Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 40

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Một đêm nhiệt tình như lửa!

Ông ta nhìn thấy một người phụ nữ vùi đầu ở trong lòng một người đàn ông, không nhìn thấy dung mạo của cô, chỉ biết dáng vẻ của cô dường như rất khó chịu.
Mà người đàn ông bị người phụ nữ kia ôm lấy, ông ta nhận ra, đã dẫn khách hàng đến đây chơi rất nhiều lần, nhưng anh chưa bao giờ hát, ông chủ khiêm tốn lên tiếng: "Tập tổng, ở đây xảy ra chuyện gì sao?" Ông ta nhìn thoáng qua người phụ nữ ghé vào người anh.
"À, không có gì, cô ấy là bạn của tôi, cô ấy uống say, kêu tôi tới đón cô ấy." Tập Bác Niên cười nhạt nói, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, giống như chuyện xảy ra ở đây chính là như vậy.
Ba người đàn ông kia bắt đầu nóng nảy, thịt đến miệng lại chạy mất, điều này làm sao có thể làm cho bọn họ cam tâm.
"Anh là ai, cô ấy là bạn của chúng tôi, hiện tại cơ thể của cô ấy không thoải mái, chúng tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện, anh đừng ở đây quấy rối."
"Đúng, ở đây có rất nhiều người nhìn thấy, chúng tôi đi chung với cô ấy."
"Tiểu Tịch, không phải đầu cô bị choáng sao, chúng tôi dẫn cô đi bệnh viện."
Bọn họ muốn bước lên ςướק người, bọn họ có ba người, tại sao phải sợ một mình anh, hôm nay là một ngày tốt, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tay.
Tập Bác Niên ôm Mặc Tiểu Tịch né tránh, sau đó nói với mấy vị bạn hữu trước mặt: "Các người đi trước đi, chơi cho thoả thích, bàn này tôi sẽ thanh toán, đừng tiết kiệm tiền dùm tôi."
"Tiên sinh, anh đừng chơi xấu, nếu cô ấy có sơ xuất gì, anh chịu trách nhiệm đó."
Tập Bác Niên mặc Tây trang cũng có thể cảm nhận nhiệt độ nóng hổi của cô, cô bị bỏ thuốc rồi! Thật là, nếu anh không tới, có phải cô bị mấy thằng tôm tép kia ăn sạch rồi không.
"Tôi chịu trách nhiệm! Cô gái này, tôi muốn dẫn đi, có bản lĩnh, đến ςướק đi." Anh ôm cô rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Ba người đàn ông kia đương nhiên sẽ không dừng tay, cũng đi theo ra ngoài, chặn Tập Bác Niên lại ở bên đường.
"Nói thẳng với anh, cô gái này là con mồi của chúng tôi, mau để cô ấy xuống, chúng tôi có thể tha cho anh một mạng, nếu không, hôm nay anh sẽ gặp xúi quẩy." Bọn họ có ba người, xung quanh lại không có ai, nói chuyện vô cùng kiêu ngạo.
Tập Bác Niên nở nụ cười lạnh: "Nghe ra hình như muốn đánh nhau."
"Nếu sợ thì đưa cô ấy cho tôi, sau đó cút đi, kết quả của anh hùng cứu mỹ nhân rất thê thảm." Bọn họ mỉm cười, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
"Mặc dù tôi rất ít khi đánh nhau với người khác, nhưng chưa từng đánh thua, có thể thử một chút." Tập Bác Niên nói xong, để Mặc Tiểu Tịch xuống ven đường.
Mấy người đàn ông kia xanh mặt, vốn chỉ muốn doạ anh, không ngờ anh lại không sợ, kết quả đánh nhau, bất luận thắng hay thua, đều sẽ bị thương.
Nhưng đã như vậy, bọn họ cũng chỉ biết ứng chiến, bằng không có vẻ ba người bọn họ đều sợ một mình anh.
"Có bản lĩnh thì tới con hẻm phía trước đánh, bây giờ hối hận còn kịp."
"Ha ha, tao chỉ sợ đến lúc đó người hối hận chính là tụi bây, nếu không muốn đánh, bây giờ có thể cút đi."
Làm hổ giấy lúc gặp phải lão hổ, kết quả có nghĩ tưởng tượng được.
10 phút sau, trong hẻm nhỏ truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, làm cho người nghe sởn tóc gáy.
Tập Bác Niên sửa lại cổ tay áo có đính kim cương, đi ra đường ôm lấy Mặc Tiểu Tịch, đặt vào trong xe, trên đường đi, thầm nghĩ đưa cô đến bệnh viện hay khách sạn tốt hơn.
Cuối cùng, vẫn quyết định đi khách sạn.
Được rồi, anh thừa nhận anh có ý nghĩ không chính đáng, nhưng lại không có chút cảm giác hổ thẹn.
"Nóng, nóng..." Mặc Tiểu Tịch kéo quần áo của mình, cả người nóng không chịu nổi, hơn nữa còn nảy ra một cảm giác khiến cho người ta khó có thể nói bằng lời, rất muốn được phóng thích, cô biết mình bị bỏ thuốc nên mới như vậy, nhưng lúc cô kiềm chế tác dụng của thuốc, thật sự rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Ý thức cũng từ từ cạn kiệt, không biết mình đang ở đâu, cũng không biết người bên cạnh là ai.
Tập Bác Niên thấy cô muốn *** trong xe, vội vàng đè tay cô lại: "Này, không thể cởi ở đây." Anh cũng không muốn ôm một người như vậy vào khách sạn.
Tay anh đặt lên cơ thể cô, khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái, hơi thở mang theo mùi nam tính dày đặc, làm cho cô muốn dựa vào gần hơn, cô kéo tay anh, đặt lên môi, đưa lưỡi ***, lại dùng mặt cọ xát, sau đó đặt lên người mình.
"Ư..." Cô khẽ ***, đôi mắt như tơ, cơ thể nặng nề phập phồng, hai chân xoắn vào nhau, gợi cảm và nóng bỏng đến mức làm cho đàn ông phun máu mũi.
Tập Bác Niên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ như thế của cô, cơ thể nhanh chóng nổi lên phản ứng, thiếu chút nữa lái xe không được, anh dùng sức hít thở: "Mặc Tiểu Tịch, em cứ như vậy, tôi sẽ không kiềm chế được, mẹ nó, bọn họ cho em uống bao nhiêu thuốc." Thật không dám tin, dáng vẻ này của cô hiện ra trước mặt những người đàn ông khác, sẽ thế nào.
Hôm khác, anh phải kêu người mang ba tên kia chặt cho chó ăn.
Cuối cùng cũng đến khách sạn, Tập Bác Niên ôm cô vào phòng, dọc trên đường đi, cô luôn giống như con bạch tuột quấn lên người anh.
Anh đặt cô xuống giường, cô lập tức quấn lấy anh, điên cuồng hôn lên mặt, lên cổ anh, sau đó dứt khoát đè lên người anh, xé áo sơ mi của anh ra, làm mưa làm gió trên người anh.
"Được rồi, coi như tôi làm thuốc giải cho em một lần, ngày mai đừng quên cảm ơn tôi." Tập Bác Niên vui vẻ tận hưởng sự phục vụ nhiệt tình như lửa của cô, hơi thở nặng nề.
Hai tay của cô mò xuống dưới, sờ soạng vào chỗ nào đó ở đũng quần của anh, kéo dây nịt của anh ra, nhiều lần anh đã kinh ngạc bởi sự can đảm và nhiệt tình của cô, đúng là một con yêu tinh.
Trong phòng, tràn đầy cảnh xuân, đắm chìm và đam mê, một lần rồi đến một lần đi đến Thiên Đường.
Cuối cùng, cô mệt mỏi ngã xuống giường, nặng nề ngủ thiếp đi, trên giường phủ đầy mùi vị ***.
Ở một chỗ khác, ba người đàn ông kia được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, thương thế của bọn họ không nghiêm trọng lắm, gọi điện thoại cho Thích Tân Nhã: "Mặc Tiểu Tịch trốn thoát rồi."
"Cái gì? Các người kém quá đó, ba người mà cũng để cô ta chạy trốn." Thích Tân Nhã đang chơi ở quán bar, vô cùng tức giận.
"Vốn đã thuận lợi, không ngờ lại có một người đàn ông xuất hiện, dẫn cô ta đi, ba chúng tôi đều bị anh ta đánh gãy xương."
"Đúng là một đám vô dụng, ba người mà đánh không lại một người, nói mà không biết xấu hổ, biết người đàn ông kia là ai không?"
"Chúng tôi không biết, nhưng có chút quen mặt, nghe ông chủ của KTV gọi anh ta là Tập tổng, dáng dấp không tệ, mặc Tây trang đeo caravat, bộ dạng rất có tiền."
"Đủ rồi, đủ rồi..." Thích Tân Nhã cắt ngang lời nói của anh ta: "Cứ như vậy đi, sau này đừng tìm tôi nữa."
Cô ta cúp máy, để điện thoại lên bàn, Tập tổng? Chẳng lẽ là anh rễ?
Lần này đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, sao anh rễ lại đến đó, cô ta có nên nói với chị họ không, hay là thôi đi, đây là chủ ý của cô ta, cũng là cô ta làm hư, đến lúc đó không khéo còn bị chị họ mắng một trận.
Mặc Tiểu Tịch ơi là Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc cô là cái gì đầu thai, sao số mệnh lại cứng như vậy, cô ta uống một hơi cạn sạch Whisky trong ly, sự giận dữ nhanh chóng bùng nổ.
Ngày thứ hai.
Mặc Tiểu Tịch mở mắt ra từ trong giấc ngủ sâu, nhìn thấy người đàn ông ngủ bên cạnh mình, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trước kia em cũng chỉ là món đồ chơi của tôi!

"Bốp..." Mặc Tiểu Tịch đánh xuống trong lúc Tập Bác Niên đang ngủ.
Tập Bác Niên bị đau đớn trên mặt đánh thức, thấy Mặc Tiểu Tịch đang giận dữ nhìn anh, không vui nói: "Sáng sớm em làm gì vậy, có phải điên rồi không?"
"Tên khốn nạn, Biến th', vô lại này, anh lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn." Mặc Tiểu Tịch cầm gối trên giường, đánh Tập Bác Niên loạn xạ, lông ngỗng bên trong bay ra, làm cho đầy giường đều là lông ngỗng, bay tứ tung trong không khí, rơi xuống lả tả.
Tập Bác Niên nắm lấy tay đang tấn công của cô, ngồi dậy, giật đi chiếc gối: "Em không cảm ơn tôi thì thôi, còn nói tôi chiếm lợi của em, tôi còn chưa thu phí giải thuốc cho em đó, nếu không phải tôi, em đã bị ba tên đàn ông kia ăn trước giết sau rồi, tôi có lòng tốt giúp em, em lại lấy oán trả ơn, lấy ơn báo oán, thế giới này đúng là không có thiên lý." Anh ra vẻ vô tội nói.
"Vậy sao anh không đưa tôi đến bệnh viện? Sao lại dẫn tôi đến khách sạn, rõ ràng là có mưu đồ xấu, nói toạc ra chính là tôi chạy khỏi miệng chó, lại ***ng tên ác lang như anh." Mặc Tiểu Tịch sẽ không ngu ngốc mà tin tưởng lời nói của anh.
Tập Bác Niên đã khoác da sắc lang trên người, sẽ bỏ qua cơ hội này sao, đánh ૮ɦếƭ cô cũng không tin, nếu cô sớm biết như vậy, có ૮ɦếƭ cô cũng không cầu cứu anh.
"Mặc Tiểu Tịch, từ lúc nào em trở nên chanh chua như vậy, không phân rõ tốt xấu, là tự em nhào đến trước, tôi đã cố gắng chống cự, ai ngờ em lập tức nằm lên người tôi, tôi sợ đến bệnh viện sẽ bị mất mặt, cho nên mới dẫn em tới khách sạn, ai dè lại thành ra thế này." Tập Bác Niên không đỏ mặt không thở gấp nói.
"Tôi tin anh mới là lạ." Mặc Tiểu Tịch đỏ mặt phản bác, những chuyện sau đó của hôm qua, cô thật sự không nhớ rõ.
"Em có thể không tin, vậy bây giờ làm thì cũng đã làm, còn có thể thế nào, nếu em cảm thấy tôi bị thiệt, cùng lắm là tôi làm với em thêm một lần." Anh cười vô cùng tà ác.
"Anh đi ૮ɦếƭ đi..." Mặc Tiểu Tịch la lớn rồi đá anh ra.
Không ngờ bị anh bắt lấy đôi chân trần, kéo tới Dưới *** anh, chỗ đó không cẩn thận ***ng vào nhau, khiến cho mặt của Mặc Tiểu Tịch hồng như trái cà chua: "Anh...anh, buông tôi ra." Cô vùng loạn hai chân, muốn hất tay anh ra.
"Em đang dụ dỗ tôi sao? Dù sao tôi cũng đã bị em khi dễ cả đêm, cũng không quan tâm cho em được như ý thêm lần nữa."
Anh ngồi xuống, giữ chặt eo cô, đè cô xuống, phút chốc đi vào trong cơ thể cô, cả người anh cảm thấy thoải mái khó nói nên lời, tựa vào trên vai cô: "Thế nào, sướng không?"
"Bỉ ổi, bỉ ổi, đê tiện vô sỉ." Mặc Tiểu Tịch tức đến sắp hộc máu, cô vốn không đấu lại anh.
"Mắng tốt lắm, rất phù hợp với tình hình lúc này, vậy thì bỉ ổi lên một chút cũng tốt." Anh cúi đầu ngậm chặt quả anh đào thơm ngon của cô, *** giống như một đứa trẻ.
"Tập Bác Niên, tên lưu manh này, đứng lên mau, đứng lên." Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch từ từ căng ra, nóng lên, vừa tức vừa thẹn, nếu bây giờ trên tay cô có một con dao, cô sẽ đâm ૮ɦếƭ anh.
Tập Bác Niên ngẩng lên, *** khóe miệng: "Mùi vị không tệ, nếu lần sau em lại nói tôi lưu manh, thì tôi sẽ biểu hiện cho em xem."
"Anh..." Mặc Tiểu Tịch nghiến răng, muốn mắng, nhưng sợ cứ như vậy cả ngày cũng không xuống giường được, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: "Anh không đi làm sao, tôi phải về nhà, đứng lên đi."
"Hôn tôi một cái."
"Anh mơ đi."
Anh nói nhanh, cô từ chối cũng nhanh.
Đôi mắt của Tập Bác Niên sáng lên, bắt đầu trở nên nguy hiểm: "Thật sao? Vậy cũng chỉ có thể thực hiện bản sắc lưu manh cho tốt." Anh nâng eo, tiến về phía trước.
"Đừng...Tôi hôn, tôi hôn được chưa?" Mặc Tiểu Tịch nhanh chóng hôn lên má anh một cái: "Vậy được rồi chứ, anh đừng có được voi đòi tiên."
"Nói em yêu tôi."
Mặc Tiểu Tịch ngẩn người nhìn anh: "Tôi không yêu anh, anh Tra t** tôi đến ૮ɦếƭ cũng được." Cô phá huỷ đường lui của mình và anh, ૮ɦếƭ cũng sẽ không nói yêu anh.
Cô quay đầu đi, vô cùng kiên quyết!
"Không muốn nói thật sao?" Tập Bác Niên quay mặt cô qua.
"Anh muốn nghe lời nói dối không?" Mặc Tiểu Tịch hỏi lại, nếu cô thừa nhận, cô còn gì nữa chứ.
"Tôi muốn nghe, nói dối cũng muốn nghe." Tập Bác Niên cười nói.
"Cho dù tôi có nói dối, cũng không muốn nói với anh, anh là cái thá gì, đáng giá để người ta yêu sao, dù tôi có ૮ɦếƭ, cũng sẽ không yêu anh, anh dẹp bỏ ý nghĩ này đi, đừng để lòng hư vinh bành trướng quá mức." Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy anh cười như không có gì, trong lòng càng thêm giận dữ.
Cô giận anh luôn làm theo ý mình, cho dù nói yêu, cũng là dáng vẻ không quan tâm như vậy.
Tập Bác Niên bị cô khuấy động có chút đau lòng, anh buông cô ra, xoay người xuống giường: "Em tưởng tôi rất thích em nói yêu tôi sao? Tôi muốn phụ nữ, loại gì không có, đừng nghĩ bây giờ tôi thích em mà vênh váo lên mặt, trước kia em cũng chỉ là món đồ chơi của tôi."
Tim của Mặc Tiểu Tịch đột nhiên đau đớn dữ dội, đây mới là lời nói thật của anh: "Đồ chơi! Đúng vậy, trước kia tôi là món đồ chơi của anh, anh muốn giẫm thì giẫm lên, anh muốn huỷ hoại thì hủy hoại, sau này tôi sẽ không làm, không bao giờ làm nữa." Mấy chữ đồ chơi này, giống như một cây châm, tàn nhẫn, không chút lưu tình đâm vào tim cô.
Cô cắn môi, nhặt quần áo dưới đất lên, im lặng mặc vào, đời này, nếu cô còn có một chút quan hệ với người đàn ông này, cô cũng tự mình coi thường mình.
*** đau đớn không cách nào thở được, cô cầm giày, không kịp mang vào, bước nhanh về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Nước mắt, lúc cô đi tới cửa, không kiềm được chảy xuống.
Tập Bác Niên hối hận về những lời nói vô tình của mình, biết rõ cô kị hai chữ kia, còn nóng nảy đầu óc rồi nói ra miệng, tổn thương cô.
Rốt cuộc anh đang làm gì, chờ anh nhanh chóng mặc quần áo đuổi theo, đã không thấy cô đâu nữa!
Trái tim trống rỗng đau đớn, từng chút từng chút lan ra đáy lòng anh.
Mặc Tiểu Tịch gọi xe trở về căn hộ, vừa đến nhà đã trốn vào phòng, ngã xuống giường, thì ra người ngu ngốc nhất luôn là cô, yêu anh là chuyện ngu ngốc nhất đời này của cô, kết quả mất cả thân xác lẫn trái tim, ngay cả con trai cũng bị ςướק mất.
Nước mắt từ trong vành mắt chảy ra, không cách nào ngừng được.
Mấy ngày nay Thiên Dã đi vùng khác quay phim, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không thể trở về, đêm hôm qua, anh gọi điện thoại về nhà, gọi thế nào cũng không thông, lòng lập tức nóng như lửa đốt, vừa gấp gáp lên máy bay trở về, vừa gọi điện thoại cho Tô Lộ Di, hỏi Mặc Tiểu Tịch ở đâu, không ngờ cô ta cũng không biết, chỉ nói, hôm qua là buổi diễn tập đầu tiên.
Lúc này, Mặc Tiểu Tịch đang khổ sở khóc ở trên giường, nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, làm bộ như đã ngủ.
Thiên Dã đẩy cửa phòng cô ra, nhìn thấy cô đang ngủ, lòng cũng thả lỏng xuống.
Anh ngồi vào bên cạnh giường của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô: "Này..., Mặc Tiểu Tịch, sao em ở nhà lại không nghe điện thoại, muốn hù ૮ɦếƭ anh phải không hả?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc