Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 32

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Hàn Hàn là con của ai?

"Mấy ngày trước em lên điều tra xem hai năm nay Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không, cái khác thì không có, nhưng em phát hiện Ninh Ngữ Yên sinh con cùng một ngày với em, thời gian cũng cách không xa, cuối cùng em cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên muốn anh lấy một chút tin tức từ miệng của Thích Tân Nhã, có được không?" Mặc Tiểu Tịch nói đầu đuôi gốc ngọn cho anh nghe.
"Thì ra là vậy, vậy trong lòng em đang nghi ngờ điều gì? Chuyện này có liên quan đến việc đứa bé biến mất sao?" Thiên Dã hỏi.
"Không thể nói rõ cụ thể rốt cuộc là nghi ngờ điều gì, nhưng chung quy vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, em biết để anh đi tiếp cận Thích Tân Nhã, việc này không tốt lắm, nhưng em lại không có cách nào tốt hơn." Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mình giống như một má mì ép người lương thiện đi làm kỹ nữ.
Thiên Dã bật cười: "Không cần phải bày ra vẻ mặt như vậy, chuyện này cũng không khó, anh giúp em!"
"Thật sao?" Trong mắt của Mặc Tiểu Tịch tràn đầy sự vui mừng.
"Chẳng lẽ cho rằng anh sẽ từ chối em sao? Còn muốn thăm dò Thích Tân Nhã, không cần phải quyến rũ phức tạp như vậy, mời cô ta đến nhà ăn bữa cơm, chuốc cô ta uống mấy ly R*ợ*u, đến lúc đó muốn hỏi gì, tự nhiên sẽ hỏi được." Thiên Dã tiếp tục dùng muỗng múc canh húp, ngay cả động tác ăn canh cũng vô cùng đẹp đẽ.
Mặc Tiểu Tịch gật đầu: "Lần trước anh cũng dò hỏi cô ta như vậy sao?"
"Lần trước à! Có chút thất bại, bởi vì party làm ở công ty, cho nên mọi người cũng không có uống say, may là Thích Tân Nhã tuy mạnh mẽ, nhưng không có dã tâm." Thiên Dã nhớ lại nói.
Hai năm trước là Thích Tân Nhã đến tìm anh làm quen trước, bởi vì là em họ của Ninh Ngữ Yên, cho nên mới từng bước kết bạn với cô ta, hiện tại bọn họ vẫn duy trì quan hệ đồng nghiệp.
"À...thì ra là vậy." Mặc Tiểu Tịch đã hiểu, cô bưng đồ ăn ra: "Chúng ta ăn cơm đi."
"Em không thấy anh đã ăn từ sớm sao?" Thiên Dã đi theo sau lưng cô, khẽ mỉm cười.
Bốn ngày sau.
Thiên Dã gặp được Thích Tân Nhã vừa đi chụp hình ở chỗ khác về, cô ta chủ động bước qua chào hỏi anh: "Hi, Thiên Dã."
"Chào, biểu diễn thế nào, thuận lợi chứ?" Thiên Dã xuôi dòng đẩy thuyền nói, bình thường anh chỉ chào lại một tiếng, sau đó chạy đi.
Hôm nay anh đột nhiên hỏi cô ta những chuyện này, làm cho cô ta mừng như điên: "Rất thuận lợi, nhưng nam chính thật sự khó coi ૮ɦếƭ đi được, không biết tìm diễn viên hạng ba đó ở đâu nữa, nếu có thể có cơ hội đóng chung với Thiên Dã, vậy thì tốt quá rồi."
Nhìn thấy khuôn mặt mê người trước mắt, cô ta vô cùng kích động.
"Tốt! Có cơ hội, tôi cũng rất muốn hợp tác với Tân Nhã, tối nay cùng đi ăn cơm đi, nhà tôi có người giúp việc theo giờ mới đến, nấu ăn rất ngon." Thiên Dã thừa cơ hội đề
xuất lời mời, mặc dù có chút đường đột, nhưng anh muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Người có lòng có lẽ sẽ phát hiện bất thường, nhưng loại phụ nữ háo sắc như Thích Tân Nhã, nghe thấy Thiên Dã mời cô ta đến nhà ăn cơm, phấn khởi đến sắp té xỉu.
“Thiên Dã, hôm nay anh khiến cho em bất ngờ quá.”
“Nếu em không rảnh thì thôi vậy.” Thiên Dã nhã nhặn nói.
“Không, không, không. Có thời gian, có thời gian.” Thích Tân Nhã trả lời lia lịa, sợ anh đổi ý. Thiên Dã mời người ta đi ăn cơm, chuyện này kỳ lạ đến cỡ nào, hơn nữa còn mời cô, dù cho hôm nay có chuyện quan trọng, cũng phải dời qua.
“Tốt lắm, tối nay tôi đến đón em. Lộ Di có việc tìm tôi, tôi đi trước đây.” Thiên Dã nhẹ nhàng rời đi, sau khi trở lại phòng làm việc của mình, anh lập tức gọi điện thoại cho Mặc Tiểu Tịch, kêu cô chuẩn bị sẵn sàng, nói cho cô biết tối nay Thích Tân Nhã sẽ đến.
Mặc Tiểu Tịch nghe xong thì vô cùng hớn hở, thật tốt quá, không ngờ lại nhanh như vật, Thiên Dã đã thu phục được!
Cô vội vàng chuẩn bị bữa tối, chọn một chai R*ợ*u đỏ, trải khăn trải bàn, mang hoa và nến lên, không khí càng tốt, càng dễ thả lỏng cảnh giác.
Trước khi Thiên Dã đến đón Thích Tân Nhã, đã gọi điện thoại cho Mặc Tiểu Tịch.
Mặc Tiểu Tịch dọn món ăn lên bàn, sau đó trốn vào một căn phòng gần nhất.
Khoảng 15 phút sau, cô nghe được tiếng gõ cửa, bọn họ đã đến!
Thích Tân Nhã đi vào phòng khác, dùng mắt quan sát xung quanh một chút, lên tiếng khen ngợi: “Thiên Dã, nhà anh thật đẹp, mặc dù không quá sáng chói, nhưng rất tinh tế.”
“Thật không, em ngồi đi.” Thiên Dã lịch sự và tùy ý khoát tay một cái, đi qua rót cho cô ta một ly nước trái cây.
Vì để đến đây ngày hôm nay, Thích Tân Nhã đã cố gắng thoái thác tất cả công việc, đi làm đẹp, mục tiêu chính là có thể ngủ lại, cô ta nghĩ nếu anh chủ động mời cô ta, chắc chắn là có tình ý, cô ta dám đánh cuộc, Thiên Dã vẫn còn là trai tân! Nghĩ vậy, cô ta không khỏi mở cờ trong bụng.
“Đồ ăn lạnh rất nhanh, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Thiên Dã đứng dậy.
“Được, em cũng muốn nếm thử đồ ăn nhà Thiên Dã, nghe anh nói ngon như vậy, em cũng thèm ăn muốn ૮ɦếƭ.” Thích Tân Nhã nở nụ cười mê hoặc, thèm ăn thì thèm ăn, nhưng có dụng ý khác.
Sao Thiên Dã không nhìn ra ánh mắt như lang như hổ của cô ta, anh quá quen thuộc với loại ánh mắt này, trong mắt những người hâm một những nữ ngôi sao, những người phụ nữ luôn phát ra sự trần trụi này.
Làm cho anh vô cùng chán ghét loại ánh mắt như vậy.
“Em nhất định sẽ không thất vọng.” Anh dẫn Thích Tân Nhã đến trước bàn ăn, tắt đèn, đốt nến, rót R*ợ*u cho cô ta.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, Thiên Dã không ngừng rót R*ợ*u cho cô ta, anh bắt đầu xuống tay từ những việc trong cuộc sống hàng ngày của cô ta trước, từ từ mới dẫn sang chuyện của Ninh Ngữ Yên.
Mà Thích Tân Nhã hoàn toàn không cảm giác ra được, nói thật, người giúp việc theo giờ của Thiên Dã nấu ăn cũng không ngon lắm, nhưng chuyện này không quan trọng, trọng điểm chính là người đàn ông đẹp trai trước mặt, nhìn thấy anh, ăn cái gì cũng ngon!
Rất nhanh đã nhìn thấy đáy của chai R*ợ*u, Thích Tân Nhã cũng hơi say, nhưng Thiên Dã đã xem nhẹ tựu lượng của cô ta, cô ta chưa say hoàn toàn, anh lấy thêm một chai R*ợ*u, cho đến khi uống gần hết hai bình, mới say khướt.
Thiên Dã lặng lẽ chuyển đề tài: “Tân Nhã, chị họ của em gần đây khỏe chứ?”
“Chị họ? Ừ, anh hỏi Ninh Ngữ Yên à, haizzz. Anh không biết đâu, Tập Bác Niên kia rất đáng ghét, chị họ em dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư, lúc nào cũng nổi giận với chị ấy.” Thích Tân Nhã chống đầu, bất mãn nói, nói xong lại ngây ngô cười ha hả.
“Hả… Thật sao? Trái lại anh rất bất ngờ, chị em họ em sinh cho nhà họ Tập một đứa con trai, sao tình cảm vợ chồng ngược lại không tốt?”
“Chuyện này em cũng không hiểu, rõ ràng anh ta không biết chuyện gì cả, sao lại không cần chị họ?”
“Anh ta không biết chuyện gì?” Thiên Dã cảm thấy anh đã đến gần được trọng tâm của vấn đề.
“Chính là Hàn Hàn. Nó không phải là do chị họ em sinh, thực ra, trước đó, chị họ em vốn không có mang thai, đó chẳng qua là cách để đối phó với con hồ ly tinh Mặc Tiểu Tịch kia, chỉ có em và chị ấy biết.” Thích Tân Nhã đắc ý nói.
Đôi mắt của Thiên Dã lạnh xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy Hàn Hàn là con của ai?” Câu trả lời dường như đã rất rõ ràng, anh nín thở.
“Là Mặc Tiểu Tịch sinh.”
Ầm! Ở trong phòng, Mặc Tiểu Tịch lập tức ngã xuống đất.
Sống lại!

Hàn Hàn là con của cô, đứa bé thiếu chút nữa rơi vào đài phun nước, tiểu bảo bối dễ thương đã chơi bóng cùng cô là con của cô.
Nhưng, thằng bé vừa sinh đã bị Ninh Ngữ Yên ςướק đi, biến thành của cô ta?
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch nổi lên cơn tức giận, lý trí lập tức mất đi sự tự chủ, cô liều mạng lao ra khỏi phòng, kéo Thích Tân Nhã đang say khướt như người khuyết tật qua, điên cuồng hét lên: "Sao các người có thể làm như vậy, các người là một đám ma quỷ, cặn bã, các người không phải là người, không phải là người, các người đáng ૮ɦếƭ, đáng ૮ɦếƭ..."
R*ợ*u đã hoàn toàn xâm chiếm đầu óc của Thích Tân Nhã, cô ta chỉ nghe thấy có người đang gào thét bên tai cô ta, mơ màng nói: "Cô là ai, tránh ra, đừng kéo tôi."
Cô ta đẩy Mặc Tiểu Tịch ra, ngã vào ghế dựa bên cạnh và ngủ t*** đi.
"A..." Mặc Tiểu Tịch khổ sở thét lên, đau đớn giống như trái tim bị xé rách.
Thiên Dã vội vàng bước đến ôm lấy cô: "Em bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại, đừng như vậy, anh đưa cô ta trở về rồi hãy nói, được không?"
Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô, sau khi đợi cô bình tĩnh lại, đỡ cô đến xô pha: "Ngoan ngoãn ngồi đây, anh sẽ nhanh chóng trở về."
Mặc Tiểu Tịch vẫn đắm chìm trong cơn giận dữ, ngẩn người không nói lời nào.
Thiên Dã xoay người đi ra phòng ăn, đỡ Thích Tân Nhã rời khỏi căn hộ, đưa cô ta về nhà.
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.
Sau khi bình tĩnh lại, trước mắt của Mặc Tiểu Tịch hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn, nước mắt lập tức xuất hiện trong hốc mắt cô.
Từng giọt rơi xuống, đau khổ và nhớ nhung hai năm nay cuối cùng cũng được giải phóng, cảm giác xuất hiện trong đầu của cô lúc này chính là vui sướng, bởi vì con của cô vẫn còn sống trên đời, vô cùng khỏe mạnh và đáng yêu, cô lại nhớ đến đêm hôm đó, nụ cười thoáng qua của thằng bé, lúc thằng bé ngủ say trong *** cô, vẻ mặt khi ngủ vừa đáng yêu vừa yên tĩnh, cô đã hôn lên trán của thằng bé, đã vuốt ve làn da của nó, tất cả đều vô cùng chân thật và ấm áp.
Con trai, mẹ thật sự cảm ơn con vẫn còn sống tốt như vậy, cảm ơn con!
Cô che miệng, mặc cho nước mắt chảy nhiều hơn, chảy qua đầu ngón tay, chảy vào ***, nhưng không lạnh lẽo, mà là ấm áp và vui sướng.
Niềm vui qua đi, là nỗi căm hận không thể tha thứ, Ninh Ngữ Yên, sao cô có thể ςướק đi con của tôi, biến thành của cô, sao cô có thể làm như vậy?
Tập Bác Niên, anh mặc cho Ninh Ngữ Yên làm xằng làm bậy, lại giả vờ như không nhìn thấy, hôm đó bác sĩ vừa đi, anh đã tới, cô không tin anh không biết chuyện này.
Mặc Tiểu Tịch nắm chặt quả đấm, dùng hết sức lực toàn thân, nhưng vẫn cảm thấy không đủ để biểu đạt nỗi căm phẫn trong lòng cô, khi một người mẹ mất đi con, điều này đồng nghĩ với việc lấy đi sinh mạng của cô ấy, bọn họ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Trong mắt cô chứa đầy thù hận, cô nhất định phải đoạt lại thằng bé, nhất định!
Sau khi
Thiên Dã trở về, phát hiện Mặc Tiểu Tịch không còn ngồi trên sô pha, lòng lập tức nóng như lửa đốt: “Tiểu Tịch, Mặc Tiểu Tịch, em đang ở đâu?”
Anh chạy vào phòng cô, nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm thì thở dài nhẹ nhõm, thì ra là đang tắm, còn tưởng cô đã chạy đi đâu.
Đêm đó, trái tim của Mặc Tiểu Tịch đã hoàn toàn sống lại.
Sáng hôm sau.
Thiên Dã rời khỏi giường, đi ra ngoài, phát hiện Mặc Tiểu Tịch đã rời khỏi giường từ sớm, đang làm bữa sáng, tóc buộc lên rất có sức sống, ngay cả đôi mắt cũng khác trước, không còn vô hồn ngây dại, trở nên sáng rỡ và bình tĩnh.
Trong một đêm, cô đã hoàn toàn thay đổi, cũng đã hồi phục.
“Thiên Dã, qua ăn sáng đi, em có chút chuyện muốn nói với anh.” Mặc Tiểu Tịch mỉm cười nói với anh.
Thiên Dã đi qua rồi ngồi xuống: “Xem ra, em đã hồi phục.”
“Không sai! Từ hôm nay trở đi, em sẽ không nhục trí buông xuôi nữa, em muốn sống thật tốt, hai năm, em đã bỏ qua giai đoạn nhìn Hàn Hàn lớn lên, em không muốn bỏ qua tương lai của thằng bé, em sẽ sống lại, sau đó ςướק thằng bé về, mặc kệ khó khăn đến đâu, em cũng phải làm.” Mặc Tiểu Tịch kiên quyết nói.
“Anh chỉ có thể nói, anh ủng hộ em!” Nhìn thấy cô bởi vì đứa bé mà ૮ɦếƭ, sau đó bởi vì đứa bé mà sống lại, Thiên Dã biết, trong sinh mạng của cô, có thể không sống tiếp, nhưng không thể không có đứa bé.
“Cảm ơn anh!” Mặc Tiểu Tịch cảm kích nắm lấy tay anh, trong mắt ứa lệ.
Thiên Dã bật cười: “Bây giờ đã tìm thấy hy vọng của cuộc sống một lần nữa, ngược lại trở nên thích khóc rồi sao?”
“Nước mắt không nhất thiết chỉ chảy lúc đau khổ, thực ra khi quá đau khổ, quá tuyệt vọng, ngược lại khóc không được, cái cảm giác này so với ૮ɦếƭ còn khó chịu hơn.” Mặc Tiểu Tịch yếu ớt nói, những năm tháng sống ở trong vũng lầy, nhớ tới, trước mắt chỉ là một khoảng u tối, không có một chút màu sắc.
“Em muốn làm việc có thể nhanh chóng hòa hợp vào xã hội thượng lưu, em sẽ không chạy trốn khi nhìn thấy bọn họ, em sẽ xông lên đối mặt, người nên sợ hãi phải là bọn họ, không phải sao?” Mặc Tiểu Tịch cười lạnh, trong đáy mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Công việc có thể lập tức hòa hợp vào xã hội thượng lưu không dễ tìm, thực ra, nếu em muốn đến gần bọn họ, vẫn còn có cách.” Trong lòng Thiên Dã có chút lo lắng, tình trạng của cô lúc này, ánh mắt lạnh lẽo này, lộ ra sự hung ác và kiên cường, giống như một ác lang phát ra sát khí lúc cắn nuốt người.
“Không cần lo lắng, em cũng muốn tốt hơn thôi, sợ anh không đồng ý, cho nên hỏi ý kiến của anh trước xem sao.” Mặc Tiểu Tịch cười nói.
Thiên Dã để dao nĩa xuống: “Tiểu Tịch, không phải mục đích của em là chỉ muốn ςướק lại đứa bé thôi sao? Chúng ta có thể trực tiếp đi tới nhà họ Tập ςướק về.”
“Haizz…, Thiên Dã, anh quá ngây thơ rồi, Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, không phải dễ đối phó như anh nghĩ, bọn họ không chơi cùng với anh đâu, mà luôn dùng quỷ kế khó hiểu, em muốn đấu với bọn họ một trận.” Mặc Tiểu Tịch cô không còn là người mặc cho người ta xâu xé nữa, cô sẽ đánh bại bọn họ, đoạt lại con của cô.
“Tiểu Tịch, em có biết lúc này em rất đáng sợ không.” Thiên Dã cau chặt mày.
“Thiên Dã, chiến đấu với ma quỷ, không thể quá nhân từ, nói cách khác, là thất bại thảm hại, em đã từng trải qua, em biết, đừng lo lắng, em sẽ cố gắng.” Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười trấn an anh.
Tiếp theo, cô muốn bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Tập Bác Niên, Ninh Ngữ Yên, đừng tưởng các người có thể đánh tôi vào địa ngục hoàn toàn, dù tôi còn một hơi thở, cũng sẽ bò từ địa ngục ra.
Thiên Dã vô cùng lo lắng, tiểu Tịch sống lại là không sai, kiên cường hơn, dũng cảm hơn, nhưng càng xa lạ hơn, anh không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, cảm thấy có một cơn giông bão không thể đoán trước được sắp kéo đến.
Anh xoa mi tâm, đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Tô Lộ Di và nhân viên ở công ty đang bàn bạc gì đó.
“Tiểu Trần, lát nữa dán cái này lên, sau đó phối hợp với đài truyền hình tuyên truyền về nó.” Tô Lộ Di đeo kính đen, vô cùng chuyên nghiệp chỉ đạo, cô ta là người đại diện của công ty điện ảnh và truyền hình này, dùng đôi mắt độc đáo và sắc bén, tạo ra không ít siêu sao.”
“Chị Lộ Di, chị yêu cầu cao như vậy, lần tuyển chọn thử này, đoán chừng sẽ không có cô gái nào vừa ý của chị.”
“Haizz…, nhìn kỹ rồi hãy nói, một nữ vũ công có đủ năng lực bây giờ thật sự quá ít.” Tô Lộ Di cũng có chút phiền muộn: “Nhanh đi làm đi.”
“Được ạ.” Tiểu Trần ***ng bay đống giấy tuyên truyền, trong đó có một tờ bay đến chân Thiên Dã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc