Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 80

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cả cuộc đời anh, từ trước tới nay luôn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nhưng mà bây giờ anh mới biết được, hóa ra chính anh đã bị người khác làm cho ngột ngạt đến tận tám năm.
Anh yêu Cố Lan San tám năm. Trong tám năm đó, ban đầu anh đối với cô rất, rất bao dung, đến sau cùng cũng không biết làm sao lại giở thủ đoạn, tính kế với cô, buộc cô phải gả cho mình, nhìn thấy cô thờ ơ sau hôn nhân mà nổi giận. Anh đã phẫn nộ, anh phát điên lên. Sau đó, anh rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa. Cãi nhau ầm ĩ một trận, trơ mắt nhìn cô ngày một xa, xa đến mức anh cho là mình không còn đuổi kịp cô nữa thì một tia sáng đã rọi đến. Tia sáng ấy tựa ánh nắng mặt trời, khiến anh không còn giữ được bình tĩnh. Trước mặt cô, anh cố gắng trở lại là Nhị Thập của ngày xưa, từng sủng cô, từng luôn che chở, bao dung cô... Thậm chí, anh còn nghĩ đến một việc, cô có thích anh hay không cũng chẳng sao. Dù gì đi nữa, tình cảm của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân rất bền, Cố Lan San đã là vợ anh, anh chỉ muốn đối tốt với cô, cô chỉ cần ở lại bên anh cả đời là được rồi.
Anh thật sự đã buông tha, buông tha cho việc buộc cô yêu mình.
Nhưng mà bây giờ, cô lại nói cho anh biết, cô yêu Hàn Thành Trì chỉ vì anh ta đỡ thay cô một dao lúc xưa.
Đáy lòng Thịnh Thế có chút vui mừng xen lẫn ảo não.
Anh lái thuyền về bến, nắm tay cô bước lên bờ. Rốt cuộc thì anh vẫn có vẻ thờ ơ như vậy. Thịnh Thế và Cố Lan San bước tới nhà vệ sinh công cộng. Cô vào toilet nữ, anh đi toilet nam. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ, có nên nói cho cô biết sự tình hay không? Nếu nói ra, liệu cô sẽ tin anh chứ?
Liệu rằng anh nói cho cô biết hết sự tình rồi, cô sẽ yêu anh chăng?
Hoặc là, cô biết bản thân yêu sai người, trong lòng lại càng thêm khổ sở?
Nhưng mà... yêu sai người cũng là yêu...
Anh phải làm thế nào đây?
Lúc Thịnh Thế ra khỏi toilet, Cố Lan San đang rửa tay. Anh đứng gần đó, nhìn qua gương để thấy rõ vẻ đẹp của cô rồi rửa tay.
Cố Lan San đã khá say, ý thức không còn rõ ràng, nhưng vẫn có thể hành động như một người bình thường. Bước ra khỏi toilet, cô liền nắm lấy tay Thịnh Thế, chạy thẳng một đường về phía trước. Cô chạy như điên, Thịnh Thế cũng mặc cô nắm tay mình. Vừa chạy, anh vừa nghĩ tới vấn đề của mình.
Cũng không biết là hai người đã chạy xa tới mức nào, đến khi Cố Lan San thấy mệt thì họ mới dừng lại.
Lúc này, Thịnh Thế mới hoàn hồn. Anh tạm thời không nghĩ ra là mình đang đứng ở đâu, dù sao thì hai người cũng đang ở trên một cái cầu vượt.
Phía dưới có mấy chiếc xe chạy vụt qua, ánh đèn như ngọc lưu ly. Cố Lan San nhảy nhót ở trên cầu vượt một hồi, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác rồi đột nhiên nhìn anh. Cô bĩu môi, bước tường bước sát lại gần anh, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô đã say đến mức rối tinh rối mù. Cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt, cô nhất thời không nhớ ra được đó là ai. Mắt cô chớp động liên hồi, nhìn anh rất lâu, sau đó thì nở nụ cười, hệt như một đứa trẻ đang tìm niềm vui, “A... Anh chính là Nhị Thập!”
Cô vừa nói xong câu đó, nét cười trên mặt đột nhiên biến thành đau thương, “Nhị Thập... Anh có biết em nhớ những tháng ngày trước kia của hai chúng ta thế nào không?”
“Nhị Thập... Anh có biết em nhớ những tháng ngày trước kia của hai chúng ta thế nào không?”
Thịnh Thế còn đang suy nghĩ có nên nói cho cô biết chuyện cô nhầm lẫn giữa anh và Hàn Thành Trì năm xưa hay không, đột ngột nghe cô nói vậy, trong lòng anh cảm thấy chấn động.
Nhị Thập... Anh có biết em nhớ những tháng ngày trước kia của hai chúng ta thế nào không?
Cô nói những lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ trong lòng cô vẫn còn nhớ tất cả những chuyện mà họ từng trải qua?
Hay là, kỳ thực trong lòng cô vẫn còn có sự tồn tại của anh?
Một sự sung sướng chậm rãi dâng lên trong tim...
Thịnh Thế nhất thời không biết phải nói sao. Anh bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt cô đẹp quá, tựa như có ánh sáng rạng rỡ phát ra từ đó vậy.
Đầu óc của Cố Lan San đã choáng váng, ánh mắt bắt đầu nhìn loạn. Cô thấy người đàn ông trước mặt trong ánh đèn sáng như ngọc của phố thị, khuôn mặt đẹp trai vô cùng chói mắt, giống hệt như người đàn ông mà cô thường hay nằm mộng, dáng vẻ không hề khác biệt. Cố Lan San say rồi, gò má ửng đỏ cả lên. Cô nhìn anh, thì thầm như đang hát một câu ca dao, “Nhị Thập... sao bây giờ anh mới tới tìm em... Anh có biết hay không, em lúc nào cũng đợi anh đến tìm em, Nhị Thập à... Em rất nhớ anh...”
Lời của Cố Lan San trở nên hỗn loạn.
Thịnh Thế nghe mà cảm thấy có chút khó hiểu.
Cô nói cô nhớ anh, nhưng anh và cô gặp mặt mỗi ngày, cô nhớ là nhớ cái gì?
Thịnh Thế còn chưa kịp hỏi, Cố Lan San đã bĩu môi, dáng vẻ tựa như sắp khóc, giọng nói run rẩy hết mức, “Nhị Thập, sao anh lại rời xa em lâu như vậy, thậm chí cũng không thèm tới tìm em... Em không có thích Thịnh Thế, em thích Nhị Thập...”
Vừa dứt lời, Cố Lan San liền cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ mình đau. Ánh đèn đường vẫn lặng lẽ tỏa sáng, xe cộ vẫn qua lại không ngừng, những ngôi nhà cao tầng trở nên mờ mịt dưới ánh sáng của đèn. Cô im lặng nhìn anh.
Anh không nói gì, trong lòng mơ hồ hiểu được ý của cô.
Ánh mắt cô trở nên mơ màng vì bị nước mắt vòng quanh. Cố Lan San cảm thấy cảm thấy người đàn ông trước mặt càng lúc càng giống ảo ảnh. Cô muốn đưa tay lên, động vào anh thử xem, nhưng rốt cuộc lại không giơ tay nổi.
иgự¢ cô đau đớn, cảm giác như có một tấm lưới đang quấn chặt lấy mình, trói cô tại chỗ, khiến cô không thể cử động, không thể chạy trốn.
Cô cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó Ϧóþ chặt, hít thở không thông, đúng hơn là không thở nổi.
Thế giới của cô lập tức trở nên bi thương, bi thương đến mức khiến chân tay của Thịnh Thế luống cuống.
Tay anh vừa chạm vào người cô, cô liền giống như bị điện giật mà mở to mắt, nhìn anh với vẻ sợ hãi.
Dáng vẻ ấy khiến bàn tay anh trở nên cứng đờ, dừng lại giữa chừng, không nhúc nhích.
Anh cũng nhìn vào mắt cô.
Chừng vài giây sau, cô đột nhiên nhoẻn miệng, trông qua rất giống như đang cười, nhưng cũng có vẻ như sắp khóc, “Anh không phải là Nhị Thập. Nhị Thập... anh ấy sẽ không về nữa, anh ấy rốt cuộc vẫn không về.”
“Rốt cuộc vẫn không về.” Sắc mặt của Cố Lan San trở nên hoảng hốt. Cô vừa nói vừa lùi lại, từng bước từng bước rời xa Thịnh Thế. Thịnh Thế nhìn cô rời khỏi mình mỗi lúc một xa, đáy lòng có chút hoảng sợ. Anh bước một bước tới gần, đột nhiên cô la lên, “Không được nhúc nhích!”
Thịnh Thế thật sự dừng lại, không bước thêm nữa. Anh cảm thấy Cố Lan San có gì đó kỳ lạ khiến anh lo lắng vô cùng, đành hét lên một câu, “Sở Sở!”
Cố Lan San nghe hai chữ đó thì càng phản ứng kịch liệt hơn. Giọng nói của cô trở nên hung dữ, “Không được kêu tôi là Sở Sở! Sở Sở chỉ có Nhị Thập được gọi! Không phải anh!”
Cô lùi càng lúc càng nhanh. Bởi vì đang mang giày cao gót, cô không chú ý mà vấp một cái, suýt nữa thì ngã ra đất. Thịnh Thế sợ tới mức chạy đến bên cạnh, kéo lấy tay cô, hoảng hốt vô cùng, “Sở Sở, em có sao không?”
Cố Lan San giống như điên rồi. Cô vung tay, hất anh ra khỏi người mình, dùng toàn bộ sức lực để mở miệng, giọng nói vừa khàn lại vừa nghẹn ngào, “Tôi nói rồi, anh không được gọi tôi là Sở Sở, không được gọi tôi là Sở Sở! Anh nghe không hiểu à?!! Anh mau tránh ra cho tôi! Mau tránh ra!”
Thịnh Thế không hiểu tại sao Cố Lan San lại bất thình lình trở thành một người đàn bà chanh chua, cãi lộn với anh như vậy. Anh cau mày, ôm chặt cô vào lòng, muốn đưa cô về nhà. Cố Lan San lại vùng vẫy mạnh hơn, vừa đấm vừa đá, thậm chí còn cắn vào tay anh. Phụ nữ uống rượu đúng có sức lực hơn so với ngày thường. Nhiều lần bị cô làm cho bị thương, đáy lòng không nhịn được mà giận dữ. Anh định quay đầu qua mắng cô, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp, đong đầy nước mắt ấy thì lại mềm lòng.
Lời sắp ra khỏi miệng lại bị chính mình kiềm nén, anh ngơ ngẩn nhìn cô khóc, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều, “Sở Sở, rốt cuộc em bị làm sao vậy?”
Cố Lan San chỉ biết khóc, vốn không để ý tới Thịnh Thế một chút nào. Cô đưa tay lên, đẩy mạnh anh ra, sau đó bỏ chạy.
Thịnh Thế đuổi theo như một thói quen.
Cố Lan San chạy như điên. Cô vội rời khỏi cầu vượt, bước chân cứ nhảy qua từng bậc liên tục. Thịnh Thế nhìn thấy mà sợ hãi. Anh sợ cô hụt chân bị té. Mãi đến khi Cố Lan San sắp xuống tới mặt đất, cả người cô bất giác lảo đảo. Thịnh Thế sợ quá, anh vội kéo tay cô lại, ôm chặt cô vào lòng mình.
Cố Lan San muốn đẩy anh ra một lần nữa, nhưng bây giờ anh ôm cô chặt quá. Cô cảm thấy khó thở nên không vùng vẫy thêm nữa, yên tĩnh trở lại.
Lúc này, Thịnh Thế mới buông cô ra. Cố Lan San ngồi sụp xuống bên vệ đường, hai tay ôm lấy mặt, vùi đầu vào đùi rồi khóc òa lên, bả vai run bần bật, tiếng nức nở càng lúc lớn.
Cô ngồi chồm hổm bên vệ đường, khóc như một đứa trẻ. Thịnh Thế không biết phải làm sao.
Trong ký ức của anh, cô vốn rất ít khóc.
Lúc mới gặp cô, mặc dù bị anh chỉnh rất nhiều lần nhưng cô vẫn không khóc.
Sau đám cưới, anh đối xử tàn nhẫn, ác độc với cô thế nào cô vẫn không khóc.
Nhưng mà bây giờ cô lại khóc sau khi uống rượu, khóc đến bi thương, giống như đang che giấu sự tủi thân từ tận đáy lòng.
Cố Lan San thật sự cảm thấy bản thân mình quá mức thiệt thòi.
Nhưng thế gian này vốn dĩ không có người để ý đến sự tủi thân, thiệt thòi từ tận đáy lòng cô.
Cô cứ ngồi cuộn mình ở trên đường, quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, dùng nước mắt để xả ra tất cả những thiệt thòi phải chịu đựng bấy lâu nay. Khóc một hồi thật lâu, cô cảm thấy khóc cũng không khiến mình đỡ hơn chút nào, đành gắng gượng nói với Thịnh Thế, “Nhị Thập, anh có biết em nhớ anh lắm không? Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng anh không còn là Nhị Thập của em nữa!”
“Trước kia, anh đối với em rất tốt kia mà. Em tin tưởng anh như vậy, em coi anh là người bạn tốt nhất trên thế giới này, em tưởng đâu anh sẽ đối tốt với em cả đời, nhưng vì cái gì... vì cái gì mà anh lại cùng bà Cố và Vương Giai Di hãm hại em...”
“Anh có biết lần thứ ba em tuyệt vọng là khi nào không?”
Thịnh Thế đứng bên cạnh cô, nghe rõ hết những lời cô nói. Anh nhớ tới lúc nãy khi ngồi trên thuyền lênh đênh ngoài biển, cô nói với anh, trong cuộc đời cô có ba lần tuyệt vọng. Lần đầu tiên là lúc bị mẹ mình bán đi, lần thứ hai là khi cô gặp nguy hiểm đêm đó, còn lần thứ ba...
“Em chạy đến trước mặt bà Cố để hỏi. Bà ấy nói cho em biết, bà ta bán em cho anh... Sao anh lại giống họ như vậy, anh cũng coi em là món hàng sao?”
Thịnh Thế vốn luôn cho rằng, cô đối xử lạnh nhạt với anh là vì trong lòng cô vẫn còn ấp ủ hình bóng của Hàn Thành Trì. Nhưng mà bây giờ anh mới biết được, hóa ra nguyên nhân gốc rễ là vì chuyện đó.
Ngày đó, anh chỉ cảm thấy rằng, nếu như một người đàn ông yêu một người phụ nữ, tình cảm tốt nhất có thể dành cho cô ấy là tổ chức đám cưới. Anh xuất thân hiển hách, Cố Lan San lại chỉ là con nuôi nhà họ Cố. Nếu anh muốn cưới cô, nhà họ Thịnh nhất định sẽ phản đối. Vì vậy, sau khi biết được kế hoạch của bà Cố và Vương Giai Di, tâm tư vừa kịp nảy, anh liền tương kế tựu kế, thuận tiện diễn một màn “Bắt gian tại giường”.
Thịnh Thế biết bà Cố trọng của hơn trọng người. Cho nên, lúc bà ta ngăn cản anh cưới Cố Lan San, anh liền dùng số tiền lớn để hấp dẫn bà ta, cuối cùng cũng như ý nguyện, lấy được người mình hằng yêu thương.
Anh chỉ cảm thấy rằng, anh cho cô cuộc sống tốt hơn bà Cố cho cô gấp nhiều lần.
Nhưng mà anh nào ngờ được, tất cả những gì anh làm lại để lại khúc mắc lớn như vậy ở trong lòng cô.
Khó trách lần đó khi hai người cãi nhau, anh vừa thở hổn hển vừa nói với cô, anh muốn cái gì là được cái đó, kẻ khác vĩnh viễn đừng hòng chiếm được, cô liền phản ứng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói với anh, cả đời này cô sẽ chỉ yêu một mình Hàn Thành Trì!
Thịnh Thế đứng trước mặt Cố Lan San. Trong nháy mắt, anh không biết phải nói cái gì cả, chỉ cảm thấy lòng mình đau đớn, giống như đang bị ai đó dùng hết sức để Ϧóþ chặt, Ϧóþ đến mức máu chảy đầm đìa, đau thấu tâm can.
Cố Lan San vẫn khóc. Tiếng khóc của cô nghe mà tan nát cõi lòng, “Các người muốn cái gì đã đoạt được cái đó rồi, nhưng tôi không thể yêu người mình yêu, làm việc mình thích, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn khát vọng của cuộc đời mình bị người ta ép buộc phải quên.”
“Tôi cho rằng mọi thứ đều thuộc về tôi, rốt cuộc thì trong tay tôi vẫn không có gì cả.”
“Cả cuộc đời này, tôi chưa bao giờ sống vì bản thân một lần.”
“Mà các người lại có thể sống thư thái như vậy... Mẹ không cần tôi, Nhị Thập cũng không cần tôi nữa, tất cả mọi người đều không cần tôi!”
Càng nói, Cố Lan San càng khóc đến nao lòng.
Thậm chí, Thịnh Thế còn nghe thấy sự tuyệt vọng, bất đắc dĩ trong tiếng nức nở của cô.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu, khóc đến khi mệt thì mới ngừng lại.
Một hồi sau, thân thể cứng ngắc của Thịnh Thế mới khẽ giật. Anh cúi người, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng, đỡ cô đứng dậy.
Sắc mặt Thịnh Thế tái nhợt cả đi. Bàn tay nắm tay cô run rẩy. Anh nhìn người phụ nữ trước mắt. Cô cúi đầu, lông mi ướt đẫm, mấy giọt nước mắt còn tràn xung quanh, che khuất đôi mắt cô. Anh không dám nghĩ ánh mắt của cô đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng khốn nạn. Cô thút thít, lòng anh cũng đau theo từng tiếng khóc nấc của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc