Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 77

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Có pháo hoa rực sáng từ phía chân trời liên tiếp rơi xuống.
Hàn Thành Trì cứ ngẩng đầu nhìn Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân nghe được câu này, bất chợt nước mắt rơi như mưa, cô một chữ cũng nói không được, bàn tay run run, nhận lấy chiếc nhẫn từ trong tay Hàn Thành Trì, tự đeo cho mình.
Lúc này Hàn Thành Trì mới chậm rãi đứng lên, giơ tay ôm Cố Ân Ân vào trong lòng anh.
Cố Ân Ân rúc vào trong lòng anh, cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lại nghẹn ngào nói: “Thành Trì...... Em cũng rất yêu anh.”
Hàn Thành Trì không nói gì, chỉ ôm Cố Ân Ân thật chặt.
Pháo hoa từ từ tắt.
Trong sân trở nên tối đen, từ xa có người giúp việc đang đẩy xe bánh kem đi tới.
Dừng lại trước mặt Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân nhón chân lên hôn một cái lên gò má của Hàn Thành Trì, sau đó cùng mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật rồi mới thổi nến.
Lúc cắt bánh, điện thoại đi động của Thịnh Thế bất chợt vang lên, anh nói nhỏ với Cố Lan San một câu: “Anh đi nghe điện thoại.” rồi lặng yên không tiếng động rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh để nghe.
“Nhị Thập, em bảo anh điều tra, đã điều tra xong, buổi chiều sinh nhật em sáu ngày trước, tại ngân hàng Chiêu Thương Lý cạnh cửa hàng XX Vương Giai Di đã rút một tiền mặt lớn, cũng có ghi chép về những ngày khác của cô ta nhưng số tiền không nhiều.”
Thịnh Thế nghe đến đó, cong môi nói: “Quả nhiên là như vậy...... Chút nữa anh soạn bản ghi chép của Vương Giai Di lại thành tin nhắn gửi qua cho em nha.”
.........
Lúc Thịnh Thế trở lại nơi cắt bánh, lqđ bánh đã được cắt xong, một tay Cố Lan San đang cầm một miếng bánh ngọt, một tay cầm một cái muỗng nhỏ, ăn ngon lành, nhìn thấy anh đi tới liền xắn một miếng đưa lên miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế khẽ khom người xuống ăn.
Vừa lúc Vương Giai Di đứng bên cạnh bọn họ, đã thu hết cảnh này vào mắt, ánh mắt cô ta hơi thay đổi, đáy lòng thầm oán giận nghĩ ‘Chẳng lẽ cái cà vạt kia không có chút tác dụng gì sao?’
Sao nhìn Thịnh Thế và Cố Lan San còn thân mật hòa thuận hơn trước kia nữa?
Thịnh Thế không thích ăn đồ ngọt nhưng nếu là đồ ngọt Cố Lan San đút, anh lại ăn rất vui vẻ nên lập tức hé miệng nói với Cố Lan San: “Thêm một miếng nữa.”
Cố Lan San lại xắn một miếng lớn đưa lên miệng Thịnh Thế.
Thịnh Thế vui vẻ ăn vào trong miệng, ngẩng đầu thấy Vương Giai Di đang nhìn chằm chằm anh và Cố Lan San.
Trong miệng Thịnh Thế nhai bánh ngọt, anh từ từ đứng thẳng người, sau đó chậm rãi quay qua đối diện với Vương Giai Di, nhìn thẳng vào cô ta.
Cố Lan San không thấy có gì khác thường, vẫn xắn một miếng bánh ngọt, mở miệng hỏi: “Thịnh Thế, còn muốn ăn nữa hay không?”
Sau đó cô mới thấy Thịnh Thế đã đứng quay lưng về phía cô, cô bỏ bánh ngọt vào trong miệng, nghi hoặc quay đầu lại, cũng nhìn thấy Vương Giai Di.
Vương Giai Di phục hồi tinh thần, ý thức được mình vừa mới nhìn chằm chằm Thịnh Thế và Cố Lan San đến xuất thần lại còn bị người ta bắt gặp, cô ta lập tức cười khan hai tiếng, cảm giác như ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh Thịnh, Lan San.”
Thịnh Thế nhìn thoáng qua Vương Giai Di, vừa liếc nhìn viên ngọc thạch màu lam trên cổ cô ta, khẽ cười nói: “Viên ngọc thạch màu lam này không thích hợp với cô, da cô không được trắng lắm......”
Vương Giai Di căn bản không nghĩ đến việc Thịnh Thế đột nhiên nói với cô ta như vậy, sắc mặt cô ta biến thành tái nhợt, hai mắt nhìn Thịnh Thế, môi giật giật, làm cách nào cũng không cười được.
Thành thật mà nói thì Cố Lan San rất không thích Vương Giai Di, cô nghe Thịnh Thế nói Vương Giai Di như vậy, trong lòng có chút không phúc hậu mà vui vẻ.
Nhưng vui vẻ là vui vẻ, cô lại sợ trong tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì, Thịnh Thế nói những lời quá đáng sẽ chọc Vương Giai Di khóc, đến lúc đó không biết sẽ còn rối loạn ra sao.
Vì vậy cô âm thầm kéo cánh tay Thịnh Thế nói: “Thịnh Thế, chúng ta đi qua bên kia đi.”
Thịnh Thế biết Cố Lan San muốn anh thu liễm một chút.
Chỉ tiếc người này lại là Thịnh Thế, từ nhỏ đến lớn cũng như cho đến bây giờ đối với người dám chọc người của anh, anh căn bản không biết thu liễm hai chữ này viết như thế nào!
Thịnh Thế tiếp tục nhìn viên ngọc thạch màu lam trên cổ Vương Giai Di, sau đó nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lần lại bổ sung một câu: “Còn làm cho cô đen hơn.”
Lần này Vương Giai Di không còn có thể ngụy trang bình tĩnh được nữa.
Đối với một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ thích xinh đẹp mà nói, chuyện đả kích nhất là nói cô ấy đen, cô ấy mập!
Cố Lan San nhìn Vương Giai Di giống như sắp khóc, trong lòng thầm có chút sảng khoái, hai mắt cô mở to, còn tốt bụng nhắc nhở: “Vương Giai Di, đây là tiệc sinh nhật của anh Thành Trì, tất cả mọi người đang rất vui vẻ, cô đừng đột nhiên khóc...... Đến lúc đó rất mất hứng.”
Vương Giai Di bị Cố Lan San nói như vậy khẽ cắn răng, cuối cùng một câu cũng nói không được, dậm chân, xoay người bỏ chạy.
...........
Vương Giai Di tức muốn khóc.
Cô chạy vào toilet, khóc hơn nửa ngày, mới bình phục lại trái tim mình đang không ngừng phập phồng.
Trong lòng của mỗi người, có một đối thủ.
Mà trong lòng Vương Giai Di, đối thủ chính là Cố Lan San.
Cô so sánh cùng Cố Lan San, so vóc người, so thành tích, so sức hấp dẫn, so Valentine ai nhận được quà tặng nhiều hơn, so ai được Cố Ân Ân thích hơn...... Nhưng mà, so đến cuối cùng, cô vẫn không bằng Cố Lan San.
Ngay cả khi cô đã từng thật lòng thích, thật lòng say đắm Thịnh Thế, cũng bị Cố Lan San đoạt đi dễ như trở bàn tay.
Cô thật sự vô cùng chán ghét Cố Lan San.
Sau khi Cố Lan San gả cho Thịnh Thế, cô đã từng tuyệt vọng một lần, vậy mà hai năm sau, cô vì Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì về nước, buộc mình cứng rắn kéo Thịnh Thế về bên mình, cô không thể phân biệt rõ ràng mình rốt cuộc còn yêu hay không yêu Thịnh Thế, nhưng cô rõ ràng có thể biết, mình vẫn ghét Cố Lan San như cũ.
Cô đối với những khác người, cũng không có cảm giác như vậy.
Nhưng cố tình khi nhìn thấy Cố Lan San, nhìn thấy cô ấy và Thịnh Thế quan hệ rất tốt, sống tốt, ăn ngon, mặc đẹp, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, cô chỉ hy vọng cô ấy trôi qua tháng ngày không tốt, nhưng không như ý mình!
Cho nên cô tìm mọi cách bêu xấu Cố Lan San, nhưng mà, nhiều lần như vậy, đến cuối cùng, bị bêu xấu, trở nên khó coi đều là mình!
Cô cảm thấy mình đã làm rất kín kẽ, vậy mà, cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì.
Vương Giai Di nghĩ, Thượng Đế nhất định là đứng về phía Cố Lan San, thường xuyên giúp cô ấy xóa bỏ mọi vướng mắc!
Trong lòng Vương Giai Di thật sự rất tức giận, cô khóc thật lâu, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, rửa mặt, khi từ trong phòng rửa tay đi ra, lại thấy Thịnh Thế đang đứng ở ngoài hành lang, bước chân của cô lập tức dừng lại, mấp máy cánh môi, không lên tiếng.
Thịnh Thế nghe được tiếng mở cửa vang lên, hơi nghiêng đầu, thấy Vương Giai Di đứng cách đó không xa, anh bật cười một tiếng, từ từ đứng lên, vẫn ung dung nhìn Vương Giai Di, mở miệng hỏi: “Hàn Thành Trì nhận được cái cà vạt kia, là cô mua phải không?”
Nét mặt Vương Giai Di trong nháy mắt ngẩn ngơ, cô làm đã không một kẽ hở, anh làm sao biết được?
Cô nhìn thấy trong đáy mắt Thịnh Thế, phát ra ánh sáng lạnh lẽo và nguy hiểm, cô cảm thấy không khí chung quanh mình trở nên ngưng trệ, cô mơ hồ có thể cảm thấy Thịnh Thế đang tức giận.
Trong lòng của cô mơ hồ phát run, cô nỗ lực để cho mình nói một câu thật bình tĩnh: “Anh nghĩ như thế nào?”
“Tôi không biết.” Thịnh Thế nhìn Vương Giai Di Như trả lời, anh thật sự vẫn không ngờ đến là do Vương Giai Di, “Chỉ là, cô yên tâm, cô Vương, tôi chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây thôi đâu!”
“Chỉ là, cô yên tâm, cô Vương, tôi chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây thôi đâu!”
“Vậy anh tới tìm em vì mục đích gì?” Vương Giai Di cẩn thận hỏi ngược lại, cô đề phòng nhìn Thịnh Thế, anh không biết là do cô, vậy anh xuất hiện trước mặt cô để làm gì?
“Tôi không có nói đến tìm cô?” Thịnh Thế nhìn về phía toilet, cô cằm nói: “Tôi tới đợi Sở Sở đi toilet.”
Trong lòng Vương Giai Di, có chút rối loạn, anh nếu không phải tìm cô, vậy tại sao anh lại nói cho cô biết, anh đã biết chuyện cô mua cà vạt hãm hại Cố Lan San?
Thịnh Thế giống như có thể đoán được trong lòng Vương Giai Di nghĩ cái gì, bộ dáng đã khôi phục vẻ lười biếng như trước, giọng điệu từ từ nói: “Lần trước ở Hải Nam, tôi chơi cô, trong lòng biết rõ, cô không nhớ kĩ, tiếp tục trêu chọc Sở Sở, cho nên tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, nếu như cô hôm nay hay sau này có chuyện gì xảy ra, nhất định là do tôi làm.”
Thịnh Thế dừng một chút, cong môi, lười biếng cười cười, nhìn Vương Giai Di vài lần, mới từ từ mở miệng nói: “Thà làm kẻ tiểu nhân, không làm ngụy quân tử.”
“Tôi cũng không thích, nhưng người nào chọc tôi thì tôi đánh trả, mà tôi còn đánh người khác, hoàn toàn không biết là tôi chỉnh ai.”
Lúc Thịnh Thế nói ra những lời này, không có bất cứ uy hiếp cùng tức giận.
Tuy nhiên nó khiến trong lòng Vương Giai Di một hồi trống rỗng.
Cô chưa từng gặp qua người nào như vậy, anh nghĩ muốn dùng âm mưu thủ đoạn chơi cô, lại nói trước cho cô biết.
Nhưng mà, càng như thế, cô lại càng hoảng sợ.
Thậm chí cô nhìn cũng không dám nhìn Thịnh Thế, cứ như vậy đi từ bên cạnh của anh, cúi đầu, nhanh chóng rời đi.
Thịnh Thế tựa vào trên vách tường, nhìn Vương Giai Di biến mất, lúc này mới không lạnh không nóng mà chê cười.
Sau đó anh nghe âm thanh cửa phòng rửa tay được mở ra, trên mặt anh lập tức hiện lên nụ cười đơn thuần và đẹp đẽ, quay đầu, nhìn về phía Cố Lan San đi ra.
Tửu lượng của Cố Lan San không tốt, mới vừa uống vài ly R*ợ*u vang, hiện tại hơi say, Thịnh Thế nhìn bước chân cô đi bộ có chút chột dạ, nghĩ thầm nếu quay lại đó, sợ là sẽ say khướt ở đây, liền tiến lên, ôm cô vào trong *** của mình, ôm cô đi ra ngoài, cùng mọi người chào tạm biệt, mang theo cô rời đi.
.........
Thịnh Thế chuyên chú lái xe, Cố Lan San ngồi ở ghế bên cạnh, hơi híp mắt lại, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều hiện lên ở trong đầu cô lặp lại không dứt.
Cuối cùng hình ảnh như ngừng lại tại thời khắc Hàn Thành Trì quỳ gối ở trước mặt Cố Ân Ân......
Trong lòng Cố Lan San run lên, đột nhiên mở mắt, vào giờ phút này giấc mộng thầm mến của cô hoàn toàn đã bị hủy diệt, cô ở nhà họ Hàn chỉ là lo lắng Cố Ân Ân sẽ trở mặt cùng cô, nhưng lại chưa bao giờ vì mình uất ức mà khổ sở chút nào.
Lúc này, đêm khuya yên tĩnh, xe chạy như bay trên đường, cô lại có một loại cảm giác rất khổ sở, cô phá lệ mở miệng, hướng về phía Thịnh Thế nói: “Chúng ta đi uống R*ợ*u đi.”
Thịnh Thế chợt hơi sửng sốt, đèn xanh phía trước vừa đúng lúc chuyển sang màuđỏ, anh đạp thắng xe vững vàng dừng bên lề đường, anh nghiêng đầu nhìn cô gái gần trong gang tấc.
Cô không thích uống R*ợ*u, vì sao trong lúc bất chợt lại muốn uống?
Vì sao?
Thịnh Thế nhìn vào mắt Cố Lan San mang theo ý tứ thăm dò, từ đáy mắt cô có thể thấy được vẻ đè nén đau xót, trong lòng anh xuất hiện sự đau khổ, trong ***g *** cảm giác ê ẩm quằn quại. Anh muốn hỏi cô vì Hàn Thành Trì không vui sao? Nhưng cuối cùng lại thôi, nhanh chóng thu tâm tình của mình về sau đó giọng không nóng không lạnh nói: “Được.”
Đèn đỏ kết thúc, đèn xanh bật lên.
Thịnh Thế đạp chân ga xe như mũi tên rời cung, nhanh chóng ổn định chạy trên đường phố rộng rãi.
Qua một lúc lâu Thịnh Thế mới chạy xuống đường chính quay đầu hỏi Cố Lan San: “Đi uống ở đâu? Kim Bích Huy Hoàng? Câu lạc bộ Kinh Thành?”
Cố Lan San lắc đầu một cái, chỉ uống chút R*ợ*u không thích nơi xa xỉ phồn hoa kia lắm.
“Vậy đi chỗ nào? Hậu Hải sao?” Thịnh Thế ngẩng thẳng đầu: “Đường Nam La có hai quán R*ợ*u rất yên tĩnh, mở ở trong Tứ Hợp Viện không có ai, chúng ta đi chỗ đó?”
“Hay là không đi nữa.” Cố Lan San lại lắc đầu, cô nghiêng đầu như đang suy tư đi đâu đó, Thịnh Thế không nói gì qua một lúc lâu xe đi qua cửa hàng buôn bán 24h không nghỉ, Cố Lan San lên tiếng bảo một câu: “Dừng xe.”
Thịnh Thế nhanh chóng đạp thắng xe dừng lại, còn chưa kịp hỏi cô xảy ra chuyện gì cô liền cởi đai an toàn vươn tay đẩy cửa xe ra nói: “Tôi vào cửa hàng mua ít đồ.”
Cố Lan San không đợi Thịnh Thế lên tiếng liền nhảy xuống xe, giẫm lên giày cao gót chạy nhanh như hươu, chớp mặt một cái đã biến mất trong cửa hàng.
Thịnh Thế ngồi trong xe đợi tầm khoảng 5 phút đồng hồ thì thấy hai tay Cố Lan San xách theo một chiếc túi mua đồ đi ra.
Cố Lan San mở cửa xe đặt đồ vào chỗ ngồi phía sau, rồi đóng cửa xe đi vòng qua ghế lái phụ, mới vừa chui vào xe liền thấy Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn túi đồ to đùng phía sau hỏi: “Cô mua một đống gì đó?”
Cố Lan San thắt dây đai an toàn liếc mắt nhìn Thịnh Thế, vểnh môi lên nói: “Bia.”
“Mua nhiều bia như vậy làm gì?” Thịnh Thế cau mày khởi động xe, thành thục lái lên đường phố.
“Uống!” Cố Lan San nghiêng đầu nhìn gò má Thịnh Thế mỉm cười nói: “Đi quán bar uống R*ợ*u rất không có ý nghĩa, anh lái xe đến Hậu Hải chúng ta chèo thuyền uống R*ợ*u đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc