Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 12

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Rốt cuộc sự thật là gì?

"Hừ, có dũng khí lắm." Đôi mắt của Tập Bác Niên trở nên lạnh lẽo: "Sau khi em gái tôi tự sát, có để lại một di thư, ở trên đó con bé viết, người đàn ông mà trong lòng con bé yêu nhất đã bị ςướק đi, người phụ nữ kia còn năm lần bảy lượt sỉ nhục và đe dọa con bé, tình yêu của con bé sắp kết thúc, ,con bé cũng không còn gì lưu luyến, phải rời khỏi thế giới làm cho con bé tuyệt vọng này, hẳn là em cũng biết người đàn ông nó yêu là ai?"
Mặc Tiểu Tịch không hề ngốc, cô lập tức có thể đoán ra: "Người anh nói, là Nguỵ Thu Hàn?"
"Đừng nói với tôi, em không biết chuyện qua lại của em gái tôi và Nguỵ Thu Hàn, làm bộ cũng quá giả tạo rồi, Nguỵ Thu Hàn bởi vì muốn kết hôn với em, cho nên ruồng bỏ em gái của tôi, cộng thêm em liên tiếp đe dọa con bé, cuối cùng bức con bé vào đường cùng, con bé từ trên lầu cao nhảy xuống, ૮ɦếƭ tại chỗ, Nguỵ Thu Hàn đã thừa nhận, là vì em, mà từ chối em gái của tôi, cũng từng xảy ra tranh chấp, tất cả mọi chuyện, ,hoàn toàn trùng khớp với những gì con bé miêu tả trong di thư, em còn gì để nói?" Tập Bác Niên nhìn Mặc Tiểu Tịch nói không ra lời, trong lòng đau nhói.
Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mình sắp điên rồi, cô cười khổ: "Thành thật mà nói, tôi thật sự không biết Nguỵ Thu Hàn và em gái anh qua lại với nhau, tôi có thể thề với trời, người kia tuyệt đối không phải là tôi, nói không chừng người trong lòng mà em gái anh nói, căn bản không phải Nguỵ Thu Hàn."
Nhiều bằng chứng trước mắt như vậy, cô vẫn còn nguỵ biện, điều này thật sự làm cho anh vô cùng thất vọng: "Mặc Tiểu Tịch, tại sao em không thẳng thắn thừa nhận, nếu không nắm đủ bằng chứng, tôi sẽ không đổ oan cho bất kỳ ai, em gái tôi là người hướng nội, con bé chỉ qua lại với Nguỵ Thu Hàn, cộng thêm những lời trong di thư, là anh ta muốn kết hôn với người phụ nữ khác, đúng lúc em và Nguỵ Thu Hàn cũng muốn kết hôn, nhân chứng, vật chứng, toàn bộ mũi dùi, đều chỉ về phía các người."
Mặc Tiểu Tịch không nói nên lời, cô nghĩ đến hai khả năng, một là Tập Vân Noãn cố ý viết di thư như thế, để đánh lừa anh trai mình, hai là, giả dụ những gì Tập Vân Noãn nói là sự thật, vậy ở trong sinh mệnh của cô khẳng định còn yêu một người khác.
Người này là ai?
"Cuối cùng cũng không còn gì để biện minh cho mình rồi phải không?" Tập Bác Niên thấy cô im lặng, cho là đã thừa nhận.
"Tôi vốn không cần biện minh, anh có hỏi tôi một vạn lần, ép tôi một vạn lần, tôi cũng sẽ nói, tôi không có làm." .Đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch vẫn lạnh lùng như cũ, cô nhất định sẽ tìm ra sự thật, lấy lại sự trong sạch cho mình, đến bây giờ, cô mới biết rõ lý do của những chuyện đã xảy ra liên tiếp mấy ngày nay.
Tập Bác Niên nghiêm mặt, không cần thiết phải tiếp tục đề tài này, cô có ૮ɦếƭ cũng không nhận, nói đi nói lại, cũng vậy thôi.
"Đúng rồi, nói cho em biết một tin vui." Tập Bác Niên thay đổi vẻ lạnh lùng, mỉm cười nói: "Chúc mừng em, em mang thai rồi!"
Ầm...
Mặc Tiểu Tịch chấn động đến ngây người tại chỗ, tay nhẹ nhàng xoa bụng của mình, cô thật sự mang thai, mang thai con của anh, nhưng cô không có một chút cảm giác vui mừng, ,chỉ cảm thấy trái tim đau nhói: "Tôi sẽ không sinh, ngay từ đầu đứa bé đã bị nguyền rủa, sau khi sinh ra sẽ không hạnh phúc, tuyệt đối sẽ không hạnh phúc."
Nói xong, cô giơ tay đánh về phía bụng mình, Tập Bác Niên nắm lấy tay cô: "Em dám làm tổn thương đến nó, tôi sẽ giết em." Lúc cô muốn đánh hư đứa bé, lòng của anh vô cùng đau đớn.
"Người tổn thương nó không phải là tôi, mà là anh." Hai mắt của Mặc Tiểu Tịch đẫm lệ mờ mịt nhìn anh, cô tự nói với mình không được khóc trước mặt anh, tuyệt đối không được, nhưng, trái tim của cô rất đau, rất đau, cô không có cách nào khống chế.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc thương tâm như vậy, nước mắt giống như từng giọt trân châu lạnh buốt, đánh vào *** anh, anh thật sự rất ghét nước mắt của cô, muốn đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không làm vậy, chỉ lạnh lùng ném ra một câu: "Không được làm tổn thương nó! 9 tháng sau, em muốn xử lý thế nào, tuỳ em!"
Anh không phải là người!

Mặc Tiểu Tịch ngừng khóc, trong nháy mắt, những giọt lệ nóng hổi lại rơi xuống: "Anh không phải là người, anh không phải là người, anh căn bản không phải là người." Cô nắm lấy áo anh, điên cuồng hét lên, cô thà rằng ૮ɦếƭ ở trong biển, cũng không muốn chịu ђàภђ ђạ như vậy.
Đây là một sinh mạng nhỏ, sau này sẽ ra đời, vậy mà anh lại nói, tuỳ cô xử lý thế nào cũng được, lời nói tàn nhẫn như vậy, sao anh có thể nói ra miệng.
"Đúng vậy, tôi không phải là người, tôi đến là để trừng phạt ác quỷ như em." Tập Bác Niên cố ý làm cho cô khổ sở, lời nói vô cùng thản nhiên.
"Tập Bác Niên, một ngày nào đó anh sẽ hối hận." Mặc Tiểu Tịch buông anh ra, lui về phía sau và cách xa anh, dựa vào thành giường, hơi thở dồn dập.
Tập Bác Niên lạnh lùng đứng lên: "Em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Sau đó anh đi ra ngoài, một phút sau, có người đi vào.
"Mặc tiểu thư, tiên sinh kêu chúng tôi đến chăm sóc cô, sau này cô muốn ăn gì, làm gì, cứ việc căn dặn." Hai nữ giúp việc lễ phép nói.
Nhanh như vậy đã tìm người đến giám sát cô, tâm cơ của anh đúng là rất sâu, ngay cả mí mắt mà Mặc Tiểu Tịch cũng không nâng lên, vẫn dựa vào thành giường như cũ.
Dưới phòng khách, Ninh Ngữ Yên và Tập Bác Niên mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sofa.
"Niên, anh định để cô ấy sinh đứa bé ra sao?" Ninh Ngữ Yên nhẹ nhàng hỏi, không nghe ra một chút ý nghĩ trách cứ nào.
"Đương nhiên! Đây là món quà tốt nhất anh tặng cho Nguỵ Thu Hàn, hẳn là em cũng ủng hộ anh làm vậy phải không, đứa bé này, phiền em giúp anh coi chừng cho thật tốt, xảy ra chuyện gì, anh sẽ hỏi tội em." Tập Bác Niên nửa đùa nửa thật nói, đôi mắt lóe sáng làm cho người ta không dám trêu chọc.
Cơ thể của Ninh Ngữ Yên hoá đá, cứng nhắc cười: "Em nhất định sẽ cố gắng làm tốt." Anh đang uy hiếp cô sao? Nếu đứa bé kia mất, cô nhất định không tránh khỏi hiềm nghi.
"Anh tin tưởng em!" Tập Bác Niên nở nụ cười tán thưởng, bởi vì Ninh Ngữ Yên đủ thông minh, cho nên anh mới dùng chiêu này.
Mấy ngày liên tiếp, Mặc Tiểu Tịch vẫn không ăn gì, bất luận người giúp việc khuyên bảo thế nào, cô đều không ăn, cũng không xuống giường, nằm ở trên giường ngủ mê man, giống như đã ૮ɦếƭ.
Người giúp việc hết cách, đành phải báo cáo tình hình này lại cho Tập Bác Niên, anh căn dặn người giúp việc chuẩn bị đồ ăn, muốn tự mình đút.
"Mặc Tiểu Tịch, mở mắt ra." Tập Bác Niên đặt đồ ăn lên giường, cúi người kề sát vào hai mắt đang nhắm chặt của Mặc Tiểu Tịch, muốn dùng tuyệt thực để kháng nghị sao, vậy anh sẽ có biện pháp cạy miệng của cô ra.
Đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch vẫn khép chặt như cũ, còn âm thầm cắn chặt răng, miệng là ở trên người cô, cô không ăn, anh cũng không ép được cô.
Đáy mắt của Tập Bác Niên nhuộm đầy lửa giận, định tiếp tục chống đối với anh sao, anh mạnh mẽ nâng đầu cô dậy, P0'p miệng của cô ra, ép đồ ăn vào trong miệng cô: "Ăn hết."
"Phốc..." Mặc Tiểu Tịch phun hết cơm trong miệng ra ngoài, trên tóc, trên mặt của Tập Bác Niên dính đầy hột cơm.
Tập Bác Niên hít vào một hơi thật sâu, đặt muỗng qua một bên, xốc chăn lên, ôm cô lên đù* mình: "Cuối cùng em có ăn hay không?"
Mặc Tiểu Tịch bướng bĩnh quay đầu đi, cô có ૮ɦếƭ cũng không ăn!
"Bên ngoài có tin đồn, tên Thiên Dã kia cùng lớn lên ở cô nhi viện với em, em có muốn đi chăm sóc cậu ta hay không?" Tập Bác Niên thân mật ôm cô, cười nham hiểm nói.
Nhưng phản ứng của Mặc Tiểu Tịch lại làm cho Tập Bác Niên muốn P0'p ૮ɦếƭ cô.
Nghe Tập Bác Niên muốn gây phiền phức cho Thiên Dã, Mặc Tiểu Tịch đột nhiên mở mắt ra, cầm lấy phần cơm bên cạnh, tuỳ tiện cho vào miệng, cố gắng nuốt xuống: "Tôi đã ăn, anh hài lòng chưa?"
Một cái gai trong lòng!

"Hài long! Nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, vì vậy mỗi ngày em đều phải ăn như vậy, nếu làm tôi không vừa ý, tôi sẽ mang tên mặt trắng kia trói lại rồi ném xuống biển để nuôi cá mập, hiểu không?" Tập Bác Niên hung hăng đe dọa, lửa giận trong mắt toát ra.
cô quan tâm đến tên đó như vậy sao? Vì người đàn ông tên Thiên Dã kia, cô không do dự hạ mình, cảm giác này làm cho gan phổi của anh căng ra như muốn nổ tung.
Mặc Tiểu Tịch rủ mắt xuống, một lúc sau mới thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, kỳ thực cô biết mình không có cách kháng cự lại số mệnh, cô không ăn cơm là vì không muốn để anh được như ý: "Tôi sẽ ăn, anh đừng làm ảnh hưởng đến những người không có liên quan."
"Người không liên quan tại sao em lại lo lắng đến vậy, nếu liên quan có phải em cũng đồ ý ૮ɦếƭ vì cậu ta hay không?" Tập Lác Niên nâng cằm cô lên, sâu xa nói, ở bên trong đôi mắt thâm sau lóe lên một chút quỷ dị.
Mặc Tiểu Tịch không có chút phản ứng, khuôn mặt cứng nhắc, không có biểu hiện gì, cô từ từ thở dài một hơi: "Tôi mệt, muốn ngủ!"
nói chuyện với anh, đối mặt với anh, chỉ một phút cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô không muốn nhìn thấy mặt của anh, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Tập Bác Niên buông tay ra, bế cô về giường, giống như rất quan tâm đắp mền cho cô: "Ngày mai tôi sẽ đến, em ngoan ngoãn ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, biết không?"
Mặc Tiểu Tịch nhắm mắt lại, xoay đầu qua chỗ khác, lời nói của anh, mặc dù rất dễ nghe, nhưng trong lòng cô lại lạnh như băng.
Cứ như vậy nghỉ ngơi ở trong phòng gần nửa tháng, Mặc Tiểu Tịch từ trong rối loạn tỉnh táo lại phải làm rõ những gì cần làm trước khi đứa be sinh ra, cô muốn biết sự trong sạch của mình, đến lúc đó, cô sẽ làm cho Tập Bác Niên hối hận, mang đứa bé nghênh ngang rời đi.
Từ khi bắt đầu quyết định này, cô cũng quyết định giữ lại đứa bé, kể từ nửa tháng nay, cô có thể cảm nhận được mạch đập của một sinh mạng nhỏ đang nhảy lên trong bụng cô, gắn liền với máu và nhịp tim của cô, cô yêu đứa bé này, bất luận là từ một mục đích đáng sợ nào sinh ra, nhưng đứa bé vẫn là đứa bé, từ lúc bắt đầu hình thành, nó chính là một sinh mệnh thuần khiết, cô sẽ làm cho nó hạnh phúc, bất luận thế nào, cũng sẽ!
Mặt khác, Ninh Ngữ Yên ở trong nửa tháng nay vẫn vô cùng im lặng, cô ta không qua chăm sóc Mặc Tiểu Tịch cũng hợp tình hợp lý, có người phụ nữ nào có thể chấp nhận người đàn ông của mình có con với người phụ nữ khác, cho dù là thánh nhân cũng không rộng lượng như vậy.
Dưới cây tử đằng bên ngoài biệt thự, Ninh Ngữ Yên ngồi ngay ngắn ở đó, đôi mắt ngây dại nhìn về phía trước, trà Tích Lan Hồng trong tay đã nguội.
"Tiểu thư, cô định làm thế nào, có cần nghĩ cách làm cho đứa bé của người phụ nữ kia mất đi hay không?" Nữ giúp việc đứng bên cạnh, lên tiếng hỏi, cô ta là người Ninh Ngữ Yên mang từ nhà đến, chuyên làm việc cho Ninh Ngữ Yên.
"Hừ..." Ninh Ngữ Yên cười lạnh: "Cho dù bây giờ đứa bé là do Mặc Tiểu Tịch làm sẩy, Tập Bác Niên cũng sẽ tính nợ lên đầu tôi, nếu tôi tự ra tay, không phải càng giấu đầu lòi đuôi sao?" Lần trước anh cảnh cáo cô, cũng giống như một câu Kim cô Chú. (Kim cô chú: Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác.)
"Nhưng mà tiểu thư, đứa bé này không thể sinh ra, cho dù Tập tiên sinh trách cô, tôi nghĩ đến lúc đó, đứa bé cũng đã không còn, ngài ấy cũng sẽ từ từ tỉnh táo lại, nhưng một khi sinh ra, cả đời này của cô sẽ vì vậy mà bị quấy nhiễu, vĩnh viễn là một cái gai trong lòng cô, nhất định phải nhổ." Người giúp việc hạ giọng nói.
Ninh Ngữ Yên uống một ngụm trà nguội, đón gió nhẹ thổi tới, từ từ nuốt xuống: "cô không hiểu đâu, nếu bây giờ tôi loại bỏ đứa bé này, tôi sẽ biến thành cái gai trong mắt của Tập Bác Niên, sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến thành người bị nhổ."
"Vậy phải làm sao đây? Tiểu thư?"
"Tuy bàn cờ khó hạ, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội chuyển ngoặt." Khóe môi của Ninh Ngữ Yên lộ ra nụ cười nham hiểm, trong lòng cô ta đã nghĩ ra cách.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc