Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 47

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Kìm kẹp hai bên Hàn Hàn!

Trên đường đi, Hàn Hàn ngồi ở giữa, Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên ngồi hai bên, không khí hết sức nặng nề, tài xế cũng không dám thở.
Ở chỗ khác, Mặc Tiểu Tịch mặc bộ lễ phục dạ hội mà Tô Lộ Di kêu nhà thiết kế chuẩn bị cho cô, vải chiffon màu đỏ nhẹ nhàng, dài ***ng đất, vô cùng xinh đẹp, lóa mắt, hơn nữa trên người cô còn mang theo phong cách tươi mát, loại vải này mặc không hợp sẽ lộ ra màu sắc phong trần, nhưng hợp lại vô cùng có lợi.
Nhà tạo hình trang điểm sơ sơ cho cô, tóc uống rồi Pu'i lên, còn thêm vào một sợi dây chuyền thuỷ tinh.
"Tiểu Tịch, cô đúng là đẹp tới ngây dại." Nhà hoá trang vô cùng tự hào với tác phẩm của mình.
"Cảm ơn đã khen ngợi." Mặc Tiểu Tịch cười khẽ, lúc này mới có cơ hội nhìn mình trong gương, cô vẫn nghĩ, về phần thay quần áo, trang điểm gì đó, cô hoàn toàn không quan tâm.
Lúc này nhìn thấy sự xinh đẹp và quyến rũ của mình trong gương, cô cười tự tin, tối nay, là thời cơ tốt nhất để cô xuất kích, cơ hội tới nhanh như vậy, nói không chừng sẽ không thành công, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến Hàn Hàn thì lòng căng thẳng không ngủ được, cô đã đợi không được nữa.
"Thời gian không còn sớm, Tiểu Tịch, cô chuẩn bị xong chưa?" Tô Lộ Di mặc lễ phục màu đen đứng ở cửa gọi.
"Xong rồi, chúng ta đi." Mặc Tiểu Tịch đưa tay nhấc váy, cẩn thận đi ra cửa, sợ giẫm phải váy.
Trong hoa viên ở tầng cao nhất của khách sạn lớn Vạn Long, đã có rất nhiều tiếng ồn, ánh trăng, ngọn đèn, âm nhạc, hoa tươi, cây xanh, khiến cho chỗ này vô cùng đẹp, trên mặt của những nhận vật danh tiếng ở các giới đều giữ nụ cười đúng mực, không nhiều, không ít.
5 phút sau khi Tập Bác Niên đến, Mặc Tiểu Tịch và Tô Lộ Di cũng đến.
Ở đây có rất nhiều người, năm đó đã tham gia lễ đính hôn của Tập Bác Niên, cũng đã làm nhục Mặc Tiểu Tịch trong ngày hôm đó, cho nên khi ba người này chạm mặt nhau trong giờ phút này, trường hợp này, không biết sẽ có phản ứng gì.
Tin tức Tập tổng cứu người tình cũ trong đêm, say R*ợ*u làm loạn, tất cả mọi người đều biết, lúc vợ lớn ***ng mặt tiểu tam, không biết mùi thuốc S***g có nồng nặc không.
Mặc dù khách khứa nhìn như đều đang cụng ly, thực ra đang chờ hai người phụ nữ này ra tay, hoặc đấu võ mồm, người bây giờ, luôn thích xem những chuyện không liên quan đến mình, lấy những chuyện bi thảm coi là niềm vui!
Mặc Tiểu Tịch hiểu rõ những người này, cô rất ghét, rất phản cảm, nhưng hôm nay, cô muốn cảm ơn mối quan tâm của bọn họ.
Tô Lộ Di đi lấy R*ợ*u, Mặc Tiểu Tịch đứng tại chỗ, thu động tác của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, còn có bóng dáng của Hàn Hàn vào mắt.
Cô nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện phiếm với người khác, Hàn Hàn đứng bên cạnh Tập Bác Niên, ngoan ngoãn uống đồ uống, băng gạc trên đầu đã gỡ ra.
Dường như Tập Bác Niên đã nói chuyện xong, dắt Hàn Hàn quay người, Ninh Ngữ Yên cũng cười xoay qua, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đứng cách đó 10m, bước chân của họ dừng lại.
Cô thật đẹp, lóa mắt đến mức làm người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của cô, Tập Bác Niên đánh giá trong lòng, trên môi hiện lên nụ cười ấm áp.
Nụ cười của Ninh Ngữ Yên lập tức rút đi, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch, cô ta thà nhìn thấy quỷ, cô lại đến đến đây làm gì.
« A, đó không phải là dì sao? Hôm nay dì ấy thật đẹp. » Hàn Hàn định ba chân bốn cẳng chạy qua, lại bị Ninh Ngữ Yên mạnh mẽ kéo về : « Không được đi, đó là người xấu. »
Lúc này Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy rất rõ ràng, Ninh Ngữ Yên đối xử với Hàn Hàn như thế nào, tức giận trong lòng ùn ùn bốc cháy, cô phải kiềm chế, ra sức giữ bình tĩnh.
Cô đi từng bước về phía bọn họ, cố gắng thẳng lưng, dùng dáng đi thướt tha, tao nhã, ung dung bình tĩnh, tầm mắt nhìn thẳng vào Ninh Ngữ Yên.
Hàn Hàn bị mẹ la, có chút sợ hãi, không dám chạy qua nữa.
Mặc Tiểu Tịch đi tới trước mặt bọn họ, ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng dừng lại trên người Ninh Ngữ Yên, đứng sóng đôi với cô ta, mặc dù không nói câu nào, dùng ánh mắt cũng đã đấu hơn 800 hiệp.
Nhưng đây cũng không phải là mục đích cuối cùng của Mặc Tiểu Tịch, cô cúi đầu xuống, nhìn Hàn Hàn bị Ninh Ngữ Yên nắm chặt, dịu dàng chạm vào mặt thằng bé, « Con trai! Dì là mẹ, là mẹ ruột của con. »
Không chỉ Hàn Hàn bị hù dọa, hơn nữa những khách khứa xung quanh, có R*ợ*u cũng phun hết ra, nhất thời, dày đặc tiếng nghị luận to nhỏ, giống như muỗi kêu, ông ông không ngừng.
« Chuyện này thật chấn động, các người xem xảy ra chuyện gì ? »
« Tôi cũng không biết con của Ninh Ngữ Yên sao lại thành của Mặc Tiểu Tịch ? »
Tô Lộ Di cầm hai ly R*ợ*u trên tay, cũng bị Mặc Tiểu Tịch làm giật mình, người giống như hóa đá đứng đó.
Tập Bác Niên đã đoán trước từ sớm, trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt, giống như đang xem kịch vui, hoàn toàn để cho hai người phụ nữ này tự do phát triển.
« Mặc… Mặc Tiểu Tịch, có phải cô nhớ con tới điên không, Hàn Hàn là con của tôi, bác sĩ phụ sản đỡ đẻ cho tôi năm đó có thể làm chứng. » Ninh Ngữ Yên tức giận phản kích, ở trước mặt nhiều người như vậy, Mặc Tiểu Tịch muốn quyết đấu sao.
Hàn Hàn cũng không hiểu nên hỏi : « Dì, sao dì lại trở thành mẹ của Hàn Hàn, không phải chỉ có một mẹ thôi sao. »
Mặc Tiểu Tịch mặc kệ lời nói của Ninh Ngữ Yên, trả lời câu hỏi của Hàn Hàn : « Đúng, mỗi người đều chỉ có một mẹ, chính là người sinh con ra từ trong bụng, người đó, chính là mẹ. »
Ninh Ngữ Yên giận dữ đẩy cô ra : « Đừng ở đây nói xằng nói bậy, Hàn Hàn là con của tôi, là tôi sinh, Mặc Tiểu Tịch cô cút đi cho tôi. »
Mặc Tiểu Tịch lùi hai bước, cô không sợ hãi, lại bước lên : « Phải hay không phải, cũng không thể dùng miệng để nói, cô có dám ở trước mặt mọi người, trước mặt cả thành phố, làm giám định DNA với Hàn Hàn không ? »
« Cô… Hàn Hàn là tôi sinh, chuyện này tôi biết rõ nhất, tôi sẽ không kiểm tra gì cả, tôi không muốn tổn thương tới Hàn Hàn. » Thực ra, cô ta đang sợ.
« Vậy, chúng ta đổi lại, dùng một sợi tóc của Hàn Hàn, đi kiểm tra với tôi, cô không biết sao, bây giờ ngay cả một cọng tóc, cũng đủ lấy ra DNA ở trong. » Cô biết cô ta sẽ kiếm cớ trốn tránh, nên đã sớm chuẩn bị tốt.
Ninh Ngữ Yên không nói ra lời, người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này.
Khách khứa đều vô cùng kinh ngạc, thì ra, đứa bé này giống như ly miêu hoán thái tử, là Ninh Ngữ Yên ςướק được từ trong tay Mặc Tiểu Tịch.
« Mặc Tiểu Tịch, con tiện nhân này… » Ninh Ngữ Yên đã hoàn toàn nổi điên, giơ tay đánh về phía mặt của Mặc Tiểu Tịch.
Mặc Tiểu Tịch đã chuẩn bị trước, nhanh chóng nắm lấy tay của cô ta, ngăn cô ta hạ xuống.
« Bốp… » Mặc Tiểu Tịch trở tay với một cái tát, đánh vào mặt Ninh Ngữ Yên : « Cái tát này, là tôi đánh cho mình, cũng là cô nợ tôi. »
Tập Bác Niên không ngờ Mặc Tiểu Tịch lại hung hãn như vậy, không khỏi sững sờ.
Ninh Ngữ Yên đã đứng trước bờ sụp đổ, mặt cô ta nóng bừng lên, trước mặt nhiều người như vậy, chồng giúp tiểu tam đánh cô ta, khiến cô ta mất hết thể diện.
« A… » Cô ta điên cuồng hét lớn, giẫy khỏi tay Tập Bác Niên, ôm lấy Hàn Hàn, chạy ra ngoài lan can.
Cùng nhau ngã xuống lầu!

Hàn Hàn đã bị người lớn làm cho sợ hãi, lúc này càng khiếp sợ khóc lớn lên.
"Ba...Ba..." Hàn Hàn hoảng hốt la to, đôi bàn tay vung vẩy giữa không trung, trong đôi mắt to toát ra sự sợ hãi cùng cực.
"Ninh Ngữ Yên, cô muốn làm gì, bỏ Hàn Hàn xuống cho tôi." Tập Bác Niên nhanh chóng sải bước xông lên phía trước, muốn cứu Hàn Hàn, không ngờ, cô ta đã chạy tới bên cạnh lan can, nếu ngã từ đây xuống, chỉ có thịt nát xương tan.
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, đợi sau khi Mặc Tiểu Tịch hoàn hồn, mới biết đã xảy ra chuyện đáng sợ gì, cô xông lên trước: "Ninh Ngữ Yên, cô mau bỏ Hàn Hàn xuống, thằng bé vẫn là một đứa trẻ."
"Đúng! Nó là một đứa trẻ, là một đứa trẻ do đồ đê tiện như cô sinh ra, nhưng nếu cô không xuất hiện, nó có thể vô tư lớn lên, tương lai vô hạng, nhưng bây giờ khác rồi, nó có tương lai hay không, chỉ là một con số ẩn." Ninh Ngữ Yên đưa tay P0'p lên cổ Hàn Hàn.
"Đừng, đừng, cầu xin cô đừng..." Mặc Tiểu Tịch sợ hãi hét lên: "Cầu xin cô đừng làm hại thằng bé, cô kêu tôi làm gì tôi cũng làm, tôi xin cô thả thằng bé ra."
"Cái gì cũng đồng ý phải không, tốt lắm, tôi muốn cô nhảy từ trên đây xuống, chỉ khi cô ૮ɦếƭ, tôi mới có thể hạnh phúc, nhảy..." Ninh Ngữ Yên chỉ ra ngoài lan can, tâm trạng kích động la to, cô ta thật sự rất hận Mặc Tiểu Tịch, ý tưởng để cô đi ૮ɦếƭ, đã chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của cô ta.
Mặc Tiểu Tịch ngẩn người, cô ta kêu cô nhảy xuống, nếu như thế có thể cứu con của cô, cô bằng lòng dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy tính mạng của thằng bé.
Xôn xao...
Tiếng nghị luận, tiếng sợ hãi từ từ lớn hơn.
Ở hiện trường bao gồm khách khứa, chủ nhân, và người của khách sạn đều vô cùng sợ hãi, tất cả bảo vệ xông lên, tách những người xem náo nhiệt ra, một lát sau, cảnh sát và xe cứu thương đến.
"Được, tôi nhảy." Bây giờ Mặc Tiểu Tịch đã không còn quan tâm nhiều nữa, cô không thể để Hàn Hàn có chuyện.
Cô đi về phía lan can, Tập Bác Niên kéo tay cô về.
"Ninh Ngữ Yên, cô bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói, ૮ɦếƭ cũng không giải quyết được vấn đề." Tập Bác Niên thử đàm phán với cô ta, kéo dài thời gian, kể cảnh sát nghĩ cách.
"Vậy anh nói cho tôi biết, còn cách nào tốt hơn sao? Anh không nỡ để con hồ ly tinh này ૮ɦếƭ, đúng không, hai năm nay anh lạnh nhạt với tôi, đã sớm muốn ném bỏ tôi rồi chứ gì, tôi sẽ không để anh được như ý, anh muốn một nhà hạnh phúc vui vẻ, tôi sẽ khiến anh nhà tan cửa nát . “ Ninh Ngữ Yên điên cuồng hét , nỗi căm hận đối với anh , với Mặc Tiểu Tịch , hoàn toàn bộc phát .
Tập Bác Niên biết lúc này không thể K**h th**h cô ta : “ Tôi biết em không muốn ly hôn , vậy thì không ly hôn , tôi sẽ không vứt bỏ em , em để Hàn Hàn xuống đi , làm tổn thương thằng bé , chúng ta thật sự không thể nào , hơn nữa , em còn mang tội *** trên lưng , em nghĩ lại xem , đáng sao ?”
“ Hừ … Nếu có thể làm cho các người khốn khổ , tôi không tiếc phải trả giá thật lớn , hôm nay cô ta không ૮ɦếƭ , tôi sẽ không bỏ qua cho Hàn Hàn , nhảy xuống, nhảy xuống …”Ninh Ngữ Yên hung ác nhìn về phía Mặc Tiểu Tịch giống như ma nữ .
Hàn Hàn bị Ninh Ngữ Yên ghìm đau , lại bị dáng vẻ này của mẹ dọa run cầm cập : “ Mẹ …mẹ , con đau , mẹ …”
Ninh Ngữ Yên nghe Hàn Hàn kêu mẹ có chút mềm lòng , đây là đứa bé do một tay cô ta nuôi lớn , đã từng có lúc , cô ta thật sự cho rằng , nó là do mình sinh ra.
“ Mẹ … mẹ …”
“ Đừng kêu , đừng kêu , tao không phải là mẹ của mày , không phải là mẹ của mày …” Ninh Ngữ Yên khổ sở hét lớn với Hàn Hàn , cô ta không muốn làm hại thằng bé , cô ta thật sự chưa từng nghĩ tới , là bọn họ ép cô ra tay .
Mặc Tiểu Tịch bụm miệng , nhìn Hàn Hàn sợ hãi như vậy , tim như bị xoắn lại, không thể kéo dài nữa , cô đột nhiên chạy tới bên cạnh lan can , giằng co với Ninh Ngữ Yên .
“ Mặc Tiểu Tịch , em quay lại cho tôi .” Tập Bác Niên nhìn thấy cũng chạy tới bên cạnh họ , cả trái tim đều bị đập nát .
Hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh , đều đứng đó , tính mạng treo lơ lửng , anh có thể làm gì .
Chỉ có thể gào thét như vậy .
Mặc Tiểu Tịch không nhìn Tập Bác niên , thở hổn hển rồi chảy nước mắt : “ Ninh Ngữ Yên , tôi biết cô hận tôi , cũng giống như tôi hận cô , nhưng chuyện này không liên quan tới Hàn Hàn , cô đã làm mẹ thằng bé hai năm , cô nhìn thấy nó từ một đứa bé sơ sinh đến khi biết chạy biết nhảy , nhìn thấy nó dính vào trên người cô nũng nịu , nó luôn kêu cô là mẹ , chẳng lẽ cô không có chút tình cảm nào với nó sao ? Nếu cô có thể bỏ qua cho thằng bé , đối xử tốt với nó , tôi bằng lòng biến mất khỏi thế giới này , tôi chỉ cầu xin cô bỏ qua cho thằng bé .”
Đôi mắt độc ác của Ninh Ngữ Yên có chút mềm xuống , dần dần phiếm hồng: “Tại sao cô còn xuất hiện , tại sao , nếu cô không xuất hiện , tôi sẽ luôn đối xử tốt với Hàn Hàn , coi nó như con trai ruột , Mặc Tiểu Tịch , tôi cầu xin cô , biến mất mãi mãi đi , cô đi ૮ɦếƭ đi , đi ૮ɦếƭ đi .”
Mặc Tiểu Tịch lau nước mắt : “ Được ! Tôi thỏa mãn yêu cầu của cô , cô thả Hàn Hàn ra trước .”
“ Tôi muốn nhìn thấy cô nhảy xuống , tôi mới thả .” Ninh Ngữ Yên vừa kiên quyết nói , vừa chú ý tới chuyển động của những người khác .
“ Hàn Hàn …” Mặc Tiểu Tịch ngồi xổm xuống , nhìn thẳng vào Hàn Hàn : “Mẹ sai rồi , mẹ không nên xuất hiện , không nên mang tới cho con nhiều kinh hãi như vậy , mẹ thật sự sai rồi , nhưng mà mẹ yêu con , mẹ thật sự rất yêu con , con phải nhớ kỹ hiafnh dáng của mẹ lúc này , mẹ cũng sẽ nhớ kỹ con , sau này , đi theo ba phải ngoan .”
Hàn Hàn không biết nên gọi cô là gì , nhưng trong lòng rất khổ sở , rất khổ sở , chỉ biết rơi nước mắt .
“ Mặc Tiểu Tịch , em đừng làm chuyện điên rồ , em quay về trước đi .” Tập Bác Niên khàn giọng quát , muốn tới gần cứu Hàn Hàn , Ninh Ngữ Yên mang theo nửa người Hàn Hàn đẩy ra ngoài : “ Anh đừng tới đây , bằng không tôi lập tức buông tay .”
“ Hu hu …Ba , ba …” Hàn Hàn sợ hãi oa oa khóc lớn .
“ Được , được , tôi không tới , cô kéo Hàn Hàn vào trước đi .” Hô hấp của Tập Bác Niên đều mắc kẹt ở cổ họng , từ từ lui người về sau .
Ninh Ngữ Yên kéo Hàn Hàn vào rồi cúi đầu nhìn thằng bé : “ Đứa bé ngoan , con không phải sợ , chỉ cần người đàn bà xấu xa này ૮ɦếƭ , mẹ sẽ thương con thật nhiều .” Cô ta vỗ nhẹ vào Hàn Hàn , không ngờ , một cái vỗ của cô ta , dọa Hàn Hàn run rẩy .
Mặc Tiểu Tịch thấy tầm mắt của cô ta bị phân tán , đột nhiên xông lên , kéo Hàn Hàn qua , đẩy nó về phía của Tập Bác Niên : “ Mau ôm lấy thằng bé .”
Tập Bác Niên nhanh tay nhanh mắt đón được Hàn Hàn , lui khỏi khu vực nguy hiểm .
Lúc quay người , nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch bị Ninh Ngữ Yên túm lấy mái tóc dài kéo tới bên cạnh lan can , hai người đấu đá nhau , Ninh Ngữ Yên dùng sức đẩy Mặc Tiểu Tịch xuống , kết quả ngay cả mình cũng rơi xuống luôn .
“ A…” Hiện trường vang lên một tiếng thét chói tai.
Hai người đều rơi xuống …
Tập Bác Niên cứng ngắc đứng ở đó , một lúc lâu cũng không nhúc nhích , hô hấp và nhịp đập của tim , tất cả đã dừng lại trong khoảnh khắc kia , anh ôm Hàn Hàn , sắc mặt trắng bệch như tro , Mặc Tiểu Tịch ngã xuống dưới , cô đã ૮ɦếƭ , đã ૮ɦếƭ …
Anh không ngừng lui về sau , dường như đang trốn tránh sự thật đáng sợ này .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc