Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 97

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cô tiến vào trong thế giới của bọn họ, không mang đến điều tốt gì cho bọn họ...... Còn mang cho bọn họ một đống tai họa.
Quá khứ cô luôn quật cường, không cho phép mình chịu nửa điểm uất ức, nhưng cuối cùng, cô lại khiến cho nhiều người uất ức.
Cố Lan San thở càng lúc càng gấp, ánh mắt của cô, có chút trở nên tối tăm.
Cô biết ૮ɦếƭ là trốn tránh không chịu trách nhiệm.
Nhưng cô thừa nhận, cô bây giờ, thật muốn mềm yếu một lần.
Làm người đến lúc không có đường để đi, hai bàn tay trắng, còn sống so với ૮ɦếƭ còn đau đớn hơn.
Có lẽ, cô ૮ɦếƭ rồi, thì cô có thể tự do, có thể tránh thoát tội lỗi của cô, trói buộc cô.
Nếu như có kiếp sau, cô hi vọng, cô thật có thể vì mình, sống thật tốt một lần.
Nếu như có kiếp sau, cô thật hy vọng, cô có thể thực hiện ước mơ duy nhất cả đời này của cô:
Làm chuyện mình thích làm, được vui vẻ, yêu người mình thích, được hạnh phúc.
Chỉ có người thật sự cầm dao tự sát, mới có thể biết được, muốn tự sát có bao nhiêu dũng khí.
Cố Lan San cắn chặt hàm răng, trong lòng lặng lẽ đếm số, khi đếm tới “20”, lòng của cô bất chợt run một cái, sau đó cô cũng không biết dũng khí từ đâu tới, trong lúc bất chợt liền hung hăng hướng về phía trên cổ tay, liều mạng cắt......
*************
Thịnh Thế thở phì phò lái xe, liền chạy vội đi ra ngoài.
Một bên anh lái xe, còn vừa cắn răng nghiến lợi nghĩ, Cố Lan San người phụ nữ này, làm sao lại không tán thưởng?
Ở Bắc Kinh có bao nhiêu người phụ nữ muốn quấn lấy anh, thế nhưng anh lại không cho họ cơ hội.
Anh chỉ có cho một mình cô cơ hội, kết quả cô lại không biết điều!
Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao!
Anh phải tức giận đến vậy, hỏa khí lớn như vậy sao?
Anh không tin, nếu thật là không có Cố Lan San, anh, Thịnh Thế sống không nổi!
Thịnh Thế giận dữ nghĩ tới đây, còn dùng lỗ mũi lạnh lùng hừ hai tiếng.
Lại nghĩ, cũng chỉ vậy thôi, không phải chỉ là một người phụ nữ, có gì ghê gớm đâu!
...
...
Thịnh Thế quẹo xe hướng Trường An Nhai, còn có mấy giây, đèn xanh biến thành đèn đỏ, anh đạp chân ga, vội vàng ddlqđ muốn xông tới, để ở một bên điện thoại vang lên, nhìn anh một mắt tới tên trên màn ảnh, mím mím môi, nhưng vẫn là đạp thắng xe, sau đó chờ đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, thừa dịp trong lúc này, mới chậm rãi cầm lên điện thoại di động, nghe: “Chuyện gì vậy?”
“Nhị Thập, là tôi.” Hiển thị cuộc gọi đến, có vẻ là tên Hàn Thành Trì, anh cho là bệnh viện hoặc là bà Hàn gọi tới, không nghĩ tới, lại là giọng nói Hàn Thành Trì truyền đến.
Đáy lòng Thịnh Thế hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt rất nhiều: “Có chuyện gì, anh liền nói thẳng đi.”
Tất cả mọi người điều cho rằng tám chính phần Hàn Thành Trì thật sự là sẽ ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ, nhiều lần nhịp tim suýt nữa không đập tiếp nữa, thời điểm đó ngay cả bác sĩ cũng muốn buông tha, ai biết anh ta giống như phim truyền hình một dạng thần kỳ mà mở mắt tỉnh dậy, thần trí lại đặc biệt rõ ràng, lúc bác sĩ????????????? làm một vài kiểm tra cho anh ấy hỏi thăm một chút về tình trạng, anh ta cũng không có mở miệng nói chuyện, các bác sĩ đều cho rằng lỗ tai hay cổ họng anh ta gặp vấn đề, vội vàng kiểm tra hơn nửa buoir sáng, sau cùng phát hiện ra vẫn bình thường không vấn đề gì, nhưng mà anh ta đối với lời nói của bác sĩ thì mặc kệ, thời điểm ngay cả bác sĩ cũng không biết cuối cùng là xảy ra chuyện gì, lúc đó Hàn Thành Trì đột nhiên mở miệng, nói, mang điện thoạt của anh ta đến đây.
Hàn Thành Trì nghe được giọng nói lạnh đạm của Thịnh Thế, im lặng một lúc, anh ta mới mở miệng nói tiếp: “Thập nhị, tôi cho câu một lời giải thích.”
Thịnh Thế thầm nghĩ, hôm nay cuối cùng là như thế nào? Mọi người đều giải thích với hắn, nếu mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng cách giải thích, thì trên thế giới này cần có cảnh sát để làm gì?
Họ tàn ác mà cho anh bị tổn thương, cùng phản bội, nói một tiếng ân hận, có thể che đậy hết toàn bộ, trở về một cách hoàn hảo sao?
Thịnh Thế hừ một tiếng, không nói gì.
“Thập nhị, thực xin lỗi.” Hàn Thành Trì chần chờ một lát, lại mở miệng, giọng nói có chút suy yếu: “Hi vọng lời tôi nói với anh hiện tại còn kịp.”
Thịnh Thế: “....”
Bỗng chốc, Hàn Thành Trì tự mình mở miệng nói tiếp: “Thập nhị, tính tình của cậu tôi biết, tôi không biết hiện tại cậu cùng Cố Lan San có cãi nhau hay không, nhưng tôi nghĩ nên nói, cô ấy không có lỗi.”
Ôi... Đây thậm chí chạy đến trước mặt hắn mà che chở Cố Lan San rồi hả?
Thật đúng là tình sâu như biển a... Hắn Thịnh Thế có phải hay không vì cái gọi là tình yêu bẩn thiểu của bọn họ mà vỗ tay rơi lệ nha!
“Hàn Thành Trì, mẹ nó Thịnh Thế tôi là cái gì? Cho tôi đội nón xanh lên đầu! Sau đó lại chạy đến trước mặt tôi bảo vệ Cố Lan San? Tôi cùng Cố Lan San có cãi nhau hay không, liên quan đến ngươi cái rắm!”
“Thập Nhị, là tôi cưỡng hôn cô ấy.” Hàn Thành Trì biết tính tình của Thịnh Thế, không thể tránh được nổi nóng, cho nên đối mặt với Thịnh Thế miệng????????????? không đắn đo, cũng không có nửa điểm tức giận, ngữ điệu vẫn như cũ cực kỳ bình tĩnh cắt đứt lời nói của anh.
Lời củaThịnh thế chợt dừng lại.
Hàn Thành Trì chuẩn bị một chút, tiếp tục nói: “Chuyện tình lần này, là lỗi của một mình bản thân tôi, Cố Lan San vốn là muốn gọi điện thoại cho Cố Ân Ân, nhưng lại bị tay tôi đánh rớt. Cô ấy có thể bị dọa sợ, cho nên chuyện xảy ra về sau, đó là cảnh tượng mọi người nhìn thấy khi vào nhà. Tôi không biết người khác nói như thế nào với cậu, nhưng đây mới chính là sự thật.”
Thịnh Thế nắm di động, đường phía trước, đèn đỏ đã biến thành đèn xanh, anh vẫn như cũ không có đi tiếp, phía sau, bấm còi thúc giục, từng đợt rồi lại từng đợt còi chói tai truyền đến, Thịnh Thế vẫn giống như không nghe thấy, lẳng lặng mà ngồi trên ghế lái, không có mở miệng nói chuyện, biểu tình cực kì lạnh nhạt, làm cho người ta không rõ cuối cùng là anh ta có hay vẫn đang không nghe điện thoại.
Hàn Thành Trì trầm mặc một hồi lâu, không nghe thấy tiếng nói của Thịnh Thế, lại mở miệng, đặc biệt bình tĩnh nói: “Ban đầu tôi vốn phải giải thích giúp Cố Lan San, đúng lúc đó tôi lại thấy Cố Ân Ân bỏ chạy, cho nên tôi vội vàng đuổi theo ra????????????? ngoài. Cho nên thật xin lỗi, không thể đưa ra lời giải thích cho Cố Lan San trước tiên, nhiều lần tôi thực sự cảm thấy chính mình không thể sống vui vẻ sống tiếp được nữa, bất quá có chút việc không làm, liền cố gắng mà tỉnh lại, suy nghĩ hơn nửa, cuối cùng nghĩ đến việc này, liền gọi điện thoại cho cậu.”
Dừng một chút, Hàn Thành Trì còn nói: “Thập nhị, thật sự xin lỗi. Thay tôi nói một tiếng xin lỗi với Cố Lan San.”
Thịnh Thế cảm thấy được miệng hết sức chát chát, anh hắn giọng một tiếng, vừa mở miệng, giọng nói có chút không rõ, khụ khụ cổ họng, liên tục khụ khụ nhiều lần, anh mới có thể nói ra, giọng nói khàn khàn có chút đè nén: “Hàn Thành Trì, cậu vì cái gì mà lại cưỡng hôn cô ấy?”
Lại một khoảng thời gian im lặng, rất lâu sau, Hàn Thành Trì mới nói: “Thập nhị, nếu tôi nói lúc ấy mất đi lí trí, liền hôn cô ấy, cậu tin sao?”
Thịnh Thế nghe nói như vậy, ánh mắt đều trở nên đỏ ngầu như máu, nắm chặc di động, trên trán đã nổi lên gân xanh, mạch máu đập liên hồi, hơn nữa ngày, anh mới nghiến răng nghiến lại nặn ra được một câu: “Hàn Thành Trì, tôi nhịn cậu đã đủ lâu, cậu đừng nên nhiều lần chạm đến điểm mấu chốt của tôi.”
Hàn Thành Trì không nói gì.
Thật lâu sau, Hàn Thành Trì mới mở miệng, hỏi: “Thập nhị, cậu xử lí Cố Lan San như thế nào rồi?”
“Cố Lan San là vợ của tôi, tôi muốn xử lí với cô ấy như thế nào thì xử lí như thế ấy, không cần một người ngoài như cậu quan tâm!” Thịnh Thế nghĩ cũng không nghĩ ngay lập tức đáp lại một câu, sau đó cũng không chờ Hàn Thành Trì nói tiếp, liền răng rắc cúp điện thoại, ném điện thoại ra sau, anh cảm thấy trong *** nóng như lửa đốt, sau đó hung hăng mà ném điện thoại ra ngoài bụi cỏ từ cửa kính xe.
Hàn Thành Trì lại dám hôn môi Cố Lan San.
Rất có thể muốn, anh cùng Cố Lan San căn bản là tách ra a!
Là Hàn Thành Trì anh ta lo lắng cho vợ của anh, Hàn Thành Trì làm cho anh thấy khó chịu!
Thịnh thế nắm chặc lấy tay lái, khớp xương vang lên tiếng rắc rắc, dường????????????? như anh đang cắn chặc hàm răng, thật sự như đang muốn bâm Hàn Thành Trì ra thành trăm mảnh!
...
...
Sau khi điện thoại bị ngắt, Hàn Thành Trì yếu ớt nằm trở lại trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thập nhị tức giận, anh em này, chỉ sợ là từ nay cùng hắn anh ta đoạn tuyệt quan hệ rồi.
Anh ta nhất thời mất lí trí mà hôn Cố Lan San... Bất quá đối với lời chất vấn của Thịnh Thế mà nói.
Anh ta cũng không biết tới cùng phát sinh sự việc ở chỗ nào, nhưng anh ta biết, sự việc tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Toàn bộ đều xảy ra quá trùng hợp rồi.
Bà Cố mấy ngày trước vẫn còn nói với anh ta, để cho anh ta cùng Cố Ân Ân li hôn, qua vài ngày lại có ý tốt gọi điện thoại cho anh ta, lấy lí do Cố Ân Ân đau buồn, gọi anh ta đến nhà họ Cố.
Cố Ân Ân đau buồn, gọi một mình anh ta còn không đủ sau? Vậy mà còn gọi thêm Cố Lan San, vỗn dĩ anh ta cũng không có nghĩ nhiều, chính là vì cái gì sau khi anh ta uống lí trà, liền biến Cố Lan San thành Cố Ân Ân?
Tám phần là ly trà kia có vấn đề.
Là anh ta quá sơ sót, nghĩ bà Cố quá mức đơn giản, cho rằng bà thật sự muốn bảo vệ con gái của chính mình, tiếp nhận anh ta.
Sợ là anh ta xảy ra tai nạn xe, cũng là do uống ly trà kia, đầu óc trở nên không rõ ràng, cho nên trước mắt mới trở nên hỗn loạn.
Bât quá, kết quả xét nghiệm máu cũng không phát hiện thành phần thuốc nào trong máu, chỉ sợ là bà Cố đã sớm chuẩn bị.
Nhưng mà, người ngoài không biết, anh Hàn Thành Trì chưa hẳn???????????? đã không biết.
Đương nhiên, anh ta cũng không có nói cho Thập nhị.
Thập nhị P0'p ૮ɦếƭ bà Cố quá dễ dàng, nhưng mà, thù hận của Hàn Thành Trì anh, làm sao có thể để cho Thập nhị xử lí nhanh như vậy?
Thù hận của anh, anh chính là muốn chính bản thân mình báo thù!
Bà Cố tuy là mẹ ruột của Cố Ân Ân, hai mươi bảy năm qua, nhà họ Cố bọn họ đều dựa vào nhà họ Hàn mà phát triển, hiện tại nhà họ Hàn sụp đỗ, bà Cố liền nhanh như vậy mà thừa cơ hãm hại khi anh gặp nạn, thật đúng lfa đủ tuyệt tình!
Nếu, bà Cố có bản lĩnh không để Hàn Thành Trì anh vào mắt, còn rất nhiều thời gian, anh sẽ nghĩ cách, để cho bà nợ máu phải trả bằng máu!
Hàn Thành Trì nghĩ đến đây, người đàn ông tao nhã lịch sự, đáy mắt lại hiện lên ánh sánh ngoan độc cùng tàn nhẫn.
Còn có Cố Ân Ân...
“Thành Trì, chúng ta li dị đi, anh cùng với Cố Lan San đều đã như vậy, chúng ta li dị đi!”
“Thành Trì, anh hiện tại cái gì cũng không còn, anh như vậy,à không biết xấu hổ sau lưng tôi ra ngoài...!”
“Thành Trì, anh có biết hay không mẹ tôi căn bản không muốn gả tôi cho anh, là tôi sống ૮ɦếƭ muốn gả cho anh!”
“Thành Trì, tôi không yêu anh, anh như thế nào vẫn không rõ, lúc???????????? anh hai bàn tay trắng, tôi cũng đã bắt đầu do dự rồi...”
Tay Hàn Thành Trì, đột nhiên liền xiết chặt lại.
Cố Ân Ân lạnh nhạt đối với anh, anh không phải không biết.
Sau khi nhà họ Hàn suy sụp, chỉ một lần Cố Ân Ân đối xử tốt với anh, là lần Thập nhị an bài việc làm cho anh.
Cùng nhau lớn lên hai mươi bảy năm, yêu một cô gái nhiều năm như vậy, vậy mà khi khó khăn đến, lại dao động rồi.
Hàn Thành Trì nhớ đi nhớ lại, toàn thân bắt đầu run rẩy, vết thương khắp người bắt đầu đau đớn, cũng không thể đau đớn bằng nỗi đau trong lòng.
Hàn Thành Trì nhớ đi nhớ lại, toàn thân bắt đầu run rẩy, vết thương khắp người bắt đầu đau đớn, cũng không đau đớn bằng nỗi đau trong lòng.
Hàn Thành Trì đau đớn nằm trên giường co rút lại thành một khối.
Trong miệng Hàn Thành Trì không ngừng truyền đến tiếng đau đớn nghẹn ngào.
Vậy mà, tiếng nghẹn ngào này, nếu cẩn thận nghe sẽ thấy, cũng rõ ràng từng chữ.
Ân Ân………. Ân Ân………….Ân Ân………


Thịnh Thế cúp điện thoại, tiếp tục lái xe không có mục đích, điện thoại di động lại một lần nữa vang lên, là thư ký gọi tới nói buổi trưa có một cuộc họp, hỏi anh có tham dự không.
Anh nghĩ tới dường như chính mình cũng không có chuyện gì làm, nên bây giờ thuận tiện đến công ty.
Ngồi ở trong phòng họp với điều hòa đầy đủ, nhân viên phụ trách lải nhải thuyết minh kế hoạch ý tưởng triển khai lớn, anh chỉ nghiêng đầu, nhìn chỗ ngồi trống ở một bên, nghĩ đến trước đây không lâu Cố Lan San còn theo anh tới công ty, ngồi ở chỗ này, cùng tham gia với anh một cuộc họp.
Nhân viên phụ trách nói xong, chờ Thịnh Thế nhận xét, nhưng đợi khoảng mười phút, cũng không thấy Thịnh Thế nói câu nào, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đại Boss, phát hiện vẻ mặt đại Boss đặc biệt nghiêm túc, giống như thật sự nghiêm túc nghe thuyết trình, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, đã sớm không biết đi vào cõi thần tiên nào rồi.
Thư ký hắng giọng một cái, lên tiếng gọi một câu: “Ngài Thịnh!”
Thịnh Thế hồi hồn, “A” một tiếng, sau đó nói: “Nói xong rồi? Vậy không có chuyện gì thì chúng ta tan họp thôi.”
Thịnh Thế nói xong đã đứng lên.
“Còn có một vấn đề chưa báo cáo nữa ạ.”
“Ồ.” Thịnh Thế ngẩn người, lại ngồi xuống: “Vậy tiếp tục.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện gì.
Một nhân viên phụ trách khác đứng lên, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Thịnh Thế nhìn như đang nghe, kì thực lại đang không yên lòng.
Mặt trời ngoài cửa sổ dần dần xuống núi, bầu trời phía tây có một mảng màu đỏ lớn, màu đỏ làm trong lòng Thịnh Thế cảm thấy hốt hoảng không sao giải thích được.
Không biết vì sao, anh cảm thấy nhân viên phụ trách đang thao thao bất tuyệt kia đặc biệt phiền chán, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không lên tiếng, chịu đựng tính khí đến khi nghe xong, mặc dù anh biết sau đó mọi người đều đang chờ anh lựa chọn, nhưng anh vốn không biết rốt cuộc tất cả mọi người nói cái gì, nên chỉ qua loa đứng lên, bỏ lại vài câu ít ởi, hôm khác rồi nói sau, cũng không chú ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dẫn đầu ra khỏi phòng họp.
Thịnh Thế tự mình quay trở lại phòng làm việc, bên tai đã yên tĩnh nhưng cảm thấy trong lòng càng không được bình tĩnh.
Dưới cơn tức giận, anh đã trừng phạt Cố Lan San.
Anh đặc biệt trừng phạt là chuyện đương nhiên.
Chính là theo lẽ thường anh cắn răng nói, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu, Hàn Thành Trì lại gọi điện thoại tới cho anh, cậu ta nói là cậu ta cưỡng hôn cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc