Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 48

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Có thể tỉnh hay không!

Không thể nào, không thể nào.
Cô sẽ không ૮ɦếƭ như vậy, anh không muốn cô ૮ɦếƭ, anh còn rất nhiều lời chưa nói với cô, sao cô có thể ૮ɦếƭ được.
Hô hấp của anh dừng lại 30 giây, sau đó liên tục thở dốc, giống như người lạc đường không tìm thấy phương hướng, bởi vì nhận lấy K**h th**h to lớn, cho nên suy nghĩ trong nhất thời vô cùng rối loạn, ngay cả năng lực suy xét bình thường cũng mất đi.
Cô ngã xuống trước mắt anh, từ trên tầng mười ngã xuống, cơn ác mộng này giống như một lời nguyền rủa, lần lượt tìm tới anh, lần lượt trình diễn.
Anh trơ mắt nhìn cô ngã xuống, nhưng không thể cứu cô.
Hàn Hàn ôm chặt Tập Bác Niên, dù sợ nhưng không khóc, chỉ vùi đầu vào trong lòng của ba, việc này đối với thằng bé, cũng là cơn ác mộng cả đời khó quên.
Khách khứa ở hiện trường thét chói tai, muốn ùa lên trên, bị bảo vệ ngăn lại.
"Trời ơi, tai nạn ૮ɦếƭ người, từ đây té xuống dưới, hẳn là ૮ɦếƭ chắc."
"Không ngờ sự việc lại trở nên như vậy, thật đáng sợ, tôi phải về nhà, thật đáng sợ."
Lưu tổng chủ nhân của buổi tiệc cũng kịp thời xin lỗi khách khứa, giải tán mọi người, buổi tiệc xảy ra chuyện như vậy, đã không thể tiếp tục.
Tô Lộ Di cứng nhắc cầm ly R*ợ*u thật lâu, cho đến khi dòng người chạy ra, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cũng chạy ra ngoài, lòng sợ hãi đến đi cũng chênh vênh, Mặc Tiểu Tịch ngã từ trên lầu xuống, cô ta không dám tưởng tượng bộ dạng be bét máu dưới đó.
Cô ta có nên gọi cho Thiên Dã không, cô ta sợ bây giờ cô ta không nói, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho cô ta.
Ở bãi đỗ xe, cô ta lấy hết dũng khí bình tĩnh gọi điện thoại cho Thiên Dã, dừng lại 10 giây, anh mới nhấc máy: "Lộ Di, là tôi!"
"Thiên Dã..., anh tìm một chỗ ngồi xuống trước, tôi có chuyện muốn nói với anh, bây giờ lập tức tìm một chỗ ngồi xuống." Cô ta sợ anh nghe được tin sẽ chống đỡ không nổi.
"Tôi đang ngồi, cô nói đi, chuyện gì?" Thiên Dã thờ ơ hỏi, không để ý lắm.
"Thiên Dã, Thiên Dã, anh nghe xong nhất định phải chịu đựng, Tiểu Tịch cô ấy...Cô ấy ngã từ trên lầu xuống."
Đầu điện thoại bên kia im lặng rất lâu, giống như không có người đang nghe.
“ Thiên Dã ... ” Tô Lộ Di dè dặt kêu một tiếng, sợ K**h th**h tới anh: “ Anh hãy nghe tôi nói, sự việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không thể đoán trước, Tập Bác Niên cũng ở đó, Tiểu Tịch ngã xuống trước mắt anh ta, anh ta cũng không có năng lực cứu cô ấy, huống chi anh đang ở bên ngoài. ”
Thiên Dã cảm thấy linh hồn của mình, lúc nghe Mặc Tiểu Tịch ngã xuống lầu, cũng theo cô rơi xuống, vỡ nát.
Cơ thể tê dại đến sức lực đứng lên cũng không có, anh muốn trở về, lập tức chạy tới bên cạnh cô, cho dù cô biến thành ... biến thành ... biến thành ...
Anh cũng muốn ôm cô từ trên mặt đất lạnh giá lên.
“ A ... ” Anh hét lên đau đớn.
Tiếng hét bất ngờ, hù những người xung quanh sợ hãi, Thiên Dã thế này là sao, bọn họ bị sự khác thường của anh hù dọa, từ trước đến nay anh luôn hờ hững lạnh nhạt, bên ngoài rất ít khi diễn trò, lộ ra biểu hiện như thế, là sao.
Khách khứa trên tầng cao nhất đã được giải tán, Tận Bác Niên đột nhiên ôm Hàn Hàn điên cuồng chạy xuống lầu, có lẽ cô còn sống, có lẽ có thể cứu.
Xe cứu thương đậu đầy dưới lầu, xe cứu hỏa, xe cảnh sát đã tới hết, người vây xem bên ngoài càng ngày càng nhiều.
Lúc Tập Bác Niên chạy xuống, nhìn thấy y tá đẩy người vào trong xe cứu thương lái đi.
“ Tập tổng, anh đừng quá đau buồn, nên nhanh tới bệnh viện, hai người rơi xuống trên đệm hơi, nói không chừng sẽ không ૮ɦếƭ. ” Một người bạn hữu trên thương trường có lòng tốt bước ra nói với anh.
Dưới lầu, chỗ vừa rồi bọn họ rơi xuống, thật sự có bày một tấm nệm hơi lớn.
Nói vậy có thể cô không ૮ɦếƭ, trong lòng của Tập Bác Niên mừng như điên, cảm giác phấn khởi ૮ɦếƭ đi sống lại này, làm cho tim của anh kích động muốn nhảy ra ngoài.
Anh dẫn theo Hàn Hàn chạy tới bệnh viện, Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên đều được đẩy vào phòng cấp cứu.
Nửa tiếng sau, Thích Tân Nhã và Ninh Hải Thành cùng tới, không biết là ai báo cho bọn họ.
Sau khi Tô Lộ Di lái xe ra ngoài, nghe người ta nói, người rơi xuống trên nệm hơi, đã đưa đi bệnh viện, vội vàng nói tin tức này cho Thiên Dã, nhưng điện thoại của anh gọi sao cũng không thông, chỉ đành đến đó trước, cô ta là người đại diện cho Mặc Tiểu Tịch, lý ra phải tới.
Ở trong bệnh viện, mấy người đã ***ng mặt nhau.
“ Con gái của tôi thế nào? Thế nào? ” Ninh Hải Thành nghe tin Ninh Ngữ Yên rơi xuống lầu, thiếu chút nữa bễ mạch máu ngay tại chỗ, ông ta chỉ có một đứa con gái bảo bối, ông ta sẵn sàng mang tất cả mọi thứ cho cô.
“ Tôi không biết. ” Tập Bác Niên lạnh nhạt nói, lúc này, anh chỉ muốn lặng lẽ chờ tin, không muốn tranh chấp với người khác.
“ Tập Bác Niên, nếu con gái của tôi có chuyện gì, nhà họ Ninh chúng tôi sẽ không quên như vậy đâu. ” Cuối cùng Ninh Hải Thành cũng không có cách nào bình tĩnh.
“ Cậu, chị họ là bị anh ta và con hồ ly tinh kia làm hại, nếu không phải hai người bọn họ đánh nhau, sau chị họ có thể rơi xuống lầu, đôi gian phu dâm phụ này, các người sẽ không ૮ɦếƭ tử tế, tôi chỉ mong cái con Mặc Tiểu Tịch kia có thể ૮ɦếƭ ngay lập tức. ” Thích Tân Nhã la to, vô cùng tức giận.
Tập Bác Niên ngẩng đầu, điên cuồng rống: “ Câm miệng hết cho tôi, muốn tính toán thế nào, Tập Bác Niên tôi nghênh đón tới cùng, bây giờ, im lặng cho tôi. ” Bên trong đôi mắt của Tập Bác Niên đỏ ngầu, có thể hủy diệt tất cả.
Thích Tân Nhã sợ hãi trốn sau lưng Ninh Hải Thành, sợ một giây sau, sẽ bị Tập Bác Niên sẩy tay ***.
Ninh Hải Thành cũng không nói nữa, chống gậy ngồi vào một bên, ông ta đã hoàn toàn khơi dậy cơn giận dữ ở đáy lòng của Tập Bác Niên, thật sự muốn đấu, ông ta cũng không có bao nhiêu ưu thế.
Tập Bác Niên kéo Hàn Hàn vào lòng, khẽ vuốt tóc của thằng bé: “ Có ba ở đây, Hàn Hàn đừng sợ, ngủ đi, yên tâm ngủ đi. ”
Hàn Hàn từ từ nhắm mắt lại, có sự vỗ về của Tập Bác Niên, thả lỏng tâm trạng hốt hoảng, nặng nề ngủ thiếp đi, nhưng mãi đến khi ngủ, tay nhỏ bé vẫn kéo chặt quần áo của anh.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cuối cùng phòng cấp cứu cũng tắt đèn.
Tập Bác Niên căng thẳng đứng dậy, chạy về phía bác sĩ: “ Thế nào, Mặc Tiểu Tịch có sao không? ”
“ Anh không hỏi chị tôi có sao không, anh lại hỏi con hồ ly tinh kia trước, anh đúng là không có lương tâm, cậu, cậu nhìn rõ người này đi. ” Thích Tân Nhã kêu lên.
“ Im miệng ... ” Ninh Hải Thành khiển trách, hỏi bác sĩ: “ Ninh Ngữ Yên thế nào? ”
Bác sĩ có chút lúng túng, sau đó nói: “ Đầu của hai vị tiểu thư đều bị chấn thương nghiêm trọng, bởi vì té xuống nệm hơi, chân tay và bên trong cơ thể không vấn đề gì, hiện tại còn đang hôn mê, về phần bao giờ tỉnh, có thể là ngày mai, ngày mốt, hoặc lâu hơn, tóm lại, không có giới hạn, các người nhất định phải chuẩn bị tâm lý. ”
“ Đây là ý gì? Có thể sẽ không tỉnh lại sao? ”
Ai tỉnh lại trước!

Tập Bác Niên lo lắng hỏi, bị lời nói của bác sĩ làm cho sợ hãi, tim giật thót lên.
"Tỉnh thì sẽ tỉnh, nhưng không biết lúc này, ở nước ngoài có một số trường hợp, hôm sau tỉnh lại cũng có, mấy tháng mới tỉnh cũng có, cho đến mấy năm mới tỉnh cũng có, nên tôi mới nói, vẫn không biết lúc nào." Bác sĩ nói.
Bác sĩ nói lập lờ, khiến cho Tập Bác Niên không biết nên vui hay nên khóc: "Được rồi, tôi đại khái đã hiểu ý của ông."
Sau đó Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên được chia ra đưa đến phòng bệnh, Tập Bác Niên và Tô Lộ Di đi xem Mặc Tiểu Tịch, Ninh Hải Thành và Thích Tân Nhã đến phòng của Ninh Ngữ Yên.
Bác sĩ và y tá đều biết trong này có vấn đề, cho nên chia ra đưa vào phòng bệnh khác nhau, để tránh gây cãi lộn đánh nhau ở bệnh viện.
Trên giường bệnh, Mặc Tiểu Tịch nằm vô cùng yên tĩnh, đôi mắt khép chặt, trên mặt ứ vết thương, có thể là lúc dây dưa với Ninh Ngữ Yên gây ra.
Tập Bác Niên ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Mặc Tiểu Tịch giống như đang ngủ, dùng Ng'n t gạt những sợi tóc áp trên trán cô ra, vuốt ve mặt cô, Tô Lộ Di biết điều lui ra ngoài trước.
"Mặc Tiểu Tịch, tỉnh dậy nhanh đi, em xem dáng vẻ em nằm này, sao còn có thể đến tranh Hàn Hàn với tôi, em ngốc đến mức thiếu chút nữa ngay cả sinh mạng cũng đánh mất." Tập Bác Niên nhìn mặt cô, khẽ giọng thì thầm.
Đáp lại anh, tất nhiên chỉ có sự im lặng.
"Mặc Tiểu Tịch, em thật sự là một người mẹ rất giỏi, em biết không, em gan dạ dũng cảm, nếu em cứ nằm như vậy, Hàn Hàn lớn lên từng ngày, nhất định sẽ quên hình dáng của em, em phải tỉnh lại, sau đó nhìn thằng bé lớn lên, chúng ta cùng nhau nhìn thằng bé trưởng thành, được không, tôi biết em sẽ đồng ý."
"Em biết không, từ trước tới nay, tôi còn nợ em một câu nói, tôi luôn giấu trong lòng, muốn nói lại không dám, nếu em tỉnh, tôi lập tức nói cho em nghe."
Cô vẫn nằm đó, không có một chút phản ứng, mà anh vẫn ngập ngừng nói.
Trong một phòng bệnh khác, Ninh Hải Thành và Thích Tân Nhã mỗi người ngồi một bên, ngồi bên cạnh Ninh Ngữ Yên.
"Cậu, cậu có biết không, Tập Bác Niên ở trong buổi tiệc nắm tay chị họ, để con hồ ly tinh kia
Đánh chị ấy, chị họ thật sự rất tội nghiệp, bây giờ cậu xem, anh ta cũng không đến nhìn, có vô tình hay không?”
Thích Tân Nhã tức giận và bất bình nói, tức ૮ɦếƭ cô ta.
Ninh Hải Thành có chút mệt mỏi nhìn con gái đang hôn mê, ngày mai có thể tỉnh lại thì tốt, nhưng nếu không, ông nên làm gì đây.
“Ngữ Yên, con xem ba đã già như vậy rồi, con mau tỉnh lại đi, cái gì mà còn quan trọng hơn tính mạng, con bé ngốc này.” Ninh Hải Thành đau lòng nói, trên thế giới, đau khổ nhất hẳn là người tóc bạc tiễn người tóc đen.
Thích Tân Nhã nhìn chị họ nằm trên giường như vậy, trong lòng càng nghĩ càng giận, bây giờ chị họ đã hoàn toàn bại trận, nếu Mặc Tiểu Tịch kia tỉnh lại, không phải phách lối hơn sao.
“Cậu, vì chị họ chúng ta nhất định phải báo thù, không thì để anh ta và con hồ ly tinh kia đắc ý, nếu không, sau này nhà họ Ninh chúng ta sao còn có thể lăn lộn trên thương trường, cậu nhất định sẽ có cách đối phó Tập Bác Niên phải không?”
“Tân Nhã, kết quả lưỡng bại câu thương, không ai muốn nhìn thấy, tuy Ninh thị có thể chống lại,nhưng thế lực tối đa cũng ngang nhau, nó tổn thất bao nhiêu, ta cũng tổn thất bấy nhiêu, có thể không đấu, ta đương nhiên không muốn đấu, nhưng bây giờ xem ra, cho dù ta không rat ay, Tập Bác Niên cũng không đứng yên, chuẩn bị đối nghịch với nhà họ Ninh chúngta.” Ninh Hải Thành thở dài nói.
“Sợ gì chứ, chúng ta vốn không cần sợ anh ta, sao cậu lại lo lắng như vậy, con không tin anh ta không sợ, chúng ta chiến đấu tới cùng với anh ta.” Thích Tân Nhã không biết lợi biết hại trong đó.
Ninh Hải Thành thở dài, nhìn con gái của mình, trong lòng cũng có chủ kiến, nếu không cách nào tránh khỏi chiến tranh, ông ta cũng chỉ có thể ứng chiến.
Rạng sáng Thiên Dã về tới, anh đi đến khách sạn trước, ở đó đã không còn ai.
Quản lý ở đại sảnh nói cho anh biết, haingười hôm qua ngã từ trên lầu xuống đã được cảnh sát sắp xếp đặt trước nệm hơi, người đã đưa vào bênh viện, còn cho anh địa chỉ.
Nghe được tin này, trong lòng Thiên Dã mừng rỡ, lập tức chạy đến bệnh viện, thật tốt quá, chỉ cần cô không ૮ɦếƭ, cho dù chỉ là một con đường sống, đối với anh cũng là một tin tức tốt.
Đến bệnh viện, Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn ngồi trên ghế ngủ, nghe tiếng mở cửa, lập tức cảnh giác tỉnh lại.
Nhìn thấy người tới, anh thả lỏng xuống:”Là cậu à, tới cũng nhanh thật.”
“tôi quay phim ở bên ngoài, cho nên mới đến muộn, cô ấy thế nào, bác sĩ nói bao giờ tỉnh lại?”
“Không biết, ngay cả bác sĩ cũng nói là không biết bao giờ, vẫn không thể nói trước.” Tập Bác Niên mệt mỏi nói, sự nặng nề trong lòng đè ép anh hít thở không thông.
Thiên Dã ngồi xuống:”Tôi tin Tiểu Tịch sẽ nhanh chóng tỉnh lại, cô ấy luôn rất kiên cường, lúc này cũng vậy, sẽ có thể đứng lên rất nhanh.”
“Những lời này của cậu, nghe rất lọt tai.” Tập Bác Niên bất cười, chỉ mong như lời của Thiên Dã, cô có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Buổi chiều, Ng'n t của Mặc Tiểu Tịch chuyển động, long mi cũng khẽ giật giật, sau đó cau mày lại, giống như muốn tỉnh dậy.
Thiên Dã vui mừng lập tức đi gọi bác sĩ tới.
Mặc Tiểu Tịch trong ௱ô** lung, nhìn thấy rất nhiều người đứng cạnh giường, cô đang ở thiên đường sao? Sau đó tầm mắt của Mặc Tiểu Tịch từ từ có tiêu điểm.
“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, em tỉnh rồi sao?” Tập Bác Niên mừng như điên, Hàn Hàn cũng vui vẻ nằm sấp bên cạnh giường, thật tốt quá!
Trên mặt của Thiên Dã lộ ra nụ cười:”Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng tỉnh, bác sĩ không biết bao giờ, làm bọn anh sợ hết hồn.”
Mặc Tiểu Tịch thấy bọn họ cười rạng rỡ với cô, trong lòng tỏa ra chút ấm áp, nở nụ cười.
“Hàn Hàn đâu…” Giọng cô hơi khàn, người đầu tiên tìm và nghĩ tới lúc tỉnh lại, chính là Hàn Hàn, bởi vì giây phút ngã xuống kia, cô luôn bận lòng về con trai.
“Dì, con ở đây.” Hàn Hàn nhấc chân lên, nằm úp bên cạnh Mặc Tiểu Tịch.
“Con không là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Mặc Tiểu Tịch vô cùng vui sướng nói, cô thật sự rất sợ Hàn Hàn gặp chuyện không may, trong giây phút Ninh Ngữ Yên muốn ném thằng bé xuống lầu, cô bất luận thế nào mình cũng phải cứu thằng bé.
Hàn Hàn nhìn cô, ngây thơ hỏi :”Dì là mẹ con thật sao?”
“Đúng, dì là mẹ con, mẹ ruột, có phải con không thích dì làm mẹ con không?” Mặc Tiểu Tịch có chút lo lắng nói.
Hàn Hạn thận trọng suy nghĩ một lúc, lắc đầu:” Không phải, con thích dì làm mẹ.” Tuy thằng bé còn nhỏ, không cách nào hiểu được nhiều chuyện, nhưng trong nội tâm nó có thể cảm nhận được sự yêu thương của Mặc Tiểu Tịch đối với nó, cũng giống như nó yêu cô.
Mặc Tiểu Tịch vì vui mừng mà khóc:”Cảm ơn con, cảm ơn con, Hàn Hàn, mẹ yêu con, rất yêu con, sau này chúng ta không xa nhau nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc