Độc Sủng Chị Dâu - Chương 34

Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần

“Thiên Hoan, sao cậu lại tới đây?” Ki Ki mở cửa phòng, giật mình khi nhìn Tầm Thiên Hoan đang đứng ngoài cửa.
Tầm Thiên Hoan mỉm cười: “Như thế nào, mình không thể đến thăm cậu sao?”
Ki Ki cười, mở rộng cửa: “Vào đi.”
Sau đó chạy vào phòng hô to: “Tịch, xem ai đến la ~”
Trong phòng Âu Dương Tịch nghe vậy đi ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt Tầm Thiên Hoan, hai người đồng thời sửng sốt một lát, Âu Dương Tịch cười cười: “Thiên Hoan, em đã đến rồi.” Trong ánh mắt có chút hoang mang.
Tầm Thiên Hoan có chút ý vị thâm trường, nói: “Đã lâu không gặp, Tịch.”
Âu Dương Tịch ôn nhu cười, không nói.
Ki Ki nhướn mày: “Cái gì đã lâu không gặp? Hai ngày trước không phải mới gặp mặt sao? Đúng rồi, Thiên Hoan, thân thể của cậu thế nào?”
Tầm Thiên Hoan ngồi ở trên giường, nói: “Tốt...... Nếu không tốt, mình chắc là đã ૮ɦếƭ.”
Ki Ki nhăn nhíu mày: “Làm gì nói nặng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tầm Thiên Hoan lại cười: “Mình muốn giữ được thanh danh trong sạch thì từ nay về sau, phải trốn ở trong nhà mà không ra khỏi cửa nửa bước.”
“Phanh” một tiếng, ly nước Âu Dương Tịch đang rót cho Tầm Thiên Hoan trượt khỏi tay.
Ki Ki giật mình nhìn đến: “Tịch, anh sao không cẩn thận?”
Âu Dương Tịch quay đầu lại nhìn hai người cười cười.
Ki Ki lại hướng Tầm Thiên Hoan, hỏi: “Thiên Hoan, cậu nói vậy là có ý gì?”
Tầm Thiên Hoan liếc nhìn Âu Dương Tịch, sau đó đem đầu đuôi sự tình kể cho Ki Ki nghe,Ki Ki càng nghe càng tỏ ra tức giận không thôi a......
Ki Ki tức giận: “Bắc Diệc Uy rõ ràng là Biến th' mà? Chuyện đó mà cũng quay video lại sao?!”
Âu Dương Tịch vô cùng hoảng sợ, chạy đến cầm lấy hai tay Tầm Thiên Hoan hỏi han: “Bắc Diệc Uy ***ng đến em?”
Tầm Thiên Hoan có chút không được tự nhiên, nói: “Ai nha, đây vốn không phải trọng điểm, quan trọng là..., hắn quay lại toàn bộ quá trình. Cho nên, em phải tìm được người muốn hại mình thì mới có thể thoát khỏi phiền toái này!”
Ki Ki tức giận nói: “Sau đó hắn dùng đoạn video để uy hiếp cậu? Mẹ nó, người đàn ông này cũng quá nham hiểm a? Cho dù hoài nghi chuyện này với cậu có quan hệ, cũng không làm thành như vậy! Bắc gia bọn họ có quyền thế, lại không thể tự mình đi tra sao?”
Tầm Thiên Hoan nói: “Bắc Diệc Uy chính là muốn gây khó dễ cho mình mà!”
Ki Ki oán hận nói: “Mình thật là không quen nhìn loại đàn ông này! Bọn hèn nhát!”
Tầm Thiên Hoan khinh khỉnh: “Hiện tại hận hắn cũng chẳng ích gì, hắn - Bắc Diệc Uy chính là loại người như vậy, mình cũng chỉ có thể nghe lời hắn, hiện tại quan trọng nhất là, phải tìm được đoạn phim ngắn, mới có thể cam đoan Bắc Diệc Uy sẽ không đem đoạn video của chúng mình công khai ra.”
Ki Ki nhíu nhíu mày: “ đoạn video đó dù sao cũng có cả hắn, hắn sẽ không ác như vậy chứ? Đến lúc đó mất mặt nhất chẳng phải vẫn là chính hắn - Bắc Diệc Uy!”
Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi: “Chỉ cần người kia không công khai đoạn phim quay lén Bắc Diệc Uy, thì đoạn video của mình cũng vĩnh viễn khó có khả năng bị lộ ra ngoài, nhưng chẳng may đoạn video bị lộ ra ngoài, dù sao Bắc Diệc Uy danh dự cũng không còn, thì hà tất hắn còn sợ mất thêm? Chỉ là chuyện này có liên quan tới mình, hắn định sẽ không bỏ qua cho mình!”
“Nói như vậy, hiện tại quan trọng nhất chính là phải tìm ra rốt cục đoạn phim ngắn trong tay ai!”
“Đúng vậy.”
Ki Ki nhíu mày suy nghĩ: “Ai có thể làm ra việc này chứ? Quen biết cậu cũng không nhiều lắm, người nhà thì không thể nào, bạn bè thì chỉ có hai đứa là mình và Tịch......”
Ki Ki bỗng nhiên im bặt, kinh ngạc nhìn Tầm Thiên Hoan: “Thiên Hoan, hôm nay cậu đột nhiên chạy tới đây tìm, không phải là…… cậu nghi ngờ tụi mình chứ?”
Tầm Thiên Hoan nhìn Ki Ki, bỗng nhiên bật cười, ánh mắt Tầm Thiên Hoan không tự chủ chuyển về phía Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch giờ phút này chính là trầm mặc không nói đứng ở trước mặt hai người phụ nữ, khi vừa chạm phải ánh mắt của Tầm Thiên Hoan, thân thể mơ hồ chấn động.
Tầm Thiên Hoan đứng dậy, nhìn chăm chú vào Âu Dương Tịch, từng bước một đến gần Âu Dương Tịch, sau đó thanh âm chậm rãi mà thanh nhu, hỏi: “Tịch, có phải là anh làm không?”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch tựa hồ nổi lên một tầng sương nhạt, sau một lát sững sờ lại giấu đi những cảm xúc đó thật nhanh, cười nói: “Thiên Hoan, em đang nói gì vậy chứ?”
Tầm Thiên Hoan lẳng lặng nhìn, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên *** môi hắn, sau đó lại dời lên *** cái mũi của hắn, ánh mắt của hắn, lông mày của hắn, quả quyết: “Tuy anh che dấu rất hoàn hảo, nhưng là, em biết rõ chính anh làm.”
Âu Dương Tịch đáy mắt cả kinh, nhưng vẫn phủ nhận: “Em nghi ngờ là anh làm sao?”
Tầm Thiên Hoan kiên quyết: “Đúng.”
Âu Dương Tịch trong ánh mắt kinh ngạc đến run sợ, sau đó cười nói: “Tại sao?”
Tầm Thiên Hoan thản nhiên nói: “Chỉ trách quan hệ xã giao của em rất ít, nên người em có thể hoài nghi chỉ có anh, Tịch...... Anh nói cho em biết hoài nghi của em có chính xác không?”
Âu Dương Tịch lãnh đạm trả lời: “Nếu như anh nói không phải?”
Tầm Thiên Hoan khóe môi khẽ nhếch: “Em không tin.”
Âu Dương Tịch ánh mắt thật sâu, khuôn mặt tuấn mỹ, đẹp đến kinh người, thanh âm sâu kín: “Nếu như anh nói là anh làm?”
Bàn tay đang đặt vuốt ve trên gò má Âu Dương Tịch của Tầm Thiên Hoan cứng đờ, cô cứ như vậy kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, trong ánh mắt hiện lên vô số cảm xúc, cô bỗng nhiên kiễng mũi chân, ngẩng mặt, chuẩn xác hôn lên môi của hắn, sau đó, nhẹ nhàng mà cắn...... Mãi cho đến lúc chất lỏng màu đỏ chảy ra......
Âu Dương Tịch nhắm mắt lại...... Trên môi đau nhức......Một giọt máu đỏ thẫm từ môi chảy xuống, nhỏ trên mặt đất......
Tầm Thiên Hoan bỗng rời đi môi hắn, vội vã hỏi: “Không phải anh đúng không? Không phải anh, làm sao lại có thể là anh, Tịch!”
Tầm Thiên Hoàn hoài nghi...... Nhưng là, cô không tin......
Âu Dương Tịch ánh mắt u sầu nhìn cô, lời nói cũng trở nên nặng trĩu mà không thể cất lời, sau một khoảng lặng thật lâu, hắn mới nhẹ nhàng khẳng định: “Là anh.”
Tầm Thiên Hoan lập tức phủ nhận: “Không phải!”
Âu Dương Tịch kiên quyết: “Là anh làm.”
Tầm Thiên Hoan kiên trì: “Không phải!”
Âu Dương Tịch dứt khoát nói: “Anh gia hạn Bắc Diệc Uy trong vòng mười ngày phải đem phân nửa tài sản Bắc gia chuyển sang tên của em, nếu hắn không làm theo anh lập tức liền đem đoạn phim ngắn của hắn công khai!”
Tầm Thiên Hoan vẫn không tin: “Anh nói dối!”
“Anh liên lạc với hắn bằng số điện thoại: 1354458795*!”
Tầm Thiên Hoan sửng sốt......Đây là dãy số quen thuộc...... Cô vừa mới...... Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu...... nhưng ngay cả hô hấp cũng trở nên run rẩy......
“Nhưng là người cùng nói chuyện với em qua số điện thoại đó chính là nữ nha!”
Âu Dương Tịch nhìn thoáng qua Tầm Thiên Hoan, sau đó lướt qua cô, đi vào bên trong một cái phòng......
Qua một lát, Tầm Thiên Hoan nghe thấy điện thoại vang lên, Tầm Thiên Hoan lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại báo chính là dãy số kia gọi đến, Tầm Thiên Hoan quay đầu lại, tìm kiếm Âu Dương Tịch, lúc này Âu Dương Tịch trong tay chính là đang cầm một cái điện thoại di động, hắn ý bảo cô nghe......
Tầm Thiên Hoan run rẩy nắm điện thoại, nhấn nút nghe rồi để đến bên tai, cô tận mắt nhìn thấy Âu Dương Tịch cầm điện thoại và đang nói chuyện với cô: “Hiện tại em đã tin?”
Tầm Thiên Hoan nghe thanh âm này mà cả người ngây ngẩn! Trong khoảng thời gian ngắn, cô như người lạc vào cõi mộng!
Đây là thanh âm của ‘Phụ nữ’! Cái thanh âm này cùng với thanh âm của ‘Người phụ nữ’ cô đã nói chuyện qua giống như đúc!
Âu Dương Tịch cầm điện thoại tiếp tục nói: “Buổi sáng trò chuyện với em đúng là anh, hiện tại loại máy biến âm này đã rất phổ biến......”
Tầm Thiên Hoan chăm chú cắn môi, cái này hết thảy thật không thể tin được!
Âu Dương Tịch còn nói: “Thiên Hoan, kỳ thật, có nhiều thứ, cho dù là tận mắt nhìn thấy cũng chưa hẳn là thật sự, con người em quá đơn thuần, em phải hiểu được lòng của anh......”
Tầm Thiên Hoan đột nhiên cắt đứt điện thoại, cái ‘Nữ âm’ quái dị kia cũng bị cắt đứt!!!
Tầm Thiên Hoan cầm bản gốc đoạn video quay Bắc Diệc Uy, trên đường quay về Bắc gia nhưng trong đầu không thể thoát khỏi những suy nghĩ về tất cả những gì vừa mới xảy ra, mọi chuyện sẽ dừng ở đây sao? Đáp án là không thể nào, cô lẽ nào lại không hiểu Tịch, cho dù cô đã lấy hết dũng khí để hỏi về việc anh có cài nội gián bên cạnh Bắc Diệc Uy hay không, thì anh cũng chỉ trả lời qua loa, mà cô cũng không dám truy vấn sâu thêm nữa, cô không muốn phá vỡ mối quan hệ hiện nay của họ….
Vừa đi đến một ngõ hẻm, điện thoại của Tầm Thiên Hoan đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem thì ra Ki Ki gọi tới, chẳng phải cô vừa mới từ nhà của cô ấy rời đi sao lại gọi đến?
“Ki Ki, có chuyện gì không?”
Bên kia vang lên Ki Ki thanh âm: “Thiên Hoan, cậu cũng thật hồ đồ nha, túi xách cũng không mang theo, thật may là điện thoại di động của cậu không để ở trong túi.”
Tầm Thiên Hoan lúc này mới chợt hiểu ra, sau đó cười, nói: “Không sao, dù sao bên trong cũng không có cái gì mình đặc biệt cần.”
Ki Ki do dự hỏi thăm: “Được rồi, ha ha, cậu đã về đến nhà chưa?”
Tầm Thiên Hoan nhìn nhìn bốn phía: “Không có, mình hiện tại ở phố Đông Thanh......”
Tầm Thiên Hoan dường như ૮ɦếƭ lặng, ngây ngẩn nhìn vài người đại nam tử hướng cô đi tới, và trong đó có người mà Tầm Thiên Hoan cô cả đời không thể quên!
Mỗi đêm ác mộng quanh quẩn đều vì gã xã hội đen này -- Đường Khải Long!
Tầm Thiên Hoan ánh mắt khiếp sợ trừng trừng nhìn Đường Khải Long đang hướng mình đi tới, không thể tưởng tượng nổi, hắn lại vẫn không có ૮ɦếƭ! Trong nội tâm như buông xuống một gán***, nhưng là càng nhiều sợ hãi ập đến!
Bởi vì cô xác định lần này Đường Khải Long cố ý tìm đến cô, mà chắc chắn hắn không có ý gì tốt a, tay Tầm Thiên Hoan đang cầm điện thoại bắt đầu run rẩy......
Thấy Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên im bặt, thật lâu vẫn không nói tiếp, Ki Ki có chút nghi hoặc: “Thiên Hoan, cậu còn đó không?”
Nghe thấy giọng Ki Ki, Tầm Thiên Hoan bỗng chốc thanh tỉnh, cô nhìn nhìn điện thoại, muốn trả lời Ki Ki nhưng lời nói như bị tắc nghẹn trong cổ họng không thể thốt ra ngoài...... rốt cục Tầm Thiên Hoan nói được với Ki Ki câu sau cùng: “Đường Khải Long, mình… mình nhìn thấy -- Đường Khải Long!”
Sau đó, Ki Ki chỉ nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến từng đợt ầm ĩ thanh âm......
Hai thanh niên cao lớn mỗi người một bên khống chế Tầm Thiên Hoan, Đường Khải Long khoanh tay vòng trước *** nhìn Tầm Thiên Hoan: “Thật là tốt, chúng ta lại gặp mặt, đã như vầy, Tầm tiểu thư, chúng ta cũng nên đem chuyện mấy ngày trước hảo hảo tính toán.”
Tầm Thiên Hoan cánh tay bị hai người kiềm chế không thể động, chỉ có ánh mắt mang vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Đường Khải Long, điện thoại của cô đã rơi xuống mặt đất, Đường Khải Long khom người nhặt lên điện thoại di động của cô, nhìn nhìn, cười.
Tầm Thiên Hoan nhịn xuống run sợ, nói: “Anh muốn sao?”
Đường Khải Long híp mắt: “Nghĩ ‘Thỉnh’ cô đi để chúng ta cùng ‘Ngồi một chút’!”
Tầm Thiên Hoan ngơ ngẩn......
------------
Giữa một căn phòng rộng lớn lộn xộn, nhìn qua giống như một kho hàng bỏ hoang, ánh sáng loang lổ hiếm hoi chiếu vài tia lên vách tường, Tầm Thiên Hoan bị trói trên một chiếc ghế lớn, hai chân bị cột lại với nhau, hai tay bị kéo ra sau cột vào thành ghế, miệng cũng bị nhét vải.
Tầm Thiên Hoan muốn kêu cứu mạng, nhưng chỉ có thể vọng ra thanh âm: “Ngô…ngô…”
Vài nam tử đứng chung quanh nhưng chẳng thèm để ý đến vẻ mặt khổ sở của cô, Đường Khải Long ngồi trên một chiếc ghế đối diện Tầm Thiên Hoan, trong tay vuốt vuốt điện thoại của cô, ánh mắt nhìn cô không chớp…
“Cô có biết hiện tại tôi nghĩ muốn đối phó cô như thế nào?”
Tầm Thiên Hoan dùng sức giãy giụa thân thể, kiểu giam cầm này làm cô vô cùng sợ hãi, tâm tình cũng rối loạn….. đôi mắt hiện lên vẻ hoang mang, hoảng hốt lắc đầu, việc hiện tại cô có thể làm là lắc đầu.
Đường Khải Long vẻ mặt dữ tợn đứng dậy: “Tôi nghĩ muốn dùng một con dao chặt đứt tay của cô, sau đó, lại từng dao từng dao đem khuôn mặt cô vẽ thành hoa, nghe rất tuyệt a.”
Tầm Thiên Hoan trái tim đập mạnh điên cuồng, sắc mặt trắng bệch, cuồng sợ tràn ra đến thân thể không còn chút khí lực......
Sợ hãi, là cảm giác duy nhất bây giờ cô có......
Đường Khải Long cười, nói: “Chính là, tôi sẽ không làm như vậy, giữ cô lại sau này còn hữu dụng.”
Tầm Thiên Hoan khẽ giật mình.
Chỉ thấy Đường Khải Long nhấn vài cái trên điện thoại của cô, sau đó hắn mở loa để cả kho hàng đều có thể nghe thấy từ điện thoại truyền đến tiếng chuông, một lát sau, tiếng chuông dừng lại, tất cả mọi người trong kho hàng kể cả Tầm Thiên Hoan cũng nghe thấy thanh âm của Ki Ki vang lên: “Thiên Hoan, Thiên Hoan, là cậu sao? Vừa mới cậu nói gặp Đường Khải Long phải không? Cậu đang ở đâu? Cậu không sao chớ?!”
Đường Khải Long nhẹ nhàng trả lời: “Ki Ki, đã lâu không gặp.”
“Thật là anh?! Đường Khải Long, ૮ɦếƭ tiệt, có phải là anh đã bắt Thiên Hoan?”
Đường Khải Long mỉm cười: “Thật không hỗ anh coi em là người phụ nữ thông minh, anh còn chưa nói mà em đã biết, như vậy, em nghĩ xử lý như thế nào?”
Ki Ki tức giận quát: “Cho anh biết, nếu dám động nửa sợi tóc của cô ấy, tôi thề sẽ không bỏ qua cho anh!”
Đường Khải Long cười cười, nói: “Đương nhiên, chúng ta ai cũng không thể buông tha ai, cái này không rất tốt?”
“Anh rốt cục muốn thế nào?!”
Đường Khải Long nói: “Trong khoảng thời gian này, em đã nghĩ đủ mọi cách để trốn anh, đáng tiếc thế giới này lại quá nhỏ bé, để cho chúng ta gặp lại, nhìn em quan tâm cô ta như vậy, vậy em có nguyện ý dùng chính mình đến trao đổi cô ta không?”
Điện thoại bên kia Ki Ki kinh ngạc: “Anh nói cái gì?”
Âu Dương Tịch giành lấy điện thoại, giận dữ nói: “Đường Khải Long, nếu dám ***ng đến Thiên Hoan tôi sẽ lập tức giết anh! Hiện tại người trong tay của anh, ra giá đi, mặc kệ anh ra bao nhiêu tiền, tôi cũng lập tức cho anh!”
Đường Khải Long bật cười thật to: “Anh cho rằng Đường Khải Long tôi cần tiền của anh?”
Âu Dương Tịch cố kìm chế phẫn nộ: “Ngươi đừng quá đáng!”
Đường Khải Long tiếp: “Bảo Kiki nghe điện thoại, tôi với anh không lời nào để nói!”
“Ngươi......”
Âu Dương Tịch còn muốn nói gì nữa, nhưng Ki Ki đã giành lại điện thoại: “Được rồi, nói anh hiện tại ở đâu, tôi lập tức tới ngay!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc