Độc Gia Chuyên Sủng - Chương 221

Tác giả: L linh

Đánh!

Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, đem cảm xúc hỗn loạn trong nội tâm toàn bộ ૮ưỡɳɠ éρ đè xuống, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. Đáy mắt bắn ra một đạo ánh sáng niềm tin tuyệt đối. Hắn trầm giọng nói một chữ “Đánh!” Hắn, tuyệt đối không thể từ bỏ! Kỳ của hắn, còn đang ở nước C xa xôi chờ hắn……
“Á Cửu.” Nghe Nam Cung Cửu không chậm trễ chút nào trả lời, Tạ Hoài thu hồi ý cười nơi đáy mắt, đôi mắt mang theo chút nghiêm túc. “Ngươi đánh không lại ta.”
“Đến ૮ɦếƭ mới thôi!” Nam Cung Cửu hai mắt tỉnh táo dị thường nhìn thẳng vào Tạ Hoài. Từng chữ từng chữ rõ ràng nóng rực, mang theo một luồng khí tức nóng người. Đó là —— chấp niệm!
Tạ Hoài nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Nở nụ cười tròn một phút, Tạ Hoài mới dừng lại tiếng cười “Được.”
Mỗi một lần ra chiêu, Tạ Hoài đều có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng là, Tạ Hoài mỗi lần công kích, Nam Cung Cửu lại chỉ có thể vô cùng chật vật né tránh. Dần dần, Nam Cung Cửu chỉ có thể bị động phòng thủ, hắn không có cách nào tiếp tục ra tay công kích Tạ Hoài. Theo thời gian chậm rãi trôi qua, mồ hôi trên mặt Nam Cung Cửu càng chảy càng nhiều, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, trên mặt đã xuất hiện vẻ mệt mỏi nhàn nhạt. Trái lại Tạ Hoài, ngoại trừ hô hấp có chút rối loạn, trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười nhẹ, đáy mắt thậm chí mang theo thần sắc chế giễu nhè nhẹ, nhìn Nam Cung Cửu.
“Á Cửu, nhận thua đi.” Tay trái Tạ Hoài dùng sức bắt lấy vai phải Nam Cung Cửu, làm tay phải của hắn mất đi sức mạnh.
Nam Cung Cửu hơi nhíu mày, ánh mắt quét nhìn bốn phía, tìm kiếm kẽ hở của Tạ Hoài. Thừa dịp y nói chuyện thả lỏng, tay trái Nam Cung Cửu uốn lượn, cánh tay khửu tay hướng về tay trái Tạ Hoài tàn nhẫn mà đánh tới. Cũng trong lúc đó, hắn còn không quên dùng chân của mình đi công kích Tạ Hoài. Tuy rằng Nam Cung Cửu không lên tiếng, cũng không có giương mắt nhìn Tạ Hoài, thế nhưng, hắn lại dùng hành động của chính mình vô cùng khẳng định nói cho y biết. Hắn là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tạ Hoài vì Nam Cung Cửu đánh mạnh, chỉ có thể bất đắc dĩ buông vai Nam Cung Cửu ra, thân thể của y lùi về sau hai bước, nhìn Nam Cung Cửu mồ hôi đầm đìa, đáy mắt chợt lóe một tia ám quang hơi trầm xuống. “Á Cửu, ngươi đánh không lại ta!” Lần này, thanh âm so với vừa rồi lạnh lẽo hơn nhiều. Kiên trì của y đã sắp dùng hết, tuy rằng rất không muốn thương tổn Nam Cung Cửu, thế nhưng, nếu như hắn vẫn còn u mê không tỉnh như vậy, y liền thật sự muốn bắt đầu hạ công phu thật. “Ta là lão đại của ‘X’, kế hoạch huấn luyện các ngươi đều là do ta lập, nhược điểm trong công phu cùng điểm trí mạng, ta đều nhất nhất rõ ràng.”
Tạ Hoài nói xong, Nam Cung Cửu khẽ cúi thấp đầu, cũng không nói lời nào. Trong phòng khách lâm vào bầu không khí phi thường vi diệu quái lạ. Tạ Hoài nhìn tình thế này, cho là Nam Cung Cửu đang suy nghĩ lời y nói, đáy mắt y mang theo mỉm cười lẳng lặng đứng ở một bên, không nói gì. Nhưng là, thời gian qua sau ba phút, Nam Cung Cửu đột nhiên ngẩng đầu, hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, đôi con ngươi đen như mực, lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. “Đánh!”
Nghe lời này, nụ cười trên mặt Tạ Hoài nhất thời cứng ngắc, y ngẩn người một hồi, mới hoàn hồn nhìn về phía Nam Cung Cửu. Lúc này, đáy mắt hoàn toàn đã không còn thần sắc trêu chọc. “Ngươi chắc chắn chứ?” Âm thanh lộ ra một trận cảm giác nặng nề nghẹt thở. Lúc này, nội tâm của hắn đã có căm tức nhè nhẹ. Á Cửu, lặp đi lặp lại nhiều lần không coi y ra gì, y hữu tâm cho hắn dễ chịu, hắn lại không cảm kích.
Nam Cung Cửu hăng hái gật đầu. Muốn hắn từ bỏ, hắn không làm nổi! Trừ phi, Tạ Hoài thả hắn đi, nhưng nhất định là không thể nào!
“Á Cửu, ta đã cho ngươi quá nhiều cơ hội rồi.” Nhìn ra tâm ý kiên định của Nam Cung Cửu, tâm Tạ Hoài có một loại cảm giác than thở không nói ra được. Giọng nói chuyện mang theo bất đắc dĩ nhè nhẹ.
Nam Cung Cửu hé miệng không nói lời nào. Hắn có sự kiên trì của chính mình. Kỳ của hắn còn đang chờ hắn, đây là ước định của bọn họ. Trừ phi hắn ૮ɦếƭ, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ ước định này. Này không chỉ là vấn đề về thành tín, mà còn là tình yêu sâu đậm của hắn đối với Kỳ!
Bầu không khí nên trong phòng khách càng ngày càng ngột ngạt, Tạ Hoài liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu. Thân thể của y như gió, tựa hồ mang theo tàn ảnh, hướng về Nam Cung Cửu hăng hái mà đi. Quay mắt về phía cánh tay thế tới hung mãnh, dưới tình thế cấp bách, Nam Cung Cửu chỉ có thể đem người ngửa ra sau, không nghĩ tới, tránh thoát cánh tay trước mặt, nhưng không có chú ý tới chân dưới chân. ‘Ầm’ một tiếng nặng nề vang lên, thân thể Nam Cung Cửu đột nhiên ngã xuống đất.
Tốc độ thật nhanh…… Trong lòng Nam Cung Cửu khi*p sợ không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung. Đây chính là thực lực chân chính của lão đại ‘X’ sao? Thật mạnh mẽ! Tay giữ chặt lấy иgự¢ đau nhức vì ngã, Nam Cung Cửu giẫy giụa đứng lên, trong lòng mặc dù rất kinh ngạc về thân thủ của Tạ Hoài, trong mắt lại vẫn như cũ thiêu đốt hùng hùng chiến ý. Không buông tha! Đến ૮ɦếƭ cũng sẽ không bỏ qua!
Nhìn thấy Nam Cung Cửu đứng lên, sắc mặt Tạ Hoài có chút âm trầm. Vẫn là không nhận thua sao? Trong lòng hừ lạnh một tiếng. Y lập tức phát ra công kích, Nam Cung Cửu có chút khó khăn tránh thoát, thế nhưng, chiêu thứ ba Nam Cung Cửu lại không kịp. Thân thể lần thứ hai bị Tạ Hoài đánh ngã xuống đất. Tạ Hoài mắt lạnh nhìn Nam Cung Cửu ngã trên mặt đất. Không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn. Y ngược lại muốn xem xem, hắn lúc nào mới có thể mở miệng chịu thua.
Này hoàn toàn chính là trận chiến mang tính áp đảo, Nam Cung Cửu lần nữa bị Tạ Hoài dễ dàng đánh ngã. Căn bản không thể dùng bất kỳ sức lực nào để chống đỡ lại…… Lần thứ ba bị Tạ Hoài đánh ngã xuống đất, khóe miệng Nam Cung Cửu đã chảy ra từng tia từng tia huyết dịch. Đôi mắt đen như mực của hắn hơi lóe lên. Quá mạnh, thân thủ của Tạ Hoài kết hợp công phu quyền cước của tất cả mọi người, nghênh ngang tránh ngắn. Chẳng trách, hết thảy công kích của mình đều sẽ bị hắn dễ dàng hóa giải……
“Còn đánh không?” Nhìn vết máu ở khóe miệng Nam Cung Cửu, Tạ Hoài lạnh lùng hỏi một câu. Nội tâm đã có chút hơi ẩn chếch.(?)
Nam Cung Cửu nằm trên đất, hô hấp thô suyễn, đợi đến lúc ***g иgự¢ của mình hết cảm giác đau. Hắn mới giẫy giụa đứng lên, thân thể vẫn có chút lay động, hai mắt lại như vừa mới bắt đầu, vẫn như trước thiêu đốt sáng quắc chiến ý. Hắn duỗi ra ống tay áo lau khô vết máu nơi khóe miệng. “Đánh!”
“Ngu xuẩn mất khôn!” Lúc đầu Tạ Hoài vốn có chút hơi đau lòng. Khi nghe đến lời nói giống như lúc bắt đầu của Nam Cung Cửu, lập tức bị phẫn nộ vùi lấp. Lên tiếng so với vừa nãy càng thêm độc ác càng thêm cấp tốc.
‘Ầm’……
Thân thể Nam Cung Cửu tàn nhẫn mà bị huyền không ngã xuống đất. Trên sàn nhà trắng noãn, theo thân thể ngã xuống đất của Nam Cung Cửu xuất hiện bao nhiêu huyết hoa đỏ tươi. Lúc này, trên mặt Nam Cung Cửu, không chỉ có lưu đầy mồ hôi, mà còn mang theo một ít sưng tấy cùng vết tím xanh, khóe miệng đã có chút nứt ra. Hắn hô hấp càng thêm trầm trọng, ngón tay hơi hơi trắng bệch, năm ngón tay khẽ nhúc nhích tựa hồ là muốn nắm chặt nắm đấm, nhưng liên tục động mấy lần, mới hơi tụ lại.
“Còn đánh không?”
Nghe Tạ Hoài hỏi, cơ thể Nam Cung Cửu hơi vùng vẫy một hồi, muốn đứng lên. Nhưng là, bởi lực ở hai chân đã yếu, nỗ lực một hồi lâu, thân thể của hắn mới lảo đà lảo đảo chậm rãi đứng thẳng. Tuy rằng, thân thể mang theo rất nhiều thương tổn, trên mặt cũng bị thương nghiêm trọng, khóe miệng đang chảy máu, nhưng hai mắt Nam Cung Cửu vẫn như cũ lấp lánh hữu thần, mang theo kiên định cùng chấp nhất giống như lúc bắt đầu, hắn hơi giật giật đôi môi. Âm thanh có chút bé nhỏ “Đánh!”
Nghe cái chữ này, Tạ Hoài tức giận đến lập tức liền hướng về cằm Nam Cung Cửu tàn nhẫn mà vung tới một quyền.
Cú đấm này lực đạo phi thường mạnh, Nam Cung Cửu còn chưa đứng vững thân thể đã bị Tạ Hoài đấm bay đến giữa không trung, một ngụm máu từ khóe miệng của hắn phun ra tung toé, rơi xuống sàn nhà đã che kín những vết máu lấm ta lấm tấm, trong nháy mắt huyết dịch rơi xuống sàn nhà, thân thể Nam Cung Cửu lần thứ hai từ giữa không trung ngã xuống đất. Chưa khép lại miệng, lần thứ hai tuôn ra một ngụm máu.
“Còn đánh không?” Tạ Hoài bước trên đoạn đường đầy chất lỏng màu đỏ, ở trên cao nhìn xuống Nam Cung Cửu dưới chân.
Đôi môi Nam Cung Cửu khẽ nhúc nhích, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, chính là đưa tới một trận ho kịch liệt, ho ra tất cả đều là máu. Hắn giẫy giụa thân thể, muốn đứng lên, lại phát hiện mình đã không còn bất luận khí lực gì. Có thể coi là như vậy, Nam Cung Cửu vẫn như cũ nhấc lên đầu mình, đôi mắt đen như mực, vẫn như trước mang theo ánh sáng nóng rực lấp lánh hữu thần. Hắn nhếch miệng, dù chưa nói ra lời. Thế nhưng, Tạ Hoài đã thấy rõ, lời hắn nói là vẫn là cùng một chữ “Đánh!”
‘Ầm’…… ‘Tạp sát!’……
Trong phòng khách an tĩnh, liên tục vang lên hai thanh âm. Thân thể Nam Cung Cửu bị Tạ Hoài một cước đá đập vào mặt tường, tiếp lần thứ hai rơi xuống đất.
“Còn đánh không?” Tạ Hoài cất bước đến trước mặt Nam Cung Cửu. Mặt không thay đổi hỏi đồng dạng một câu.
Lúc này Nam Cung Cửu đã mơ hồ. Cái gì cũng nghe không rõ ràng, ánh mắt hắn mơ hồ nhìn đôi giày da trước mặt. Nghĩ cũng biết Tạ Hoài đang nói cái gì. Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng Nam Cung Kỳ. Anh nói: Cửu, em ở chỗ này chờ anh……
“Đánh……” Một chữ chưa dứt, Nam Cung Cửu rốt cục không chống cự nổi thân thể thương tổn, té xỉu trên đất.
Tạ Hoài ngồi xổm người xuống, nhìn Nam Cung Cửu một thân đầy máu. Thật lâu không nói được gì…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc