Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 25

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Em không trốn thoát đâu

"Tôi nói rồi, em trốn không thoát đâu." Anh kề sát vào tai cô, tức giận và bá đạo nói.
Mặc Tiểu Tịch ngây người, mở to mắt, tựa đầu vào vai anh, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng phe phẩy, anh đang ôm cô, cái ôm vô cùng ấm áp, cô có thể ngửi được mùi sương mù ẩm ướt trên người anh, sáng sớm tinh mơ ở nơi tiên cảnh bồng lai này thật sự có cảm giác vô cùn dễ chịu.
Tay từ từ duỗi ra ôm lấy anh, trong lòng cô biết, cô không cách nào làm tổn thương anh, cho dù sau này anh sẽ đối xử tàn nhẫn với cô.
Cô chính là người bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm lại yếu đuối.
"Tôi không có chạy trốn, tôi luôn đứng ở đây, tại anh không nhìn thấy tôi thôi." Cô thản nhiên nói.
Tập Bác Niên hơi đẩy cô ra, nắm lấy vai cô: "Vậy tại sao không trả lời lại, em muốn nhìn thấy tôi cuống cuồng đúng không? Hay em muốn chạy trốn nhưng nhìn thấy sương mù tản ra, nhất định sẽ bị tôi đuổi kịp nên mới không chạy?" Trong lòng anh vẫn không tin tưởng lời nói của cô lắm.
"Ồ..." Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười bất đắc dĩ: "Anh nghĩ sao cũng được, có lẽ tôi thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột đến đổ mồ hôi của anh, nhìn Tập Bác Niên phát điên cũng là một chuyện rất thú vị, còn làm cho người ta phấn khởi hơn so với trúng độc đắc."
Sắc mặt của Tập Bác Niên lập tức sa sầm xuống: "Mặc Tiểu Tịch, em đừng giở trò vo81i tôi, mấy ngày nghỉ phép ở đây không được rời khỏi tầm mắt của tôi, có nghe thấy không?"
"Anh cảm thấy sự uy hiếp này hữu dụng với tôi sao? Nhưng tôi chỉ muốn đi ra ngoài một chút mà thôi, tôi sẽ còn đi ra nữa, anh bằng lòng đi sau ௱ô** của tôi cũng tốt, tôi không ngại để anh bám đuôi đâu." Mặc Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói, trên mặt mang theo nụ cười tinh nghịch.
Tập Bác Niên cười khẽ: "Tốt cuộc em là cái thứ gì, ai cho em lá gan đó, để em dám trắng trợn khiêu chiến với tôi, đừng ỷ vào mình là phụ nữ có thai là có thể làm gì thì làm." Trên thực tế, từ ngày quen biết cô đến nay, anh chưa từng chân chính thuần phục cô, làm cho cô sợ hãi.
"Nếu tôi thật sự có thể làm gì thì làm, tôi sẽ lập tức rời khỏi anh, đứa bé đã định trước là không có ba, cho nên tôi cũng không muốn để nó nhìn thấy anh, không muốn để nó biết đến sự tồn tại của anh, nhưng mà thôi, tính đi tính lại cũng không còn bao nhiêu tháng, trốn cũng không có ý nghĩa gì, chẳng thà kết thúc thật đẹp, sau này cả hai không ai nợ ai." Mặc Tiểu Tịch hất cánh tay anh đang đặt trên vai mình ra, đi về phía trước.
Con yêu, mẹ rất muốn cho con một tương lai hạnh phúc, nhưng mẹ vô dụng, ngảy cả sự thật cũng không có can đảm nói ra, ở giữa hai người, cô chọn bên nào cũng sẽ làm tổn thương đến bên kia, sẽ không có hạnh phúc, nói hay không nói cũng đều không có hạnh phúc.
Tập Bác Niên đứng đó không nhúc nhích, nghĩ tới không lâu sau này Mặc Tiểu Tịch và đứa bé sẽ biến khỏi cuộc đời anh, mà anh không có lý do nào để ràng buộc cô, bắt đầu với danh nghĩa thù hận, tại sao lại không bỏ xuống được, cuối cùng anh cũng không thể không nhìn thẳng vào sự thật, trong lòng anh vô cùng luyến cô và đứa bé.
Từ bỏ việc trả thù, anh cũng không thể giữ cô bên cạnh, cũng không thể, cũng không thể...
Anh tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần.
Vốn định ngày hôm sau sẽ xuống núi, không ngờ anh lại kéo dài ngày này qua ngày khác, thấm thoát đã qua nửa tháng, Mặc Tiểu Tịch cũng bước vào thời kỳ mang thai ở tháng thứ 7, chân sưng phù lên, bụng cũng to hơn nhiều, gương mặt cô lại càng ngày càng gầy, giống như tất cả chất dinh dưỡng trong người đều bị đứa bé hút hết, luôn phờ phạc yếu ớt.
"Lần trước bác sĩ nói em thiếu máu rất nghiêm trọng, không uống thuốc bổ huyết sao?" Tập Bác Niên cũng phát hiện ra mấy ngày nay sắc mặt của cô rất khó coi.
Ninh Ngữ Yên làm cho cô không thể đoán trước được!

"À..., tôi quên mất, không sao, hôm nay chúng ta sẽ trở về sao?" Mặc Tiểu Tịch muốn nhanh chóng rời đi, nhưng trong lòng lại có chút lưu luyến sự yên ổn tuyệt vời này.
"Ừ." Tập Bác Niên thuận miệng trả lời, anh cũng có rất nhiều việc cần phải xử lý, biến mất nửa tháng, công việc đã chất chồng thành núi.
Đôi lúc, mặc kệ người ta có muốn đối mặt hay không, nó cũng sẽ đến, giống như, nếu ngày mai thế giới không có mặt trời, chúng ta cũng không cách nào ngăn cản điều đó sẽ đến.
Buổi chiều, bọn họ rời khỏi biệt thự, Mặc Tiểu Tịch nhìn lại một lần sau cùng qua cửa sổ, không chừng cả đời này cũng sẽ không bao giờ quay lại đây!
Nhưng trong lòng cô vẫn biết ơn, đã từng có những kỷ niệm yên bình như vậy với anh, không có tranh cãi, không có tổn thương, ngồi im lặng cũng là một điều tuyệt vời.
Trở lại nhà họ Tập, vẫn giống như trước đó, nhưng thời tiết giống như sắp sôi sùng sục, ve sầu trên cây kêu không ngừng.
Ninh Ngữ Yên cũng đã trở về trong lòng của Mặc Tiểu Tịch biết mọi thứ đã trễ.
Chỉ mong, sau khi cô ra đi, cô ta đừng đến làm phiền cô, cô phải bảo vệ tốt cho đứa bé, không để nó gặp nguy hiểm.
Ăn xong cơm trưa, Mặc Tiểu Tịch vô tình chạm mặt Ninh Ngữ Yên trên hành lang, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt riêng sau khi từ khu nghỉ mát trở về.
"Đi chơi với Niên vui vẻ chứ, bụng cũng đã lớn rồi, cô nên cẩn thận mới phải." Ninh Ngữ yên làm bộ quan tâm nói.
"Điều này là đương nhiên, cô xem không phải bây giờ tôi vẫn tốt đó sao, cô bận tâm nhiều rồi." Mặc Tiểu Tịch điềm tĩnh trả lời, nếu cô ta nói chuyện lịch sự, cô cũng không cần quá sắc bén, thật khó hiểu, ở đây rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, nếu là bình thường thì cô ta đã sớm nói chuyện xấc xược, sao hôm nay còn phải giả bộ.
Nét mặt của Ninh Ngữ Yên trở nên cứng nhắc, trong lòng P0'p mép nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Mặc Tiểu Tịch, đừng đắc ý quá, tốt xấu gì tôi cũng là vợ chưa cưới của anh ấy, còn rất nhanh sẽ kết hôn, đến lúc đó cô sẽ bị Niên đuổi ra ngoài, Niên sẽ không quan tâm đến kẻ sát nhân hại ૮ɦếƭ em gái anh ấy."
Lời nói của cô ta làm cho Mặc Tiểu Tịch hết sức ngạc nhiên, cô còn chưa tìm tới cô ta nói chuyện, cô ta đã cắn ngược lại cô.
"Vừa đánh trống vừa la làng, Ninh Ngữ Yên, cô cảm thấy sợ hãi sao? Là ai hại ૮ɦếƭ Tập Vân Noãn, hẳn là trong lòng cô hiểu rõ hơn tôi." Mặc Tiểu Tịch nhìn nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, cô không tin làm ra chuyện hại người mà không có một chút chột dạ.
Lòng của Mặc Tiểu Tịch chùn xuống, nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của cô ta, nhất định đã tiêu hủy chứng cứ: "Ninh Ngữ Yên, người đang làm, trời đang nhìn, cô tưởng tiêu hủy máy ghi âm là cô sẽ không có chuyện gì sao?"
Lúc Mặc Tiểu Tịch nói đến máy ghi âm, khuôn mặt của Ninh Ngữ Yên lập tức hiện ra vẻ hoảng sợ, tầm mắt lướt về phía căn phòng của Tập Vân Noãn: "Máy ghi âm gì? Là cái cô bị mất sao? Tôi nghe không hiểu gì cả, thôi, tôi không rảnh ở đây nói nhảm với cô, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ trưa."
Cô ta lướt qua người Mặc Tiểu Tịch đi vào phòng.
Phản ứng của Ninh Ngữ Yên càng làm cho Mặc Tiểu Tịch khó hiểu, nếu đã không còn máy ghi âm, hẳn là cô ta sẽ không sợ hãi mới đúng, tại sao lại có vẻ mặt hốt hoảng như vậy? Hơn nữa còn nhìn về phía phòng của Tập Vân Noãn, chẵng lẽ, cô ta vẫn chưa tiêu hủy.
Không thể nào, cô ta giữ lại có lợi ích gì đâu? Nhưng tại sao cô ta phải sợ hãi nhìn về phía phòng của Tập Vân Noãn.
Mặc Tiểu Tịch quay về phòng, nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu, trong phòng của Tập Vân Noãn còn bí mật gì sao? Tại sao vẻ mặt của Ninh Ngữ Yên lại kỳ lạ như vậy, cô hoàn toàn không tìm ra được đầu mối.
Cuối cùng, cô quyết định trong mấy ngày này trở lại phòng của Tập Vân Noãn xem lần nữa.
Âm mưu!

Mấy ngày sau.
12h30 khuya, trên dưới nhà họ Tập vô cùng yên tĩnh, mặc dù lúc này cũng có Tập Bác Niên ở đây, nhưng ban ngày không có cơ hội ra tay vì Ninh Ngữ Yên và người giúp việc của cô ta thường ở trên lầu, Mặc Tiểu Tịch luôn có cảm giác bị người ta theo dõi.
Mà bây giờ, không chừng tất cả mọi người đều đã đi ngủ, chỉ cần nhỏ tiếng một chút, không phát ra tiếng động, hẳn là không bị phát hiện.
Mặc Tiểu Tịch bước xuống giường, thuần thục cuốn tóc dài lên thành một Pu'i tóc, mở cửa phòng ra, đèn tường trên hành lang không sáng lắm, nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định bốn phía không có động tĩnh, cô đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phía phòng của Tập Vân Noãn.
Cô đi chân không, cố gắng không gây ra tiếng động, đi tới trước cửa phòng, cô hít vào một hơi thật sâu, nắm lấy nắm cửa, từ từ di chuyển, bên trong tối om, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô lấy điện thoại trong túi ra, phía trên có chức năng chiếu sáng, đúng lúc có thể dùng làm đèn pin.
Phòng của Tập Vân Noãn vẫn giống như lúc trước đi vào, ánh sáng lướt qua xô pha, bàn trang điểm, giường, cuối cùng dừng lại trên chiếc bàn cạnh giường, trong đó có một ngăn kéo đã mở ra phân nửa.
Thật kỳ lạ, người giúp việc đến dọn phòng sao có thể sơ ý như vậy, ngay cả ngăn kéo cũng không đóng.
Một cảm giác quái lạ xâm chiếm vào đầu của Mặc Tiểu Tịch, không đúng lắm, ngăn kéo mở ra phân nửa phía trước giống như một cái miệng khổng lồ, đi tới sẽ rơi vào trong miệng của nó.
Nhưng cô thật sự rất tò mò, trong lòng nói đừng đi qua, mà bước chân lại không kiềm chế được đi về phía đó, cô muốn xem rõ ngọ ngành.
Đi tới trước bàn, rọi điện thoại vào trong ngăn kéo, ngay sau đó, Mặc Tiểu Tịch trợn to mắt.
Trong ngăn kéo đặt một cái máy ghi âm màu trắng, giống y như đúc cái máy ghi âm lần trước tìm thấy ở ngăn kéo bên giường, là cái của Tập Vân Noãn.
Lúc này, Mặc Tiểu Tịch hoàn toàn mất đi khả năng suy xét, đưa tay lấy cái máy ghi âm trong ngăn kéo ra, sao lại chạy đến đây, không phải đã bị Ninh Ngữ Yên lấy đi tiêu huỷ rồi sao? Chẳng lẽ cô ta để lại trong ngăn kéo? Nhưng tại sao cô ta phải làm vậy? Trăm ngàn sự khó hiểu và nghi hoặc chui vào đầu cô, vô cùng rối loạn.
Mặc kệ ra sao, lấy trước rồi nói sau, không nên ở lại đây lâu.
Cô xoay người muốn rời đi.
"Bốp..." Một tiếng, tất cả đèn trong phòng sáng lên, Tập Bác Niên mặc áo ngủ lạnh lùng đứng ở cửa, Ninh Ngữ Yên một tay chống bụng đứng sau lưng Tập Bác Niên, cười nham hiểm và đắc ý với Mặc Tiểu Tịch.
Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, khiến cho sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trở nên trắng bệch như tờ giấy.
"Ơ, Mặc Tiểu Tịch, cô tìm được máy ghi âm của cô rồi à, nhưng nửa đêm thế này, cô là phụ nữ có thai sao không kêu người giúp việc tìm chung với cô." Ninh Ngữ Yên chậm rãi nói, lần này, cô còn không ૮ɦếƭ sao.
Nhìn chiếc máy ghi âm trong tay, phút chốc, Mặc Tiểu Tịch đột nhiên hiểu ra điều gì đó, đây là một âm mưu, cô ta đã động tay động chân trên chiếc máy ghi âm.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch càng thêm trắng bệch, cô không biết phải nói gì lúc này, nói Ninh Ngữ Yên hãm hại cô sao, nhưng cô lén vào phòng, còn ***ng vào máy ghi âm, Tập Bác Niên sẽ không tin, bởi vì trước đó anh vốn đã không tin cô.
"Em vào đây làm gì?" Tập Bác Niên nhìn cô, lòng kêu gào đau đớn.
"Tôi..., tôi..." Mặc Tiểu Tịch cắn môi, không tìm được lời gì để nói, thế nào gọi là có trăm miệng cũng không thể giải thích, thế nào là tình thế khó xử, cuối cùng cô cũng cảm nhận được.
"Niên, chẳng lẽ anh không tò mò sao? Nếu chiếc máy ghi âm quan trọng như vậy, không bằng chúng ta nghe thử nội dung bên trong một chút đi." Ninh Ngữ Yên mỉm cười đi về phía Mặc Tiểu Tịch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc