Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 33

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Tôi muốn trở thành nữ chính!

Thiên Dã nhặt tấm poster từ dưới mặt đất lên, trong đó viết cuộc so tài nữ chính của Thiên Sứ Đêm, là một bộ kịch ca múa.
Sự kiện này hiện tại đang rất phổ biến, mặc dù tuyên truyền có tác dụng, nhưng để những người không có kinh nghiệm đến giữ chức vụ quan trọng, cách này thật sự có được không? Anh cảm thấy đang mạo hiểm nhiều hơn.
Tiểu Trần vội vàng rời đi, Thiên Dã tiện tay xếp lại bỏ vào trong túi.
Tô Lộ Di ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiên Dã, nói: "Thiên Dã, anh tới rồi à, lại đây ngồi đi, hôm nay có thời gian, lát nữa đi gặp đạo diễn Chu với tôi, anh ta hẹn nhiều lần rồi, bắt đầu từ ngày mai, có lẽ sẽ rất bận."
Thiên Dã ngồi xuống, thuận tay lật tạp chí: "Rất khó giải quyết sao?"
"Quả thật là một tai nạn, nữ chính không vừa ý, không thể hiểu được tên khốn Lam Dật kia, nếu có thể thực hiện tốt vở ca kịch này, sẽ rất giật gân, mỗi một bước lúc này đều đã đi đúng hướng, chỉ thiếu một nữ chính, một cô gái vẫn còn thuần khiết, không dính khói bụi trần gian, có nền tảng vũ đạo, anh nói trong một hai tuần ngắn ngủi này, kêu tôi đi đâu tìm đây." Tô Lộ Di vì chuyện này mà đầu gần như sắp nổ tung, hơn nửa cô ta đã từng khoác lác với cấp trên, nhất định sẽ tìm được.
"Nghe có vẻ khá phiền phức." Thiên Dã thờ ơ nói, thuần khiết, không dính khói bụi trần gian, biết nhảy múa, thật sự giống như đang nói Mặc Tiểu Tịch, anh âm thầm nở nụ cười, tiếp tục xem tạp chí.
Buổi chiều, Thiên Dã trở về, tiện tay *** khoác rồi vứt lên ghế xô pha, đi đến tủ lạnh rót một ly nước, ừng ực uống một hơi cạn sạch, mỗi lần gặp chuyện không vui, anh luôn làm như vậy.
Lão già đạo diễn Chu thật đáng ghét, lần nào cũng mượn cớ động tay động chân với anh, nếu không phải anh lạnh mặt xuống, nói không chừng còn quá đáng hơn, Tô Lộ Di ở bên cạnh vẫn làm bộ không nhìn thấy, cuộc sống như vậy, thật sự là thứ anh muốn sao? Phía sau vinh quang, đã không ít linh hồn bị bán đứng!
"Tiểu Dã, anh về rồi hả? Sao lại không bật đèn." Mặc Tiểu Tịch từ trong phòng đi ra, bởi vì anh nói hôm nay không về ăn cơm, cho nên sau khi cô ăn xong thì trở về phòng nghiên cứu chuyện tìm việc làm.
Thiên Dã đặt ly nước xuống: "À..., anh quên mở, có lẽ là hơi mệt, anh vào nghĩ trước, em cũng đi nghỉ sớm đi." Anh vỗ vai cô, đi về phòng của mình.
Mặc Tiểu Tịch cảm thấy hình như Thiên Dã có chút không vui, có lẽ là gặp chuyện không vừa ý trên công việc.
Hôm sau, sáng sớm Thiên Dã đã nhận được thông báo và rời đi, lúc Mặc Tiểu Tịch dọn dẹp vệ sinh thì nhìn thấy một chiếc áo khoác trên ghế xô pha, để ở đây, chắc là anh muốn giặt, cô cầm chiếc áo từ trên xô pha lên, mang đến phòng giặt đồ.
Nhưng đang đi thì có một tờ giấy rơi ra, Mặc Tiểu Tịch ngồi xổm xuống nhặt lấy, sau khi cầm lên, nghĩ thầm nếu là thứ quan trọng, sẽ không để ở đây.
Cuộc thi tuyển chọn Thiên Sứ Đêm?
Cô đọc quy định dự thi một cách tỉ mỉ, tuổi từ 18 đến 28, ngoại hình tốt, có nền tảng vũ đạo.
Cô còn để ý thấy, người hoạch định là Tô Lộ Di.
Lòng của Mặc Tiểu Tịch sáng lên, có lẽ cô có thể thử, nhìn qua hình như là một vở ca kịch có quy mô lớn, với lại trước kia khi đi học, cô cũng thường xuyên cùng bạn đi xem, xem như cũng có chút nghiên cứu đối với lĩnh vực này, hơn nữa cô biết nhảy múa, mặc dù hai năm rồi không nhảy, nhưng nền tảng vẫn còn, nếu siêng năng luyện tập, nhất định làm được!
Nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề, chính là Tô Lộ Di rất ghét cô, cho dù cô phù hợp với tất cả các khía cạnh, cô ta cũng không nhất định sẽ chọn cô.
Làm sao bây giờ?
Phải tìm cách gặp riêng cô ta, biết đâu có thể thành công.
Cô lặng lẽ ghi lại số điện thoại của Tô Lộ Di, sau đó gọi cho Thiên Dã trước: "Hôm nay anh có về ăn cơm không?"
"Có lẽ ngày mai anh mới về, bây giờ đang ở bên ngoài." Thiên Dã nói.
"Ừ, vậy được rồi. Tô tiểu thư có ở chung với anh không, anh đi đâu cô ấy cũng đi chung sao?" Mặc Tiểu Tịch ngập ngừng hỏi, cô không muốn để Thiên Dã biết, bởi vì anh nhất định sẽ phản đối.
Thiên Dã ngẩn người: "Sao đột nhiên lại hỏi đến cô ấy, mấy ngày nay cô ấy bận việc khác, cho nên trợ lý đi chung với anh, là nam...! Em không cần lo lắng."
Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch đỏ ửng, không xong, chắc chắn anh đã hiểu lầm: "Được, em biết rồi, em cúp máy đây, tạm biệt."
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, đánh tan ngọn lửa mờ ám.
Nói vậy Tô Lộ Di chắc chắn đang bận sắp xếp chuyện ca kịch, Mặc Tiểu Tịch, mày nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
Cô dùng sức hít vào một hơi thật sâu, bấm điện thoại gọi cho Tô Lộ Di, yêu câu tối nay cô ta đến gặp cô ở công viên chung cư, trời lạnh như vậy, chỗ đó không có người.
Tô Lộ Di rất tò mò, không biết Mặc Tiểu Tịch có chuyện gì tìm cô ta, vì thế, thoải mái đồng ý.
9h tối.
Trăng đêm nay không tỏ lắm, nhưng điều đáng ngạc nhiên là có rất nhiều sao, vô cùng sáng, giống như một tấm vải đen được nạm kim cương trên đó, mỗi một viên đều rất sặc sỡ.
Tô Lộ Di lái xe đến, từ xa đã nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch mặc một chiếc váy màu trắng, lặng lẽ ngồi dưới giàn hoa, mái tóc đen nhánh không có chút tạp chất xóa trên đầu vai, khuôn mặt trắng nõn, thanh lệ thoát tục, hương vị có phần thanh lịch tao nhã.
Lúc cô ta đến gần một tiếng nhạc cổ điển đột nhiên vang lên.
Mặc Tiểu Tịch đứng dậy, nhảy theo tiếng nhạc, một điệu múa ba lê cơ bản được dung hòa với một điệu múa hiện đại, dưới ánh đèn đường bên cạnh giàn hoa, vô cùng duyên dáng, làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Tô Lộ Di ngừng thở, thật đẹp, bất luận là phong cách hay ngoại hình, đều vô cùng thanh tao, không dính một chút khói bụi nhân gian, điều đó có thể làm cho lòng người ta rung động, đáng ngạc nhiên hơn là ở đây không phải là sàn múa lộng lẫy, nhưng lại có thể khiến cho cô ta không dứt mắt ra được.
Ở thời khắc tiếng nhạc dừng lại, Mặc Tiểu Tịch cũng hoàn thành điệu nhảy sau cùng.
Trời lạnh, cô mặc một chiếc váy múa không có tay, cơ thể cô rất lạnh, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén không phát run, cô muốn thể hiện thật tôt!
Cô đi đến trước mặt của Tô Lộ Di, nở nụ cười nhạt: "Tôi muốn trở thành nữ chính của bộ kịch ca múa Thiên Sứ Đêm."
Tô Lộ Do vô cùng ngạc nhiên, đã hiểu ra mục đích hôm nay của cô: "Mặc Tiểu Tịch, cô cảm thấy tôi có thể mang phần diễn quan trọng như vậy cho cô, một người đã từng bị những người giàu có đùa giỡn và mang thai mấy năm trước sao? Đầu óc của tôi không có bị úng nước, cô hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi."
"Người xem mua vé là để vào xem nhảy múa, hơn nữa, cô không cảm thấy, nếu là tôi thì sẽ càng có nhiều trò vui hơn so với những người phụ nữ xa lạ hoàn toàn không ai biết đến sao? Bọn họ sẽ muốn nhìn xem, Mặc Tiểu Tịch năm đó người ta phỉ nhổ, sẽ biểu hiện như thế nào, có rất nhiều người trong làng giải trí cũng dựa vào tai tiếng để nổi lên, ai dám nói, còn có người hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn tôi?" Mặc Tiểu Tịch đã dự liệu trước, Tô Lộ Di sẽ từ chối, cho nên đã sớm nghĩ ra biện pháp hoàn hảo để ứng phó.
Tô Lộ Di không lên tiếng, bởi vì cô nói rất đúng: "Cuộc tuyển chọn vẫn chưa bắt đầu, cô dám chắc, không có ai tốt hơn cô sao?" Miệng của cô ta nói vậy, nhưng trong lòng không nắm chắc.
Gặp nhau ở bệnh viện!

"Tôi tin không có ai thích hợp để chọn hơn tôi, Tô tiểu thư, tôi thật lòng hy vọng cô có thể suy nghĩ lại." Mặc Tiểu Tịch tự tin mà thành khẩn nói, cô phải bắt được cơ hội này, đây là cách duy nhất có thể nhanh chóng hoà nhập vào xã hội thượng lưu.
Cô không quan tâm đến danh lợi và tiền bạc, cô chỉ muốn dựa vào chính mình, đánh bại Tập Bác Nên và Ninh Ngữ Yên, có thể quang minh chính đại giao đấu với bọn họ, ςướק lại con trai.
Nói thật, giờ phút này Tô Lộ Di thật sự rất thưởng thức Mặc Tiểu Tịch, cô ta thích người tự tin, điều này không liên quan đến chuyện đẹp xấu, tự tin có thể làm cho con người ta đẹp hơn.
Nhưng cô ta thật sự không có hảo cảm bới Mặc Tiểu Tịch!
"Nếu ba ngày sau không có người xuất sắc hơn cô xuất hiện, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô." Tô Lộ Di nói xong những lời này thì nghênh ngang bỏ đi, trong lòng cô ta mơ hồ cảm thấy, dường như cô ta chắc chắn sẽ gọi cú điện thoại đó.
Người có thể khiến cho cô ta vừa liếc mắt đã vừa ý, không nhiều lắm.
Mặc Tiểu Tịch nhìn xe rời đi, hơi chán nản thở ra, không thể làm cho Tô Lộ Di đồng ý ngay lập tức, cô cảm thấy vô cùng lo lắng, cô không giống như những người khác, cô nhất định phải thắng.
Trong ba ngày này, thật sự không có người tốt hơn cô sao? Nếu có, Tô Lộ Di sẽ không chọn cô!
Cô nhanh chóng kéo cơ thể lạnh cóng trở về căn hộ, tay chân đã tê cứng đến mất đi cảm giác, mặt lại hơi nóng.
Ngâm trong nước ấm một lúc, cơ thể hơi ấm lên, nằm trên giường ngủ, trong lòng có quá nhiều buồn phiền nên không ngủ được, đến giữa đêm, trán bắt đầu phát nóng, nhấc người dậy cũng nhấc không nỗi.
Gắng gượng đến sáng, tìm hai viên thuốc cảm uống vào, đến chiều vẫn không có chuyển biến, đầu cảm thấy đau nhứt khó chịu.
Không còn cách nào khác, cô đành phải mặc áo khoác vào, đeo khẩu trang đi gặp bác sĩ, bây giờ mà té xỉu ở nhà, nói không chừng sẽ ૮ɦếƭ mất, với lại cô cũng không muốn ૮ɦếƭ lúc này, cô muốn gắng làm việc.
Bắt xe đến bệnh viện, cần phải truyền nước biển, đóng tiền, cô ngồi ở trong phòng truyền dịch, để y tá truyền cho cô.
Tháo khẩu trang xuống, cô ngó xung quanh, có rất nhiều người truyền nước biển, ngồi đối diện với cô là một cặp vợ chồng, trong lòng người đàn ông ôm bé gái 2 tuổi, trên tay người vợ cũng đang truyền nước biển...
Người một nhà ở cùng với nhau, cho dù bị bệnh, cũng cảm thấy ấm áp.
Thật tốt!
Trong lòng Mặc Tiêu Tịch khao khát có một gia đình, trưởng thành theo tuổi tác, cô đã không nhớ rõ khoảng thời gian đẹp đẽ ở cùng ba mẹ, nhưng cô tin, cô nhất định sẽ theo chân họ mà tìm thấy cảm giác ấm áp gióng như vậy, bởi vì nhớ đến ba mẹ, cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô cũng rất hy vọng có thể cảm thấy ấm áp như vậy với Hàn Hàn.
Ở trong phòng quá ngột ngạt, cô đẩy cái giá đi ra ngoài, vô tình đi đến khu lấy số bên ngoài.
Nhìn bầu trời ngoài cửa, đã sắp đến đêm, ngay cả người đến khám bệnh cũng ít đi.
Cô xoay người, chuẩn bị trở về phòng truyền dịch đột nhiên nghe bên ngoài cửa lớn có một người đang vô cùng lo lắng chạy vào, còn la lớn: “ Mau gọi viện trưởng đến cho tôi.”
“Tập tổng, viện trưởng đang ở văn phòng, tôi sẽ lập tức kêu ông ấy xuống.” Y tá vội vàng gọi điện thoại, lại nữa rồi, lại nữa rồi, một người ch tuyệt thế và một tiểu bảo bối tuyệt thế.
Mỗi tháng luôn có hai ngày một lần sẽ chạy đến bệnh viện như vậy, một chút bệnh nhỏ, một chút vết thương vặt vãnh, đều làm đến gà bay chó sủa.
Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch chấn động, giọng nói này là…
“Ba, chân đau quá, hu hu…” Tiếng khóc đứt quãng của đứa bé truyền ra nghe có vẻ vô cùng đáng thương.
“Đừng khóc, đừng khóc,ai bảo con nghịch ngợm quá làm gì, leo lên bàn trà.” Tập Bác Niên vô cùng đau lòng, lần này đoán chừng rất nghiêm trọng, có thể đã bị gãy xương đùi.
Mặc Tiểu Tịch bỗng nhiên quay đầu lại, đúng lúc Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn đi về hướng khác, Hàn Hàn thế nào? Trong lòng vô cùng sốt ruột, vội vàng lặng lẽ đi theo.
Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn đi về phía thang máy, không cần đến một phút, viện trưởng đã chạy xuống.
“Ôi, Tập tổng của tôi, lần này lại sao đây, là bị đứt tay hay bị phỏng?” Viện trưởng không chịu nổi nói.
“Té từ trên bàn xuống, thằng bé kêu đau một chân, tôi nghĩ có lẽ đã bị gãy, hơn nữa không biết còn chỗ nào trên người bị thương không.” Tập Bác Niên nghiêm túc nói, dáng vẻ giống như gặp pahir kẻ địch lớn.
Mồ hôi lạnh trên trán của viện trưởng chảy xuống: “ Vậy, Tập tổng, bàn trà ngài cao bao nhiêu?”
“Cỡ nửa mét.”
“Nửa…mét.” Viện trưởng hoàn toàn bị trấn động, từ vị trí cao nữa mét té xuống mà bị thương nghiêm trọng.
Trong suy nghĩ của Tập Bác Niên, trẻ con rất yếu ớt: “Ông nhanh đi sắp xếp kiểm tra toàn thân cho tôi, ông bảo nhóm bác sĩ nội khoa, ngoại khoa tốt nhất đến đây.”
“Tập tổng, Tập tổng, ngài hãy nghe tôi nói: thường thường, từ vị trí cao nửa mét té xuống, tối đa là trật khớp, ngài không cần căng thẳng.” Viện trưởng cố dằn lại tình hình nói.
“Nếu có trường hợp thứ hai, ông chịu trách nhiệm sao?” Tập Bác Niên không vui nói.
Viện trưởng nghiêm mặt, lập tức gọi điệnthoại, kêu mấy người trong phòng bày thế trận chờ quân địch, nói giỡn sao, ông chịu trách nhiệm, nếu ngày mai tiểu bảo bối này chảy mũi cũng tính lên đầu ông thì thế nào, dù sao thì Tập Bác Niên cũng không ngừng cung cấp tiền cho bệnh viện, ông có ngăn cũng không ngăn được.
Mặc Tiểu Tịch ở phía sau thầm nghĩ, có phải đầu của Tập Bác Niên bị úng nước rồi không.
Thế này cũng quá khoa trương rồi, một bé trai bị ngã chút xíu thì có sao.
Một lát sau, viện trưởng dẫn Hàn Hàn đi gặp bác sĩ nội khoa và ngoại khoa, sau khi từng cô chú trong phòng khám vỗ về xong, cuối cùng nói với Tập Bác Niên, chỉ là bị trẹo một chút mà thôi, về nhà dùng trứng gà lăn là được.
Tập Bác Niên đi tính tiền, để Hàn Hàn ngồi đó chờ anh.
Hàn Hàn thấy ba đi xa, cười gian rồi lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đang muốn ăn thì bị người ta giật lấy.
“Trẻ em không thể ăn kẹo vào buổi tối, nếu không sẽ hư răng.” Mặc Tiểu Tịch ngồi xuống bên cạnh Hàn Hàn, cố tình nghiêm mặt nói.
“Dì, là di…” Hàn Hàn vui vẻ ôm lấy cánh tay cô, thằng bé liếc mắt là nhận ra đây là dì chơi cùng nó lần trước.
Lòng của Mặc Tiểu Tịch nhũn ra, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Hàn Hàn, trong lòng vô cùng thỏa mãn, cô tiếc nuối chính là thằng bé gọi cô là di, không phải mẹ.
“Hàn Hàn, ba của con luôn xé chuyện nhỏ ra chuyện lớn vậy sao?” Mặc Tiểu Tịch hỏi.
“Vâng ạ!” Hàn Hàn bất đắc dĩ gật đầu. “Ba biết Hàn Hàn sợ, cho nên mới lo lắng.”
“Ba có thương Hàn Hàn nhiều không? Có đánh hay mắng Hàn Hàn không?” Trong suy nghĩ của Mặc Tiểu Tịch, Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yêu giống như mẹ kế của Bạch Tuyết.
Hàn Hàn không hiểu tại sao dì này lại hỏi vậy, lắc đầu: “Ba không đánh Hàn Hàn, ba là người hiểu Hàn Hàn nhất trên thế giới.”
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng ngạc nhiên, có lẽ hổ dữ thật sự không ăn thịt con! Cũng đúng, đứa bé đáng yêu như vậy, ai lại ghét bỏ.
Tập Bác Niên trả tiên xong, nhanh chóng quay trở về, nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi cùng Hàn Hàn và đưa lưng về phía anh, anh thả chậm bước chân, đi qua!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc