Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 69

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Có thể nói khi Hàn Thành Trì một tuổi thì lúc ấy Cố Ân Ân mới học bò, hai đứa trẻ ngẫu nhiên có thể xúm lại mà chơi cùng nhau, chưa bao giờ tranh đồ chơi của nhau bao giờ.
Khi Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân chân chân chính chính bắt đầu chơi với nhau là sau khi Cố Ân Ân vừa đủ ba tuổi sau sinh, hai đứa trẻ đã có thể nói, học hỏi chuyện trò, trò chơi hay chơi chính là hóa trang, Cố Ân Ân là cô dâu còn Hàn Thành Trì là chú rể, trò chơi này liền chơi được một năm, mãi cho đến khi hai người đều cùng đến nhà trẻ.
Khi đó Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân cũng không biết định hôn từ bé là cái gì, cũng không hiểu cô dâu chú rể là sao, nhưng lại biết hai người bọn chúng tương lai sẽ ở cùng nhau cho nên ở nhà trẻ, hai bé cũng như hình với bóng. Sau đó lên tiểu học trung học cơ sở, cũng đã hiểu thế nào là định hôn từ bé, cũng hiểu cái gì gọi là cô dâu chú rể, khi hai người học được cách nắm tay, học được cách hôn môi, sau đó liền lên trung học, hai người lại thuận theo đó mà lên giường.
Kể từ sau lần đó, tuy hai người chưa kết hôn nhưng lại giống như đã là vợ chồng, như hình với bóng, phu xướng phụ tùy (*)
(*) phu xướng phụ tuỳ: cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo.
Khi đó, bạn bè bên cạnh bọn họ, yêu nhau nhiều không kể xiết nhưng bọn họ luôn lôn tranh cãi ầm ĩ ba ngày một lần, một ngày phải ba lần ồn ào, không phải con trai bỏ mặc con gái xoay người rời đi thì là con gái vung ly khóc chạy đi.
Nhưng mà, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân lại thực sự dường như chưa từng có lần cãi nhau như thế cả.
Tính tình của Hàn Thành Trì rất tốt, giao giáo cũng cực tốt, đối xử với mọi người đều ấm áp hiểu lễ, Cố Ân Ân thì có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng nhã nhặn, nói chuyện đều vô cùng mềm mại dịu dàng, hai người tính tình hiền lành dịu dàng ở cùng một chỗ thì làm sao có thể xuất hiện cãi nhau?
Thực ra nói là cãi nhau cũng có chút khoa trương, Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân đều chưa từng ầm ĩ về mâu thuẫn đối lập nhau. Hàn Thành Trì nói muốn làm cái gì thì Cố Ân Ân đều luôn luôn mỉm cười đồng ý, Cố Ân Ân muốn cái gì thì Hàn Thành Trì cũng là vẻ mặt dịu dàng cười gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì.
Cho nên người ngoài luôn thấy, tình cảm của bọn họ thật bền vững, không thể phá hủy, thậm chí bạn bè xung quanh từ nhỏ đến lớn luôn ở cùng bọn họ cũng thấy, đều cảm thấy nếu Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân mà cãi nhau đòi chia tay thì như vậy, trên thế giới này tuyệt đối sẽ không tồn tại cái thứ tình yêu này rồi!
Mặc dù là Hàn Thành Trì hay Cố Ân Ân hai người cũng đều coi tình yêu giữa bọn họ là vĩnh hằng bền vững giống thạch anh.
Nhưng mà cái tình cảm được mọi người gọi là “Bền vững” “Không thể phá hủy” “Vĩnh hằn vững chắc giống thạch anh”, trong tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì lại có lần đầu tiền cãi nhau trong đời.
.........
Mùa hè Bắc Kinh, thời tiết đang bình thường bỗng nhiên lại chuyển mùa mạnh mẽ.
Buổi sáng khi Cố Lan San rời giường, ánh nắng rực rỡ, trời trong nắng ấm, khi đến giữa trưa thì trời liền chuyển râm.
Tầm ba giờ chiều, Cố Lan San nhận được cuộc gọi của Thịnh Thế, nói đến lúc muốn cùng ông nội tham gia một bữa tiệc quan trọng.
Hình như là thầy gì đó ở quân khu mời đến, về phần là quân khu gì thì Cố Lan San không nhớ được, dù sao bữa tiệc này cũng rất quan trọng.
Thịnh Thế nói với cô, buổi tối cõ lẽ sẽ đến nhà họ Hàn hơi trễ chút, không thể cùng cô đi đến nhà họ Hàn cho tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì rồi. Có thể là Thịnh Thế cũng nhìn ra trời hôm nay không được tốt lắm nên cố ý dặn Cố Lan san, nếu trời mưa to thì để cho tài xế đến đón cô lúc tan làm để đến nhà họ Hàn.
Cố Lan San cười đồng ý.
Kết quả là ba giờ Thịnh Thế gọi đến thì bốn giờ Cố Lan San liền có cuộc họp, trước khi đi cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ thì phát hiện ra mặt trời lại xuất hiện, Cố Lan San liền nhịn không được cười nghĩ đến, hôm thật sự có thể đi qua đi lại rồi.
Ai ngờ, đợi cho cô họp xong thì đã là năm rưỡi, nên đi đến nhà họ Hàn nhưng mà trời lúc này lại vô cùng u ám.
Cố Lan San cũng có chút phân biệt không rõ là hôm nay có thể mưa to hay không, nghĩ đến những ngày khác bốn giờ đều quang đãng nên liền không để ở trong lòng mà trực tiếp tự mình lái xe đi đến nhà họ Hàn.
Nhưng mà thật sự trời lại mưa gió bất chợt, người có họa phúc sớm chiều.
Cố Lan San vừa mới khởi động xe đi được hai mươi phút thì trời liền sấm sét vang dội, bầu trời tối lại giống như ban đêm, mưa xối xả như trút nước giáng xuống từ trên trời, Cố Lan San phải khó khăn nhìn đường, nhất thời không chú ý liền tông vào đuôi xe khác.
Ở Bắc Kinh nhiều xe, tốc độ xe thường thường khá chậm nên tông vào đuôi xe là chuyện vô cùng phổ biến, thường đều sẽ không gây nên hậu quả nghiêm trọng nhưng mà không biết có phải ông trời không cho Cố Lan San đi không mà sau khi xe tông vào đuôi xe thì liền tắc đường.
Hiện giờ là cao điểm tan làm, thời tiết lại xấu như vậy nên gián đoạn đường đi cho nên cảnh sát giao thông liền đi qua, lập tức kéo xe Cố Lan San đi.
Lái xe của xe bị Cố Lan San tông vào kia thì xe vẫn lái được, bởi vì không thiệt hại quá đáng ngại nên liền đảm bảo, hai người cho nhau số điện thoại, sau đó liền vội vàng lái xe rơi đi.
Trời mưa vô cùng lớn, chỉ trong chớp mắt mà cả người Cố Lan San đã ướt đẫm, thời tiết xấu như vậy, vốn dĩ trên đường cái xe taxi đều đi mọi nơi nhưng bây giờ kì tích là một cái xe thôi cũng không thấy, Cố Lan San không có biện pháp, chỉ có thể gọi về nhà để cho lái xe tới đón mình, nhưng khi cô đang lấy ra điện thoại thì xung quanh có rất nhiều người vội vội vàng vàng đi qua, có một người đàn ông cầm ô chắn mưa nhưng không nhìn thấy Cố Lan San đứng trước mặt mình nên liền ᴆụng phải cô, làm cho túi của Cố Lan San va ra ngoài, người đàn ông kia xấu hổ dừng lại, khom lưng nhặt lên, đưa đồ cho Cố Lan San lại vẫn vô cùng thành khẩn nói một tiếng xin lỗi, Cố Lan San cười khoát tay, nói không làm sao rồi người đàn ông kia run cầm cập chạy đi, khi Cố Lan San lại lấy điện thoại ra thì phát hiện bị dính nước mà hỏng rồi.
Vốn Cố Lan San không chú ý tới mấy chiếc xe đang chạy băng băng, cô vẫn luôn đặt lực chú ý của mình lên những chiếc xe taxi màu đỏ có dấu hiện “Trống khách” cho nên khi có một chiếc xe Benz dừng lại trước mặt cô, cô vẫn ngẩng cổ mà nhìn ra phía sau.
Cửa kính xe mới chậm rãi hạ xuống.
Người bên trong xe chớp chớp mắt, thấy rõ ràng thực sự là Cố Lan san thì liền hô một tiếng: “Lan San?”
Cố Lan San nghe thấy có người kêu tên mình nên lúc này mới từ từ quay đầu, nhìn người bên trong mà ngạc nhiên một chút rồi mới mở miệng, hô lên: “Anh Thành Trì, sao anh lại ở chỗ này?”
“Lời này đáng nhẽ là anh hỏi em mới đúng, mưa to như vậy, em đứng ở chỗ này làm cái gì.” Hàn Thành Trì ở trong xe, nhíu mày đáp lại một câu, sau đó lập tức mở khóa xe: “Lên xe trước rồi nói.”
Cố Lan San đợi hơn hai mươi phút cũng không đợi thấy một xe taxi, hiện giờ thấy người quen liền không có nghĩ đến thứ gì, cũng không...có mục đích khác để lên xe, chỉ đơn giản là muốn Hàn Thành Trì cho mình đi nhờ một đoạn đường.
Cố Lan San ngồi xuống, Hàn Thành Trì liền đưa khăn tay cho Cố Lan San: “Trước tiên lau nước đã.”
Cố Lan San nhận lấy khăn tay, lau sạch nước trên mặt rồi liền nghe thấy Hàn Thành Trì hỏi: “Sao Nhị Thập không đi cùng em?”
Cố Lan San rút khăn giấy lau mặt, lại nghe Hàn Thành Trì hỏi: “Nhị Thập không đi đến đây cùng em sao?”
“Anh ấy tạm thời có chút việc.” Cố Lan San vừa cố làm khô tóc, vừa nói đơn giản: “Cho nên để cho em đến nhà họ Hàn tham gia tiệc sinh nhật của anh trước, ai ngờ lại gặp mưa to.”
Hàn Thành Trì lưu loát, thuần thục chuyển động tay lái, xe liền lái vào đường chính, nhìn chằm chằm đường phố bấp bênh trước mặt, hỏi: “Xe của em đâu?”
“Không cẩn thận tông vào đuôi xe.” Cố Lan San có chút xấu hổ gãi gãi tóc còn ướt, nở nụ cười tươi tắn, nói sang chuyện khác: “Anh Thành Trì, hắt xì ————”
Hàn Thành Trì nghe được tiếng Cố Lan San nhảy mũi, nhíu nhíu mày, xuyên qua kính chiếu hậu quan sát một chút sắc mặt Cố Lan San, có một chút trắng bệch, liền chậm tốc độ xe lại, ϲởí áօ khoác trên người mình xuống bỏ trên đầu gối Cố Lan San.
Cố Lan San cúi đầu, đang vắt nước trên tóc, thấy trên đầu gối bất chợt có thêm chiếc áo, cô sửng sốt một chút, nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì.
Bởi vì thời tiết xấu, Hàn Thành Trì đều chú ý nhìn đường, tốc độ xe cũng không dám quá nhanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn trái phải đằng sau coi chừng một chút, thấy áo khoác vẫn đặt trên đầu gối Cố Lan San như cũ, anh nhìn lướt qua Cố Lan San, rồi nhìn chằm chằm về phía trước, nói: “Mặc quần áo vào, nếu không sẽ bị cảm.”
“Vâng.” Cố Lan San gật đầu một cái, buông mí mắt, nhìn chiếc áo khoác, đôi mắt chớp chớp, một hồi lâu, cô mới tự nhiên cầm áo khoác của Hàn Thành Trì, khoác trên người.
“Hắt xì ————”
Cố Lan San lại hắt xì, cô rút khăn giấy, xoa xoa lỗ mũi.
Hàn Thành Trì không nhìn Cố Lan San, nhìn bên trái kính chiếu hậu, lưu loát quẹo cua một cái, hỏi: “Sẽ không bị cảm chứ?”
“Không có việc gì, hắt xì ————” Cố Lan San lắc đầu một cái, lại kèm theo một nhảy mũi, mặt của cô không nhịn được hơi ửng hồng, dùng sức vuốt vuốt cái mũi nhỏ của mình, sau đó rụt người một cái, thấy tay Hàn Thành Trì đã đưa về phía máy sưởi, mở nhiệt độ lớn nhất.
Bên trong xe nhiệt độ rất nhanh tăng lên, lúc này là mùa hè, mặc dù bên ngoài mưa to, nhưng nhiệt độ cũng không phải là thấp, rất nhanh Hàn Thành Trì đổ đầy mồ hôi, Cố Lan San có chút ngượng ngùng nói: “Anh Thành Trì, em không sao...... Anh tắt máy sưởi đi.”
“Không sao.” Hàn Thành Trì lái xe, giọng nói có chút ảm đạm, giống như có tâm sự, cả người cũng không chút để ý.
Cố Lan San lặng yên trong chốc lát, hỏi: “Anh Thành Trì, sao anh lại ở đây?”
“Anh đi đón Ân Ân.”
“À.” Cố Lan San trả lời một câu, sau đó lại giương mắt nhìn gò má Hàn Thành Trì, “Vậy chị em đâu?”
“Người nhà họ Cố nói cô ấy đã đi rồi.”
Bộ mặt Hàn Thành Trì bình tĩnh, chỉ là đáy mắt có một tia u sầu nhàn nhạt. Chiều hôm qua ở bãi đậu xe của quán trà, Cố Ân Ân không giải thích ném cho anh một câu, anh cảm thấy anh yêu cô sao? Liền lái xe đi, anh đi nhà họ Cố tìm cô, cô không có ở đó, gọi điện thoại cũng không nhận, hôm nay sinh nhật anh, anh lại đi đến nhà họ Cố một chuyến, vẫn không gặp được người.
“Vậy chị em nhất định là muốn dành cho anh một bất ngờ trong ngày sinh nhật của anh.” Cố Lan San cười híp mắt nói.
Hàn Thành Trì cong môi, kéo ra một nụ cười, cũng không nhiều lời.
Cố Lan San nhìn Hàn Thành Trì không nói gì, cô cũng không nói gì nữa.
Bên trong xe rất an tĩnh.
Trên người của cô khoác áo khoác của Hàn Thành Trì, quần áo bên trong ướt nhẹp, mặc dù cảm giác không lạnh, tuy nhiên rất không thoải mái.
Trên áo khoác của anh, có mùi nước giặt nhàn nhạt, không rõ ràng, nhưng cũng có thể ngửi thấy, Cố Lan San nhớ, lúc học cao trung, khi có đề bài làm không được, Cố Ân Ân sẽ nhờ Hàn Thành Trì đến giảng giải giúp mình.
Khi đó cô còn ôm ấp mối tình đầu, còn chưa học được cách khống chế tình cảm nồng đậm trong mắt mình, cùng Hàn Thành Trì ở trong phòng ngủ chính mình, ở cùng một mình cô, tim không tự chủ đập rộn lên, cô nhìn chằm chằm bài thi, nghe giọng nói Hàn Thành Trì dịu dàng êm tai, sau đó tinh thần bay đi, mỗi lần Hàn Thành Trì giảng xong đề mục, hỏi cô nghe hiểu không? Cô đều mờ mịt nhìn anh, tính khí anh tốt cực kì, cũng không bởi vì cô không chú ý mà tức giận, chỉ là cười cười, sau đó kiên nhẫn giảng giải cho cô lần thứ hai, tốc độ lời nói sẽ càng chậm, giải thích càng rõ ràng hơn, mỗi lần nói một chút, cũng sẽ hỏi cô, nghe hiểu không?
Khi đó, trên người của Hàn Thành Trì, cho dù là xuân hạ hay thu đông, đều tản ra mùi thơm nhàn nhạt của nước giặt quần áo.
Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Cố Lan San không tự chủ được nhớ tới một câu nói, khi một người đã trưởng thành mà vẫn không thay đổi đồ dùng thường ngày, chứng minh người này là một người trọng tình nghĩa.
Không sai...... Hàn Thành Trì chính là một người trọng tình nghĩa, trọng tình nghĩa với Cố Ân Ân...... cô không phải là bởi vì tính cách này của anh, mới biết được anh là người rất tốt hay sao?
Bởi vì bên trong xe mở máy sưởi, Cố Lan San thấy trên trán Hàn Thành Trì lấm tấm mồ hôi, ánh mắt có chút trở nên hoảng hốt.
Hàn Thành Trì vừa vặn quẹo phải, quay đầu, Cố Lan San nhanh chóng cũng quay đầu theo, để lại cho Hàn Thành Trì ánh sáng nơi khóe mắt.
Cố Lan San cảm thấy tầm mắt Hàn Thành Trì rất nhanh sẽ quay trở lại, nhưng tốc độ đập của tim cô trở nên cực kỳ nhanh.
Không biết là bởi vì vừa rồi không nhịn được nhìn anh bằng ánh mắt mất hồn, thiếu chút nữa bị anh phát hiện, hay là vì một loạt hành động thân thiết của anh tạo ra, nói tóm lại, Cố Lan San cảm giác mình có chút khẩn trương.
Từ đó về sau, mãi cho đến nhà họ Hàn, Cố Lan San cũng không có dám quay đầu đi liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì, vẫn luôn là nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa xe.
***************
Cố Ân Ân xác thực đúng như lời người nhà họ Cố nói, cô đã tới nhà họ Hàn trước.
Trong đầu cô chính xác là bởi vì chuyện của Cố Lan San và Hàn Thành Trì mà bận lòng suốt cả một ngày đêm, cho tới bây giờ cũng không sao giải thích được nguyên nhân, càng không biết mình phải làm gì.
Chính bởi vì cô không biết phải làm sao, mà hôm nay lại là sinh nhật Hàn Thành Trì, dù sao cô bây giờ cùng Hàn Thành Trì là vợ chồng chưa cưới, qua một tháng nữa chính là quan hệ vợ chồng, cô chưa có xác định tiếp theo nên cùng Hàn Thành Trì đối mặt như thế nào nhưng điều kiện đầu tiên, cô là muốn duy trì thật tốt mặt mũi nhà họ Hàn và nhà họ Cố, cho nên vẫn phải đi cùng anh thường ngày, làm bộ như không có chuyện gì.
Hôm nay là sinh nhật của Hàn Thành Trì, mười giờ sáng, Cố Ân Ân hẹn Vương Giai Di đến thẩm mỹ viện SPA toàn thân cùng với mình, sau đó dán mặt nạ, khiến làn da thủy nộn bóng loáng, lại làm một kiểu tóc thật đẹp, trang điểm một khuôn mặt tinh sảo, thuận đường quẹo vào chỗ của Triệu Lỵ chọn một bộ váy đơn giản và xinh đẹp, duyên dáng tới nhà họ Hàn.
Cố Ân Ân tới nhà họ Hàn, mới biết Hàn Thành Trì thấy thời tiết không tốt nên đã đến nhà họ Cố đón cô.
Vương Giai Di nghe nói như thế, mặt lập tức ước ao ghen tị khen Hàn Thành Trì thật là một người bạn trai hoàn mỹ! Đối với cô quả thật quá tốt! Nếu như tương lai cô ta cũng có một người bạn trai đối xử với cô ta tốt bằng một nửa của Hàn Thành Trì, cô ta cũng vừa lòng rồi!
Lúc này tâm trạng của Cố Ân Ân mới hơi bình tĩnh lại, cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã giăng đầy mây đen, khóe môi hơi nhếch lên, nghĩ, thật ra thì trong lòng Thành Trì vẫn có cô.
Vương Giai Di đang ngồi bên cạnh chơi đùa với bức tranh mới ra lò của bà Hàn, không ngừng nháy mắt, thỉnh thoảng lại chu miệng đáng yêu, sau khi chụp xong, cô ta dùng phần mềm chỉnh sửa khiến làn da thêm nhu hòa, sau đó kêu Cố Ân Ân giúp cô ta chọn ra tấm hình đẹp để đăng lên weibo.
Bởi vì Cố Ân Ân mới vừa có nhận thức “Trong lòng Thành Trì vẫn còn có cô”, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, buồn bực phiền não trong Ⱡồ₦g иgự¢ tiêu tán theo, nên đặc biệt nhàn hạ thoải mái nhận lấy điện thoại của Vương Giai Di, giúp cô ta chọn hình.
Cố Ân Ân tiện tay đảo hình, không thể không thừa nhận, Vương Giai Di rất ăn ảnh, nếu so với bản thân thì hình của cô ta đẹp hơn nhiều, mỗi ngày bất kể đi đến đâu đều rất thích chụp ảnh, tiếp theo sau khi tỉ mỉ PS(Photoshop), chọn ra những tấm hình đẹp nhất dán vào, phơi hạnh phúc, phơi xa xỉ, phơi hào hoa, rước lấy không ít người ái mộ, vừa mắng vừa có khen, ngược lại có mấy phần khí thế của người phóng khoáng trên weibo.
Cố Ân Ân cảm thấy những hình này đều na ná như nhau, nhưng vẫn nghiêm túc giúp Vương Giai Di chọn hai tấm, khi tay cô trượt hình không cẩn thận lướt qua, sau đó Cố Ân Ân liền thấy bóng dáng của Cố Lan San đang chọn lựa thứ gì đó ở trước quầy CUC-CI trong siêu thị, lực chú ý của Cố Ân Ân lập tức tập trung tinh thần nhìn vào, trong ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh xuống, đang chọn lựa cà vạt...... Chiếc cà vạt này, Cố Ân Ân rất quen thuộc, chính là chiếc cà vạt của Hàn Thành Trì đã hư mấy hôm trước, do “Yêu anh, cô Cố” tặng.
Ngón tay Cố Ân Ân cầm điện thoại di động hơi nắm thật chặt, sau đó tiếp tục lục lọi trong điện thoại, thấy được hai tấm hình, là tấm hình chụp Hàn Thành Trì và Cố Lan San rất nhiều năm trước ở sân chơi, cô nhớ lại, bởi vì lúc đó là cô và Hàn Thành Trì cùng dẫn theo Cố Lan San đi chơi, một tấm hình khác là chụp sau lưng của bức hình ấy, chữ viết này cô biết, là của Cố Lan San, chỉ một câu nhàn nhạt, lại đánh trúng vào trái tim Cố Ân Ân.
Tên của anh, tâm sự của em.
Anh là một thành trì của em.
Mà em, sẽ là một ngọn đèn dầu suy yếu trong thành trì sao?
Nhìn xem, một câu nói thật đẹp bao nhiêu...... Tình cảm sâu đậm bao nhiêu...... Dây dưa mềm mại bao nhiêu chứ......
“Chị họ, chị chọn xong chưa?” Vương Giai Di nhìn Cố Ân Ân cầm điện thoại di động vẫn không lên tiếng, không nhịn được thúc giục hỏi.
Cố Ân Ân lập tức phục hồi lại tinh thần, không biến sắc động ngón tay hai cái, nhàn nhạt cười cười Vương Giai Di, sau đó chỉ hai tấm hình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc