Độc Sủng Chị Dâu - Chương 50

Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần

Âu Dương Tịch đưa Tầm Thiên Hoan đến trước biệt thự Bắc gia, Tầm Thiên Hoan xuống xe, Âu Dương Tịch nói còn có chút việc cần xử lý, để cho cô xong việc thì gọi điện thoại cho hắn tới đón cô, Tầm Thiên Hoan đáp ứng rồi liền đi vào cửa chính Bắc gia.
“Thiếu phu nhân.” Người hầu A Đan đón chào, rất cung kính.
Tầm Thiên Hoan nhìn cô ấy, hỏi: “Bắc Diệc Uy đâu?”
“Thiếu gia trong phòng khách chờ phu nhân.”
“A.” Tầm Thiên Hoan lên tiếng: “Tôi sẽ tự đi tìm hắn, cô cứ lo việc của mình đi.”
“Vâng.”
A Đan lui ra sau, Tầm Thiên Hoan cất bước hướng phòng khách đi đến.
Cái chỗ này, quá mức tráng lệ, hoa lệ giống như mộng kính khiến Tầm Thiên Hoan luôn có cảm giác choáng váng, cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này, cô vẫn tương đối yêu mến cuộc sống tự tại, cái chỗ này hoa lệ đến kinh ngạc nhưng lại như thế nào cũng tìm không thấy loại cảm giác cô muốn.
Bắc Diệc Uy y nguyên như vậy tuấn tú lạnh lùng cao ngạo, ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Tầm Thiên Hoan đang từ từ tiến vào phòng khách.
Tầm Thiên Hoan dừng một chút, nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, thân thể có chút cứng ngắc, sững sờ nửa ngày đều nói không ra một câu.
“Đến đây.”
Tầm Thiên Hoan nhẹ gật đầu, thân thể còn cứng tại chỗ, rất là không được tự nhiên.
“Lại đây ngồi đi.” Bắc Diệc Uy ý bảo cô ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh hắn.
Tầm Thiên Hoan từ từ đi tới, chậm rãi ngồi xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Ngày hôm qua......”
Bắc Diệc Uy lạnh nhạt nói tiếp: “Giang luật sư buổi chiều hai giờ sẽ tới, đến lúc đó, chúng ta bàn lại chuyện di sản.”
Tầm Thiên Hoan từ từ “A......” một tiếng.
Tâm tình có chút lộn xộn, vẻ mặt Tầm Thiên Hoan thoáng không yên lòng, ánh mắt cũng không định.
Nhưng mà, Ánh mắt Bắc Diệc Uy lại trần trụi chú thị cô, làm cho cô rất là không được tự nhiên, đành phải nói: “Không có việc gì nữa thì tôi trước hết trở về phòng, sắp xếp lại đồ đạc, sau khi giải quyết vấn đề di sản tôi muốn rời đi Bắc gia một thời gian ngắn.”
Về phần rời đi bao lâu thì ông trời mới biết!!!!!!!.
Không đợi Bắc Diệc Uy nói kịp lời nào, Tầm Thiên Hoan vội vã đứng dậy tiến thẳng lên lầu, hướng phòng ngủ đi đến.
Đẩy cửa phòng ra, có một lát choáng váng, Tầm Thiên Hoan ngẩn người, sau khi đi vào thì đem cửa phòng đóng lại.
Đặt túi xách qua một bên, thân thể mệt mỏi nằm ngã xuống trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn trần nhà, sau đó chuyển động ánh mắt, quét mắt một lần khắp phòng ngủ. Cô từ tốn ngồi dậy, rời khỏi giường, đi đến trước tủ quần áo, tay ngọc thon thon chọn từng bộ đồ từng cái quần cái áo mình yêu thích ném lên trên giường. Sau khi chọn xong, cô quay người trở lại bên giường, cầm lên từng cái từng cái ướm vào người và ngắm nghía mình trước gương nhiều lần. Một lúc lâu bất chợt cảm giác vô cùng khát nước, mà trùng hợp trên bàn sách có chuẩn bị sẵn một ly nước, không cần đi xuống lầu cũng tốt, Tầm Thiên Hoan cầm lấy uống một hơi cạn sạch, lại bởi vậy uống quá mau, liên tục ho khan, nước trong ly sóng sánh rồi cũng hất tới trên người cô, Tầm Thiên Hoan nhíu nhíu mày, uống vội vã như vậy gì chứ?
Tầm Thiên Hoan lục tìm trong đống quần áo lấy ra một chiếc váy, ướm lên người nhìn tới nhìn lui, cảm thấy rất đẹp liền chuẩn bị dùng để thay bộ đồ đang mặc trên người.
Tầm Thiên Hoan ẩn ẩn cảm giác nhiệt độ trên người mình dần dần tăng cao, dù cho đem áo ngoài cởi đều không giải được nhiệt, hô hấp tinh thiển bất định, Tầm Thiên Hoan khó chịu tựa ở trên vách tường, vách tường lạnh buốt xác thực cho cô một lát thư sướng, nhưng là, ngay sau đó, trên người nhiệt độ còn đang tiếp tục nóng lên như vũ bão, vô cùng Tra t**......
Loại tình huống này Tầm Thiên Hoan nhiều ít cũng có chút minh bạch, *** dâng lên hung hung mà lại cực kỳ quái dị......
Chẳng lẽ, cô thực thành dục nữ?
Tiêm thủ, vô ý thức vuốt thân thể của mình, một mực dưới lên dao động, thẳng đến bụng...... Xuống lần nữa......
Tầm Thiên Hoan ***: “Tịch......”
Bỗng “Phanh!” một tiếng vang lên, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Bắc Diệc Uy tuấn tú lạnh lùng Khêu g** xuất hiện ở cửa ra vào, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua trong phòng, sau khi nhìn thoáng qua Tầm Thiên Hoan, lại nhanh chóng liếc về phía ly nước trên bàn, lập tức nói: “Cô không phải đã uống ly nước kia chứ?!”
Nước, ૮ɦếƭ tiệt, hắn thật sự là tức ngất đầu, rõ ràng trong nước thả dược, vốn là nghĩ trả thù cô, chính là, khi hắn vừa mới giác ngộ về lại muốn đến ngăn cản, tựa hồ đã tới không kịp...... Dược đã bị cô uống hết.
Tầm Thiên Hoan cố hết sức mở miệng: “Anh đã bỏ thuốc vào trong nước?”
Bắc Diệc Uy vẻ mặt mất tự nhiên, thầm mắng một tiếng: “Đáng ૮ɦếƭ!”
Tầm Thiên Hoan trừng mắt Bắc Diệc Uy: “Bắc Diệc Uy, anh hỗn đản!”
Dù cho lại oán, lại nộ, những thứ này nhưng lại bù không được *** trong cơ thể, nhìn hắn, chỉ càng làm cho cô thêm khó chịu mà thôi, bất kể là thân thể, hay là...... Tâm......
Đối với Tầm Thiên Hoan tức giận mắng, Bắc Diệc Uy không có bất kỳ phản ứng nào, lại đột nhiên cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Tầm Thiên Hoan trừng mắt Bắc Diệc Uy: “Bắc Diệc Uy, anh hỗn đản!”
Dù cho lại oán, lại nộ, những thứ này nhưng lại bù không được *** trong cơ thể, nhìn hắn, chỉ càng làm cho cô thêm khó chịu mà thôi, bất kể là thân thể, hay là...... Tâm......
Đối với Tầm Thiên Hoan tức giận mắng, Bắc Diệc Uy không có bất kỳ phản ứng nào, lại đột nhiên cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Tầm Thiên Hoan khó chịu nhìn Bắc Diệc Uy, hai tay nắm chặt làm cho thân mình cứng ngắc, nhưng mà *** lại vô cùng bất kham tại trong thân thể của cô quấy động......
Tầm Thiên Hoan quay đầu đi, không để cho mình nhìn người đàn ông trước mắt này, hai mắt cô dán vào tường chăm chú nhíu mày cắn răng nhịn xuống, lại cuối cùng khống chế không nổi *** từ miệng dật ra......
“Ân......”
Bắc Diệc Uy nhắm mắt lại, quả thực quá hoang đường! Chính mình rõ ràng biết làm loại sự tình này!
Tầm Thiên Hoan khó chịu đến muốn khóc, cô tựa như một hài đồng trôi nổi trong biển rộng, một lòng muốn tìm đến thứ mà mình có thể dựa dẫm: “Tịch......”
Bắc Diệc Uy bỗng nhiên mở ra cặp mắt sắc bén kia, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, đau đớn cùng xót xa cứ dâng tràn trong lòng hắn, sau một lúc lâu, hắn nói: “Em bây giờ có thể nghĩ đến cũng chỉ có hắn mà thôi sao?”
“Tịch......”
Chỉ cần trong miệng gọi tên Tịch, cô có thể dời đi chú ý, Bắc Diệc Uy, cô sao có thể khuất phục hắn?
“Tịch......”
Bắc Diệc Uy đi đến trước mắt của cô, lạnh lùng nói: “Em hiện tại cho dù kêu tên của hắn đến khản cổ, hắn đều khó có khả năng giúp em giải thuốc trong người! Bởi vì hắn căn bản là không biết! Em còn muốn lãng phí miệng lưỡi làm gì?”
Tầm Thiên Hoan dựa vào một tia dũng khí cuối cùng, chuẩn bị đẩy hắn ra: “Bỏ đi!”
Nhưng không có nghĩ đến chẳng những cô không có đưa hắn đẩy ra, ngược lại bàn tay vừa chạm vào thân thể của hắn, liệt hỏa tựa như gặp củi khô bùng cháy dữ dội càng không thể vãn hồi.
Bắc Diệc Uy đứng ở tại chỗ cũng không nhúc nhích, chăm chú nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan lúc này.
Tầm Thiên Hoan không tiếp tục đẩy hắn, cô không phải thánh nhân, cô cũng có thất tình lục dục như những người phụ nữ bình thường khác mà thôi, huống chi lúc này Xuân dc đang khống chế, cô làm sao giữ mình được?
Tầm Thiên Hoan nhìn Bắc Diệc Uy, gian nan làm cho thân thể mình rời đi vách tường, nhưng ngay khi vừa động thì cả thân thể cô hoàn toàn tựa tại trên ***g *** hắn, cô muốn rời khỏi, cũng đã không còn khí lực, tại trong *** của hắn hô hấp càng phát ra cấp loạn.
Thân thể Bắc Diệc Uy cứng đờ, hắn biết rõ là cô đã không có khí lực chèo chống thân thể của mình mới có thể bất đắc dĩ tựa ở trước bộ *** của hắn, dù cho như vậy, trong lòng của hắn có một loại xúc động đang tự nói với chình mình: lúc này đây cô đang cần hắn, dựa vào hắn......
Tầm Thiên Hoan chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp nhược nhược: “Tại sao phải đối với tôi như vậy?”
Hắn sao lại có thể đối với cô làm nên chuyện như vậy? Đau quá, trong nội tâm có loại đau đớn không hiểu, đau đến làm cho cô gần như muốn lập tức khóc lên!
Lý do??? Chỉ là vì hắn nhất thời xúc động muốn dạy cô một bài học, cuối cùng hắn chỉ có thể lẩm bẩm: “Thực xin lỗi......”
“Tôi làm sai cái gì?” Tầm Thiên Hoan ngữ khí oán, khuôn mặt nghiêm trọng tái nhợt, trong ánh mắt ẩn ẩn nước, nói: “Tại sao phải đối với tôi như vậy?”
Khuôn mặt Bắc Diệc Uy trơn bóng trắng nõn, lộ ra rõ ràng góc cạnh tuấn tú lạnh lùng; lông mày rậm, mũi cao thẳng, tuyệt mỹ môi hình, mỗi một nét đều toát lên vẻ đường hoàng cao quý, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm hiện ra màu ánh sáng mê người, ẩn một tầng đạm lo nhu tình......
nhiệt độ cơ thể của hắn, hơi ấm của hắn, tầng tầng đốt lên *** của cô, đầu óc cô hiện tại, thân thể cô hiện tại, chỉ có một ý niệm, một ý nghĩ, cô muốn hắn! Cô bức thiết cần hắn!
Cô ngẩn ra một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cúi xuống rồi lại ngẩng lên, nhắm mắt lại, đưa lên môi của mình......
Bắc Diệc Uy cuối cùng nhịn không được, cô còn chưa hôn tới đã liền nghiêng người tới hôn lên môi của cô, tận tình M't m't chất mật của cô, hôn đến rất sâu rất sâu......
Bắc Diệc Uy ôm lấy thân thể mềm mại của cô, chân hướng về phía sau dùng lực cửa ra vào lập tức đóng lại!
Đem cô đặt ở trên giường, cũng thuận thế đè người lên, áo ngoài của cô vốn đã sớm cởi, hơn nữa bởi vì vừa rồi dược tính quá mức giày vò, cô vô ý thức *** một hồi, trong lúc này quần áo hoàn toàn hờ hững khoác trên người, Bắc Diệc Uy nhẹ nhàng kéo, sau đó ném qua một bên, tại hai người khẽ đảo cấp cuống quít loạn phía dưới, cũng tạm được giải quyết hết chướng ngại trên người......
Dược tính trên người Tầm Thiên Hoan đã sớm phát tác, làm khúc *** cũng chỉ càng Tra t** cô mà thôi, Bắc Diệc Uy cũng tinh tường, cho nên tiết kiệm thời gian...... Trực tiếp vặn bung ra bắp đù* của cô, bên trong hoa cốc, đã là một mảnh ẩm ướt, xem ra cô thực đã rất nhẫn nhịn một hồi lâu, Bắc Diệc Uy gầm nhẹ một tiếng, đem chính mình cự đại đẩy mạnh trong cơ thể của cô...... Bởi vì dưới tác dụng của yêu dịch, cô thành trong tuy rất căng, nhưng cũng thực sự rất là trơn mềm, trơn mềm cùng **** cùng nhau bọc cự đại khiến hắn mất hồn tới cực điểm!
Tầm Thiên Hoan chịu đựng không để cho mình ***.
Nhìn xem cô như thế, hắn nhíu lông mày sắc bén, cuồng mãnh đâm vào, sau đó bỗng chốc dừng lại, chậm rãi, chậm rãi rút ra làm cho trong cơ thể cô càng ngày càng cảm thấy hư không...... Rút ra rồi, hắn cũng dừng lại bên ngoài, đợi đến khi cô động đậy nhấc lên thân thể muốn nghênh đón hắn tiến vào, hắn mới mạnh mẽ ***, sau đó lại như lần trước mà chậm rãi rút ra......
“Không cần như vậy......”
Loại cảm giác trống rỗng này làm cho cô cảm thấy bất lực, vô ý thức kẹp chặt cự đại của hắn......
*** tăng cao, hắn nhắm mắt lại, gần như quên hô hấp.
“Nhanh lên......”
“Cái gì?”
Tầm Thiên Hoan cắn môi: “Cầu anh nhanh lên......”
Bắc Diệc Uy lại một tiếng gầm nhẹ, mới rút ra một nửa, lại nhanh chóng đi vào, cuồng mãnh ***.
“A...... A...... A......” Cô khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ cũng sung sướng nhăn lại, theo động tác càng ngày càng mãnh liệt phát ra tiếng kêu dâm mỹ.
Thay đổi một cái lại một cái tư thế......
Tình cảm mãnh liệt tiếp tục trình diễn......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc