Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 09

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Sự tình trở nên phức tạp hơn

"Đừng..." Mặc Tiểu Tịch theo bản năng nắm lấy tay anh, nghe thấy anh muốn ***ng đến Thiên Dã, trái tim cô rung lên.
"Sao em phải căng thẳng như vậy, tôi sẽ không thuê một đám phụ nữ già đến ăn cậu ta, haha...nhưng nói không chừng, vẫn còn là xử nam." Tập Bác Niên cười vô cùng nham hiểm.
Mặc Tiểu Tịch nghe anh nói vậy, đầu óc vô cùng chấn động, xoay người, tức giận túm lấy áo của anh: "Tập Bác Niên, anh hơi quá đáng rồi đó, hôm nay anh để nhiều người làm nhục tôi, hất R*ợ*u vào tôi, xé lễ phục của tôi, tất cả những chuyện này tôi đều có thể nhịn, nhưng anh không được ***ng đến Thiên Dã, nếu anh ***ng đến anh ấy, tôi liều mạng với anh."
Thiên Dã là một người sạch sẽ, người bạn tốt nhất của cô, cô không cho phép bất kỳ kẻ nào làm bẩn anh.
Thấy cô để ý đến một người như vậy, tức giận trong lòng của Tập Bác Niên chợt mất đi cảm giác.
"Liều mạng với tôi? Em lấy cái gì để liều mạng? Tôi rất tò mò, rốt cuộc cậu ta và em có quan hệ gì? Bản lĩnh lớn nhất của Mặc Tiểu Tịch là quyến rũ đàn ông sao?" Trong bóng tối, anh kề sát lại gần cô, hơi thở mang theo mùi TL phun lên mặt cô.
"Anh ấy và tôi không có bất kỳ quan hệ gì cả, tôi không biết anh ấy." Mặc Tiểu Tịch xoay đầu, tránh né hơi thở của anh.
"Không biết? Em nghĩ tôi là con nít ba tuổi sao, lúc đầu, tôi vốn không có hứng thú với cậu ta, nhưng bây giờ xem ra, cần phải gặp cậu ta, tôi muốn biết, người em để ý rốt cuộc có sức hấp dẫn như thế nào?"
Căn phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
"Anh ấy chỉ là một người lạ, nếu vì anh ấy đã cứu tôi, làm xáo trộn mục đích anh muốn làm nhục tôi, vậy đều là lỗi của tôi, lúc đó tôi nên lịch sự nói với anh ấy, tiên sinh, tôi không cần anh cứu, anh đi đi, cứ để cho tôi ૮ɦếƭ, nói vậy, anh ấy sẽ không rước hoạ vào thân, nhưng lúc đó tôi thật sự rất sợ, Tập Bác Niên, bất luận thế nào, anh muốn nỗi giận, cứ nhằm vào tôi, đừng tổn thưởng đến người vô tội, được không?" Mặc Tiểu Tịch thật sự vô cùng phiền não, bất lực và thất bại càng làm cho cô cảm thấy khó chịu hơn.
Cảm giác được cơ thể của cô đang run lẩy bẩy, trong lòng Tập Bác Niên vô cùng xót xa, anh thật sự muốn cô ૮ɦếƭ sao?
Một giây sau, anh ôm lấy cô, hôn lên môi cô, tuỳ ý ςướק đoạt, dùng sức hôn ***, trên người cô mặc áo ngủ của khách sạn, dây đai bị anh kéo nhanh chóng nới lỏng ra.
"Ư..." Mặc Tiểu Tịch đánh anh.
"Đinh..." Đúng lúc chuông cửa vang lên, Tập Bác Niên rời khỏi môi cô, chuẩn bị đi mở cửa, Mặc Tiểu Tịch kéo anh lại: "Đây là phòng của tôi, để tôi mở."
Tập Bác Niên đi mở đèn, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Mặc Tiểu Tịch sửa sang lại tóc, chỉnh quần áo cho tốt mới đi qua mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa, cô ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng kịp: "Thiên Dã tiên sinh, anh...sao lại đến đây, vừa rồi thật sự cảm ơn anh, tôi hơi mệt, anh đi đi."
Xin anh đi nhanh đi, trong lòng cô hét to.
Thiên Dã nghe cách xưng hô của cô, ánh mắt hơi tối lại, đưa tờ giấy trong tay qua cho cô: "Đây là số điện thoại của anh, cố gắn chống đỡ một thời gian, anh sẽ đến cứu em."
Nhìn người đàn ông đẹp trai và quen thuộc trước mắt, đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch hơi ửng đỏ: "Thiên Dã tiên sinh đừng nói đùa, thời gian không còn sớm nữa, trở về phòng đi." Cô không thể nhận tờ giấy của anh, không thể cuốn anh vào cuộc.
"Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc em muốn thế nào." Thiên Dã tức giận, trên khuôn mặt dịu dàng ấm áp của anh lần đầu tiên xuất hiện lửa giận.
Tập Bác Niên ở trong phòng nghe được một lúc thì đứng dậy đi về phía cửa, Thiên Dã nhìn thấy người đàn ông phía sau Mặc Tiểu Tịch, trái tim gần như ૮ɦếƭ lặng, chăm chú nhìn Mặc Tiểu Tịch, mới phát hiện đôi môi của cô có chút sưng đỏ.
Cánh tay của Tập Bác Niên nhẹ nhàng vòng qua cổ cô, một tay khác theo cổ áo luồng vào *** áo cô, chuẩn bị vân vê.
"Anh dừng tay lại cho tôi." Mặc Tiểu Tịch tức giận muốn *** anh, anh đang cố ý làm nhục cô trước mặt Thiên Dã đây mà.
"Em chắc chắn chứ?" Tập Bác Niên liếc về phía người đàn ông vô cùng đẹp trai kia: "Em trò chuyện với Thiên Dã tiên sinh xong chưa? Tôi không chờ kịp nữa rồi."
Mặc Tiểu Tịch không dám nhìn Thiên Dã, nhất định anh đang cho rằng cô rất bẩn: "Ngủ ngon!" Cô rủ mắt xuống, đóng cửa lại, nước mắt lập tức trào ra.
Đánh nhau

Thiên Dã vò chặt tờ giấy trong tay thẫn thờ đứng đó, một lúc sau, mới che giấu đau thương trong lòng, cất bước rời đi.
Ngay cả người bạn sau cùng của cô cũng đã mất, anh thấy được cô dơ bẩn như vậy, anh sẽ không xen vào chuyện của cô nữa, sẽ không bao giờ.
Tập Bác Niên rất ít khi nhìn thấy cô khóc, dù cho anh dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất, cô cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh, mà bậy giờ, cô khóc bất lực và đau khổ như vậy, là vì ai?
Vì tên đàn ông ngoài kia sao?
Tức giận nháy mắt xông đến cực điểm, anh nâng cô lên, sải bước vào phòng, ném cô lên giường: “Thích cậu ta, sao lúc trước không chọn cậu ta, mà còn đi câu dẫn Ngụy Thu Hàn, có phải nhìn thấy hai người đều tốt nên muốn cả hai phải không, hiện tại tôi rất hoài nghi, màn xử nữ kia của em, có phải là vì kết hôn với Ngụy Thu Hàn mới đi vá lại hay không, người phụ nữ đê tiện và phóng đãng như em làm sao có thể chịu được cô đơn như thế này.”
Mặc Tiểu Tịch dùng sức nắm chặt khăn trải giường, đột nhiên vọt dậy đánh về phía anh, đây chắc chắn chỉ là trứng chọi đá, nhưng hôm nay cô muốn đánh ૮ɦếƭ anh, đánh tàn phế cũng được, sỉ nhục anh mang đến cho cô làm cô muốn bất chấp hết thảy.
“Em điên rồi hả, dám đánh tôi, không muốn sống nữa phải không?” Tập Bác Niên không để ý, trên mặt bị cô đánh bị thương, anh tức giận giơ tay muốn đánh lại cô, nhưng nắm đấm vừa đến mặt cô, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của cô, anh lại dừng tay.
Từ trước đến nay anh không đánh phụ nữ!
Mặc Tiểu Tịch thấy anh không xuống tay, thì dùng võ đánh anh, dùng miệng cắn anh, cô hận anh hận anh…
“Mẹ nó, tưởng tôi không dám đánh em phải không hả?” Tập Bác Niên điên cuồng đẩy cô ra, cơ thể Mặc Tiểu Tịch không khống chế được lui về phía sau, phần eo va mạnh vào bàn, cơn đau dữ dội làm đầu cô choáng váng, cô không thể động đậy, ngay cả hít thở cũng vô cùng đau đớn.
cô chống tay lên mép bàn, cẩn thận hít thở, mái tóc đen giống như một bức rèm, che khuất khuôn mặt trắng bệch như tờ của cô.
Tập Bác Niên cho rằng cô sợ nên mới không tấn công, anh lấy khăn tay lau đi vết máu trên mặt: “Mặc Tiểu Tịch, tôi cảnh cáo em, lần sau em còn dám dùng móng tay của em cào tôi nữa, tôi sẽ nhổ hết.” nói xong, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Tối nay, tôi không rảnh chơi với em, bởi vì, còn có người đẹp chờ tôi cưng chiều, thành thật một chút cho tôi, đừng nghĩ bỏ trốn.”
Anh xoay người đi nhanh ra ngoài, sức lực bộc phát của người phụ nữ này luôn rất kinh người.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mặc Tiểu Tịch khó khăn đỡ bàn, chịu đựng cơn đau dữ dội ở bên hông, từng bước đi đến chiếc ghế bên cạnh, xương cốt ở eo của cô sẽ không bị đứt chứ? Nhưng cô không hối hận, nếu để cô chọn một lần nữa, cô vẫn làm vậy.
Tập Bác Niên đi về phía đại sảnh của bữa tiệc, vừa rồi anh viện cớ đi ra ngoài, nếu còn kéo dài thời gian, thì rất khó ăn nói.
Ninh Ngữ Yên đang tiễn khách, thấy Tập Bác Niên đi ra, cũng không hỏi nhiều, mỉm cười dựa sát vào bên cạnh anh, giống như không nhìn thấy vết thương trên mặt anh.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, bọn họ vào thang máy trở lại căn phòng ở tầng cao nhất, lúc chỉ có hai người, cô ta thuận miệng hỏi: “Niên, mặt của anh bị sao vậy?”
“Bị một con mèo hoang cắn.”
Ninh Ngữ Yên cười nhẹ: “Khách sạn này mà cũng có mèo hoang ra vào sao, phải nói với bộ phận khiếu nại mới được.”
“Đúng, thật quá vô lý.” Tập Bác Niên thờ ơ nói, không chút chột dạ.
Ninh Ngữ Yên ôm lấy anh, vùi vào *** anh, cũng không nói thêm gì nữa, đôi mắt đẹp nheo lại, lạnh lẽo và độc ác, Mặc Tiểu Tịch, tôi nhất định phải nghiền cô thành tro bụi.
Căn phòng vô cùng xa hoa, làm cho người ta nói không nên lời, Ninh Ngữ Yên quấn khăn tắm ngồi lên đù* của Tập Bác Niên, cúi đầu hôn anh, đôi tay trắng trẻo mạnh dạn cởi dây nịt của anh.
Tập Bác Niên xoay người áp chế cô ta, kéo rơi khăn tắm trên người cô ta xuống, bắt đầu vào việc chính, bình tĩnh giống như hoàn thành nghĩa vụ cần phải làm, cơ thể của người phụ nữ này không đủ K**h th**h anh nhưng vẫn may là cô rất đẹp, cho nên cũng không chán ghét.
Mấy ngày sau.
Mặc Tiểu Tịch bị áp giải đến nhà họ Tập, đã mấy ngày không nhìn thấy anh, từ trên xe bước xuống, đập vào mắt là một khu nhà cao cấp, nghênh đón cô là khuôn mặt đoan trang lạnh lùng của Ninh Ngữ Yên.
Cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ

Mặc Tiểu Tịch đứng đối diện với Ninh Ngữ Yên, ánh mặt trời xuyên qua thuỷ tinh chiếu lên người, vô cùng ấm áp, nhưng trong lòng của Mặc Tiểu Tịch lại lạnh như băng.
Cô không có can đảm ngẩng đầu, vì cô là người thứ ba, là con hề trước mặt vị hôn thê chính thức này.
Từ lúc đi vào đến giờ, Ninh Ngữ Yên chỉ ngồi phơi nắng, dùng ánh mắt ăn trên ngồi trước nhìn xuống cô.
"Tôi nên gọi cô là Mặc tiểu thư hay là Nguỵ phu nhân đây, theo thân phận của pháp lực, tôi nên gọi cô là Nguỵ phu nhân thì chính xác hơn phải không?" Khóe môi của Ninh Ngữ Yên mang theo nụ cười, thong thả nói.
"Tuỳ cô, gọi thế nào cũng được.". Mặc Tiểu Tịch miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
"Làm người tuỳ tiện như vậy, sống cũng không có ai tôn trọng, nhưng tôi vô cùng khâm phục cô có thể được nhiều đàn ông vây quanh như vậy, điểm này, tôi thật sự rất tự ti." Trên mặt của Ninh Ngữ Yên hiện lên vẻ khinh thường.
Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu: "Ninh tiểu thư, quan hệ giữa tôi và Tập tiên sinh chỉ là giao dịch, tôi nghĩ cô cũng biết rõ sự thật trong đó, nếu không cô cũng không để tôi vào đây, cô yên tâm đi, sau khi kết thúc tôi sẽ lập tức ra đi."
"Nếu cô đã nói vậy, tôi cũng không cần thiết phải vòng vo, không sai, tôi biết nội dung giao dịch giữa các người, mà tôi cũng đã đồng ý với Niên, cho cô ở lại nhà họ Tập, sở dĩ đồng ý, thứ nhất là tôi có thể nắm chắc Niên sẽ không nảy sinh tình cảm với cô, thứ hai là làm ầm ĩ với anh ấy, , đối với tôi cũng không có lợi, chuyện anh ấy làm...không ai có cách ngăn cản, bởi vì nói cho cùng, cô cũng chỉ là một kỹ nữ thấp hèn, mà tôi là vị hôn thê danh chính ngôn thuận, cho dù trong lòng có tham luyến, anh ấy cũng sẽ không thuộc về cô, yêu anh ấy, cô sẽ còn ૮ɦếƭ thảm hơn." Giọng nói của Ninh Ngữ Yên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại hết sức độc địa.
"Cô sai rồi, tôi không yêu anh ta, mãi mãi không bao giờ yêu anh ta." Ánh mắt của Mặc Tiểu Tịch vô cùng chắc chắn và lạnh nhạt.
Ninh Ngữ Yên cười nhẹ: "Hy vọng vậy, chúng ta có thể sống chung vui vẻ."
Vui vẻ? Mỗi ngày có thể nhìn thấy mặt trời là tốt lắm rồi, Mặc Tiểu Tịch biết cuộc sống của mình sau này sẽ không dễ chịu, , Ninh Ngữ Yên không giống như loại đàn bà đanh đá, nhưng cô ta lại hung ác và thông minh, dù chỉnh ૮ɦếƭ cô, cũng có thể tự mình bào chữa, còn tính tình của cô thì rất thẳng thắn, luôn không kiềm chế được tức giận ở nội tâm.
Từ nhà kiếng trồng hoa đi ra, , dáng vẻ của Ninh Ngữ Yên giống hệt như một nữ chủ nhân, nói với người giúp việc: "Sắp xếp cho Mặc tiểu thư một phòng dành cho khách tốt nhất, hầu hạ thật tốt, cô ấy là khách quý của tiên sinh, hiểu không?"
"Vâng, Ninh tiểu thư, chúng tôi hiểu rồi."
Nhóm người hầu đều gật đầu, đối với bà chủ tương lai, tất cả đều khen ngợi không thôi, ngay cả chồng tương lai của mình mang phụ nữ bên ngoài về nhà, , cũng vô cùng bình tĩnh khéo léo, mà người phụ nữ xấu xa nổi tiếng khắp thành phố Mặc Tiểu Tịch này, làm cho bọn họ cảm thấy ghê tởm không thôi.
"Xin đi theo chúng tôi, Mặc tiểu thư." Người giúp việc đi đến bên cạnh của Mặc Tiểu Tịch, vô cùng coi thường cô.
"Được, làm phiền cô rồi." Mặc Tiểu Tịch lạnh nhạt tiếp lời,, vẻ mặt của Ninh Ngữ Yên càng rộng lượng càng dịu dàng, lại càng làm cho cô cảm thấy giống như đang đứng trong nước với lửa, phụ nữ thật đáng sợ, mà cô biết rõ, thật sự không thể đánh trả.
Trong căn phòng lớn yên tĩnh và cô đơn, Mặc Tiểu Tịch ngồi trên ghế tựa ngoài ban công, nhìn trời chiều từ từ hạ xuống, cửa sắt phía xa mở ra, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới.
Tầm mắt của cô đi theo nó, dừng lại ở trước đài phun nước, , cửa xe mở ra, Tập Bác Niên mặc Tây trang màu bạc bước từ xuống trong xe, anh đi về phía trước mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Mặc Tiểu Tịch không trốn tránh, cứ như vậy nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, đôi mắt có thể nhấn chìm của thế giới.
Anh nở nụ cười lạnh, thản nhiên cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc