm người được Ngọc Ưu Liên mệnh lệnh đóng quân dưới chân núi trong nháy mắt hôi phi yên diệt.
"Nguy rồi!" Ngọc Ưu Liên quá sợ hãi, kinh hoảng cưỡi lên Triệu hoán thú, lấy tốc độ cực hạn chạy đi.
Quang mang bạch sắc giữa bầu trời mênh ௱ôЛƓ, thanh âm Bạch Vũ mờ ảo dần dần tiêu tán: Quân Mạc, ta ở kiếp sau chờ chàng, sẽ chờ chàng đến tìm ta. Chúng ta cùng nhau, đem món nợ máu hôm nay, từng chút từng chút đòi lại hết!"
Thiên mệnh huyết mạch bị tổn hại, hung bạo tiêu diệt, càn quét cả Ngũ Hành đại lục, giằng co suốt một năm.
Theo cùng các tư liệu lịch sử ghi lại, một nửa lục địa Ngũ Hành địa lục bị băng vùi lấp, hai phần ba tông môn bị hủy diệt, Ngũ Hành thế giới tính cả hạ giới có 8 thế giới, 72 vực, 3000 nơi cùng nhau lâm vào hỗn loạn kéo dài đến vạn năm.
Một năm này thế nhân xưng là Loạn Thế Nguyên Niên.
Một vạn năm sau, Vân Vũ Thần Châu, vương thành Bắc La Quận quốc.
Bạch Vũ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy, một thân đầy mồ hôi lạnh ướt đẫm áo lót.
Ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, tóc đen như thác nước có chút tán loạn ở phía sau, một đôi mắt trong suốt như kim cương, như sóng nước dao động, hiện ra ánh sáng màu tím, lộ ra vẻ thần bí động lòng người, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung.
Cả người nàng như bước ra từ trong tranh, lúc này sắc mặt hơi hơi trắng bệch, càng hiện ra một phần mềm mại chọc người thương tiếc.
Nàng lại gặp ác mộng.
Gần đây cũng không biết bị trúng tà gì, nàng luôn gặp cùng một cơn ác mộng. Trong mộng, nàng bị người hãm hại vô cùng thê thảm, tứ chi bị phế, cuối cùng moi tim mà ૮ɦếƭ.
Nàng không rõ người hại nàng trong mộng có bộ dáng như thế nào, nhớ không rõ bọn họ tên gọi là gì. Nhưng loại cừu hận khắc cốt ghi tâm cùng tê tâm liệt phế trong mộng khiến nàng cảm thấy rất chân thực, giống như một khối đá to đập thật mạnh vào trong *** nàng, cảm giác khó chịu đến mức không thở nổi.
Một đống trí nhớ loạn thất bát tao mơ hồ tiến vào trong đầu của nàng, giống hệt như chuyện tình phát sinh trong mộng, chân thật làm cho người ta sởn gai óc.
Bạch Vũ sợ run cả người, dùng sức lắc lắc đầu, ác mộng có chân thật thì cũng chỉ là mộng mà thôi, nàng vẫn là một tú hoa, bình tĩnh một chút.
Nàng thêu xong một nửa khăn tay lại tiếp tục thêu tiếp, mới thêu mấy châm, cửa phòng chi nha một tiếng mở ra, một lão bà bà đầu bạc trắng vẻ mặt lại như trẻ con đi đến, đúng là sư phụ của nàng Bạch Tử Quỳnh, Quốc sư đại nhân của Bắc La Quận quốc, y sư đứng đầu của Quận quốc.
Bạch Tử Quỳnh nhìn về phía Bạch Vũ, đáy mắt toát ra ý cười hiền lành: "Tiểu Vũ, con tỉnh rồi, đang thêu hoa sao?"
"Đúng vậy, sư phụ. Người xem con thêu như thế nào?" Bạch Vũ cười tủm tỉm cầm khăn tay đưa qua.
"Đây là đồ đệ của ta thêu, đường nhiên là đẹp rồi, đây là...... gà con màu đỏ?"
Bạch Vũ lệ rơi đầy mặt, cái này rõ ràng là phượng hoàng có được không? Lão bà ngài nếu không nhìn ra cũng không cần cứng rắn khen ngợi, ta biết tú công của ta không được tốt lắm.
Bạch Tử Quỳnh cũng phát hiện không đúng, ho khan hai tiếng: "Thêu khăn tay lúc rảnh hãy làm, con bây giờ nên chuẩn bị một chút, thử nghiệm thức tỉnh linh mạch, qua vài ngày nữa con đã 16 tuổi rồi."
Bạch Vũ tim đập kịch liệt nảy lên: "Sư phụ cảm thấy con thật sự có thể thức tỉnh linh mạch sao?"
Vân Vũ Thần Châu là một đại lục tôn sùng Triệu hoán sư, ở đây có thực lực mới có thể được coi trọng, có được địa vị, có được thừa nhận. Ngay cả hoàng tộc Bắc La Quận quốc cũng phải có thực lực cường đại mới có thể trở thành người thống trị.
Ở Bắc La Quận quốc, đứa nhỏ có thiên phú ở thời điểm 6,7 tuổi đã có thể thức tỉnh linh mạch, triệu hoán ra Triệu hoán thú của chính mình, trở thành Triệu hoán sư cường đại là mục tiêu của mỗi người.
Nhưng Bạch Vũ là một bé gái mồ côi không cha không mẹ, thân thể gầy yếu, lúc Bạch Tử Quỳnh nhặt được nàng, nàng ở trong tã lót đã suy yếu sắp ૮ɦếƭ. Bởi vì dưới vai trái bên xương quai xanh của nàng có một vết bớt hình lông vũ màu trắng, cho nên Bạch Tử Quỳnh đơn giản đặt cho nàng cái tên Bạch Vũ, bình thường kêu nàng là Tiểu Vũ.
Bạch Tử Quỳnh nghĩ hết tất cả biện pháp mới bảo vệ được mạng của nàng, lại giúp nàng điều trị mười mấy năm, mới làm cho thân thể của nàng cùng người thường không khác nhau lắm, thức tỉnh linh mạch không cẩn thận một cái sẽ làm cho thân thể của nàng không chịu nổi. Hơn nữa, linh mạch phải thức tỉnh càng sớm càng tốt, nếu qua 10 tuổi còn không có thức tỉnh linh mạch, trên cơ bản cả đời này sẽ không thể thức tỉnh linh mạch.
Bạch Vũ cho đến nay cũng chưa thể thức tỉnh linh mạch, đã sớm bị người khác đối đãi như phế vật.
"Con đây là không tin tưởng ta? Ta không phải đã sớm nói qua với con sao, sinh nhật 16 tuổi của con nhất định có thể thức tỉnh linh mạch. Nhưng là ta buổi tối xem thiên văn, đo lường tính toán một chút cũng không có ra kết quả......" Bạch Tử Quỳnh lải nhải cùng Bạch Vũ.
Bạch Vũ nghe xong thầm nghĩ mắt trợn trắng.
Lời này từ lúc nàng còn nhỏ đã bắt đầu nghe sư phụ nói qua vô số lần, không phải nàng không tin sư phụ, sự thật là sư phụ ở phương diện tướng số chính là người bình thường, cái gì xem thiên văn, lý lẽ trắc mệnh, xem bói toán, mỗi một lần đều không có kết quả.
Sư phụ lại vẫn cứ khăng khăng thực thích tướng số đoán mệnh, xem cũng không ra được cái gì, lần trước Bạch Vũ không biết xấu hổ ngắt lời, kết quả sư phụ tinh thần gấp trăm lần từ giờ Ngọ nói đến tối, nói đến mức Bạch Vũ muốn khóc.
"Đúng rồi, con năm nay đã đủ 16 tuổi cũng nên cùng Tam hoàng tử Bắc Thần Phong thực hiện hôn ước, chuẩn bị thành thân, con mấy ngày nay có gặp qua Tam hoàng tử không?" Bạch Tử Quỳnh lải nhải nửa ngày, đột nhiên chuyển đề tài.
Bạch Vũ nghe Bạch Tử Quỳnh lải nhải vào tai trái ra tai phải, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, thốt ra: "Không có."
"Con bao lâu rồi chưa gặp lại hắn?"
Bạch Vũ suy nghĩ một chút: "Đại khái khoảng hai tháng."
"Cái gì? Hai tháng này con làm cái gì vậy? Tam hoàng tử trong khoảng thời gian này đều ở Vương thành, con sao lại không đi tìm hắn? Có một vị hôn phu rất tốt, đặc biệt là một vị hôn phu có điều kiện vô cùng tốt, sao lại không xem trọng mà vứt đi!" Bạch Tử Quỳnh tức giận trừng Bạch Vũ.
Bạch Vũ không nói gì bĩu môi: "Cũng không phải con muốn gả cho hắn, là do sư phụ người giúp con định hôn ước."
"Đúng, là do ta tuyển cho con. Ta không phải là lo lắng cho con không thức tỉnh được linh mạch, muốn tìm người có thể bảo hộ được cho con sao. Sư phụ lại không thể bảo vệ con cả đời."
"....." Người vừa rồi còn thực sự khẳng định con có thể thức tỉnh linh mạch, hiện tại lại cảm thấy người đoán trước không đúng sao?
"Con xem bộ dạng của con chính là hồng nhan gây họa, người không có năng lực thật sự không bảo hộ được cho con. Tam hoàng tử Bắc Thần Phong là thiên tài Quận quốc trăm năm khó gặp, tuổi còn nhỏ đã là đỉnh Triệu hoán sư, ôn nhu phong độ, đối đãi với người ngoài ôn hòa, được định là Hạ Nhâm quận vương, ta ngàn chọn vạn tuyển mới lựa chọn hắn trở thành phu quân của con, con phải biết quý trọng duyên phận."
Bạch Vũ khóe miệng thẳng tắp, cái gì gọi là bộ dạng hồng nhan gây họa? Bộ dạng xinh đẹp cũng không phải lỗi của ta! Còn cái gì gọi là quý trọng duyên phận? Nếu năm đó hắn trong lúc cận kề cái ૮ɦếƭ được ta dùng máu mình cứu sống mà nói là duyên phận, thì đó cũng là nghiệt duyên. Ta cam đoan hắn đời này không muốn dù chỉ một lần trải qua cái loại duyên phận này.
"Được rồi, được rồi, con bây giờ lập tức tiến cung tìm hắn. Nếu hắn thực sự bị đoạt đi rồi, con liền một cước đạp hắn." Bạch Vũ không chút để ý qua loa có lệ.
Nàng đối với chuyện xuất giá thật sự không hiểu lắm, cũng không có cảm giác gì nhiều, nếu nói nhất định phải xuất giá, ánh mắt sư phụ vẫn là có thể tin tưởng, trừ phi gặp được kẻ lừa đảo, nếu không sư phụ nàng sẽ không nhìn sai.
Bạch Tử Quỳnh lúc này mới vừa lòng gật đầu: "Chuyện này còn thiếu không nhiều thứ lắm, ta hôm nay có việc, sẽ không cùng con tiến cung, con nhớ phải mang khăn che mặt."
Bạch Vũ nhất thời suy sụp hạ mặt, ảo nảo nhìn về phía cái khăn che mặt ở đầu giường.
Nàng từ lúc 7 tuổi, ra ngoài gặp người đã phải mang theo khăn che mặt. Không có biện pháp, ai kêu nàng có bộ dạng xinh đẹp lại không có năng lực tự bảo vệ mình. Chờ sau khi nàng lập gia đình, nàng khẳng định có đánh ૮ɦếƭ cũng sẽ không mang lại cái khăn che mặt kia, vừa ngột ngạt lại khó chịu, cả ngày mang khăn sa thật dày cũng là do bị ép buộc.
Tiến cung vấn an vị hôn phu chung quy cũng không thể đi tay không, lần trước lúc Tam hoàng tử Bắc Thần Phong tới gặp Bạch Vũ còn đưa tới không ít dược liệu, tuy rằng đã là chuyện của hai tháng trước, nhưng đáp lễ vẫn cần phải làm.
Bạch Vũ tự mình xuống phòng bếp làm một ***g bánh bao nhỏ cỡ thạch anh, trắng bóng trong sáng, nàng là một người tham ăn, trù nghệ của nàng hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của nàng, ở cả Bắc La hoàng cung cũng đều có tiếng. Ngay cả Quận Vương Đô cũng thường đến chỗ nàng nhờ nàng nấu ăn chiêu đãi khách quý trên yến hội.
Hương vị điểm tâm tràn ngập cả phòng bếp, Bạch Vũ nhịn không được ngón trỏ di động, tự mình mở miệng ăn hơn phân nửa, sau đó đem còn lại bỏ vào ***g, đi đến hoàng cung.
Là hôn thê của Tam hoàng tử, cũng là đồ đệ Quốc sư thương yêu nhất, Bạch Vũ có tư cách tự do ra vào hoàng cung. Tròng cung người nhận thức nàng cũng không ít, dọc theo đường đi chợt nghe một đám người nhàn rỗi không có việc gì làm đang nói huyên thuyên.
"Nhìn xem, kia không phải là Bạch Vũ sao? Lại tiến cung tìm Tam hoàng tử, một người vừa xấu xí lại là phế vật, còn quấn quýt lấy Tam hoàng tử không tha, thật sự là không biết liêm sỉ."
"Ai kêu người ta có một sự phụ lợi hại, nghe nói năm năm trước Quốc sư đại nhân cứu Tam hoàng tử một mạng, Bạch Vũ liền dựa vào ân tình này cùng Tam hoàng tử đính hạ hôn ước, những người không có bối cảnh như chúng ta có hâm mộ cũng không được."
"Ai, Tam hoàng tử cũng thật sự là xúi quẩy. Không nói đến Bạch Vũ là một cái phế vật, còn xấu xí đến mức khiến người khác giận sôi. Lần trước có người không cẩn thận nhìn thấy mặt nàng ta, ghe tởm đến ba ngày sau cũng không ăn cơm được, nói nàng ta khuôn mặt đầy rỗ, miệng lệch mũi tẹt."
"Nếu ta là nàng ta, đã sớm tự mình lui hôn ước, nào còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt Tam hoàng tử. Tam hoàng tử là nên tặng cho Đại sư tỷ."
"Đúng, Đại sư tỷ mới năm tuổi liền thức tỉnh linh mạch hỏa hệ, thực lực so ra cũng không kém Tam hoàng tử, hơn nữa bộ dạng cũng rất đẹp, chỉ có nàng mới xứng đôi với Tam hoàng tử."
Mọi người líu ríu, nghị luận Bạch Vũ xấu đến cỡ nào, Đại sư tỷ kinh diễm đến cỡ nào.
Bạch Vũ nghe xong sắc mặt đen như đáy nồi, nghĩ muốn đánh người.
Lời đồn đãi này nọ này cũng không phải là lần đầu tiên nàng nghe được, mỗi khi đến hoàng cung, đều có thể nghe được mấy lời đồn này một lần so với một lần còn thái quá hơn.
Không phải nàng đeo khăn che mặt sao, như thế nào lại trở thành mặt rỗ, miệng lệch mũi tẹt, xấu xí không chịu nổi? Sức tưởng tượng không khỏi rất phong phú, rõ ràng là chưa hề thấy, lại có thể nói có mũi có mắt, giống như từng nhìn thấy khuôn mặt thật của mình.
Đại sư tỷ Bách Lý Vân nàng cũng biết, là đứa con gái duy nhất của Bách Lý tướng quân, ở Bắc La Quận quốc là người trẻ tổi nổi bật, là nhân tài Quận quốc hao phí đại lượng tài nguyên trọng điểm bồi dưỡng, mới đây ngày càng nổi bật, nghe nói đã được định để tham gia Triệu hoán đại hội.
Thanh danh hiển hách như vậy chính là nhân vật cùng nàng không có nhiều cơ hội cùng xuất hiện, nàng là lần đầu tiên nghe được người khác đem nàng cùng Bách Lý Vân đặt cùng nhau để so sánh, nàng không biết là nên tự nhận mình xúi quẩy hay là nên cảm thấy vinh hạnh.
Sau khi đi qua khỏi địa phương đông người, Bạch Vũ cũng tới được cung điện của Bắc Thần Phong. Trong điện im ắng, một người cũng không có, ngay cả một thị nữ cũng không thấy.
Bắc Thần Phong không có ở đây sao? Bạch Vũ có chút kỳ quái tiêu sái đi vào tẩm cung Bắc Thần Phong.
Một trận tiếng vang quái dị từ bên trong truyền ra, nhe giống như là thanh âm thở hổn hển, hình như là thanh âm của nữ tử.
Ngay sau đó, một giọng nữ mềm mại cùng một giọng nam trầm thấp cùng tiếng hô đứt quãng truyền ra, Bạch Vũ có chút mê mang nghe xong nửa ngày, mới phản ứng lại bên trong đã xảy ra cái gì.
"Tam điện hạ, người chừng nào thì lấy ta?" Một thanh âm nữ tử nũng nịu làm cho người ta nổi da gà vang lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc