Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 39

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Ai cũng có mưu đồ riêng!

"Chị họ, em không nhìn nhầm, đây là xe của anh rễ." Thích Tân Nhã dè dặt nói, ban nãy, bọn họ không đi qua đây, cho nên không thấy.
Haizz, lớn chuyện rồi.
Thích Tân Nhã có ngu cũng biết xe của anh rễ xuất hiện ở đây để làm gì, phải biết rằng bọn họ vừa mới đấu với con tiện nhân Mặc Tiểu Tịch một trận.
Anh rễ cũng ở đó? Những lời lúc nãy bọn họ nói, không phải anh ta đều nghe được chứ!
Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên vô cùng khó coi, nhớ tới những lời giống như nói đùa của Mặc Tiểu Tịch vừa rồi, cơ thể của cô ta có chút lảo đảo, lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã.
"Chị họ, cẩn thận." Thích Tân Nhã vội vàng đỡ cô ta: "Hay là chúng ta lên đó, bắt bọn họ hiện ra nguyên hình, lá gan cũng thật lớn, ở dưới mí mắt chúng ta tư thông, nếu chị mặc kệ không quản, anh rễ sẽ càng quá đáng hơn."
Trong lòng của Ninh Ngữ Yên chịu rất nhiều đả kích, nhưng cô ta đã nhanh chóng tỉnh táo lại: "Không được, nếu chị tuỳ tiện chạy lên làm ầm ĩ, Niên cảm thấy mất mặt, đến lúc đó anh ấy sẽ đứng về phía Mặc Tiểu Tịch và giúp cô ta, đến lúc đó người chịu thiệt chỉ có thể là chị."
"Nhưng chị họ, chị nhẫn nhịn như vậy, không phải là dễ dàng cho con tiện nhân Mặc Tiểu Tịch lắm sao, nếu là em, mặc kệ tất cả, xông lên đánh rồi nói sau, tiện thể cho anh rễ một cảnh cáo." Thích Tân Nhã thật sự không hiểu, từ trước đến nay chị họ rất lợi hại, sau lại nhẫn nhịn chuyện này.
Ninh Ngữ Yên lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Em thì biết cái gì, anh rễ em là người bình thường sao? Chọc giận anh ấy, nói không chừng anh ấy sẽ mượn cơ hội ly hôn với chị."
"Không đâu, còn có cậu, Tập Bác Niên sẽ không có can đảm ly hôn với chị, chị không thể dung túng anh ta, chúng ta xông lên, đánh con tiện nhân Mặc Tiểu Tịch một trận, xem cô ta còn dám vẫy đuôi loạn nữa không."
"Đừng nói nữa, đỡ chị lên xe trước đi." Bây giờ trong lòng Ninh Ngữ Yên vừa ghét vừa hận.
Bọn họ trở lại xe, không chạy đi liền, mà đậu ở một góc khuất, Ninh Ngữ Yên nghĩ tới mình bị Mặc Tiểu Tịch đùa giỡn, nghĩ tới bọn họ làm chuyện cẩu thả ở trong phòng, đáy mắt của cô ta từ từ nổi lên sát khí, năm đó nên dùng một dao *** người phụ nữ này.
Lát sau, bọn họ nhìn thấy Tập Bác Niên đi ra, sau đó lái xe rời đi, vẻ mặt vô cùng khác thường.
Chẳng tránh chị họ không dám chọc tới anh rễ, anh ta thật khủng khiếp: "Bây giờ chúng ta làm gì đây, có nên lên đó đánh không, không nói gì cả, kéo ra mà đánh."
"Lái xe đi, dạy dỗ cô ta, chỉnh ૮ɦếƭ cô ta, chị có hàng ngàn cách, cách em nói, là cách hạ đẳng nhất trong các cách, chị phải để cô ta trả giá thật đắt." Ninh Ngữ Yên nham hiểm nhìn vào nơi nào đó, trong lòng nổi lên một kế hoạch đáng sợ.
Hai năm trước tôi chỉ mới làm cho cô sống không bằng ૮ɦếƭ, hai năm sau tôi sẽ khiến cô ૮ɦếƭ không toàn thây.
Tập Bác Niên quay lại công ty, nghĩ tới Mặc Tiểu Tịch, trong đầu anh giống như có một hòn đá lớn, khiến cho anh vô cùng buồn phiền, rốt cuộc anh nên làm gì mới tốt.
Buổi tối trở về nhà họ Tập, Ninh Ngữ Yên và Hàn Hàn đang ăn tối,Tập Bác Niên cũng ngồi xuống ăn.
"Ba, ba đã về rồi ạ." Hàn Hàn ngọt ngào gọi một tiếng.
"Ừ, hôm nay ở nhà có nghịch ngợm, có làm ầm ĩ tới mẹ không." Tập Bác Niên vuốt đầu Hàn Hàn, yêu thương nói.
Hàn Hàn suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Hôm nay mẹ không có ở nhà, Hàn Hàn ở nhà chơi một mình."
"À..., mẹ không có ở nhà." Tập Bác Niên mỉm cười nói tiếp theo lời của Hàn Hàn, lơ đãng nhìn về phía Ninh Ngữ Yên: "Hôm nay đi làm đẹp sao?"
"Không phải." Ninh Ngữ Yên vừa ăn vừa nhẹ nhàng phủ nhận: "Em đã tới một chỗ, gặp một người, lát nữa rồi nói."
Tập Bác Niên mím môi có chút sâu xa, không nói gì, chẳng lẽ cô ta muốn nói với anh chuyện đã đi gặp Mặc Tiểu Tịch, muốn đánh đòn phủ đầu, nhưng chắc là cô ta không biết anh có qua lại với Mặc Tiểu Tịch.
Một bữa tối, ăn bằng mặt không bằng lòng, ai cũng có mưu đồ riêng.
Ăn xong bữa tối, Tập Bác Niên chơi với Hàn Hàn một lúc thì kêu người giúp việc ôm thằng bé đi ngủ, vào thư phòng với Ninh Ngữ Yên.
"Niên, em muốn nói với anh, hôm nay em đi gặp Mặc Tiểu Tịch, Tân Nhã đã gặp cô ấy ở công ty điện ảnh và truyền hình, thì ra cô ấy đã ký hợp đồng nghệ sĩ ở đó, em thật sự rất bất ngờ." Ninh Ngữ Yên dịu dàng điềm tĩnh nói.
"Ồ..., đúng là khiến người ta ngạc nhiên, sau đó thì sao, em đã ôn lại chuyện cũ với cô ấy?" Tập Bác Niên thản nhiên hỏi.
Ninh Ngữ Yên cười khổ: "Niên, anh cho rằng, giữa em và cô ấy có chuyện cũ để nói sao? Em là một người vợ, một người mẹ, em sợ sự xuất hiện của cô ấy sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân của chúng ta, cho nên em mới đi tìm cô ấy, nói một số lời rất khó nghe, em không còn cách nào khác, em thật sự rất sợ mất anh, Niên."
Cô ta dịu dàng nhìn anh, trong mắt ngấn nước mắt, nhưng không rơi, nhìn thấy, lại càng đáng thương hơn.
Nếu không phải Tập Bác Niên đã quá rõ ràng bản tính của cô ta, anh thật sự sẽ bị cô ta làm cảm động.
"Cho nên, em muốn anh làm sao?" Tập Bác Niên hờ hững hỏi.
Ninh Ngữ Yên ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy anh: "Niên, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, vì vậy có thể sẽ có chút cực đoan, nhưng xin anh tin tưởng trái tim của em, đừng rời bỏ em."
"Ngữ Yên, có phải em lo lắng nhiều quá rồi không, em tốt như vậy, sao anh có thể rời bỏ em, em lại còn hiền lành lương thiện, sinh Hàn Hàn cho anh, anh không có lý do gì mà không cần em, em cũng không có phạm sai lầm gì." Tập Bác Niên giả tạo nói, những lời này mang hai hàm ý, chỉ có người có tật giật mình mới sợ hãi.
Khôn khéo như Ninh Ngữ Yên, những lời này của Tập Bác Niên làm cho cô ta có chút lo sợ, nụ cười cũng cứng ngắc, da đầu tê rần, cô ta không dám tưởng tượng, nếu anh biết Hàn Hàn là do Mặc Tiểu Tịch sinh, anh sẽ xử lý cô ta thế nào, chắc chắn anh sẽ ly hôn với cô ta, chắc chắn sẽ.
Bây giờ, chỉ có diệt trừ Mặc Tiểu Tịch, làm cho cô mãi mãi biến mất khỏi thế giới, cô ta mới có thể yên tâm sống tiếp.
10 giờ tối Thiên Dã mới trở về, nằm xuống là ngủ ngay, giấc ngủ trung bình hai ngày nay của anh không tới bốn tiếng, thậm chí không có cơ hội để nói chuyện với Mặc Tiểu Tịch, ban ngày trong nhà xảy ra chuyện gì, anh cũng không biết.
Mặc Tiểu Tịch nghe tiếng Thiên Dã trở về, đi ra ngoài, nhìn thấy đèn phòng của anh sáng trưng, quần áo vẫn chưa cởi đã ngã xuống giường ngủ thiếp đi, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi.
Cô lặng lẽ đi vào, cởi giày, đắp chăn cho anh, cô cúi người nhìn anh ngủ, những sợi tóc mềm mại dán trên trán, lông mi rậm rạp giống như cây quạt, đôi môi đỏ thẫm, làn da vô cùng mịn màng, tóc của anh thật sự rất đẹp, dáng ngủ giống như một hoàng tử đang ngủ, nhưng một người đàn ông đẹp trai như thế này, tại sao cô lại không yêu được.
Cho dù có yêu, người như cô, cũng không xứng với sự thuần khiết của anh, nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở đây hôm nay với Tập Bác Niên, cô cảm thấy mình thật nhơ nhớp.
Cô từ từ đứng dậy, đột nhiên có một bàn tay to kéo cô vào trong ***, lật người đè lên cô.
Bị người ta bỏ thuốc!

Mặc Tiểu Tịch giật mình: "Thiên Dã, anh làm gì vậy, đừng giỡn nữa."
"Anh muốn ôm em, cảm nhận hơi ấm của em, tiểu Tịch, em nghe thấy tiếng đập của trái tim anh không?" Thiên Dã yếu ớt mở mắt ra, thực ra từ lúc cô vào phòng cởi giày cho anh thì anh đã tỉnh.
Cô đến gần, cơ thể có mùi hương thơm ngát sau khi tắm, khiến cho anh muốn ở trong đêm mệt mỏi này dựa vào gần cô hơn.
Lồng *** của Mặc Tiểu Tịch phập phồng, cô thường hay quên Thiên Dã cũng là một người đàn ông, mà lúc này, trong mắt anh có tia sáng mê hoặc lờ mờ, cô hiểu rõ, anh muốn gì.
"Em...em muốn về phòng, anh đừng làm nũng như một đứa trẻ, mau thả em ra, nếu không em sẽ tức giận." Mặc Tiểu Tịch cố ý nghiêm mặt, xấu hổ nói.
"Tức giận? Được, tiểu Tịch tức giận cũng rất đáng yêu, nhắm mắt lại." Anh đưa môi về phía cô, mùi hương thơm ngát phả vào mặt, hoàn hảo đến mức đủ khiến cho tất cả phụ nữ đều say mê, nhưng Mặc Tiểu Tịch lại cảm thấy sợ hãi.
Cô nghiêng đầu đi, nụ hôn rơi vào khóe môi cô.
Hành động của cô khiến đôi mắt của anh tối xuống, anh đang ép cô làm chuyện không muốn làm.
"Thiên Dã, anh đừng như vậy, cho dù muốn qua lại, cũng cần phải có một quá trình, bây giờ em không có cách nào..." Mặc Tiểu Tịch kiên trì nói.
"Xin lỗi..." Thiên Dã đứng lên, ngồi bên mép giường, suy sụp tinh thần.
Mặc Tiểu Tịch bò dậy khỏi giường: "Đi ngủ sớm đi, em về phòng trước." Cô chạy ra cửa.
"Tiểu Tịch..."
Mặc Tiểu Tịch nghe thấy Thiên Dã kêu cô, nhếch miệng, xoay người lại, cười nói: "Chuyện gì?"
"Có phải đến bây giờ em vẫn còn yêu Tập Bác Niên không, bằng chứng năm đó vô cùng xác thực, chính là em thật sự không có nói với anh ta, anh suy nghĩ rất lâu, cho đến khi anh nhìn thấy em và anh ta cãi nhau trên đường, em khóc lóc chỉ trích anh ta, khoảnh khắc đó, anh biết em yêu anh ta, lúc ấy anh cảm thấy lòng rất đau, tại sao người em yêu, không phải là anh." Thiên Dã yếu ớt nói, ngồi ở đó, bị sự bi thương vây quanh.
"Tiểu Dã, em...em không biết nên nói gì, đúng vậy, em đã từng ngu ngốc đi yêu một người đàn ông muốn trả thù em, cuối cùng, em lại thương hại anh ta, nhưng sau này, em sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, em muốn triệt để nhổ tận gốc anh ta trong lòng em." Mặc Tiểu Tịch nói xong, đôi mắt căng lên khó chịu: "Được rồi, em đi ngủ đây."
Cô xoay người đi ra ngoài, chỉ chừa lại căn phòng thê lương.
Thiên Dã nằm xuống giường, nhắm mắt lại, chất lỏng ẩm ướt từ từ chảy xuống.
Hai ngày sau, Mặc Tiểu Tịch chính thức đi vào công việc, thử quần áo, thử đồ, làm quen với các diễn viên, tuy rằng cô thường xuyên nghe thấy bọn họ nghị luận sau lưng cô, nhưng cô không quan tâm, trình độ công kích bằng ngôn ngữ này, không đáng lo với cô, việc bây giờ cô phải làm, chính là cố gắng hết sức, làm được tốt nhất.
Tô Lộ Di cũng rất hay xuất hiện trong hội trường diễn tập, xem Mặc Tiểu Tịch diễn thế nào.
Sau khi Mặc Tiểu Tịch lên đồ, đẹp đến mức khiến cho người ta không rời mắt được, mấy nam diễn viên nhìn tới ngây người.
Lúc nghỉ ngơi, một nam diễn viên đi tới, nhiệt tình nói: "Tiểu Tịch, tối nay mọi người muốn đến KTV chơi, cô cũng đi luôn nhé?"
"Không được, tôi còn muốn tìm hiểu về nhân vật nhiều hơn một chút, mọi người đi đi." Đối với loại hoạt động quần thể này, Mặc Tiểu Tịch không có hứng thú.
"Đừng như vậy, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đi chơi cùng đi, cô đã làm rất tốt rồi, cứ như vậy đi, sau khi kết thúc, chúng tôi chờ cô." Nam diễn viên nói xong, không đợi Mặc Tiểu Tịch đồng ý đã chạy đi, khóe miệng lộ ra nụ cười tà.
"Này..." Mặc Tiểu Tịch muốn gọi anh ta lại, tiếc là đã chậm, suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định đi, nếu không đi, sau này càng khó ở chung với mọi người hơn.
Sau khi kết thúc công việc, mọi người lên xe rời đi, đến nhà hàng Pháp ăn, sau đó khoãng 8h, đến KTV.
Mười mấy người mướn một căn phòng lớn, ánh đèn bên trong vô cùng mờ ảo.
Sau khi mọi người ngồi xuống, bắt đầu ca hát, có vài người chơi vô cùng điên cuồng, Mặc Tiểu Tịch ru rú ở một góc ăn trái cây, nhìn bọn họ chơi.
"Tiểu Tịch, đã tới sao không hát vài bài....chúng ta song ca bài Bạn Tình nhé." Một nam đồng nghiệp kiên trì kéo cô ra hát, đồng thời nháy mắt với người đàn ông phía sau.
Mặc Tiểu Tịch không thể từ chối, đành phải hát chung với anh ta.
Mà người đàn ông ngồi ở đằng kia, lấy một bao thuốc bột bỏ vào trong nước của cô, người bên cạnh nhìn thấy, cũng làm bộ như không thấy, trái lại còn lộ ra nụ cười hả hê.
Hát xong, Mặc Tiểu Tịch quay lại chỗ ngồi, cảm thấy miệng có chút khát, theo bản năng cầm nước lên uống.
Không lâu sau, cô cảm thấy có chút không bình thường, đầu óc choáng váng, ánh đèn xoay tròn, những người ở trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Cô lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo, nhưng vẫn rất choáng, càng tồi tệ hơn là cô cảm thấy cơ thể vô cùng nóng.
Tại sao lại như vậy?
"Tiểu Tịch...cô sao vậy, không thoải mái sao? Chúng tôi đỡ cô đến chỗ khác nghỉ ngơi nhé?" Mấy người đàn ông nheo mắt đi tới đỡ cô.
"Không cần, không cần, tự tôi về được." Trong đầu Mặc Tiểu Tịch vang lên tiếng cảnh báo, đẩy tay bọn họ ra, vừa rồi đứng lên hát vẫn còn tốt, cô nhìn lại ly nước, trong đó bị bỏ thuốc.
"Cô đứng không vững, đừng cố gắng miễn cưỡng, chúng tôi đỡ cô đi." Mấy người đàn ông kìm kẹp hai bên kéo Mặc Tiểu Tịch, dẫn cô ra ngoài.
Một số người trong phòng cười nói: "Chơi thật thú vị."
"Đúng là rất thú vị, cô ta cũng có diễm phúc thật, nhìn dáng vẻ chưa thoả mãn *** của cô ta là biết cũng thèm chơi."
Mặc Tiểu Tịch nghe thấy một vài tiếng nghị luận, bị kéo ra hành lang, biết bọn họ muốn làm gì, hoảng sợ phản kháng, không biết lấy đâu ra sức lực, cô vùng khỏi bọn họ, lảo đảo chạy về phía trước.
"Đừng chạy, đứng lại." Mấy người đàn ông đuổi theo phía sau.
Mặc Tiểu Tịch căn bản không nhìn thấy rõ đường đi phía trước, chỉ biết trời đất quay cuồng, P0'p méo, chân của cô giống như giẫm trên bông vải, mềm nhũn không đạp thấy đáy, nhưng cô chỉ biết chạy, chạy không có phương hướng.
Phục vụ trong KTV nhìn thấy ba nam đuổi theo một nữ, cảm thấy kỳ lạ, lập tức đi báo cáo với ông chủ.
Ông chủ nhận được điện thoại, nhanh chóng chạy tới.
Mặc Tiểu Tịch không có mục đích chạy về phía trước, nhìn thấy cửa lớn ở ngay trước mắt, chỉ cần chạy ra, cô sẽ an toàn, cô bất chấp tất cả lao về phía trước.
Trước mắt xuất hiện một bóng đen cao lớn, cô đâm đầu vào, ***ng trúng một bờ *** rắn chắc và ấm áp.
"Cứu mạng...cứu mạng..." Cô không nhìn thấy mặc anh ta, chỉ mơ màng kêu gào, giống như có cảm giác, anh ta chắc chắn sẽ cứu mình.
Ba người đàn ông phía sau chạy lên tới, ông chủ của KTV cũng từ bên trong đi ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc