Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 08

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Người đàn ông đẹp trai

Mở cửa, đứng bên ngoài là một người đàn ông mặc Tây trang màu đen: "Mặc tiểu thư, Tập tiên sinh sợ cô không tìm được đường, đặc biệt căn dặn tôi đến dẫn cô đi."
"Anh ta đúng là cẩn thận, thay tôi cảm ơn anh ta." Mặc Tiểu Tịch nói linh tinh với anh ta, còn không phải sợ cô sẽ chạy trốn sao, nói thật, cô thật sự cũng muốn chạy trốn, nghĩ đến phản ứng của khách khứa và phóng viên lát nữa, cô chợt rùng mình.
Đại sảnh của yến tiệc trang hoàng lấp lánh, ban nhạc đang ở một bên diễn tấu, khách khứa ăn mặc vô cùng lộng lẫy, tất cả đều là những đại nhân vật có máu mặt, hơn nữa các siêu sao cũng đến, càng lộ ra vẻ tráng lệ rực rỡ, tràn đầy thời trang và sang trọng.
Nhưng, nổi bật nhất hôm nay, vẫn là Mặc Tiểu Tịch cô.
Cô vừa xuất hiện, liền đưa đến những cuộc tranh luận nóng hổi ở hội trường, cô đi đến đâu, đông đảo ánh mắt đều đưa theo đến đó, so với nhìn ngôi sao còn tập trung hơn, phóng viên đứng ở cửa, ngay lúc cô đi vào, đã chặn cô lại, nếu không có người mở đường cho cô, có lẽ đã tử trận ở cửa.
Khinh thường, mỉa mai, chế giễu, chửi rủa, đủ loại âm thanh, ánh mắt chán ghét, hợp nhau tấn công làm cho bước chân của cô có chút khó khăn.
Mặc Tiểu Tịch nép sát vào góc tường, từ từ bước tới, xuất hiện ở chỗ này, bị đánh ૮ɦếƭ là chuyện bình thường.
"Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy."
"Trường hợp này mà cô ta cũng dám đến, thật không biết da mặt quá dày, hay không sợ ૮ɦếƭ."
"Thứ đàn bà như thế, nên bán cho phần tử khủng pố Trung Đông làm nô lệ T*nh d*c, trong hôn lễ vứt bỏ chồng mình, giờ còn đến phá hoại lễ đính hôn của người khác, tôi thật sự muốn rạch nát bộ mặt hồ ly tinh của cô ta."
Gần đó, Tập Bác Niên đang ôm Ninh Ngữ Yên trò chuyện với khách khứa, dường như căn bản không quan tâm tới Mặc Tiểu Tịch đã đến, kỳ thực Tập Bác Niên vẫn theo sát bóng dáng của cô, nép vào góc tường, dáng vẻ yếu ớt bất lực, đúng là bi thảm!
Đây cũng là một trong những mục đích của anh, nếu không phải cô ςướק đi bạn trai của Vân Noãn, con bé ngốc kia cũng sẽ không nghĩ quẩn, bây giờ bị mắng là hồ ly tinh, cũng rất đáng.
Đáng lẽ Ninh Ngữ Yên nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch thì trong lòng rất đỗi không vui, nhưng nghĩ lại, phàm là con người có đầu óc sẽ không xuất hiện ở đây, chỉ cần nước miếng thôi cũng có thể dìm ૮ɦếƭ cô ta, cho nên Niên sắp xếp như vậy, mục đích đơn giản là làm cho cô ta xấu mặt, cô cũng không ngại xem kịch vui.
Cũng không biết là ai cầm đầu, một ly R*ợ*u hất lên người cô, ngay sau đó, vô số người cầm R*ợ*u trong tay cũng hất về phía cô, lên mặt, lên tóc, loại đàn bà thấp hèn như vậy, ai nhìn cũng khó chịu.
Champagne làm cho lễ phục dán sát lên người cô, đường cong của cơ thể hiện ra, làm cho đàn ông ***, trong đó có một người phụ nữ cố tình giẫm lên mép váy của Mặc Tiểu Tịch, đẩy cô về phía trước.
Rẹt một tiếng, lúc ngã xuống mặt đất, cô cảm giác được lễ phục bị xé rách, cô sợ hãi kêu lên: "A..."
Lễ phục từ *** trượt xuống đến eo, cô nằm trên mặt đất, phần lưng trần trụi mịn màng ở dưới ánh đèn, càng làm cô trở nên nóng bỏng, các phóng viên cũng ầm ầm ùa vào.
Có người chạy đến bên tai Tập Bác Niên nói nhỏ, khuôn mặt của anh biến sắc, chơi như vậy cũng có chút thái quá rồi.
Anh nhấc bước muốn qua đó, Ninh Ngữ Yên lại giữ chặt anh, mỉm cười nói: "Anh muốn đi đâu? Ba em đã đến rồi."
Tập Bác Niên nhìn thấy Ninh Hải Thành đang được thuộc hạ đỡ qua, lúc này mà hất Ninh Ngữ Yên ra, chắc chắn lễ đính hôn này sẽ bị phá huỷ, nhưng nghĩ đến tình huống mà Mặc Tiểu Tịch phải đối diện, tim anh thắt lại.
"Ha ha..." Khách khứa nhìn Mặc Tiểu Tịch thảm hại nằm sấp ở đó cười chế giễu.
Ngoài cửa, có một bóng người màu trắng bạc, còn chạy nhanh hơn cả phóng viên, cởi lễ phục trên người đắp lên mình Mặc Tiểu Tịch.
Mùi hoa sơn chi, mùi thật hoài niệm của cô, Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu.
Cùng lúc đó, phóng viên và khách khứa đều nhìn người đang thở hổn hển chưa rõ là ai kia, phát ra từng trận thán phục, người đàn ông này so với ánh mặt trời còn lấp lánh hơn, những người thấy anh, đều không nhịn được tán thưởng, không ngờ trên thế gian này còn có một người đẹp trai như vậy!
Uất ức muốn khóc

"Là Thiên Dã..."
Người này từ lúc nổi tiếng đến nay, chưa từng có một vụ xì căng đan nào, sạch sẽ cao quý giống như hoa sen, đã trở thành nhân vật huyền thoại trong làng giải trí, làm việc chuyên nghiệp, tính tình vừa khiêm tốn vừa lạnh lùng, không thích kết giao với người khác, không có bất kỳ nữ ngôi sao hay người nổi tiếng nào có thể quyến rũ được anh, bên ngoài vẫn luôn đồn rằng, có lẽ anh là đồng tính ***, cũng bởi vì phong cách độc đáo sạch sẽ này, cho nên đạt được rất nhiều ưu ái của những đạo diễn lớn, ngay cả ngồi, cũng có thể toát ra vẻ quyến rũ.
Lúc này, anh ngồi xổm một chân xuống, trên người chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, những sợi tóc màu xanh đậm không giống như thường ngày xuất hiện trong những buổi lễ lớn được tỉ mỉ tạo ra, nhưng lại rất mềm mại, ngũ quan tinh xảo, làn da sáng ngời, làm cho vẻ đẹp của anh có chút không chân thật.
Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy anh, đôi mắt u ám, nắm lấy ống quần anh, nhép miệng nói, nhưng không phát ra tiếng.
"Sao lại biến thành như vậy?" Thiên Dã thở dài, lau vết R*ợ*u trên mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ trên mặt đất lên.
"Phiền mọi người nhường đường một chút, được không?" Thiên Dã lạnh lùng mở miệng, đôi mắt vẫn yên tĩnh như nước, xa cách và lạnh nhạt.
Khách khứa tránh khỏi đường đi, nhưng phóng viên lại không bỏ qua cơ hội tốt này.
"Thiên Dã, xin hỏi Mặc tiểu thư là người tình bí mật của anh sao?"
"Anh có thể chấp nhận việc làm gần đây của Mặc tiểu thư không?"
"Anh có sợ dính líu quan hệ với cô ấy không, sẽ ảnh hưởng hình tượng của anh trong lòng những người mê điện ảnh?"
Hiện trường vô cùng ầm ĩ, Mặc Tiểu Tịch chỉ có thể nắm lấy quần áo của anh, vùi đầu vào *** anh, cô không muốn liên luỵ đến anh, nhưng lúc này thật sự hết cách, anh là người duy nhất có thể cứu cô.
Tập Bác Niên thấy cảnh này, gần như muốn P0'p nát ly R*ợ*u trong tay, Mặc Tiểu Tịch cấu kết với tên mặt trắng đó từ lúc nào?
"Wow, thật lợi hại, ngay cả Thiên Dã mà cô ta cũng có thể quyến rũ, năng lực dụ dỗ đàn ông đúng là không tồi..." Ninh Ngữ Yên ở bên cạnh quạt thêm gió, tên Thiên Dã này, em họ của cô ta luôn nhắc bên miệng, ngay cả điện thoại cũng đều dán hình của anh.
Thiên Dã bị vây không có đường để đi, đành phải dừng bước lại, tất cả mọi người đang muốn nghe câu trả lời của anh, vì thế đại sảnh của buổi tiệc trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Chẳng lẽ, tôi phát huy vai trò của một người đàn ông lịch sự cũng là sai sao? Vị tiểu thư này bị khi dễ vô cùng thảm thương, tôi có chút bất bình, vậy thôi, còn nghi vấn gì sao?"
Đương nhiên phóng viên không tin lời nói dối này của anh, có lòng tốt cũng không cần sốt ruột như vậy, nhưng câu trả lời của anh rất chặt chẽ, bọn họ không nhìn ra được nghi vấn hữu lực nào, cuối cùng chỉ có thể hậm hực tránh qua, tin tức có thể tuyên truyền, nhiều nhất chỉ là Thiên Dã làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cũng may, đây cũng coi như là một tin tức lớn, bởi vì người này không phải là ngôi sao hạng ba, mà là nam ngôi sao nổi tiếng Thiên Dã.
Thiên Dã nhanh chóng ôm Mặc Tiểu Tịch ra ngoài, trong thang máy, cô từ từ ngẩng đầu lên: "Tiểu Dã, em..."
"Anh không muốn nghe." Thiên Dã ngắt lời cô, tuy giọng nói rất nhẹ, nhưng vô cùng quyết đoán.
Mặc Tiểu Tịch cũng không nói thêm gì nữa, cô và Thiên Dã đã quen nhau từ nhỏ, bọn họ cùng nhau trải qua năm năm ở cô nhi viện, sau đó, anh được nhận nuôi, mà cô thì vẫn ở cô nhi viện, về sau anh lại theo ba mẹ nuôi ra nước ngoài, trước lúc cô đi du học, anh mới trở về, nhưng Nguỵ Thu Hàn không thích anh, luôn luôn cụt hứng bỏ về, anh từ từ xa lánh cô, thấy sự nghiệp của anh tiến triển tốt như vậy, trong lòng cô cũng rất vui.
Trong phòng của khách sạn, Thiên Dã im lặng đưa nước ấm cho cô, tỉ mỉ giúp cô sấy khô tóc, Ng'n t thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng lướt qua da đầu cô, bọn họ người trước người sau lặng lẽ ngồi đó, trong gương, cô thoải mái nhắm mắt lại.
"Tiểu Dã, có rất nhiều lúc, em thật sự không kiểm soát được số phận, anh có thể khinh thường em, nhưng..."
Thiên Dã bỏ máy sấy xuống: "Mặc Tiểu Tịch, em nhất định phải sống như vậy sao? Nhất định phải để anh nhìn thấy em tệ hại, nhếch nhác để người ta khi dễ như vậy sao hả?" Hô hấp của anh có chút dồn dập, trong mắt đầy đau xót.
"Anh nghĩ em muốn sao? Em cũng không muốn như vậy, em chưa từng làm qua bất kỳ chuyện xấu gì, không có lỗi với bất kỳ ai, nhưng mà, số phận lại trêu đùa em, anh muốn em phải làm sao, làm sao đây?" Ở trước mặt anh, cuối cùng Mặc Tiểu Tịch cũng uất ức muốn khóc, nước mắt từ trong vành mắt rơi xuống.
Đồ ngốc

Đột nhiên, tất cả đều trở nên yên tĩnh!
Cô mở to mắt, nước mắt giống như vỡ đê tràn xuống, có lẽ cô biết anh sẽ đau lòng cho cô, nên cô mới trở nên yếu đuối như vậy.
"Được rồi, đừng khóc, không giống em chút nào." Thiên Dã thở dài, rút hai tờ khăn giấy từ trên bàn ra, khom người lau nước mắt cho cô.
"Giống như em đã nói, em thật sự muốn đánh cho Nguỵ Thu Hàn và Tập Bác Niên bại liệt nửa người luôn." Mặc Tiểu Tịch giơ quả đấm, hung hăng nói.
Thiên Dã cười: "Nhưng hình như em đã bại dưới tay bọn họ, còn vô cùng thảm nữa."
Nét mặt của Mặc Tiểu Tịch trong nháy mắt đã xụ xuống, tay từ từ rủ xuống đầu gối: "Đúng vậy, em đã bại, bại bởi ân tình, bại bởi cường thế."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải em muốn kết hôn với Nguỵ Thu Hàn sao? Tại sao lại có dính líu quan hệ với Tập Bác Niên? Bất luận câu trả lời của em là gì, anh đều sẽ tin em."
"Tiểu Dã..." Mặc Tiểu Tịch cảm kích nắm chặt tay anh, giống như lúc nhỏ, những đứa trẻ cùng tuổi, đều không có ba mẹ, chỉ có một niềm tin sâu sắc với nhau.
Thiên Dã ngồi xuống bên cạnh cô: "Nói đi, anh nghe."
Nếu ngay cả Thiên Dã mà cô cũng không tin tưởng, thì trên thế giới này, cô thật sự không thể tin tưởng ai, bọn họ là những người bạn thân nhất trên thế gian, dù gần hay xa, mãi mãi không bao giờ bán đứng nhau!
Cho nên Mặc Tiểu Tịch mang đầu đuôi câu chuyện nói cho anh nghe!
"Em nói, Nguỵ Thu Hàn bán em sao? Mặc Tiểu Tịch, em là đồ ngốc sao? Tại sao em phải phục tùng, em..." Thiên Dã tức giận muốn P0'p ૮ɦếƭ cô. 
"Bởi vì, người khác có ân với em, em nhất định sẽ trả lại cho họ gấp bội, em không muốn Nguỵ Thu Hàn thân bại danh liệt, mà Tập Bác Niên, em thật sự không đấu lại anh ta, đáng sợ nhất chính là, anh ta đối với em giống như có thù sâu oán nặng, có lẽ bởi vì Nguỵ Thu Hàn." Tay của Mặc Tiểu Tịch xoắn vào nhau, mệt mỏi dựa vào người anh: "Em nên làm gì bây giờ, Tiểu Dã!"
"Rời khỏi anh ta." Thiên Dã cương quyết nói.
"Nhưng, em trốn không thoát, anh ra rất lợi hại." Trải qua chuyện hôm nay, Mặc Tiểu Tịch thật sự muốn lập tức bỏ đi, cảm giác khó hiểu đối với Tập Bác Niên trước đó cũng đã biến mất.
"Không sao, có anh ở đây, anh sẽ giúp em." Thiên Dã ôm cô, vùi đầu vào cổ cô, ngửi hương thơm của cô, anh rất nhớ cô!
Mặc Tiểu Tịch đẩy anh ra: "Không được! Em không thể liên luỵ đến anh, kỳ thực anh còn quan tâm đến em, em đã rất vui, chuyện của em...em sẽ tự giải quyết, danh tiếng của em bây giờ rất xấu, anh tốt nhất không nên có dính líu quan hệ với em, nếu như ngay cả anh cũng gặp chuyện không may, em sẽ hận bản thân mình." Nghe anh nói muốn giúp cô, cô sợ đến toát mồ hôi lạnh, anh không đấu lại Tập Bác Niên, cô biết.
"Mặc Tiểu Tịch, em lợi hại đến đâu mà có thể tự mình giải quyết, nếu em có chuyện gì, anh sẽ không tha thứ cho em, cả đời này anh cũng sẽ không quan tâm đến em nữa." Thiên Dã giận dữ nhìn cô, trong lòng anh, chỉ có thể chứa đựng một người, từ nhỏ đến lớn, đến già rồi đến ૮ɦếƭ cũng sẽ không thay đổi.
Mặc Tiểu Tịch cắn môi: "Được! Anh không cần quan tâm đến em, sau này nhìn thấy em, tốt nhất anh không nên nói chuyện với em, em đi đây." Cô không thể hại anh, tuyệt đối không thể.
Cô đứng dậy đi nhanh về phía cửa, mở cửa ra ngoài.
Thiên Dã ngồi trên giường, nhìn về phía cửa, đáy mắt yên tĩnh hiện ra một chút đau xót: "Đồ ngốc."
Mặc Tiểu Tịch chịu đựng cảm giác đau đớn trong lòng, vội vàng quay về phòng, vào cửa cũng không bật đèn, đứng trong bóng tối, nước mắt chảy xuống, làm hại Thiên Dã, giống như làm hại người thân nhất, cô rất đau lòng. 
Có một luồng khí nóng kề sát vào cô: "Em nói xem, tôi có nên tính sổ với "tên mặt trắng" kia không?" Một đôi tay vuốt ve cổ của cô, quỷ dị thì thầm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc