Độc Sủng Chị Dâu - Chương 57

Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần

Nguyên lai, tất cả những ngọt ngào kia, tất cả sung sướng, tất cả hạnh phúc, tất cả đều là anh một tay tạo ra!
Anh tạo ra một người phụ nữ ỷ lại vào anh đến không còn là chính mình, anh tạo ra người phụ nữ luôn sống trong hạnh phúc, ôn hòa, anh che chở cô, làm cho cô nghĩ anh là người duy nhất cô có thể tín nhiệm!
Chính là, cuối cùng cũng chính anh đã đẩy cô vào vực sâu!
Anh làm hết thảy cái này, không từ thủ đoạn, trăm phương ngàn kế, chỉ vì muốn đạt tới mục đích cuối cùng nhất!
..................
Ngay lúc Tầm Thiên Hoan cho là mình đau đến sắp hồn bay phách tán, Bắc Diệc Uy cùng Âu Dương Tịch đều đã ký kết có hiệu lực, từ đó về sau cái danh hào bắc thị này đã không đáng một đồng!
“Bắc Nhị thiếu gia, hãy tiếp tục ở ‘Hoa Hạ’ nhậm chức, dù nói thế nào cũng có tâm huyết của cha và anh hai của anh ở đây, anh tiếp nhận trông nom là thích hợp nhất.” chỉ là ông chủ không còn là hắn.
Bắc Diệc Uy liệt môi cười, cười bình tĩnh, cười vững vàng, “Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đối với trả lời của Bắc Diệc Uy, lông mày Âu Dương Tịch khẽ nhướn, chưa từng ngờ tới hắn rõ ràng hội đáp ứng?! Trước đây hắn cao ngạo như vậy mà hôm nay, rõ ràng cúi đầu xưng thần?!
Ân Khả ngây người.
Âu Dương Tịch mở miệng cười yếu ớt: “Hảo, rất tốt, tiền lương nhiều ít, anh cứ mở miệng.”
Bắc Diệc Uy vẻ mặt như trước, nói: “Cứ như trước kia là được, thiếu một phân tôi không cho phép, nhiều một phần tôi không tiếp thụ.”
Âu Dương Tịch nói: “Tốt lắm, ngày mai anh đến bộ đưa tin nghiệp vụ Hoa Hạ, làm việc cho giỏi a, tôi rất xem trọng anh, anh cũng đừng làm cho tôi thất vọng a.”
Bắc Diệc Uy cười: “Tuyệt sẽ không.”
Âu Dương Tịch ngữ khí dần dần lạnh nhạt: “Như vậy cũng tốt.”
Bắc Diệc Uy bỗng nhiên hỏi: “Hoắc đại tổng tài, có hay không chính thức yêu một người?”
Một câu của Bắc Diệc Uy làm kinh chấn mọi người ở đây!!!!
Tầm Thiên Hoan ở đằng kia một khắc, đột nhiên xuất hiện khẩn trương bức bách chính mình sắp hít thở không thông!
Trên mặt Âu Dương Tịch hiện vẻ khi*p sợ nhưng ngay lập tức sau đó, hắn lạnh như băng nói: “Bắc Nhị thiếu gia có phải là rõ ràng có điểm công tư bất phân?”
Bắc Diệc Uy chợt cười: “Cái này cũng chưa chắc là việc tư không phải sao? Tôi hỏi vấn đề này, cũng chỉ là một viên chức quan tâm đối với ông chủ mà thôi, nhưng ông chủ tuyệt đối có quyền lợi cự tuyệt trả lời!”
Âu Dương Tịch giật mình một lát, nói: “Ái… yêu là gì vậy?” Sau đó cười lạnh.
Bắc Diệc Uy không có trả lời, chỉ nhìn Âu Dương Tịch, bình tĩnh chú thị hắn, không nói, cũng không có bất luận kẻ nào nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì.
Âu Dương Tịch liễm liễm cổ áo, sau đó một cái đứng dậy phong độ suất khí, nói: “Hôm nay tới đây chấm dứt, kế tiếp tôi còn phải đi hội Mĩ Quốc hộ khách quan trọng, xin mời Bắc Nhị thiếu gia, nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tôi xưng hô như vậy.”
Bắc Diệc Uy nhìn chú thị Âu Dương Tịch không chuyển mắt.
Hắn đang đợi......
Người phụ nữ kia phản ứng......
Âu Dương Tịch xoay người một cái tiêu sái, hôm nay kỳ thật hắn đã đem tôn nghiêm Bắc Diệc Uy triệt để dẫm nát dưới chân! Mục đích của hắn đã đạt tới, trên vài phương diện hắn đã thành công!
Vẻ mặt của hắn biểu hiện cũng rất thành công, hoàn toàn không để lộ cảm xúc gì. Ngay lúc hắn xoay người đi tới cửa, trong hội trường đột nhiên “Phanh” một tiếng, tập trung chú ý của tất cả mọi người, đồng thời, cũng làm cho người đang muốn đi ra - Âu Dương Tịch quay đầu nhìn lại lần nữa, lúc này Bắc Diệc Uy sớm đã từ trên ghế đứng bật lên, gạt mọi người sang bên, quỳ gối bối rối nhìn Tầm Thiên Hoan té trên mặt đất, bên trong tiếng kêu thất thanh tràn đầy khủng hoảng cùng cấp loạn: “Em thế nào? Em không sao chớ? Thiên Hoan?! Thiên Hoan?!!”
Thiên Hoan......
Thiên Hoan?!
Nghe cái tên này, trong nháy mắt, tâm Âu Dương Tịch thắt chặt lại! Sắc mặt sát biến, liều lĩnh chạy tới, dùng phương thức giống Bắc Diệc Uy vừa rồi: lần nữa đem mọi người đẩy sang bên, một mình chen chúc đi vào, bối rối nhìn Tầm Thiên Hoan đang hôn mê trên mặt đất vừa mới được Bắc Diệc Uy ôm lấy nửa người trên - Tầm Thiên Hoan mà hắn ngày đêm mong nhớ!!
Âu Dương Tịch quỳ gối bên cạnh, giữ lấy thân thể Tầm Thiên Hoan, đẩy Bắc Diệc Uy khiến hắn trở tay không kịp mà té xuống, một mình ôm lấy nửa người trên Tầm Thiên Hoan, trên mặt vừa sợ vừa đau, hắn lo lắng cực độ nhìn cô, kêu: “Thiên Hoan, Thiên Hoan thế nào? Tỉnh tỉnh, Thiên… Thiên Hoan, em đừng làm anh sợ, tỉnh tỉnh a...... Hoan, em làm sao có thể ở chỗ này đây? Em làm sao vậy?”
Bộ dáng trong иgự¢ thoạt nhìn gầy gò như thế, mệt nhọc......
Âu Dương Tịch cắn răng, trong mắt không khỏi chua xót tựa hồ có lệ muốn chảy, lại thủy chung không có rơi xuống, chỉ là, tại lúc này thanh âm mị hoặc dễ nghe ngày thường của hắn lại trở nên nghẹn ngào :“Hoan...... Tỉnh tỉnh......”
Bắc Diệc Uy ở một bên, vẻ mặt hờ hững chú thị một màn.
Nếu như trước kia, hắn chắc chắn bầm thây Âu Dương Tịch vạn đoạn! Chính là, hiện tại, lúc này...... Nhẫn, hắn nhất định phải nhẫn!
Trong nội tâm khổ sáp...... Tầng tầng càng đau nhức......
Âu Dương Tịch kêu gọi vô số, Tầm Thiên Hoan cũng không có nửa điểm động tĩnh, vì vậy có người nói đưa đến bệnh viện......
Âu Dương Tịch nhìn nhìn Tầm Thiên Hoan trong иgự¢, người phụ nữ hắn mọi cách che chở, lúc này bộ dáng như thế, làm hắn vô cùng đau xót, hắn nhìn cô rồi chậm rãi nghiêng người xuống, ấn môi mình lên đôi môi tím ngắt của cô, hắn thật sâu hôn cô trước mắt bao người, vừa hôn vừa thấp giọng gọi tên cô, càng sâu......
Giống như kì tích xuất hiện, Tầm Thiên Hoan mắt khẽ rung động vài cái, chậm rãi, chậm rãi mở ra......
Ánh mắt Tầm Thiên Hoan từ ௱ôЛƓ lung trở nên càng ngày càng rõ ràng, đến khi thấy rõ trước mắt cô là khuôn mặt tuấn mỹ, trong đầu nhớ ra những hình ảnh vừa rồi, còn có câu nói kia của hắn: Ái, yêu là gì vậy?
Ái, yêu là gì vậy......
Ái, yêu là gì vậy......
Một câu nói tại bên tai cô lặp đi lặp lại vô số lần......
Tâm đã không biết cái gì gọi là đau đớn.
૮ɦếƭ tâm, không có bất kỳ tri giác.
Thân thể của cô phi thường mềm nhũn, nhưng cô lại cố dùng sức đẩy hắn ra, đẩy Tịch của cô ra, không muốn mình tiếp tục ở trong иgự¢ của hắn, chính mình phải dựa vào hắn chống đỡ, tựu một hơi hung hăng đẩy hắn ra......
Âu Dương Tịch không hề chuẩn bị, thì bị cô cư nhiên đẩy ra, sau đó hai người đồng thời ngã xuống một bên.
Âu Dương Tịch ngạc nhiên.
Tầm Thiên Hoan cắn môi, muốn quật cường đứng lên, nhưng mà thử vài lần đều ngã ngược trở lại trên mặt đất.
Một đôi tay xuất hiện ở trước mắt cô, sau đó hai tay vịn thân thể của cô, đem cô từ trên mặt đất đỡ đứng lên, cô không hề cần Bắc Diệc Uy trợ giúp, nhẹ nhàng lui ra khỏi trong иgự¢ của hắn, khuôn mặt suy yếu của cô lộ ra vẻ dứt khoát không hề nhìn đến người đàn ông phía trước kia dù chỉ là một cái liếc mắt, mang theo tâm tư tựa hồ đã ૮ɦếƭ, hờ hững xoay người, mọi người cũng ngầm hiểu tự động tránh đường cho cô, chăm chú nhìn chằm chằm vào cô, nhìn cô từng bước một rời khỏi hội trường......
Bắc Diệc Uy mặt không biểu tình, nhìn bóng lưng của cô, không nói.
Âu Dương Tịch bừng tỉnh, đứng thẳng người lên, kêu: “Thiên Hoan!”
Động tác đứng dậy không có điều chỉnh tốt, иgự¢ một hồi co rút đau đớn!
Cái thân ảnh kia đang tiếp tục hướng trước...... thoạt nhìn chủ nhân của thân ảnh không có nghe thấy tiếng gọi......
иgự¢ Âu Dương Tịch trận trận đau đớn, đau đớn càng ngày càng lợi hại, vô ý thức bụm lấy иgự¢, thỉnh thoảng hắn cắn răng, chỉ cần còn hơi sức lại kêu một tiếng: “Thiên Hoan......”
Ân Khả nhìn ra hắn có vấn đề, lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, phi thường lo lắng, thấp giọng nói: “Cậu lại phát bệnh?”
Đối với lời nói Ân Khả, Âu Dương Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, hắn nhìn cái thân ảnh kia từ cửa ra vào dần dần dần dần biến mất......
Hắn duỗi một tay ra, bức thiết muốn gọi cô trở lại: “Thiên Hoan......Hãy nghe anh giải thích...... Ách......”
Cái thân ảnh kia cuối cùng biến mất hoàn toàn tại cửa ra vào.
Âu Dương Tịch иgự¢ đau đớn triệt để bộc phát!
Âu Dương Tịch được cấp tốc mang đến bệnh viện.
Xe cứu thương chạy hoả tốc trên đường.
Tầm Thiên Hoan mê mang đi ở ven đường, những thân cây bên đường cứ chậm rãi lui ra phía sau, mặt cô không biểu tình, ánh mắt vô thần mà nhìn thẳng phía trước, chân từng bước một đi về phía trước......
Trong lúc đó, một chiếc xe cứu thương “Ô ô ô” chạy vội qua bên cạnh...... Trong xe cứu hộ, Âu Dương Tịch khó chịu nằm ở trên cáng cứu thương, Ân Khả ở bên cạnh lo lắng nhìn hắn...... Chỉ nghe miệng hắn không ngừng thì thào: “Thiên Hoan, Thiên Hoan......”
Xe cứu thương gào thét chạy đi......
Xoáy lên một trận gió, sợi tóc bay lên, tay áo phiêu khởi, dường như chỉ cần gió lớn một chút sẽ liền thổi bay thân thể gầy gò của cô......
Từ trong Thiên Hoa, Bắc Diệc Uy vội vàng chạy ra đường nhìn quanh, liền trông thấy thân ảnh Tầm Thiên Hoan xa xa, giống như một thể xác không có linh hồn đang bước từng bước bên vệ đường......
Bắc Diệc Uy nhíu nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo, chỉ mất vài phút đã bắt kịp cô, hắn bắt lấy cánh tay của cô: “Thân thể của em rất yếu, lên xe của anh, anh đưa em trở về.”
Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan không thay đổi, rút cánh tay ra khỏi tay hắn, hờ hững nói: “Tôi không sao, có thể tự trở về nhà được.”
“Nhà?.” Bắc Diệc Uy vẻ mặt hơi trầm xuống: “Em nói nhà nào?”
Nhà nào?
Tầm Thiên Hoan sững sờ, cái khó chịu mà cô đè nén nãy giờ, đến khắc này lại trỗi dậy và đau nhức.
“Em còn muốn trở lại cái chỗ kia sao?”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên nhìn hắn, trong ánh mắt lộ vẻ thê lương, cô trong lòng hỏi mình: Như vậy, còn có thể đi đâu?
Bắc Diệc Uy vươn tay đem cô nhẹ nhàng ôm vào trong иgự¢, nói: “Theo anh đi, theo anh về nhà.”
Cô rất rối loạn, không kịp suy nghĩ nói: “Không cần.”
Trên mặt Bắc Diệc Uy ẩn ẩn lộ ra đau lòng, nói: “Vì sao? Bây giờ đâu mới thực là nhà của em, em vẫn là người của Bắc gia mà tại sao lại không trở về?”
Tầm Thiên Hoan có chút khủng hoảng, cô hai tay bụm lấy môi của mình, sau đó dần dần dời tay ôm lấy cả khuôn mặt của mình, nói: “Đừng ép tôi, anh đừng ép tôi.”
Đồng tử Bắc Diệc Uy thật sâu: “Không có, anh không có bức em, thật không có...... Chẳng lẽ em nghe không hiểu, anh là đang...... cầu xin em sao?”
Tầm Thiên Hoan giật mình lặng yên.
Bắc Diệc Uy nhẹ nhàng mà nói: “Bắc gia hiện tại cái gì cũng không có, nhưng mà phòng ở thì còn trống, từ nay người hầu cũng sẽ rời đi hết, căn nhà thật to nhưng cái gì cũng đều không có, chúng ta phải tự làm việc: nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn, em có nguyện ý ở cùng anh không?”
Tầm Thiên Hoan hữu khí vô lực nói: “Giờ anh muốn tôi trở thành người hầu sao?”
“Nào có.” Bắc Diệc Uy cười: “Chỉ là hiện tại cái gì anh cũng không biết, trước tiên em chậm rãi dạy anh, sau này em cũng không cần làm, cứ giao hết cho anh, thế nào?”
“Hiện tại tôi không nghĩ đến chuyện này.”
“Vậy em muốn làm gì?”
Ánh mắt Tầm Thiên Hoan chú thị phương xa, bình tĩnh nói: “Tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh nằm nghỉ, sau đó lẳng lặng lẳng lặng thi*p đi, quên tất cả...... Không có phiền não, không có tình yêu, không có đau lòng......”
Tâm Bắc Diệc Uy siết chặt.
Hắn chính là sợ chuyện này!
Tay của hắn không khỏi nắm thật chặt, dường như là phi thường lo lắng cô biến mất, hắn nói: “Cầu xin em, theo anh trở về, chỉ cần em hảo hảo còn sống, em muốn điều gì cũng có thể!”
Tầm Thiên Hoan giương mắt nhìn hắn, nói: “Chính là, hiện tại sống đối với tôi chính là thống khổ.”
Bắc Diệc Uy chăm chú ôm cô: “Em không thể vì một người đàn ông như vậy mà tra tấn chính mình như thế, cái này không đáng!”
“Chính là tôi thương anh ta......” Tầm Thiên Hoan cứng ngắc thân thể: “Tôi yêu anh ta, thật sự thật sự thật yêu, thương hắn, tín nhiệm hắn, ỷ lại hắn...... Hôm nay, ngay lúc vừa rồi, tôi cho là tâm mình ૮ɦếƭ, hiện tại tôi vẫn còn đau quá đau quá...... Tôi không biết làm sao bây giờ......”
Cô bất lực, cô đau nhức, như than đỏ thiêu đốt trong ruột gan......
Bắc Diệc Uy nhìn cô, nói: “Như vậy, em có thể thử đem tình...... yêu này, chuyển sang một người khác, để cho người khác có cơ hội yêu thương em, em có nguyện ý thử một lần không?”
Đúng vậy, chính là thế thân, nếu như cô nguyện ý, hắn làm thế thân cũng không sao.
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên cười, cười đạm mạc: “Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi được nghe.”
Bắc Diệc Uy kinh ngạc: “......”
Đáy mắt bi thương rõ ràng như thế, nhưng cô không có phát hiện. [tội nghiệp ảnh quá]
Khi hắn cố lấy dũng khí, trong lòng trải qua vô số lần thuyết phục chính mình, rốt cục nói ra những lời này, cô lại đem những này lời nói trở thành......
Tầm Thiên Hoan ổn ổn suy nghĩ, nhìn hắn nói: “Bắc Diệc Uy, tôi đã nói với anh, anh đừng yêu thương tôi, ngàn vạn lần không nên.”
Hắn bật thốt: “Vì cái gì?”
Tầm Thiên Hoan hít sâu: “Bởi vì, tôi sẽ không lại yêu thương, tín nhiệm người nào khác.”
Tầm Thiên Hoan dần dần minh bạch một đạo lý: Trên cái thế giới này, có lẽ bất kì vật gì đều có giá trị, duy chỉ có tình yêu là không đáng một đồng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc