Độc Gia Chuyên Sủng - Chương 179

Tác giả: L linh

Thành Kính Canh Gác (Vương Tử Dật)
Kỳ thật, mỗi một lần gọi điện thoại cho boss, trong lòng tôi lại vô cùng muốn gọi hắn là Quý Tiêu Dương! Hiện tại, khiến cho tôi muốn đã nghiền, Quý Tiêu Dương, Quý Tiêu Dương, Quý, Tiêu, Dương…… A
Thời điểm gặp được Quý Tiêu Dương, tôi mới mười lăm tuổi, ba mẹ tôi đều tự có gia đình mới của họ! Thời điểm kia, tôi cam chịu nghĩ, dù sau mình cũng là một người dư thừa rồi! Cho nên, tôi sa đọa…… Mỗi ngày đánh nhau, mỗi ngày đều đổ máu…… Mọi nỗi đau đều trở nên ૮ɦếƭ lặng!
Nhưng, tôi đã gặp được Quý Tiêu Dương! Nam nhân cường đại đến nỗi làm cho người ta chỉ có thể ngưỡng mộ! Vì thế, cuộc sống của tôi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất! Từ một tên côn đồ ở đầu đường nhanh chóng trở thành người đứng đầu Huyết Minh, tổng giám đốc của công ty mà mỗi người đều kính ngưỡng! Danh hiệu chói mắt như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ tới! Hết thảy đều giống như là nằm mơ vậy!
Kỳ thật, tôi nghĩ Quý Tiêu Dương có khả năng không biết được, thời điểm kia, tôi sở dĩ là không chút do dự liền đi theo hắn. Cũng không phải bởi vì lời hắn nói, mà là, bởi vì chính bản thân hắn! Khi hắn nói chuyện, đáy mắt lộ ra hào quang tự tin, kích thích ánh mắt của tôi thật mạnh. Từ đó về sau, trong đầu tôi vĩnh viễn đều là thân ảnh cùng ánh mắt bất diệt của hắn! Sau đó, khi nhìn thấy hành động vô cùng thân thiết của Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, sau nữa lại nghe thấy Thanh Vân dùng ngữ khí đạm cười nói: Nguyên lai người yêu của boss là em trai của hắn! Bất quá, Quý Thần Quang kia, tôi cảm thấy không có cái gì gọi là xuất sắc……
Vì thế, tôi mới hiểu được, hành động ngày ngày đêm đêm thất thần, tâm tâm niệm niệm đều nghĩ đến một người của mình, hóa ra là bởi vì yêu! Tôi yêu chính ông chủ của mình, tôi yêu Quý Tiêu Dương! Để mà nói là trung thành, tôi càng nguyện ý nói là tôi yêu Quý Tiêu Dương! Nhưng là, tôi biết tình yeu này, là không thể nói, nếu mà nói ra, toàn bộ những thứ hiện tại tôi có đều sẽ mất đi! Kỳ thật quan trọng hơn là, tôi cho rằng mình không xứng với Quý Tiêu Dương! Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã luôn muốn giữ khoảng cách với hắn! Trong tâm tôi, hắn vĩnh viễn giống như là thần vậy. Hắn chói mắt, hắn cường đại, cả đời này tôi cũng chỉ có thể ngưỡng mộ hắn…… Tôi cũng không cầu một ngày kia có thể nhìn thẳng vào Quý Tiêu Dương! Tôi biết chuyện này là không thể! Bởi vì, tôi chỉ muốn đuổi theo bóng dáng của hắn, nhìn từ xa là tốt rồi, đây là tâm nguyện tôi thành tín nhất. Hy vọng mình có thể vĩnh viễn đi theo Quý Tiêu Dương, có thể để cho bóng dáng của hắn vĩnh viễn không ra khỏi tầm mắt của tôi!
Vào thời điểm chưa gặp Quý Thần Quang, tôi chợt nghe ở bên người có rất nhiều lời bàn tán. Cậu ta như thế nào như thế nào…… Vì thế, trong tâm lý của tôi liền hình thành một Quý Thần Quang nho nhỏ. Cậu ta đơn giản, cậu ta kiêu hoành, cậu ta thiếu hiểu biết……
Nhưng, sau khi tôi nhìn thấy Quý Thần Quang, trong đầu tôi chỉ xuất hiện một suy nghĩ. Chỉ có cậu ấy, mới chân chính xứng đôi với Quý Tiêu Dương! Nụ cười của cậu ấy, sự ngây thơ của cậu ấy, sự đơn giản của cậu ấy, đều là thứ mà Quý Tiêu Dương chân chính cần! Lúc nhìn thấy Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang thân mật cùng một chỗ với nhau, lòng tôi có chút đau đớn, có cái gì đó chậm rãi sụp đổ…… Tuy là như thế, nhưng không biết vì cái gì, tôi lại rất cao hứng! Tôi nhìn thấy Quý Tiêu Dương cười, ôn nhu mà chân thật. Đây mới chân chính là Quý Tiêu Dương! Cũng chỉ có thể xuất hiện ở trước mặt Quý Thần Quang!
Từng có một đoạn thời gian, tôi liều mạng thu thập tư liệu có liên quan đến Quý Thần Quang! Nhìn những điều viết trên đó, tâm lý của tôi đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ lớn mật, tôi nghĩ, những thứ mà Quý Tiêu Dương cố gắng có phải hay không đều là vì Quý Thần Quang? Sau đó, từ những tư liệu ngày càng nhiều, tôi càng cảm thấy tính chân thật của suy nghĩ này! Đồng thời, tôi cũng nhìn ra tình yêu Quý Thần Quang dành cho Quý Tiêu Dương, sâu đậm đến nhường nào. Đó là, một tình yêu tình thuần không một tạp chất. Vì Quý Tiêu Dương, cậu ấy nguyện ý đem chính mình vây trong một không gian mà cậu ấy không thích…… Vì Quý Tiêu Dương, nguyện ý trở nên cường đại giống hắn!
Tình yêu của bọn họ, không có một kẽ hở nào để có thể chen vào. Bởi vì, bọn họ đều vì đối phương mà suy nghĩ, lấy ý nguyện của đối phương làm mục tiêu của mình! Tôi cảm động, tôi hâm mộ, tôi tiêu tan…… Lại một lần nữa nhìn thấy Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ở bên nhau vui vẻ tươi cười, tôi nở nụ cười, nở một nụ cười thiệt tình……
Đột nhiên, tôi cũng hiểu được. Tôi cũng không phải là yêu say đắm Quý Tiêu Dương, bên trong đó còn có sự kính ngưỡng cùng sùng bái đối với hắn! Bởi vì có hai loại cảm xúc này tồn tại, cho nên tôi nguyện ý buông tay, nguyện ý yên lặng ở một bên nhìn bọn họ hạnh phúc cùng tươi cười! Nhìn thế, tôi cảm thấy chính mình cũng vui vẻ!
Khi tôi nhận được điện thoại của Quý Tiêu Dương, không thể phủ nhận rằng trong lòng tôi vẫn có nồng đậm vui vẻ cùng một chút ảo tưởng ám muội giống lúc trước! Nhưng là, lời hắn nói trong điện thoại, lại làm cho tôi có cảm giác toàn thân rét run…… Tam Giác Vàng…… Tam đương gia…… Thăm dò……
Thời gian tôi cả người ngốc lăng chỉ ngắn ngủn một giây, tốc độ nhanh như vậy đến tôi cũng đều phải kinh ngạc…… Nhưng là, sau khi ngắt điện thoại, tôi mới biết được. Hóa ra, không phải là tôi không khi*p sợ, mà là sự trung thành xâm nhập cốt tủy đã bao phủ toàn bộ khi*p sợ của tôi…… Sau khi ngắt điện thoại, sự trung thành biến mất, sự đau lòng nảy lên trong nháy mắt, tôi ở trên giường ngây người suốt một tiếng. Đột nhiên, tôi hiểu được, hóa ra những tâm tư mình cẩn thận giấu kín, Quý Tiêu Dương đều biết hết! Hắn biết thế, cho nên mới gọi một cuộc điện thoại như vậy……
Hắn là sợ mình sẽ phá hủy cảm tình của hắn với Quý Thần Quang sao? Hay là hắn sợ Quý Thần Quang sẽ thương tâm…… Ở bên người nam nhân này nhiều năm như vậy, tôi như thế nào không rõ, hắn đối với những chuyện liên quan ảnh hưởng xấu đến Quý Thần Quang là cỡ nào vô tình! Quý Thần Quang là bảo bối vô giá của hắn, người yêu mà hắn dùng tâm để che chở bảo vệ……
Nhưng là, hắn không rõ, kỳ thật chính tôi cũng đã nghĩ thông suốt. Tôi sẽ không để cho Quý Thần Quang nhìn ra dấu vết gì, tôi đã muốn đem tình cảm đối với hắn chôn sâu rồi! Nhưng, vì cái gì cố tình vào thời điểm này, hắn lại gọi một cuộc điện thoại như vậy? Quý Tiêu Dương, tôi rốt cục cũng được kiến thức sự vô tình của anh……
Thời điểm kia, tôi hận! Tôi hận Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang là bảo bối của hắn, vậy hắn thì sao?…… Hắn cái gì cũng không phải! Bởi vì, toàn bộ tâm của hắn đã bị Quý Thần Quang chiếm lĩnh, đã không thể thêm được cái gì nữa rồi! Tình yêu của hắn vô cùng ích kỷ, lại cố tình làm cho người ta không thể thật sự oán hận……Đúng vậy, không thể thật sự oán hận! Tôi chỉ hận Quý Tiêu Dương ngắn ngủn trong vòng một tiếng, sau khi lấy lại tinh thần, tâm của tôi chỉ có đau không có hận, một điểm oán hận đều không có! Có, chỉ là đau cùng hâm mộ. Quý Tiêu Dương may mắn như thế nào mới có thể có được Quý Tiêu Dương…… Mặc kệ là điều gì nguy hiểm, chỉ cần là có khả năng tổn thương tới Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương đều nhất nhất trừ bỏ! Thâm tình của chuyên chú như vậy làm cho tôi hâm mộ…… Cho nên, tôi gọi điện thoại cho nam nhân kia……
Sự tình vẫn luôn hoàn thành hoàn mỹ như trước, chỉ là lần này, trong lòng tôi không có chút cao hứng nào, có chính là vô tận mỏi mệt…… Nam nhân kia ở lại, không có rời đi! Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hỉ hả cùng hành vi vô lại của anh ta, trong lòng tôi có cảm giác chán ghét! Rất muốn đuổi anh ta đi, nhưng là không được……
Tôi không thể qua sông đoạn cầu, nam nhân này còn có ích đối với Quý Tiêu Dương, tôi không thể tuyệt tình như vậy! Vì thế, tôi có gắng đè ép sự phản cảm trong lòng, để anh ta ở lại, tuy rằng như thế, nhưng tôi lại đối đãi với anh ta vô cùng lạnh lùng. Đặc biệt là vào thời điểm anh ta có hành vi vô lại, tôi sẽ rất tức giận, có một lần không nhịn được tôi tát anh ta một cái! Vào lúc tôi cảm thấy có lỗi đối với hành động của mình, nâm nhân chỉ sửng sốt vài giây, sau đó lại hé ra gương mặt cười hì hì, miệng lại bắt đầu lảm nhảm những câu nói lưu manh, cái gì mà đánh là tình mắng là yêu……
Sau một thời gian, cũng chậm rãi quen với hành vi của nam nhân đó. Không chán ghét nhưng cũng chưa nói tới cái gì gọi là hảo cảm. Thẳng đến ngày tôi gặp chuyện không may đó…… Lúc tôi chuẩn bị xuống xe về nhà, có hai người đột nhiên nhảy ra, viên đạn bắn thẳng về phía đầu tôi. Một khắc kia, đầu óc tôi trống rỗng, tiếp theo cơ thể tôi đột nhiên bị ôm lấy, tôi cùng với nam nhân lăn sang một bên, từ bốn phía có bốn người nhảy ra, đấu với hai người kia, nam nhân nhanh chóng ôm tôi trốn vào phòng.
Thẳng đến khi trở lại phòng, tầm mười phút trôi qua, tôi mới phục hồi lại tinh thần, sau đó tôi mới nhìn thấy cảnh tay chảy đầy máu của nam nhân. Nhưng chính anh ta lại cứ như không có cảm giác gì không thèm để ý đến, chỉ gắt gao ôm chặt tôi, thanh âm ôn nhu trước nay chưa từng có, anh ta nói “Có bị thương hay không? Em nói câu nào đi? Đừng dọa tôi……”
Từ góc độ của tôi, có thể thấy được sự lo lắng cùng khẩn trương nơi đáy mắt nam nhân. Một khắc kia, tôi nghĩ, không biết vì cái gì, trong lòng tôi có một loại cao hứng cực nhạt, vì thế tôi nở nụ cười…… “Bộ dáng đứng đắn của anh so với thời điểm không đứng đắn thì đẹp hơn nhiều!”
……
Có tin tức của Nam Cung Cửu, mấy người Quý Tiêu Dương chuẩn bị tới Thụy Sĩ, hắn suốt đêm đem mọi chuyện trong công ty đều nói cho tôi cùng với Thanh Vân biết. Tuy rằng tôi cảm thấy mệt gần ૮ɦếƭ rồi, thực buồn ngủ, nhưng tôi vẫn kiên trì! Dùng sức uống cà phê, làm cho mình tỉnh táo. Chỉ vì không để cho Quý Tiêu Dương phải thất vọng, chỉ vì có thể để cho hắn an tâm mà đi, có thể toàn tâm thân không có bấy kỳ vướn bận gì đi Thụy Sĩ. Bởi vì, tôi nghe nam nhân nói, ‘X’ rất cường đại…… Là một sự cường đại trước nay chưa từng có! Tôi sợ Quý Tiêu Dương phân tâm chuyện công ty, làm cho hắn không thể toàn lực đối đầu với ‘X’, bị thương thì làm sao bây giờ? Cho nên, vô luận như thế nào tôi đều phải đem mọi chuyện Quý Tiêu Dương giao cho xử lý thật tốt…… Không thể để cho hắn phải lo lắng chuyện bên này!
Tôi nghĩ Quý Tiêu Dương vĩnh viễn sẽ không biết được, hắn đi rồi, tôi nằm viện một tuần. Bởi vì uống cà phên quá nhiều…… Dạ dày của tôi xảy ra vấn đề, còn có tinh thần cũng trở nên có chút cổ quái…… Không thể lại uống thuốc ngủ, không thể tiếp tục uống cà phê, thuốc an thần gì đó cũng không thể dùng nữa……
Nhưng tôi không hối hận! Bởi vì đây là việc cuối cùng tôi có thể làm cho Quý Tiêu Dương! Tôi đáp ứng nam nhân rồi, chờ sau khi Quý Tiêu Dương trở về, tôi liền cùng anh ta ra nước ngoài định cư. Làm một người nhàn nhã vui vẻ……
Kỳ thật, quyết định này vẫn là do Quý Tiêu Dương gợi ý cho tôi! Đại khái sẽ không ai biết được, khi Quý Tiêu Dương cho tôi xem tư liệu về Kỷ Nguyên cùng Hoàng Diệu Thiên, đã ý vị thâm trường nói với tôi một câu: Quý trọng những thứ đang có……
Ngay trong nháy mắt đó, tôi hiểu được Quý Tiêu Dương! Hóa ra, hắn cùng không vô tình, chỉ có là tình yêu của hắn đều dành toàn bộ cho Quý Thần Quang. Nhưng hắn vẫn là một người anh em tốt, một ông chủ tốt! Hắn yên lặng đem mọi chuyện, đều dùng phương pháp giải quyết hoàn mỹ nhất! Tận lực làm cho tất cả mọi người đều không phải chịu thương tổn!
Sau đó, từ trong miệng nam nhân tôi biết được, hóa ra trước khi Quý Tiêu Dương gọi điện thoại cho tôi, hắn đã gọi cho nam nhân trước. Hỏi anh ta có phải thiệt tình hay không…… Sau nữa, ngoài ý muốn từ trong miệng Mạc Dương biết được, trước khi quyết định, Quý Tiêu Dương từng bảo Mạc Dương tìm kiếm mọi chuyện liên quan đến nam nhân…… Sau khi biết được những chuyện này, tôi nghĩ, cả đời này tôi đều phải làm việc cho Quý Tiêu Dương! Tôi luyến tiếc phải rời khỏi một ông chủ như vậy……
Quý Tiêu Dương, anh từng là người mà tôi canh gác thành tín nhất. Hiện tại, anh là người tôi nhìn lên một cách thành tín nhất!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc