Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 72

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Hàn Thành Trì khi thấy Cố Lan San thì vô cùng chấn động.
Anh không biết, khi anh và Cố Ân Ân nói chuyện, rốt cuộc Cố Lan San đã nghe được bao lâu.
Ánh mắt của anh đầu tiên là lúng túng, sau đó hốt hoảng, cuối cùng là áy náy, ước chừng một lúc lâu sau, anh mới mở miệng, gọi tên cô: “Lan San.”
Cố Lan San vẫn luôn đắm chìm trong lời nói của Cố Ân Ân làm cho cô chấn động, trong lúc bất chợt cô nghe được giọng nói quen thuộc ở ngay bên tai, cả người vẫn còn trong mộng, đáy mắt tan rã, từ từ có tiêu cự, máy móc ngẩng đầu lên, thấy Hàn Thành Trì đứng ở trước mặt mình, mắt Cố Lan San đột nhiên trợn tròn, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, há miệng, nhưng không nói ra một chữ.
Thật ra thì những lời Hàn Thành Trì mới vừa nói, không quá đáng, nhưng mà đối với với người luôn luôn ôn nhu, săn sóc với cô như anh mà nói, lời kia rơi vào tai Cố Ân Ân, là có chút thiên vị.
Cố Ân Ân nhìn bóng lưng Hàn Thành Trì rời đi, trong lòng vừa uất ức vừa tức giận, Hàn Thành Trì đối xử với cô như vậy, anh vậy mà vì Cố Lan San, nói nặng lời như vậy.
Nước mắt Cố Ân Ân càng nhiều, yêu kiều, giống như là muốn rơi xuống, cô cắn cắn môi của mình, nói một câu: “Hàn Thành Trì, nếu bây giờ anh đi, sau này cũng không cần tới tìm tôi!”
Lời của cô, mới vừa nói xong, liền nghe được Hàn Thành Trì gọi một tiếng: “Lan San.”
Cô đầu tiên trừng hai mắt, sau đó hơi nghiêng đầu, thấy được Cố Lan San đang đứng ở cửa.
Trong nháy mắt, Cố Ân Ân cảm thấy cả người choáng váng.
Không khí ngay lập tức trở nên ngưng trệ.
Ba người trầm mặc không nói lời nào.
Yên tĩnh vô cùng.
Trong lòng Cố Lan San đang suy nghĩ: chị cô làm sao biết được cô thích Hàn Thành Trì? Hàn Thành Trì mới vừa nghe chị nói cô thích anh, trong lòng anh sẽ nghĩ sao? Chị bây giờ hẳn rất giận cô, về sau không bao giờ đối tốt với cô nữa? Cô về sau làm sao đối mặt với chị, làm sao đối mặt với Hàn Thành Trì?
Trong lòng Cố Ân Ân đang suy nghĩ: nhìn vẻ mặt của Lan San, hẳn cô ấy đã nghe được những lời cô nói, cô vốn chỉ là muốn cùng Hàn Thành Trì nói chuyện này, nhưng không nghĩ tới, lại bị Cố Lan San nghe được, cô tiếp theo phải làm như thế nào?
Trong lòng Hàn Thành Trì đang suy nghĩ: không khí bây giờ rất lúng túng, anh rốt cuộc phải làm gì cho tốt?
Ba người ý nghĩ khác nhau, thời gian từng chút trôi qua.
Thật ra thì mới mấy phút ngắn ngủi, nhưng mỗi người đều cảm thấy giống như là qua một thế kỷ thật dài.
Hàn Thành Trì mở miệng trước, vẻ mặt của anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, hướng về phía Cố Lan San, khẽ mỉm cười:“Lan San, em có chuyện gì không?”
Cố Lan San cứ như vậy đứng ở cửa, nghe được lời nói của Hàn Thành Trì, trong lòng cô lập tức hiểu rõ, Hàn Thành Trì đang muốn nói sang chuyện khác, gỡ bỏ lúng túng.
Vào giờ phút này, so với bất kì ai, Cố Lan San càng hy vọng nhanh chóng hóa giải lúng túng.
Nếu Hàn Thành Trì đã làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, như vậy cô liền làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Vẻ mặt Cố Lan San miễn cưỡng trấn định lại, cô âm thầm hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười giống thường ngày, hai mắt mở lớn, nói: “Em tìm chị em có chút việc.”
Hàn Thành Trì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hơi nghiêng người, nhường đường, Cố Lan San bước vào trong phòng, thấy ly trà vỡ, còn có ly R*ợ*u, nhíu nhíu mày, đi vòng qua những mảnh vụn kia, đi tới trước mặt Cố Ân Ân, lo lắng: “Chị, chị không bị thương chứ?”
Lúc này Cố Ân Ân đã từ trong bất ngờ, tỉnh táo trở lại, cô nhìn ra Hàn Thành Trì và Cố Lan San đều đang cố tỏ ra bình thường.
Thật ra thì từ nhỏ bọn họ đều được học làm như thế nào để thể hiện sự thân thiện đối với những người mà mình không thích, đối với bọn họ mà nói, đây thật sự là điều dễ dàng.
Nhưng mà, vào giờ phút này, Cố Ân Ân lại cảm thấy Hàn Thành Trì hợp tác ăn ý cùng Cố Lan San như vậy rất chướng mắt.
Cô vốn còn đang suy nghĩ, Cố Lan San nếu như nghe được lời cô nói, cô phải làm gì.
Nhưng mà bây giờ, cô lại có đáp án.
Nếu Cố Lan San đều đã nghe được, sao cô lại không vui vẻ vạch trần tất cả!
Nhiều ngày như vậy, cô cũng chịu đủ sự nghi ngờ ngột ngạt này rồi.
Cố Ân Ân nghĩ tới đây, tâm trí trở nên bình tĩnh, đầu tiên cô liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì đứng ở cửa, sau đó từ từ nhìn về phía Cố Lan San, cùng Cố Lan San bốn mắt nhìn nhau.
Trong đôi mắt Cố Ân Ân, Cố Lan San chưa từng thấy qua sự bén nhọn như vậy.
Cô cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn.
Không hiểu sao cả người có chút thất kinh, chột dạ phát run.
Đúng vậy...... Mặc dù cô vẫn luôn yêu thầm Hàn Thành Trì, cô chưa bao giờ từng nghĩ muốn tranh đoạt hay ςướק đoạt, nhưng cô thật đã thầm mến bạn trai của chị mình...... Mặc dù không phải là chị ruột của cô.... Nhưng ở trong mắt người ngoài, cũng giống là ***.
Hơn nữa, cho tới nay, cô cũng bởi vì mình thích Hàn Thành Trì, mà áy náy với Cố Ân Ân.
Nếu như có thể, cô hy vọng mình không thích Hàn Thành Trì...... Nhưng lòng của cô, cô thật không có biện pháp khống chế.
Cho nên cô vẫn đều che giấu hết sức, nhưng bây giờ còn...... Thất bại...... Sự việc đã bại lộ rồi.
Đáy mắt Cố Lan San, hiện lên một chút kinh hoảng.
Cô nghĩ, Cố Lan San kinh hoảng cái gì chứ, không phải cô ta mới vừa cùng Hàn Thành Trì hợp tác hóa giải lúng túng rất khá sao, không phải cô ta giả vờ làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra ư, cô chỉ nhìn cô ta, không phải cái gì cô cũng chưa nói ư, cô ta có cần thiết phải khẩn trương như vậy không?
Cố Ân Ân thật sự cảm thấy rất buồn cười, cô không có gây gổ cuồng loạn với Hàn Thành Trì như mới vừa rồi, ngược lại thật bình tĩnh, bình tĩnh có chút đáng sợ, ánh mắt của cô, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt của Cố Lan San, sau đó, nhàn nhạt mở miệng: “San San, lời nói vừa rồi của tôi cô đã nghe rõ chưa?”
Cố Lan San hoàn toàn không nghĩ đến Cố Ân Ân sẽ nói với mình một câu như vậy.
Giọng nói của Cố Ân Ân cũng giống như thường ngày, mềm mại nhẹ nhàng chậm chạp.
Nhưng khi cô nghe thấy lại vô cùng khẩn trương, cực kỳ sợ hãi.
Cô cắn cắn môi dưới, nhìn Cố Ân Ân, trong giây phút này, cô có một loại cảm giác không ngóc đầu lên được, cô nghĩ, người ở trên cõi đời này, nói chung không thể làm chuyện quá đáng, cũng đừng ôm vọng tưởng may mắn làm thì làm dù sao sẽ không có ai biết ở trong lòng.
Nhưng hiện tại cô nhìn một chút thử xem, cái này gọi là gì?
Cái này gọi là thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, người sống cả đời nhất định phải lưu lại danh tiếng tốt, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm.
Cô cả đời này, cho đến bây giờ, chỉ làm một chuyện khiến cho mình không ngốc đầu lên được, đó chính là thầm mến Hàn Thành Trì.
Từ thời kỳ ngây thơ cô đã ngưỡng mộ, càng về sau chuyển thành mến mộ, đến yêu mà không thể yêu, đến cuối cùng nhịn đau để yêu, cho tới nay đều là gió êm sóng lặng, không ai biết.
Nhưng cho tới bây giờ, cô thật sự không có ý định đi yêu, cô muốn quang minh lỗi lạc đối mặt với Cố Ân Ân cùng Hàn Thành Trì, thuần túy xem họ thành chị và anh rễ thì chuyện lại bị làm cho sáng tỏ.
Cố Lan San chưa bao giờ ở trước mặt một người, không còn lời nào để nói như vậy.
Từ trước đến giờ cô đều là kiêu ngạo và chỉ có kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, tay của cô siết chặt thành quả đấm, miệng cô đóng đóng mở mở một hồi lâu, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì: “Chị, em......”
Hàn Thành Trì đứng ở cửa, nhíu mày, anh đóng cửa lại một lần nữa, đi trở lại bên cạnh Cố Ân Ân và Cố Lan San.
Anh không biết Cố Lan San có thích mình hay không, anh chỉ biết, anh không muốn làm cho tình cảm giữa Cố Ân Ân và Cố Lan San, huyên náo rồi tan vỡ như vậy.
Huống chi, anh và Nhị Thập còn là anh em.....
“Ân Ân...... Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Hôm nay là sinh nhật anh, chúng ta vui vẻ chuẩn bị một chút, xuống lầu đi ăn mừng thôi.” Hàn Thành Trì ngăn vai của Cố Ân Ân lại, nhẹ giọng dụ dỗ.
Cố Ân Ân khẽ giật bả vai ra, để cho mình thoát ra khỏi *** của Hàn Thành Trì, cô nhìn Cố Lan San, nghĩ, bọn họ cũng đã xé rách mặt nạ ngụy trang, cần gì phải che giấu, như vậy mọi người đều không dễ chịu, không phải sao?
Còn không bằng thoải mái nói ra rõ ràng.
“Thành Trì, bữa tiệc sinh nhật của anh tám giờ rưỡi mới bắt đầu, bây giờ là.....” Cố Ân Ân nâng cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, nói: “Bây giờ mới bảy giờ rưỡi, còn một tiếng nữa, em nghĩ chúng ta có thể nói xong.”
“Ân Ân, em đừng như vậy, như vậy không tốt.” Hàn Thành Trì nhíu nhíu mày, từ trước đến nay anh đều cảm thấy Cố Ân Ân là một người phụ nữ dịu dàng hiểu chuyện, thế nào vào hôm nay lại trở nên chấp nhất như vậy, không có chút ý tứ muốn nhường một chút nào.
“Chỗ nào không tốt?” Cố Ân Ân hỏi ngược lại Hàn Thành Trì một tiếng: “Em đã chịu đủ rồi, mỗi ngày em luôn có cảm giác nghi thần nghi quỷ, hiện tại ở chỗ này cũng không có người ngoài, ba người chúng ta nói chuyện, cũng không mất mặt, không phải sao?”
Cố Ân Ân nói xong, liền chỉ chỉ ghế sofa, dẫn đầu ngồi xuống: “Hai người cũng đừng đứng nữa, đều ngồi xuống cả đi.”
Hàn Thành Trì giật giật môi, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Cố Lan San đứng ở nơi đó thật lâu, mãi cho đến khi Cố Ân Ân mỉm cười, hỏi mình thế nào không ngồi xuống, cô mới đi đến một cái ghế sofa cách xa Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì ngồi xuống.
Cố Ân Ân đột nhiên đứng lên, đi giày cao gót tới trước mặt của Cố Lan San, động tác cô ấy rất dịu dàng nắm lấy tay Cố Lan San dắt cô đến trước mặt của Hàn Thành Trì, sau đó đưa tay ấn Cố Lan San ngồi xuống bên cạnh Hàn Thành Trì.
Cố Ân Ân sắp đặt chỗ ngồi của Cố Lan San rất gần Hàn Thành Trì.
Cố Lan San ngồi rất không thoải mái, trong tiềm thức cô muốn đứng lên, Cố Ân Ân lại đưa tay đè cô xuống: “Cứ ngồi như vậy đi, tôi cảm thấy rất tốt.”
Đáy mắt Hàn Thành Trì hơi xẹt qua một tầng hắc ám, lên tiếng kêu một câu: “Ân Ân.”
Ngược lại Cố Ân Ân nghiêng đầu, quan sát Hàn Thành Trì và Cố Lan San đang sóng vai ngồi chung một chỗ, nhếch môi, cười cười, nói: “Tốt lắm, chúng ta đừng nói lộn xộn nữa, trở lại chuyện chính thôi.”
Hàn Thành Trì mấp máy môi, không nói gì.
Cố Lan San đỡ đầu, ngồi ở một bên, tóc dài buông xuống, che lại mặt của cô nên không thấy được vẻ mặt của cô.
Đối với Cố Lan San mà nói, cả đời này chuyện làm cho cô khổ sở, chính là cô và Cố Ân Ân ngả bài.
Mẹ ruột cô bán cô đi, cô tới nhà họ Cố, bị người lãng quên, chỉ có Cố Ân Ân đối xử tốt với cô, lúc chín tuổi cô mở miệng gọi Cố Ân Ân là chị, thì thật sự coi cô ấy như chị ruột của mình.
Mười lăm năm đảo mắt đã qua đi, mặc dù Cố Ân Ân và cô không có chút quan hệ máu mủ nào, nhưng cô lại cảm thấy tình như chị em ruột.
Mọi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, Cố Lan San cô cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu cô thật sự yêu mến một người đàn ông, cô cảm thấy không có gì không thể chủ động theo đuổi.
Cô trân quý phần tình cảm của mình và Cố Ân Ân, nên cô mới nỗ lực cất dấu chuyện mình thực sự thích Hàn Thành Trì.
Cô đã mất đi mẹ ruột, mất đi Nhị Thập……. Hiện tại cô cũng mất nột chị mình sao?
Thật ra hình thức ngả bài giữa người và người luôn là như vậy, hoặc là trực tiếp bỏ lại một cái tát rồi đùng đùng mắng một trận, hoặc là tự mình bình tĩnh ngồi ở đó trực tiếp hỏi.
Đối với người phụ nữ như Cố Ân Ân mà nói, nhất định cô sẽ ngồi ở đó, bình tĩnh mở miệng hỏi trực tiếp.
Thật ra thì lúc bình tĩnh ngồi ở đó, tỉnh táo hỏi rõ vấn đề sẽ làm lực sát thương lớn hơn là trực tiếp quang cho đối phương hai cái bạt tai.
Cố Ân Ân hỏi chính là: “Nói Đi, Thành Trì, San San, hài người đến với nhau từ khi nào?”
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân, sắc mặt có chút khó coi: “Ân Ân, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh và Lan San căn bản là không có gì! Tất cả đều là do em cho là như vậy.”
Cố Lan San không biết vì sao Cố Ân Ân lại hỏi vấn đề như vậy, cô cảm thấy rất khó tin, cô và Hàn Thành Trì làm sao có thể ở chung một chỗ chứ?
“Chị……. Người anh Thành Trì thích là chị.”
“Thật sao?” Cố Ân Ân nhìn Cố Lan San rồi hỏi ngược lại một câu, sau đó nói: “Nếu như vậy, tôi cũng không hề cố kị nữa!”
“Các người luôn miệng nói các người không có gì, vậy thì tốt, tôi hỏi lại các người, lúc ở Hải Nam, Vương Giai Di muốn nói ra người San San thích, Thành Trì, tại sao lúc mấu chốt ấy anh lại ngắt lời của Vương Giai Di nói?”
Hàn Thành Trì cau mày, suy nghĩ một chút mới nhớ ra thật sự là có chuyện như thế, “Ân Ân, em nghĩ bậy gì vậy, lúc ấy cả phòng đầy người, Giai Di nói San San như vậy, anh chỉ không muốn làm không khí quá khó khăn mà thôi.”
“Được, dù là như vậy, vậy em hỏi anh, sau khi chúng ta từ du thuyền chở về biệt thự, em và Nhị Thập ở trên lầu tắm, hai người làm sao lại có thể ăn ý tụ lại ở lầu dưới chơi mạt chượt như vậy?”
Hàn Thành Trì cảm thấy Cố Ân Ân đang thực sự cố tình gây sự, “Anh xuống tìm chén uống nước……., vừa vặn thấy nên tiện tay đánh giúp Lan San thôi.”
“À.” Cố Ân Ân không tin liên tiếp gật đầu một cái, lại tiếp tục hỏi: “Vậy hôm nay thì sao? Anh và Lan San cùng nhau trở lại nhà họ Hàn cũng là vừa vặn sao?”
“Thành Trì, anh có thể không cần gạt em hay không? Thật ra thì cái gì em cũng biết! Anh thích Cố Lan San, Cố Lan San cũng thích anh, các người yêu nhau sau lưng em có đúng hay không? Nếu không tại sao ngày hôm qua lúc ở quán trà, Tô Kiều Kiều nói cô ta là bạn gái của Thịnh Thế, anh sao lại kích động? Tức giận như vậy? Vì sao anh lại thay San San uất ức, thay San San đau lòng chứ?”
Hàn Thành Trì cảm thấy Cố Ân Ân chỉ nói vớ vẩn, càng nói càng không vào đề, cuối cùng anh dứt khoát trực tiếp ngậm miêng.
Cố Ân Ân nhìn nét mặt Hàn Thành Trì, cô cười cười, đứng lên nói: “Được, các người đã không thừa nhận, tôi cũng có chứng cứ, bây giờ tôi sẽ đi lấy chứng cớ ngay cho hai người!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc