Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 93

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tiếng thắng xe phát ra nghe chói tai.
Inh ỏi khiến lỗ tai Cố Lan San hơi đau.
Người giúp việc trong nhà nghe thấy tiếng phanh xe như vậy vội vàng chạy ra, thấy Thịnh Thế và Cố Lan San cùng nhau về mọi người nhìn đồng hồ mới chỉ hơn sáu giờ rưỡi thì hơi kinh ngạc. Cũng may bọn họ đều là người tinh ý, bà quản gia cười mở cửa phòng nói: “Cậu Thịnh, cô San, hôm nay về sớm quá.”
Cố Lan San đi theo sau lưng Thịnh Thế, hai người không nói gì bước vào phòng.
Người giúp việc mơ hồ cảm thấy không khí giữa Thịnh Thế và Cố Lan San có gì đó không bình thường, tất cả mọi người nhanh chóng tránh ra chia việc để làm, trong phòng khách lập tức không còn ai nữa.
Thịnh Thế đi tới trước máy lọc nước rót hai ly nước ấm cầm trong tay, quay lại trước mặt Cố Lan San đưa một ly trong tay cho Cố Lan San, giọng điệu rất mềm mỏng thậm chí còn thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt: “Uống nước.”
Cố Lan San luống cuống tay chân đứng trước mặt Thịnh Thế tay nắm chật quần, không lên tiếng cũng không di chuyển.
Thịnh Thế nâng tay trước mặt cô tầm 3 phút mới lên tiếng hỏi: “Không uống?”
Cố Lan San vẫn không lên tiếng, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.
Ngược lại Thịnh Thế rất tự nhiên tay phải giơ ly nước lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt hai chiếc ly lên trên bàn.
Lúc chiếc ly chạm vào bàn đá cẩm thạch phát ra tiếng vang khiến đáy lòng Cố Lan San run lên một cái.
Thịnh Thế ôm hai tay trước *** đứng trước mặt Cố Lan San, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn một lúc lâu điện thoại của anh liền vang lên, anh móc điện thoại từ trong túi ra liếc mắt nhìn màn hình hiển thị tên người gọi tới, dừng lại một lát anh mới nghe máy.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, giọng trong điện thoại không lớn nhưng Cố Lan San đứng đối diện Thịnh Thế vẫn nghe thấy rõ ràng.
Là điện thoại của ông nội Thịnh Thế gọi tới.
“Nhị Thập, bây giờ con dẫn Cố Lan San tới nhà cũ một chuyến!”
Chỉ một câu nói đơn giản điện thoại liền “Tút tút” bị cúp máy.
Thịnh Thế hạ mí mắt nhìn điện thoại di động trong chốc lát, sau đó để điện thoại vào lại trong túi, lúc này mới ngước mắt lên nhìn Cố Lan San, ánh mắt nhấp nháy liên tục, mở miệng nói: “Sở Sở, chờ lúc tôi trở về tôi hi vọng cô có thể giải thích một cách hợp lý cho tôi.”
Thịnh Thế nói xong câu đó liền cầm chìa khóa trên bàn, không quay đầu lại rời khỏi phòng.
Cố Lan San đứng tại chỗ cả người cứng ngắc không nhúc nhích, một lát sau cô nghe tiếng xe lái ra khỏi sân, nghĩ: Ông nội Thịnh Thế nói bảo anh dẫn cô cùng nhau trở về nhà cũ, anh lại bỏ mình cô ở nhà, đi một mình à?
Thịnh Thế nhìn biệt thự càng lúc càng xa trong kính chiếu hậu, cười lạnh nghĩ: Ông nội bảo anh dẫn Sở Sở cùng nhau trở về nhà cũ, đùa gì thế, để bọn họ tấn công tập thể mình cô sao?
Năm nay anh 25 tuổi, Cố Lan San 24 tuổi.
Mọi người nói lúc năm tuổi của mình rất dễ xảy ra sự cố.
Thật đúng là có việc như vậy.
Năm ngoái năm tuổi của anh, anh và Cố Lan San vì ồn ào chuyện “Lần đó” mà vợ chồng không êm ấm suốt một năm.
Năm nay năm tuổi của cô, bạn nhìn xem lại gây hiệu ứng bươm bướm gì vậy!
Một tay Thịnh Thế cầm tay lái một tay chống lên cửa kính xe đỡ lấy đầu, ánh mắt chớp nhanh hồi lâu, cuối cùng anh mới đổi tay khác lái xe, còn tay kia cầm điện thoại gọi một cuộc, “Ở đường XX mới vừa xảy ra tai nạn xe cộ, cậu đi điều tra xem người bị ***ng đã ૮ɦếƭ hay còn sống.” lê,quý,đoon
***********
Lâu lắm rồi nhà họ Thịnh không mở hội nghị gia đình quy mô lớn như vậy.
Mọi người trong nhà họ Thịnh đều bề bộn công việc, ngoại trừ lúc tết rất ít khi có thể tụ tập cùng một chỗ, vậy mà hôm nay người ở thành phố Bắc Kinh cũng bị ông nội Thịnh Thế gọi điện bảo về nhà cũ.
Ngoại trừ anh họ thứ năm mấy năm trước vì đâm Thịnh Thế một dao suýt ૮ɦếƭ bị đày tới bộ đội, còn bác trai cả ở Thâm Quyến, và anh ba Đường Tả đang ở Pháp thì những người khác đều tới cả rồi.
Nhân viên bảo vệ nhà ông nội Thịnh Thế đã biết Thịnh Thế sẽ về, nên sớm đứng trước cửa nhà cũ họ Thịnh, nhìn thấy xe Thịnh Thế từ xa giơ tay lên vẻ mặt tươi cười nghênh đón.
Thịnh Thế dừng hẳn xe, xuống xe ném chìa khóa cho nhân viên bảo vệ cười nói vài câu rồi liền đi vào nhà ông nội Thịnh Thế.
Lúc Thịnh Thế đi vào những người họ Thịnh đã đến đông đủ, người giúp việc chuyên chăm sóc ông nội Thịnh Thế đang thuần thục pha trà, sau đó chia theo thứ tự bậc từ trên xuống dưới đâu vào đấy rót trà, bắt đầu từ ông nội Thịnh Thế.
Ngoại trừ mẹ Thịnh và bác gái cả của Thịnh Thế, còn có ông nội Thịnh Thế đã được bác cả kể lại, thì những người khác hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người ngồi ngay ngắn tại chỗ, cả nhà thấy sắc mặt ông nội Thịnh Thế vô cùng khó coi, mọi người đều ngoan ngoãn không nói tiếng nào.
Ông nội Thịnh Thế bảo người giúp việc rót cho Thịnh Thế một ly trà, còn đưa tận tay Thịnh Thế, Thịnh Thế lễ phép nói một câu:”Cảm ơn.” Sau đó nhấp một ngụm ngước mắt lên nhìn ông nội rồi lại quét qua đoàn người kia một cái mới cười mở miệng nói một câu mà cả nhà chỉ có anh mới dám nói trước mặt ông nội: “Ông nội thật đúng là có bản lĩnh, có thể tụ họp đông đủ mọi người như ăn mừng năm mới.”
Đổi lại là trước kia khi Thịnh Thế nói như vậy lúc nào ông nội Thịnh Thế cũng cười hi ha dung túng, nhưng hôm nay vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhị Thập, không phải ông bảo con dẫn Lan San tới sao?”
Thịnh Thế cúi đầu vẻ mặt hơi chùng xuống, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Rã rời có chút việc không qua được.” truyện của lê,quý,đôn.
Dừng một lát Thịnh Thế nói tiếp: “Ông nội, ông muốn nói gì thì cứ trực tiếp nói với con, con nghe thay cô ấy.”
“Bộp-“
Ông nội Thịnh Thế nặng nề đặt ly trà lên trên bàn, khuôn mặt từ trước tới giờ trước mặt Thịnh Thế luôn điềm đạm hiền từ trở nên vô cùng sắc bén: “Khốn nạn! Con nghe thay nó, những chuyện cô ta làm người ta nhìn không được con cũng làm thay cô ta?”
Ông nội Thịnh Thế rất ít khi tức giận, nhưng rốt cuộc vì sao đại tướng quân từng oai phong một cõi lúc này lại giận dữ như vậy, dọa cho mọi người trong phòng nín thở. Ngay cả ba Thịnh Thế, người đàn ông cả đời ngây ngốc ở trong bộ đội, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Duy chỉ có Thịnh Thế, trái lại mặt không đỏ hơi thở không gấp đứng đó, thầm nghĩ toàn nói nhảm, chuyện Cố Lan San thân mật với Hàn Thành Trì, nếu anh thật sự có thể làm thay cô thì anh ước còn chả được ấy chứ!
Ngược lại Thịnh Thế không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với ông nội anh: “Sở Sở là vợ con, cô ấy không đúng thì con nói cô ấy, nhưng ông nội tội gì lại kêu người trong gia đình tới mở cuộc họp này. Cũng may là con đã sớm không tính dẫn cô ấy tới, nếu như con dẫn cô ấy tới để người ta giày vò như vậy, thì sau này có để cô ấy sống được ở nhà họ Thịnh nữa hay không?”
“Vẫn sống ở nhà họ Thịnh?” Ngược lại lần này mẹ Thịnh nói tiếp, vừa mở miệng hốc mắt đỏ lên: “Nhị Thập, cô ta làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy con còn muốn để cô ta ở lại nhà họ Thịnh? Con không biết hôm nay ở nhà họ Cố mẹ cảm thấy mất mặt cỡ nào đâu. Ban đầu mẹ đã nói không cho con cưới cô ấy, con không phải không lấy vợ được, mẹ thấy con thích cô ta mẹ mới đồng ý cô ta, con xem cô ta làm ra chuyện gì rồi!”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Ba Thịnh Thế, thủ trưởng Thịnh thấy vợ yêu đỏ mắt liền nhíu mày hỏi một câu, mẹ Thịnh không lên tiếng chỉ cúi đầu giơ tay lên lau nước mắt, ba Thịnh Thế nhìn về phía bác cả Thịnh Thế hỏi tiếp: “Chị cả, chị nói đi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Bác cả Thịnh Thế liếc mắt nhìn Thịnh Thế sau đó mới thấp giọng mở miệng nói: “Chính là chiều hôm nay bà Cố gọi điện qua bảo bọn chị tới chơi mạt chược, kết quả vừa đúng lúc gặp phải Lan San và người nhà họ Hàn….”
Sau đó, bác cả không nói thêm gì nhưng người trong phòng có thể đoán được, mỗi người vẻ mặt rất khác nhau song lại khó coi giống nhau.
“Đây có thể là hiểu nhầm chăng, cô bé Lan San kia rất tốt sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu.” Thịnh Hoan từng làm chủ nhiệm lớp của Cố Lan San không nhịn được lên tiếng thanh minh giúp cô một câu.
“Vấn đề là tôi và bác cả của nó đều đã tận mắt chứng kiến! Chẳng lẽ những gì chúng ta nhìn thấy là giả sao?” Bà Thịnh khóc òa lên, “Ông nói đi, Nhị Thập của chúng ta muốn phụ nữ kiểu nào mà chẳng được, rốt cuộc lại cưới ngay con bé này, cưới thì cưới, tôi cũng có nói gì đâu, lúc có thai rồi cãi nhau dẫn đến sảy mất, tôi còn cố gắng đi tìm thuốc cho nó, cái gì tôi cũng đien. ra mặt thay nó, che chở nó, vậy mà nó lại dám làm ra chuyện như vậy, khiến mặt mũi nhà họ Thịnh chúng ta mất hết. Ông nói đi, mai này ra đường tôi biết phải đối mặt với người ta thế nào? Vả lại, con bé họ Vương kia còn nói Lan San nó thích Hàn Thành Trì, lại thích rất nhiều năm nữa kìa!”
“Hồ đồ, đúng là quá hồ đồ rồi!” Thủ trưởng Thịnh nghe xong những lời này thì lập tức biến sắc mặt. Ông nhìn chằm chằm con trai rồi nói, “Nhị Thập, đúng là không thể tưởng tượng được nữa! Nhà chúng ta không cần con bé có xuất thân tốt, nhưng ít nhất cũng phải trong sạch! Bây giờ lại trở nên hồ đồ như vậy! Ba cho con thời gian một tuần, con nhất định phải ly hôn cho ba!”
Cô hai là người thương Thịnh Thế nhất, lập tức gật đầu, nói theo, “Nhị Thập, con mau ly hôn đi, cô hai giới thiệu một cô gái khác tốt hơn cho con. Con là đứa con duy nhất của nhà họ Thịnh chúng ta, chuyện xảy ra tới mức này, không biết bên ngoài đã đồn ra cái gì nữa. Tới lúc đó, chỉ sợ con không còn mặt mũi.”
Nhà họ Thịnh nhiều người như vậy, bảy miệng tám lời??? Nói đi nói lại, rốt cuộc tất cả đều xoay quanh thể diện họ Thịnh, thể diện Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng không hé răng, mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói. Chờ họ nói xong rồi, anh mới mở miệng, nhìn thẳng vào ông nội, “Sở Sở là người con muốn kết hôn. Cô ấy làm cái gì con đều không để ý. Bây giờ cô ấy làm sai, con sẽ thay cô ấy chịu phạt, con không thể ly hôn với cô ấy! Lại nói, nếu chuyện này thật sự truyền ra bên ngoài, ai nấy đều biết, con cũng không sợ! Mọi người không ở trong cuộc thì hà cớ gì phải lo?”
“Thằng con hư!” Thủ trưởng Thịnh vừa nghe con mình nói xong thì giận dữ quát lên, tiện tay cầm cái chén ném về phía Thịnh Thế. Thịnh Thế đứng yên tại chỗ, mặc cho chén đập vào đầu rồi rơi xuống đất. Chiếc chén bạch ngọc bị vỡ tan. “Mày không phải là người nhà họ Thịnh à? Bị liên lụy chỉ có một mình mày sao? Liên lụy đến một nhà chúng ta thì có!”
Bà Thịnh thấy con trai mình bị đánh, tức giận đến mức đánh vào người Thủ trưởng Thịnh, “Người làm sai là Lan San, con tôi có quan hệ gì chứ? Con tôi chỉ là đứa chịu thiệt, vậy mà ông lại đánh con tôi!”
Thủ trưởng Thịnh nhép nhép miệng, không nói gì.
Ông nội nãy giờ vẫn im lặng đột ngột mở miệng, “Nhị Thập, ông hỏi con, con thật sự không muốn ly hôn với Lan San?”
“Không ly.” Thịnh Thế trả lời không chút chần chừ. Anh vừa trả lời, sắc mặt mọi người lập tức khó coi. Thịnh Thế lại mấp máy môi, mở miệng nói, “Con nói thật cho mọi người biết, chuyện Sở Sở thích Hàn Thành Trì... trước khi cưới cô ấy, con đã biết rồi.”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ.
Lúc này, chị họ cả của Thịnh Thế do dự một chút rồi xen mồm vào, “Em biết nó thích Hàn Thành Trì nhưng em vẫn cưới nó? Vì sao?”
Thịnh Thế nhìn mặt từng người, suy nghĩ một chút rồi đáp, “Bởi vì em yêu cô ấy.”
“Không phải mọi người vẫn muốn biết ngày đó con và Sở Sở bị bắt gian tại giường như thế nào à?”
“Lúc đó, mẹ, không phải mẹ nói là bà Cố và Cố Lan San liên thủ hãm hại chúng ta, muốn trèo cao hay sao?”
“Thật ra chuyện không phải như vậy... Con chưa hề nói cho mọi người biết chân tướng.”
“Sở Sở vốn không thích con, chính con đã chuốc thuốc cô ấy, sau đó đưa cô ấy lên giường!”
“Bốp - - “
Lại thêm một cái ly bị ném về phía Thịnh Thế, sắc mặt Thủ trưởng Thịnh càng thêm khó coi.
Tất cả mọi người vừa nghe Thịnh Thế thú nhận thì liền đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
“Con không có lừa mọi người, cũng không nói giúp cho Sở Sở. Chân tướng sự thật đúng như con đã nói. Lúc trước, Sở Sở thích Hàn Thành Trì, con vốn định thổ lộ tình cảm với cô ấy, nào ngờ khi vào phòng của Sở Sở, nhìn lén nhật ký người ta, thấy cô ấy viết là bản thân thích Hàn Thành Trì, con đành không nói gì nữa...” Thịnh Thế ngừng một chút, dường Diễn Đàn như nhớ tới cái gì đó, anh nhìn về phía Thịnh Ngữ, “Chị tư, chị nhớ không, lúc chị còn học trung học, Sở Sở đi thi vẽ, có vẽ một bức tranh về quảng trường Thập Lý Thịnh Thế.”
Thịnh Ngữ suy nghĩ rồi gật đầu, nói, “Đúng là có chuyện như vậy, thảo nào chị thấy cái quảng trường đó quen quá.”
“Quảng trường đó vốn được em dựng nên để thổ lộ tình cảm với Sở Sở, cho tới khi thấy cô ấy viết rằng mình thích Hàn Thành Trì thì em đã bực tức, trong lòng vô cùng tức giận, sợ mình thổ lộ sẽ bị cự tuyệt. Vì vậy, vào ngày sinh nhật của Vương Giai Di, em đã mượn cơ hội để lừa Sở Sở lên giường.” Thịnh Thế trả lời rất chi tiết.
“Nhưng mà... lúc đó con nói là con uống quá say mà.” Bà Thịnh do dự hỏi.
“Mẹ, vậy mà mẹ cũng tin!” Thịnh Thế há miệng, cười tự giễu, “Nếu quả thực con uống quá say thì sao con còn sức để làm việc gì? Điều đó chứng tỏ con không uống nhiều, vả lại tửu lượng của con cao đến mức nào, anh họ tư đều biết rất rõ.”
Cả căn phòng lâm vào trạng thái yên tĩnh. Vẻ mặt Thịnh Thế cực kỳ nghiêm túc, giọng nói cũng trịnh trọng hơn hẳn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc