Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới - Chương 48

Tác giả: Phong Vân Tiểu Yêu

Cam Tâm Tình Nguyện Sao
Edit: Lăng Tử Nhi.
"Nương nương, phủ thêm áo lông cáo đi!" Quế ma ma thân thiết đi tới, cầm chiếc áo lông cáo Noãn Noãn cởi ra khi tiến vào Càn Khôn điện.
Trong cơn giận dữ, Noãn Noãn lạnh lùng phất tay: "Quế ma ma, bà trở về trước đi, tôi muốn đi một mình!"
Quế ma ma sững sờ nhưng vẫn kiên trì nói: "Nương nương, thời tiết rất lạnh, phải bảo trọng thân thể, thân thể có tốt nương nương mới có thể làm được chuyện mình muốn làm, không phải sao?"
Noãn Noãn hơi rung động, đúng thế, nam nhân kia không đáng giá để cô ngược đãi mình như thế, vì vậy cô lập tức đưa tay, để Quế ma ma phủ thêm áo lông cáo cho cô.
Cơ thể lạnh lẽo có một tia ấm áp.
"Thật sự không cần nô tỳ đi cùng sao?" Quế ma ma thận trọng mở miệng lần nữa.
"Không cần, bà trở về đi!" Noãn Noãn lạnh lùng nói, phiền não phất tay, bây giờ cô chỉ muốn thanh tịnh một chút, suy nghĩ xem bước kế tiếp nên đi thế nào!
Quế ma ma muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Một mình đi bộ không mục đích trong hoàng cung, thái giám, cung nữ đi qua đều hành lễ với Noãn Noãn nhưng Noãn Noãn cũng chỉ lạnh lùng và chán ghét.
Một tiếng hoàng hậu nương nương kia chẳng qua là đè nén cô, là một danh hiệu trói buộc cô mà thôi!
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi tới, Noãn Noãn theo trực giác vươn tay nhưng lại bị một bàn tay to nắm chặt.
"Noãn Noãn!" Một giọng nam trầm thấp mà đè nén tức giận vang lên.
Chuyển mắt, nhìn về khuôn mặt tức giận, Noãn Noãn sững sờ: "Mộ Dung Thánh Li? Sao anh lại tới đây?"
Từ lần Noãn Noãn bị ngất rồi bị yêu nghiệt áo đỏ đưa về phủ Thừa Tướng, Noãn Noãn cho rằng tự tôn đàn ông của Mộ Dung Thánh Li đã bị tổn thương, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, lại không ngờ....
"Ta biết muội không muốn gặp ta nhưng ta lại không thể không tới gặp muội!" Mộ Dung Thánh Li đảo mắt, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, muội theo ta!"
Noãn Noãn cau mày, không muốn dây dưa với nam nhân này, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng đáng ghét của hoàng đế lang sói, lại nhìn hoàng cung đại nội này, nếu cô muốn xuất cung, muốn có một cuộc sống an ổn thì sợ rằng chỉ có thể mượn lực của người đàn ông này!
Nghĩ đến đây Noãn Noãn lập tức mềm xuống, đi theo Mộ Dung Thánh Li đến sau một hòn giả sơn.
Chỗ hòn giả sơn này rất bí mật, đứng bên trong, người bên ngoài rất khó phát hiện.
Mộ Dung Thánh Li rất quen thuộc với chỗ này, đây rất có thể là chỗ hẹn hò trước kia với hoàng hậu.
Noãn Noãn tránh thoát kiềm chế của nam nhân: "Có cái gì thì anh nói đi!"
Mộ Dung Thánh Li nhìn cô, khoé môi mỏng manh lạnh lùng nhếch lên, đôi mắt thâm thuý hoang dã phát ra ánh sáng tức giận: "Long Noãn Noãn, ta muốn biết muội rốt cuộc đang làm gì?" Hắn chợt bước từng bước tiến tới gần Noãn Noãn: "Bây giờ ta đã tin muội không phải Noãn Noãn của ta, nhưng ta mặc kệ muội là mất trí nhớ cũng được, thay lòng cũng được, ta vẫn thích muội, bảo vệ muội... Muội không muốn sống, muốn tìm cái ૮ɦếƭ thì ít nhất cũng quan tâm đến ta một chút, chẳng lẽ muội không biết ta sẽ vẫn cùng muội lên trời xuống đất sao?"
Noãn Noãn sững sờ, bá đạo thổ lộ như vậy thật đúng là lần đầu tiên nghe được. Cô ngẩng đầu nhìn nam nhân đang tức giận, lạnh nhạt nói: "Nếu tôi đã không phải là Long Noãn Noãn ban đầu, anh cũng không cần phải...."
"Muội rốt cuộc muốn như thế nào? Muội thay đổi, muội đối xử với ta xa lạ thậm trí là tàn nhẫn nhưng muội vẫn là Long Noãn Noãn, lỗ mũi của muội, con mắt của muội, môi của muội, còn cả nốt ruồi nhỏ sau tai của muội nữa, tất cả đều không thay đổi. Muội nói đi, muội như vậy, ta sao có thể buông tha, ta sao có thể mặc kệ? Trừ phi muội trả cho ta một Long Noãn Noãn giống hệt ban đầu, một Long Noãn Noãn trong lòng chỉ có ta!" Nam nhân gầm nhẹ, từng bước từng bước ép sát Noãn Noãn, cuối cùng bức cô đến góc giả sơn, con mắt nhìn cô chằm chằm.
Nam nhân mang theo hơi thở tức giận nóng bỏng phun lên mặt cô, Noãn Noãn cắn môi thật chặt: "Thật ra ngay từ đầu trong lòng Long Noãn Noãn đã không chỉ có anh, cô ấy vào cung là vì cái gì chẳng lẽ anh không biết?"
Nếu quả thật yêu người đàn ông này, cho dù là cao bay xa chạy phản bội người thân cũng sẽ không tiếc, sẽ không phải vì một Lệ phi mà đường hoàng tiến cung.
Noãn Noãn thở dài, rất muốn cười, ngẫm lại Thánh Nguyên Vương gia quyền khuynh thiên hạ chẳng qua cũng chỉ như thế, bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nếu để hắn biết, mục tiêu của Long Chiếu An, thậm chí là của Long Noãn Noãn là Hộ Long Thánh nữ, không biết vẻ mặt của hắn sẽ như thế nào!
"Muội không cần dùng cái vẻ mặt này, bây giờ muội mất trí nhớ, thay lòng, vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được!" Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng nói: "Nhưng trước khi muội khôi phục trí nhớ thì hãy bảo vệ tốt bản thân, ta còn muốn Noãn Noãn của ta trở lại!" Trong mắt Mộ Dung Thánh Li tràn đầy tức giận: "Muội đừng xen vào chuyện của Thái hậu và Mộ Dung Thánh Anh nữa, mà muội cũng không quản được đâu!"
"Thì ra anh là vì chuyên này mà tiến cung?" Noãn Noãn cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân Mộ Dung Thánh Li tức giận như vậy, là hắn lo lắng cô có chuyện, tuy rằng sự quan tâm của hắn với cô là xuất phát từ hoàng hậu trước kia, nhưng ít nhất là không có ác ý với cô, có lẽ, Mộ Dung Thánh Li là người duy nhất có thể trợ giúp cô!
"Muội có biết khi ta nhận được tin muội xông vào Phượng Tê cung, tâm tình của ta như thế nào không? Ta Gi*t những ám vệ kia, chỉ vì bọn họ không cản muội! Cho dù bại lộ thân phận bọn họ cũng phải ngăn muội lại! Muội biết thủ đoạn của Thái hậu ư? Bà ta muốn Gi*t muội còn dễ hơn Ϧóþ ૮ɦếƭ một con kiến, mà muội thế nhưng lại vì Mộ Dung Thánh Anh rước lấy nguy hiểm như vậy, muội...." Mộ Dung Thánh Li tức giận nói không ra lời, hắn không cách nào diễn tả tâm tình lúc đó, lo lắng, sợ hãi, tức giận, không cam lòng, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ đều hiện ra ngoài.
Bởi vì đường tắt để hắn vào cung lần trước đã bị Mộ Dung Thánh Anh phái người chặn lại, hắn chỉ có thể đợi đến hôm nay đi vào từ cửa chính, có trời mới biết hắn đã vượt qua đêm nay thế nào, hắn chỉ mong Noãn Noãn không có chuyện gì, nếu không...
"Mà cho dù muội làm như vậy thì Mộ Dung Thánh Anh sẽ cảm kích muội sao? Hắn là một tên không có tim, vĩnh viễn sẽ không yêu một người nào đâu. Muội nhìn Lệ phi, nhìn những phi tử bị hắn ђàภђ ђạ trong hoàng cung này thì biết, trong lòng của hắn chỉ có bản thân, chỉ có ngôi vị Hoàng đế thôi!" Mộ Dung Thánh Li chợt kêu lớn.
"Không phải vậy!" Không biết vì cái gì, Noãn Noãn vô thức muốn thay Hoàng đế lang sói cãi lại, lập tức thốt ra: "Những gì anh thấy chỉ là mặt ngoài, tôi tin Mộ Dung Thánh Anh không phải người như vậy, hắn thật ra rất khổ, luôn dùng nụ cười để ngụy trang mình, hắn thật ra rất đáng thương, đáng thương khiến người ta không bỏ được!"
Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Muội thì biết cái gì? Muội có biết trong hoàng cung này đen tối thế nào không? Muội có biết, Mộ Dung Thánh Anh vì muốn đi lên ngôi vị Hoàng đế này mà ngay cả mình cũng bán? Năm đó, là hắn cam tâm tình nguyện bị Thái hậu đùa bỡn, muội có biết không?"
Noãn Noãn lập tức sửng sốt.
Cách hòn giả sơn đó không xa, có một nam tử áo trắng tóc đen đón gió đứng thẳng, khổ sở nhắm hai mắt lại, môi hắn trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy.
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên rút trường kiếm, kiếm quang sáng quắc kinh động đến Noãn Noãn và Mộ Dung Thánh Li trong hòn giả sơn.
"Thập Nhất, chúng ta đi...." Nam nhân đột nhiên ngăn kiếm trong tay hắn lại, bước chân tập tễnh rời đi.
"Nhưng hoàng huynh, Thất ca hắn...." Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng mở miệng.
Nam nhân không nói gì, sắc mặt tái nhợt kéo hắn rời đi.
Càn Khôn điện, Mộ Dung Thánh Khuynh phiền não bứt tóc, cả người dường như phát điên: "Hoàng huynh, tại sao huynh không đứng ra cãi lại? Tại sao lại để mặc cho lão Thất vũ nhục huynh như vậy... Huynh căn bản không phải là người như vậy, huynh là vì...."
"Thập Nhất..." Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi xoay người lại, hơi nhếch khóe môi băng lạnh: "Sự thật chính là sự thật, ta rất bẩn, đây chính là sự thật!"
"Không! Hoàng huynh, huynh là vì mẫu hậu, là vì đệ còn nhỏ tuổi, nếu không phải lão vu bà lấy tính mạng mẫu hậu và sự trong sạch của đệ ra uy Hi*p huynh... Huynh sao lại..." Mộ Dung Thánh Khuynh chợt xoay người chạy ra ngoài: "Đệ đi tìm lão Thất, đệ muốn Gi*t cái tên xấu xa này!"
Thân hình thoắt một cái, Mộ Dung Thánh Anh đã lạnh lùng đứng trước mặt Mộ Dung Thánh Khuynh: "Thập Nhất, đệ không phải là đối thủ của lão Thất, còn nữa, bây giờ không phải là thời điểm huynh đệ chúng ta tương tàn, kẻ địch của chúng ta là Dung Yên Nhi!"
"Nhưng hoàng huynh, qua nhiều năm như vậy, lão Thất chỉ khuếch trương thế lực của mình, giành thế lực với huynh, giành nữ nhân với huynh, bây giờ hắn công cao chấn chủ, vì một Long Noãn Noãn, hắn có thể mang theo ba vạn tinh binh xông vào Hoàng Thành, trong mắt hắn, trong lòng hắn căn bản là không có hoàng thượng là huynh, sao hắn chịu hợp tác với chúng ta? Hơn nữa Long Noãn Noãn là người duy nhất có thể cứu vớt Mộ Dung Vương Triều, hoàng huynh, huynh sao có thể tặng cho hắn?" Mộ Dung Thánh Khuynh khổ sở mở miệng: "Qua nhiều năm như vậy, lão vu bà hạ độc huynh, bức bách huynh đi vào khuôn khổ nhưng huynh vẫn đối phó với bà ta, bảo vệ mẫu hậu, bảo vệ đệ! Hoàng huynh, đệ hiểu huynh rất vất vả, rất khổ sở, tại sao lại không thể để đệ gánh chịu một chút?"
Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên nhỏ giọng nói: "Thập Nhất, lão Thất dù thế nào cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ với chúng ta, ta tin tưởng trái phải rõ ràng trước mặt, hắn nhất định sẽ đứng về phía chúng ta!"
"Được, coi như lão Thất có thể đứng về phía chúng ta, nhưng còn Long Noãn Noãn thì sao? Bây giờ không dễ dàng mới khiến Long Noãn Noãn thay đổi cái nhìn về huynh, hoàng huynh, tại sao huynh lại muốn tự hủy hình tượng? Ít nhất khi lão Thất chửi bới huynh, huynh cũng nên đứng ra nói rõ chứ!" Mộ Dung Thánh Khuynh không cam tâm kêu to: "Huynh mau đi nói cho Long Noãn Noãn, đứa bé của Lệ Phi không phải của huynh, huynh cũng chưa từng cưng chiều Diêu Thục phi, càng không cam tâm tình nguyện bị lão vu bà chà đạp, huynh đi nói cho Long Noãn Noãn đi!"
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi cười lạnh: "Thập Nhất, đứa ngốc này, đệ cho rằng chỉ dựa vào những lời này của ta, nàng sẽ thay đổi dự tính ban đầu ở lại đây chiến đấu cùng chúng ta sao? Nàng không phải Long Noãn Noãn trước kia nhưng cũng sẽ không vì Mộ Dung Vương Triều mà lưu lại!"
"Không phải!" Mộ Dung Thánh Khuynh lớn tiếng ngắt lời Mộ Dung Thánh Anh: "Là hoàng huynh hèn nhát mà rút lui, những lời vừa rồi Noãn Noãn nói huynh không nghe thấy ư? Nàng nói huynh..."
"Đủ rồi!" Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời của Mộ Dung Thánh Khuynh, cả người bao trùm một loại khí hung ác nham hiểm: "Trẫm không muốn nghe nữa, Mộ Dung Thánh Khuynh, đệ nghe đây, chuyện của trẫm trẫm sẽ tự mình xử lý, không cần đệ phí tâm, bây giờ đệ mau về cung điện của mình đi, mau đi!"
Mộ Dung Thánh Khuynh uất ức chu môi, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy vẻ mặt đáng sợ của nam nhân kia, hắn chỉ có thể không cam tâm rời đi.
Càn Khôn điện lớn như vậy chỉ còn lại một mình Mộ Dung Thánh Anh.
"Mộ Dung Thánh Anh không phải người như vậy, thật ra hắn rất khổ, luôn dùng nụ cười để ngụy trang mình, hắn thật ra thì rất đáng thương, đáng thương khiến ta không bỏ được!" Từng lời nói của Long Noãn như đập vào trái tim hắn, Mộ Dung Thánh Anh sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhếch môi cười khổ.
Phía sau hòn giả sơn, Noãn Noãn vẫn còn đang từ từ tiêu hóa mấy lời kia của Mộ Dung Thánh Li.
Mộ Dung Thánh Anh là tâm cam tình nguyện sao? Không, sẽ không! Nếu như vậy, tại sao hắn lại phải chịu nỗi khổ bị tằm độc cắn, ngoan ngoãn làm "tiểu bạch kiểm" [1] của Lão thái hậu là được rồi, tại sao
còn phản kháng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc