Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 34

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Vừa hạnh phúc vừa chua xót!

Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng anh có thể đoán ra được là cô, mái tóc dài mượt mà, đã từng giống như những đám mây rải rác trên giường, anh vẫn còn nhớ rõ những khoảnh khắc đó.
Anh nhẹ nhàng bước tới, sợ cô lại chạy mất.
Nhưng cho dù cô không bỏ trốn, anh có thể giữ cô lại sao.
"Ba, ba quay lại rồi à..." Hàn Hàn nhìn thấy Tập Bác Niên lặng lẽ bước đến, vui vẻ kêu lên.
Cả người cả Mặc Tiểu Tịch chấn động, một viên sỏi nhỏ lăn vào tim, tạo ra một làn sóng.
Đây gọi là ma chú mà Tập Bác Niên đã thí pháp lên người cô, lúc này, cô sẽ không thoát được, nhưng đã không thể né tránh, cô sẽ đối mặt với kẻ địch.
Cô giữ bình tĩnh rồi quay người, nhìn thẳng vào mặt anh: "Xin chào."
Một tiếng xin chào nhẹ nhàng, là câu nói đầu tiên sau hai năm bọn họ gặp lại, Tập Bác Niên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, anh dường như không biết nói gì hơn, im lặng một lúc lâu, học theo câu nói của cô: "Xin chào."
Càng cảm thấy trong lòng có nhiều lời muốn nói, càng không biết nói gì cho phải!
"Hàn Hàn với ba nó rất yêu thương nó, thật không ngờ anh cũng là một người ba tốt." Giọng nói của Mặc Tiểu Tịch vô cùng bình tĩnh, bên trong chứa đựng sự mỉa mai.
Tập Bác Niên nghe xong, cũng làm bộ không nhận ra, trả lời cô: "Có người cha nào lại không yêu thương con của mình, điều này làm em ngạc nhiên lắm sao?"
"Tôi cũng thật không hiểu anh." Mặc Tiểu Tịch nhún vai, im lặng đứng dậy: "Thôi, tôi phải đi đây, đã truyền nước biển xong rồi."
Cô cúi đầu nhìn Hàn Hàn, trong lòng tràn đầy lưu luyến, cho dù có thể ở chung hơn một giây đồng hồ, cũng là một hạnh phúc xa xỉ đối với cô, mà thật ra, hạnh phúc này, vốn phải là của cô.
Trong lòng âm thầm hít sâu một hơi, nở nụ cười dịu dàng với Hàn Hàn: "Hàn Hàn, dì đi đây, lần sau gặp lại."
"Dì, dì phải đi sao?" Hàn Hàn xụ mặt xuống, lưu luyến kéo lấy tay của Mặc Tiểu Tịch, đáng thương nói: "Không thể ở chơi với Hàn Hàn một chút sao ạ?"
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch chứa đầy đau xót, con trai, mẹ muốn ở chung với con mỗi ngày, nhưng bây giờ mẹ không có năng lực đoạt con về, mẹ chỉ có thể đi từng bước, nhẫn nại, kiên trì, tìm một cơ hội tốt, đón con về bên mẹ.
Tập Bác Niên nhìn thấy dáng vẻ kiềm chế cảm xúc của cô, nghĩ thầm, chẳng lẽ cô đã biết Hàn Hàn là do cô sinh?
Nếu vậy, trong lòng cô nhất định rất khốn khổ, cũng rất hận anh, có nên nói ra tất cả sự thật hay không? Mặc Tiểu Tịch, tại sao tôi lại khát vọng em đến vậy, nhưng rõ ràng em đang ở trước mặt tôi, tôi lại cảm thấy mình không làm gì
được.
“Nếu có thời gian thì ở lại với Hàn Hàn đi, thằng bé rất ít khi gặp được người nó yêu mến.” Tập Bác Niên ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, anh muốn nhìn cô một chút.
Yêu cầu của anh rất có sức hấp dẫn đối với Mặc Tiểu Tịch, cô nắm lấy bàn tay nhỏ của Hàn Hàn: “Vậy… được rồi, nhưng bây giờ tôi phải đi nhổ kim ra trước.”
“Cơ thể của em không khỏe sao?” Tập Bác Niên lập tức chú ý đến sắc mặt của vô cùng khó coi của cô, không khỏi lo lắng cho cô.
“Cảm sốt thôi.” Mặc Tiểu Tịch lạnh nhạt trả lời.
“Đừng không biết quan tâm đến cơ thể của mình như vậy.” Tập Bác Niên nhìn sự lạnh nhạt và dáng vẻ không muốn trông thấy anh của cô, trong lòng cảm thấy rất cô đơn.
Mặc Tiểu Tịch nghe xong lời nói của anh thì giễu cợt: “Ma quỷ giả bộ làm người tốt. Không phải gian trá thì cũng là trộm ςướק, còn ghê tỡm hơn so với việc ăn phải ruồi.”
Nét mặt của Tập Bác Niên cứng đờ: “Đi thôi, mau truyền cho xong.” Anh chỉ vào bình nước biển, sau đó ôm Hàn Hàn đi trước.
Mặc Tiểu Tịch đi sau lưng bọn họ, nhìn Hàn Hàn ôm cổ Tập Bác Niên, ngây ngô hỏi: “Ba, tại sao dì lại ăn ruồi, không ăn cơm ạ.”
“À…” Tập Bác Niên suy nghĩ một lúc và nói: “Vì dì kén ăn, không thích ăn cơm mà thích ăn ruồi.”
“Vậy ruồi có ngon không ạ?” Hàn Hàn không biết thì ra con động vật nhỏ bay bay cũng có thể dùng để làm thức ăn.
“Không ngon, chỉ những người ngu ngốc giống dì ấy mới ăn thôi, nếu Hàn Hàn ăn cũng sẽ trở nên ngu ngốc.” Tập Bác Niên vô cùng nghiêm túc chỉ dạy con trai.
Khóe miệng của Mặc Tiểu Tịch co giật, khua nắm đấm ở sau ót anh, hận không thể ám sát anh từ đằng sau.
Nhưng, tại sao, lúc này cô lại thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn và bình yên, bộ dạng của ba người bước đi, giống như một gia đình, ba mẹ và con trai, có nụ cười, có tranh cãi, thật tốt!
Cô lắc đầu, Mặc Tiểu Tịch, mày đừng dao động dễ dàng như vậy, anh ta không yêu mày, từ trước đến giờ đều không yêu!
Nhìn bóng lưng rộng lớn trước mắt, thỏa mãn trong lòng Mặc Tiểu Tịch lại bị rút đi hết.
Trong phòng truyền dịch, bác sĩ nhổ kim cho Mặc Tiểu Tịch, ba người đi ra khỏi bệnh viện, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
“Nếu em có thời gian, đi ăn tối với Hàn Hàn đi.” Tập Bác Niên ở bên cạnh đề nghị
Anh bạn nhỏ giống như kẹo đường dính lấy Mặc Tiểu Tịch: “Dì, dì đi chung với con đi.”
Mặc Tiểu Tịch không có cách nào từ chối Hàn Hàn, ăn tối chung với con trai, đây hẳn là lần đầu tiên, điều này làm cho lòng cô mơ hồ cảm thấy hạnh phúc: “Được! Hàn Hàn muốn ăn gì nào?”
“Con thích ăn pizza ạ.” Hàn Hàn ra dáng người lớn nói.
“Được, bây giờ chúng ta đi ăn.” Mặc Tiểu Tịch xoa đầu Hàn Hàn, trong mắt chứa đầy tình thương của mẹ.
Tập Bác Niên khẳng định một lần nữa, chắc chắn Mặc Tiểu Tịch đã biết, nếu là con của Ninh Ngữ Yên, cô sẽ không thể hiện sự yêu thương như thế, ánh mắt này, từ trước đến giờ anh chưa từng nhìn thấy trong mắt của Ninh Ngữ Yên.
Đây là sức mạnh của máu mủ, không có bất kì ngoại lực nào có thể ngăn cản.
Trong pizza Hut, bọn họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Mặc Tiểu Tịch đút cho Hàn Hà ăn, lau nước sốt ở khóe miệng cho thằng bé, tất cả đều vô cùng tự nhiên, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, giống như niềm hạnh phúc đã lấp đầy trái tim, không có cách nào giả vờ, cho nên tràn ra, lây lan qua những người khác.
Tập Bác Niên ngồi đối diện với bọn họ, thầm nở nụ cười, anh cũng rất hưởng thụ sự trọn vẹn này.
Có cô, Hàn Hàn, đây mới là hoàn chỉnh.
Thời gian tốt đẹp luôn rất ngắn ngủi, kết thúc buổi tối, đã muộn giờ. Mặc Tiểu Tịch phải chia tay với Hàn Hàn, cái cảm giác, trái tim sắp bị đào khoét không cách nào giữ nguyên được lập tức kéo đến.
Lúc ăn anh bạn nhỏ kia chơi đùa quá mệt, nên đã ngủ thiếp đi, Tập Bác Niên ôm thằng bé lên, phủ thêm áo khoác cho nó.
“Em ở đâu? Tôi đưa em về.” Tập Bác Niên đi tới bên cạnh cô, muốn ***ng vào cô.
“Đừng ***ng vào tôi.” Mặc Tiểu Tịch lạnh lùng và sắc bén hét lên, tay của anh chỉ cách cô mấy cm, lại dừng ở đó, không tiến thêm bước nữa.
Ngăn cách lúc này, giữa bọn họ không cách nào vượt qua khoảng cách đó, mấy cmcủa trái tim, bởi vì đã đóng băng, cho nên không thể tới gần.
“Lên xe đi, chúng ta nói chuyện một chút.” Tập Bác Niên hạ tay xuống, thấy cô không có phản ứng, lại nói thêm: “Nếu em sợ, tôi có thể nói thẳng.”
“Sợ? Tập Bác Niên, bây giờ anh đã không thể uy hiếp được tôi nữa rồi.” Mặc Tiểu Tịch lạnh lùng nhìn xe của anh, rồi mở cửa xe ngồi vào.
Không thể trả thằng bé lại cho em!

Không phải cô trúng phép khích tướng của anh, mà là muốn nghe xem, rốt cuộc anh có chuyện gì muốn nói với cô!
Tập Bác Niên ngồi lên xe, lái xe ra khỏi cổng quán ăn, dọc đường luôn im lặng, anh tập trung lái xe, cô nhìn về phía trước, trong không khí có tiếng hít thở ổn định của Hàn Hàn.
Ở trong sự yên tĩnh của thời gian, con người sẽ từ từ rơi vào hỗn loạn, những chuyện ở quá khứ, hiện ra vô cùng rõ ràng.
Mặc Tiểu Tịch nhắm chặt mắt, không suy nghĩ nữa, chỉ có sống thực tế và vô tình, con người mới có thể chống chọi lại với kẻ khác, một khi bị tình cảm cưỡng chế dắt đi, sẽ thua rất thê thảm, đạo lý này, cô phải khắc ghi trong lòng.
Xe lái khoảng chừng 20 phút, Tập Bác Niên dừng lại trên một con đường nhỏ hẻo lánh, xung quanh không có một bóng người.
"Chúng ta xuống xe nói chuyện, đừng làm ồn đến Hàn Hàn." Tập Bác Niên mở cửa, đi xuống trước.
Mặc Tiểu Tịch bỗng nhiên cảm thấy, anh rất tỉ mỉ đối với Hàn Hàn, sau đó cô cũng xuống xe.
"Muốn nói chuyện gì? Muốn nói chuyện tôi làm thế nào mà còn sống trên đời này, cảm thấy rất ngạc nhiên sao?"
Tập Bác Niên không trả lời, dựa vào trên cửa xe, đốt một ***, lửa đỏ nhấp nháy, ánh sáng màu đỏ thấp thoáng chiếu vào mặt anh: "Em đã biết, đúng không?"
Mặc Tiểu Tịch cười lạnh trong lòng, thì ra là muốn nói chuyện này, nếu anh đã phá vỡ thùng trước, cô cần gì phải phủ nhận: "Đúng vậy, tôi đã biết, chính là tên đàn ông đáng hận như anh và người vợ độc ác của anh đã ςướק đi con của tôi, muốn gạt tôi mãi mãi sao? Thế giới này có công lý, sẽ không dung túng những hạng người không có nhân tính như các người, tuỳ ý làm bậy quá mức."
"Vậy bây giờ em muốn sao?" Tập Bác Niên không hề tức giận, nỗi căm hận của cô, anh có thể hiểu được.
"Dụ tôi nói, sau đó nghĩ xem làm thế nào để đối phó với tôi sao? Anh căng thẳng như vậy là muốn về nhà hợp mưu với vợ của anh, hay muốn tìm sát thủ *** tôi?" Mặc Tiểu Tịch lạnh lùng nói, sau đó nở nụ cười: "Chỉ có điều, tôi có ૮ɦếƭ cũng sẽ không buông tha cho anh."
Tập Bác Niên thở dài: "Mặc Tiểu Tịch, em thật sự hận tôi như vậy sao?"
"Tôi vốn dĩ không hận, là anh, là Ninh Ngữ Yên, môt tay huỷ hoại, kêu tôi sao có thể không hận, dùng thủ đoạn ςướק đi con của tôi, lại nói với tôi, sau khi sinh ra thì đứa bé đã ૮ɦếƭ, sao các người có thể nghĩ ra cách ác độc như vậy, bởi vì thằng bé không lớn lên trong cơ thể các người, cho nên các người căn bản không hiểu được, thế nào là cảm giác đau khổ tột cùng." Mặc Tiểu Tịch đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào hai mắt anh, để anh có thể thấy rõ nỗi căm hận của mình.
"Nếu tôi nói, tôi không có tham gia vào việc đó, em có tin không?"
"Trừ khi anh trả Hàn Hàn lại cho tôi." Mặc Tiểu Tịch lựa chọn không tin lời nói của anh.
"Điều này là không thể nào, Hàn Hàn là con trai của tôi, gốc rễ của tôi." Tập Bác Niên một mực từ chối, con trai, anh không thể trả lại cho cô.
"Không có gì để nói nữa, chúng ta cứ chờ xem, đừng tưởng rằng có tiền là có thể làm gì thì làm, tôi không sợ anh." Mặc Tiểu Tịch biết anh sẽ từ chối, cô đã nhìn thấu người đàn ông này.
Trong lòng của Tập Bác Niên cảm thấy bất đắc dĩ, ném bỏ tàn thuốc, kề sát vào cô: "Có lẽ còn cách khác, em có nghĩ tới không?"
"Cách gì?" Mặc Tiểu Tịch lui về sau, cô kéo khoảng cách ra, cô ghét hơi thở quyến rũ của anh.
Tập Bác Niên biết cách này của mình có chút điên khùng và vô lại, nhưng vẫn nói: "Làm người tình của tôi, sau này, ngày nào tôi cũng dẫn Hàn Hàn đến gặp em. Như vậy, chúng ta đều có thể nhìn thấy con trai."
Đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch mở to, bốp...một cái tát vung lên mặt anh: "Đồ vô sỉ."
Cái tát này khiến cho Tập Bác Niên có chút tức giận, nhìn đôi môi đỏ mọng gần ngay trước mắt, anh đột nhiên kéo đầu cô qua, hôn xuống thật sâu.
Đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, thưởng thức hương vị của cô, vẫn ngọt ngào giống như trước kia, làm cho anh muốn ngừng mà không được, muốn lập tức đoạt lấy cô.
"Ư..." Mặc Tiểu Tịch đẩy anh, cố gắng nhả đầu lưỡi của anh ra, nhưng lần nào cũng đổi lấy sự xâm nhập sâu hơn.
Hạ quyết tâm, cô không vùng vẫy nữa, hung hăng cắn xuống đầu lưỡi của anh.
Tập Bác Niên bị đau, thả môi cô ra: "Em dám cắn tôi, em có tin bây giờ tôi xé hết quần áo của em, ôn lại chuyện cũ không?"
"Điều này thì tôi tin, bởi vì anh chỉ biết suy nghĩ bằng nửa ***." Mặc Tiểu Tịch căm hận nhìn anh: "Nhưng tôi không sợ, cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện đó, ở trên tôi là một con chó."
"Em.." Tập Bác Niên bị chọc tức, người phụ nữ này, càng ngày càng lợi hại.
"Tập Bác Niên, anh hãy nhớ kỹ, Mặc Tiểu Tịch tôi sẽ không có bất cứ quan hệ gì với anh, tôi muốn đoạt con của tôi về." Mặc Tiểu Tịch liều lĩnh tuyên chiến với anh.
"Bỏ ý định này đi, không thể nào đâu." Tập Bác Niên dùng giọng điệu vững vàng nói,
Mặc Tiểu Tịch cảm thấy không cần thiết phải nói tiếp, xoay người nhưng không lên xe, một mình bỏ đi.
Tập Bác Niên đứng đó, liên tục chửi mắng bản thân, Tập Bác Niên, có phải đầu óc của mày có bệnh rồi không, hai ba lời đã làm cô ấy tức giận bỏ đi, cô ấy chỉ muốn đến để đoạt lại con, nhưng chuyện đó chắc chắn không thể nào!
Xem ra, về sau sẽ càng ngày càng phiền phức, nhưng cô có thể xuất hiện trong cuộc sống của anh, điều này làm anh cảm thấy vô cùng may mắn.
Hôm đó, nửa đêm Mặc Tiểu Tịch mới về tới nhà, Thiên Dã tìm cô đến nghiêng trời lệch đất, cô nói dối là bị bệnh nên đến bệnh viện, những lời này là nửa thật nửa giả, chuyện sau đó, cô không có nói.
Trải qua lần giao chiến này với Tập Bác Niên, cô biết, con đường đoạt lại Hàn Hàn, rất khó khăn.
Bên công ty điện ảnh và truyền hình, tuyển chọn nữ chính liên tiếp ba ngày, khiến cho Tô Lộ Di vô cùng thất vọng, đến ngày thứ ba, cô ta dứt khoát không nhìn, trực tiếp đóng các bài báo danh lại.
Cuối cùng bây giờ cô ta cũng hiểu được Mặc Tiểu Tịch, tự tin cũng có cái lợi của tự tin.
Gần tối, Mặc Tiểu Tịch không tập trung nấu đồ ăn, tầm mắt nhìn chăm chú vào điện thoại, thiếu chút nữa phỏng tay.
"Đinh..."
Chuông điện thoại vang lên, Mặc Tiểu Tịch vui mừng chạy tới nghe điện thoại: "Alo, xin chào, cho hỏi tìm ai?"
"Tôi là Tô Lộ Di, ngày mai tôi qua, nói chi tiết về chuyện ký hợp đồng với cô."
"À..., được, được, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội, cảm ơn." Mặc Tiểu Tịch vui sướng nắm chặt điện thoại, vừa cười, vừa nhảy.
Buổi tối Thiên Dã trở lại, Mặc Tiểu Tịch nói chuyện này cho anh nghe, không nói anh cũng sẽ biết, chi bằng mình nói thật còn tốt hơn.
"Sao em không nói trước ý tưởng này cho anh biết?" Thiên Dã biểu hiện rõ sự mất hứng.
"Em sợ anh không đồng ý, bây giờ Tô tiểu thư đã chọn em, em nhất định sẽ làm thật tốt, Thiên Dã, anh đừng phản đối, được không?" Mặc Tiểu Tịch không muốn nhìn thấy anh không vui.
Thiên Dã gượng cười: "Em đã nói vậy, anh có thể làm gì nữa đây, từ trước đến nay em không hề cần sự đồng ý của anh, chỉ nói cho anh biết một tiếng mà thôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc