Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 46

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Mặc Tiểu Tịch vạch kế hoạch trong lòng!

"Không phải còn có Tập Bác Niên sao, sau khi trải qua chuyện này, anh ta sẽ không để mặc Hàn Hàn ở một mình với Ninh Ngữ Yên đâu, em có thể nghĩ tới chuyện này, loại người thông minh như anh ta sao có thể không nghĩ tới, lo lắng của em là dư thừa, mau uống sữa đi, sau đó lên giường ngủ một giấc." Thiên Dã an ủi cô.
Trong lòng Mặc Tiểu Tịch cũng biết Thiên Dã nói có lý, nhưng vẫn không yên tâm, cô uống hết sữa trong tay, nói với Thiên Dã: "Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừ!" Thiên Dã mỉm cười, anh cũng biết, có chuyện, không phải anh an ủi mấy câu, là có thể khiến cô yên tâm.
Mặc Tiểu Tịch đi vào phòng, nằm trên giường, trong đầu đều là Hàn Hàn, rất khó mới ngủ được, sau khi mơ thấy cảnh Hàn Hàn bị Ninh Ngữ Yên ***, đầy đất đều là máu tươi, hù cô thức giấc, ngồi dậy, thở hổn hển, trong bóng tối, mồ hôi lạnh đã làm ướt lưng cô, trán, lòng bàn tay, tất cả đều dính mồ hôi ẩm ướt.
Giấc mộng vừa rồi rất đáng sợ, cũng rất chân thực, giống như thật sự sẽ xảy ra...
Không, cô sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, cô tuyệt đối không cho phép, một lúc sau, cô ngẩn người dựa vào giường, không còn buồn ngủ nữa, xem ra, cô phải nhanh chóng đoạt Hàn Hàn về, cô không yên tâm để con trai ở chung với một người phụ nữ nguy hiểm như thế.
Trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Khi Mặc Tiểu Tịch chạy tới bệnh viện, Tập Bác Niên đã cho Hàn Hàn xuất viện, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mát.
Thiên Dã đã quay lại tiến hành quay phim, đạo diễn bên kia tức đến giậm chân, không ngừng gọi điện thoại cho anh và Tô Lộ Di.
Hai ngày liên tiếp, Mặc Tiểu Tịch đều ngẩn người ở trong nhà, cũng không nhận được tin Tô Lộ Di kêu cô trở về làm việc lần nữa, thầm nghĩ, cô và Thiên Dã đang xảy ra chuyện như vậy, không biết còn để cô diễn bộ ca kịch đó không.
Mà phương diện phản ứng tin tức ở trên TV, thật sự khiến tất cả mọi người có chút ngạc nhiên, tuy rằng đại đa số người cũng không thích và đồng ý quyết định qua lại Thiên Dã và Mặc Tiểu Tịch, cũng có một phần nhỏ tỏ vẻ ủng hộ quyết định của thần tượng, danh tiếng của Mặc Tiểu Tịch cũng từ sự kiện này mà tăng lên rất nhiều, về phần lời nói của cô và ba nam diễn viên kia ai mới là thật, rất nhiều người tin Mặc Tiểu Tịch, bởi vì bên cạnh có bạn trai tốt, tuấn tú và giàu có như vậy không chọn, lại chọn ba tên đàn ông không ra gì, điều này có chút không hợp lý.
Tên của Mặc Tiểu Tịch, và ảnh chụp phía trước tuyên truyền của Thiên Sứ Đêm, bị người ta bàn luận, không ngờ sau trò hề này, người có lợi cuối cùng, lại là Mặc Tiểu Tịch.
Tô Lộ Di vui mừng, lập tức chạy tới căn hộ: "Tiểu Tịch, lần này chúng ta vì hoa mà được phúc, cô có biết bây giờ tên của cô được xếp hạng là hấp dẫn sự tìm kiếm nhất không, lúc này chúng ta phải thừa dịp truy kích."
"Tôi cũng không ngờ tới điều đó." Mặc Tiểu Tịch vừa vui vừa lo lắng: "Nhưng cứ như vậy, có phải ảnh hưởng rất lớn tới Thiên Dã không?"
"Ừ thì..., ít nhiều gì sẽ có, cũng may, không tồi tệ như tưởng tượng của tôi." Đối với sự thật trước mắt, Tô Lộ Di không thoả mãn lắm, nhưng không cách nào thay đổi: "Từ mai trở đi, cô cứ tiếp tục việc diễn tập, tôi có linh cảm, nhờ gió đông lần này, bộ ca kịch nhất định sẽ nổi, cô phải nỗ lực thật nhiều."
Mặc Tiểu Tịch mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Tập Bác Niên bỏ tờ báo xuống, cười nhẹ, cô không có chuyện gì, anh rất yên tâm.
Thích Tân Nhã thì tức đến mức muốn lật ngược cái bàn, cô ta ngược lại giúp Mặc Tiểu Tịch ngồi lên vị trí cao nhất, bây giờ Mặc Tiểu Tịch gặt hái được tình yêu, trên sự nghiệp cũng lên như diều gặp gió, mà chuyện này đều dựa vào sự trợ giúp của mình.
Sau khi Ninh Ngữ Yên trở về từ bệnh viện, luôn ngây ngồi ở trong phòng, ngày thứ hai Tập Bác Niên và Hàn Hàn về nhà, cô ta cũng không ra khỏi cửa, vết rạn của hôn nhân đã càng ngày càng lớn.
Bây giờ Tập Bác Niên đi làm đều dẫn Hàn Hàn đến công ty, kêu thư ký trông nom giúp anh, anh không muốn mỗi ngày đều mang theo trái tim lơ lửng đi làm.
Bây giờ chuyện gì Ninh Ngữ Yên cũng có thể làm được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, mà tỉ lệ này dùng trên người Hàn Hàn, lại rất cao, anh không dám lấy an toàn của con trai ra mạo hiểm, phiền một chút dù sao cũng hơn so với gặp chuyện không may.
(Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc.
-"nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng sảy ra cao/ nhiều lần
-"vạn nhất" nghĩa là "lỡ như, chẳng may,..". )
Hàn Hàn không hiểu tại sao bây giờ ngày nào ba cũng ngủ chung với nó, ăn sáng với nó, còn dẫn nó tới công ty, nhưng có thể ở cùng với ba mỗi ngày, nó rất vui!
Trên dưới nhà họ Tập đều đang đồn, tin tức Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên muốn ly hôn, đã mấy ngày bọn họ không gặp mặt, đưa đồ ăn lên, Ninh Ngữ Yên cũng không ăn, ngồi một mình, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tiểu thư, cô ăn một chút đi, cứ như vậy, sao cơ thể có thể chịu được."
"Tiểu Vân, chẳng qua là tôi không cam lòng! Ninh Ngữ Yên tôi vì anh ta mà trả giá biết bao nhiêu thứ, bây giờ anh ta muốn bỏ thì bỏ tôi, đúng là vô tình vô nghĩa." Ninh Ngữ Yên nghiến răng nói.
"Tôi nghĩ, không chừng là nói dỗi thôi, qua một thời gian sẽ tốt lên." Tiểu Vân an ủi cô ta.
"Không, sẽ không tốt lên, trạng thái bây giờ đã trở thành một mất một còn, anh ta vô tình với tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn, cô thu dọn đi, lát nữa chúng ta về Đài Loan." Nếu cô trở nên bất hạnh, Tập Bác Niên anh cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn.
Tiểu Vân sợ hãi: "Cô muốn quấy rầy tới lão gia sao? Cứ như vậy, ông ấy cũng sẽ biết chuyện của Hàn Hàn, đến lúc đó mọi chuyện càng khó xử lý hơn."
"Đã không còn đường xoay chuyển." Trong mắt của Ninh Ngữ Yên bỗng nhiên hiện lên vẻ ác độc: "Anh ta muốn ly hôn, tôi sẽ khiến sự nghiệp của anh ta bị cắt ngang, không có nhà họ Ninh chúng tôi, sự nghiệp của anh ta lấy đâu ra huy hoàng như ngày hôm nay, tôi muốn nói cho anh ta biết, Ninh Ngữ Yên tôi không phải người phụ nữ kêu thì đến, đuổi thì đi."
"Vâng, tiểu thư, tôi đi chuẩn bị một lát." Tiểu Vân cũng khuyên không được Ninh Ngữ Yên, nhưng cô ta chỉ là người giúp việc, cũng chỉ có thể nghe theo lệnh.
Một tuần sau.
Diễn tập Thiên Sứ Đêm vô cùng suông sẻ, vé tham dự đã bán hết toàn bộ, mặc kệ người khác ôm suy nghĩ gì tới mua, cũng đều không quan trọng, quan trọng là công ty kiếm được tiền.
Sau khi Tập Bác Niên về nhà, biết tin Ninh Ngữ Yên và tiểu Vân đã rời đi vào buổi chiều, lập tức đoán được, là đến Đài Loan tìm viện binh, hừ, đây cũng là con át chủ bài cuối cùng trong tay cô ta.
Yên tâm, anh nhất định sẽ toàn lực đáp lại, đừng tưởng rằng anh sợ con cáo già kia, chọc giận anh, không phải chuyện nhỏ, cùng lắm là lưỡng bại câu thương.
(Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.)
Hôm nay, Tô Lộ Di mang theo một tấm thiệp mời, hùng hổ bước vào: "Tiểu Tịch, tuần sau, Lưu tổng của công ty nước hoa làm một buổi tiệc, mời cô tham dự, nói không chừng, cô đã bị anh ta nhìn trúng, bọn họ là công ty phát ngôn lớn, cô phải biết nắm bắt cơ hội."
Mặc Tiểu Tịch nhận thiệp mời, im lặng suy nghĩ một lúc, hỏi: "Buổi tiệc đêm đó, tất cả những người trong giới thương nhân đều đi sao?"
"Chắc là vậy! Thế nào?" Tô Lộ Di mơ hồ đoán được tâm tư của cô, nhưng giả bộ không biết hỏi.
"À, không có gì, đến lúc đó tôi sẽ đi tham dự." Mặc Tiểu Tịch cười khẽ nói, trong lòng cô có một kế hoạch, có lẽ thừa dịp này, cô có thể đoạt lại Hàn Hàn.
Ông Ninh tới!

Tô Lộ Di cười, trong lòng có chút suy tư, Mặc Tiểu Tịch sẽ không làm bậy chứ, buổi tiệc tối hôm đó, nhất định Tập Bác Niên cũng sẽ đi, dĩ nhiên, cũng dẫn theo bà xã của anh.
Tuy rằng Thiên Dã đã công bố quan hệ của bọn họ, nhưng thực ra Mặc Tiểu Tịch dường như không có ý với Thiên Dã, ngược lại có chút vướng víu không rõ với Tập Bác Niên, chuyện này chạy không khỏi tầm mắt của cô ta.
Chỉ mong, đừng có sai lầm gì nữa!
Ninh Ngữ Yên trở về Đài Loan, nói với Ninh Hải Thành là Tập Bác Niên muốn ly hôn với cô ta.
"Cái gì? Nó muốn ly hôn với con? Tại sao, không phải tình cảm của các con luôn rất tốt sao. hơn nữa còn có Hàn Hàn, sao thoáng chốc lại muốn ly hôn? Cho dù có phụ nữ bên ngoài, cũng không nên ầm ĩ đến việc ly hôn, đàn ông thỉnh thoảng gặp dịp mua vui cũng khó tránh khỏi." Ninh Hải Thành kinh ngạc đứng lên, trận bện*** mấy hôm trước, khiến cho bây giờ ông ta phải chống gậy mà đi.
"Ba, ba đừng nóng nảy, để con từ từ nói cho ba nghe." Ninh Ngữ Yên bước qua đỡ ba mình, cùng nhau ngồi xuống: "Ba, có một chuyện, con muốn nói thật với ba, hy vọng ba nghe xong, sẽ không giận con."
"Con nói đi! Ba sẽ mang bộ xương già này ra chịu đựng." Ninh Hải Thành tự giễu nói.
Ninh Ngữ Yên hơi do dự suy xét một lúc, sớm hay muộn gì cũng phải nói, cô ta *** môi và nói: "Thực ra, Hàn Hàn không phải là do con sinh."
Đôi mắt của Ninh Hải Thành phút chốc mở to, huyết áp tăng lên, chỉ vào cô ta: "Con...con nói lại lần nữa xem?"
Tin này đối với ông ta thật sự rất bất ngờ, rất K**h th**h, ông ta yêu thương cháu ngoại như vậy, nhưng lại không phải là con gái mình sinh ra, là một đứa con hoang!
Ninh Ngữ Yên thấy ba tức đến thành ra như thế, nói: "Con cũng không còn cách nào khác mới làm vậy, năm đó là do con bị bắt buộc."
"Vậy con nói mau, rốt cuộc Hàn Hàn là ai sinh?" Ninh Hải Thành dùng sức gõ cây gậy xuống đất, tiếng gầm thét giận dữ vô cùng chấn động.
Trong lòng Ninh Ngữ Yên có chút sợ hãi, vẫn kiên trì nói ra: "Là Mặc Tiểu Tịch năm đó ở nhà họ Tập, lúc cô ta mang thai, con sợ địa vị của con bị uy hiếp, vì thế con mới nghĩ tới dùng chiêu giả bộ mang thai, sau khi cô ta sinh đứa bé thì ςướק đi, cho đến bây giờ, con cho rằng không ai biết chuyện này, kết quả, bây giờ người phụ nữ kia đã trở lại, cô ta và Niên đều biết, con không cẩn thận đập trúng Hàn Hàn, anh ta nhân cơ hội này ly hôn với con." Cô ta trình bày sự thật một cách đơn giản lại cho ba mình nghe.
Sau khi nghe xong, Ninh Hải Thành vừa tức giận vừa đau lòng nói: "Con thật hồ đồ, con gái của ta, con thật hồ đồ, trên thế giới này, có tường nào không bị gió lùa, con cho rằng con đã nắm hết tất cả trong lòng bàn tay, nhưng thực ra, nó còn nắm nhiều hơn con, Tập Bác Niên là một người khôn ngoan, nói không chừng lúc con giả bộ mang thai, nó đã biết."
"Ba, bây giờ con nên làm gì đây, ba sẽ giúp con chứ?" Ninh Ngữ Yên kéo tay ba mình, đáng thương nói.
Trong lòng Ninh Hải Thành bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện đã tới nước này, ba không giúp con, còn có thể giúp ai, trước đó con không nên nuôi dưỡng đứa con của người khác, chẳng lẽ còn định để con của người khác tới thừa kế di sản của nhà họ Ninh chúng ta sao, con còn nói con không hồ đồ, không ngu ngốc không."
Lúc đó Ninh Ngữ Yên chỉ muốn trói chân Tập Bác Niên, cô ta đâu có nghĩ nhiều như vậy.
"Hàn Hàn nhất định không thể giữ lại." Mặt Ninh Hải Thành phủ đầy nếp nhăn, đôi mắt sắc bén giống như chim ưng, có sát khí.
"Ba..." Ninh Ngữ Yên kêu lên, cô ta vô cùng khó xử, Hàn Hàn ở chung với cô ta hai năm, ít nhiều gì cũng có tình cảm, cô ta không muốn làm hại Hàn Hàn, cũng không ra tay được.
"Đừng có lòng nhân từ của đàn bà, nếu không con sẽ không có gì cả, cứ vậy đi, ba cùng con trở về một chuyến, ba sẽ nói chuyện với nó, được không?" Ninh Hải Thành chuyển đề tài, nói.
"Được." Ninh Ngữ Yên cười khẽ, nếu ba có thể giúp cô xoay chuyển, dĩ nhiên không có gì tốt hơn.
Tập thị.
"Ba, có phải ba cãi nhau với mẹ không, cho nên mẹ mới bỏ đi?"Hàn Hàn leo lên đù* Tập Bác Niên, ôm cổ anh hỏi.
"Sao? Con nhé mẹ?" Tập Bác Niên thả cây Pu't trong tay xuống, ôm cơ thể nhỏ bé kia vào trong lòng.
Hàn Hàn cúi đầu suy nghĩ: "Đã lâu con không nhìn thấy mẹ, con hơi nhớ mẹ." Trước đây ngày nào cũng có thể gặp mặt, bỗng nhiên đi mất không thấy nữa, nó không thích ứng kịp.
Tập Bác Niên vuốt tóc con trai: "Hôm nay ba dẫn con đi gặp dì chịu không?"
"Vâng ạ, vâng ạ." Hàn Hàn nghe có thể gặp Mặc Tiểu Tịch, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rủ, trở nên sáng ngời.
Sau khi tan việc, Tập Bác Niên gọi đến căn hộ, không ai nhấc máy, dẫn Hàn Hàn tới dưới lầu công ty điện ảnh và truyền hình.
Mãi đến tối, cũng không nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đi ra, Hàn Hàn ngẩng đầu nhìn Tập Bác Niên: "Ba, dì ở đây thật sao?"
"Thực ra, ba cũng không chắc chắn, hay hôm nay mình về trước đi, ba dẫn con đi ăn bánh ngọt, được không?" Tập Bác Niên nhìn thấy thằng bé có chút thất vọng, vội vàng dỗ dành nói.
Hàn Hàn đưa đầu đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài không có ai, chán nãn ngồi lại: "Vậy cũng được!" Thằng bé nghĩ, hôm nay dì sẽ không tới.
Tập Bác Niên khởi động xe rời đi, ở phía sau anh, Mặc Tiểu Tịch và Tô Lộ Di cùng nhau đi ra từ bên trong, Mặc Tiểu Tịch theo bản năng liếc nhìn chiếc xe đã chạy đi xa, là nhìn nhầm sao? Hình như là xe của Tập Bác Niên.
Một tuần sau.
Ninh Hải Thành và con gái trở về nhà họ Tập, người giúp việc gọi điện thoại cho Tập Bác Niên, nói cho anh biết chuyện này, hôm nay Tập Bác Niên định dẫn Hàn Hàn đi tham dự một buổi tiệc, thời gian còn sớm, trở về một chuyến cũng không sao.
Về nhà, đã lâu Hàn Hàn không gặp mẹ, hớn hở chạy tới: "Mẹ, mẹ về rồi à."
Ninh Ngữ Yên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đó, thật sự không có cách nào ghét bỏ: "Ừ, về rồi, ông ngoại cũng tới."
Hàn Hàn nhìn ông lão bên cạnh, lễ phép nói to: "Chào ông ngoại!"
Ninh Hải Thành mỉm cười: "Hàn Hàn rất ngoan, hôm nay mặc đồ đẹp như vậy, là muốn ra ngoài với ba sao?" Ông ta nhìn thấy bộ lễ phục nhỏ của Hàn Hàn, lên tiếng hỏi.
"Vâng, tối nay Lưu tổng có một bữa tiệc, con thấy Hàn Hàn ở nhà một mình buồn chán, cho nên dẫn thằng bé đi chung." Tập Bác Niên giành mở lời, hai cha con giả dối này tới đây lần này khẳng định không có ý tốt.
"Thì ra là vậy! Ngữ Yên, con mau thay quần áo, đi chung với Bác Niên, vợ không đi, còn ra sao nữa." Ninh Hải Thành mỉm cười hối thúc nói.
Ninh Ngữ Yên xoay người lên lầu, Tập Bác Niên cũng không nói gì, đi tham dự một bữa tiệc với anh, là quan hệ của bọn họ có thể vãn hồi sao, cô ta muốn đi, thì để cô ta đi.
20 phút sau, Ninh Ngữ Yên từ trên lầu đi xuống, thay một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tóc vấn lên gọn gàng, cô ta bước qua, nắm tay Hàn Hàn: "Chúng ta đi chung với ba nhé."
"Tốt quá!" Hàn Hàn không hiểu tính toán của người lớn, còn tưởng rằng ba mẹ đã hoà lại.
Tập Bác Niên cũng không tỏ vẻ gì, đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng Ninh Ngữ Yên vô cùng vui vẻ, vẫn là ba lợi hại, đôi ba câu đã chế ngự được anh, nếu có thể hợp lại,dĩ nhiên cô ta cầu còn không được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc