Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 51

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Chẳng lẽ là Ninh Ngữ Yên đang hôn mê!

Đổ quá nhanh, Mặc Tiểu Tịch ho dữ dội, thiếu chút nữa làm cô nghẹn ૮ɦếƭ.
Người nọ hung dữ cho Mặc Tiểu Tịch một cái tát, mở miệng cô ra, nhét bánh mì vào trong miệng cô, ép cô ăn hết.
Bị người nọ nắm lấy miệng, mạnh mẽ nhét vào, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy sắp không thở nổi nữa, bánh mì càng lúc càng nhiều, cô chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống, sau khi đi vào cổ họng, đau giống như bị dao đâm.
Sau khi Mặc Tiểu Tịch ăn xong bánh mì, nắm chắc thời gian hỏi: "Cô là ai? Cô làm gì Hàn Hàn rồi?"
Trả lời cô chỉ là hai bàn tay càng dùng thêm sức, mùi máu tanh lập tức dày đặc trong khoang miệng, Mặc Tiểu Tịch cố nhịn đau, tiếp tục nói: "Rốt cuộc Hàn Hàn ở đâu, tôi muốn nhìn thấy thằng bé."
Trên bụng bị người ta đá một cước thật mạnh, ý cảnh báo cô đừng nói chuyện.
Mặc Tiểu Tịch phát hiện ra một vấn đề, là người này không mở miệng nói chuyện, vậy là tại sao, cô không để ý sống ૮ɦếƭ tiếp tục hỏi: "Cô bị câm điếc sao? Tại sao không nói chuyện?"
Trên bụng, *** lại bị người ta đạp một cước thật mạnh, người nọ lập tức cúi đầu che mặt cô lại, kéo cô đi.
Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng vải nhựa, tiếp theo, cô lại nghe tiếng cửa sắt mở ra và đóng lại, xung quanh yên tĩnh trở lại. (Vải nhựa ở đây là những tấm vải nhựa trải sàn)
Tại sao tên bắt cóc kia không chịu lên tiếng chứ, chỉ có một giải thích, chính là người này có quen biết với cô.
Sau khi uống xong nước này kia, sức lực khôi phục lại không ít, cô thử dùng đầu chống đỡ vật thể phía trên, không ngờ vừa nâng lên, ***ng phải chỗ cứng như sắt.
Không thể nào, cô bị giấu dưới mặt đất sao?
Vậy đoán chừng, vẫn chưa cao đến 20cm, ở đâu lại thấp như vậy? Trong rương? Không đúng, bây giờ cô đang nằm.
Cũng có thể là bên dưới cái bàn!
Chẳng lẽ...cô dùng hai chân chống đỡ mặt đất, dùng sức đẩy về trước, dùng đầu va vào bên cạnh, quả nhiên ***ng phải chế phẩm cao su, bây giờ cô căn bản đang ở phía dưới xe.
Nhưng giấu ở đây, lại không bị phát hiện, trừ phi là garage tư nhân, ngày thường không có người đến.
Đây là đâu?
Mặc Tiểu Tịch tiếp tục di chuyển đến bên cạnh, từ từ di chuyển ra ngoài, từ trên mặt đất ngồi dậy, hiện tại vừa từ phía dưới xe bò ra, nhưng cô làm sao ra ngoài, cô không nhìn thấy, cũng không kêu được, chỉ có thể ngồi ở đây, tên bắt cóc kia tới, cũng trốn không thoát.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
Cô cảm thấy vô cùng thất bại, dây cài bên hông chắc giống như sắt thép, nói không chừng có lẽ cũng có thể dùng, cô dùng dây ở tay móc điện thoại tới, tốn không ít sức lực, mới móc vào được.
Bên Tập Bác Niên, lúc 8h tối, lại nhân được điện thoại của bọn bắt cóc.
Đội trưởng Hoàng ra hiệu anh chuẩn bị nghe điện thoại kéo dài thời gian, để bọn họ truy ra vị trí chính xác.
“Alo..” Tập Bác Niên nhấc điện thoại.
“Anh không hề làm theo lời tôi, có tin tôi giết con trai của anh không?” Tên bắt cóc hung dữ hét.
“Tôi đã thực hiện, việc đó không phải một hai ngày là có thể nhìn thấy hiệu quả, tôi sẽ mau chóng làm anh vừa lòng bây giờ, anh có thể cho tôi nhìn thấy Hàn Hàn không, tôi nhất định phải xác định thằng bé không có chuyện gì.” Tập Bác Niên bình tĩnh nói, như vậy có thể kéo dài một chút thời gian, anh nhìn về phía đội trưởng Hoàng, anh ta ra hiệu anh cứ tiếp tục nói chuyện.
Tên bắt cóc hình như đang suy nghĩ gì đó, không hiểu sao đột nhiên cúp điện thoại, giống như đã phát hiện ra điều gì.
Cảnh sát hình sự bên cạnh để tai nghe xuống, vội vàng nói:”Tín hiệu đứt, vừa tới khu vực bên kia.”
“Đi, tới đó điều tra trước một chút, có khả năng người người bị giấu ở lân cận đó, phải làm việc cẩn thận, đừng để bị phát hiện.” Đội trưởng Hoàng nghiêm túc nói.
Mấy cảnh sát kia đi rồi, vẻ mặt của Tập Bác Niên cũng trở nên khó coi. “Hay là bọn chúng đã phát hiện?”
“Rất có thể, theo lý không nên để lộ tin tức, có phải cấp dưới của anh tiết lộ hay không?”
“Không thể nào, cấp dưới của tôi, đều theo tôi nhiều năm sẽ không bán đứng tôi.” Tập Bác Niên lắc đầu.
“Cũng có thể là thế này, tên bắt cóc kia là người bên cạnh các người, thuộc hạ của anh không biết chuyện, không phải vô tình tiết lộ bí mật ra chứ?” Đội trưởng Hoàng nói.
Tập Bác Niên im lặng suy nghĩ, đội trưởng Hoàng nói rất có khả năng.
Một lát sau, mấy cảnh sát hình sự đã quay lại:”Đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra khu vưc đó, đều là ngân hàng, trường học và bệnh viện, ở chỗ đó, muốn giấu người dường như có khả năng rất nhỏ, tôi có hỏi qua những người xung quanh, đều nói không nhìn thấy người nào ra vào có hành tung đáng khả nghi.”
“Đúng rồi, cậu lặp lại lần nữa xem, lân cận có cái gì?” Hình như Tập Bác Niên nghĩ đến điều gì đó, hỏi lại.
“Một trường trung học, ba ngân hàng, còn có 2 bênh viện cũng ở gần đó.” Cảnh sát hình sự lặp lại lần nữa.
Tập Bác Niên lập tức dùng điện thoại tìm bản đồ của khu vực đó, gần đó nhất là hai bệnh viện, trong đó có một bệnh viện là chỗ của Ninh Ngữ Yên, đây được xem là trùng hợp sao?
“Thật xin lỗi, có một việc, tôi muốn đi xác định một chút, đội trưởng Hoàng, chúng ta giữ vững liên lạc.” Tập Bác Niên đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Phải nói, người này, anh thật sự không thể tưởng tượng được! Hơn nữa cũng là người thứ nhất bị loại bỏ ra ngoài.
Anh vội vàng lái xe đến bệnh viện, gọi vào dãy số trong danh bạ, đã tắt máy, không thể nào gọi được.
Đến bệnh viện, anh đi thẳng đến phòng bệnh của Ninh Ngữ Yên, cửa đóng, anh đưa tay di chuyển tay cầm của cánh cửa, quay về phía mở khóa cửa.
Đôi mắt của Tập Bác Niên lập tức nheo lại, nâng tay gõ cửa:”Mở cửa ra, có nghe không, nếu không tôi đá cửa, mở cửa.”
Y tá nghe thấy tiếng, chạy lại:”tập tiên sinh, ngài đừng tức giận , sao lại như vậy, sao cửa lại khóa, ngài chờ một chút, tôi có chìa khóa, tôi sẽ mở ra.”
Lúc y tá muốn lấy chìa khóa mở cửa thì cửa mở ra.
Tiểu Vân đứng cạnh cửa, lễ phép nói với Tập Bác Niên:”Tiên sinh, ngài đến rồi sao, vừa rồi tôi đang lau người cho tiểu thư, cho nên tôi khóa cửa lại, tôi không biết ngài sẽ tới.”
Tập Bác Niên liếc nhìn cô ta một cái, lập tức đi vào phòng, Ninh Ngữ Yên vẫn nằm trên giường, môi trắng bệch, không có dấu hiệu tỉnh lại, trên mặt đất đặt một thau nước rửa mặt, còn bốc hơi nóng, giống như chứng minh, những gì Tiểu Vân nói là thật, trong phòng rất sạch sẽ, đồ dùng để vô cùng chỉnh tề.
Anh đi tới bên giường của Ninh Ngữ Yên, lấy tay vén chăn lên.
“Tiên sinh, đừng…” Tiểu Vân nhào tới ngăn cản anh:”Tiểu thư còn chưa mặc quần áo, ngài đã muốn ky hôn với cô ấy, xin đừng làm như vậy, tuy tôi chỉ là một người giúp việc nhưng cũng biết những chuyện thường tình.”
“Hay cho một người giúp việc biết những chuyện thường tình, tôi thấy lá gan của cô cũng không nên lớn hơn tôi, tránh ra.”Sắc mặt của Tập Bác Niên tối sầm, sắc bén hét lên.
“tiên sinh, nhà họ Ninh có ân với tôi, lúc lão gia trở về Đài Loan đã dặn đi dặn lại bảo tôi chăm sóc tốt cho tiểu thư, nên tôi không thể tránh ra.” Tiểu Vân cúi đầu, ánh mắt kiên quyết.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!

Tập Bác Niên cười lạnh: "Tiểu Vân, cô đúng là một con chó trung thành bảo vệ chủ, giúp Ninh Ngữ Yên làm biết bao nhiêu chuyện không có nhân tính, cô không sợ bị thiên lôi đánh ૮ɦếƭ sao?" Cô gái này, thay vì nói là người giúp việc, chi bằng nói là trợ thủ đắc lực giúp Ninh Ngữ Yên làm chuyện xấu, trước kia anh luôn nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, nhưng bây giờ, đã nhân nhượng quá rồi.
"Tiên sinh, tôi là chó, nhưng ít nhất tôi có tình có nghĩa, còn đỡ hơn kẻ bạc tình như ngài, nếu không phải vì ngài, tiểu thư căn bản sẽ không làm chuyện như vậy, chính là vì một người như ngài, cô ấy mới có kết cuộc như này hôm nay, một người phụ nữ yêu một người đàn ông, muốn được anh ta yêu thương và che chở, mà cố gắng tranh thủ và bảo vệ, vậy có gì sai, mời ngài đi ra ngoài, chúng tôi không chào đón ngài." Tiểu Vân cố làm ra vẻ mạnh mẽ nói.
"Đừng đóng kịch nữa, cô cút ngay cho tôi." Tập Bác Niên không để ý tới cô ta, ngay cả người giúp việc mà anh cũng không đối phó được, thì anh quá kém.
Đẩy tiểu Vân ra, anh vén chăn của Ninh Ngữ Yên lên, còn tưởng cô ta ở dưới chăn, chắc chắn mặc quần áo khác, không ngờ đúng là cơ thể ***, anh nghi hoặc để chăn về chỗ cũ, là tốc độ bọn họ quá nhanh sao.
Rõ ràng là bọn họ gây ra!
"Tiên sinh, ngài nhìn đủ chưa? Tiểu thư đã biến thành như vậy, có tỉnh lại hay không còn chưa biết, tôi xin ngài đừng sỉ nhục cô ấy, được không?" Tiểu Vân khó chịu đắp chăn lại cho Ninh Ngữ Yên, ánh mắt tức giận.
Tập Bác Niên khom lưng kề sát vào mặt Ninh Ngữ Yên, rốt cuộc cô ta đã tỉnh hay chưa tỉnh?
Chẳng lẽ anh nghĩ sai, nếu không có liên quan đến cô ta, tại sao tính hiệu lại trùng hợp xuất hiện ở lân cận bệnh viện như vậy.
Trong này có gì đó rất lạ, giống như rõ ràng có rất nhiều sợi dây, nhưng thực chất lại không nắm được.
Sau khi anh nhìn chằm chằm vào mặt cô ta khoảng một phút, anh mới đứng dậy, im lặng đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh đi ra ngoài, tiểu Vân lập tức đóng cửa lại, nhìn bên ngoài giống như không muốn gặp mặt anh, nhưng mục đích thật sự là gì, chỉ có lòng của người trong cuộc hiểu rõ nhất.
Tập Bác Niên đi tới bàn y tá: "Ở chỗ các người có kiểm tra phòng buổi tối không?"
"Có! Chúng tôi đi kiểm tra rất nhiều lần một đêm, thế nào, Tập tiên sinh?" Y tá khó hiểu hỏi.
"Ở phòng bệnh của Ninh Ngữ Yên tiểu thư, các người cũng kiểm tra mỗi ngày mỗi đêm sao?” Tập Bác Niên lại hỏi, nếu cô ta nói có, vậy chỉ có thể nói, anh nghĩ sai.
Y tá hơi lưỡng lự tránh né, trốn tránh ánh mắt của anh, nói: “Chuyện này là đương nhiên! Mỗi phòng bệnh ở đây, chúng tôi đều đối xử công bằng.”
“Cô nói dối.” Tập Bác Niên chỉ vào cô ta, vạch trần: “Trên thực tế, các người khôngc ó kiểm tra phòng cô ta đúng hạn phải không?” Trước đó rất thản nhiên, lúc hỏi đến chuyện kiểm tra phòng, thì trở nên ấp a ấp úng.
“Chúng tôi có! Chúng tôi là y tá phụ tránh tầng này, sao có thể không đi kiểm tra phòng chứ?” Y tá không đồng tình với anh nói, ra vẻ tức giận.
“Hiện tại đang xảy ra chuyện lớn nếu cô không nói thật, tôi không thể làm gì khác hơn là dẫn cô đến sở cảnh sát để tra hỏi.” Tập Bác Niên thấy cô ta vẫn không chịu nói, đành phải sử dụng đòn sát thủ.
Y tá vừa nghe thấy, quả nhiên sắc mặt lập tức trở nên trắng bệnh: “Đừng, tôi không đi, được rồi, tôi nói cho anh biết, người chăm sóc Ninh Ngữ Yên tiểu thư cho mỗi y tá ở chỗ này 1000 đồng, kêu chúng tôi không cần vào kiểm tra phòng, nói Ninh tiểu thư thích yên tĩnh, không thích ồn ào, chúng tôi thấy Ninh tiểu thư hôn mê như vậy, kiểm tra hay không cũng giống nhau, lại có tiền, cho nên đồng ý không đến kiểm tra nữa.” Cô ta nói ra đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện, không biết mình phạm tội lớn gì.
Khuôn mặt của Tập Bác Niên bừng sáng, anh đã biết sẽ như vậy: “Tốt, tôi biết rồi, đã vậy, sau này các người cũng không cần đi kiểm tra phòng, nhưng tôi muôn cô giúp tôi một việc.”
Anh quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh ở phía xa, sau đó cầm một cái khuy áo giống như kim loại đặt vào tay y tá rồi ghé vào tai cô ta nói: “Bí mật cầm cái này đặt vào trong phòng bệnh, đừng để bị phát hiện, biết không?”
Y tá không hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tập Bác Niên trở về công ty, nói tình hình với đội trưởng Hoàng: “Tôi chắc chắn là bọn họ làm, nhưng bọn họ ở bệnh viện, có thể giấu hai người sống lớn như vậy đi đâu?”
“Anh đừng quên, cô gái giúp việc tên tiểu Vân kia có thể tự do ra vào bệnh viện, tiếp đó tất nhiên y tá không kiểm tra phòng, Ninh Ngữ Yên cũng có thể giả trang thành y tá hoặc ai đó mà đi ra ngoài.”
“Nhưng quan trọng là bọn họ phải nhanh chóng trở lại, ra ngoài quá lâu, bệnh viện sẽ phát hiện, cho nên bọn họ phải trở lại thật nhanh, nếu giấu cả hai ở bệnh viện, điều này gần như không thể, nhưng muốn tách Hàn Hàn và Mặc Tiểu Tịch ra, thì cũng không phải là không có khả năng, Hàn Hàn còn nhỏ, có thể giấu vào trong rương sẽ không bị phát hiện, tôi vừa thông qua video thứ nhất thấy, họ ở một nơi vô cùng u ám.”
“Ý anh nói, Hàn Hàn có thể bị giấu trong bệnh viện? Vậy còn Mặc Tiểu Tịch, cô ấy có khả năng bị giấu ở đâu?” Đội trưởng Hoàng cảm thấy anh phân tích rất có đạo lý.
Tập Bác Niên mấp máy miệng: “Đó nhất định là một chỗ dễ dàng coi giữ, lại không bị người khác phát hiện, nhưng tôi không thể nghĩ ra là chỗ nào.”
“Tiểu Vân kia bây giờ đang ở đâu?”
“Hả?” Tập Bác Niên giống như bị điện giật, trong lòng đột nhiên kinh hãi.
“Tôi nghĩ dù sao người giúp việc kia vẫn có chỗ ở, có thể giấu người ở đó hay không, đó là nơi dễ dàng coi giữ và cũng không có người phát hiện.”
“Cô ta đến cùng với Ninh Ngữ Yên, mấy năm nay luôn ở nhà họ Tập, chẵng lẽ cô ta giấu người ở nhà họ Tập? Nơi nguy hiểm nhất ngược lại là nơi an toàn nhất.” Đã lâu Tập Bác Niên chưa về nhà, xử lý công việc, chuyện trong nhà luôn có Ninh Ngữ Yên lo liệu, anh cũng rất ít hỏi tới.
Đội trường Hoàng và cấp dưới của anh ta vô cùng ngạc nhiên, hay thật! Chẳng lẽ người thật sự bị giấu ở đó.
“Nguy rồi, nếu tôi đã phát hiện, nói không chừng bọn họ củng có thể nghĩ tới và chuyển người đi.” Tập Bác Niên đột nhiên đứng dậy, muốn chạy ra ngoài.
“Tập tiên sinh, chúng ta chia làm hai đường, tôi dẫn người đến bệnh viện, chế ngự bọn họ, anh mang người trở về nhà họ Tập.” Đội trưởng Hoàng nói xong, cũng theo mấy người đi ra cửa.
Tập Bác Niên trở về nhà họ Tập, phái người tiến hành lục soát hết toàn bộ căn nhà.
“Gần đây tiểu Vân có trở về không?” Anh tùy tiện tìm một người giúp việc hỏi.
“Trở về… có trở về, nói là về lấy một ít quần áo gì đó cho phu nhân, ngày nào cũng trở về.” Người giúp việc thành thật trả lời, biết chuyện ly hôn, nhưng chỉ cần ngày nào chưa ly, cũng không thể kết luận được, cho nên tiểu Vân trở về, bọn họ cũng không nói gì.
“Đã đi tới những đâu?”
“Không đi đâu cả, chẳng qua là chỗ để xe vẫn luôn do cô ấy trong coi, cho nên cô ấy thường tới đó quét dọn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc