Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 84

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Không có.” Thịnh Thế lắc đầu một cái, nhưng dáng vẻ vẫn cười híp mắt như cũ, Cố Lan San có chút nhức đầu, đẩy chén cháo trước mặt đã uống sạch trơn ra, sau đó đứng lên, thấy Thịnh Thế vẫn còn cười, cô ít nhất cảm thấy không giải thích được, liền cau mày, hừ một tiếng, nói: “Em ăn xong rồi! Đi lên thay quần áo thôi.”
Sau đó liếc cũng không liếc mắt nhìn Thịnh Thế, thật sự đi lên lầu.
Thịnh Thế nhìn bóng lưng của cô, không tức giận một chút nào, khóe môi lại càng nhếch lên, anh nhìn chỗ ngồi rỗng tuếch phía đối diện một chút, lại nhìn nửa chén cháo trước mặt mình một chút, cảm thấy vui sướng tràn ngập cả trái tim, căng tràn đến trong bụng, không có cảm giác đói bụng chút nào, dứt khoát buông đũa xuống, vừa dặn tài xế chuẩn bị xe, vừa đi theo lên lầu, thay quần áo.
... . .
Cố Lan San vẫn không thích trang điểm, thế nhưng đầy là lần đầu tiên cô đến công ty của Thịnh Thế, suy nghĩ phải gặp những nhân viên kia của anh, phụ nữ đều có bản tính thích hư vinh, cho nên cô cố ý moi những thứ mỹ phẩm lâu lâu mới dùng một lần ra, tỉ mỉ trang điểm.
Thịnh Thế thay quần áo nhanh hơn Cố Lan San rất nhiều, cho nên, khi Cố Lan San đi xuống, Thịnh Thế đã ngồi ở trong xe, huýt gió đợi cô, người giúp việc giúp cô mở cửa xe ra, cô ngồi lên ghế lái phụ, Thịnh Thế nghiêng đầu, nhìn cô một cái, ánh mắt không nhịn được nhìn chăm chăm.
Thật ra thì Cố Lan San trang điểm vô cùng nhạt, đánh một tầng phấn lót thật mỏng, kẻ mắt và chải mascara, thuận tiện tô lông mày một chút, cuối cùng là bôi một chút son, nhưng trời sinh có một loại người có vẻ đẹp tự nhiên giống như Cố Lan San vậy, chỉ cần trang điểm một chút, sẽ tươi đẹp tâm hồn.
Cho nên, Thịnh Thế nhìn cô một lát lâu, mới từ từ lấy lại thần trí, khởi động xe từ từ lái ra khỏi biệt thự, sau đó dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh xanh ngát của biệt thự, càng lúc càng xa.
********
Lúc đầu, công ty của Thịnh Thế nằm ở đầu phía Nam của Thập Lý Thịnh Thế, nhưng sau đó con phố Thập Lý Thịnh Thế lại dài thêm, cho nên liền chuyển vào trong.
Trước đây, Thịnh Thế thường trực tiếp lái xe vào bãi đỗ xe ngầm từ con phố phía sau Thập Lý Thịnh Thế, nhưng hôm nay mang theo Cố Lan San, liền dừng xe ở ven đường phố phía Nam của Thập Lý Thịnh Thế.
“Đến rồi?” Cố Lan San nghe nói “Thập Lý Thịnh Thế” đã tồn tại ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đây, tuy rằng trước đây cô đã từng xem ảnh của “Thập Lý Thịnh Thế” trên mạng, nhưng vẫn có vẻ rất xa lạ.
“Ừ.” Thịnh Thế mở dây an toàn, sau đó nghiêng người qua giúp Cố Lan San mở dây an toàn, “Trước tiên hãy đi vào thôi, từ đây đi bộ đến công ty tương đối gần, chờ anh xử lý chuyện công ty xong, anh sẽ đưa em đi dạo những nơi tốt nhất.”
Ánh mắt Cố Lan San liếc nhìn cảnh trí phía ngoài, nhìn về phía Thịnh Thế gật đầu một cái, liền không thể chờ đợi đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Cô nói cô muốn đi dạo một vòng con đường Thập Lý Thịnh Thế này, đây chính là lần đầu tiên Cố Lan San cảm thấy hứng thú đối với chuyện của anh, hơn nữa đây còn là vương quốc đích thân anh sáng lập, cho nên Thịnh Thế càng có vẻ không thể chờ đợi hơn Cố Lan San một chút, chân trước cô mới vừa xuống xe, đứng vững, chân sau anh cũng lập tức khóa kỹ xe, đi tới bên cạnh dắt tay của cô, đi vào bên trong.
Thập Lý Thịnh Thế được coi như là sự nghiệp tiêu biểu nhất từ khi Thịnh Thế bắt đầu con đường kinh doanh cho tới nay, là vương quốc do chính anh sáng lập ra, mỗi một chỗ thiết kế nhà cao tầng, cũng đặc biệt có tính chất tiêu biểu, cho nên, chưa đi tới một chỗ, khi Thịnh Thế giải thích cho Cố Lan San nghe, cũng sẽ có vẻ đặc biệt hăng hái.
Lúc đầu, Cố Lan San thật sự là bị con đường phồn hoa Thập Lý Thịnh Thế này hấp dẫn, nhưng về sau, tầm mắt của cô, lại đại đa số đều đặt trên người đàn ông lóng lánh bên cạnh mình, toàn thân anh lại tản ra hơi thở vương giả Duy Ngã Độc Tôn, thần thái của anh tự tin kiêu ngạo như vậy, ngữ điệu trầm ổn tĩnh táo, khiến cho Cố Lan San nghe đến cuối cùng cũng quên mất hô hấp, quên mất nháy mắt.
Cô chưa từng nhìn thấy Thịnh Thế như vậy, toàn thân cao thấp tràn đầy quyến rũ riêng biệt, giống như một ông vua bày mưu nghĩ kế, hoàn mỹ, không thành thật như đồng thoại vậy.
Rõ ràng anh chính là Nhị Thập, nhưng cô lại cảm thấy anh và Nhị Thập rất khác biệt.
So với Nhị Thập thì nhiều hơn một phần thành thục lịch lãm, nhiều hơn một phần hướng nội và gợi cảm.
Nhị Thập đã từng trở thành sát thủ những thiếu nữ, giống như là độc dược trí mạng, nhưng Cố Lan San lại cảm thấy, hiện giờ Thịnh Thế mới là độc dược trí mạng danh xứng với thực.
Cuối cùng, nhịp tim của Cố Lan San cũng không nhịn được mà phập phồng nhảy lên giọng nói đầy nhịp điệu của Thịnh Thế.
Thỉnh thoảng, Cố Lan San sẽ hỏi anh một câu, lúc ấy làm sao có ý nghĩ thiết kế ra những tòa nhà đẹp mặt như vậy, anh sẽ mạch lạc rõ ràng nói cho cô nghe, sau khi nghe xong, đáy lòng cô lại âm thầm bội phục ý nghĩ của anh, không nhịn được nghĩ, thì ra vẻ quyến rũ chân chính của người đàn ông này là anh đặc biệt nội hàm và suy nghĩ nổi bật, mà không phải là bối cảnh gia đình hùng vĩ phía sau.
Thịnh Thế dắt tay của cô, từ từ tản bộ dọc theo đường phố Thập Lý Thịnh Thế, thỉnh thoảng anh sẽ chỉ về một chỗ nào đó, giải thích cho cô nghe.
Cố Lan San nghe vào tai, tâm tình cũng từ từ ổn định lại.
Cô cũng không biết tại sao vào giờ phút này cô lại có cảm giác như vậy, nói tóm lại, bỗng nhiên cô rất hi vọng, lúc ấy thời gian dừng lại, cô rất muốn cứ như vậy cùng Thịnh Thế tay trong tay tạo ra thế giới, mênh ௱ôЛƓ vô tận.
Bởi vì là mùa hè, bây giờ gần mười giờ sáng, thời tiết dần dần có chút nóng lên, trên mặt Cố Lan San đã xuất ra một tầng mồ hôi, Thịnh Thế thần thái phấn khởi vừa mới nói với cô được một nửa, liền dừng lại, giọng nói có chút trầm xuống: “Rất nóng?”
Cố Lan San nghe rất chuyên chú, hoàn toàn không cảm thấy nóng, bỗng nhiên Thịnh Thế hỏi như vậy, cô mới nhận ra mình xuất ra một tầng mồ hôi thật mỏng, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng trong lòng vẫn rất chờ mong lời nói kế tiếp của Thịnh Thế, liền lắc đầu một cái, thúc giục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thì ra cô nghe nhập thần như vậy, trong lòng Thịnh Thế khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, ánh mắt của anh phiêu đãng nhìn sang xung quanh, miệng vẫn tiếp tục nói đề tài vừa rồi cho cô nghe, đợi đến khi nói xong không sai biệt lắm, anh đã dắt Cố Lan San đi tới cửa một cái siêu thị.
Ở trong đó Thịnh Thế chọn một cái nón che nắng, cầm hai chai đồ uống lạnh, Thịnh Thế mở trước một chai, đưa cho Cố Lan San.
Cố Lan San xuất mồ hôi có chút khát, liền nhận lấy, ừng ực uống một hơi.
Nhưng mà, tới lúc hai người đi trả tiền, Thịnh Thế sờ sờ túi, mới phát hiện ví tiền không có mang theo trên người, anh nhớ lại, buổi sáng mình chỉ lo vui vẻ dẫn cô ra cửa, ví tiền ngày hôm qua đặt ở *** áo quên lấy ra, liền hắng giọng một cái, nhìn về phía Cố Lan San, hỏi: “Cô có mang theo tiền không?”
Cố Lan San ra cửa là mang theo túi xách, nhưng lúc xuống xe, bởi vì kích động cùng nôn nóng, nên chỉ cầm theo điện thoại di động, mà cô mặc váy, cũng không có túi, cho nên càng không thể có tiền mang theo trên người, động tác uống nước của Cố Lan San cứng đờ, mở đôi mắt to đảo quanh, nhìn Thịnh Thế, chậm rãi lắc đầu một cái.
Hai người tới siêu thị mua đồ, không có mang tiền, có thể không mua, nhưng trong tay Cố Lan San đang ôm đồ uống đã uống hơn phân nửa, không thể không trả tiền, cô không nhịn được đỏ mặt lên, nắm lấy vạt áo Thịnh Thế, nhìn người phía trước mặt đã sắp thanh toán tiền hóa đơn xong rồi, cô có chút sốt ruột: “Anh nói làm sao bây giờ, chúng ta không có mang tiền, đợi lát nữa làm thế nào giao tiền ra á!”
Thịnh Thế thì ngược lại có vẻ thật bình tĩnh, không một chút khẩn trương nào còn chưa tính, ngay tại lúc Cố Lan San cực kỳ lo lắng, nhìn xuống mở luôn chai nước trong tay mình ra, uống một hơi, hai mắt Cố Lan San trừng càng lớn hơn nữa, đây là người gì vậy, đồ uống đã mở trong tay cô không có tiền thanh toán rồi, anh còn mở thêm một chai khác ra nữa!
Cố Lan San chăm chú nhìn người trước mặt đã nhận lại tiền thối, cô cắn chặt răng, mở điện thoại di động ra, gởi một cái tin nhắn, tính nhờ người đưa tiền đến.
“Xin chào, hoan nghênh quý khách.” Cô nhân viên thu ngân lễ phép lên tiếng chào hỏi Thịnh Thế và Cố Lan San.
Mặt Thịnh Thế không chút biểu cảm gật đầu một cái, chỉ đồ uống trong tay Cố Lan San xong, sau đó giơ giơ đồ uống và nón che nắng trong tay mình lên, nói: “Ba thứ.”
Cố Lan San nhìn bộ dạng ưu nhã ung dung này của Thịnh Thế, trong lòng không nhịn được thầm suy nghĩ, người đàn ông này thật đúng là cừ, chuyện ập lên đầu, không có tiền trả, vậy mà vẫn có thể không nóng không vội như thế !
Ngón tay cô lướt thật nhanh gửi xong tin nhắn, liền nghe thấy cô nhân viên thu ngân báo giá tiền: “Tổng cộng là 479 đồng.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, mặt không đỏ hơi thở không gấp từ từ nói: “Tôi không mang tiền.”
Đồ uống trong miệng Cố Lan San suýt chút nữa phun ra ngoài, cô cố nuốt xuống, đỏ mặt nhìn cô nhân viên thu ngân, nói: “Thật xin lỗi, ví tiền tôi để ở trên xe, đã gửi tin nhắn nhờ người đưa tiền tới rồi. . . . . .”
Lời Cố Lan San còn chưa nói xong, Thịnh Thế lại nhàn nhạt nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tôi là Thịnh Thế.”
Cố Lan San cảm thấy đầu mình rất đau, anh không có tiền trả, nói cho người ta biết tên anh làm cái gì? Cô rất muốn mắng Thịnh Thế, nhưng vẫn cố đè tính nóng xuống, nhìn về phía cô nhân viên thu ngân nói: “Làm phiền cô chờ một lát, chúng tôi nhường chỗ cho người phía sau trả tiền trước. . . . . .”
Thịnh Thế quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, im lặng một lát mới quay đầu, nhìn về phía cô nhân viên thu ngân ở một bên, mở miệng nói: “Tôi sẽ cho phòng tài vụ khấu trừ vào trong tiền thuê chỗ của các người 479 đồng.”
Lời nói của Cố Lan San lập tức dừng lại, cô sững sờ quay đầu, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế cầm Pu't, hăm hở ký tên lên tờ hóa đơn: “Đến lúc đó, để ông chủ các người trực tiếp cầm tờ hóa đơn này đến phòng tài vụ tập đoàn Mười Dặm Thịnh Thế, đến lúc đó bọn họ sẽ tự động khấu trừ.”
“Vâng, ông Thịnh.” Cô nhân viên thu ngân nhận lấy hóa đơn Thịnh Thế đưa tới, mặt mỉm cười gật đầu, đáp lại.
Cố Lan San hoàn toàn ngẩn ngơ ngay tại chỗ, Thịnh Thế lại nắm lấy tay của cô, dẫn cô đi ra ngoài.
Lúc này Cố Lan San mới hậu tri hậu giác mở miệng, nói: “Con đường Mười Dặm Thịnh Thế kia, hiện nay đều là sở hữu của anh à?”
Thịnh Thế “Ừ” một tiếng.
“Anh không có bán đi?” Cố Lan San lại hỏi: “Vẫn luôn thu tiền thuê hả?”
“Ừ.” Thịnh Thế cho là đương nhiên gật đầu một cái, nhìn Cố Lan San hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Cố Lan San không có lên tiếng, cô vẫn cho rằng con đường Mười Dặm Thịnh Thế kia, sau khi Thịnh Thế xây xong thì bán cho người khác, vậy mà, cô không thật không ngờ, thì ra là sản nghiệp của anh.
Người khác trên danh nghĩa là xe, nhà, vàng, dollar, nhân dân tệ…….
Mà danh nghĩa đối với Thịnh Thế cũng là xe, nhà, vàng, dollar, nhân dân tệ….. và thêm một con đường!
Trong chớp nhoáng này Cố Lan San bất chợt cảm thấy mình có đôi chút không thở nổi.
Cô không phải là người đàn bà hám lợi, nhưng cô vẫn bị rung động.
Cho nên mặc cho Thịnh Thế mang mình tới tầng cao nhất của công ty, Cố Lan San vẫn còn đắm chìm trong rung động này.
Cố Lan San được Thịnh Thế dẫn trực tiếp vào phòng họp, bên trong có mấy người từng một lần thấy Cố Lan San, còn tuyệt đại đa số đều chưa từng thấy, lúc thấy cô, ánh mắt của mọi người không nhịn được đều có chút kinh ngạc, bọn họ chưa bao giờ từng thấy đại Boss mang phụ nữ đến công ty, hơn nữa còn dẫn trực tiếp tới phòng họp, nơi này có thể bàn luận về vấn đề bí mật kinh doanh quan trọng của bọn họ, thế nhưng một chút ý tứ kiêng dè đại Boss cũng không có, thậm chí còn sai nữ thư ký đi pha cà phê cho cô ấy.
Bên trong chỉ có mấy người Cố Lan San đã từng gặp qua, nhưng cô lại không quen, nhưng có một người, cô lại đúng là cực kỳ quen thuộc, đó chính là Hạ Phồn Hoa.
Dĩ nhiên, Hạ Phồn Hoa cũng là người duy nhất trong phòng họp không có khiếp sợ chút nào khi thấy Cố Lan San bước vào, anh ngồi trên ghế cười híp mắt, hướng về phía Cố Lan San vẫy vẫy tay, thuận đường còn vỗ vỗ một chỗ trống bên cạnh mình nói: “Lan San, tới đây ngồi này.”
Thịnh Thế vừa vào phòng làm việc đã bị nhiều người vây quanh, căn bản họ nói mấy câu về vấn đề công việc nên Cố Lan San nghe cũng không hiểu, một mình cô đứng bên cạnh anh, đang nhàm chán thì thấy Hạ Phồn Hoa gọi mình, cô vội vàng đi tới, chẳng qua cô vẫn còn kinh ngạc vì sao Hạ Phồn Hoa đường đường là nhà ngoại giao lại ở trong phòng họp của công ty Thịnh Thế, sau khi ngồi xuống cô không nhịn được lên tiếng hỏi: “Hoa tử, sao anh lại ở chỗ này?”
“Nơi này tôi có ít cổ phần của Nhị Thập, hôm nay không phải đi làm, lại đang tiến hành chọn gương mặt đại diện, nên tôi tới họp xem náo nhiệt.” Hạ Phồn Hoa vừa nói vừa đẩy một ít hình ảnh và tài liệu ở trước mặt mình tới trước mặt Cố Lan San, nói: “Lan San, vừa hay cô cũng tới, cô xem những nữ minh tinh này, những ảnh của họ xem cảm thấy ai tốt nhất, xem có thể làm đại sứ hình tượng cho Thập Lý Thịnh Thế không?”
Cố Lan San vốn muốn nhìn một chút xem ai sẽ làm đại sứ hình tượng cho Thập Lý Thịnh Thế, nên mới đi theo qua đây, cô bình tĩnh xem xét, cô đặc biệt không muốn để cho Tô Kiều Kiều làm, nhưng trong những tư liệu mà Hạ Phồn Hoa đưa cho cô thì hình của Tô Kiều Kiều lại là đầu tiên, Cố Lan San nhìn thoáng qua, không thể không thừa nhận Tô Kiều Kiều thật không hổ là ca sỹ nhất tỷ, hình tượng phong cách đều tốt đến không có chỗ chê.
Chỉ tiếc, khi một người phụ nữ không thích một người phụ nữ khác, thì cô ấy sẽ trở nên nhỏ mọn, mặc dù người đó tốt không có chỗ chê cũng có thể tìm ra được rất nhiều tật xấu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc