Độc Sủng Chị Dâu - Chương 75

Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần

Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng mở cửa phòng, hơi gió lạnh bên ngoài thổi đến, phật qua mái tóc cô. Cô ngửa mặt lên, ánh mắt khẽ giật, trong nháy mắt sắc mặt cô tái nhợt.
Yết hầu của cô như thắt lại, sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu. Mãi cho đến khi Tầm Tân Đồng đi tới hỏi: “ Thiên Hoan, ai thế?”
Hỏi xong, bước chân của Tầm Tân Đồng cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn hai người đang đứng sững ở cửa.
.
“Mẹ......”
Mẹ Tầm vừa nhìn thấy Tầm Tân Đồng, sắc mặt lập tức biến đổi:“Tầm Tân Đồng, con quả nhiên ở đây?”
Mẹ Tầm không hỏi gì trực tiếp đi thẳng vào trong phòng, tại đây quan sát mọi thứ, sau đó quay đầu lại chăm chăm nhìn hai chị em:“Tầm Thiên Hoan, con cũng rất giỏi a, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại về nhà?”
Tầm Thiên Hoan hổ thẹn:“Mẹ......”
“Không cần gọi tôi là mẹ, trong mắt của chị có phải hoàn toàn không có hai người lớn chúng tôi không ?!”
Tầm Thiên Hoan mệt mỏi bật thốt lên:“Không phải......”
“Vậy tại sao lâu như vậy cũng không gọi lấy một cuộc điện thoại về nhà, không có bất cứ tin tức gì?” Mẹ Tầm cau mày nói:“Vậy có phải......Có cái gì không thể cho ai biết hay không? Ngay cả chúng tôi cũng không thể nói?!”
Tầm Thiên Hoan hoảng sợ:“Mẹ......”
Tầm Tân Đồng không khỏi chen vào nói:“Mẹ...... Mẹ đừng như vậy với Thiên Hoan...... bình tĩnh nói chuyện!”
Mẹ Tầm liếc mắt nhìn Tân Đồng, nói:“Con câm miệng lại!”
Tầm Tân Đồng không thể làm gì khác đành đứng im một bên.
Mẹ Tầm lại chuyển chú ý tới trên người Tầm Tân Đồng, nói:“Nói đi, tối không có về nhà, con chính là ở chỗ này?”
Tầm Tân Đồng không khỏi gục đầu xuống, trầm mặc.
“Con không phải nói không biết chị con ở nơi nào sao Tân Đồng?” Mẹ Tầm lạnh giọng nói:“Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tầm Thiên Hoan lúc này mới nói:“Là con bảo Tân Đồng không nói cho mẹ cùng ba ba biết.”
“Nói như vậy, kỳ thật hai chị em vẫn thường xuyên liên lạc? Bình thường Tân Đồng cả đêm không về nhà, đều là ở chỗ này cùng Thiên Hoan phải không?”
Tầm Thiên Hoan âm thầm cắn răng không biết nên nói cái gì.
Mẹ Tầm hít một hơi thật sâu, nhìn quần áo ngủ hai người đang mặc, rõ ràng chính là áo ngủ tình nhân, càng xem càng không vừa mắt, nói:“Nhìn hai đứa bây giờ có ra bộ dáng gì không, còn không mau đi thay y phục trên người!”
Mẹ Tầm nói như vậy, khiến Tầm Thiên Hoan và Tầm Tân Đồng đều nhất thời nhìn lại trang phục mình đang mặc, vì vậy, hai người đồng thời xoay người tiến đến gian phòng ngủ duy nhất......
Bất quá mới đi được hai bước chân Tầm Thiên Hoan chợt khựng lại, có chút không được tự nhiên......
Mẹ Tầm so với hai người càng phản ứng nhanh chóng hơn, ánh mắt quét một lượt, lập tức đi về hướng phòng ngủ. Đứng ở cửa ra vào, mẹ Tầm dường như rất sửng sốt, trong phòng là một chiếc giường đôi, trên giường còn lưu lại dấu vết rõ ràng của những chuyện điên loạn. Trong phòng vẫn còn cái gọi là áo mưa cùng quần áo của đàn ông…
Tầm Thiên Hoan đứng ở đó sững sờ, cũng không biết làm thế nào cho phải, cô gắt gao cầm lấy y phục của mình, nhìn biểu tình kích động của mẹ Tầm, lòng của cô đã run rẩy không thôi......
Dường như mọi chuyện đều tới quá mức vội vàng, quá nhanh. Tựa như làm chuyện xấu một giây sau mọi người đều biết được, khiến đến bản thân rơi vào thế trở tay không kịp…
Trong lúc này, có rất nhiều nghi vấn được đặt ra, tại sao mẹ Tầm đột nhiên lại đến đây? Cô ở chỗ này ngoại trừ Bắc Diệc Uy cùng Tầm Tân Đồng căn bản không có ai khác biết. Bất quá, cả hai người Bắc Diệc Uy và Tầm Tân Đồng cô đều rất tín nhiệm, tin tưởng. Như vậy, mẹ làm sao biết cô ở chỗ này?. Hơn nữa, thời điểm mẹ xuất hiện ở cửa ra vào, ánh mắt bà có chút gì đó mơ hồ, dường như bà đã biết chút ít chuyện gì đó…
Vậy đã xảy ra chuyện gì?
Đương nhiên, khả năng duy nhất là có người đã mật báo!!!
Như vậy, là ai?
Nếu như là Bắc Diệc Uy, như vậy quá rõ ràng, tuyệt đối là không có khả năng. Tầm Tân Đồng cũng như thế, chỉ là hắn có quá nhiều tâm tư. Giờ phút này, hắn biết rõ đối với Tầm Tân Đồng, cô có bao nhiêu sợ hãi cùng khủng hoảng. Hắn ôm cô, an ủi cô nhưng hắn cũng không dám tự mình quyết định. Hiện tại, tựa hồ chỉ muốn nhiều động tác, sẽ càng sai không cách nào thu thập.
Mẹ Tầm quay lại nhìn Tầm Thiên Hoan, đáy mắt bà đã có chút tối lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm, thanh âm không nghe ra là nộ là oán hay là hận, bà nói: “ Tầm Thiên Hoan, đây chính là cuộc sống hiện tại của con sao?”
Bao nhiêu vất vả, gian khổ nuôi nấng con gái, bà tự nghĩ rằng con gái thông minh, hiểu chuyện, nhưng chứng kiến chuyện hôm nay…
Tầm Thiên Hoan cúi đầu xuống tựa như chấp nhận chuyện cuối cùng cũng sẽ đến, kết quả chính là phải tự cô đối mặt.
Tầm Thiên Hoan lên tiếng:“Vâng.”
Mẹ Tầm quan sát tủ quần áo, bà run rẩy nói: “ Tầm Thiên Hoan … cô đang ở với ai ở chỗ này?”
Tầm Thiên Hoan thành thật trả lời:“Chỉ có một mình con.”
“Đến bây giờ còn muốn nói dối?” Mẹ Tầm tiện tay cầm một bộ quần áo đàn ông ném thẳng xuống đất, giọng gắt lên: “Cái này là cái gì?!”
Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, trong tích tắc đầu óc của cô tựa hồ đình trệ không hoạt động gì nữa. Thậm chí cô không thể nghĩ được gì, ngay đến việc đơn giản nhất là nghĩ ra một cái cớ cô cũng không mở miệng được. Cô không nói lời nào, mẹ Tầm lại thay cô nói:“Những thứ này là y phục của Tân Đồng phải không.”
Bà nhận ra, trong những bộ quần áo này có vài thứ chính là bà mua cho con trai, hiển nhiên bà rất quen thuộc.
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên, *** giống như bị vật gì đó làm cho tức ngẹn, rất đau.
“Bình thường, Tân Đồng ở tại chỗ này.” Mẹ Tầm mặt không biểu tình, nói: “ Nhưng, trong nhà chỉ có một giường lớn…”
Tầm Thiên Hoan cùng Tầm Tân Đồng đều giật mình…
Mẹ Tầm bỗng nhiên nói: “Tân Đồng nằm ngủ trên ghế sa lon đúng không?”
Âm thanh mẹ Tầm ngoài sự nghi vấn dường như sâu sắc bên trong còn mang chút chờ mong khác thường.
Tầm Thiên Hoan có chút chột dạ nhìn mẹ Tầm, cô phi thường dứt khoát gật đầu, nói:“Đúng.”
Có một số việc, kỳ thật trong nội tâm đều hiểu được, lại bởi vì không dám thừa nhận, cố tìm hết cớ này cớ nọ chỉ để giấu diếm được đến đâu thì đến, cuối cùng chỉ hi vọng có thể che giấu được sự thật …
“Tốt lắm, Tầm Thiên Hoan, từ nay về sau cô sống như thế nào, tôi sẽ không xen vào nữa.” Mẹ Tầm nhìn về phía Tầm Tân Đồng nói: “Tân Đồng, chúng ta về nhà, từ nay về sau không có sự cho phép của tôi, không cho phép anh lại đến chỗ này!”
Ngữ khí của mẹ Tầm mang tính khẳng định cùng quyết liệt. Tầm Thiên Hoan cùng Tầm Tân Đồng đồng thời giật mình kinh ngạc!!
Trong lúc này, Tầm Thiên Hoan cảm thấy đau lòng không thôi......
Cô đã nghĩ tới những kết quả sau khi sự tình bị bại lộ, nhưng cô không hề ngờ tới lại như thế này. Mẹ Tầm không có mắng cô một lời, thậm chí ánh mắt đều không có nhìn cô lấy một lần. Dường như, cố ý làm như vô tình đem cô bỏ qua một bên, sau đó loại bỏ, xóa đi sự tồn tại của cô…
Mẹ Tầm muốn cô thế nào cô cũng đều chấp nhận, bất kể là bà đánh mắng, thậm chí dùng phương pháp tàn nhẫn để trừng phạt cô. Nhưng mà, cô thật sự không muốn kết quả như thế này, sự bình tĩnh lạnh nhạt của bà lại khiến cô càng thêm đau đớn, nhức nhối. Nỗi đau thể xác có thể biến mất nhưng nõi đau trong lòng thì không cách nào quên!.
Cô....Sẽ mất đi mẹ sao?
Tầm Tân Đồng lông mày dựng thẳng đứng lên, dứt khoát nói:“Mẹ, mẹ không thể làm như vậy!!”
“Tôi là mẹ anh, tôi vì cái gì không thể làm như vậy, tôi sinh anh nuôi anh, hiện tại yêu cầu chỉ có thế anh cũng không chịu làm theo sao?”
Tầm Tân Đồng không nhúc nhích, nói tiếp:“Mẹ, mẹ đã biết mọi chuyện? Không phải sao? Mẹ cũng biết, vì cái gì còn giả như không biết, muốn che giấu sự thật? Mẹ! Chuyện đã xảy ra muốn che giấu cũng không được. Mà đúng hơn, là tâm, xuất phát từ tâm thì có cách nào che giấu cho nổi…
Rốt cuộc, mẹ Tầm không cách nào nghe tiếp nữa, bà giận dữ nói: “Anh câm miệng cho tôi, câm miệng, câm miệng!!!”
Tầm Thiên Hoan liền vội vàng kéo Tầm Tân Đồng, ý bảo hắn bớt tranh cãi, hiện tại trong lòng mẹ Tầm rất kích động, nhiều lời cũng vô ích.
Khổ nỗi, đối với Tầm Tân Đồng mà nói, có nhiều chuyện giấu diếm quá lâu, một khi đã bị vạch trần, càng muốn dấu hắn lại càng xúc động, nóng vội.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tầm Tân Đồng, lúc này hai đầu lông mày đã nhíu chặt, tản ra một loại anh khí không thể khinh thường. Hắn dứt khoát kiên quyết nói:‘Mẹ, đúng vậy, con chính là yêu thích Thiên Hoan, hơn nữa bọn con đã ở cùng nhau!”
Những lời này của Tầm Tân Đồng khiến mẹ Tầm nghe mà khiếp sợ, sắc mặt đại biến, toàn thân phát run. Bà không thể làm gì ngoài việc trừng mắt gắt gao nhìn Tân Đồng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Mắt nhìn thấy bà sắp đừng không vững, Tầm Thiên Hoan cùng Tầm Hân Đồng nhanh chóng tiến lên đỡ bà, Thiên Hoan không khỏi phát giận nhìn Tân Đồng, nói: “Tầm Tân Đồng, tạm thời nói bớt một hai câu không được sao!”
Vẻ mặt Tầm Tân Đồng cũng rất lo nghĩ, nhưng những gì hắn vừa nói ra hắn không hề hối hận.
Tầm Thiên Hoan vỗ nhẹ nhẹ lưng mẹ Tầm cho thuận khí, trong nội tâm chính là không nói nên lời. Mẹ Tầm rất nhanh liền hồi phục, đơn giản bà gạt Tầm Thiên Hoan sang một bên, đứng thẳng thân thể, không khỏi tức giận thẳng tay cho Tầm Thiên Hoan một cái bàn tay.
“Ba!” một thanh âm vang lên.
Tầm Tân Đồng bật thốt lên nói:“Mẹ!!”
Tầm Thiên Hoan mặt bị đánh nghiêng sang một bên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lập tức sưng đỏ, dấu vết năm ngón tay hết sức rõ ràng, lửa đỏ trên khuôn mặt hẳn là rất đau. Tầm Thiên Hoan vừa ý thức được bàn tay đánh trên mặt mình nhất thời sửng sốt. Trên mặt nói không đau là giả, nhưng so với nỗi đau trong tâm chính là không tính cía gì. Tầm Thiên Hoan hít hít khí:‘Nếu như đánh con có thể khiến tâm trạng mẹ dễ chịu một chút, như vậy mẹ cứ đánh đi.”
Tầm Tân Đồng nắm bả vai của Tầm Thiên Hoan, nhìn kỹ má trái của cô đã sưng đỏ lên một mảng, trên mặt hắn vẻ đau lòng, hắn không khỏi nói: “Mẹ, sao mẹ ra tay tàn nhẫn như vậy? Chị ấy dù nói thế nào cũng là...”
Mẹ Tầm nhìn hình ảnh lúc này của Tầm Tân Đồng và Tầm Thiên Hoan, nếu là trước kia, bà chỉ cho rằng đó à tình cảm chị em vô cùng tốt đẹp. Nhưng lúc này đây, nó như hạt cát vô cùng chướng mắt. Mẹ Tầm căm tức nhìn hai người, cả giận nói: “Tầm Thiên Hoan, cô tỉnh lại đi, tỉnh táo lại đi, nó là em trai của cô, em trai đó cô hiểu không? Cô làm như thế này chính là hại hắn, cô sẽ hại cả đời em trai cô đó!” Đồng thời trong lúc nói chuyện, bà một bước tiến lên, nắm chặt tóc của Tầm Thiên Hoan, dùng sức đem cô cùng cánh tay của Tầm Tân Đồng kéo ra, Tầm Thiên Hoan như một cái tượng gỗ mặc bà xử trí, muốn làm gì thì làm.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?!”
Tầm Tân Đồng tranh thủ thời gian ngăn cản mẹ Tầm, bắt lấy tay của bà.
Mẹ Tầm tức giận nói:“Tân Đồng, anh buông tay cho tôi!”
“Chuyện này không thể trách cô ấy” Tầm Tân Đồng đem vị trí ba người kéo ra cho ổn thỏa, nói :“Là con quấn lấy cô ấy trước, là con, là con! Tại sao phải trút giận lên Thiên Hoan? Cho dù là mẹ, cũng không thể tùy tiện đánh người?”
Mẹ Tầm gần như nổi cơn thịnh nộ:“Phản, phản rồi, thật sự là phản rồi!!”
Tầm Thiên Hoan đờ đẫn đứng ở đó, cô gục đầu xuống, thấp giọng nói:“Mẹ, mẹ muốn trách con như thế nào, con cũng không có lời gì để nói. Chỉ là, thân thể của mẹ không tốt, đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể.”
“Đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể?!” Mẹ Tầm như là nghe thấy được một chuyện cực kỳ buồn cười, nói:“Cô không thấy lời nói của cô là dối trá tới cực điểm sao?Tầm Thiên Hoan, cô không xứng với những gì tôi đối đãi với cô......”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên nhìn mẹ Tầm, lại không biết những lời bà vừa nói là có ý gì
Tầm Tân Đồng tỉnh táo nói:“Mẹ, con cảm thấy được chúng ta hẳn nên bình tĩnh nói chuyện.”
“Nói? Có cái gì để nói?!” Mẹ Tầm nhìn hai người, nói:“Không có gì hay để nói ngoại trừ một câu, các người từ nay trở đi hãy dừng hết mọi chuyện, còn có từ nay về sau không cho phép gặp mặt !”
Tầm Thiên Hoan ngược lại hút một hơi khí, dần dần thu tay lại.
Tầm Tân Đồng kinh hãi, bật thốt lên nói:“Mẹ, mẹ làm sao có thể như vậy?! Mẹ không biết là như vậy rất tàn nhẫn sao?”
“Tàn nhẫn?” Mẹ Tầm mặt không biểu tình nói:“Các người làm ra chuyện như vậy, không phải đối với cha mẹ các ngươi tàn nhẫn hơn ư?”
“Mẹ......” Tầm Thiên Hoan ngẩng đầu, thấp giọng nói:“Ngoại trừ nói xin lỗi, con không còn biết nói gì hơn nữa, bất quá, nếu như nói để cho con từ nay về sau không được gặp măt Tân Đồng.... Con làm không được......”
Tầm Tân Đồng kinh ngạc nhìn về phía Tầm Thiên Hoan, không có ngờ tới cô sẽ nói như vậy, trong nội tâm ít nhiều có chút an ủi, đồng thời, dũng khí đã gia tăng rồi không nhỏ.
“Cô.....” Mẹ Tầm tức giận đến cực điểm, ngón tay đưa ra chỉ thẳng tắp vào Tầm Thiên Hoan, nói:“Cô muốn làm tôi tức ૮ɦếƭ phải không?!”
Tầm Tân Đồng thức thời nói: “Mẹ, con càng làm không được.”
“Mày, chúng mày......” Mẹ Tầm vừa phẫn nộ vừa thương xót thảm thiết, đứng ở nơi đó, quá nhiều hận lại không thể làm gì khác, thân thể càng lúc càng run rẩy. Cuối cùng, bà cuối cùng nói ra: “Tốt, Tầm Tân Đồng, nếu anh không rời khỏi cô ta, mẹ đây sẽ ૮ɦếƭ cho anh xem! Không tin anh có thể thử!”
Tầm Thiên Hoan cùng Tầm Tân Đồng sửng sốt. Lúc này cả hai phi thường khẩn trương!
Tầm Tân Đồng tiến lên một bước, nói:“Mẹ, như vậy, người nên ૮ɦếƭ hẳn là con.”
Mẹ Tầm kinh ngạc mở to hai mắt! Nửa ngày nói không nên lời, *** từng đợt co rút đau đớn, bà vô ý thức lấy tay che ***, đầu một trận choáng váng......
Đến khi Tầm Thiên Hoan kịp phản ứng mẹ Tầm đã ngất đi, cũng sắp ngã xuống đất......
“Mẹ!”
Tầm Thiên Hoan đứng ở hành lang bệnh viện, lẳng lặng đứng ở đó, mặt không biểu tình, cúi đầu, nhìn không ra cô đang suy nghĩ gì, chỉ là mơ hồ trông thấy những ngón tay đang nám chặt nhưng vẫn không ngăn được run rẩy.
Bên tai còn lờ mờ nhớ tới vừa mới bác sĩ vừa nói: Hiện tại, mẹ cô đã có tuổi, tim đã không mạnh khỏe, hôm nay té xỉu có thể thấy được bệnh tình khá nghiêm trọng, cho nên, trong khoảng thời gian này bất cứ giá nào cũng đừng để bà bị kích động, cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không......
Không biết qua bao lâu...... Thẳng đến khi phòng bệnh mở ra, Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Tầm Tân Đồng đứng ở cửa ra vào, ánh mắt đồng thời nhìn lại cô, rồi lập tức đi về hướng cô, nói:“Yên tâm đi, mẹ vừa mới ngủ rồi.”
Tầm Thiên Hoan có chút thở phào, âm thanh trầm thấp đáp lại:“Như vậy cũng tốt.”
Tầm Tân Đồng chăm chăm nhìn cô, bỗng nhiên duỗi ra hai tay, đem cô ôm vào trong ***, nhẹ giọng an ủi nói:“Đừng lo lắng, chuyện này hết thảy đều đã qua.”
Tầm Thiên Hoan có chút không được tự nhiên, cánh tay chống đỡ bộ *** của hắn, muốn ngăn cản khoảng các hai người tựa hồ hắn cảm giác được cô có chút bài xích, Tầm Tân Đồng đem cô ôm càng chặt.
Tầm Thiên Hoan chỉ còn cách tựa đầu chôn ở trong *** của hắn, nói:“Tân Đồng, chị nghĩ chúng ta bây giờ hay là...... Cách một thời gian ngắn đừng gặp mặt......”
Tầm Tân Đồng cả kinh, buông cô ra kinh ngạc nhìn cô chằm chằm: “Tầm Thiên Hoan! Chị nói cái gì?”
Tầm Thiên Hoan cúi thấp đầu, thấp giọng nói:“Hôm nay mẹ vì chuyện của chúng ta ngất đi......Thân thể mẹ hiện tại quá kém, nếu như bởi vì chuyện hai người chúng ta làm cho mẹ kích động, chị sợ......”
“Đừng sợ, không có việc gì mẹ tuyệt đối sẽ không có việc ” Tầm Tân Đồng khẩn trương nói:“Thiên Hoan, bất kể như thế nào, chúng ta cũng không tách ra được không? Bằng không, tôi sẽ chịu không nổi đâu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, để cho hai chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Tầm Thiên Hoan cắn môi, con mắt chua xót đứng dậy:“Chính là, mẹ..... Tôi thật sự không biết làm sao bây giờ, tôi thật không có nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy......”
“Khụ khụ......”
Tầm Tân Đồng ôm Tầm Thiên Hoan, chợt nghe một tiếng ho khan, hai người theo bản năng buông đối phương ra, ánh mắt đều hướng chủ nhân tiếng ho khan nhìn lại, xem xét, đúng là ba ba.
Tầm Tân Đồng cùng Tầm Thiên Hoan thoáng chốc không được tự nhiên, có chút cúi đầu.
Trên mặt ba Tầm bị nếp nhăn che kín, trông có vẻ hiền hơn rất nhiều, thật sâu dưới hốc mắt, đen không thấy đáy, âm thầm than nhẹ, không nói thêm gì, hỏi: “ Mẹ hiện tại thế nào?”
Tầm Tân Đồng trả lời:“Mẹ trong phòng bệnh, hiện đã ngủ rồi.”
“À, trong bệnh viện có ba rồi, hai người các chị có việc gì thì đi trước đi.”
Ánh mắt ba ba chỉ nhìn lướt qua hai người, sau đó thân hình mập mạp cất bước vào trong phòng bệnh, để lại hai người ngạc nhiên nhìn bóng lưng của ông.
Kỳ quaí vì sao ba ba chứng kiến hai người bọn họ với quan hệ hiện tại lại có thể bình tĩnh như thế?
“Thiên Hoan, chị về nhà trước đi, em còn phải tới công ty một chuyến.”
“Ừm, vậy trên đường đi cẩn thận một chút.”
Tầm Tân Đồng lên tiếng “Ân”, bất quá mới đi hai bước, lại quay đầu trở lại nhìn Tầm Thiên Hoan có chút không yên lòng nói:“Nếu không, em cùng chị về nhà trước vậy.”
Tầm Thiên Hoan miễn cưỡng cười nói:“Không cần đâu, chị có thể tự mình trở về, đến công ty quan trọng hơn.”
“Nhưng mà......”
“Không có nhưng gì hết, em đến công ty đi, không cần lo lắng cho chị, chị hiện tại trở về nhà, Bắc Diệc Uy nói hôm nay bảo mẫu sẽ đến.”
Mấy ngày hôm trước Bắc Diệc Uy có nói với cô sẽ có bảo mẫu tới chăm sóc cô, hơn nữa còn nhấn mạnh vị bảo mẫu này tuyệt đối sẽ khiến cô vui mừng!
Cô cũng muốn nhìn xem, bảo mẫu cũng chỉ là bảo mẫu, có gì có thể đem đến vui mừng chứ?
Trong phòng bệnh, ba Tầm ngồi xuống bên giường, nhìn vợ mình nằm trên giường,“Khụ” một tiếng, sau đó không nhanh không chậm nói:“Hiện tại không cần giả ngủ nữa, bọn nhỏ đều đi hết cả rồi.”
Âm thanh của ba Tầm vừa vang lên, hai mắt đang nhắm nghiền bỗng nhiên đều mở ra. Nhìn thấy ông, bà dựa vào giường cố hết sức ngồi dậy, vẻ mặt thất thần.
Ba Tầm bất đắc dĩ lắc đầu:“Bà đang làm gì thế? Làm thế này không phải khiến bọn nhỏ lo lắng không đâu sao?”
.Mẹ Tầm nhịn không được nổi giận:“Bọn chúng cũng sẽ lo lắng sao? Bọn chúng chỉ nói thế thôi, chúng không phải có quan hệ huyết thống à, sao còn dám làm ra loại sự tình này!”
Ba Tầm thở dài:“Nhưng mà, bọn chúng trên thực tế bọn họ cũng không phải có huyết thống quan hệ chị em mà, dù cho làm ra loại chuyện......”
“Bọn chúng làm như vậy, là hủy hoại Tân Đồng đó! Tân Đồng hiện tại đều không có bạn gái! Từ nay về sau đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ!”
Ba Tầm nhíu lông mày trầm mặc một lát, thấp giọng nói:“Kỳ thật đứa nhỏ Thiên Hoan kia cũng là vì do hai người chúng ta bức hôn mới phải gả đến Bắc gia…aizz, nếu không bởi chúng ta nó hiện tại cũng không phải thủ tiết….”
Mẹ Tầm hét lên:“Lúc trước chúng ta không phải suy nghĩ vì tương lai của nó sao, vốn định gả vào Bắc gia sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, ai ngờ đến lại xảy ra chuyện đó......”
“Cho nên mới nói, chuyện trên đời này, nên phát sinh không nên phát sinh cũng không phải chúng ta có thể dự liệu được, càng không khả năng hội mỗi sự kiện đều là chúng ta trong tưng tượng tốt như vậy......”
“Dù sao tôi cũng nhất định không đồng ý chuyện hai đứa nó ở cùng một chỗ !!”
“Bà đây không phải là đang làm khổ mình sao!” Ba Tầm nói:“Quan hệ chị em của chúng nó từ nhỏ đã rất tốt, nảy sinh tình cảm vượt quá tình cảm chị em cũng là chuyện đương nhiên. Tôi cảm thấy được nó chính là tuân theo tự nhiên, chúng ta thiếu chút nữa đã hủy Thiên Hoan, không thể lại từ trong tay của tôi hủy hoại hạnh phúc cuả Tân Đồng!”
Mẹ Tầm vội la lên:“Tôi hiện tại ngăn cản Tân Đồng, chính là nghĩ đến hạnh phúc từ nay về sau của nó. Ông nói hai người bọn chúng bên nhau thì có cái gì hạnh phúc chứ?”
Ba Tầm nói:“Có thể! dù sao cũng là chính bọn chúng tự tìm kiếm hạnh phúc rồi tự mình nắm giữ, Tân Đồng hiện tại đã trưởng thành, có một số việc, tự con nó có thể lo liệu và quyết định được, không cần chúng ta quan tâm, quan tâm quá mức cũng vô dụng? Bà cho rằng, bà có thể ngăn cản được bọn chúng?”
Mẹ Tầm bị lời nói này làm cho tức nghẹn, cuối cùng chỉ biết khăng khăng nói :“Dù nói thế nào, tôi vẫn là mẹ nó......”
“Nhưng Tân Đồng cũng có suy nghĩ riêng của nó, bà có thể bắt ép được con sao?”
Tầm Thiên Hoan đi taxi về nhà. Đến nơi, lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đột nhiên cửa lại mở, xuất hiện ở cửa ra vào là khuôn mặt tuấn mỹ đang mỉm cười.
Tầm Thiên Hoan giật mình sững sờ tại chỗ, thân thể tựa hồ ૮ɦếƭ lặng trong tích tắc, chìa khóa trong tay vì cô kinh ngạc rơi xuống, chạm đến mặt đất, phát ra âm thanh vang dội. Vẻ mặt cô cứng đờ, đầu óc cũng ngưng trệ.“Chắc hẳn cô là tiểu thư Tầm Thiên Hoan?”
Lông mi cô run rẩy, môi khẽ nhếch, nửa ngày không nói một câu. Khi trống *** bắt đầu khôi phục lại, trong đầu cô lóe ra rất nhiều ý niệm, có kinh ngạc, nghi hoặc, phiền muộn......
“Xin chào, tôi gọi là Hoắc Hoa Tịch......”
Người đàn ông đứng ở trong phòng kia, có một khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thon dài gợi cảm, ánh mắt như tuyết nhìn chằm chằm vào cô, thanh âm dễ nghe, nói:“Xin chào, tôi là Hoắc Hoa Tịch.”
Sắc mặt cô có chút trắng bệch, trong thâm tâm tựa hồ có thật nhiều trong lời muốn nói, nhưng là, có lẽ bởi vì quá nhiều trong thứ muố nói, toàn bộ vọt tới yết hầu lại bị chèn ép, ngăn cản, cuối cùng, không nói được cái gì.
.“Chắc hẳn cô là tiểu thư Tầm Thiên Hoan?”
......
Hai câu nói.
Hai câu này, trong vô số đêm, sau bao nhiêu thời gian mong ngóng chờ đợi, hắn lại nói với cô chỉ hai câu này......
Không biết cô sửng sốt bao lâu, mãi cho khi người đàn ông đứng trong phòng có chút không được tự nhiên, Tầm Thiên Hoan mới tìm trở lại âm thanh của mình:“Tịch......”
Đối với phản ứng của cô, người nọ không để ý nhiều, vẫn nói:“Từ nay về sau, tôi chính là bảo mẫu của cô, mong giúp đỡ nhiều hơn a.”
“Bảo mẫu?!”
......
Tầm Thiên Hoan đi theo sau lưng Hoắc Hoa Tịch truy vấn:“Anh là Tịch đúng không?”
Hoắc Hoa Tịch vừa đánh quét vệ sinh vừa nói:“Đúng vậy.”
“Âu Dương Tịch!”
“Hoắc Hoa Tịch!”
Vấn đề này, bọn họ đã hỏi nhau 30 lần rồi!!
Hay cho câu trả lời này!
Tầm Thiên Hoan tiến lên ôm lấy Hoắc Hoa Tịch từ phía sau lưng, gắt gao ôm, nói:“Mặc kệ anh là Âu Dương Tịch hay Hoắc Hoa Tịch, anh chính là Tịch! Tịch, vì cái gì anh lại không nhớ rõ em chứ?”
“Tôi nhớ được cô a.” Hắn mỉm cười nói:“Thời khắc nhìn thấy ảnh của cô, tôi có cảm giác giống như đã từng rất quen thuộc, cho nên, tôi đã nghĩ cách tiếp cận cô, hi vọng có thể giúp tôi khôi phục trí nhớ.”
“Tốt, hiện tại em sẽ nói cho anh biết,” Tầm Thiên Hoan mỉm cười nói:“Em, là người phụ nữ đời này anh yêu nhất, ngoại trừ em, ai anh cũng sẽ không yêu!”
Hắn thình lình đáp lại một câu:“Tôi còn yêu Emily.”
“Đó là em gái anh, em gái cùng anh trai không phải là yêu, đó là bất đồng......” Tầm Thiên Hoan mỉm cười đem thân thể Hoắc Hoa Tịch quay lại đối mặt với cô, đưa lên môi của mình, tại thời điểm anh kinh ngạc, cô hôn anh hết lần này tới lần khác, hôn tới khi anh mặt đỏ tới mang tai, mới buông anh ra, ôn nhu nói:“Giữa em với anh là loại yêu này, tình yêu nam nữ!”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hoắc Hoa Tịch nổi lên suy nghĩ phức tạp, cuối cùng anh lại cúi đầu không hề lên, tiếp tục duy trì sự trầm lặng, mà Tầm Thiên Hoan, thì một mực bên cạnh nói muốn giúp hắn ‘Khôi phục trí nhớ’......
“Tịch, anh đã trở lại thật tốt.”
“Thiên Hoan, cô thả tôi ra trước đi, tôi muốn quét dọn, cẩn thận làm bẩn quần áo của cô.”
“......”
“......”
“Âu Dương Tịch, em cho anh biết, nếu anh đã trở lại, từ nay về sau sẽ không cho rời đi, hiểu không?”
“......”
“Ai nha, em không có cho anh quét dọn, anh mau trả lời đi!”
“Được, tôi sẽ không đi đâu cả.”
“Một lời đã định!”
“Một lời đã định!”
......
Trong 10 phút, Bắc Diệc Uy lái xe cấp tốc chạy tới đây.
Vừa vào cửa, Tầm Thiên Hoan đã vội vàng hỏi:“Bắc Diệc Uy, Tịch rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tầm Thiên Hoan ám chỉ người vừa mới ra khỏi nhà nói muốn đi mua thức ăn, cái người tự xưng là bảo mẫu tên Hoắc Hoa Tịch.
Bắc Diệc Uy cười thoải mái:“Ah, em nói anh ta sao, anh ta là bảo mẫu của em.”
“Anh ấy là Âu Dương Tịch!”
Bắc Diệc Uy mỉm cười:“Cũng thế thôi.”
“Anh làm sao tìm được anh ấy? Hơn nữa, tại sao phải đem anh ấy tìm trở về?” Bắc Diệc Uy không phải không biết rõ, người đàn ông cô yêu nhất chính là Âu Dương Tịch!
Bỗng nhiên, Bắc Diệc Uy vươn tay, xoa xoa mi tâm của cô, nhẹ nhàng nói:“Bởi vì, chỉ có sự xuất hiện của anh ta, anh mới có thể vĩnh viễn xóa đi nỗi ưu thương của em.”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên!
Ưu thương...... Đau lòng......
Đúng vậy, cô thừa nhận mọi chuyện đã qua từ rất lâu rồi nhưng vì Âu Dương Tịch mà rất nhiều đêm cô đều khóc mà tỉnh lại..Một người đứng yên lặng ở phía trước cửa sổ cả người bao phủ bởi vẻ ưu thương
“Như vậy, anh tìm anh ấy trỏ về, anh muốn làm thế nào?”
Bàn tay của Bắc Diệc Uy chạy từ lông mày của cô, đến cổ sau đó duỗi cánh tay dài đem cô ôm vào trong ***, nói: “ Em nói thử xem?”
Tầm Thiên Hoan chu môi, mắt đảo tròn nói: “ Em đương nhiên tùy anh rồi~ anh ấy đi hay ở, là do anh quyết định mà.”
Bắc Diệc Uy mỉm cười khẽ cong khóe môi.
Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng đẩy Bắc Diệc Uy ra:“Đúng rồi, anh mau nói cho em nghe đi, anh ở nơi nào tìm được anh ấy?”
“Là trùng hợp thôi, em gái của Âu Dương Tịch vì muốn tìm em nên chạy đến công ty của anh làm việc, nghĩ biện pháp muốn tiếp cận anh. Âu Dương Tịch lại đến công ty tìm cô ta, nhưng anh ta sống ૮ɦếƭ không thừa nhận mình là Âu Dương Tịch, còn nói không biết anh, thế nên anh mới biết anh ta bị mất trí nhớ.”
“Vậy anh vì cái gì muốn anh ấy làm bảo mẫu của em?” Tầm Thiên Hoan trừng mắt nhìn Bắc Diệc Uy: “ Anh là cố ý đúng không?”
“ Làm gì có, anh chỉ thấy anh ta sau khi nhìn thấy tầm hình của em, lại cùng lúc biết anh đang tìm bảo mẫu, chính anh ta yêu cầu muốn làm!”
“Thật sự?”
Bắc Diệc Uy cười:“Lừa em là con chó nhỏ!”
......
Mấy tháng sau.
Thời gian ăn cơm tối
Hoắc Hoa Tịch đem đồ ăn bày trên bàn. Sau đó đem tạp dề tháo xuống, lau lau tay.
Bên trong cửa phòng ngủ đồng thời mở ra. Tầm Thiên Hoan đi trước ra ngoài, phía sau chính là Bắc Diệc Uy.
Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan tựa như một con mèo nhỏ lười biếng, mắt có chút híp lại, giang hai cánh tay ra ngáp ngủ, Bắc Diệc Uy đi phía sau xoa xoa vai cho cô, nói: “Vừa rồi ngủ còn chưa thoải mái?”
Tầm Thiên Hoan nhìn về phía sau liếc mắt một cái nói: “ Còn không phải do anh làm hại.’
Bắc Diệc Uy cười có chút tà ý, ghé vào bên tai cô thầm thì: “Từ nay về sau anh sẽ ôn nhu, được chưa?”
“Lần nào anh chẳng nói thế?”
Vừa nói chuyện Tầm Thiên Hoan đã đi đến bàn ăn, nhìn nhiều món ăn ngon như vậy mắt cô bỗng nhiên như phát sáng, nuốt nuốt nước miếng, sau đó nhìn về phía Âu Dương Tịch nói:“Tịch, anh vất vả rồi…”
Nói xong, cô tiến đến ôm lấy Tịch, sau đó còn ở trên mặt của anh hôn hôn mấy cái, nói:“Tịch thật tốt......”
Cái ôm và hôn này của Tầm Thiên Hoan quả thực làm cho Hoắc Hoa Tịch lắp bắp kinh hãi, có chút không được tự nhiên, trong nội tâm không khỏi có chút hương vị ấm áp lạ thường…
Hoắc Hoa Tịch đưa ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nói:“Cô trước đi rửa mặt rồi hãy đến ăn cơm.”
“Ừ...... Nhé......”
Liên tục gật đầu sau, lại hôn lại anh cái nữa.
Hoắc Hoa Tịch sững sờ, rồi bất giác nở nụ cười.
............
Đang chuẩn bị ăn cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên, Hoắc Hoa Tịch đang đừng dậy đi mở cửa thì Tầm Thiên Hoan đè vai anh lại nói: “ Để em đi cho.”
Cửa mở, lập tức xuất hiện gương mặt tuấn tú nhưng lộ rõ vẻ mệt mỏi của Tầm Tân Đồng. Nhưng là, khi vừa nhìn đến Tầm Thiên Hoan thời khắc này lập tức trần ra ý cười, rồi lập tức ôm lấy cô nói: “Rốt cục cũng nhìn thấy chị, thật tốt......”
Nhìn ra sự mệt mỏi của hắn, Tầm Thiên Hoan để mặc Tân Đồng ôm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn thở dài một hơi, buông lỏng cô ra, mỉm cười nói:“Thiên Hoan, đêm nay cho em ở lại đây nhé? Hôm nay đi làm em đã bị một ngày khó chịu, em cũng không muốn về nhà đối mặt với mẹ, cả đêm em đều ngủ không được!”
“A......” Tầm Thiên Hoan ngây ngốc.
Hắn cũng muốn ở tại đây?
Trong mắt Tầm Tân Đồng hiện lên một vòng giảo hoạt: “ Chị không nói lời nào chính là đáp ứng !”
Tầm Thiên Hoan xấu hổ......
Bắc Diệc Uy vừa mới mặt dày mày dạn nài nỉ cô cho hắn ở lại chỗ này một đêm nha.
Đêm nay, cô làm thế nào để qua khỏi đây?
Kết Thúc
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc