Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 64

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cái gì mà bạn gái ngang ngược, cũng chẳng qua là mọi người tưởng tượng ra gạt người chơi đùa mà thôi, đàn ông mà, từ đầu đến cuối, vẫn đều thích phụ nữ dịu dàng như nước.
“Các người không biết đâu...... Thật ra thì lão bà anh Thịnh là một con cọp cái.” Khóe môi Tô Kiều Kiều cong cong, lại nói: “Mỗi lần tôi nghĩ đến, anh Thịnh về nhà phải đối mặt một con cọp cái như vậy, tôi liền cảm thấy rất vô cùng thú vị, anh Thịnh là một người sĩ diện như thế, làm sao có thể chịu đựng được, cũng khó trách luôn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cho nên, tôi khẳng định, anh Thịnh nhất định sẽ ly hôn với lão bà anh ấy...... Hơn nữa mọi người suy nghĩ một chút xem, một con cọp cái, một người đàn ông làm sao có thể có nửa điểm tính dục với cô ta, hơn nữa tôi cảm thấy một người phụ nữ có thể làm cho mặt Thịnh Thế vết thương chồng chất, khẳng định bộ dạng rất mập, rất cường tráng, ít nhất cũng khoản 200 cân thôi...... Phụt......”
Tô Kiều Kiều càng nói, càng vui vẻ, pha trò nói đến tự mình cười ra tiếng.
Hàn Thành Trì mới vừa đi ra cửa phòng an ninh, nghe hết lời nói này không sót một chữ, vốn anh rất không dễ dàng làm cho tâm tình mình bình tĩnh lại, nhưng một lần nữa cơn tức giận lại bùng phát lên, anh đi hai bước, đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người, đạp từng bước mạnh mẽ trở về bên trong phòng, dứt khoát đi tới trước mặt của Tô Kiều Kiều, Tô Kiều Kiều đang cười vui vẻ, còn định tiếp tục nói chuyện, liền nhìn thấy Hàn Thành Trì đứng ở trước mặt của mình, trên khuôn mặt anh tuấn, mang theo tức giận từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, không nhịn được lên tiếng cười nhạo: “Không phải là tôi khinh thường cô, tôi đã thấy người tự đánh giá mình quá cao, nhưng chưa từng thấy người không tự lượng sức mình như vậy!”
Tô Kiều Kiều cho rằng Hàn Thành Trì có bệnh, rõ ràng vừa rồi đã đi rồi, bây giờ lại quay trở lại, trả lại cho cô ta một câu nói chẳng hiểu ra sao, liền không nhịn được mở miệng nói, “Cái anh này, anh có bệnh à!”
Hàn Thành Trì cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại: “Thái tử gia nhà họ Thịnh muốn kết hôn với cô? Cô gặp qua lão bà Thái tử gia nhà họ Thịnh rồi à?”
Tô Kiều Kiều đơ mặt, không lên tiếng.
Hàn Thành Trì cũng không lên tiếng, nhưng đôi mắt cứ nhìn thẳng vào Tô Kiều Kiều, Tô Kiều Kiều hơi hất cằm, bộ dạng rất cao ngạo, mắt cũng không nhìn Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều, qua không tới một phút đồng hồ, Tô Kiều Kiều cũng có chút đứng ngồi không yên rồi, cô ta chớp chớp hàng mi cong, quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc Hàn Thành Trì, “Rốt cuộc anh muốn như thế nào......”
Lời nói của Tô Kiều Kiều vẫn chưa nói xong, Hàn Thành Trì đã lạnh lùng cắt ngang lời của cô ta, “Nhìn đức hạnh này của cô thì biết cô chưa từng nhìn thấy lão bà thái tử gia nhà họ Thịnh người ta!”
Hàn Thành Trì đưa tay nắm lấy cái cằm nhọn của Tô Kiều Kiều, dùng sức một chút: “Chỉ cái tư sắc này của cô, thì ngay cả một ngón chân của lão bà thái tử gia nhà họ Thịnh cũng không sánh nổi rồi!”
Hàn Thành Trì nói xong, liền hung hăng bỏ cằm của Tô Kiều Kiều ra, hơi đứng thẳng dậy, rút một tờ khăn giấy, lau lau cái tay vừa mới P0'p cằm của Tô Kiều Kiều, ở trước mặt cô ta ném khăn giấy lên trên bàn bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Tô Kiều Kiều nói: “Tôi thật đúng là lần đầu tiên thấy được cái gì gọi là tiện nhân chân chính!”
Nói xong, Hàn Thành Trì trào phúng liếc Tô Kiều Kiều một cái, xoay người đi ra khỏi phòng an ninh, lúc đóng cửa lại còn phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Nói xong, Hàn Thành Trì trào phúng liếc Tô Kiều Kiều một cái, xoay người đi ra khỏi phòng an ninh, lúc đóng cửa lại còn phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Lúc Hàn Thành Trì đi ra, thì thấy vẻ mặt khác nhau của Cố Ân Ân và Cố Lan San đang đứng ở bên ngoài chờ anh.
Sắc mặt Hàn Thành Trì khó coi dắt tay Cố Ân Ân, “Đi thôi.”
Cố Lan San “A” một tiếng rồi cũng không nói gì khác, Cố Lan San đi giày cao gót vượt lên trước cùng Hàn Thành Trì.
Ba người cũng không nói chuyện, một đường trầm mặc đi tới bãi đậu xe của quán trà, lúc Cố Lan San lấy xe, cô dừng lại từ từ mở miệng: “Chị, anh Thành Trì, em về nhà trước nha!”
Hàn Thành Trì như không có vẻ gì tức giận, sắc mặt vẫn lạnh như cũ, nghe thấy lời nói của Cố Lan San thì gật đầu một cái, lúc Cố Lan San mở cửa xe, anh có chút không yên lòng, nên gọi Cố Lan San lại.
“Lan San.”
Cố Lan San không vào xe, chỉ vịn cửa xe, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thành Trì, mặt mày tự nhiên môi nở một nụ cười yếu ớt, bộ dáng nhìn giống như không nghe được những lời Tô Kiều Kiều nói, giọng điệu thoải mái nói: “Sao vậy? Anh Thành Trì?”
Hàn Thành Trì không nói lời nào, do dự một lát mới mở miệng, giọng nói nặng nề: “Lan San…… Những lời cô ta nói em đừng để trong lòng, Nhị Thập không phải là người như thế.”
Cố Lan San cúi thấp đầu, nhẹ nhàng cười, giống như nghe lọt, hoặc như không có nghe thấy lời nói của Hàn Thành Trì, dáng vẻ vẫn ôn hòa như trước: “Em biết rồi.”
Dừng một chút, cô lại quay đầu nhìn Cố Ân Ân, “Chị, em đi, chị và Anh Thành Trì trên đường về đi chậm một chút.”
Cố Ân Ân gật đầu một cái, không nói gì.
Cố Lan San khom người, chui vào trong xe, động tác lưu loát lái xe rời khỏi bãi đậu xe, biến mất không nhìn thấy gì.
……………………….
Cố Lan San vừa đi, Cố Ân Ân liền bỏ tay Hàn Thành Trì ra, từ trong túi mình lấy ra chìa khóa xe, ấn xuống một cái, thấy đèn xe mình lóe lên cách đó không xa, vội giẫm giày cao gót đi tới.
Hàn Thành Trì đi theo sau lưng Cố Ân Ân, nhìn Cố Ân Ân lên xe, anh vừa định mở cửa xe thì thấy xe khóa cứng, Hàn Thành Trì nhíu mày, mặt không hiểu gõ cửa sổ xe Cố Ân Ân một cái, Cố Ân Ân từ từ hạ cửa xe xuống một khe nhỏ, nghe thấy giọng nói Hàn Thành Trì truyền vào, mang theo sự khẩn trương: “Ân Ân, em làm sao vậy?”
Chẳng qua Cố Ân Ân cảm thấy hôm nay trôi qua thật là đặc sắc, so với phim truyền hình kia còn làm H**g phấn lòng người hơn nhiều.
Lúc này tâm tình của cô thật sự rất hận,
Cô muốn nhìn rõ bộ dáng lúc đó của cô ấy, chắc chắn rất khó coi.
Cô giống như là đứt từng khúc gan khúc ruột, cô đã phải ngoảnh mặt làm ngơ nhìn hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân.
Cô rất muốn hỏi Hàn Thành Trì một câu, hỏi anh, Thành Trì, anh nói xem anh thấy Tô Kiều Kiều nói khoác không biết ngượng mình là vợ của Nhị Thập, anh lại kích động như vậy, tức giận như vậy làm gì? Bộ dáng kia giống như là có người bắt nạt bảo bối cực kỳ yêu quý của anh vậy.
Nhưng Cố Ân Ân cái gì cũng không hỏi, chỉ hung hăng trừng mắt liếc Hàn Thành Trì, bỏ lại một câu: “Thành Trì, anh cảm thấy anh yêu em sao?” Sau đó không nói một lời đóng cửa sổ xe lại, đạp chân ga, rời đi không hề dừng lại chút nào.
Để lại Hàn Thành Trì không hiểu nổi tình huống ra sao đứng tại chỗ, anh cau mày,
Để lại Hàn Thành Trì không hiểu nổi tình huống ra sao đứng tại chỗ, anh cau mày, cố gắng suy nghĩ một chút, nhưng không nghĩ được rốt cuộc mình chọc giận làm Cố Ân Ân không vui chỗ nào. Anh lấy điện thoại ra ấn số Cố Ân Ân, điện thoại không ai nghe máy, anh vội gọi lại lần thứ hai thì bị tắt đi, lúc gọi lại lần thứ ba thì điện thoại tắt máy.
*****************
Cố Lan San về đến nhà, bà quản gia cầm một đôi dép để đến trước mặt cô, thuận miệng nói cho cô biết: “Ngài Thịnh gọi điện thoại về, nói tối nay ngài không trở về ăn cơm tối, công ty có một bữa tiệc, cần phải tham gia.”
Cố Lan San mím môi, trong đầu nhanh chóng hiện ra những lời nói của Tô Kiều Kiều vừa nói trước đó không lâu ở quán trà, cô nghĩ thầm đúng là phù hợp.
“Tối nay tôi có bữa tiệc, anh Thịnh cũng cùng tham gia!”
“Mười dặm Thịnh Thế lại muốn tuyển gương mặt đại diện mới rồi.”
“Không cần báo cảnh sát, tối nay trên bữa tiệc có rất nhiều người quan trọng muốn gặp, báo cảnh sát quá lãng phí thời gian.”
Hết thảy lời Tô Kiều Kiều nói với lời bà quản gia nói với mình, đều liên quan tới nhau, biến thành vì một người vô cùng khó coi kia châm chọc rồi lại cảm thấy chuyện đấy vô cùng minh bạch.
Từ trước đến giờ Cố Lan San đều như thế, mặc dù bị người khác vứt bỏ cũng muốn duy trì bộ dáng gió thoảng mây trôi, để duy trì cho mình vẻ tôn nghiêm tự cho là đúng này.
Mặc dù cô biết bà quản gia không biết Thịnh Thế có tiệc tối nay là giả, cùng người đẹp gặp gỡ mới là thật.
Nhưng Cố Lan San vẫn thu lại tất cả cảm xúc trên mặt, chỉ nhàn nhạt “A” một tiếng, rồi đi qua bên cạnh bà quản gia tiến thẳng lên lầu.
Bà quản gia nhìn bóng lưng Cố Lan San, bà cảm giác cô San hôm nay có chút không giống ngày thường, nhưng bà cũng không nói được rốt cục cô San cụ thể có điểm bất đồng nào.
………………………..
Cố Lan San trở lại phòng ngủ, trước cô ngâm nước tắm, hơi nóng bao quanh thân thể cô, cô thoải mái thở dài một tiếng, cảm thấy một ngày mệt mỏi hình như đều bị đuổi đi hết.
Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thư thái như vậy, trong đầu lại nghĩ tới Thịnh Thế đêm thường không về ngủ, lúc trước kia cô cũng không cảm thấy không có gì không ổn, nhưng hôm nay sao cô lại cảm thấy rất nhiều chỗ không thoải mái?
Vốn tắm có thể làm cho thể xác và tinh thần đều được buông lỏng, nhưng Cố Lan San lại cảm thấy mình càng ngâm càng cảm thấy hít thở không thông, trên trán cũng hiện đầy mồ hôi, cô có chút không chịu được từ trong bồn tắm mờ mịt đứng lên, hít thật sâu hai cái, lấy khăn tắm bọc lấy cơ thể, đi ra khỏi phòng tắm, cô vẫn cảm thấy toàn thân mình buồn bực, cô mở máy điều hòa, đứng ở chỗ gió thổi lạnh, lúc này cô mới cảm thấy mình dễ chịu đi một chút, hô hấp cũng từ từ dễ dàng, trái tim vốn đang bị đè nén cũng được khôi phục lại bình thường, lúc này khí lạnh đã thổi làm da cô nổi lên một tầng da gà, giờ cô mới cảm thấy cả người lạnh run, cô vội chạy lên giường, bọc chăn vào người nằm xuống.
Bây giờ đã là sáu rưỡi tối, trong phòng ngủ không bật đèn, nên ánh sáng có vẻ mờ tối, Cố Lan San nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn chiếc đèn bằng thủy tinh treo trên trần nhà.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Cố Lan San nghe được tiếng tim mình đập, từng tiếng từng tiếng.
Cô không giải thích được nên trong lòng hoảng hốt.
Thật ra thì có rất nhiều đêm, cô đều trôi qua một mình ở trong phòng, một thời gian trước hành tung của Thịnh Thế đều kỳ lạ, động một chút là
Thật ra thì có rất nhiều đêm cô một mình ở trong căn phòng này, lúc trước lịch trình của Thịnh Thế rất quỷ dị, hở ra là mười ngày nửa tháng không thấy được bóng dáng của anh nên việc này đối với cô mà nói thì đã quá quen từ lâu rồi không phải sao?
Nhưng sao lúc này, vừa mới chập tối thôi, cô đã có cảm giác cô đơn, không quen?
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Lan San lại cảm thấy buồn bực, cảm giác chăn trên người nặng như ngàn ký vàng đè lên cô khiến cô không thể thở được, cô dùng sức vén chăn lên, cảm giác lạnh lẽo làm cô cảm thấy thoải mái hơn, cô thấy mình không có cách nào ở một mình trong phòng, bởi vì hôm nay cô như bị bệnh thần kinh, luôn có cảm giác không nói nên lời.
Loại cảm giác đó rất xa lạ, là cảm giác mà cô chưa bao giờ trải qua.
Cô thật sự không biết cảm giác đó là như thế nào, tại sao lại xuất hiện?
Cố Lan San tìm một cái áo ngủ mặc vào người rồi đi xuống lầu, bà quản gia đã dọn các món ăn ra bàn, thấy Cố Lan San xuống thì ngẩng đầu lên, ân cần cười nói: “ Cô San, cô đã xuống rồi, tôi đang định đợi thêm một chút nữa mới gọi cô xuống ăn cơm tối!”
Lầu một có người giúp việc nên Cố Lan San không cảm thấy quá cô đơn, cô cười tủm tỉm đi tới trước bàn ăn, hỏi: “Có món gì ngon sao?”
Bà quản gia kể tên từng món ăn xong lại bổ sung thêm một câu: “Buổi chiều cậu Thịnh gọi điện thoại về dặn chúng tôi chuẩn bị cho cô.”
Cố Lan San nghe thấy từ “cậu Thịnh “ lêquy1đôn thì cảm xúc vui vẻ vừa rồi cũng biến mất, cô xoay người nói: “Tôi đi rửa tay”, nói xong, đi thẳng vào toilet.
Cố Lan San rửa tay xong, lúc đi ra, bà quản gia đang xếp chén đũa trước chỗ cô hay ngồi, chỉ có một bộ, đối mặt với năm món ăn và một món canh, nhìn có vẻ lẻ loi đến đáng thương.
Cố Lan San bình tĩnh ngồi vào bàn ăn, cầm đũa gắp một món ăn mà cô thích ăn nhưng một chút khẩu vị cũng không có, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phía đối diện của mình, vị trí vẫn luôn trống rỗng.
Không biết Cố Lan San đã ngẩng đầu lên bao nhiêu lần, vừa vặn thấy giữa bàn ăn vẫn còn đế nến, trên đó cắm đầy những cây nến màu đỏ đã cháy hơn một nữa, đó là do mấy ngày trước lúc Thịnh Thế về sớm, tâm huyết dâng trào nên cho người chuẩn bị bữa tối dưới nến.
Cố Lan San cắn muỗng, sững sờ nhìn xem đế nến, nghĩ đến bản thân không phải lúc nào cũng một mình ở trong căn biệt thự lớn như thế này mà ăn tối một mình.
Trước kia cô cũng thường ăn tối một mình mà? Sao hôm nay lại có cảm giác không được bình thường?
Nghĩ tới đây, nơi ***g *** của Cố Lan San lại xuất hiện cảm giác buồn bực như lúc ở trên phòng ngủ.
Cô còn tưởng do ở trên phòng ngủ chỉ có một mình cô nên cô mới cảm thấy cô đơn không thoải mái, nhưng bây giờ ở trong phòng ăn có rất nhiều người giúp việc đang đứng xung quanh cô, vậy mà cảm giác đó vẫn xuất hiện?
Cố Lan San lập tức ăn không vô nữa, “bộp” một tiếng đặt cái muỗng trong tay lên bàn, bỏ lại một câu: “Tôi ăn no rồi.” rồi đi thẳng ra khỏi phòng ăn, trở lên lầu.
Lúc Cố Lan San trở lại phòng ngủ, *** vẫn còn khó chịu, lúc này ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, trong phòng ngủ cũng tối đen như vậy.
Cô ngồi ngẩn người trên ghế sa lon một lúc mới thò tay vào trong túi lấy điện thoại di động ra xem giờ, chưa tới bảy giờ rưỡi, vẫn còn sớm nên cô lên Microblogging, còn đặc biệt vào trang Tân Lãng Microblogging của người phụ trách cũ xem mấy mẫu chuyện hay, cười một lúc thì cô nghĩ chắc đã đến giờ đi ngủ nên liếc mắt nhìn đồng hồ, phát hiện chưa được mười lăm phút. Cố Lan San phồng má tiếp tục lướt Microblogging, nhưng chưa tới một phút cô đã cảm thấy buồn chán không thú vị, ném điện thoại di động sang một bên, cầm điều khiển mở tivi.
Vì mở tivi nên trong phòng ngủ có một chút ánh sáng, trong đó đang phát tin tức về tài chính và kinh tế.
Trước giờ cô không xem những kênh tin tức về tài chính và kinh tế, cô hay xem những kênh của đài truyền hình Mang Quả, suy nghĩ một chút cũng biết là kênh mà Thịnh Thế xem vào mấy ngày trước, cô cũng không chuyển sang kênh của đài truyền hình Mang Quả, thuận thế nhìn chằm chằm tivi, chỉ một lát sau đã thấy được bóng dáng quen thuộc trên tivi.
Thịnh Thế.
Thật ra thì việc nhìn thấy bóng dáng anh trên kênh tài chính và kinh tế cũng không còn quá xa lạ, trước kia Cố Lan San cũng đã từng thấy nhưng không hề lưu lại mà chuyển sang kênh cô yêu thích.
Cho nên hôm nay xem như là lần đầu cô chính thức xem tin tức về Thịnh Thế trên kênh truyền hình.
Tin tức nói về một buổi họp từ thiện, Thịnh Thế bỏ ra số tiền lớn để mua về một khối đá thiên nhiên Hắc bảo thạch hình thỏ vừa được người ta tìm thấy.
Trên tivi nói đến điểm đặc biệt của viên đá Hắc bảo thạch này là nó có hình dạng giống một con thỏ.
Thịnh Thế đi lên trên bục đấu giá trong tiếng vỗ tay, anh mặc tây trang được cắt may thủ công, anh đứng dưới ánh đèn nở nụ cười yếu ớt khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên không chân thật, anh hào phóng lưu loát ký chi phiếu, một tay đưa cho nữ MC.
Nữ MC cầm micro, đôi mắt không nhìn ống kính mà lại nhìn gò má của Thịnh Thế, nói lời khen tặng tán dương anh, sau đó mới đưa viên đá quý màu đen cho Thịnh Thế.
Chừng một phút sau khi Thịnh Thế nhận lấy viên Hắc bảo thạch thì nữ MC mới lưu luyến không rời mà buông viên Hắc bảo thạch ra, lúc buông ra đầu Ng'n t còn lơ đãng ***ng vào đầu Ng'n t của Thịnh Thế, hai mắt sáng lên cho thấy sự vui sướng và kích động của cô ta, không cần nói cũng biết cô ta thích Thịnh Thế.
Mắt Cố Lan San vẫn nhìn chằm chằm cô MC kia, cô còn không thèm nhìn xem vẻ mặt của Thịnh Thế lúc đó đã cầm lấy điều khiển nhấn tắt tivi.
Trong phòng ngủ lại trở nên yên tĩnh, tối đen, Cố Lan San ngồi trên ghế salon, cảm giác tâm trạng bây giờ của cô rất tệ!
Chắc bữa tiệc mà Thịnh Thế tham gia cũng vừa mới bắt đầu...... Anh và Tô Kiều Kiều đã gặp mặt rồi sao? Tối nay anh có trở về không? Nếu như anh không về, có phải anh sẽ ở cùng một chỗ với Tô Kiều Kiều sao?
Cố Lan San nghĩ đi nghĩ lại mới đột nhiên giật mình ý thức được bản thân cô đang suy nghĩ lung tung gì đó, sau đó trong lòng cảm thấy khiếp sợ, cô bị làm sao vậy? Đột nhiên lại nghĩ về chuyện Thịnh Thế có về nhà hay không làm gì? Đây là chuyện mà trước giờ cô vẫn không làm......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc