Độc Sủng Chị Dâu - Chương 52

Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần

Âu Dương Tịch sững sờ: “Tầm Thiên Hoan, em vừa nói cái gì?”
Tầm Thiên Hoan vẻ mặt thành thật: “Em nói em sẽ đem 30% cổ phần công ty tặng cho anh!”
Âu Dương Tịch nhẹ nhàng mà vỗ đầu Tầm Thiên Hoan: “Nha đầu, nói ngốc cái gì đây?”
Tầm Thiên Hoan nắm chặt tay hắn: “Tịch, em nói đều là sự thật đó!”
Âu Dương Tịch ôn nhu nhìn Tầm Thiên Hoan: “Thiên Hoan, nên ngủ.”
Thấy hắn hoàn toàn không tin tưởng vào lời nói của mình, Tầm Thiên Hoan có chút không vui, chu môi, ngồi bật dậy nhìn chằm chằm Âu Dương Tịch, dứt khoát: “Tịch, em không có nói đùa.”
“Ngoan nào,” Âu Dương Tịch khẽ vươn tay, kéo cô nằm trở lại trên giường, nói khẽ: “Đó là tài sản của em, em cứ để đó nó cũng không có lên mốc đâu.”
Tầm Thiên Hoan bất mãn: “Nhưng là nó làm cho em cảm thấy rất không thoải mái.”
“Có cái gì không thoải mái?” Âu Dương Tịch kiên nhẫn giải thích: “Qua một thời gian ngắn khi quen rồi thì sẽ tốt thôi, hiện tại đột ngột có một số tài sản khổng lồ vậy tất nhiên em không quen là bình thường. Nha đầu, đừng náo loạn nữa được không?”
“Tịch ~~~” Tầm Thiên Hoan đem thanh âm kéo dài.
“Dù sao anh cũng không nhận tài sản của em.”
Tầm Thiên Hoan giận dữ, lần nữa ngồi bật dậy, nhìn Âu Dương Tịch chất vấn: “Âu Dương Tịch, anh có ý gì? Cái gì là tài sản của em, tài sản của anh?”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch thoáng hiện lên vẻ không biết làm sao, cũng từ từ ngồi lên, nói: “Thiên Hoan, anh không phải có ý này, anh......”
Tầm Thiên Hoan lạnh lùng hỏi: “Có phải anh căn bản là không yêu em?”
Âu Dương Tịch khẽ nhăn lông mày: “Anh nào có, Thiên Hoan, anh đối với em thế nào, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao? Chỉ là số tài sản lớn như vậy, anh làm sao lấy của em đây?”
Tầm Thiên Hoan sững sờ nhìn Âu Dương Tịch, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài, vươn cánh tay ôm cổ của hắn, dựa vào trong *** của hắn, nhẹ nhàng mà nói: “Tịch, người của em, tâm của em đều đã giao cho anh hoàn toàn rồi, huống chi là những vật ngoài thân kia? Em biết rõ ý của anh, nhưng là, anh càng như vậy, lòng của em lại càng khổ sở, anh biết không? Em thật sự rất là khổ sở …. khổ sở......”
Âu Dương Tịch ánh mắt trở nên u sầu: “Thiên Hoan, bất luận là thứ gì chúng ta cũng có thể chia sẻ, duy chỉ có những cổ phần công ty này, anh thật sự…….. không muốn.”
Không, hắn thật sự không muốn...... Dù cho những cổ phần công ty này vừa đến tay thì hết thảy kế hoạch của hắn sẽ đại công cáo thành, nhưng mà, hắn sẽ phải chịu lương tâm khiển trách...... Mặc dù, hắn là thật sự yêu cô, kế hoạch lần này là hắn phải qua một quá trình sắp đặt kĩ càng, chỉ cần tất cả thành công theo ý hắn, như vậy hắn mới có thể đem mọi việc kể cho cô, cùng cô viết tiếp mối tình chân chính......
Tầm Thiên Hoan nghi hoặc: “Vì sao?”
Âu Dương Tịch ôm cô, hai người dính sát cùng một chỗ, hắn từ từ nhắm hai mắt: “Anh sợ làm chuyện để bản thân phải hối hận......”
Tầm Thiên Hoan càng nghi hoặc: “Anh nói vậy là sao?”
“Anh nói, anh sợ tiếp nhận những cổ phần công ty kia rồi sau này có những việc sẽ khiến em không bao giờ tha thứ cho anh......”
Tầm Thiên Hoan giương mắt, nghiêng đầu, nhìn thấy Âu Dương Tịch: “Có phải anh lo rằng sau khi tiếp nhận cổ phần công ty này mà không thể quản lý nó tốt hơn mà còn đánh mất tất cả, anh sợ em sẽ trách anh ư?”
Âu Dương Tịch kinh ngạc: “......”
Tầm Thiên Hoan cười: “Sẽ không a! Coi như là toàn bộ phần tài sản đó có mất sạch, em cũng sẽ không trách anh, chỉ cần anh còn ở lại bên cạnh em, không rời khỏi em, em đã rất thỏa mãn. Kỳ thật ngẫm lại, 30%cổ phần công ty đó đối với em không hề có ý nghĩa, nhưng anh thì khác, 30% cổ phần này sẽ giúp anh có cơ hội phát triển sự nghiệp của chính mình, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Thiên Hoan, em cảm thấy chúng ta bây giờ như vậy không phải rất tốt sao?” Âu Dương Tịch hỏi: “Hay là em cảm thấy anh bây giờ rất không có tiền đồ, cho nên em muốn anh dùng số tài sản đó để gầy dựng sư nghiệp?”
Tầm Thiên Hoan vội vã ςướק lời: “Không phải ý này, em không hề cảm thấy anh không có tiền đồ...... Tuy anh bình thường có điểm chơi bời lêu lổng, nhưng là...... em lại chính là yêu anh bất trị như vậy, nếu như em cho rằng anh không có tiền đồ thì chính em lại càng không ra gì rồi.”
Nhìn cô tự khiển trách chính mình, Âu Dương Tịch không đành lòng, liền điểm một cái cái mũi của cô: “Nha đầu ngốc, anh chỉ nói giỡn với em thôi!”
Tầm Thiên Hoan câu dẫn môi: “Tịch thật là xấu! Tịch xấu xa!”
Tầm Thiên Hoan ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng tại trên môi hắn in lại nụ hôn, sau đó mặt mày hớn hở: “Đây là trừng phạt anh.”
Âu Dương Tịch cười đến mê người: “Làm sao bây giờ? Trừng phạt như vậy càng khiến anh cực kỳ vui mừng!” Sau đó nhân cơ hội lướt nhẹ qua môi cô, rồi kéo theo một nụ hôn triền miên thật sâu......
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tầm Thiên Hoan bị hôn đỏ bừng, toàn thân xụi lơ tựa ở trong *** của hắn, lẳng lặng nói: “Tịch, bất kể thứ gì của anh, hay là tài sản của em, đều là của hai chúng ta không phải sao?”
“...... Đúng.”
Tầm Thiên Hoan thỉnh cầu: “Vậy hứa với em được không?”
Vẻ mặt Âu Dương Tịch trở nên trầm mặc: “......”
“Hứa đi mà.”
“Thiên Hoan......”
Tầm Thiên Hoan cố chấp nói: “Tịch xấu xa, nếu không hứa với em, em sẽ ngày ngày đi theo làm phiền anh, làm phiền anh……………làm phiền anh cho đến khi anh hứa mới thôi!”
“Tầm Thiên Hoan......”
Ông trời, sao lại có người phụ nữ như cô? Quả thực làm cho hắn không có kế sách đối phó! Nhưng là...... bởi vì như thế, hắn lại yêu cô.
Tầm Thiên Hoan tiếp tục: “Hứa với em.”
“Tịch ngoan nè, hứa với em đi ~~”
“......”
“Tịch cục cưng, hứa với em đi mà ~~”
“......”
Tầm Thiên Hoan mất hết kien nhẫn, trừng mắt: “Anh cứ kiên quyết như vậy sao?”
Âu Dương Tịch không biết trả lời thế nào: “Anh......”
Biết rõ hắn đang suy nghĩ tìm lý do để từ chối, Tầm Thiên Hoan xoay chuyển ánh mắt, không đợi hắn kịp nói lời nào, liền nghiêng người tấn công đôi môi của hắn, trải qua sự huấn luyện của Âu Dương Tịch, kỹ thuật hôn của Tầm Thiên Hoan cũng coi như tương đối khá. Chỉ chốc lát sau nụ hôn của cô khiến Âu Dương Tịch ý loạn tình mê......
Trong khi hôn thật sâu, Tầm Thiên Hoan cũng nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt ve thân hình Khêu g** của hắn, bằng phương thức quen thuộc mà lại hữu hiệu nhất trêu đùa thân thể của hắn......
Âu Dương Tịch không dám động, ẩn nhẫn nói: “Thiên Hoan, em.....”
Cô dí dỏm cắn nhẹ cái tiểu đậu đậu trước *** hắn, liếc mắt nhìn hắn: “Có hứa hay không?”
Âu Dương Tịch chăm chú nhắm mắt lại, một luồng sóng *** choáng ngợp tâm trí khiến hắn hít thở thật sâu: “Thiên Hoan, tại sao phải như vậy?”
“Đây là trừng phạt anh vì khiến em phải khổ sở” Khiêu khích hắn không biết bao lâu cũng không được, Tầm Thiên Hoan đình chỉ hết thảy động tác, ngồi thẳng người lên nhìn hắn: “Hôm nay anh cho dù không muốn cũng phải hứa với em, nếu không từ này về sau em sẽ không quan tâm đến anh nữa!”
Đột nhiên Âu Dương Tịch xoay người một cái, đem cô đặt xuống giường: “Em thật đúng là Tiểu yêu tinh. Được rồi, anh đồng ý......”
“Ha ha, thật sự!”
Tầm Thiên Hoan lập tức đẩy Âu Dương Tịch ra, vui mừng hò hét!
Âu Dương Tịch bị đẩy qua một bên có chút buồn rầu nhìn Tầm Thiên Hoan. Thiệt là, *** bị cô khơi mào đang giày vò cơ thể hắn mà người phụ nữ trước mắt này lại không chút nào phát giác.
“Thiên Hoan......”
Âu Dương Tịch từ phía sau ôm lấy thân thể của cô, hôn vai thơm của cô......
Tầm Thiên Hoan giãy dụa vùng thoát khỏi hắn, hơn nữa nói: “Hôm nay không làm.”
Hắn không cam lòng: “Là em khơi mào trước.”
Tầm Thiên Hoan cười: “Đã nói là trừng phạt anh nha.”
Sau đó cô nhấc chăn đắp lên người, nhìn Âu Dương Tịch nói: “Nhanh ngủ a, ngày mai còn phải làm thủ tục chuyển nhượng.”
Âu Dương Tịch bất đắc dĩ thở dài, từ từ nằm xuống: “Tuân mệnh.”
Tầm Thiên Hoan đối với việc gì cũng đều suy nghĩ sâu xa lo lắng trước khi thực hiện, cũng như cô xử lý việc chuyển nhượng cổ phần công ty này cũng trải qua một khoảng thời gian đắn đo suy nghĩ. Cuối cùng quyết định đem cổ phần công ty chuyển cho Âu Dương Tịch, có lẽ tình yêu là MT đối với một người lý trí, nhưng là cô lại cam nguyện bị nghiện loại ma tuý này, cô quá yêu Tịch, yêu đến muốn đem tất cả của chính mình giao cho hắn, coi như là..... Tánh mạng! Huống chi đây chỉ là tiền tài ngoài thân mà thôi?
Ký xong xuôi mọi giấy tờ.
Tầm Thiên Hoan rốt cục thở ra một hơi, đáy lòng cảm thấy nhẹ hẫng như vừa mới gỡ bỏ một tảng đá nặng nề, rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng, nét mặt của cô như trút được gán***, cười đến mí mắt đều cong cong, sắc mặt hồng nhuận, trên môi tràn ngập vui vẻ, thanh thúy thanh âm, nhìn Âu Dương Tịch, nói: “Oa, cuối cùng đem cái phiền toái này đẩy hết cho anh rồi!”
Âu Dương Tịch bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô: “Thật là một nha đầu ngốc.”
Tầm Thiên Hoan giả bộ không vui: “Từ nay về sau không cho phép gọi em là nha đầu ngốc!”
Âu Dương Tịch nói: “Rõ ràng rất ngốc sao còn không thừa nhận.”
“Xấu Tịch! Đại phôi đản!”
“Anh nào có xấu?”
Tầm Thiên Hoan dùng ngữ khí của Âu Dương Tịch trả lời: “Rõ ràng rất xấu sao còn không thừa nhận.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Âu Dương Tịch than thở: “Anh rất xấu sao lại giao cổ phần công ty vào tay anh, có hối hận không?”
“Tịch, đừng nói nhảm,” Tầm Thiên Hoan nói: “Hiện tại cổ phần công ty đã là của anh, mặc cho anh muốn xử lý thế nào đều được, bất quá......”
“Cái gì?”
Tầm Thiên Hoan lời nói xoay chuyển: “Nếu anh dám đem số tiền này nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài, như vậy...... anh nhất định phải ૮ɦếƭ!”
“Không dám, không dám, tuyệt đối không dám!”
Nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, Tầm Thiên Hoan không khỏi cười ra tiếng: “Không được khẩu thị tâm phi a, nếu không em sẽ không bỏ qua cho anh!”
Âu Dương Tịch nhích thân thể lại gần, nói: “Đương nhiên không cần phải thả, hai chúng ta, ai cũng đừng buông tha ai......”
Tầm Thiên Hoan vươn tới sát mặt Âu Dương Tịch, nhẹ nhàng hôn, nói: “Một lời đã định.”
Ánh mặt trời rất sáng lạn, không khí tươi mát thư sướng, gió nhẹ lướt qua, nét mặt tươi cười lên.
Giống như tất cả, cũng như này mỹ hảo.
........................................
Bao nhiêu ngọt ngào, bao nhiêu hạnh phút giờ phút này, nếu như có thể kéo dài mãi, Tầm Thiên Hoan thề, cho dù giảm bớt tuổi thọ của cô, cô cũng cam nguyện, chỉ cần có thể mỗi ngày cùng Tịch sống chung......
Nhưng mà khoảng thời gian hạnh phúc của đời người thường trôi qua rất nhanh, đối với cô cũng vậy, những ngày tháng hạnh phúc của hai người cứ như vậy từng ngày từng giờ trôi đi......
Mỗi ngày, khi đến buổi trưa Âu Dương Tịch có thói quen rời khỏi nhà, còn Tầm Thiên Hoan đi ra ngoài mua thức ăn.
Âu Dương Tịch đi ra ngoài làm cái gì, Âu Dương Tịch cũng không nói, Tầm Thiên Hoan cũng không hỏi đến, hai người sống ăn ý rất tốt.
Nhưng hôm nay, trước khi Âu Dương Tịch rời đi, Tầm Thiên Hoan lại vô tình hỏi: “Hôm nay anh đi đâu?”
Âu Dương Tịch không chút nào giấu diếm: “Đi nhà hàng Kha Tinh, cùng một vị khách bàn việc làm ăn.”
Tầm Thiên Hoan không mảy may nghi ngờ: “Vậy anh đi sớm về sớm.”
Âu Dương Tịch nhìn cô mỉm cười: “Anh biết.”
Âu Dương Tịch đi rồi Tầm Thiên Hoan quét dọn vệ sinh nhà cửa xong cũng đi ra ngoài mua món ăn.
Đi lang thang trong siêu thị, có quá nhiều món ăn đến hoa mắt khiến Tầm Thiên Hoan thật lâu cũng không biết mua cái gì mới tốt, cuối cùng sau một giờ đồng hồ cô mới chọn được vài món và tính tiền, Tầm Thiên Hoan xách một gói to đi ra khỏi siêu thị, quay trở về nhà.
Trên đường đi theo thói quen cô nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy một người đàn ông, Tầm Thiên Hoan không cách nào rời mắt khỏi người đó!
Người này đúng là Ân Khả.
Tầm Thiên Hoan lúc trước không hề để ý đến, cô cũng đã gặp Ân Khả mấy lần, tuy nhiên không có ấn tượng gì, nhưng cũng có thể nhớ lờ mờ dung mạo của hắn, chỉ là, cô chú ý không phải khuôn mặt Ân Khả, mà là...... Bóng lưng của hắn......
Bóng lưng, một bóng lưng khắc sâu vào tâm tưởng......
Người đang trong lúc sợ hãi nhất, bất lực nhất, thì trí nhớ cũng thường thường khắc sâu nhất, làm cho người ta khó có thể quên.
Cô nhớ rõ, trong ngày thứ ba cô bị giam ở gian phòng tử, cô đã từng gặp cái bóng lưng này, chỉ là khi đó, người nọ mang mặt nạ, cô không cách nào nhận rõ mặt mũi của hắn, nên vô tình nhớ kỹ bóng lưng của hắn!
Tầm Thiên Hoan xách theo gói đồ, ánh mắt chăm chú vào phía sau lưng người nọ, vô ý thức bước theo sát phía sau.
Sau khi băng qua hai con đường, Tầm Thiên Hoan vì tránh né người đi đường mà bên này nhường một chút, bên kia ngừng ngừng, đến khi cô đi đến trước một cái nhà hàng lớn thì Ân Khả đã không thấy đâu nữa!
Tầm Thiên Hoan ánh mắt bốn phía tìm kiếm, nhưng trong biển người mênh ௱ô** đều là những gương mặt lạ lẫm......
Ngẩng đầu, nhìn trên bảng hiệu ghi: Nhà hàng Kha tinh !
Trong trí nhớ, hình như Tịch có nói sẽ đến nhà hàng này?
Thật sự kì lạ, cô làm sao lại theo người này đến đây?
Muốn vào xem hay không?
Tầm Thiên Hoan nghĩ lại, hay là bỏ đi, Tịch có chuyện cùng khách hàng đàm phán, nếu gặp anh ấy lúc này trong tay còn cầm nhiều đồ...... Nghĩ như thế nào cũng không thích hợp.
Nghĩ vậy, Tầm Thiên Hoan xoay người đi.
Trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ......
Ân Khả, chính là thủ hạ của Bắc Diệc Uy, nếu lần trước người bắt cóc cô thật là Ân Khả, như vậy...... Có thể hay không cùng Bắc Diệc Uy có quan hệ?!
Tầm Thiên Hoan cả kinh, cảm thấy những chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi, tinh thần nhanh chóng trùng xuống, hoảng sợ, mê mang, sợ hãi, tràn ngập đầu óc cô!
Cô muốn biết rõ ràng, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chân tướng sự tình!
Bắc Diệc Uy, đến cùng mọi chuyện có liên quan đến anh hay không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc