Độc Gia Chuyên Sủng - Chương 227

Tác giả: L linh

Được Cứu Trợ
Sau khi Nam Cung Cửu tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy mình đang ở trong một gian phòng thuần trắng rất sạch sẽ. Chỉ liếc mắt một cái, tâm Nam Cung Cửu liền nguội lạnh. Lẽ nào, mình bị Tạ Hoài bắt về? Nghĩ tới đây, Nam Cung Cửu liền không cam lòng. Hắn đưa tay ra, vén chăn lên liền muốn xuống dưới. Đúng lúc này, cửa phòng vẫn luôn đóng chặt được mở ra. Một nam nhân rất đẹp đi tới, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt nhòa “Tiểu Cửu, cậu rốt cục cũng tỉnh rồi.” Âm thanh cùng bề ngoài của anh ta rất là không phù hợp, mang theo giọng khàn khàn tối tăm. Nghe thanh âm đoa có thể gây nên từng tia từng tia khó chịu trong tâm.
“Anh là?” Nam Cung Cửu nhìn người có chút quen mắt, hơi hí mắt ra, cẩn thận hồi tưởng. Hắn rất xác định mình đã từng gặp nam nhân này.
“Anh là Khúc An. Bất quá, chúng ta rất lâu rồi không gặp.” Khúc An đem cháo trong tay đặt lên trên bàn, nhìn Nam Cung Cửu “Cậu đây là chuẩn bị đi đâu vậy? Thương thế của cậu rất nặng, tạm thời không thể xuống giường.”
“Là anh cứu tôi sao?” Nam Cung Cửu không đáp mà hỏi lại. (đoạn này thực ra nhưng tui thấy quá khó hiểu nên tự động thêm vào)
“Không phải. Là Tinh Cửu cứu cậu.” Khúc An đỡ Nam Cung Cửu lên trên giường, giúp hắn đắp kín chăn “Có chuyện gì, ngươi trực tiếp nói cho anh biết, anh gọi người giúp cậu đi làm.”
“Cảm ơn.” Nghe tên của Tinh Cửu, Nam Cung Cửu hoàn toàn buông lỏng. Là Tinh Cửu cứu mình, như vậy, Tiêu Dương chắc chắn đã nhận được tin tức. Như vậy…… Kỳ……
“Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy?” Nghĩ đi nghĩ lại Nam Cung Cửu đột nhiên nghĩ tới cá cược với Tạ Hoài, nhanh hỏi một câu.
Khúc An mặc dù có chút khó hiểu khi Nam Cung Cửu hỏi vậy, nhưng vẫn là nhìn đồng hồ đeo tay một chút “Hôm nay là 25.”
Nghe lời này, Nam Cung Cửu thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đen như mực lóe sáng lấp lánh. Ngày 25, ba tháng đã qua! Thật tốt……
“Cậu ăn trước chút cháo đi, cậu đã hôn mê ròng rã năm ngày.” Khúc An đem cháo trên bàn đưa đến trước mặt Nam Cung Cửu.
“Được.” Nam Cung Cửu đưa tay ra chuẩn bị đi đón cháo lại bị Khúc An ngăn lại.
“Tay cậu hiện tại không thể động. Cậu phải chú ý.” Khúc An múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu không quen người khác đút cho hắn ăn, nhưng là, đôi mắt nhìn cánh tay cắm đầy dây rợ, hơi do dự một chút, chỉ có thể hé miệng.
Ăn một bát cháo xong, Khúc An lấy ra giấy ăn giúp Nam Cung Cửu lau lau khoé miệng “Còn đói không?”
“Ừm.” Đối với động tác thân mật của Khúc An, Nam Cung Cửu có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không thể ra sức. Chỉ có thể tận lực ăn nhiều cơm, để khí lực mau khôi phục.
“Vậy cậu đợi lát nữa, anh lập tức lại đi lấy một bát.” Khúc An không nghĩ tới Nam Cung Cửu lại đột nhiên tỉnh lại, cho nên, cũng chỉ bưng một bát cháo.
“Phiền anh.” Nam Cung Cửu tuy rằng mặt không hề cảm xúc, đáy mắt lại lóe sáng lấp lánh. Ngữ khí cũng mang chút chút ấm áp.
Khúc An nghe cười cười. “Từ trước cậu chính là tính tình lạnh lùng khốc khốc, không nghĩ tới lớn rồi cũng giống vậy.”
Nam Cung Cửu khẽ giương lên khóe miệng, không nói gì. Đôi mắt chỉ là lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ. Không biết lúc nào Kỳ mới tới tìm hắn, bất quá, cần phải dùng không mất bao nhiêu thời gian. Lần này, em ấy rất lo lắng đi……
Khúc An đi không bao lâu, liền bưng một bát nóng hổi cháo vào phòng, ngồi vào vị trí vừa nãy, dùng cái muôi khuấy đều cháo, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cửu ngậm lấy ý cười “Đợi lát nữa, bây giờ còn có chút nóng.”
Nam Cung Cửu gật gật đầu, vẫn không có nói chuyện.
Một lát sau, thấy cháo đã bớt nóng, Khúc An cho ăn Nam Cung Cửu ăn cháo xong. Sau đó cười có chút trêu chọc nói “Có phải là đang nghĩ đến Kỳ?”
Nam Cung Cửu hơi sững sờ, cũng không phủ định khe khẽ gật đầu, nhếch đôi môi khẽ nhúc nhích “Rất nhớ.”
“Bọn họ rất nhanh sẽ tới, cậu nghỉ ngơi thật tốt đừng suy nghĩ vớ vẩn. Đúng rồi, người truy kích cậu có phải tên là Tạ Hoài không?” Khúc An một bên thu thập bát một bên hỏi Nam Cung Cửu.
“Đúng. Anh cũng biết?” Nam Cung Cửu hơi kinh ngạc. Theo lí, tên của lão đại “X”, người bình thường là sẽ không biết. Khúc An làm sao lại rõ ràng như thế? Anh ta cũng không phải sát thủ……
Nghe Nam Cung Cửu nói, tay Khúc An đang thu thập bát bỗng nhiên hơi dừng một chút “Ừm.” Chỉ là nhàn nhạt một cái giọng mũi, cách một hồi, bát đũa thu thập xong, Khúc An mới một lần nữa nói chuyện “Y làm sao lại truy sát cậu?”
Nam Cung Cửu sờ môi, ánh mắt lẳng lặng nhìn chiếc chăn thuần trắng. Một hồi lâu mới mở miệng “Bởi vì một vụ cá cược.”
Thấy Nam Cung Cửu như vậy, Khúc An cũng biết là hắn không muốn nói đến chuyện này. Liền thu hồi tâm tư hỗn loạn của mình, khóe miệng vẫn như trước mỉm cười “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Đều tốt. Có lợi cho thân thể khôi phục là được.” Nam Cung Cửu ngẩng đầu nhìn Khúc An nhàn nhạt nói. Hắn nhất định phải nhanh chóng khôi phục thân thể, nếu không, chờ lúc nào Kỳ tới, sez càng thêm đau lòng. Hắn không hy vọng nhìn thấy dáng dấp không vui của Kỳ.“Được. Cậu nghỉ ngơi thật tốt. Anh sẽ trở lại thăm cậu sau.” Khúc An gật gật đầu, đứng lên ra khỏi gian phòng.
Nam Cung Cửu trầm mặc nhìn bóng lưng Khúc An. Hắn làm sao cảm giác, Khúc An hình như đang đau khổ……???
Lúc ăn cơm tối, nhìn sắc mặt Khúc An, Nam Cung Cửu càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng. Sắc mặt Khúc An so sánh với lúc trưa tái nhợt hơn nhiều, cả người hiện ra rất là tiều tụy. “Hiện tại cảm giác thế nào?” Khúc An như không có chuyện gì xảy ra cười cười, tuy rằng nụ cười rất ôn hòa, nhưng là thế nào cũng không che giấu được sầu muộn nhàn nhạt giữa chân mày.
“Tốt lắm rồi.” Nam Cung Cửu thu hồi tầm mắt đánh giá, nhàn nhạt nói một câu. Chẳng lẽ, Tạ Hoài cùng Khúc An có cái gì qua lại? Hắn nhớ tới buổi trưa cảm xúc của Khúc An thay đổi chính là bắt đầu từ lúc nói tới Tạ Hoài.
“Như vậy cũng tốt, câuh mấy ngày nay chỉ có thể ăn chút cháo.” Khúc An một bên khuấy đều cháo trong chén một bên nhàn nhạt nói.
Nam Cung Cửu nhìn Khúc An nghiêm túc quấy cháo. Không nghĩ tới, sau khi lớn lên Khúc An lại xinh đẹp như vậy, tinh xảo mà rõ nét.
“Trên mặt anh nở hoa à?” Khúc An ngẩng đầu mắt phượng hơi nhíu, hiển lộ hết sự quyến rũ, trong đó còn có thêm mấy phần tà khí không nói ra được, trêu đùa nói một câu.
Khí chất trên người nam nhân này thật nhiều. Khi thì nho nhã như thư sinh, khi thì tà khí phong lưu, khi thì lại hung hăng như vương giả. “Có thể ăn chưa?” Không để ý tới Khúc An, Nam Cung Cửu nhìn cháo nhàn nhạt hỏi một câu.
“Ừm.” Khúc An thu hồi biểu tình, đem bát bưng đến gần Nam Cung Cửu, cẩn thận cho ăn hắn.
Ăn cháo xong, Khúc An bồi tiếp Nam Cung Cửu nói một hồi, liền ra khỏi gian phòng. Nam Cung Cửu nhắm mắt lại lung ta lung tung suy nghĩ một lúc, sau đó, hôn hôn trầm trầm liền ngủ say.
……
“Được người cứu đi?” Tạ Hoài nghe thủ hạ đưa tin rất là tức giận. Trình Giảo Kim giữa đường xuất hiện này rốt cuộc là ai? “Lập tức truy tra cho ta.” Chỉ còn hai ngày cuối cùng, y không thể để cho cái kế hoạch này thất bại.
Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài tức giận, ở một bên nói nói mát “Người anh em à, cảnh tượng này vẫn là rất hợp với một câu nói: Người tính không bằng trời tính.”
Tạ Hoài mặt âm trầm liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh. “Câm mồm.” Nghiến răng nghiến lợi nói một câu. Sau đó, rót cho mình một chén R*ợ*u. Người ngồi ở trên ghế salông. Một lát sau Tạ Hoài lại lần nữa mở miệng “Tra cho ta tra tới cùng là ai.”
“Ngươi không phải đã phân phó người phía dưới sao?” Tống Mộc Thanh uống một hớp trong chén trà, nhàn nhạt nói.
“Tống Mộc Thanh.” Tạ Hoài nhìn Tống Mộc Thanh, chữ chữ cắn chặt.
“Được, được, ta điều tra còn không được à? Kỳ thực, người anh em à, ta nói thật lòng, ta cảm thấy Á Cửu này cũng không thích hợp với ngươi.” Vì bạn tốt của mình suy nghĩ, Tống Mộc Thanh mới mở miệng, nếu không hắn mới lười đùa trước họng S***g.
“Có thích hợp hay không. Ta chính mình rõ ràng.” Tạ Hoài trầm mặc hồi lâu, lãnh đạm nói một câu.
Thấy như vậy Tống Mộc Thanh cũng không tiện hỏi nhiều, đặt chén trà xuống đứng lên “Được, ta tra một chút đi.” Sau đó, ra khỏi gian phòng.
Sau ba ngày, Tống Mộc Thanh xuất hiện ở gian phòng, ngồi xuống đối diện Tạ Hoài, cầm trong tay tư liệu ném tới trước mặt hắn “Này, tin tức ngươi muốn.”
Tạ Hoài nhanh đưa tay ra, đem tư liệu cầm ở trong tay, cẩn thận nhìn. Khi thấy một tấm hình trong tài liệu. Cả người y đều cứng ngắc……
“Làm sao vậy?” Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài, rất là kỳ quái hỏi một câu.
“Thật quen thuộc……” Ánh mắt Tạ Hoài nhìn chòng chọc vào bức ảnh, trong miệng nỉ non ba chữ.
“Cái gì thật quen thuộc?” Tống Mộc Thanh nghiêng thân thể, nhìn người trong tư liệu. “Làm sao ngươi biết mỹ nhân này? Vậy thì thật là tốt, có cơ hội giới thiệu cho ta.”
“Là hắn……” Tạ Hoài lại như là không nghe thấy Tống Mộc Thanh. Cầm tư liệu tay có chút hơi run.
“Có ý gì?” Tống Mộc Thanh cảm giác được sự tình thật giống có chút quỷ dị, này không đúng a……
“Người trong giấc mộng của ta là hắn.” Cách thật lâu, Tạ Hoài mới giơ lên mắt nhìn Tống Mộc Thanh, có chút kích động nói.
Nghe lời này, Tống Mộc Thanh tại chỗ liền muốn cười. Nhưng là, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tạ Hoài, hắn liền không cười nổi. “Người anh em à, ngươi có phải là……” Còn chưa chờ hắn nói xong, Tạ Hoài lại đứng lên cầm tư liệu vội vội vàng vàng ra khỏi gian phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc