Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 10

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Không học được một chút thông minh

Khi tin tức Thiên Dã cứu Mặc Tiểu Tịch từ trong buổi tiệc ra ngoài được tung lên, thì dẫn đến một đợt sóng lớn, phải biết rằng đây không phải ai khác, mà là siêu sao Thiên Dã, đối tượng cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, mà là nữ chính đứng đầu các đề tài gần đây, Mặc Tiểu Tịch!
Lúc trứng thối và hoa sen trắng đặt cùng một chỗ, sẽ dẫn đến phản ứng theo bản năng của mọi người, đó là điều có thể tưởng tượng được.
Cho nên, sau khi Thiên Dã vừa xuất hiện ở nơi công chúng, các phóng viên vẫn không biết mệt muốn moi ra mối quan hệ giữa anh và Mặc Tiểu Tịch, tuy người đại diện đã giúp trả lời một số vấn đề, nhưng các phóng viên vẫn không buông tha cho anh.
Anh giống như một viên ngọc hoàn mỹ, không tìm thấy một chút tì vết hay khe hở nào, muốn moi ra xì căng đan cũng không dễ, lần này cuối cùng cũng có lý do mang chuyện bé xé ra to, đương nhiên sẽ cắn ૮ɦếƭ không rời.
Vì thế cũng không ngần ngại đào sâu ba thước, để tìm quá khứ của anh và Mặc Tiểu Tịch, may mà, bên cô nhi viện che giấu vô cùng chặt chẽ, sau khi Thiên Dã được nhận nuôi, thì không lâu sau đã ra nước ngoài, ngoại trừ việc Mặc Tiểu Tịch cũng ở cô nhi viện ra, không tìm thấy bất kỳ mối quan hệ mờ ám nào giữa bọn họ.
Tập Bác Niên cũng điều tra ra mọi chuyện, thì ra là thanh mai trúc mã, thảo nào cô lại căng thẳng như vậy.
Buổi chiều, Mặc Tiểu Tịch không có chuyện gì để làm, chỉ nằm trên giường ngủ.
Trong lúc ௱o^ЛƓ lung, cảm thấy có một đôi tay lạnh lẽo mò vào trong chăn, cô hơi hoảng hốt, vội vàng mở mắt.
Một khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt cô, cô có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh, đường nét rõ ràng, hơi thở nam tính nóng rực áp về phía cô.
"Anh có việc gì sao?" Mặc Tiểu Tịch tránh né hơi thở của anh, lông mày cau lại.
Vẻ mặt của cô dường như vô cùng chán ghét, làm cho Tập Bác Niên rất đỗi không vui: "Em nói gì? Chẳng lẽ em nghĩ, tôi cho em ở lại nhà tôi, là để em mỗi ngày trốn trong phòng sao? Đã lâu không muốn em, em có muốn tôi không?"
"Một chút cũng không muốn, anh làm tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm." Mặc Tiểu Tịch không do dự nói.
Vẻ mặt của Tập Bác Niên cứng đờ: "Mặc Tiểu Tịch em thật sự là không học được một chút thông minh nào, còn muốn nhào tới đánh tôi lần nữa sao? Dám nói tôi ghê tởm, hôm nay tôi sẽ để em cảm thấy thế nào là ghê tởm đến tột cùng."
Anh xốc chăn của cô lên, phát hiện trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, hai chân mịn màng thon thả làm máu trong người anh sôi sục, *** nhanh chóng căng lên, đã lâu anh không có ***ng vào cô, nhớ lại vui sướng K**h th**h trên người cô, làm cho anh không nhịn nổi, anh muốn lập tức đoạt lấy cô, thật sâu.
Dưới ánh mắt sói lang của anh, trong lòng của Mặc Tiểu Tịch bắt đầu hoảng hốt: "Tập Bác Niên, tôi khuyên anh không nên ***ng vào tôi, Ninh Ngữ Yên sẽ nhanh chóng trở về, trên thế giới này không có người phụ nữ nào thật sự rộng lượng đến mức có thể chia sẻ chồng cô ta với người phụ nữ khác đâu."
"Haha..." Tập Bác Niên vuốt ve hai chân cô: "Em nghĩ tôi đến giờ này, là vì muốn tránh mặt cô ta sao? Em quá coi thường tôi rồi, tôi đã dẫn em về nhà chơi đùa, sao còn phải sợ cô ta mất hứng."
Anh rút tay về, đứng lên *** áo, từng cái từng cái một, ung dung tao nhã cởi ra, thân hình cao lớn và cường tráng, giống như phơi bày một tác phẩm nghệ thuật.
"Anh..." Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trắng bệch, cô không muốn làm với anh, nhớ tới những tiếng buổi tối nghe được, cô cảm thấy buồn nôn: "Tập Bác Niên, cái kia của tôi đã tới, không thể cùng với anh..."
"Thật sao? Để tôi kiểm tra xem." Anh cúi đầu sờ soạn bắp đù* của cô.
"Anh cút ngay cho tôi, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi." Mặc Tiểu Tịch vô thức mắng chửi, đẩy tay anh ra.
Sắc mặt của Tập Bác Niên tái mét, giận dữ xé rách váy ngủ trên người cô: "Đừng chạm vào em?, vậy hôm nay tôi muốn dùng đôi tay này sờ khắp người em, em có tư cách gì ghét bỏ tôi? Đồ kỹ nữ thối tha, em là thứ gì mà chê tôi dơ bẩn." Cảm nhận được ác cảm cô đối với mình, trong lòng anh rất khó chịu, giống như có một bàn tay vô hình đang quấy nhiễu trong lòng anh.
"Cho dù tôi là thứ gì cũng tốt hơn là thứ ngựa đực như anh, đúng là tôi chê anh ghê tởm, chê anh bẩn thỉu, nhìn thấy anh, tôi cũng muốn ói, anh là một thằng khốn nạn, đốn mạt." Mặc Tiểu Tịch hung hăng phản kích, trái tim của cô đã bị chọc thủng một lỗ, cho nên cần phải tận sức phản kích.
Anh đúng là một tên súc sinh

Tập Bác Niên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận bừng bừng của cô, đôi mắt bắt đầu phủ một lớp băng.
Người phụ nữ này, lại trở về bộ dạng toàn thân phủ đầy gai, trong trí nhớ, có một khoảng thời gian rất ngắn, anh thật sự đã nhìn thấy nụ cười ngọt ngào vui vẻ của cô, dịu dàng và bình thản, sự thay đổi này, là từ ngày đính hôn đến bây giờ.
"Mặc Tiểu Tịch, hôm nay em nhất định phải ૮ɦếƭ." Anh lạnh lùng kề sát vào mặt cô, đoạt lấy môi cô, vói đầu lưỡi vào trong miệng cô, quấn chặt lưỡi cô.
"Oẹ..." Mặc Tiểu Tịch nôn khan từng trận, khuôn mặt cũng nổi lên gai ốc,, nghĩ tới trong miệng của anh không chừng vẫn còn lưu lại nước bọt của Ninh Ngữ Yên, thì cô không cách nào khống chế được dạ dày bắt đầu cuồn cuộn lên.
Tập Bác Niên hất cô ra, trong mắt chợt lóe lên một chút bi thương, cô chán ghét anh như vậy sao: "Được! Em có dũng khí lắm, dám nôn, Mặc Tiểu Tịch, hôm nay tôi không *** em, thì tôi không phải họ Tập."
Anh giống như một con dã thú, trở nên hung ác và tàn bạo, gần như không có một chút thương xót, cứng rắn chen vào trong cơ thể cô, cô càng vùng vẫy, động tác của anh càng trở nên mãnh liệt.
Chuyện này đối với cô mà nói, hoàn toàn là một cuộc vận động đau đớn, toàn thân lạnh run, hơi thở dồn dập giống như bị phong bế trong một cái rương màu đen.
Cô không nên yêu anh, bởi vì cuối cùng cũng có một ngày trở thành cội nguồn làm cô đau khổ nhất, so với thù hận và tai nạn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, tình yêu chính là vậy, tốt đẹp nhưng vô cùng tàn nhẫn.
Anh không được yêu cô, bởi vì anh không thể dao động trước mối thù của em gái, nếu anh dao động,, anh sẽ không có tư cách làm anh trai của con bé, chỉ có tiếp tục như vậy, mới có thể làm cho tâm kiên định!
Cho nên bọn họ không cần tình yêu, dù nội tâm bắt đầu rõ ràng, thà rằng nhắm mắt lại, không nhìn tới, không suy nghĩ, bởi vì so với tình yêu, thù hận càng dễ dàng đối mặt và áp dụng hơn.
Sau khi xong việc, trong phòng đầy mùi phóng đãng, *** của Mặc Tiểu Tịch có chất lỏng sềnh sệch màu trắng.
Tập Bác Niên xuống giường mặt quần áo, Mặc Tiểu Tịch kéo chăn qua người, quay lưng đi, không nhìn anh.
Anh ngồi trên ghế sofa, sau đó đốt một ***: "Em có muốn biết, tại sao thời gian tôi giao dịch với Nguỵ Thu Hàn là một năm không?"
Mặc Tiểu Tịch không hỏi lại.
"Bởi vì, như thế mới đủ thời gian làm cho em mang thai con của tôi, tôi muốn trên đỉnh đầu của Nguỵ Thu Hàn mang một chiếc mũ màu xanh đẹp nhất thế giới, bị tôi chơi nhiều như vậy,, nói không chừng ở trong bụng của em đã có con của tôi rồi, haha..." Tập Bác Niên sảng khoái cười khẽ, chờ đợi đáy lòng phủ đầy cảm giác vui sướng.
Nhưng, vẫn yên lặng, anh không có bất kỳ cảm giác vui sướng nào.
Mặc Tiểu Tịch bị lời nói của anh làm cho kinh hãi: "Anh nói cái gì? Anh để tôi mang thai con của anh, sau đó vứt bỏ? Tập Bác Niên, đứa bé là một sinh mạng, không phải là đồ bỏ đi, không phải là công cụ để anh lợi dụng, tôi có ૮ɦếƭ cũng sẽ không mang thai, ngay cả có, tôi sẽ lập tức P0'p ૮ɦếƭ, sẽ không để nó đến cái thế giới vô tình lạnh lẽo này." , Cô điên cuồng gào thét về phía anh, hốc mắt hơi ướt, tầng tầng che phủ thế giới trước mắt cô, P0'p méo, mờ nhạt.
Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, sao anh phải tàn nhẫn như vậy.
Tro thuốc trong tay rơi xuống trên quần tây, cổ họng của Tập Bác Niên căng lên, anh cười khẽ: "Chuyện này không phải do em quyết định, kế hoạch trước đó, tôi sẽ không thay đổi."
Mặc Tiểu Tịch tuyệt vọng, nước mắt chảy xuống, xa cách và lạnh lùng bật cười: "Anh đúng là một tên súc sinh."
Tập Vân Noãn đã ૮ɦếƭ

“Có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa xem?” Tập Bác Niên nheo mắt gầm lên, sau khi nói ra, anh bắt đầu hối hận, bởi vì những lời này với cô mà nói, không có một chút tác dụng, từ trước đến nay cô đều không sợ ૮ɦếƭ, vô cùng to gan lớn mật.
Quả nhiên, lời nói của anh vừa ra khỏi miệng, trong miệng cô lại phun ra những từ tương tự: “Anh là một tên súc sinh, súc sinh, súc sinh.” cô nói liên tiếp ba lần, mắt cũng không chớp, không có chút sợ hãi, không quan tâm đến cái ૮ɦếƭ.
“Mặc Tiểu Tịch…” Tập Bác Niên giận dữ hét tên cô, bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía cô.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại chấn động trong túi anh phát ra, anh dừng bước lại, tạm thời che giấu đi tức giận ngút trời, nhấc điện thoại, là Ninh Ngữ Yên.
“Alô.” Trong nháy mắt, giọng nói của anh trở nên mềm lại vô cùng.
“Niên, anh còn đang ở công ty không? Bây giờ em đang ở chỗ triển lãm tranh, lát nữa chúng ta cùng đi ăn món Italy đi.”
Tập Bác Niên trầm tư vài giây, mũi chân chuyển sang hướng khác, đi ra ngoài: “Được! Em chờ anh một chút, anh lập tức đến ngay.”
“Được! Em chờ anh, cứ như vậy trước đi.” Ninh Ngữ Yên cup điện thoại, đứng trong phòng triển lãm tranh tao nhã, chuông điện thoại vang lên, nụ cười trên mặt tắt dần, từ mấy tiếng trước, có người báo với cô ta, Tập Bác Niên vào phòng của Mạc Tiểu Tịch đến bây giờ vẫn chưa ra.
Con đàn bà đáng ghét này, xem ra, cô ta không thể khinh địch, tuy mục đích của Tập Bác Niên là muốn trả thù, nhưng khó đảm bảo anh không nảy sinh tình cảm với người phụ nữ kia, đàn ông đúng là không thể tin được, hơn nữa ánh mắt anh nhìn Mặc Tiểu Tịch khiến cô ta cảm thấy không đơn giản là trả thù.
Sáng hôm sau.
Mặc Tiểu Tịch đi tới trong hoa viên, tìm chỗ ngồi xuống, bên tai có tiếng va chạm rất nhịp điệu của giày cao gót.
Lúc này, bốn bề vắng lặng.
Mặc Tiểu Tịch vừa định đứng lên, trên vai đột nhiên có một sức nặng ấn cô ngồi lại như cũ, cô không nhìn thấy người tới sau lưng, nghiêng đầu, nhìn thấy một đôi tay sơn màu tím nhạt.
cô biết người sau lưng là Ninh Ngữ Yên!
Bàn tay trên vai từ từ chuyển qua cổ rồi đến vai, dùng sức siết chặt, một giọng nói thản nhiên vang lên: “Mặc tiểu thư, hoa viên của nhà họ Tập rất đẹp phải không?”
Ninh Ngữ Yên nói xong, móng tay đâm vào *** của Mặc Tiểu Tịch, trong không khí ngoại trừ mùi hoa cỏ, còn có mùi máu tanh, sau khi quần áo màu xanh nhạt dính phải máu, liền chuyển sang màu đen.
“Đúng vậy, rất đẹp, Ninh tiểu thư, vai của tôi không đau nhức, cô không cần xoa P0'p cho tôi.” Sắc mặt Mặc Tiểu Tịch đã trở nên trắng bệch, cô rất đau, nhưng cô không muốn ầm ĩ với cô ta, đối với người phụ nữ này, cô chỉ muốn cố gắng tránh đi.
“Thế nào, chiều hôm qua cùng Niên vận động cả buổi chiều, cả người nhất định rất mệt mỏi phải không?” Ninh Ngữ Yên nhẹ nhàng nói xong, khom lưng kề sát mặt vào gò má của Mặc Tiểu Tịch, móng tay độc ác đi sâu vào một phân.
Mặc Tiểu Tịch lạnh lùng nói: “Ninh tiểu thư, cô đã quên đây chỉ là giao dịch thôi sao? Lúc cô đồng ý với Tập Bác Niên chẳng lẽ không có chuẩn bị sẵn tâm lý?”
“Tiện nhân, cô đừng nghĩ có thể lấy lòng anh ấy ở trên giường là có thể nắm được trái tim của anh ấy. Anh ấy sẽ không điên khùng như vậy đâu, cô đã hại ૮ɦếƭ Vân Noãn, anh ấy thậm chí muốn giết cô, sao có thể yêu cô được, tôi cảnh cáo cô, kết quả của mơ mộng hão huyền quá mức là cô sẽ ૮ɦếƭ không toàn thây.” Mấy chữ sau cùng của Ninh Ngữ Yên vô cùng trầm thấp và nhẹ nhàng.
Ninh Ngữ Yên đáng sợ cảnh cáo, Mặc Tiểu Tịch cũng không sợ, nhưng tin tức làm cho Mặc Tiểu Tịch trợn to mắt? Là cô hại ૮ɦếƭ Tập Vân Noãn?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc