Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 76

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Anh ba, em có việc tìm anh giúp một tay...... Biết Vương Giai Di cô hai nhà họ Vương không?...... Đúng, chính là em họ của Cố Ân Ân......Chuyện nhờ anh giúp cũng không có gì ghê gớm, chính là muốn anh điều tra bản ghi chép chi phiếu tuần trước của cô ta một chút, muốn trong thời gian ngắn...... Anh cũng đừng quản em muốn làm gì, tra được, gửi tin nhắn cho em! Cảm ơn!”
............
Lúc Thịnh Thế từ toilet đi ra, tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì đã bắt đầu rồi, Cố Ân Ân xinh đẹp khoác cánh tay Hàn Thành Trì, cười nói tự nhiên chào hỏi người tối nay tới tham dự buổi tiệc sinh nhật của anh ấy.
Thịnh Thế đi vào trong đám người, tìm kiếm Cố Lan San ở xung quanh.
Trong tay mỗi người Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân bưng một ly R*ợ*u đỏ, đứng ở trước mặt người nhà họ Thịnh, cụng ly với từng người, mọi người cười vui vẻ nói một vài lời chúc mừng, trên mặt Hàn Thành Trì mang theo nụ cười yếu ớt nói tiếng cám ơn, cuối cùng lúc chạm ly với Cố Lan San, Hàn Thành Trì nhìn thoáng qua ánh mắt Cố Lan San, trong mắt mang theo chút lúng túng, mà Cố Lan San cũng rất tự nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười sáng lạn, giọng nói rất dịu dàng êm ái: “Anh Thành Trì, sinh nhật vui vẻ.”
Hàn Thành Trì cười cụng ly với Cố Lan San một cái, Cố Lan San liền quay đầu nhìn về phía Cố Ân Ân có chút cứng nhắc ở bên cạnh.
Nụ cười trên mặt của Cố Lan San cũng thu lại một chút, cô nhìn vào ánh mắt của Cố Ân Ân, còn mang theo vẻ khẩn trương.
Mặc dù Thịnh Thế nói vài ba lời đã đánh bay hoài nghi trong lòng của Cố Ân Ân, nhưng dù sao Cố Ân Ân mới vừa gây sự như vậy, lúc này không thể tránh khỏi có chút lúng túng.
Lực cầm ly R*ợ*u của Cố Lan San có chút gia tăng, ngón tay có chút trắng bệch, cô thật sự rất sợ tình cảm giữa cô và Cố Ân Ân có ngăn cách.
Thật lâu, Cố Ân Ân mới tươi cười, giơ ly lên với Cố Lan San trước tiên.
Lúc này Cố Lan San mới nở nụ cười, cũng vội vàng giơ ly R*ợ*u lên, trong lúc cùng Cố Ân Ân chạm ly, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng trước sau như một của Cố Ân Ân truyền đến: “San San, thật xin lỗi.”
Cố Lan San sửng sốt, kinh ngạc giương mắt lên lại nhìn thấy Cố Ân Ân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly R*ợ*u, nở nụ cười yếu ớt với cô xong liền khoác cánh tay Hàn Thành Trì xoay người sang những người khác.
Cố Lan San nhìn hai người cùng nhau đi, tâm lo lắng rốt cuộc cũng ổn định lại.
Người tham gia buổi tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì đều là người quen cũ, Thịnh Thế một đường đi tới không ngừng chào hỏi, thật vất vả thoát khỏi mọi người, đứng ở sau lưng Cố Lan San lại thấy cô gái nhỏ bưng ly R*ợ*u đang ngu ngơ thất thần, anh ở phía sau ôm vòng qua eo của cô, để đầu ở trên vai của cô, ngửi mùi thơm nhàn nhạt đang tản mát ra trên sợi tóc của cô, mở miệng, hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Vốn Cố Lan San đang thất thần, đột nhiên bị người ôm lấy, cả người cô bị dọa sợ thân thể run lên một cái, theo bản năng muốn tránh thoát ra, lại nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của Thịnh Thế truyền đến, lúc này cô mới ngừng động tác, thân thể hơi thả lỏng rất nhiều, không có lên tiếng.
Vừa lúc có người giúp việc từ bên cạnh đi qua, trên tay bưng khay để từng ly R*ợ*u đỏ ngay ngắn, Cố Lan San giơ tay lên bưng một ly, xoay ngược cổ tay đưa về phía Thịnh Thế đang ôm mình.
Thịnh Thế giơ tay lên chậm rãi nhận lấy ly R*ợ*u trong tay Cố Lan San, Cố Lan San hơi lui khỏi *** của anh hai bước, nhẹ nhàng quay đầu.
Dưới khúc xạ của đèn thủy tinh, càng tôn lên *** trắng noãn của Cố Lan San, một đôi mắt xinh đẹp, sáng ngời khác thường, môi cô cong lên, ngay tiếp theo đó đuôi mắt cũng cong lên, thanh xuân và sức quyến rũ, cô nhìn về phía anh nâng ly lên.
Cả người Thịnh Thế giống như bị làm ma nhập, theo động tác của Cố Lan San cũng giơ ly lên, Cố Lan San chủ động đưa cái ly lại, nhẹ nhàng chạm cái ly của anh một cái, mỉm cười nói: “Cám ơn anh.”
Vốn diện mạo của Cố Lan San đã xuất chúng, bởi vì mắc mưa sau khi tắm rửa, hoàn toàn không có trang điểm, mặt mộc đứng ở nơi đó, tóc đen mềm mại buông xuống ở sau ót, cả người không có bất kỳ trang sức nào, đơn giản như vậy, nhưng lại tràn đầy hấp dẫn.
Thịnh Thế nhìn xem ánh mắt thay đổi liên tục, dừng lại hồi lâu, tinh thần mới đứng vững, giơ ly R*ợ*u lên, khẽ ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly R*ợ*u.
Cố Lan San cũng học theo bộ dạng của anh, khẽ ngẩng cằm nhỏ của mình lên, tư thái có mấy phần ngạo khí, đường cong cái cổ trắng noãn tuyệt đẹp bởi vì uống R*ợ*u nên cổ họng hơi động đậy.
Thịnh Thế nhìn xem ánh mắt nóng rực, hơi dời ánh mắt một chút, khi quay trở lại, Cố Lan San đã uống cạn ly R*ợ*u, có chút đắc ý quơ quơ cái ly về phía anh, giống như là đang khoe khoang.
Thịnh Thế thấy cô như vậy, không nhịn được nhếch môi.
.........
Bởi vì mưa đã tạnh, hoạt động vốn chuẩn bị ở bên trong phòng, toàn bộ đều được chuyển ra sân cỏ nhà họ Hàn.
Trời vừa mới đổ mưa xong, không khí tốt không còn gì để nói, trên cây trong sân treo bảy ngọn đèn, chớp tắt sáng lóng lánh.
Cách đó không xa có đầu bếp ở tại chỗ nướng đồ ăn.
Thịnh Thế và Cố Lan San lấy một chút thức ăn, cùng Hạ Phồn Hoa Qúy Lưu Niên chọn một cái bàn ngồi xuống, nâng ly nói chuyện phiếm.
Vương Giai Di từ trước đến giờ thích tham gia náo nhiệt, lúc Triệu lỵ đến đây, cũng đi theo ngồi chung bàn.
Mẹ Thịnh Thịnh Hoan còn có một vài người nhà họ Thịnh khác ngồi ở trên một cái bàn bên cạnh bọn họ, một vòng vây quanh, vui vẻ hòa thuận trò chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ quay đầu, đưa một chút thức ăn cho Thịnh Thế và Cố Lan San ngồi ở bên cạnh, còn có thể đáp lại đôi câu.
Không khí hòa hợp tốt đẹp như mộng ảo.
Thời điểm nhóm người ăn uống được một nửa, Cố Ân Ân ôm một cái túi lớn, đi đến, lập tức đem túi để ở trên bàn, “Thì ra mọi người ngồi chỗ này, mình tìm mọi người mất nửa ngày, thật là không hiểu những người này tặng quà nghĩ sao nữa, rõ ràng là sinh nhật Thành Trì, ngược lại lại tặng rất nhiều đồ trang sức của phụ nữ, đầy một đống, mình bao giờ mới đeo hết, hiện tại xách qua hơn phân nửa, San San, Giai Di, Triệu Lỵ mỗi người cùng chọn lựa mấy thứ mình thích đi.”
Quý Lưu Niên cầm ly R*ợ*u, cười ha hả tiếp một câu: “Con trai Bộ trưởng Hàn sinh nhật, khẳng định mọi người sẽ phí hết tâm tư muốn lấy lòng thật tốt một phen, mà Ân Ân cô là bảo bối trong lòng bàn tay của Thành Trì, tự nhiên bọn họ sẽ tặng đồ bám lấy cô rồi.”
Cố Ân Ân giống như bị câu “Là bảo bối trong lòng bàn tay của Thành Trì” từ trong miệng Quý Lưu Niên trêu cho vui vẻ, cô cười liếc Quý Lưu Niên một cái, giơ tay lên đẩy anh một cái: “Cậu chỉ được cái miệng ngọt!”
Ngay sau đó liền thản nhiên nói: “Hiện tại mình không bồi mọi người nữa, Thành Trì còn ở đằng kia chờ mình, đợi lát nữa mình theo anh ấy đến đây tìm mọi người.”
Nói xong, Cố Ân Ân khoát tay áo, xoay người, giẫm giày cao gót, vội vàng gấp gáp rời đi.
Sau khi Cố Ân Ân rời đi, Cố Lan San tự nhiên vươn tay, cười hì hì lấy ra một hộp từ trong túi kia ra: “Nhìn một chút xem tặng đồ trang sức gì.”
Cố Lan San mở hộp ra, thấy bên trong là một sợi dây chuyền, treo một viên đá Ngọc Thạch lớn, rất đẹp mắt.
Vương Giai Di ngồi cách Cố Lan San không xa, trong nháy mắt lúc cô mở cái hộp kia ra, nhìn thấy viên đá Ngọc Thạch thì mắt lập tức sáng lên.
Cố Lan San còn chưa có đưa tay ra cầm sợi dây chuyền, Vương Giai Di bất chợt vươn tay ra, chiếm ưu thế trước cầm lấy sợi dây chuyền trong hộp, cố làm ra bộ dáng vừa mới vô tình, vẻ mặt tán thưởng mở miệng nói: “Viên Ngọc Thạch màu lam này đúng là đẹp mắt nha!”
Vừa nói, Vương Giai Di vừa đem sợi dây chuyền có viên Ngọc Thạch đeo lên cổ mình, nghiêng đầu nhìn Cố Lan San hỏi: “Lan San, cậu xem mình đeo có hợp không?”
Từ nhỏ đến lớn Vương Giai Di đều giật đồ của Cố Lan San như vậy.
Mỗi khi Cố Ân Ân đưa cho hai người bọn họ thứ gì, Cố Lan San mở ra trong tay thấy đẹp mắt thì Vương Giai Di đều cảm thấy thích, sẽ giả vờ bộ dáng kinh ngạc mà lấy đi từ trong tay cô, sau đó đeo vào người mình rồi hỏi cô nhìn có đẹp không, thuận tiện chiếm thành của mình luôn.
Cho tới nay, Cố Lan San đã thành thói quen.
Cô cũng không tranh giành với Vương Giai Di, cô chỉ cảm giác thấy mình đối với các loại đồ như trang phục, đồ trang sức và mỹ phẩm đều không có hứng thú quá lớn, Vương Giai Di thích thì cứ lấy thôi.
Cô cũng không tranh giành với Vương Giai Di, cô chỉ cảm giác thấy mình đối với các loại đồ như trang phục, đồ trang sức và mỹ phẩm đều không có hứng thú quá lớn, Vương Giai Di thích thì cứ lấy thôi.
Không có gì lớn.
Nhưng cô biết, mỗi lần Vương Giai Di ςướק được một thứ từ chỗ cô sẽ đặc biệt thích dương dương tự đắc, cứ như là thắng cô được một ván vậy.
Ai ngờ, cô căn bản lười cùng cô ta tranh giành, dĩ nhiên cô cũng lười phải phơi bày ra nên cô ta tự cho là mình có thắng lợi nhỏ.
Tối nay Vương Giai Di lại tiếp tục dùng những thủ đoạn nhỏ như trước kia.
Cố Lan San nghe thấy Vương Giai Di hỏi mình vần đề này, cũng không thèm nhìn sợi dây chuyền Ngọc Thạch trên cổ Vương Giai Di lấy một cái, rất bàng quang đáp lại một câu: “Rất đẹp mắt.”
“Thật sao? Vậy thì mình đeo cái này nha?” Vương Giai Di cố ý hỏi một câu.
Cố Lan San không thể nói, mình cũng thích như vậy được, cùng Vương Giai Di chém giết vì một sợi dây chuyền Ngọc Thạch như vậy, rất mất mặt, khuôn mặt cô mang theo một nụ cười: “Được.”
Vương Giai Di vì đoạt được sợi dây chuyền trong tay Cố Lan San giống như vui mừng, “Vậy, chúng ta nhìn xem còn có quà tặng gì tốt nữa nha!”
Vương Giai Di vươn tay, vừa định kéo chiếc túi đến trước mặt mình, lại bị người khác chiếm ưu thế kéo đi trước.
Vương Giai Di cau mày, ngẩng đầu lên thấy cái túi đang ở trước mặt Thịnh Thế.
Một màn vừa rồi trong mắt người khác không có cảm giác gì không ổn, đơn giản chỉ là Vương Giai Di cảm thấy đẹp mắt nên đeo thử một lần.
Nhưng hành động này của Vương Giai Di rơi vào trong mắt Thịnh Thế lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Vật kia rõ ràng đang ở trên tay Cố Lan San, Vương Giai Di cứ như vậy dứt khoát cầm đi…….. Ban đầu anh mang bạn gái đến, cô ta đoạt đi cốc nước của Cố Lan San liền bị anh tát cho một cái……. Mặc dù Vương Giai Di hình như làm cũng không có sơ hở gì, nhưng Thịnh Thế cảm thấy khó chịu………..
Anh cảm thấy hành vi giật đồ này đích thực là không đúng.
Anh không chủ động đề xướng chém giết đồ của người khác thì thôi, huống chi một đống đồ trang sức rách này, đúng là anh nhìn thấy cũng không có gì tốt.
Nhưng hành vi đoạt đồ trên tay của mình như thế này thì anh không cho phép.
Mặc dù thứ này không đáng gì, anh nhìn thấy chướng mắt, anh chỉ quen nhìn mình đoạt lại đồ của người khác, tốt nhất là ςướק đoạt đến da bật máu cũng không chừa lại nửa điểm.
Cho nên với khuôn mặt tươi cười Thịnh Thế mang từng thứ bên trong các hộp ra, hơn nữa còn đặc biệt chọn cầm những nhãn hiệu lớn.
Những người tặng quà này cũng là vì lấy lòng nhà họ Hàn, làm sao có thể đưa ra đồ thứ phẩm, đại đa số đều là sản phẩm mới đưa ra thị trường, hơn nữa còn có ít cái là bản có số lượng hạn chế, xem ra cũng rất có sự dụ hoặc, mỗi một hộp Thịnh Thế bóc ra, lấy từ bên trong ra ngoài, trong mắt Vương Giai Di đều lóe sáng.
Dù hai mắt cô ta có lóe sáng nhưng cũng không có can đảm giành với Thịnh Thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Thế đưa đồ trang sức một trái cho Cố Lan San, một phải cho Triệu Lỵ.
Vương Giai Di nhận ra những đồ kia đều là nhãn hiệu cao cấp quốc tế, nhìn thấy thật hâm mộ.
Thịnh Thế lật xem, thấy bên trong không còn đồ đặc biệt, lúc này mới hài lòng cười cười, nhưng cứ ném lên bàn để Vương Giai Di lấy một hai món từ trong đó, anh lại cảm thấy rất không cam lòng nên dứt khoát lấy từng cái từng cái trong hộp ra, cũng không quản bên trong là cái gì, có thích hợp với người đeo hay không, trực tiếp nói với mấy người phụ nữ nhà họ Thịnh ở bàn kế bên một câu, sau đó ném từng cái qua.
Phụ nữ nhà họ Thịnh đều cười ha hả nhận lấy, cuối cùng vẫn dư lại một cái, Thịnh Thế nhìn thoáng qua, con ngươi xoay chuyển, sau đó thuận tay đưa cho người bạn nhỏ Chung Trạch ngồi bên cạnh Thịnh Nhạc: “Tiểu Trạch, cầm, cậu đưa cho con, chờ tương lai con có bạn gái thì đưa cái này cho bạn gái con đeo.”
Thịnh Nhạc ở bên cạnh không biết chuyện gì xảy ra, cười trừng mắt với Thịnh Thế: “Nhị Thập, em cứ không nghiêm chỉnh như vậy, lại còn dạy hư con chị, xem chị làm sao bỏ qua cho em!”
Thịnh Thế cười ha ha, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì nghe thấy Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân gọi bọn họ đi qua cắt bánh kem, mọi người cười đứng lên, lập tức tản ra.
Thịnh Thế thuận thế ôm vai Cố Lan San, lêquy’đo^n thấy dây chuyền, bông tai và lắc tay trong tay Cố Lan San lập tức cầm lên rồi tùy tiện nhét vào trong túi xách của Thịnh Nhạc, sau đó ôm Cố Lan San chuẩn bị đi cắt bánh kem.
Trước khi cắt bánh kem đèn trong sân đã được tắt.
Chỉ để lại đèn bảy màu đang chớp tắt.
Ánh sáng lờ mờ tối.
Mọi người yên lặng chờ bánh kem được đẩy ra nhưng đợi gần ba mươi giây lại thấy pháo hoa đầy trời.
Tất cả mọi người kinh hãi ngẩng đầu lên thấy trên bầu trời pháo hoa năm màu liên tiếp nở bung, vô cùng đẹp mắt.
Mọi người còn chưa xem xong pháo hoa trên trời, trong sân lại có pháo hoa bay lên.
Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc, rối rít quay đầu, thấy cách chỗ bọn họ không xa pháo hoa được xếp thành một vòng, ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói lọi.
Đợi đến lúc pháo hoa từ từ tan đi, mọi người mới nhìn thấy hai người đứng ở giữa.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, lqđ Hàn Thành Trì đã chậm rãi quỳ một chân trước mặt mọi người, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, đối với Cố Ân Ân vẫn còn sững sờ đang đứng trước mặt anh, thâm tình nói: “Ân Ân, anh yêu em, gả cho anh đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc