Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 92

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế không đáp lại câu chào của Cố Lan San.
Cố Lan San mấp máy môi hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cúi thấp đầu không lên tiếng.
Vương Giai Di thấy hình ảnh như vậy đáy lòng thật sự cực kỳ thoải mái, cực kỳ vui sướng, cô ta vốn không thích Cố Lan San, bây giờ khó khăn lắm mới nắm được cơ hội làm sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, cho nên cô ta liền châm chọc lên tiếng: “Thật không biết xấu hổ! Cũng đã làm vợ người khác mà còn ở đây dụ dỗ chồng chưa cưới của người khác! Đói khát như vậy sao?”
Bà Cố chính là muốn Vương Giai Di ở đây để nói lời châm chọc khó nghe, càng nói mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế càng cảm thấy đáy lòng mình phát hỏa. Rõ ràng bà Cố đang lợi dụng Vương Giai Di, ước gì cô ta có thể nói ra nhiều điều khó nghe hơn, nhưng lại cố tình bày ra dáng vẻ trách cứ Vương Giai Di một câu: “Giai Di, không nên nói lung tung!”
Sau đó bà Cố lại nhìn mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế cười nói: “Các bà đừng để trong lòng, Giai Di cô bé này nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện gì cũng không suy nghĩ.”
Thật ra thì lời kia hết lần này đến lần khác đã chọc vào tim mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế, hai người muốn cười giảng hòa cũng không cười được, chỉ lạnh lùng nhếch khóe miệng không lên tiếng.
Vương Giai Di thấy bộ dạng mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế như vậy càng thêm không sợ trời đất gì nữa, bây giờ cô ta lại càng có lý do có thể lên án Cố Lan San, cho nên sống ૮ɦếƭ không chịu bỏ qua thời cơ tốt này, mở miệng như S***g máy nói bùm bùm mộ tràng mà chẳng để ý tới sắc mặt ai: “Bác, lúc nào bác cũng không cho con nói, không để con nói! Hôm nay con cứ nói! Con muốn nói cho mấy người bác Thịnh nghe! Nếu hôm nay không thì mấy người bác Thịnh vẫn không hay biết gì. Thật ra là Cố Lan San luôn thích Hàn Thành Trì, cho tới bây giờ cô ta vẫn nhớ thương, không phải bác cũng biết nên bác vẫn luôn đề phòng đó sao? Nhưng đề phòng đến cuối cùng không phải là Cố Lan San và Hàn Thành Trì vẫn dây dưa với nhau sao?”
Lúc Vương Giai Di nói tới chỗ này có chút coi thường, mặt Cố Lan San lúc đỏ lúc trắng, Vương Giai Di thu hết vào mắt, càng kiêu ngạo nhìn Cố Lan San, gọn gàng dứt khoát nói: “Cố Lan San, không phải tôi nói cô chứ, làm người thật sự không thể không biết xấu hổ như vậy, chị họ Cố Ân Ân đối xử với cô tốt cỡ nào không phải trong lòng cô rõ ràng lắm sao? Kết quả ngược lại… Cô đã vậy còn tặng chị họ Ân Ân của tôi một đao, cô và bạn trai chị ấy nóng bỏng gần gũi nhau ngay trong phòng khách nhà chị ấy, hai người bọn cô thật đúng là một đôi cẩu nam nữ, có phần khinh người quá đáng! Cố Lan San cô nói thử xem, sao cô có thể không biết xấu hổ làm ra chuyện như vậy?”
Vương Gia Di càng nói càng dũng cảm, cô ta hoàn toàn không chú ý tới Thịnh Thế vội vã chạy tới đã đứng phía sau lưng cô ta, còn cứ thế nói tiếp, nói càng lúc càng khó nghe: “Cố Lan San, lần đầu tiên gặp cô tôi đã cảm thấy cô đặc biệt đáng ghét, đúng như một tiểu yêu tinh, kết quả cô thật đúng là hồ ly tinh! Cô thế mà cho Thịnh Thế đội nón xanh to như vậy (Ý chỉ Ng*ai t*nh), cô dụ dỗ Hàn Thành Trì sau lưng anh ấy, nhưng muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với anh ấy, tôi thấy cô quả thực vứt sạch mặt mũi nhà họ Thịnh!”
Thịnh Thế vốn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhận được cú điện thoại của mẹ mình, trong giọng điệu có gì đó không bình thường còn nói là vì Cố Lan San, anh liền bỏ lại chuyện công ty vội vội vàng vàng chạy tới.
Ai ngờ vừa vào nhà đã nghe Vương Giai Di đang ở đó mắng Cố Lan San sa sả, từng câu từng chữ rơi vào trong tai anh, loáng thoáng cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt anh thoáng cái trở nên lạnh lùng, ánh mắt nặng nề nhìn lướt qua Cố Lan San đang cúi đầu đứng đó, có cơn tức giận vọt lên tận tim không giải thích được, cô thế mà chạy tới nhà họ Cố thân mật với Hàn Thành Trì… Thịnh Thế thật sự rất tức giận, cô thích Hàn Thành Trì còn chưa tính, cô còn phải làm ra hành động cho anh đội nón xanh khiến mọi người ai cũng biết. Tất nhiên chưa tới vài ngày anh liền trở thành vai nam chính câu chuyện bà tám, bị các bà cao quý kể lể biến thành thành trò cười!
“Cố Lan San nếu như tôi là cô tôi thật sự không còn mặt mũi nào đứng đây, nếu chuyện này truyền ra ngoài không biết sẽ châm biếm cỡ nào…”
Đáy lòng Thịnh Thế nổi giận, Vương Giai Di còn đứng đó không coi ai ra gì, bực bội không yên lại còn thêm dầu vào lửa tiếp tục nói khiến trong lòng anh không nhịn nổi, lập tức giẫm bước trực tiếp đi tới trước ghế sofa, không thèm suy nghĩ giơ tay lên hung hăng nện lên mặt Vương Giai Di một cái tát, dứt khoát khiến Vương Giai Di ngừng lảm nhảm.
Mọi người trong phòng ai cũng có tâm sự của mình hoàn toàn không chú ý tới Thịnh Thế đi vào, bây giờ anh đột nhiên vung ra một cái tát như vậy khiến tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Thịnh Thế.
Vương Giai Di bị đánh đầu có chút ngu, cô ta che khuôn mặt mình mở mắt thấy vẻ mặt khủng pố của Thịnh Thế dọa sợ cắn môi dưới không dám lên tiếng.
Thịnh Thế tức giận nói, khi nói đều nghiến răng nghiến lợi: “Vương Giai Di, tôi đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi, cho dù người phụ nữ kia có phạm sai lầm tày trời không thể tha thứ, phải đánh cũng là tôi đánh, nhưng còn cô, mắng cũng đừng nghĩ mắng một câu cho tôi.”
Thịnh Thế nói xong sắc mặt liền tối xuống nghiêng đầu qua không thèm liếc mắt nhìn người trong phòng đ tới trước mặt Cố Lan San, giơ tay lên nắm cổ tay cô lôi cô đi ra phía cửa.
Trong đầu Cố Lan San vẫn trong trạng thái mờ mịt, nghe Vương Giai Di lảm nhảm nói gì đó cô không nghe lọt chữ nào, chỉ nghĩ tới sao Hàn Thành Trì lại đột nhiên hôn cô. Lúc ấy sao cô lại không đẩy anh ta ra, bây giờ bị mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế nhìn thấy cô phải làm sao?
Cô cảm thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra, một chuỗi lại một chuỗi gắn liền nhau như vậy, giống như bị người ta đạo diễn trước, trùng hợp như vậy, chạm nhau chính xác như vậy.
Trong đầu cô đang suy nghĩ đây có phải là có người hãm hại cô hay không, cô cố gắng tìm cớ cho mình nhưng lại phát hiện cô hoàn toàn không tìm được bất kỳ lý do nào để gánh tội giúp mình.
Cô không uống say, không bị bỏ thuốc, cô hoàn toàn không bị bất cứ kẻ nào hãm hại để phạm sai lầm, lúc Hàn Thành Trì hôn cô, quả thực cô không đẩy anh ta ra.
Mặc dù cô yêu Hàn Thành Trì nhưng cô là vợ Thịnh Thế, bất kể lúc ấy cô thật sự bị sốc ngây ngẩn cả người hay là có nguyên nhân khác, nói tóm lại cô thân mật với Hàn Thành Trì chính là sai lầm không thể tha thứ.
Đáy lòng cô tràn đầy khủng hoảng và luống cuống, không biết làm thế nào để đối mặt với mọi người trong phòng, nhất là Thịnh Thế.
Cho tới bây giờ, cuộc sống sau khi kết hôn của cô và Thịnh Thế hình như tốt lên từng chút một, cô… Khi cô không dám nghĩ tiếp thì nghe thấy “Ba” một tiếng, lúc này cô mới ngẩng đầu lên liền chứng kiến Thịnh Thế đen mặt lại, toàn thân tràn ngập sát khí đứng trước mặt Vương Giai Di. Cả người Vương Giai Di ngồi bệt trên sofa, tóc xốc xếch xõa xuống, phảng phất thấy nửa bên mặt cô ta nhanh chóng sưng đỏ lên.
Đáy lòng Cố Lan San bỗng dưng ngẩn ra, chợt nghe thấy Thịnh Thế nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ cái một, truyền tới: Vương Giai Di, tôi đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi, cho dù người phụ nữ kia có phạm sai lầm tày trời không thể tha thứ, phải đánh cũng là tôi đánh, nhưng còn cô, mắng cũng đừng nghĩ mắng một câu cho tôi.
Một giây trước trong lòng Cố Lan San còn đang suy nghĩ cô phải đối mặt với Thịnh Thế như thế nào, một giây sau đã thấy sau khi cô làm chuyện có lỗi với anh như vậy mà Thịnh Thế còn bảo vệ cô, lòng cô nhất thời run rẩy, ngay cả cánh môi cũng run không dứt.
Có một loại cảm xúc tên là đau lòng thoáng cái thổi quét toàn thân cô.
Một cái tát kia không phải nên rơi vào mặt Vương Giai Di, mà là trên mặt Cố Lan San cô.
Nếu nói vậy, thì có lẽ đáy lòng cô sẽ dễ chịu hơn một chút.
Ngay trước mặt mẹ anh và bác cả anh, cô làm ra chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy, anh vẫn còn bảo vệ cô sao?
Tròng mắt Cố Lan San lập tức nóng lên, cô nhìn thấy Thịnh Thế quay đầu liền hoảng hốt cúi đầu, lúc cô đang cố gắng ép nước mắt mình không được rơi xuống, thì cảm giác được cổ tay mình bị Thịnh Thế nắm lấy, dùng lực rất mạnh kéo cả người cô đi ra ngoài cửa.
“Nhị Thập, con đứng lại đó cho mẹ!” Mẹ Thịnh thấy Thịnh Thế muốn dẫn Cố Lan San rời đi đột nhiên đứng lên.
Cố Lan San làm chuyện như vậy, cho đến giờ phút này mẹ Thịnh còn có chút không dám tin.
Nhưng hình ảnh như vậy là bà ta tận mắt chứng kiến.
So với người khác, bà càng hi vọng Cố Lan San có thể giải thích hợp lý.
Thịnh Thế vẫn siết chặt cổ tay Cố Lan San như cũ, hơi dừng bước sắc mặt đủ loại cảm xúc, không quay đầu lại.
“Nhị Thập….” Mẹ Thịnh vừa mới mở miệng gọi tên Thịnh Thế, Thịnh Thế giống như biết tiếp theo mẹ Thịnh sẽ nói gì, đột nhiên mở miệng giọng lạnh lùng cắt ngang lời mẹ Thịnh: “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì muốn nói gì cũng chờ về nhà họ Thịnh rồi hãy nói, ở đây có nhiều người ngoài như vậy, dù sao đi nữa Sở Sở cũng là vợ của con, con không thể để cô ấy mất mặt ở chỗ này được.”
Lời nói của Thịnh Thế rất cương quyết, mang theo mười phần chân thật không được phản đối.
Nói xong anh vẫn không quay đầu lại chỉ nắm chặt cổ tay Cố Lan San, cánh môi mím chặt dẫn theo cô, không chùn bước rời khỏi phòng khách nhà họ Cố.
***********
Bên ngoài ánh mặt trời rất tươi đẹp, mang theo nhiệt độ nóng rực chiếu vào tròng mắt người ta có chút đau nhức.
Lúc Thịnh Thế rời khỏi phòng khách nhà họ Cố dắt tay cô đi một mạch về phía xe anh, vẫn không nói một lời như cũ.
Trên đường ***ng phải mấy người giúp việc nhà họ Cố, những người giúp việc kia chắc cũng biết mới vừa rồi trong nhà xảy ra chuyện gì, nên ánh mắt nhìn Cố Lan San và Thịnh Thế mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu và nhiều chuyện, vậy mà ngoài miệng vẫn vô cùng nịnh bợ chào hỏi: “Anh Thịnh, cô hai.”
Thịnh Thế đâu thèm để ý tới những người đó, trực tiếp mở cửa xe bên phía ghế lái phụ để Cố Lan San lên xe.
Thậm chí, sau khi cô ngồi vào xe anh còn cúi người vô cùng chăm sóc thắt đai an toàn cho Cố Lan San.
Sắc mặt Thịnh Thế rất khó coi nhưng người lại rất bình tĩnh, anh như vậy khiến đáy lòng Cố Lan San không tránh khỏi có chút hoảng hốt, làn môi tái nhợt của cô mấp máy nhưng không dám nói ra một câu.
Bộ dáng Thịnh Thế vô cùng lịch sự đóng cửa xe lại giúp cô, sau đó mới vòng qua xe ngồi lên xe, động tác lưu loát khởi động máy quay đầu xe vững vàng lái rời khỏi đại viện nhà họ Cố.
Xe mới vừa mới ra khỏi đại viện nhà họ Cố, Cố Lan San và Thịnh Thế liền nhìn thấy Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đang đứng bên đường phố.
Hàn Thành Trì lôi kéo tay Cố Ân Ân, vẻ mặt mang theo vài phần nóng nảy, giống như đang giải thích gì đó.
Sắc mặt Cố Ân Ân cũng kiên quyết vung tay Hàn Thành Trì ra, sau đó xoay người lên xe của mình, cô ta ngồi trong xe nhìn Hàn Thành Trì không biết nói thêm gì đó, sắc mặt Hàn Thành Trì trở nên vô cùng tái nhợt, sau đó Cố Ân Ân liền đạp chân ga nhanh chóng chạy vọt đi.
Hàn Thành Trì ngây người đứng tại chỗ ba mươi giây mới nhanh chân chạy đuổi theo về hướng xe Cố Ân Ân đã lái rất xa.
Bước chân của Hàn Thành Trì nhốn nháo, cả người giống như đang vô cùng hoảng hốt.
Lúc Thịnh Thế nhìn thấy bóng dáng Hàn Thành Trì ánh mắt lạnh thêm vài phần, anh đạp chân ga chạy nhanh về phía trước. truyện chỉ post bên diễn đàn L,ê,quý,đô,n.
Đường phía trước có hai đường, một đường rẽ trái một đường rẽ phải, Cố Ân Ân lái lên đường phía trái, lúc Hàn Thành Trì vượt qua đường cái chạy tốc độ rất nhanh, lại không nhìn đường, có một chiếc xe Porsche thể thao màu vàng từ phía bên phải chạy như bay tới.
Có thể người trong xe thể thao lấy đường bằng phẳng, hơn nữa vẫn còn đèn xanh cho nên không lái chậm lại cứ lao thẳng về phía trước. Nhưng lực chú ý của cả người Hàn Thành Trì đều đặt trên chiếc xe Cố Ân Ân nên hoàn toàn không thấy chiếc xe bên kia đang chạy nhanh như bay tới, vì vậy cứ thế xông ra ngoài.
Sau đó liền nghe thấy tiếng thắng xe chói tai.
Nhưng tốc độ xe lái quá nhanh vẫn không dừng lại như cũ, kết quả chính là ***ng vào người Hàn Thành Trì.
Xe Thịnh Thế và Cố Lan San ở ngay phía sau nên thu hết một màn này vào đáy mắt, thân thể Hàn Thành Trì bay ra ngoài sau đó nặng nề ngã nhào xuống ngay trước chiếc Porsche, có một vũng màu đỏ tươi đẹp chói mắt loang ra trên đường cái.
Cố Lan San chứng kiến một màn như vậy, cả trái tim cũng dồn lên cổ họng, theo bàn năng cô muốn bảo Thịnh Thế dừng xe lại. Nhưng ánh mắt Thịnh Thế âm u, cánh môi mím chặt giơ tay lên khóa kín cửa xe, đồng thời đạp chân ga lái tốc độ cực nhanh lên con đường bên phải, sau đó đi càng lúc càng xa.
Cố Lan San nhìn về phía Thịnh Thế, phát hiện sắc mặt người đàn ông khó coi kinh khủng, khiến người ta vô cùng hoảng sợ, cánh môi cô hơi mấp máy cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng không dám lên tiếng.
Thịnh Thế nhìn thẳng về phía trước thuần thục điều khiển xe, thỉnh thoảng ánh mắt xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, thần thái cô đặc biệt không yên lòng, hình như đang lo lắng gì đó.
Lo lắng cái gì?
Tính mạng Hàn Thành Trì sao?
Thịnh Thế nhếch môi cười lạnh, tốc độ xe càng nhanh hơn.
Thịnh Thế trực tiếp lái xe đến trước cửa phòng biệt thự, tốc độ không hề giảm xuống, lúc sắp ***ng vào bậc thang anh mới nhanh chóng đạp thắng dừng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc