Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 27

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Rời khỏi nhà họ Tập!

“Mặc Tiểu Tịch, tôi đến đưa tiễn cô, thuận tiện nói với cô, cô thua rồi, còn thua rất thảm hại, sau này đừng xuất hiện trước mặt Niên nữa, tìm một chỗ tốt mà trốn đi, nếu không tôi sẽ để cô sống không bằng ૮ɦếƭ, Tập Bác Niên là người đàn ông của tôi, vì anh ấy, tôi có thể bất chấp tất cả, tôi yêu anh ấy, cho nên sẽ không để bất cứ kẻ nào ςướק đi, cô đó, ngay từ đầu không nên đấu với tôi.” Ninh Ngữ Yên đứng sau lưng cô nói không ngừng, lúc này trong lòng cô ta thật sự cảm thấy vô cùng thoải mái!
Mặc Tiểu Tịch âm thầm đút tay vào trong túi áo, sau đó rút ra, lại giả bộ như không có chuyện gì.
“Cô cũng đối phó với Tập Vân Noãn như vậy sao?” Mặc Tiểu Tịch lạnh nhạt hỏi.
“Cô nói gì tôi nghe không hiểu, là cô hại Tập Vân Noãn, bằng chứng đã rành rành như núi, đừng mơ có thể xoay mình.” Ninh Ngữ Yên cười đắc ý, cô ta không ngốc đến mức đi thừa nhận.
Mặc Tiểu Tịch biết loại phụ nữ thông minh xảo quyệt như cô ta sẽ không dễ dàng thừa nhận, cô ta dè dặt cảm nhận chính là sợ tai vách mạch rừng.
“Đừng làm bộ nữa, ở đây không có máy theo dõi, cũng không có thiết bị ghi âm, chúng ta đều là người sáng mắt, cô đối phó với Tập Vân Noãn thế nào, thực ra tôi đã biết rõ, Tập Vân Noãn thích anh trai của cô ấy, tiếp đó là cô nhiều lần uy hiếp đe dọa cô ấy, bằng chứng nằm ngay trong máy ghi âm, nhưng bị người ta giở trò mà thôi, tôi nói không sai chứ?” Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh nói, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện với bạn bè.
Ninh Ngữ Yên nhìn quanh phòng một lần, sau đó mỉm cười: “Cô nói không sai, chúng ta nói chuyện ở đây sẽ không bị bắt cứ ai nghe được, sau khi tôi đi nghỉ mát về, đều đã gắn cameravào từng phòng, chỉ có chỗ cô không có, biết tại sao không? Chỉ có ở phòng này, tôi mới có thể mắng chửi và đánh con hồ ly tinh như cô, mà sẽ không để lại bất kỳ bằng chứng gì, cô và Tập Vân Noãn đều giống nhau, đều không biết xấu hổ.”
“Bởi vì điều này mà cô đã xúi cô ấy tự sát sao?” Mặc Tiểu Tịch suy đoán nói.
“Tâm lý của cô ta thật yếu ớt. Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ cô ta lại thật sự đi tìm cái ૮ɦếƭ, nhưng ૮ɦếƭ cũng rất tốt, còn ở lại bên cạnh Niên, đối với tôi mà nói luôn là một vật cản, may là Niên không có chút nghi ngờ gì với tôi, hoặc phải nói anh ấy không nghĩ tới người Tập Vân Noãn yêu chính là anh ấy.” Ninh Ngữ Yên thong thả nói, không chỉ không có chút hối hận, ngược lại còn vô cùng tự đắc.
Mặc Tiểu Tịch không cần thiết phải nói tiếp nữa: “Ninh Ngữ Yên, cô hãy nhớ cho kỹ, người đang làm, trời đang nhìn, cô sẽ gặp báo ứng.”
“Thật không, tôi sẽ chờ, nhưng bây giờ người xuống địa ngục đầu tiên, hình như là cô…”
Ninh Ngữ Yên mặt mày hớn hở đi ra ngoài.
“Cô vốn không yêu Tập Bác Niên, cô chỉ muốn đạt được một bộ quần áo xinh đẹp mà thôi.” Mặc Tiểu Tịch lạnh lùng nói một câu trước khi cô ta bước ra ngoài.
Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên tối xuống, cô ta nói: “Cô sai rồi, tôi yêu anh ấy hơn bất kỳ ai, không giống với những thứ nông cạn các người.”
Nói xong, cô ta đi ra khỏi phòng.
Mặc Tiểu Tịch đứng trước tủ quần áo, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, ở trong cái nhà này, tất cả mọi người đều cho rằng cô không có cách liên lạc với bên ngoài, nhưng không ai biết, Thiên Dã đã đưa điện thoại cho cô, cô muốn giữ lại bằng chứng này làm bùa hộ mệnh, nếu Ninh Ngữ Yên muốn hại tới con của cô, lúc đó cô có thể lấy ra, để cô ta không dám làm ẩu làm càng.
Lưu lại phần ghi âm, cô dùng khăn tay bọc điện thoại di động lại, bỏ lại vào trong túi, lấy áo khoác trong ngăn tủ ra mặc vào.
Tập Bác Niên đã đi từ lúc sáng sớm, hôm nay có một phần hợp đồng quan trọng, anh muốn bay đi HongKong, anh vô thức kháng cự lại cảnh nhìn cô ra đi.
8h30’, người khác đã ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay.
Lúc máy bay rời khỏi mặt đất, anh dường như nhìn thấy cô rời khỏi thế giới của anh, sẽ không trở lại nữa, tiếng cất cánh ông ông, che mất suy nghĩ đau thương của anh, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Mặc Tiểu Tịch bị hai người đàn ông mặt tây trang màu đen dẫn lên xe giống như là tội phạm, bị bọn họ kiềm chế ở hai bên.
Ly hôn!
Một nhà họ Nguỵ nhỏ nhoi vẫn khiến truyền thông đuổi theo không tha, hơn nữa, sao bọn họ lại biết hôm nay cô trở về, nhất định là có người mật báo, là Tập Bác Niên, anh muốn dùng cách này để cô và Nguỵ Thu Hàn đều mất hết mặt mũi.
"Mặc tiểu thư, mời xuống xe."
Người đàn ông bên cạnh xuống xe trước, sau đó lịch sự mà lạnh lùng nói.
Không cần sợ, rồi sẽ qua, rồi sẽ qua, Mặc Tiểu Tịch cầu nguyện trong lòng, cắn răng bước xuống xe.
Thấy cô xuất hiện, phóng viên càng vây chặt hơn.
"Mặc tiểu thư, xin hỏi đứa bé trong bụng cô là của Nguỵ tiên sinh hay Tập tiên sinh?"
"Nghe nói ngày kết hôn của Tập tiên sinh gần đến cho nên bỏ rơi cô, lần này cô trở về nhà họ Nguỵ, có lòng tin rằng bọn họ sẽ tiếp nhận cô lần nữa không?"
"Có khi nào ngay cả cô cũng không biết đứa bé là của ai, muốn trở về thử vận may một lần?"
Hai người đàn ông mặc Tây trang màu đen hộ tống hai bên, Mặc Tiểu Tịch vừa nghe những câu hỏi sắc bén của phóng viên vừa đi tới cửa lớn của nhà họ Nguỵ, chỉ mấy bước nhưng lại cảm thấy rất xa.
Sự đìu hiu bao phủ cả nhà họ Nguỵ, sau hôn lễ lần trước bọn họ đã trở thành trò cười cho cả thành phố.
Nguỵ Thu Hàn ngồi bên cạnh ba mẹ anh ta, sắc mặt vô cùng khó coi, hôm nay có một đám phóng viên lớn ngồi canh giữ ngoài cửa, lúc đầu vẫn không biết tại sao, sau khi kêu người giúp việc đi hỏi mới biết được bọn họ nhận được tin tức, hôm nay Mặc Tiểu Tịch sẽ mang thai trở về đây.
"Tập Bác Niên đúng là khinh người quá đáng, hắn làm cho nhà họ Nguỵ chúng ta sau này không còn thể diện để đặt chân ra ngoài nữa." Nguỵ phu nhân tức đến suýt ngất.
"Chuyện gì phải tới đều sẽ tới, nhân dịp này kết thúc luôn cũng tốt." Ông Nguỵ ngồi bên cạnh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nguỵ Thu Hàn giống như một kẻ ngốc, ngây dại ngồi đó, anh ta cũng không có đường khác để đi, anh ta không thể muốn cô nữa, dù trong lòng anh ta vẫn không thể buông.
Mặc Tiểu Tịch đi tới cửa lớn, nhấn chuông cửa, cô đã đến đây hai lần, còn tưởng sẽ trở thành nhà của cô.
Cửa mở ra một đường nhỏ, hai người đàn ông mặc Tây trang màu đen ngăn cản phóng viên ở ngoài cửa, để Mặc Tiểu Tịch đi vào.
Có lẽ bởi vì chen chúc và hoảng sợ, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy bụng có chút khó chịu, còn hơi đau âm ỷ, cô dùng tay chống eo, được người giúp việc dẫn đi đến phòng khách.
Nhìn thấy ông bà Nguỵ và Nguỵ Thu Hàn với khuôn mặt tối sầm ngồi đó, cô hơi dừng chân lại, sau đó đi qua, lễ phép gọi: "Bác trai, bác gái."
Nguỵ phu nhân quay mặt đi không trả lời lại, ông Nguỵ chỉ vào ghế: "Ngồi xuống rồi nói."
"Vâng ạ." Mặc Tiểu Tịch tìm chỗ ngồi xuống, sau đó chờ bọn họ nói chuyện.
Nguỵ Thu Hàn kìm nén hơi thở, ánh mắt nhìn về phía cô, anh ta yêu cô, có lỗi với cô, nhưng bây giờ lại hận và chán ghét cô, anh ta không cam tâm người cuối cùng chiếm được lòng và cơ thể cô lại không phải là mình, anh ta thật sự không cam tâm.
Sau một lúc im lặng, Nguỵ phu nhân mở miệng trước.
"Tiểu Tịch, bác cũng không quanh co với cháu nữa, tình hình bên ngoài lúc này cháu cũng thấy đấy, mặc dù nhà họ Nguỵ chúng tôi có lỗi với cháu, cháu muốn bao nhiêu tiền, sau khi cầm lấy, cháu làm ơn đi nhanh dùm cho." Lời nói của Nguỵ phu nhân giống như xua đuổi một tên ăn mày.
"Bác gái, nói tới nhiều ít, có lẽ cái giá này bác đưa không nổi, bây giờ bác ghi liền chi phiếu bằng một nửa giá bán của lúc trước được không?" (Có lẽ ý là một nửa giá họ đã bán cô cho TBN)
Sắc mặt của Nguỵ phu nhân trắng bệch, bà là người Thượng Hải, tâm trạng kích động sẽ nói ra ngôn ngữ của Thượng Hải: "Tiểu Tịch, Allah biết nùng tham tiền, tiền này là Allah cho, nùng có cần mặt dày thế không."
"Tâm ý của bề trên sao cháu có thể từ chối, có thì cho, không có thì đừng khoe giàu." Lời nói của Mặc Tiểu Tịch cũng vô cùng sắc bén.
Cô muốn sinh, ai đến giúp cô!

"Nùng...nùng..."
Ông Nguỵ ngồi bên cạnh lên tiếng ngăn cản: "Xin lỗi Tiểu Tịch, chúng tôi thật sự không bỏ ra được con số cháu muốn, chúng tôi rất biết ơn lúc trước cháu đã giúp nhà họ Nguỵ trượt qua cửa ải khó khăn, nhưng bây giờ cháu mang thai con của người khác, cũng không đến với Thu Hàn, cho nên, ly hôn đều tốt cho cả cháu và nó."
Nói thật dễ nghe, Mặc Tiểu
Tịch cười lạnh trong lòng, thẳng thắn trả lời: “Được, cháu cũng có ý đó.”
Ngụy phu nhân chỉ sợ cô sống ૮ɦếƭ ỷ lại vào nhà họ Ngụy, vừa nghe cô nói vậy, tr lòng thở ra một hơi, sớm biết vừa rồi bà không nói đến chuyện đưa tiền, uổng công bị sỉ nhục vô ích.
“Qủa nhiên là hiểu đại nghĩa, đây là đơn thỏa thuận ly hôn, cháu ký tên ở trên là được.” ông Ngụy cười giả tạo, kêu người lấy đơn ly hôn ra, đặt trước mặt của Mặc Tiểu Tịch.
“Bác trai đúng là biết đối nhân xử thể.” Mặc Tiểu Tịch chế nhạo, một câu hai nghĩa, cầm Pu't lên, lưu loát ký tên mình xuống.
ở chỗ ghê tởm này, cho dù cầu xin cô ở lại cô cũng không ở, tình người nhạt nhẽo, thế giới này chính là như vậy.
“Được, không làm phiền các người nữa, tạm biệt.” cô đứng lên, bỏ đi không quay đầu lại.
Ngụy Thu Hàn đứng dậy đuổi theo: “Mặc Tiểu Tịch, chẳng lẽ em thật sự không có chút lưu luyến nào đối với tôi sao? Sao em có thể ký tên dễ dàng như vậy?”
“Một người đàn ông rề rà, không quyết đoán, tức là không gánh vác được chuyện gì, mà còn không có trách nhiệm không phải khẩu vị của tôi.” Mặc Tiểu Tịch không biết tại sao trước kia mình lại thích anh ta.
Sắc mặt của Ngụy Thu Hàn cứng đờ, Ngụy phu nhân nhảy dựng lên, chửi mắng trách móc Mặc Tiểu Tịch, Mặc Tiểu Tịch ra vẻ không để ý tới, lạnh nhạt đi ra cửa.
Đi ra tới ngoài cửa, xe của nhà họ Tập đã đi mất, phóng viên vẫn chưa giải tán, ùa qua muốn lấy tin tức.
Chỉ nghe ào một tiếng, một chậu nước từ trên trời trút xuống, phóng viên phản ứng kịp nên vội vàng tránh ra, mà cơ thể của Mặc Tiểu Tịch lại nặng nề nên không kịp né tránh.
Nước lạnh như băng làm cô rung mình, tóc và quần áo đều ướt nhẹp, hơn nữa còn mang theo mùi hôi thối.
Phóng viên không có xông lên trước ép hỏi, chỉ cầm máy chụp hình chụp mấy tấm ảnh, mặc dù cảm thấy cô gây tội thì phải chịu tội, nhưng không khỏi thương xót cho cô.
“A, đối xử với một người phụ nữ có thai như vậy thật sự quá tàn nhẫn, nhà họ Ngụy đổ chậu nước bẩn này lên người Mặc Tiểu Tịch, xem ra đã ly rồi.”
“Sau này cô ấy đi đâu? Tập Bác Niên còn muốn cô ấy không?”
“Cô thật ngốc, đương nhiên là không muốn, anh ta sẽ nhanh chóng kết hôn với Ninh Ngữ Yên, những người giàu đều rất vô tình”.
“Trời ạ… Đột nhiên cảm thấy cô ấy có chút tội nghiệp.”
Trong tiếng bán luận, Mặc Tiểu Tịch với cả người đầy nước bẩn đi càng ngày càng xa.
Bầu trời vô cùng âm u, giống như sắp đổ mưa, nhưng vẫn nhịn không rơi xuống, vì thế, càng trở nên hoang vắng và thê lương.
“A…” Bụng đau dữ dội làm cho Mặc Tiểu Tịch không nhịn được kêu lên, cô vịn vào góc cây ở ven đường, sau đó ngồi xuống.
Không phải là muốn sinh chứ, nhưng ngày dự sinh còn tới mười ngày nữa, có lẽ bởi vì vừa rồi chen chúc, nghỉ ngơi một lát rồi nói sau!
Cách cô 20m, có một chiếc xe theo sau cô, cách cô 30m, cũng có một chiếc xe có rèm cửa màu đen đi theo cô.
Cùng lúc đó, hai người ở hai chỗ khác nhau đều nhận được điện thoại của thuộc hạ.
1h chiều, Thiên Dã đang làm việc lập tức lên máy bay trở về, lúc sáu giờ, anh chạy đến nhà họ Tập, bảo vệ ở cửa ngăn anh lại, lúc anh yêu cầu gặp Tập Bác Niên, bảo vệ nói cho anh biết, Ninh…
Đưa đi?
Tin tức này làm cho anh giống như bị điện giất, quay đầu xe lại, lập tức chạy về hướng nhà họ Ngụy.
Lúc lên xe đã 7h tối. sau khi cơn đau qua đi, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy có chút dễ chịu, lập tức đi tiếp, lúc ra ngoài, Ninh Ngữ Yên đã kêu người giúp việc tịch thu tiền trên người cô, chỉ có Thiên Dã là người bạn duy nhất, gọi điện thoại cho anh nhưng không ngờ anh lại tắt máy.
Sau khi gọi mấy lần, điện thoại lại hết pin.
Nước bẩn trên người đã khô, nhưng vẫn dinh dính vô cùng khó chịu, sau khi trời tối, cảm giác khủng hoảng từ từ xâm chiếm vào đầu cô.
Bụng của cô lại đau, mà lần này còn đau hơn cả lần trước, chất lỏng phía dưới nhanh chóng chảy xuống, cô vội vàng ngồi vào bụi cỏ ven đường, nhìn thấy ở mắt cá chân có chất lỏng trong suốt.
Nguy rồi, vỡ nước ối, cô muốn sinh.
Bụng vô cùng đau đớn, cô ôm bụng, sợ hãi nhìn xung quanh: “Cứu mạng, cứu mạng…” Làm sao bây giờ, xung quanh căn bản không có một bóng người, ngay cả xe cũng rất ít, điều tồi tệ nhất là cô ko đứng lên nổi.
“Ai tới giúp tôi với, tôi muốn sinh, a…a…” Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán cô, cô nằm ngửa trên mặt đất, vô cùng khổ sở.
ở hai chỗ khác nhau, ai cũng không phát hiện ra sự tồn tại của xe ai, hai bên đều không có bất kỳ phản ứng gì.
Mặc Tiểu Tịch đau đến gần như mất đi cảm giác, nước mắt bắt đầu chảy xuống, cô ૮ɦếƭ không sao, nhưng đứa bé không thể ૮ɦếƭ, tuyệt đối không được, không được.
Cuối cùng, một chiếc xe ở phía xa mở cửa ra, có người từ trên xe bước xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc