Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 15

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Thứ anh mua là một thân xác, không phải trái tim!

"Anh...sao anh lại ở đây?" Mặc Tiểu Tịch có chút hoảng hốt hỏi, trái tim xuýt nữa nhảy đến cổ họng.
Tập Bác Niên cười nhạt nhìn cô, vẻ mặt biến hoá thất thường: "Nhà vệ sinh ở lầu 28, có phải sạch hơn không?"
Sao anh lại biết cô lên lầu 28? Hơi thở của Mặc Tiểu Tịch hơi dồn dập: "Tôi đi nhầm chỗ, vừa rồi y tá nói phòng siêu âm ở lầu 28, tôi đã đi lên đó, kết quả tìm một vòng cũng không thấy, nên mới xuống đây." Cô tuỳ tiện viện lý do.
"Ồ..." Tập Bác Niên gật đầu, dáng vẻ giống như đã hiểu ra: "Có nhân tiện gặp chồng của em và bạn thanh mai trúc mã không, nghe nói bọn họ cũng ở lầu 28."
Cô nghĩ anh không biết những tin tức kia sao? Trên đường đi anh đã đoán được mục đích cô muốn đến bệnh viện, không vạch trần cô là vì anh muốn xem rốt cuộc cô đến gặp người nào, sau khi anh ra khỏi nhà vệ sinh đã lập tức đi tới phòng theo dõi của bệnh viện, kết quả làm anh hơi bất ngờ.
"Em đúng là rất lợi hại, tôi muốn biết, em đã làm gì để khiến hai người đàn ông vì em mà muốn ૮ɦếƭ muốn sống." Tập Bác Niên khom lưng xuống, chỉ cách cô mấy centimeter.
Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch lập tức tối xuống, thì ra, anh luôn theo dõi cô.
"Tôi không thể trả lời, anh tự mình tưởng tượng đi." Vẻ mặt của cô không chút thay đổi ném ra một câu, xuyên qua anh, đi nhanh về phía trước, dù sao anh cũng đã biết, giả bộ cũng không có ý nghĩa gì.
Trong phòng siêu âm, bác sĩ cầm dụng cụ màu trắng từ từ di chuyển trên bụng của Mặc Tiểu Tịch.
Tập Bác Niên khoanh tay trước иgự¢, đứng ở bên cạnh, ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, một điểm màu đen được vầng sáng bao lấy, tiếng tim đập ổn định và có quy luật, từ trong máy siêu âm phát ra, truyền đến tai anh.
Đây là con của anh sao? Là mầm móng anh để lại trong cơ thể cô, là bọn họ cùng nhau tạo ra.
Giờ phút này, thù hận đột nhiên dịu đi một cách khó hiểu.
"Đứa bé rất khỏe mạnh, mấy tháng tiếp theo, cần phải bổ sung nhiều Vitamin và Protein, phụ nữ mang thai có vui vẻ hay không cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của đứa bé." Bác sĩ nhẹ nhàng nói, trên mặt mang theo nụ cười.
Mặc Tiểu Tịch cười khổ, vui vẻ sao? Sao cô có thể vui vẻ, anh không phải là chồng của cô, cũng không phải người yêu, mà là người hận không thể ấn cô xuống địa ngục.
Ra khỏi bệnh viện, Mặc Tiểu Tịch ngồi lên xe anh, sau khi lái được một đoạn, Tập Bác Niên dừng xe ở ven đường.
"Bây giờ hãy nói cho tôi nghe, em đến tìm bọn họ làm gì?" Tập Bác Niên cầm một điếu thuốc, vừa định đốt lên, dường như nghĩ đến một điều gì đó, lại bỏ vào trong hộp.
Thấy cô không trả lời, anh sâu xa nói: "Em có thể không trả lời, đổi lại tôi sẽ làm cho phóng viên đến hỏi bọn họ."
Mặc Tiểu Tịch quay đầu lại: "Ngoại trừ uy Hi*p tôi, anh không còn biện pháp nào tốt hơn sao? Anh muốn biết thật không? Được, tôi nói cho anh biết, tôi muốn hoà giải cho bọn họ, không để sự việc lớn thêm nữa, cho nên mới đi tìm bọn họ, tôi đã trả lời xong, anh hài lòng chưa?"
Mặc Tiểu Tịch bực dọc thở ra: "Tôi quan tâm đến ai, tôi yêu ai, không liên quan đến anh, thứ anh mua chỉ là thân xác của Mặc Tiểu Tịch, không phải là trái tim của tôi, không nên anh không có quyền trói buộc."
Tập Bác Niên nhìn cô, lòng chùng xuống.
"Hừ..., em còn chưa đủ tư khiến tôi để ý đến trái tim của em đâu." Tập Bác Niên hừ lạnh, khởi động xe, chạy vào đường lớn, cô nói không sai, trái tim của cô không thuộc về anh, sự thật này vẫn đặt ngay ở đó, nhưng hiện tại lại đột nhiên cảm thấy giống như một cái gai thật dài, cắt anh đau đớn vô cùng.
Mặc Tiểu Tịch âm thầm nắm lấy váy của mình, thật kỳ lạ, tim không hề đau đớn, chỉ cảm thấy ngạt thở và chua xót.
Ngày ૮ɦếƭ

Sau khi trở về từ bệnh viện, Tập Bác Niên không gây phiền phức cho cô, cũng không quan tâm đến cô, nhưng anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, mục đích của anh bây giờ chỉ có một, chính là để cô an toàn vượt qua chín tháng, hoàn thành kế hoạch trả thù tàn nhẫn của anh, không khiến anh vì nhỏ mà mất lớn.
Mấy ngày sau, trên báo và tin tức đều không còn nghe tin tức liên quan đến chuyện Nguỵ Thu Hàn muốn kiện Thiên Dã nữa, trái tim đang treo lơ lững giữa không trung của Mặc Tiểu Tịch cuối cùng cũng thả lỏng, sau này, cô có thể yên tâm điều tra chuyện tự sát của Tập Vân Noãn.
Đứng trước cửa sổ, từ đáy lòng toả ra một chút khó chịu.
Nghe thấy tiếng cửa phòng chuyển động, cô xoay người, nhìn thấy Ninh Ngữ Yên đi tới, mặc váy dài rộng rãi và mang giày đế bằng, son phấn trên mặt cũng nhạt đi rất nhiều, bây giờ cô ta chính là bà hoàng trong nhà, ai cũng cẩn thận hầu hạ, ai cũng nghi ngờ đứa bé trong bụng cô ta chính là chủ nhân tương lai của nhà họ Tập.
Mà đứa bé của cô, lại không có gì cả! Nghĩ đến đây, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ninh Ngữ Yên nghênh ngang đi tới ban công, ngồi xuống ghế mây: "Qua đây ngồi đi, phụ nữ có thai không thể đứng nhiều, không tốt cho đứa bé."
Mặc Tiểu Tịch di chuyển hai chân, lấy lại dáng dấp bình tĩnh ngồi xuống đối diện với cô ta.
"Không ngờ chúng ta lại mang thai con của Niên cùng một lúc, nhưng làm sao đây, con của cô nhất định sẽ trở thành con hoang, nghĩ lại tôi cũng cảm thấy lo lắng cho cô, sau này một mình dẫn theo đứa bé, phải sống như thế nào, cho dù đi ăn xin, cũng không có người bằng lòng bố thí cơm thừa cho cô ăn, bởi vì cô quá thấp hèn." Ninh Ngữ Yên thong thả nói, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười nhã nhặn, làm cho người ta rợn tóc gáy.
"Rất cảm ơn Ninh tiểu thư đã lo nghĩ cho tôi, cô yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ không ૮ɦếƭ đói, phải nói, người mẹ luôn ôm tâm trạng ghen ghét như vậy, nếu đứa bé cảm nhận được, không biết có bị lây nhiễm hay không, hãy để lòng bình thản một chút, sau này tôi cũng sẽ ra đi, cô cần gì phải sợ tôi trở thành mối đe doạ của cô." Mặc Tiểu Tịch thản nhiên đáp trả, đây là bộ mặt thật của Ninh Ngữ Yên, cô không muốn trêu chọc cô ta, nhưng nếu cô ta năm lần bảy lượt đến công kích cô, cô cũng không còn cách nào để nhịn nữa.
"Ha ha..." Ninh Ngữ Yên cong khóe môi, cười quỷ dị: "Cô đang đùa à, sao tôi phải sợ cô, tự giải quyết cho tốt đi, ngày ૮ɦếƭ của cô đã sắp đến rồi, tôi sẽ cảnh giác cao độ, thưởng thức tướng ૮ɦếƭ đáng thương của cô."
Sau khi Ninh Ngữ Yên nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng, Mặc Tiểu Tịch vẫn không thay đổi tư thế ngồi, ngẩn người ngồi trong bầu trời đêm.
Cô không xuống ăn cơm tối, Tập Bác Niên sai người đưa cơm lên cho cô.
Tối ngày hôm sau, Tập Bác Niên mang theo mấy túi lớn trở về, lập tức đi lên lầu, sau ngày trở về từ bệnh viện, lần đầu tiên anh lên tìm cô.
Mở cửa phòng đi vào, căn phòng yên tĩnh giống như không có người, anh nhìn xung quanh, mới phát hiện cô ngồi đọc sách trên ghế tựa ở trong góc, không có chút sinh lực, giống như sắp héo tàn.
"Đây là mấy bộ đồ bà bầu và thực phẩm dinh dưỡng, mỗi ngày nhớ phải ăn đúng giờ." Tập Bác Niên đặt cái túi lớn lên sofa, hời hợt nói.
"Được." Mặc Tiểu Tịch khẽ lên tiếng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, những chữ dưới tầm mắt, dần mắt đi tiêu điểm.
"Sau này, tự xuống ăn cơm, mỗi ngày đến hoa viên nhiều một chút, không được ở trong phòng hoài, có nghe không?" Mỗi ngày bất luận là anh đi làm hay tan tầm, đều không bao giờ thấy bóng dáng của cô, thường khiến anh nghĩ rằng cô đã biến mất, điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng hoảng loạn, sau khi xác định ở chỗ người giúp việc, anh mới có thể yên tâm.
"Được." Mặc Tiểu Tịch lặp lại câu trả lời, không nói thêm gì nữa.
Tập Bác Niên không chịu nổi sự coi thường của cô, bước qua, nâng mặt cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mình, tức giận nói: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả, lúc nói chuyện, em phải nhìn vào mặt tôi."
Tôi hận anh!

Mặc Tiểu Tịch bị ép ngẩng mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nơi đó vì tức giận mà biến thành màu đỏ, mặt của anh gần ngay trước mắt, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực, khiến cho lòng của cô từ trong vô cảm trở nên đau đớn kịch liệt.
Cô nín thở, cố gắng làm cho hơi thở bình ổn lại, để tránh lộ ra cảm xúc của mình.
"Bây giờ nhìn rồi, có thể buông ra chưa?"
"Hừ..." Tập Bác Niên đột nhiên nở nụ cười chế giễu, cúi đầu dùng sức hôn lên môi cô, ngang ngược cạy hàm răng của cô ra, nhanh chóng tiến vào, đoạt lấy sự ngọt ngào trong miệng cô.
Mặc Tiểu Tịch bị hành động điên cuồng của anh dọa đến mở to hai mắt, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là đẩy anh ra, nhưng lúc tay chạm đến áo khoác Tây trang của anh, cô lại buông lỏng tay, rủ hai tay xuống, không ôm lấy cũng không vùng vẫy, không thuận theo cũng không chống cự.
Tập Bác Niên từ từ cảm thấy giống như mình đang hôn một tượng gỗ, không có một chút thú vị, anh buông môi cô ra: "Mặc Tiểu Tịch, em cố ý phải không?"
"Không có, chỉ cảm thấy nụ hôn của anh không đủ mạnh mẽ mà thôi." Mặc Tiểu Tịch buột miệng nói ra, thấy nét mặt của anh từ từ trở nên xanh mét, trong lòng vô cùng vui sướng.
Lần đầu tiên anh bị phụ nữ đánh giá như vậy: "Không đủ mạnh mẽ phải không? Vậy thì hôn đến có cảm giác mới thôi." Anh cười nham hiểm, cuối đầu đoạt lấy môi cô, lần này, anh hôn sâu hơn, dùng sức nhiều hơn, giống như muốn mang mọi thứ của cô nuốt vào trong bụng.
Mặc Tiểu Tịch vô cùng hối hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình, trong miệng đầy mùi thuốc lá cay xè, môi của anh vô cùng mềm mại, lúc lưỡi quấn lấy lưỡi của cô, mối quan hệ rối ren nảy sinh ra chút quyến luyến, giống như biết đối phương là ác ma, nhưng trong lòng vẫn muốn lệ thuộc vào tình cảm.
Tập Bác Niên cảm giác được nhiệt độ trong miệng cô tăng lên, có chất lỏng mặn chát tràn vào, trong lòng vô cùng căng thẳng, anh dừng lại động tác, rời đi, nhìn thấy nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, иgự¢ đau âm ỷ.
"Khổ sở vậy sao?" Anh không tự chủ được giơ tay lên, lau nước mắt cho cô.
"Đúng vậy, rất khổ sở, nhìn thấy anh là tôi khổ sở, nghe thấy giọng của anh tôi cũng rất khổ sở, khổ sở đến mức muốn lập tức ૮ɦếƭ đi, tôi hận anh." Mặc Tiểu Tịch níu lấy cổ áo của anh, đôi tay nắm chặt thành quyền, kèm theo cơ thể cũng không ngừng run rẩy, nước mắt ào ào chảy xuống, tại sao không để tim của cô lạnh đi, tại sao sau khi trêu chọc vào tim của cô, lại muốn tàn nhẫn vứt bỏ.
Trong mắt của Tập Bác Niên phủ một lớp băng mỏng, đưa tay nắm lấy đôi tay đang níu chặt áo anh, dùng sức kéo xuống: "Mặc Tiểu Tịch, tôi cũng rất hận em." Giọng nói lạnh lẽo làm cho tình yêu hoàn toàn đóng băng.
Bên ngoài có người gõ cửa: "Tiên sinh, có khách đến, Ninh tiểu thư bảo tôi lên gọi ngài xuống."
"Biết rồi." Tập Bác Niên lạnh lùng trả lời, đứng thẳng người lên, chỉnh lại quần áo bị kéo nhăn nhúm, ngồi xuống đối diện với Mặc Tiểu Tịch và nói: "Em cũng xuống luôn đi."
Nước mắt trên mặt đã khô, Mặc Tiểu Tịch cũng bình tĩnh lại: "Nếu anh nhất định muốn tôi xuống, rồi làm cho tôi mất mặt, tôi có quyền nói không sao?"
"Có phải tôi nên nói, cuối cùng em cũng thức thời rồi không?" Tập Bác Niên cười nhạt, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Mặc Tiểu Tịch đi theo Tập Bác Niên xuống lầu, nghĩ thầm người đến là ai, hy vọng đừng gây khó dễ cho cô, hôm nay cô đã không còn sức để ứng phó.
Bởi vì đã đến giờ ăn tối, cho nên Ninh Ngữ Yên dẫn khách đến phòng ăn, bọn họ cũng trực tiếp đi vào phòng ăn, lúc Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy người ngồi chỗ đó, vô cùng kinh ngạc, sao anh lại đến đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc