Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 88

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Rồi sau đó, cô cảm thấy mình rơi vào một ***g *** ấm áp, hoàn toàn chìm trong bóng tối.
************
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân yên lặng ước chừng mười phút, Hàn Thành Trì mới quay đầu, nhìn Cố Ân Ân, mở miệng, nói: “Ân Ân, xin lỗi, để em lo lắng.”
Lúc anh nói câu nói này, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ chân thành, lại khiến Cố Ân Ân không hiểu tại sao lại cảm thấy muốn khóc. Một ngày một đêm qua, cô khóc rất nhiều lần, cô vừa nghĩ muốn khóc, thì thật sự rơi lệ, khóc: “Thành Trì, thật may là anh không sao, thật may là anh không sao.”
Trên khuôn mặt điển trai của Hàn Thành Trì hiện lên một chút đau lòng. Anh giơ tay lên, lau đi nước mắt của Cố Ân Ân, sau đó ôm co vào trong ***: “Ân Ân, đừng khóc.”
Cố Ân Ân vùi ở trong *** anh, khóc hơn nửa buổi, thật sự cô còn khóc cho chính mình vì tủi thân một ngày một đêm, đến cuối cùng, cô liền nín khóc mà cười, sau đó ôm cổ Hàn Thành Trì, tự giễu cợt mình: “Thành Trì, anh xem em, thật giống như đứa bé, khóc lóc suốt!”
Hàn Thành Trì cầm khăn giấy, chuyên chú và nghiêm túc lau vệt nước mắt trên mặt cô, chỉ cong môi, cười ấm áp, không nói gì.
Cố Ân Ân không thấy Hàn Thành Trì có khác thường gì lớn, trong lòng dần dần bình lặng lại. Cô giơ tay lên, véo véo bả vai Hàn Thành Trì, nói: “Thành Trì, bất kể có chuyện gì xảy ra về sau, không cho phép anh cứ không nói tiếng nào liền biến mất không thấy như vậy!”
Ngón tay Hàn Thành Trì đang lau nước mắt Cố Ân Ân hơi dừng một chút, lẳng lặng nhìn đôi mắt vẫn còn ánh lên nét cười của Cố Ân Ân. Anh không nói, chỉ nhìn chăm chú ánh mắt cô. Cố Ân Ân cảm thấy trong đôi mắt của Hàn Thành Trì hình như ẩn giấu rất nhiều ý nghĩ sâu sa, nhưng cô lại không đọc được. Cố vừa muốn mở miệng hỏi, trong lúc bất chợt, Hàn Thành Trì liền giơ tay lên, ôm cô vào trong ***, nói: “Ân Ân, em sẽ vẫn ở cùng anh đúng không?”
Cố Ân Ân cảm thấy những lời này của Hàn Thành Trì thật sự không giải thích được: “Thành Trì, anh nói gì thế, trải qua việc này, em liền muốn gả cho anh rồi, em không đi cùng anh thì em ở với ai.”
Hàn Thành Trì lại ôm Cố Ân Ân thật chặt, anh lặp lại lời nói vừa rồi của mình một lần nữa: “Ân Ân, bất kể như thế nào, em sẽ vẫn ở cùng anh đúng không?”
Mặc dù Cố Ân Ân không biết tại sao Hàn Thành Trì hỏi như vậy, nhưng vẫn mở miệng, đáp lời: “Thành Trì, em sẽ ở cùng với anh, cả đời.”
Lời của cô..., vừa mới nói xong, môi Hàn Thành Trì, đã áp lên, hôn thắm thiết, triền mien.
Nụ hôn kia, kéo dài thật lâu, so với những cái hôn của Hàn Thành Trì với Cố Ân Ân trong quá khứ, nhiều hơn một chút run rẩy. Nhưng Cố Ân Ân ngược lại, cảm thấy nụ hôn này rất tuyệt, rất K**h th**h. Lúc cánh môi của Hàn Thành Trì muốn rời khỏi mình, cô lại chủ động móc vào đầu lưỡi của anh, lưu luyến không rời, lôi kéo anh tiếp tục triền miên cùng mình một hồi thật lâu, mới bằng lòng bỏ qua.
Tiếp theo, Hàn Thành Trì liền dẫn Cố Ân Ân đi ăn cơm, sau đó đưa cô trở về nhà họ Cố. Đến trước cửa nhà họ Cố, lúc Hàn Thành Trì ở cùng Cố Ân Ân, Hàn Thành Trì vẫn mở miệng, hỏi Cố Ân Ân một câu: “Ân Ân, chúng ta luôn luôn ở cùng nhau, đúng không?”
Đây là lần thứ ba anh hỏi cô vấn đề này, Cố Ân Ân cười giơ tay lên, đánh Hàn Thành Trì một cái: “Thành Trì, sao anh vẫn hỏi chuyện này thế, không thấy chán à!”
Hàn Thành Trì thấy Cố Ân Ân thẹn thùng chỉ trích, nhưng không lên tiếng, chỉ cười cười, tự mình cởi dây an toàn cho cô, sờ sờ mái tóc dài của cô, một đôi mắt, mang theo tình cảm nồng nàn, nhìn Cố Ân Ân, nói: “Được rồi, không lộn xộn, mau vào thôi, trước hãy tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon, tỉnh ngủ nhắn tin cho anh.”
“Được, em hiểu rồi!” Cố Ân Ân nghiêng đầu, hôn Hàn Thành Trì một cái, lúc này mới mãn nguyện xuống xe, về nhà.
Hàn Thành Trì ngồi ở trong xe, nhìn Cố Ân Ân biến mất không thấy gì nữa, lại lặng lẽ đợi trong chốc lát, mới quay xe, rời đi.
Cố Ân Ân về đến nhà, ngoan ngoãn nghe theo lời Hàn Thành Trì, tắm nước nóng trước.
Chỉ là, vào lúc cô tắm rửa, trong đầu vẫn luôn nghĩ vì sao Hàn Thành Trì cứ hỏi cô chuyện kia.
Hỏi cô, có thể mãi mãi ở cùng anh hay không.
Thật là kỳ quái...... Cô không cùng anh ở chung một chỗ thì cùng ai ở chung một chỗ đây?
Cố Ân Ân nghĩ đi nghĩ lại, liền nở nụ cười, Hàn Thành Trì sẽ không mắc bệnh sợ hãi trước khi kết hôn chứ?
Xem ra, cô nên an ủi anh một chút.
Cố Ân Ân nghĩ rất nhiều, nhưng bởi vì cực kỳ mệt mỏi, nên cũng không thể an ủi Hàn Thành Trì. Cô tắm xong, nằm lên giường, dần dần ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc cô tỉnh lai, đã là chín giờ tối, Cố Ân Ân gửi cho Hàn Thành Trì một tin nhắn. Nửa ngày sau Hàn Thành Trì mới trả lời tin nhắn của cô, chỉ nói vài lời tán gẫu, không khác gì ngày thường. Tâm tình của Cố Ân Ân tốt lên, cũng không nghĩ nhiều, cho người làm chuẩn bị bữa tối cho mình, vừa ăn, vừa nhắn tin với Hàn Thành Trì. Cơm nước xong, đã mười giờ tối, Cố Ân Ân gọi cho Hàn Thành Trì một cuộc điện thoại, hai người hàn huyên hai giờ, Cố Ân Ân mới mặt mày hớn hở cúp điện thoại đi ngủ.
Cố Ân Ân còn chưa kịp trấn an “Bệnh sợ hãi trước khi kết hôn” của Hàn Thành Trì, cô liền nhận được một tin tức cực kì kinh hãi kéo đến, hoàn toàn hiểu vì sao ngày hôm qua Hàn Thành Trì lại phản ứng kích động như vậy.
........
Tin tức đó, là lúc Cố Ân Ân rời giường vào buổi sáng, xuống lầu ăn điểm tâmbà nhìn thấy.
Lúc ấy bà Cố đã ăn sáng xong, đang mặc quần áo đẹp đẽ, rạng rỡ ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon xem tin tức buổi sáng, trong tay bà đang cầm một ly trà lài sau khi ăn xong, bộ dáng ung dung, thấy Cố Ân Ân mặc đồ ngủ từ trên lầu xuống, tóc xõa tung, còn cau mày, chuyện bé xé ra to, giọng nói bén nhọn giáo dục Cố Ân Ân: “Ân Ân, con là con gái nhà họ Cố, là người nối nghiệp của nhà họ Cố trong tương lai. Làm sao con có thể bù xù như vậy mà đi xuống, không có một chút hình tượng nào! Chờ con vào nhà họ Hàn, nếu như còn như vậy, sẽ bị người ta giễu cợt đấy!”
Đối với với những ý nghĩ thi thoảng của bà Cố, thật sự Cố Ân Ân rất không đồng ý. Cô cảm thấy mẹ mình quá mức để ý vẻ bề ngoài, cùng người ta ganh đua so sánh, có lúc còn muốn hồi xuân, thỉnh thoảng cùng bà Cố cãi vã mấy câu, sau trưởng thành, thấy bà Cố lải nhải mấy chuyện này, dưới tình huốn bình thường, cô đều xem nhẹ.
Cho nên, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cố Ân Ân chỉ nói với bà Cố một tiếng: “Mẹ, sáng sớm tốt lành.” Rồi đi đến phòng ăn.
Bà Cố thấy Cố Ân Ân không để ý đến mình, thái độ xem nhẹ, cũng không yên tĩnh lại, ngược lại còn nghiêng đầu, nhất quyết không tha mà nói: “Ân Ân, con đừng nên không nghe mẹ, phụ nữ là mặt mũi của đàn ông, dù là chính con không cần hình tượng, cũng phải để cho Hàn Thành Trì chút mặt mũi......”
Cố Ân Ân bốc một cái bánh quẩy, nhét vào trong miệng, cắn một cái, lại uống một hớp sữa đậu nành, nhồm nhoàm nói: “Nếu không, mặt mũi của Hàn Thành Trì bị mất, đến lúc đó, anh ấy bị hồ ly tinh bên ngoài câu mất rồi, đến lúc đó thì chỉ có biết khóc!”
Bà Cố muốn nói, lại bị Cố Ân Ân nói hết rồi, lập tức cứng họng. Cố Ân Ân nuốt thức ăn trong miệng đồ, cười sáng lạn với bà Cố: “Mẹ, mẹ yên lặng chút đi, đừng không có việc gì cũng lo lắng vớ vẩn, Thành Trì rất thích con...con cũng rất yêu Thành Trì. Nếu Thành Trì muốn tìm hồ ly tinh thì đã sớm tìm, cần gì đợi đến sau khi cưới!”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.......” Bà Cố chỉ sinh được một đứa con gái như vậy. Từ trước khi cô sinh ra, đã thay cô tìm một mối hôn nhân tốt. Toàn bộ tiếng tăm của nhà hộ Cố bọn họ, đều dựa vào nhà họ Hàn mà lên. Cho nên, nói theo ý bà, Hàn Thành Trì chính là cây rụng ra tiền của nhà bọn họ, bảo đảm vinh hoa phú quý. Bà cũng không hy vọng chồng của con gái mình lén lút bên ngoài, nhưng có một số việc, vẫn nên nói trước để con gái phòng ngừa: “Mẹ tin tưởng con và Thành Trì, nhưng mà, chẳng có mấy người đàn ông chống được sự dụ dỗ của đàn bà, cho nên con vẫn nên......”
“Sau đây xin thông báo một số tin tức, mọi người gần đây đều vô cùng quan tâm công trình thi công phải chi vài tỷ ở phía nam thành phố X, rốt cuộc hôm qua, ngân sách không cánh mà bay này cuối cùng cũng điều tra được rõ chân tướng.”
Trên TV bỗng chợt phát ra một mẩu tin tức hấp dẫn lực chú ý của bà Cố, lời bà muốn nói vẫn ở bên miệng, bà quay đầu nhìn màn hình TV, sau đó vẻ mặt liền vô cùng kinh ngạc, kêu Cố Ân Ân đang ăm cơm ở đó: “Ân Ân, con qua đây nhìn một chút, có phải mẹ nhìn lầm hay không, người đó có phải là ba Thành Trì không vậy?”
“Làm sao có thể, ba Thành Trì làm việc thanh liêm, tác phong nghiêm chỉnh, tại sao có thể liên quan đến án thâm ô chứ!” Cố Ân Ân cúi đầu, tự nhiên ăn cơm, giọng điệu mười phần không cho là đúng.
Khi Cố Ân Ân nõi những lời này thực sự tràn đầy mạnh mẽ, bởi vì cho dù cả thế giới này mọi người đều tham ô thì ba Thành Trì cũng sẽ không, từ trước đến nay ông ấy đã rất bận rộn, làm việc vì dân, hoàn toàn được tiếng lành, hiện tại lại muốn để lại công lao, cho nên sao ba Thành Trì có thể tại thời điểm quan trọng lúc này để bản thân phạm phải sai lầm lớn như thế chứ.
Nhưng mà tin tức được đưa tin trên TV lại làm cho đôi đũa trong tay Cố Ân Ân rơi xuống đất “Bốp” một tiếng, cô king ngạc chạy vội tới trước TV.
“8 giờ 10 phút sáng ngày hôm qua, Hàn Thanh Liêm tại thời gian đã nêu ở địa điểm đã nói trước đó mà đã nói rõ về việc mất đi vài tỷ, cũng thừa nhận hành vi tham ô của bản thân.”
Hình ảnh trên TV là ba của Hàn Thành Trì, Hàn Thanh Liêm đang đeo còng tay, đứng ở chỗ đó mà vẻ mặt sa sút, căn bản không còn vẻ mặt hồng hào dáng vẻ từ ái ngày nào, phía dưới có rất nhiều người mặc đồng phục cảnh sát ghi lại từng lời nói của ông, thường sẽ ngẩng đầu hỏi ông một hai câu.
Tin tức không dài nhưng lại hoàn toàn nói rõ được chuyện tham ô của Hàn Thanh Liêm - ba của Hàn Thành Trì.
Theo lời nói của Hàn Thanh Liêm thì lúc đó ông tham ô, lại tham ô khoản tiền vài tỷ nguyên nhân là bởi vì mẹ của Hàn Thành Trì bà Hàn.
Bức tranh sơn dầu của phu nhân Hàn sau khi gả cho Hàn Thanh Liêm, lại bị người có ý định với Hàn Thanh Liêm dùng thủ đoạn tuyên truyền mà giá phi như gió bão.
Mà phu nhân Hàn lại thường xuyên tham gia các thể loại triển lãm tranh, được rất nhiều người theo đuổi, Hàn Thanh Liêm sinh lòng ghe tuông thực sự chịu không được mà tranh cãi với phu nhân Hàn vài lần. Thế nhưng sau cùng bởi vì vợ yêu sốt ruột mà mỗi lần đều thỏa hiệp nhưng vẫn không chịu nổi tranh của vợ mình lại bị những người đàn ông ái mộ bà thu được cho nên ông liền lao hết tâm tư mà chi ra số tiền cao hơn gấp mười gấp hai mươi lần thậm chí gấp cả trăm lần mà lấy lại tất cả bức tranh của phu nhân Hàn vào tay mình.
Cấp bậc của ông chỉ là một bộ trưởng, thu nhập có cao tới đâu cũng không lên được giá của những bức tranh vợ mình vẽ bị người ta rang tái rang xào, cho nên đến cuối cùng, dù mất hết tiền của cũng mua không nổi bức tranh của vợ mình, đã nghĩ bản thân liền về hưu thôi, trước lúc đó lại ôm tâm lý may mắn mà tham ô một khoản tiền, chỉ là một khoản, thần sẽ không biết quỷ sẽ không hay, ông không những thành công về hưu mà còn có thể nắm được hết những bức tranh của vợ mình.
Nhưng mà thật không ngờ, cả đời ông chỉ làm một chuyện xấu như kia mà ông trời lại cứ không chiếu cố ông, thực ra ông chỉ tham ô một phần nhỏ bên trong nhưng thi công cần nhiều thứ, bởi vì quan chức phía dưới bớt xén nhiên vật liệu, còn một trận mưa lớn hạ xuống gây ra cái ૮ɦếƭ của nhiều người, đó là lý do vì sao trên sở cho người đến điều tra, tra đến cuối cùng thì liên lụy vô số, nhưng mà cấp bậc của ông cao nhất, tham ô cũng đứng đàu cho nên bị hai tội, sau đó là bắt vào tù.
Hàn Thành Liêm là được ông nội Thịnh Thế một tay cất nhắc lên, lúc ấy đánh giá của ông nội Thịnh thế cho Hàn Thành Liêm là, cương trực công chính, thiết diện vô tư, chấp pháp nghiêm minh, vì dân chờ lệnh, hiệp cốt như ruột. (*)
(*)Cương trực công chính, thiết diện vô tư, chấp pháp nghiêm minh, vì dân chờ lệnh, hiệp cốt như ruột: không a dua nịnh bợ, công chính nghiêm minh, chấp hành pháp luật nghiêm minh, luôn vì dân mà làm việc, hiệp khí nhưng mềm lòng vì người thân.
Chỉ hai mươi chữ ngắn ngủi đó nhưng thật sự nói đúng về Hàn Thanh Liêm.
Hiệp khách nhu ruột...Thật sự đúng là đúng chuẩn một câu của ông nội Thịnh Thế, cuối cùng, thực sự thua ở chỗ nhu ruột.
Mẩu tin tức này của Hàn Thanh Liêm xác thực đã đưa ra ánh sáng, rất nhiều bạn bè trên quan trường từng quan hệ thân thiết với ông thổn thức không thôi.
Đồng thời, tin tức cũng phỏng vấn người có công tra ra manh mối trong vụ án tham ô này.
Khi Cố Ân Ân nhìn đến ảnh chụp trên màn hình TV thì cả người suýt chút nữa rụng rời, thực sự là ông ta...Cục trưởng Cục chống tham ô...Không phải đó là anh chồng Thịnh Thế sao?
( Đoạn này convert ghi là Phản tham cục chung cục trưởng nên mình chém ra là Cục trưởng Cục chống tham ô, đúng là có chức này phải không nhỉ? ^^)
Nhị Thập..Nhị Thập là anh em với Hàn Thành Trì mà, bọn họ quan tâm nhau tốt như vậy, mà quan hệ giữa nhà họ Hàn và nhà họ Thịnh cho tới bây giờ cũng vô cùng tốt, tại sao đến cuối cùng thế nhưng nhà họ Thịnh lại tự tay đưa nhà họ Hàn vào đường cùng?
(Editor: Tự làm tự chịu, việc công là việc công, việc riêng là việc riêng)
Nhà họ Hàn, có thể coi là thành do nhà họ Thịnh mà bại cũng do nhà họ Thịnh.
Hàn Thanh Liêm đi lên từ tay ông nội Thịnh Thế, lại suy tàn trong tay anh rể Thịnh Thế.
Cùng kinh ngạc và cảm thấy không thể tin được còn có bà Cố, một giây trước bà ta còn ở chỗ này giáo dục Cố Ân Ân phải chú ý hình tượng, phải nắm được tốt bảo đảm vinh hoa phú quý Hàn Thành Trì, một giây sau Hàn Thành Trì cái người bảo đàm vinh hoa phú quý cũng không còn.
Nhà họ Hàn thua rồi...Vậy, nhà họ Cố còn có thể chống đỡ bao lâu đây?
Ít nhiều người làm ăn cùng nhà họ Cố đều không phải nhìn thấy Hàn Thành Trì sau lưng Cố Ân Ân hay sao?
Bà Cố không dám tiếp tục suy nghĩ thêm, lúc trước khi Cố Lan San vốn là công cụ thông gia của bà thế nhưng không ngờ giữa đường nhảy ra một tên Thịnh Thế, đảo lộn kế hoạch của bà ta loạn thành một đoàn, tất cả tiền đặt cược đều đặt trên người Cố Ân Ân, nhưng mà hiện giờ, bà ta lại đánh cuộc thua rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc