Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi - Chương 06

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Rời đi

Ninh Ngữ Yên đứng bên cạnh, cô ta không có hứng thú với chuyện của Nguỵ gia, thời gian cấp bách, không thể lãng phí nữa.
Cô ta đi tới trước mặt bọn họ, nở nụ cười mẫu mực, nhẹ nhàng và duyên dáng nói: "Bác trai bác gái, không tìm trở về, không có nghĩa là Mặc Tiểu Tịch có thể phân rõ ranh giới với các người, chuyện ly hôn này phải do bản thân cô ta ký mới có hiệu lực."
Về sự thật của chuyện này, cô ta đã sớm điều tra rõ.
Lời của cô ta vừa thốt ra, thì sắc mặt của ba mẹ Nguỵ Thu Hàn hơi thay đổi.
Ninh Ngữ Yên tiếp tục nói hết: "Kéo dài, không phải biện pháp tốt, một ngày nào đó bọn họ sẽ trở về, đến lúc ấy, để truyền thông khai thác ra chuyện này, còn thổi phồng trắng trợn hơn, không bằng mau chóng tìm thấy, chấm dứt cho xong."
Sau khi suy xét, ông Nguỵ mở miệng nói: "Thu Hàn, con tìm tiểu Tịch về rồi nói sau." Ông cảm thấy Ninh Ngữ Yên nói rất có lý, mặc dù nghi lễ đã huỷ bỏ, nhưng trên pháp luật vẫn là vợ chồng, muốn giải quyết, phải tìm thấy người rồi hãy nói.
"Bác trai quả là người hiểu chuyện." Ninh Ngữ Yên hợp thời cho thêm một chút ngon ngọt, liếc nhìn Nguỵ Thu Hàn: "Chúng ta đi thôi."
Lúc này, Nguỵ Thu Hàn cũng không muốn tranh chấp nhiều với ba mẹ anh ta, cất bước nhanh chóng rời đi.
Sở dĩ Ninh Ngữ Yên nôn nóng như vậy, là sợ bị Tập Bác Niên phát hiện sớm hơn một bước.
Trên du thuyền, trong phòng bếp truyền đến từng trận ***, sau một lát mới dừng lại.
Mặc Tiểu Tịch im lặng mặc quần áo, lặng lẽ đi ra ngoài, dựa vào trên lan can hóng gió biển.
Nhìn biển rộng mênh ௱o^ЛƓ, tương lai của cô đã bị lạc mất, cô không biết cuộc sống như vậy đến khi nào mới kết thúc, sau khi kết thúc, cô nên đi đâu.
Cơ thể và trái tim đều đã rơi vào tay giặc, nhưng tiếp tục đi tới, cũng chỉ là đường cùng.
Kỳ thực, nửa tháng nay, làm cho cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô rất ít suy nghĩ đến Nguỵ Thu Hàn, tưởng rằng mình sẽ luôn nhớ đến anh, hận anh, oán anh, nhưng cô không có.
Giữa bọn họ có rất nhiều kỷ niệm, tại sao tất cả đều mơ hồ không rõ, là từ một khắc anh bắt đầu bán cô, từ một khắc cơ thể bị người đàn ông kia bắt đầu đoạt lấy sao, cô không biết, thật sự không biết, tất cả đều rối loạn.
Sau khi Tập Bác Niên tắm xong, nhận một cú điện thoại: "Thật sao, hành động của anh ta cũng rất nhanh." Nghe người bên kia đầu điện thoại nói tiếp, anh không khỏi cau mày: "Cậu nói Ninh Ngữ Yên cũng tới? Được, tôi hiểu rồi."
Anh nhanh chóng thay quần áo, tiện tay lấy ví tiền và điện thoại, lại lấy một bộ nữ trang từ trong tủ ra, đi nhanh ra ngoài, ném cho Mặc Tiểu Tịch: "Hạn cho em trong vòng một phút để mặc vào, chúng ta phải rời khỏi đây."
"Rời đi? Đi đâu?" Mặc Tiểu Tịch cầm quần áo, sao đột nhiên nói đi là đi, lại còn gấp như vậy.
"Đã qua 15 giây." Tập Bác Niên không có thời gian giải thích nhiều, chạy đến tháo dây ca nô đã chuẩn bị sẵn, nhảy lên trên.
Mặc Tiểu Tịch vội vàng khoác quần áo lên, cả khóa kéo sau lưng cũng chưa kéo, chạy tới nhảy lên ca nô, ngồi xuống bên cạnh anh, có một sự tín nhiệm nào đó trong tiềm thức, thúc đẩy cô phải đi cùng anh.
20 phút sau, trên không có một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống du thuyền.
"Tiểu Tịch..., tiểu Tịch..." Nguỵ Thu Hàn vừa kêu vừa chạy vào bên trong du thuyền, mù quáng tìm kiếm.
Ninh Ngữ Yên bình tĩnh hơn anh ta rất nhiều, cô ta cẩn thận kiểm tra phòng để quần áo, đi vào phòng tắm thì nhìn thấy một sợi dây nịt của nam, cô ta cầm lên nhìn, rồi lại thả vào bồn rửa tay, tiếp theo thì đến phòng ăn và phòng khách xem, sau đó đi ra bên ngoài khoang thuyền.
"Cô không tìm nhầm chỗ chứ, ở đây căn bản không có ai, thuyền trống không."
"Không tìm nhầm chỗ đâu, chắc là bọn họ đã đi, hơn nữa không quá nửa tiếng." Ninh Ngữ Yên liếc về phía anh ta, lạnh nhạt nói.
"Trên bồn rửa tay trong phòng tắm có một sợi dây nịt của nam, là Bác Niên, trên mặt đất của bồn tắm còn chưa khô, chứng minh vừa có người tắm qua, đồ ăn trong phòng ăn còn ấm, tất cả những điều này cho thấy, bọn họ vừa đi không lâu." Ninh Ngữ Yên phân tích rõ ràng.
Nguỵ Thu Hàn ổn định cảm xúc: "Vậy bây giờ làm gì?"
"Tôi nghĩ, bọn họ ngồi ca nô đi khỏi, thời gian rất gấp, bọn họ không có thời gian chờ máy báy tới." Ninh Ngữ Yên nhìn ra phía xa nói.
"Đi thôi, nói không chừng còn có thể đuổi kịp bọn họ." Cô bước lên máy bay trực thăng, căn dặn thuộc hạ: "Bay tới bờ biển gần nhất, nơi đó hẳn là Alaska."
Vị hôn thê của anh?
Nguỵ Thu Hàn theo lên: "Cô cho rằng bọn họ sẽ dừng lại ở đó sao?"
"Khẳng định! Chắc chắn là Bác Niên nhận được tin mới vội vàng rời khỏi, ở trên không trung nhìn xuống biển là nhìn thấy không thể nghi ngờ, anh ấy đương nhiên sẽ nhanh chóng lên bờ, cộng thêm ngộ nhỡ lái xa không đủ dầu, vậy chẳng khác gì cá trong chậu, anh ấy không ngu ngốc như vậy." Ninh Ngữ Yên tự tin phân tích.
"Cô nói rất đúng!" Nguỵ Thu Hàn cười lạnh, Tập Bác Niên có vị hôn thê thông minh và mạnh mẽ như vậy, trở về như lúc đầu sẽ không quá khó khăn.
Ca nô ở trên biển dùng hết tốc độ chạy về phía trước, kéo ra bọt sóng thật dài ở sau đuôi.
Mặc Tiểu Tịch che kín quần áo trên người, nghênh đón gió lớn thổi tới, thổi đến mái tóc của cô cũng hỗn loạn, nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, Tập Bác Niên vẫn tập chung lái thuyền, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Chúng ta..."
"Ngậm miệng."
Cô muốn hỏi anh, bây giờ phải đi đâu, còn chưa mở miệng, đã bị tiếng hét của anh P0'p ૮ɦếƭ từ trong trứng nước.
Bờ biển gần ngay trước mắt, Tập Bác Niên quay đầu, đôi mắt giống như một con báo đen nhìn lại đốm trắng ở phía xa, nặng nề híp chặt.
"Đại tiểu thư, phía trước phát hiện có một chiếc ca nô, đang cập bờ."
"Nhanh lên, đừng để họ chạy thoát." Ninh Ngữ Yên chấn động, đứng dậy, nhận lấy Ống Nhòm của thuộc hạ, Nguỵ Thu Hàn cũng kích động đứng lên.
Tập Bác Niên dừng lại, kéo tay Mặc Tiểu Tịch chạy về phía bãi biển, ở đây có rất nhiều du khách, sau khi hoà vào, lập tức sẽ mất đi tiêu điểm trong đám người.
"Không xong rồi đại tiểu thư, bọn họ đã lên bờ, xem ra chúng ta phải ngừng máy bay lại mới được."
Trong lòng Ninh Ngữ Yên hiểu rõ, xuống máy bay càng khó tìm hơn, nhưng ở trên không trung cũng không phải cách, bọn họ có thể tìm một chỗ ẩn núp không ra, nên bây giờ chỉ có thể xuống máy bay mà tìm."
"Hạ xuống đi."
Tập Bác Niên kéo Mặc Tiểu Tịch chạy vào trong cửa hàng trên bờ biển, ngẩng đầu quan sát máy bay ở trên không.
Mặc Tiểu Tịch chạy tới thở hổn hển, theo tầm mắt của anh nhìn lại: "Người trên máy bay là ai?" Anh nhìn chăm chú như vậy, nhất định là có vấn đề.
"Chồng em và vị hôn thê của tôi." Tập Bác Niên quay đầu nhìn cô, thờ ơ trả lời.
"Cái gì..." Mặc Tiểu Tịch bị lời nói của anh làm cho giật mình: "Vị hôn thê của anh?"
Khi nghe thấy ba chữ vị hôn thê đó, lòng cô chợt nặng trĩu, cảm thấy hít thở không thông.
Tập Bác Niên bật cười: "Tôi có vị hôn thê thì rất kỳ lạ sao? Thế nào? Em sẽ không vì điều này mà cảm thấy khổ sở chứ?"
"Bệnh thần kinh, sao tôi phải khổ sở, tôi chỉ cảm thấy có chút tò mò thôi." Mặc Tiểu Tịch vội vàng phủ nhận, có thể là bởi vì chột dạ, nên ánh mắt hơi bất định.
"Tò mò? Tôi còn nghĩ rằng sau khi nghe người chồng yêu dấu của em cũng đến đây, em sẽ cảm thấy vui vẻ chứ? Phụ nữ, đúng là hay thay đổi." Tập Bác Niên lạnh lùng giểu cợt, tiếp tục quan sát động thái của máy bay.
Nhìn thấy máy bay hạ cánh, một đám người bước xuống, tất cả đều đi về phía này, Tập Bác Niên kéo lấy Mặc Tiểu Tịch đang ngẩn người: "Chạy mau..."
Anh nắm chặt tay cô, từ cửa sau của cửa hàng chạy ra ngoài, trên đường cái rộng lớn chạy như điên.
Gió thổi vù vù bên tai cô, thổi vào trong miệng và mũi cô, cổ họng cô bỏng rát, nhịp tim đập rất nhanh, nặng nề đập thình thịch, lòng bàn tay vô cùng ấm, mái tóc ngắn màu đen của anh tung bay, bóng lưng đẹp trai cao lớn, hoàn toàn chạy không có mục đích, làm cho cô có cảm giác giống như chạy trốn, nội tâm buông lỏng, cô nghĩ cứ như vậy mà chạy cũng tốt...
Tuỳ ý để anh dắt đến tận cùng của thế giới.
Yêu hay không yêu đều không quan trọng.
Một chiếc xe khách chạy đến trước mặt, Tập Bác Niên ngăn lại, đẩy Mặc Tiểu Tịch lên.
Ánh sáng cực Bắc

(Ánh sáng cực Bắc: cực quang - hiện tượng quang học xuất hiện ở trên bầu trời của khu vực vĩ độ cao ở Bắc bán cầu, thường thấy là ánh sáng như màn sóng màu vàng lục, có khi có thêm màu hồng, lam, xám, tím .. )
Ninh Ngữ Yên và Nguỵ Thu Hàn đuổi theo phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe chạy đi, tức giận giậm chân, chỉ thiếu chút nữa.
Sau khi Tập Bác Niên ngồi lên xe khách, từ cửa sổ nhìn thấy những đốm đen nhỏ ở phía sau, nở nụ cười đắc ý.
"Tập Bác Niên, cả vị hôn thê của anh cũng đã đến, anh làm vậy không sợ cô ấy không vui sao?" Mặc Tiểu Tịch hỏi, kỳ thực ngay cả cô cũng không hiểu suy nghĩ của mình.
"Sợ? Haha..." Tập Bác Niên cười to: "Chữ sợ này, từ trước đến nay không bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi."
"Vậy sao phải chạy trốn?" Cô hỏi lại.
"Còn chưa phải lúc bọn họ nên tìm đến, tôi biết em đang nóng lòng muốn thoát khỏi tôi, quay về bên cạnh Nguỵ Thu Hàn, nhưng thật ngại, em còn phải theo tôi đến một nơi." Tập Bác Niên ngạo mạn nói, thoải mái dựa vào chỗ ngồi, thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
"Anh..." Thốt lên một tiếng, Mặc Tiểu Tịch lại không biết nên nói gì mới phải, chỉ biết, ở sâu trong nội tâm cũng không quá tức giận.
Cô học theo anh, tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế, tất cả hành khách đều là người da trắng mắt xanh tóc vàng, khiến cho bọn họ trở thành người ngoại tộc.
Lúc một nhóm người cuối cùng xuống xe, Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch cũng theo xuống, anh đi theo bước chân của bọn họ, biết cách đây không xa, có một thôn trang nhỏ, đang tổ chức lễ hội, nên mới để cho vài người ra ngoài bán đồ này nọ.
Còn nơi nào so với nơi này làm chỗ ẩn thân tốt hơn, Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch tự xem mình là khách du lịch, muốn đến tham gia lễ hội của bọn họ, mấy người kia cũng nhiệt tình chào đón.
Trong thôn trang nhỏ, bốn bề đều là núi, có một hồ nước nhỏ, đỉnh núi còn đóng tuyết chưa tan, khí trời lạnh giá, xa lạ mà yên tĩnh, Mặc Tiểu Tịch đi bên cạnh anh, trong lòng an ổn lại, cô đang tin tưởng một người vốn không nên tin tưởng.
Tập Bác Niên nghiêng đầu nhìn cô, tay khoác lên vai cô, mạnh mẽ ôm lấy: "Dựa vào tôi gần như vậy, là vì lạnh hay vì nhớ cơ thể tôi thế, Mặc Tiểu Tịch, em đúng là càng ngày càng phóng túng." Anh nhìn vào mắt cô, đầy châm chọc.
Mặc Tiểu Tịch đỏ mặt: "Bệnh tâm thần."
Đêm đến, thôn trang nhỏ vô cùng náo nhiệt, có thịt dê nướng và những món ăn đầy màu sắc, người trong thôn ở trên bãi đất trống đàn ghi-ta và ca múa, uống R*ợ*u nho, những cô gái trẻ kéo Tập Bác Niên đến bên cạnh nhảy múa, Mặc Tiểu Tịch cũng bị những chàng trai trẻ tuổi vây quanh, bọn họ rót vài ly R*ợ*u, lại kéo cô đi ca hát.
Lúc đầu còn có chút ngượng nghịu, nhưng dần cũng cởi mở, người ta ở trong một hoàn cảnh nào đó, sẽ biến mình thành những đứa trẻ, trở về với những con người giản dị ban đầu.
Mặc Tiểu Tịch hơi say, ngồi trên bãi cỏ bên bờ hồ, đờ đẫn cười.
Bất ngờ ngẩng đầu lên, trong trời đêm đen tối bỗng xuất hiện hình cung màu xanh đậm: "Anh mau nhìn kìa, trên trời là cái gì vậy, đẹp quá." Cô kéo lấy Tập Bác Niên đang ngồi bên cạnh, phấn khởi chỉ lên trời.
Một mảng lớn màu xanh nhuộm cả bầu trời, vô cùng đẹp, làm cho cô ngừng thở, không dám chớp mắt, sợ trong lúc chớp mắt thì cảnh đẹp sẽ biến mất.
Tập Bác Niên ngẩng đầu nhìn lên, cười nhạt: "Là ánh sáng cực Bắc, ở Alaska, trong vòng một năm có 200 ngày đều có thể nhìn thấy, không có gì hiếm lạ."
"Thật sao? Cuộc sống của người ở đây thật là hạnh phúc." Mặc Tiểu Tịch hướng về phía bầu trời nở nụ cười ngọt ngào hồn nhiên.
Tập Bác Niên nhìn cô, ***g *** nóng lên từng chút, đợi đến lúc phát hiện, không có nào có thể ngăn cản, trực tiếp xong vào chỗ sâu nhất ở đáy lòng, rất nhanh, không cách nào ngăn cản được nữa.
Anh ôm lấy cô, trở về phòng, hôn lên mặt cô, anh không kiềm chế được sự thúc đẩy muốn chiếm lấy, đêm nay, vô cùng tốt đẹp, quên thời gian và địa điểm, quên thù hận và thân phận.
Chỉ cần nhớ đã từng có một người sánh vai ngắm nhìn tuyệt cảnh của thế gian, ánh sáng cực Bắc chiếu xuống, nhẹ nhàng và yên lặng triền miên, nhưng đến sau này nhớ lại, người và vật từ lâu đã không còn, giống như một giấc mơ.
Sáng sớm. Mọi người vừa rời giường, thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen từ xa chạy tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc