Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 90

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Ân Ân ngồi ở một bên, đáy mắt sáng lên vẻ mừng rỡ.
Thịnh Thế hất đến vẻ mừng rỡ của Cố Ân ÂN, dừng một chút, có điều ngụ ý mà nói:
“Thành Trì, anh không phải cự tuyệt tôi gấp, anh có thể suy nghĩ thật kĩ một chút.”
Hàn Thành Trì làm sao nghe không hiểu hàm ý ẩn giấu trong lời nói của Thịnh Thế, anh liếc nhìn Cố Ân Ân, ngay sau đó, liền mở miệng nói:
“Ân Ân, đây là Thập Lý Thịnh Thế, em và Lan San đi ra ngoài đi dạo một vòng phố đi. Anh có lời muốn nói với Nhị Thập.”
Thịnh Thế nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San, nắm tay nàng, ý bảo để cho cô yên tâm:
“Sở Sở, đi đi.”
Cố Lan San mặc dù lo lắng, nhưng vẫn là gật đầu một cái, đứng lên, kêu Cố Ân Ân rời đi.
.........
“Thành Trì, hiện tại Cố Ân Ân không có ở đây, tôi có vài lời này, cứ nói thẳng ra đi, bà Cố kia ái mộ hư vinh vô cùng, bây giờ anh hai bàn tay trắng, chắc chắn bà ta sẽ không để cho anh cưới Cố Ân Ân.”
Mặt mày Thịnh Thế mặt mày bình tĩnh nhìn Hàn Thành Trì, giọng điệu cực kỳ khẳng định. Hàn Thành Trì cúi đầu trầm mặc một hồi, mới ngước mắt, ánh mắt rất rõ ràng:
“Nhị Thập, lời cậu nói tôi hiểu, bà Cố xác thực đã nói với tôi phải chia tay với Ân Ân rồi.”
“Cái bà già này!”
Thịnh Thế uống một hớp cà phê, bật thốt lên mắng một câu.
Hàn Thành Trì cúi đầu, vẫn cười cười, nói:
“Nhị Thập, ý tốt của cậu lòng tôi nhận, nhưng mà tôi lại không có ý định tòng chánh. Nhị Thập, thật ra thì tôi rất tin tưởng bản thân mình, tôi sẽ không để cho Cố Ân Ân chịu khổ. Tôi muốn buôn bán, tôi đã có tính toán của mình rồi.”
Một nhóm người bọn họ, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, ai cũng có lòng tự ái cực kỳ thịnh vượng.
Hàn Thành Trì cũng không ngoại lệ, hiện tại anh chán nản hai bàn tay trắng, nhưng vẫn không muốn tiếp nhận người khác trợ giúp.
Anh cảm thấy giống như là bố thí.
Cho nên, anh lựa chọn một loại, xem sao không để cho mình thấy khó chịu, hướng về phía Thịnh Thế mở miệng, tìm kiếm trợ giúp:
“Nhị Thập, hôm nay tôi tới gặp cậu, thật ra thì tôi là muốn tìm cậu vay tiền.”
“Dùng bao nhiêu?”
Thịnh Thế từ túi trong móc ra chi phiếu, Hàn Thành Trì lại lắc đầu một cái, nói:
“Cho tôi chút tiền mặt là tốt, tôi sẽ mau sớm tìm được công việc, tháng sau trả lại cho cậu.”
Thịnh Thế từ trong ví tiền của mình moi moi móc móc, phát hiện bên trong tiền mặt thật không nhiều, liền đứng lên, nói:
“Thành Trì, tôi xuống lầu thay anh rút thôi.”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, hiện tại toàn thân cao thấp anh thật không có nhiều tiền, nhưng vẫn cố ý muốn thanh toán lần tiền đi cà phê này.
Thịnh thế cho Hàn Thành Trì một xấp tiền rất dày, nhưng Hàn Thành Trì nhưng chỉ là từ bên trong đếm đi 5000.
Thịnh Thế nhận lấy tiền dư Hàn Thành Trì trả lại, không giải thích được cảm thấy đáy lòng có chút khó chịu, anh không nhịn được từ túi trong móc ra một hộp thuốc, đưa cho Hàn Thành Trì một cây, tự cầm một cây, đốt.
Anh không nói gì, Hàn Thành Trì cũng không nói, hai người chỉ yên lặng ***.
Hàn Thành Trì *** nhiều hơn anh rất nhiều.
Thịnh Thế nhìn thấy trong lòng càng thêm đè nén, bọn họ đã từng được coi như là thiếu gia tiêu tiền như nước, cũng không vì tiền mà sầu lo, nhưng ai sẽ nghĩ tới, có một ngày, nói thất bại liền thất bại, vậy mà một trong số bọn họ lại phải trải qua loại chắt chiu từng đồng tiền sống qua ngày.
Cũng không biết trôi qua bao nhiêu lâu, Thịnh Thế thấy Cố Ân Ân và Cố Lan San từ đàng xa đi tới, lúc này Thịnh Thế mới giơ tay lên vỗ vỗ bả vai của Hàn Thành Trì, nói: “Nếu như cần, cứ mở miệng.”
Anh thật sự rất muốn trợ giúp Hàn Thành Trì.
Bởi vì anh có tư tâm.
Anh sợ Hàn Thành Trì thật sự vì vậy mà chia tay với Cố Ân Ân, bởi vì anh sợ đáy lòng Cố Lan San chưa có ૮ɦếƭ tâm, lại sống lại.
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, nhét tiền vào trong túi, cười nói một câu: “Cám ơn cậu, Nhị Thập.”
.........
Sau khi Hàn Thành Trì Cố Ân Ân cùng Thịnh Thế Cố Lan San mỗi người đi một ngả, Cố Ân Ân có vẻ có chút vui vẻ, cô ta kéo cánh tay Hàn Thành Trì, cười khanh khách nói: “Thành Trì, người bạn Nhị Thập này, thật sự rất tốt á!”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng.
Vốn Cố Ân Ân còn đang do dự, khó có thể đưa ra quyết định, hiện tại cô ta lại cảm thấy tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng rồi.
Tâm tình của cô ta rốt cuộc đã tốt hơn một chút, còn chủ động hôn Hàn Thành Trì một cái. Vậy mà, đột nhiên Hàn Thành Trì lên tiếng, gọi tên của cô ta, nói: “Ân Ân, anh không có đồng ý sự trợ giúp của Nhị Thập.”
Vẻ mặt của Cố Ân Ân thay đổi trong nháy mắt, đáy mắt tràn đầy không thể tin: “Tại sao, Thành Trì?”
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân, ôm cô ta vào trong *** của mình, nói: “Ân Ân, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ không làm em uỷ khuất.”
Đáy lòng Cố Ân Ân lại bắt đầu rối rắm, cô ta vốn cho rằng Thịnh Thế là niềm hi vọng từ trên trời giáng xuống cứu vớt cô ta và Hàn Thành Trì, nhưng thật không ngờ, vẫn phải tuyệt vọng như cũ.
Cô ta không muốn cùng Hàn Thành Trì tách ra, nhưng cô ta cũng không muốn từ đám mây giàu sang rơi xuống đáy cốc.
Nhưng lúc này, đáy lòng cô ta vẫn còn một chút yêu Hàn Thành Trì, hoặc giả là có một chút nhớ lại trước kia Hàn Thành Trì đã chăm sóc mình, cho nên cô ta cũng không có tức giận với Hàn Thành Trì, ngược lại cười gật đầu một cái, nói: “Em biết anh sẽ không làm em ủy khuất.”
*************
Chuyện về sau phát triển có chút bất ngờ.
Có thể nói, khiến cho người ta rất khó chấp nhận.
Hai ngày đầu Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì vẫn còn bàn luận vấn đề ủy khuất hay không ủy khuất, kết quả, ngày thứ ba, Cố Lan San cùng những chuyện này không có chút quan hệ nào, cứ như vậy đần độn u mê bị kéo vào, sau đó nhận hết oan ức.
Chuyện xảy ra ngày đó thời tiết tốt, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, dĩ nhiên cũng nóng bức.
Ngày ấy, cuối cùng vụ án tham ô của ba Hàn Thành Trì cũng có kết quả phán quyết, thật giống như lời của bà Cố, bị phán tử hình, ngày thi hành vừa khéo là ngày hôm sau ngày cưới của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Ngày đó là ngày thứ ba, Cố Lan San phải đi làm, nhưng vào lúc hai giờ trưa, cô nhận được điện thoại nhà họ Cố gọi tới, là bà Cố tự mình gọi tới, nói sau khi nhà họ Hàn gặp chuyện không may, tâm tình của Cố Ân Ân vẫn không tốt, cả một ngày hôm nay không có ra khỏi phòng, nghĩ đến quan hệ giữa cô và Cố Ân Ân rất tốt, cho nên muốn cô đến làm bạn với Cố Ân Ân.
Cố Lan San không nói hai lời xin lãnh đạo tòa soạn SH nghĩ buối chiều, lái chiếc xe BMW MI¬NI của mình đến nhà họ Cố.
Trị giá chiếc BMW MI¬NI này cũng không bao nhiêu tiền, nhưng rất thích hợp cho phụ nữ lái, đây chính là quà cưới của ba Thịnh mẹ Thịnh cho lúc trước cô gả cho Thịnh Thế.
Màu đỏ sậm, rất khoa trương, nhưng Cố Lan San cũng rất thích, cho nên trong gara trong nhà để rất nhiều chiếc xe tốt, cô lại yêu thích lái chiếc này hơn.
Bởi vì là giữa trưa, cũng không phải là giờ cao điểm, cho nên một đường thông suốt, Cố Lan San chỉ dùng 45 phút là đến nhà họ Cố.
Thời tiết rất nóng, trong sân của biệt thự nhà họ Cố cũng không có người, Cố Lan San dừng xe lại, ấn chuông cửa, qua khoảng chừng nửa phút, mới có người mở cửa cho cô, là một người giúp việc lâu năm ở nhà họ Cố.
Người giúp việc thấy Cố Lan San, lập tức cười nghiêng người tránh ra, nhường Cố Lan San đi vào: “Cô ba, cô đã tới? Thời tiết rất nóng, nhanh vào đi ạ.”
Người giúp việc vừa dẫn Cố Lan San đi trong nhà, vừa nói: “Cô ba, thật đúng là khéo, cậu Hàn cũng mới vừa tới đây.”
“Anh Thành Trì ạ?” Cố Lan San nhíu mày, hỏi ngược lại một câu, rồi vòng qua cửa trước, quả nhiên thấy Hàn Thành Trì và bà Cố ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách.
“Lan San, con đã đến rồi?” Bà Cố vẫn mặc đồ sang trọng hòa nhã như trước, trên lỗ tai đeo bảo thạch màu xanh biếc, phát sáng lập lòe, nói chung, hôm nay thái độ của bà ta đối với Cố Lan San không giống như lúc trước, không biết có phải là do tâm tình bà ta đang rất tốt hay không, nên rất thân thiết, thân thiết đến nổi Cố Lan San có chút không quen, nhưng Cố Lan San vẫn nhếch môi, cười cười, gọi một tiếng: “Mẹ.” Sau đó lại hỏi: “Chị đâu rồi ạ?”
“Ân Ân vừa xuống lầu nói tâm trạng không tốt nên muốn ra ngoài đi dạo, lúc Thành Trì tới, mẹ cũng đã gọi điện thoại cho nó, nó đang về, con ngồi xuống trước đi.” Lúc trước bà Cố ít khi giải thích nhiều như vậy với Cố Lan San. lqđ
Cố Lan San gật đầu, tìm một chỗ cách xa Hàn Thành Trì trên ghế sô pha ngồi xuống, sau đó mới nhìn Hàn Thành Trì, cong môi nở nụ cười rồi lên tiếng chào hỏi: “Anh Thành Trì.”
Hàn Thành Trì cười với Cố Lan San, gật đầu không nói gì.
Tầm mắt bà Cố đảo qua đảo lại trên mặt Hàn Thành Trì và Cố Lan San hai lần mới đứng lên, cười nói: “Để mẹ đi lấy trà cho hai đứa.”
“Không cần phiền như vậy đâu ạ.” Hàn Thành Trì lễ phép nở nụ cười với bà Cố rồi cũng đứng lên đi theo.
“Không phiền, cũng không phải là bác pha, bác kêu người giúp việc pha.” Bà Cố giơ tay ấn Hàn Thành Trì trở lại ghế sô pha, sau đó còn dừng lại nói: “Thành Trì, lời bác nói với cháu ngày đó, cháu đừng để trong lòng.”
Hàn Thành Trì tự nhiên biết bà Cố ám chỉ lời nói mà lúc chuyện của ba anh bị công khai, bà bắt anh rời khỏi Cố Ân Ân, anh cười lắc đầu, khách sáo nói: “Bác Cố, không sao ạ.”
Bà Cố cũng không nói thêm gì, chỉ chỉ phòng bếp: “Bác đi nhìn xem, lần trước ba Ân Ân mang về một ít trà ngon, không biết để ở chỗ nào, bác cũng chưa uống thử, sẵn tiện hôm nay pha cho mọi người uống thử.”
Bà Cố vừa nói, vừa đi đến phòng bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Cố Lan San và Hàn Thành Trì.
Kể từ khi Cố Lan San bị vạch trần tâm tư thiếu nữ trong đêm sinh nhật của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân, Cố Lan San ít khi ở một mình với Hàn Thành Trì.
Cho nên bây giờ cô hơi khẩn trương, cũng không thể giống như trước kia làm như không có chuyện gì mà nói chuyện với Hàn Thành Trì, đành ngậm miệng, im lặng lướt xem điện thoại di động. lqđ
Hàn Thành Trì cũng cúi đầu lướt điện thoại di động, nét mặt bình tĩnh.
Mặc dù vậy nhưng Cố Lan San vẫn cảm thấy không khí trong phòng khách bị đè nén, làm cô đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhích người.
Hàn Thành Trì như cảm nhận thấy cô vẫn cứ động đậy, rốt cuộc chuyển tầm mắt từ màn hình điện thoại di động sang nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San bị Hàn Thành Trì nhìn như vậy càng thêm xấu hổ và lo lắng, cô miễn cưỡng cười cười, lqđ vội vàng đứng lên nói: “Em đi phòng bếp nhìn xem trà đã được pha xong chưa.”
Hàn Thành Trì gật đầu, vẫn không nói gì.
Cố Lan San vừa định làm bộ bình tĩnh chạy trối ૮ɦếƭ, lại thấy bà Cố cùng một nữ giúp việc đi ra, trên tay cô giúp việc còn đang bưng một cái khay.
“Để hai đứa chờ lâu, mùi vị của trà này rất dễ chịu nhưng phải nấu lâu một chút.” Bà Cố đi tới trước sô pha, tự mình bưng một ly trà đưa cho Hàn Thành Trì.
Hai tay Hàn Thành Trì nhận lấy ly trà, anh vẫn rất lễ phép, cho nên lúc bà Cố đưa ly trà cho anh, anh lại theo thói quen đưa cho Cố Lan San, nhưng động tác của anh mới làm được một nửa, bà Cố đã nhanh tay đưa một ly khác cho Cố Lan San, Hàn Thành Trì thấy vậy thì rụt cánh tay đang đưa ra về.
Lúc này bà Cố mới thở phào nhẹ nhõm, bưng ly trà cuối cùng lên, ngồi ở trên ghế sô pha chậm rãi uống, sau đó nói với nữ giúp việc bưng trà ở phía sau: “Đi xem nhà bếp đã làm xong bữa chiều chưa, bưng ra đi.”
“Vâng thưa bà chủ.” Nữ giúp việc thưa một tiếng liền xoay người trở lại phòng bếp, sau đó nhanh chóng bưng một cái khay có ba cái chén đi tới.
“Đây là chè đậu xanh bác cho người nấu, mùa hè nóng, uống một chút giải nhiệt.” Bà Cố cười ha hả giải thích, sau đó lại bổ sung một câu: “Ân Ân thích ăn nhất.”
Nữ giúp việc đặt một chén trước mặt bà Cố, lại bưng một chén đặt trước mặt Hàn Thành Trì, cuối cùng đặt chén còn lại trước mặt Cố Lan San, nữ giúp việc lặng lẽ đưa mắt nhìn bà Cố, bà Cố bưng ly trà, /han2gchi1nhchu? nhìn như đang uống nhưng đầu lại khẽ gật. Sau đó nữ giúp việc rũ mắt, khóe mắt liếc nhìn Cố Lan San, lúc bưng chén chè đậu xanh tới không biết xảy ra chuyện gì, chân bất chợt mềm nhũn, cả người ngã sang một bên, chè đậu xanh trong tay đổ hết lên người Cố Lan San.
“A!” Bà Cố la lên đầu tiên, sau đó đột nhiên đứng lên, khiển trách nữ giúp việc: “Cô đang làm gì vậy hả? Bưng một chén canh đậu xanh cũng có thể làm rơi!”
Nữ giúp việc bị ngã xuống đất như bị bà Cố hù sợ không dám đứng lên, chỉ cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi cô ba.”
May là chè đậu xanh đã được làm lạnh, đổ lên quần áo ngoại trừ hơi lạnh thì cũng không có gì đáng ngại, Cố Lan San cầm khăn giấy lau chè đậu xanh trên quần áo, giọng nói mềm mại: “Không sao.”
Cố Lan San nhìn cô ta vẫn còn nằm trên đất không đứng dậy thì đứng lên đưa tay đỡ cô ta lên, còn tốt bụng hỏi một câu: “Cô có sao không?”
Nữ giúp việc nhìn cũng không dám nhìn Lan San, chỉ là cúi thấp đầu nói: “Tôi không sao, cám ơn cô ba.”
Cố Lan San cười cười, chỉ cho là nữ giúp việc bị dọa sợ nên làm như không có việc gì quay đầu mở miệng nói với bà Cố: “Mẹ, không có gì, để cho cô ấy đi xuống đi.”
Sắc mặt bà Cố như đã thực hiện được mục đích nhưng vẫn nghiêm túc, giọng điệu không tốt nói với nữ giúp việc: “Tay chân vụng về!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc