Độc Sủng Chị Dâu - Chương 58

Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần

“Em nghĩ yêu một người là do bản thân quyết định sao?” trong nụ cười của Bắc Diệc Uy có chút ít đau khổ: “Nếu chỉ cần nói không yêu liền có thể không yêu thì hiện tại em cũng sẽ không thống khổ như vậy, không phải sao?”
Bắc Diệc Uy trả lời như thế.
Thật là hữu lý, trong khoảng thời gian ngắn Tầm Thiên Hoan không phản bác được.
Tịch......
Từ giờ trở đi, tôi sẽ quên anh từng chút từng chút một.... Không có anh, tôi…. tôi...... nhất định cũng có thể sống thật tốt......
Tầm Thiên Hoan thở ra: “Tốt lắm, đừng tiếp tục nói vấn đề này nữa.”
“Hảo.” Bắc Diệc Uy theo cô: “Không nói ”
Tầm Thiên Hoan cảm giác khí lực khôi phục một chút, giật giật thân thể, sau đó cố thoát ra khỏi vòng tay của hắn: “Tôi đáp ứng anh......”
“......?”
“Tôi sẽ trở lại Bắc gia.”
Bắc Diệc Uy sững sờ một lát, sau đó không khỏi cười, nói: “Thật vậy chăng?”
Tầm Thiên Hoan nói: “Đương nhiên, theo lời anh nói lúc nãy thì đó mới thực sự là nhà hợp pháp của tôi.”
Bắc Diệc Uy hỏi: “Hiện tại trở về phải không?”
“Đúng.”
Trong lúc này, cô không muốn trở về cái nhà kia, không muốn nhìn thấy những thứ trong đó, không muốn suy nghĩ về chuyện của cô và......
Không nghĩ không nghĩ không nghĩ......
Quên, cô muốn quên, cố gắng quên đi......
“Tốt lắm.” Bắc Diệc Uy mỉm cười: “Anh đi lấy xe, em ở đây chờ anh.”
Tầm Thiên Hoan gật đầu: “Ân.”
Bắc Diệc Uy nhìn cô cười cười, sau đó xoay người một cái anh tuấn, chạy tới bãi đỗ xe, Tầm Thiên Hoan ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ.
Năm phút sau, Bắc Diệc Uy lái chiếc xe Lincoln – thứ duy nhất còn lại của hắn đến, chậm rãi dừng lại bên cạnh Tầm Thiên Hoan, tự mình mở cửa xe cho cô, Tầm Thiên Hoan thở mạnh rồi ngồi vào trong xe......
Tầm Thiên Hoan ngồi ở trong xe, không khí trầm lặng, làm cho tư duy của cô cứ lòng vòng, suy nghĩ rất nhiều, sau đó ánh mắt cô chú thị khuôn mặt lạnh lùng trong kính chiếu hậu, cô nói: “Hẳn là anh rất hận tôi.”
Bắc Diệc Uy khẽ giật mình, sau đó cười: “Tại sao anh phải hận em? Có phải là em vẫn còn để tâm lời nói của anh ngày hôm đó không? Kỳ thật, dù cho em thật sự lợi dụng anh, anh cũng không thể hận em được, hận em chỉ càng thập bội Tra t** chính mình.”
“Đúng vậy...... Hận một người thật sự rất khó......”
Nhưng dù cho như vậy, cô vẫn muốn hận người kia...... phẫn nộ căm hận hắn!
Tình cảm tích lũy nhiều năm như vậy, hạnh phúc từng có trong nhiều năm, là hắn tự tay phá hủy! Hận, cô hận!
“Như vậy, có phải là em cũng giống như anh, đúng là em vẫn không thể hận hắn được?”
“Không!” Tầm Thiên Hoan lập tức từ chối, cô nói: “Tôi hận anh ta, phi thường phi thường hận! Tôi hận không thể hắn ngày mai sẽ ૮ɦếƭ!”
“Đừng lừa mình dối người,” Bắc Diệc Uy lái xe, lạnh nhạt nói: “Anh ta ૮ɦếƭ, em sẽ như thế nào?”
Chỉ có, so với ૮ɦếƭ càng thống khổ hơn.
Tầm Thiên Hoan dừng lại, cô thật sâu hít lấy khí, nói: “Cầu xin anh, cầu xin anh đừng có nhắc đến anh ta, tôi bây giờ nghe đến tên của anh ta liền muốn nổi điên!”
Bắc Diệc Uy liếc nhìn kính chiếu hậu, cuối cùng không nói gì nữa.
Trở lại Bắc gia, Tầm Thiên Hoan nhìn ngắm cái kiến trúc không hề thay đổi so với trong trí nhớ của cô, y nguyên hoa lệ cùng xinh đẹp, nhưng tâm tình Tầm Thiên Hoan bất đồng, Bắc gia đã suy sụp thì biệt thự này cũng như những căn nhà bình thường khác mà thôi.
Quản gia cung kính đứng ở cửa ra vào, chuẩn bị đón Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Diệc Uy vào nhà.
Bắc Diệc Uy nhìn quản gia, nói: “Quản gia, những người hầu kia đã sắp xếp xong chưa?”
Quản gia trả lời: “Đã an bài xong, tôi phát tiền lương bọn họ, tất cả bọn họ cũng đều cầm tiền đi.”
Bắc Diệc Uy âm thầm than nhẹ: “Ân, quản gia khổ cực rồi, như vậy...... Ngày mai......”
“Không, thiếu gia, xin cho tôi lưu lại giúp thiếu gia quản lý hết thảy mọi việc trong nhà!”
“Hiện tại, Bắc gia chỉ còn lại một - hai người, còn có cái gì cần quản lý?” Thanh âm của Bắc Diệc Uy trầm thấp, nói: “Lưu thúc, tôi thật sự rất hổ thẹn, từ lúc ba tôi còn nhỏ chú đã bắt đầu tại Bắc gia hỗ trợ đến khi tôi khôn lớn, đã bao nhiêu năm, rõ ràng......”
“Thiếu gia, đừng nói như vậy, thế sự khó liệu, cậu cũng đâu có muốn thế này,” Quản gia kia cảm khái vô hạn nói: “Chỉ là, tôi cũng già rồi, cả đời đều ở Bắc gia, hiện tại muốn tôi rời đi, tôi thật là không muốn a!”
“Lưu thúc......”
“Thiếu gia, hãy cho tôi tiếp tục lưu lại Bắc gia, biết rõ hiện tại cậu có nhiều khó khăn, cứ coi như tôi lưu lại để chăm sóc cậu, đừng coi tôi như quản gia, tôi cũng tuyệt sẽ không lấy nửa phân tiền lương, chỉ cần có thể tiếp tục lưu lại Bắc gia!”
Quản gia cả đời đều kính dâng cho Bắc gia, thậm chí ra ngoài cũng không đi, hôm nay bảo cho ông ấy rời đi, ông ấy biết đi đâu? Đối với ông mà nói Bắc gia chính là nhà của ông!
Không chỉ có Bắc Diệc Uy, Tầm Thiên Hoan cũng hiểu được đạo lý này, cô nói: “Diệc Uy, hãy để quản gia lưu lại, trong nhà chỉ có hai người chúng ta cũng quạnh quẽ, nhiều người cũng tốt.”
Bắc Diệc Uy do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được rồi.”
Bắc Diệc Uy chỉ cần Tầm Thiên Hoan nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nhưng Tầm Thiên Hoan quật cường muốn xuống bếp nấu cơm.
Bắc Diệc Uy nói: “Uy, anh đưa em trở về không phải là để em làm người hầu.”
Tầm Thiên Hoan mỉm cười: “Anh cho rằng tôi sẽ cam làm người hầu? Tôi là yêu mến xuống bếp nấu cơm, bằng không, tôi cũng chẳng muốn làm!”
Bắc Diệc Uy lại đè bả vai Tầm Thiên Hoan, áp ngồi ở trên giường: “Hảo, cứ cho là như vậy, hôm nay dù thế nào em cũng phải nghỉ ngơi trước!”
Hôm nay, cô bị đả kích lớn cỡ nào......
Tầm Thiên Hoan lắc đầu nói:“Không cần, cứ để cho tôi làm, tôi van anh.”
“Vì cái gì?”
Tầm Thiên Hoan cười nhạt rũ mắt, nói: “Bởi vì, nếu tôi ngồi một mình, tôi sẽ miên man suy nghĩ, như vậy, tôi sẽ rất khó qua rất khó qua......”
Bắc Diệc Uy kinh ngạc không nói gì.
Tầm Thiên Hoan liền đứng lên, đi qua bên cạnh hắn, tràn đầy tự tin nói: “Anh hình như còn chưa có nếm thử tài nghệ của tôi a? Đêm nay nếm, bảo đảm sẽ không làm cho anh thất vọng!”
Bắc Diệc Uy không ngăn trở... cô nữa, chỉ mỉm cười nói: “Có tự tin như vậy?”
Tầm Thiên Hoan ngoái đầu nhìn lại cười: “Đó là đương nhiên!”
Nét mặt tươi cười che dấu một nội tâm chồng chất vết thương......
Bắc Diệc Uy theo đuôi Tầm Thiên Hoan đi đến phòng bếp, vào phòng bếp liền thấy động tác cô thuần thục, rất có tuần tự.
Bắc Diệc Uy đột nhiên hỏi: “Trước kia em thường xuyên xuống bếp sao?”
Thường xuyên......
Đúng vậy, trước kia, cô cảm thấy vì người kia xuống bếp là một việc phi thường hạnh phúc......
“Tôi rất yêu thích nấu nướng, từ nay về sau anh có lộc ăn rồi.”
“Cám ơn em.”
Ngữ khí của hắn nghiêm túc làm cho cô có chút không được tự nhiên, cô cười cười nói: “Khách khí cái gì? Từ nay về sau tôi cũng ở trong nhà này, bản thân cũng cần ăn cơm chứ, chẳng lẽ lại để cho một người đàn ông chưa từng nấu cơm làm sao?”
“Anh rất muốn học.”
“Không cần, tôi cũng không phải là sư phụ chuyên nghiệp.”
Hắn liệt môi cười: “Anh là học trò giỏi thì được rồi.”
Tầm Thiên Hoan dừng tay, nhìn hắn một cái, nói: “Anh không cần phải học cái này, anh phải là người làm đại sự, tôi tin tưởng có một ngày anh có thể thành công lần nữa!”
Hơn nữa, không phải vì ngày đó mà hắn đang cố gắng sao?
Bằng không vì cái gì mà hắn còn ăn nói khép nép muốn ở lại công ty kia.
“Cảm ơn lời vàng ngọc của em.”
“Không cần, tôi cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi.”
Hôm nay Tầm Thiên Hoan đã ૮ɦếƭ lặng, những người đàn ông kia vì thành công, vì sự nghiệp có thể bỏ hết thảy, cô đã không tài nào theo kịp.
Cô là một con người, có tình cảm có hiểu biết, không phải một vật phẩm để lợi dụng.
Từ nay về sau, cô muốn chính thức sống tiêu sái, chính thức tùy tâm sở dục, không bị bất luận kẻ nào điều khiển! Đồng thời, cũng sẽ không lại để cho người ta có cơ hội khống chế, lợi dụng!
Trải qua việc này, cô đối Bắc Diệc Uy quả thật có xấu hổ, đối Âu Dương Tịch, lòng của cô...... coi như đã ૮ɦếƭ.
............
Đồ ăn được bày lên bàn.
Tầm Thiên Hoan thở nhẹ ra, cởi tạp dề xuống, chuẩn bị dùng cơm, Bắc Diệc Uy đã ngồi xuống ở một bên bàn, quản gia đi ra ngoài có chút việc, Tầm Thiên Hoan đã để phần đồ ăn lại cho ông ấy.
Nhìn lướt qua trên bàn, Tầm Thiên Hoan nói: “Từ nay về sau chúng ta nên đổi một cái bàn nhỏ hơn để làm bàn ăn, hai người ăn cơm mà dùng bàn lớn như vậy thật không phù hợp, khập khiễng.”
Bắc Diệc Uy nhìn cô, nói: “Hảo, sẽ đổi bàn nhỏ.”
Bắc Diệc Uy cầm đũa, gắp một ít đồ ăn ở gần tay mình nhất đưa vào miệng thử hương vị......
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn hỏi: “Hương vị thế nào?”
Bắc Diệc Uy chỉ nhai mà không có trả lời, rồi cười cười.
Tầm Thiên Hoan nhìn vẻ mặt hắn có chút quái dị, chính mình liền động đũa nếm nếm, lập tức nhíu mày.
Hương vị món ăn thật khác xa trước đây.
Quả nhiên, nấu ăn cũng cần có tâm tình.
Tầm Thiên Hoan cười nói: “Được, ăn tạm vậy đi, từ nay về sau tôi sẽ chú ý.”
Bắc Diệc Uy không để tâm, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn: “Có thể ăn món ăn do em làm, anh đã rất thỏa mãn.”
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn ăn.
Hắn không ngại cô chú ý......
Bắc Diệc Uy vừa chăm chú ăn vừa nói: “Vừa rồi trong lúc em đang nấu cơm, cha mẹ em có gọi điện thoại đến đây.”
Tầm Thiên Hoan không giật mình nhiều lắm, đây là tất nhiên, cô chỉ cúi đầu xuống, bắt đầu ăn cơm, thản nhiên nói: “Ân.”
“Không muốn biết họ nói những gì sao?”
Tầm Thiên Hoan giương mắt nhìn hắn: “Nói gì?”
Bắc Diệc Uy nói: “ Ý của cha mẹ em là...... hy vọng em về nhà ở với họ một thời gian.”
Tầm Thiên Hoan sững sờ.
Cuối cùng vẫn chỉ có cha mẹ là yêu con của mình nhất: khi họ biết Bắc Diệc Hâm đã ૮ɦếƭ, lại thêm Bắc gia phá sản, liền lo lắng cho cô, sợ cô ở Bắc gia chịu khổ, cô đương nhiên biết rõ ý của họ, về nhà ở một thời gian cũng chính là cô trở lại nhà mẹ đẻ, không cần tiếp tục làm...... con dâu Bắc gia...... Tầm Thiên Hoan rất cảm động, nhưng cô: “Tôi không quay về.”
Động tác ăn cơm của Bắc Diệc Uy không khỏi trì hoãn trì hoãn, nói: “Đứa ngốc, vì cái gì không quay về? Trở về đi, em bây giờ đã được tự do, Bắc gia...... Sẽ không lại ràng buộc em nữa...... Bắc gia bây giờ đã không còn là Bắc gia của trước đây......”
“Tôi không quay về.”
“Vì cái gì?”
Tầm Thiên Hoan nặng nề nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Con gái được gả theo chồng cũng giống như nước tạt ra khỏi chậu, tôi sẽ không lại trở về làm cho họ, làm cho cha mẹ tôi lo lắng, anh hiểu chưa?”
“Nhưng họ dù sao cũng là người nhà của em......”
Tầm Thiên Hoan lạnh nhạt nói: “Tôi cũng sẽ không ở đây lâu, từ giờ tôi sẽ cố gắng tìm một căn phòng thích hợp rồi tôi sẽ chuyển đi, hiện tại thì tôi hẳn là có quyền lợi làm chủ việc này rồi phải không?”
Bắc Diệc Uy “Ân” một tiếng rồi bảo trì trầm mặc.
Bữa cơm sắp xong thì Bắc Diệc Uy đột nhiên hỏi: “Em có ý định không cho ai biết nơi ở mới của mình sao?”
“Tại sao phải giữ bí mật?”
Tầm Thiên Hoan ăn no, để đũa xuống, thuận tay cầm giấy lau miệng, theo dõi hắn.
Bắc Diệc Uy có vẻ cũng đã no, vì vậy cũng không ăn nữa, cùng cô đối mặt nói: “Nếu như Âu Dương Tịch biết......”
Tầm Thiên Hoan cười khổ, có chút thống khổ nói: “Anh ta...... Bây giờ còn để ý tôi sao? Mục đích của anh ta đã đạt tới, tôi đối với anh ta mà nói, đã không còn bất luận tác dụng gì nữa, hơn nữa, cho dù anh ta tới tìm tôi, sự thật cũng vô pháp vãn hồi rồi.”
“Trực giác nói cho anh biết, anh ta chắc chắn sẽ đến tìm em.”
Âu Dương Tịch, làm sao có thể buông cô ra dễ dàng như thế?
“Đó là chuyện của anh ta.” Tầm Thiên Hoan nói: “Tôi sẽ không tha thứ người phản bội tôi!”
“Như vậy...... anh?”
Tầm Thiên Hoan nghễ hắn: “Anh thì sao?”
Bắc Diệc Uy vui đùa nói: “Anh có thể vì em làm hết thảy, trả giá hết thảy, như vậy, em có nghĩ một ngày nào đó sẽ tiếp nhận anh?”
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn, đối với những việc hắn đã từng vì cô mà làm, trong nội tâm càng nhiều áy náy: “Cám ơn anh, nhưng hiện tại tôi thật sự không nghĩ sẽ yêu một người nào nữa.”
Bắc Diệc Uy cười cười, nói: “Đã biết trước là em sẽ trả lời như vậy.”
Nhưng, hắn vẫn là nhịn không được hỏi, đáy lòng vẫn luôn hi vọng.
Tầm Thiên Hoan đạm mạc cười cười, từ chối cho ý kiến.
Sau khi ăn xong không lâu.
Hai người ngồi ở trong phòng khách to như vậy, thật sự không thú vị, chỉ ngồi yên như vậy, một câu trò chuyện cũng không có, thẳng đến mười giờ tối, Tầm Thiên Hoan có chút bối rối.
Cô từ trên ghế salon đứng lên, nói: “Chúng ta trở về phòng a.”
Cô nói vô cùng tự nhiên, tựa như mỗi ngày vào lúc này đều nói những lời như vậy.
Chính là, vừa nói xong, cô đã cảm thấy vi quẫn.
Cô như thế nào quên, thân phận hiện tại của hai người bọn họ đã khôi phục, không cần tiếp tục đóng giả vợ chồng.
Không nghĩ tới, thì ra trong lúc cô cùng Bắc Diệc Uy chung sống cũng có chút thói quen.
Bắc Diệc Uy nhìn cô, ánh mắt thật sâu, nói: “Em trở về phòng trước đi, anh muốn ngồi một lát nữa.”
Tầm Thiên Hoan “Ân” một tiếng, liền xoay người lên lầu, cô đi vô cùng chậm, rất chậm, nhưng cảm giác lại rất nhanh đã đến gian phòng.
Mở cửa, ngọn đèn chiếu ngập cả gian phòng, Tầm Thiên Hoan cảm giác có chút chướng mắt, không thích ứng, cô không quen mặc áo ngủ dày, vì vậy trước khi lên giường liền thay đổi một bộ váy ngủ tơ mỏng hồng nhạt. Sau đó leo lên giường, nằm xuống, mặc dù có chút buồn ngủ, cô lại không muốn nhắm mắt, nhắm mắt lại, những hình ảnh không tự chủ được xuất hiện ở trong đầu......
Nhưng mở mắt ra thì ánh đèn càng làm cô chướng mắt, ngọn đèn sáng sáng làm cô nghĩ đến ánh đèn huyền hoặc khi..... mỗi một lần cùng Âu Dương Tịch *** tình cảnh......
Lòng cô lại bấn loạn.
Tầm Thiên Hoan run rẩy tay, lục lọi tìm công tắc đèn, rồi ấn......
Trong phòng chỉ còn một mảnh hắc ám!
Trong chốc lát ánh sáng đều biến mất, không còn nhìn thấy được gì nữa!!
Cô sợ hãi, thân thể thắt chặt lại, nhưng cô cố chịu đựng, nhịn xuống......
Một lát sau, ánh mắt dần dần thích ứng bóng tối, có thể thấy lờ mờ một vài thứ gì đó trong phòng, nhưng mà cô càng sợ, bởi vì khi cô nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó, chăm chú nhìn chằm chằm vào, sau đó, vật kia sẽ chậm rãi biến ảo, sau đó...... Lại dữ tợn......
Trong tiềm thức, cô biết đây là ảo giác.
Cô lại bản năng hét rầm lên.
Sợ, cô thật sự rất sợ hãi! Tịch mịch, cô đơn, sợ hãi, tầng tầng tràn ngập......
Cô từ trên giường té xuống đất, cũng đem theo chăn mền lao xuống, lảo đảo bổ nhào hướng tới cửa, tay còn chưa kịp ***ng tới tay nắm cửa, cửa đã bật mở ra, Tầm Thiên Hoan bị cánh cửa ***ng trúng khiến cho cô té xuống đất.
Bắc Diệc Uy vừa thấy Tầm Thiên Hoan ngã xuống đất, cả kinh, vội vã bước qua khỏi cửa phòng đỡ cô đứng dậy, ai ngờ, cô tựa như vớ được cái phao cứu mạng, nắm chặt hắn không buông ra.
Diệc Uy đem Tầm Thiên Hoan ôm đến trên giường, chuẩn bị đi mở đèn.
Tầm Thiên Hoan lại nắm chặt hắn, nói: “Đừng bật đèn!”
Cô sợ tối, đây là bệnh từ nhỏ đến lớn của cô, cực kỳ sợ tối, những cũng lại cực kỳ chán ghét ngọn đèn!
Bắc Diệc Uy nghi hoặc, cũng không nói thêm gì, dựa vào cô, tại bên giường ngồi xuống.
“Có anh ở đây, không cần sợ cái gì hết,” Bắc Diệc Uy thành khẩn: “Hãy tin tưởng anh.”
Tầm Thiên Hoan lúc này đã không còn sợ hãi như lúc trước, tâm tình cũng dần dần vững vàng lại, tay của cô chậm rãi vòng lên ôm lấy cổ của hắn, nói: “Khuya hôm nay hãy ở lại bên cạnh tôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc