Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 50

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Bị trói đi đâu!

Ở cửa căn hộ, anh gọi điện thoại, nhấn chuông cửa, ở bên ngoài vừa kêu vừa gõ cửa, cũng không có người trả lời, nói vậy, bọn họ thật sự không có ở nhà, đã trễ thế này, bọn họ có thể đi đâu?
Chẳng lẽ đi ăn cơm? Đi dạo phố?
Haizz, người phụ nữ Mặc Tiểu Tịch này cũng thật là, đã khuya mà còn dẫn Hàn Hàn ra ngoài, nếu bị cảm thì làm sao đây.
Anh lái xe tới nhà hàng gần căn hộ, chạy một vòng công viên, cũng không nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn, xem đồng hồ, gần 10h, trong lòng anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường.
Anh lập tức gọi điện cho thuộc hạ đi tìm, bản thân cũng mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Gọi di động cho Mặc Tiểu Tịch, vẫn thông, nhưng rất lâu cũng không có ai bắt máy, phải chăng bị rớt ở đâu đó?
Tập Bác Niên bỗng nhiên nhớ tới, sáng nay Hàn Hàn gọi điện thoại cho anh có nói, ngày nào nó và Mặc Tiểu Tịch cũng đến siêu thị mua đồ ăn, có phải hôm nay bọn họ cũng đi không.
Nhưng mà, bọn họ đi siêu thị nào, anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm siêu thị lớn gần đây nhất, lập tức chạy về phía trước.
Anh vừa gọi điện thoại, vừa tìm kiếm, ở bên trong một chiếc xe đẩy tìm được một cái ví tiền, âm thanh từ bên trong phát ra, anh mở ra thì thấy, phía trên điện thoại nhấp nháy là số của mình, nói vậy, đúng là của Mặc Tiểu Tịch.
Tim của anh càng thắt chặt hơn, chắc chắn đã xảy ra chuyện, Mặc Tiểu Tịch không phải là người cẩu thả như vậy, hơn nữa một chiếc xe đồ lớn thế này, sao có thể không cần mà ném ở đây.
Lát sau, anh chạy tới phòng giám sát, nói rõ mục đích với bọn họ, muốn xem băng theo dõi một chút.
Trong phòng an ninh, nghe đây không phải là chuyện nhỏ, lập tức đồng ý cho Tập Bác Niên xem băng theo dõi.
3h chiều Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn đi vào siêu thị, sau đó hai người đi dạo trong siêu thị gần một tiếng, tiếp theo, Hàn Hàn đến ngồi xe ngựa chạy bằng điện, không biết Mặc Tiểu Tịch cúi đầu nói gì với thằng bé, rồi rời đi, sau khi cô rời đi, không đến 5 giây, có một người mang khẩu trang và đội mũ màu đen, đột nhiên dùng khăn bịt miệng Hàn hàn.
Sau đó, người nọ ôm thằng bé đi, Mặc Tiểu Tịch quay lại, không thấy Hàn Hàn đâu, vẻ mặt căng thẳng chạy khắp siêu thị, tìm kiếm, tiếp theo ở chỗ cua quẹo, đã không thấy tăm hơi, cũng không thấy đi ra ngoài, màn hình bị một cái giá hàng che khất, không nhìn thấy
được.
“Trong đó, còn có thể không đến khu mua sắm nào không?”
“Không, nơi đó thông tới tầng ngầm garage, hơn nữa, ở đó luôn đóng cửa, chỉ có nhân viên làm việc mới có thể ra vào.”
“Được, vậy các người có thể điều tra băng theo dõi ở đó giúp tôi không?”
“Không thành vấn đề, anh chờ chút.” Bảo an điều tra băng theo dõi ở tầng ngầm garage, đột nhiên trông thấy cảnh kình người, một người phụ nữ bị người sau lưng đánh ngất xỉu, kéo vào trong cốp xe, một người ôm đứa nhỏ lên xe.
Trong lòng của Tập Bác Niên cũng vô cùng chấn động và hoảng sợ, bọn họ bị bắt cóc rồi.
“Tiên sinh, chúng tôi cảm thấy nên lập tức báo cảnh sát, bằng không, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.” Bảo an nghiêm túc nói, chuyện xảy ra dưới sự quản lí của bọn họ, bọn họ cũng có trách nhiệm.
“Trước hết xin các vị giữ bí mật chuyện này.” Tập Bác Niên tiêu sái đi ra khỏi phòng quản chế, lập tức tìm tất cả thuộc hạ tụ họp lại một chỗ, bọn ςướק còn chưa gọi điện thoại đến, ít nhất phải nghe yêu cầu của bọn chúng trước.
Rốt cuộc hai người đó là ai” Ninh Ngữ Yên còn đang hôn mê, không thể là cô ta, Ninh Hải Thành ở Đài Loan, nếu ông ta làm, đã gọi tới nói chuyện, ngoài bọn họ ra, còn ai vào đây?
Thích Tân Nhã sao? Nhưng cô ta thật sự có gan lớn như vậy sao? Hơn nữa, giữa anh và cô ta, còn chưa đến mức một người ૮ɦếƭ một người sống, dù sao, chuyện của anh và nhà họ Ninh, không liên quan nhiều đến cô ta.
Tập Bác Niên triệu tập thuộc hạ, sắp xếp phương hướng tìm kiếm một lần nữa, cũng kêu bọn họ lập tức đi tìm Thích Tân Nhã.
Mặc Tiểu Tịch tỉnh lại, tay chân bị trói, trên miệng dán băng keo, trên mắt cũng bị bịt một miếng vải màu đen, bên tai là tiếng chạy của xe, người ở trong một không gian vô cùng nhỏ hẹp.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là, cô và Hàn Hàn bị người ta bắt có rồi.
Không biết bọn chúng đối với Hàn Hàn thế nào, trời cao phù hộ, ngàn lần đừng để thằng bé có chuyện gì.
Rốt cuộc người đội mũ vừa rồi là ai? Tại sao lại muốn bắt cóc bọn họ, Mặc Tiểu Tịch suy nghĩ thật lâu, ngoài Ninh Ngữ Yên dường như không có ai khác, chẳng lẽ Ninh Hải Thành vì muốn trả thù cho con gái, cho nên trói cô và Hàn Hàn lại.
Đây là điều mà cô có thể nghĩ tới, hợp lý nhất, cũng có khả năng nhất nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho cô biết, có lẽ không đơn giản như vậy.
Xe lái rất lâu,Mặc Tiểu Tịch nghe tiếng dừng lại, cô tiếp tục giả vờ hôn mê, cẩn thận nghe tiềng động xung quanh, nhưng thật kì lạ, xung quanh không có tiếng động gì cả, vô cùng yên tĩnh và chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Tiếp theo, là tiếng người ta mở cửa xe, tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô, có người mở cốp xe phía sai, kéo cố ra ngoài, ném xuống đất thật mạnh.
Mặc Tiểu Tịch bị đau, lại chịu đựng không hé răng, đối phương cũng không nói lời nào.
Cô muốn nghe xem rốt cuộc bọn chúng có mấy người, còn có tiếng của Hàn Hàn, nhưng từ đầu đén cuối, chỉ có tiếng bước chân của một người, đi tới đi lui trong không gian yên tĩnh.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy người bị kéo đi, hình như là nhét vào phía dưới một cái gì đó vô cùng chật hẹp, cô không có cách nào truy hỏi, bọn ςướק cũng không mở miệng nói một lời nào.
Nhưng có một chuyện, Mặc Tiểu Tịch khẳng đinh, đối phương là nữ, bởi vì lúc cô ta kéo cô, dường như dung rất nhiều sức, nếu là nam, không cố sức như vậy.
10 phút sau, Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng thay quần áo, sau đó là tiếng bước chân rời đi, cô nghe được tiếng cửa sắt rất nhỏ vang lên.
Bây giờ cô đang ở một chỗ có trang bị cửa sắt sao?
Là chỗ nào? Cô không thể đoán ra được.
Cô không sợ mình ૮ɦếƭ ở đây, chẳng qua là Hàn hàn còn nhỏ như vậy, chịu không nổi dày vò của bọn chúng, nghĩ tới đây, cô ra sức muốn giãy khỏi dây thừng trên người, cổ tay bị mài ra máu, nhuộm đỏ cả dây thừng, đau đớn kéo đến, cô không quan tâm, nhưng trói thật sự rất chặt, cho dù cô dùng sức thế nào cũng không thoát ra được.
Tập Bác Niên ngồi trên xe, hơi thở nặng nề.
Trong không gian yên tĩnh, di động đột nhiên sáng lên, là một dãy số lạ, anh có linh cảm, đây là bọn bắt cóc gọi tới,
Anh nuốt một ngụm nước bọt, bình tĩnh ấn nút nghe:
“Alo…”
“Tập Bác Niên, có thể nghe được tiếng của anh, tôi rất vui, tôi càng vui hơn chính là, người phụ nữ và con của anh bây giờ đang ở trong tay tôi, muốn cứu bọn họ, làm theo những lời tôi nói.” Một giọng nói tựa nam tựa nữ, vô cùng kỳ quái.
“Sao tôi có thể tin được, bọn họ đang ở trên tay các người, đừng mong lừa tôi.” Tập Bác Niên có ý giả vờ thản nhiên, không tin hắn ta, nghe được, người này dùng dụng cụ thay đổi giọng nói, cố ý làm khó phân biệt nam hay nữ.
Báo cảnh sát!

"Không tin sao? Vậy có muốn tôi gửi một số đồ vật cho anh không?" Giọng nói của đối phương đột nhiên cao lên, trở nên vô cùng dữ tợn.
Đáy lòng của Tập Bác Niên hơi run rẩy, hai chữ đồ vật, khiến cho anh sợ hãi đến toàn thân toát mồ hôi, anh đè nén sự căng thẳng, thản nhiên nói: "Cần gì phải phiền phức như vậy, bây giờ là thời đại công nghệ cao, anh gửi hình hoặc video đi, chứng minh bọn họ đang ở trên tay anh."
"Được, anh chờ tôi, tôi sẽ cho anh xem rõ." Đối phương lấy điện thoại bên tai xuống, để ngay đứa bé trên mặt đất.
"Hàn Hàn..." Tập Bác Niên xuyên qua màn hình, nhìn thấy con trai, lập tức căng thẳng kêu lên: "Sao thằng bé không động đậy, anh đã làm gì nó?"
"Đừng lo lắng, nó chỉ bị tôi làm ngất mà thôi, chỉ cần anh ngoan ngoãn làm theo lời tôi, tôi sẽ không làm hại nó."
"Tại sao chỉ có Hàn Hàn, Mặc Tiểu Tịch đâu, anh mang cô ấy đi đâu rồi, tôi cũng muốn nhìn thấy cô ấy." Tập Bác Niên xuyên qua màn hình mờ, không tưởng tượng ra đó là chỗ nào, hình như là một chỗ rất chật hẹp, anh chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, tìm ra một chút điểm nghi vấn.
"Tạm thời anh không thể thấy cô ta, anh đừng được voi đòi tiên." Màn hình chớp chớp lên, đối phương đã tắt video.
Tập Bác Niên để di động lại bên tai: "Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào mới đồng ý thả bọn họ."
"Yêu cầu rất đơn giản, thứ nhất, chấm dứt việc tấn công Ninh thị, bồi thường tổn thất của họ, thứ hai, tự mình kết thúc Tập thị, cho đến khi phá sản mới thôi, sau khi làm tốt hai điều kiện này, tự nhiên tôi sẽ báo tin, hiểu không?"
"Anh là người của Ninh Hải Thành?"
Đối phương cười ha hả một trận: "Ha ha...Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao? Tập Bác Niên, tôi là đối thủ mà anh không thể tưởng tượng ra được."
Cúp điện thoại, anh cũng rơi vào trầm tư, ai là người mà anh không thể tưởng tượng được?
Nửa tiếng sau, Tập Bác Niên kêu thuộc hạ đến căn hộ của Thích Tân Nhã, dẫn cô ta tới đây, trên người cô ta còn mặc đồ ngủ.
"Các người làm gì vậy, muốn dẫn tôi đi đâu?" Thích Tân Nhã vùng vẫy, vừa sợ vừa tức, nửa đêm đang ngủ ngon, không hiểu sao bị mấy người áo đen này lôi dậy.
Bọn họ kéo cô ta vào trong một căn phòng, ấn xuống ghế dựa đối diện Tập Bác Niên.
Thấy
là Tập Bác Niên, Thích Tân Nhã lập tức la lên: “ Là anh! Tại sao anh muốn bắt tôi tới đây? Anh… ruốt cuộc anh muốn làm gì?” trước đó mắng anh ta rất dữ, không phải là muốn trả thù chứ.
“ Các người tìm được cô ta ở trong nhà cô ta sao?”, Tập Bác Niên nhìn chằm chằm cô ta, hỏi thuộc hạ bên cạnh, trên người cô ta mặc áo ngủ, cũng không có trang điểm.
“ Đúng, tiên sinh. Lúc chúng tôi tới, Thích tiểu thư đang ngủ.” Thuộc hạ thành thật trả lời.
Thích Tân Nhã cảm thấy có chút khó hiểu, “ Tôi ngủ làm trở ngại đến anh sao? Hôm nay tôi làm việc cả ngày, đã rất mệt, nếu anh không có chuyện gì đặc biệt, tôi phải về đây!” Nói xong, muốn đứng lên.
“ Ngồi xuống.” Tập Bác Niên giận dữ hét lên.
Hù Thích Tân Nhã vội vàng ngồi xuống ghế, muốn nói chuện, nhưng không dám mở miệng lung tung, chỉ có thể cúi đầu, vặn quần áo.
“ Tôi hỏi cô, mấy ngày nay Ninh Hải Thành có gọi điện thoại cho cô nhờ giúp đỡ gì không?” Tập Bác Niên dò hỏi.
“ Không có, chị họ ở bệnh viện có tiểu Vân chăm sóc, cũng không cần tôi đến, bây gời cậu bận việc đối phó anh, sao có thời gian hỏi tới tôi. Mấy ngày nay tôi đều bận thu hình.” Thích Tân Nhã tức giận noi, nghĩ thầm rốt cuộc Tập Bác Niên hỏi những chuyện này làm gì, đã xảy ra chuyện gì sao?
Thấy cô ta không giống như đang hoảng hốt, hơn nữa dựa theo lời thuộc hạ, cô ta đang ngủ, mà trong lúc đó anh đang gọi điện thoại với bọn bắt cóc, nói vậy, có thể không phải là cô ta, nhưng cũng không thể chắc chắn, cô ta không có liên quan.
“ Đi điều tra những chuện theo lời nói của cô ta, xem có nói dối chỗ nào không.” Tập Bác Niên lạnh lùng ra lệnh
“ Vân, tiên sinh, tôi lập tức đi làm.”
Thích Tân Nhã đổi tư thế ngồi: ‘ Đi thăm dò đi, đi thăm dò đi, dù sao tôi cũng không có nói dối, nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“ Chuyện này cô không cần biết.” Tập Bác Niên sẽ không để cô ta có cơ hội cười nhạo.
Lúc 3h đêm, Thích Tân Nhã ngã qua một bên ngủ, Tập Bác Niên luôn suy nghĩ đến câu nói của bọn bắt cóc, một người anh không thể tưởng tượng được, nếu là người xa lạ, sẽ không…
Người này, thật sự khiến cho anh nghĩ đến nổ tung cả đầu vẫn không thể nghĩ ra.
Trời dần dần sáng, Tập Bác Niên không hề chợp mắt, đôi mắt có chút ửng đỏ, bọn bắt cóc không gọi điện thoại đến nữa.
“ Tiên sinh, nghỉ ngơi chút đi, ngài cứ tiếp tục như vậy, cơ thể không chịu nổi.” Người bên cạnh Tập Bác Niên khuyên.
“ Không sao! Mới chỉ một đêm thôi, ngày nào còn chưa cứu được bọn họ, sao tôi có thể ngủ.” Tập Bác Niên xoa huyệt thái dương, dựa vào ghế.
“ Hay là báo cảnh sát đi, xử lý vụ án này, bọn họ có không ít kinh nghiệm, ngài cảm thấy sao?”
Tập Bác Niên suy nghĩ một lúc: “ Nhưng tôi sợ một khi tên bắt cóc phát hiện, hắn sẽ gay bất lợi cho Hàn hàn với Mặc Tiểu Tịch.
“ Nhưng cứ kéo dài thế này, tôi sợ tiểu thiếu gia sẽ xảy ra chuyện, cậu ấy còn nhỏ như vậy, dùng thuốc mê, sẽ tổn hại rất lớn đến cơ thể, đừng chần chừ, tiên sinh.”
“ Vậy được rồi, chúng ta báo cảnh sát.” Tập Bác Niên hạ quyết tâm, anh ta nói cũng đúng, xử lý loại chuyện này, cảnh sát có kinh nghiệm hơn bọn họ, anh đã chờ không được nữa rồi.
Thích Tân Nhã được đưa trở về nhà, Tập Bác Niên báo cảnh sát, rất nhanh sau đó thì cảnh sát tới, bắt tay vào điều tra.
Cảnh sát gắn máy nghe lén vào trong điệ thoại để theo dõi, như vậy, bọn bắt cóc vừa gọi điện thoại đến, là có thể truy ra nguồn gốc của âm thanh.
Mặt khác, lại nòi chuyện cạnh kẽ với Tập Bác Niên về những việc đã xảy ra.
“ Xem từ màn hình theo dõi của sieu thị, tên bắt cóc này hẳn là phụ nữ, tuy đội mũ và đeo khẩu tra, nhưng theo chân và tường đi có thể thấy, đều phù hợp với đặc trưng của phái nữ, hơn nữa, chúng tôi còn phát hiện, bên chân trái của cô ta, hình như bị thương, nói vậy, đầu tiên chúng tôi thu nhỏ phạm vi tập trung vào những người phụ nữ có chân bị thương, ngoài ra, anh có ghi âm cuộc trò chuyện đầu tiên với bọn bắt cóc, chúng tôi sẽ đưa cho pháp chứng, chỉnh ra giọng nói ban đầu, đến lúc đó, anh có thể nhận giọng, có phải người quen của anh hay không.” Đội trưởng Hoàng trước mắt đang nắm giữ những thông tin này, phân tích nói.
“ Tốt quá, nếu là người tôi quen biết, tôi nhất định có thể nhận ra.” Trong lòng Tập Bác Niên vô cùng phấn khởi!
Ngoài ra, cảnh sát nói tên bắt cóc bị thương, anh cảm thấy hơi kì lạ, nếu là Ninh Hải Thành tìm đến, sao ông ta có thể phái người bị thương, thật quái lạ.
Mặc Tiểu Tịch bị trói cả đêm, đã không còn một chút sức lực, có rất khát, rất đói!
Bên tai co lại vang lên tiếng cửa sắt mở ra, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy bị ai đó kéo ra ngoài, xé miếng keo trên miệng, rót nước vào miệng cô
“ Khụ…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc