Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 63

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Rất nhiều người đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn thêm hai cái, thậm chí có người còn đứng tại chỗ, bắt đầu vây quanh xem náo nhiệt.
Từ trước đến giờ, cô vốn là đại gia khuê tú, chưa bao giờ xấu hổ như thế này trước mặt nhiều người như vậy. Hiện tại Tô Kiều Kiều nói lời này đặc biệt bén nhọn không chút lưu tình, mặt Cố Ân Ân lập tức đỏ lên, cô không đành lòng thấy nhiều người như vậy vây quanh xem giống như là xem một con ngốc, cô liền ôm thái độ dàn xếp ổn thỏa, nhanh chóng tiến lên, cầm lấy cái túi trong tay Cố Lan San, đưa tới trước mặt Tô Kiều Kiều:
“Cô gái này, vừa rồi là tôi không đúng, thật xin lỗi.”
Tô Kiều Kiều vẫn ung dung khoanh tay trước иgự¢, đứng ở nơi đó, cười như không cười nhìn cái túi Cố Ân Ân đưa tới trước mặt mình, vẫn chậm chạp không chịu nhận như cũ, còn không nóng không lạnh buông một câu:
“Sử dụng chút tiểu xảo, nói ra một câu nói. Nếu nói xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì! Cho nên, cô gái này, cô cảm thấy nói xin lỗi có thể giải quyết chuyện này sao?”
Cố Lan San vốn là cảm thấy thái độ của người này ngạo mạn không ai bì nổi, chính cô nói xin lỗi mấy lần, người trước mặt này không nhận, cô có thể nhịn, nhưng là bây giờ, đến Cố Ân Ân nói xin lỗi, người trước mặt này lại vẫn một bộ ૮ɦếƭ sống không chịu lĩnh tình, cô có chút không có thể nhịn. Đợi ước chừng nửa phút, Cố Lan San đã nhịn đến cực hạn, vươn tay, hung hăng giành lại túi xách từ trong tay Tô Kiều Kiều, sau đó đứng thẳng người, “Pằng” một tiếng, lập tức đem túi kia ném vào trên bàn, khí thế mười phần nói:
“Có nói xin lỗi hay không là chuyện của chúng tôi, tha thứ hay không là chuyện của cô. Nếu cô phải cảm thấy cảnh sát thật có thể giải quyết loại chuyện như vậy, ngay bây giờ cô báo cảnh sát ngay đi. Thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được!”
Cố Lan San nói xong, liền kéo Cố Ân Ân, định bỏ đi, hướng về phía toilet.
Tô Kiều Kiều giận đến nghiến răng, cô ta thật vất vả mới gặp Cố Lan San một lần, tuyệt đối không thể nào cứ như vậy thả cô đi. Tô Kiều Kiều đang suy nghĩ làm sao đây, liền vừa vặn thấy có nhân viên phục vụ bưng một ly trà nóng, từ một bên đi tới, Tô Kiều Kiều đảo con ngươi, sau đó lặng yên không tiếng động đưa chân ra, nhân viên phục vụ vấp một cái, ly trà trong tay người phục vụ theo quán tính văng ra ngoài. Bởi vì Cố Lan San lôi kéo Cố Ân Ân đi, bước đi có chút nhanh, Cố Ân Ân ở phía sau cách nước trà bay không xa không gần, nhưng vẫn có một ít trà vẩy lên cánh tay Cố Ân Ân, Nước trà nóng bỏng làm cô khẽ hô một tiếng, Cố Lan San vội vàng ngừng bước chân, quay đầu, thấy Cố Ân Ân bị nước trà văng tung tóe trên cánh tay nóng đến mức có vết phồng.
Ánh mắt Cố Lan San sắc bén nhìn về phía nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ vâng dạ mà nói:
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là vị này, đẩy tôi xuống......”
Lúc này Cố Lan San mới quay đầu, đi xem Tô Kiều Kiều, khi nhìn thấy khuôn mặt Tô Kiều Kiều, cô liền lập tức nhận ra cô ta, cũng nhất thời hiểu tới đây, vừa rồi tuyệt đối là Tô Kiều Kiều cố ý làm, cô ta có thù gì hận có thể hướng về phía Cố Lan Lan San cô, cô ta lại dám làm thương tổn Cố Ân Ân.
Lập tức Cố Lan San bỏ Cố Ân Ân, đi giày cao gót, thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Kiều Kiều, đi tới trước mặt cô ta:
“Xin lỗi chị tôi!”
Tô Kiều Kiều cũng không thèm nhìn Cố Lan San, trực tiếp đem lời của cô thành gió bên tai, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, nói với mấy người ngồi cùng bàn:
“Tối nay tôi còn có một bữa tiệc đâu rồi, nếu như mọi người có thời gian, có thể cùng đi.”
Cố Lan San lại lập lại một lần: “Tô Kiều Kiều, xin lỗi chị tôi!”
Tô Kiều Kiều giơ tay lên, xao cằm của mình, cười mị mị tiếp tục nói chuyện với mấy người cùng bàn:
“Nghe nói, bữa tiệc tối nay, anh Thịnh cũng sẽ tham gia!”
Anh Thịnh?
Cố Lan San nghe hai chữ này, nhất thời liền biết anh Thịnh trong miệng Tô Kiều Kiều chính là thịnh thế, Cố Lan San cũng không biết mình bị làm sao rồi, nghe được Tô Kiều Kiều nhắc tới tên tuổi của Thịnh Thế, thì đột nhiên nổi bão, cô vươn tay, chụp được ly trà trước mặt, hung hăng quăng xuống đất:
“Tô Kiều Kiều, một lần cuối cùng, xin lỗi chị tôi!”
Cố Lan San càng khí thế đè người, Tô Kiều Kiều càng bình tĩnh cười:
“Lần này Thập Lý Thịnh Thế muốn chọn mới người phát ngôn mới rồi.......”
Tô Kiều Kiều lần này vừa nói nói phân nửa, liền che da đầu của mình, kêu thét một tiếng.
Cố Lan San căn bản không để ý tới Tô Kiều Kiều thét chói tai, lôi tóc cô ta, trực tiếp kéo người cô ta, đi tới trước mặt Cố Ân Ân.
Cố Lan San nói là:
“Nói xin lỗi!”
Tô Kiều Kiều gào len:
“Cô con mẹ nó có bệnh!”
Cố Ân Ân vừa định Cố Lan San, Cố Lan San liền hất tay cho Tô Kiều Kiều một cái tát:
“Nói xin lỗi!”
Tô Kiều Kiều bị một cái tát đánh có chút mụ mị, giơ tay lên, che kín mặt của mình, muốn giãy giụa, tuy nhiên cô ta bị Cố Lan San nắm tóc, liền vừa mạnh mẽ nói một tiếng:
“Bệnh thần kinh!”
Cố Lan San lại nhẫn tâm giơ tay lên, ném cho Tô Kiều Kiều một cái tát nữa. Lần này cô không có lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều, ánh mắt Tô Kiều Kiều nhìn Cố Lan San cũng cực kỳ quật cường, không chút ý tứ nào muốn mở miệng nói xin lỗi. Lần thứ ba Cố Lan San giơ tay lên, lúc này, mấy người ngồi cùng Tô Kiều Kiều mới hồi thần, mấy người nữ có nam có, đồng loạt lao về phía Cố Lan San và Tô Kiều Kiều.
Cố Ân Ân thấy đối phương người đông thế lớn, cô và Cố Lan San cũng chỉ có hai người, từ nhỏ cô cũng không biết người. Lần này nếu xảy ra đánh nhau, khẳng định thua thiệt là cô và Cố Lan San. Cố Ân Ân luống cuống tay chân móc điện thoại di động trong túi ra, nhanh chóng tìm số điện thoại của Hàn Thành Trì, vừa có người nghe, cô liền hơi nức nở mách:
“Thành Trì, anh tới quán trà bên cạnh Cố Cung 2 ngày trước chúng ta đến nhanh lên, em cùng San San bị người khi dễ.”
************
Hàn Thành Trì vừa vặn đang ở Kinh Thành Câu Lạc Bộ, cch quán trà rất gần, anh lấy tốc độ 100m chạy tới, chỉ dùng không đến mười phút, dĩ nhiên không phải đến quán cà trà, mà là phòng bảo vệ của quán.
Tô Kiều Kiều đang nói:
“Thôi, tối nay tôi còn có một bữa tiệc, không cần báo cảnh sát, quá phiền toái.”
Thời điểm Hàn Thành Trì đẩy cửa ra, tiến vào, anh chạy thẳng đến trước mặt Cố Lan San và Cố Ân Ân, thấy hai người không bị thương tích gì, lúc này tim mới khẽ để xuống, sau đó thấy vết thương bị phỏng phồng rộp lên trên cánh tay của Cố Ân Ân, đáy mắt trơn bóng như ngọc hiện lên vẻ tàn khốc, sau đó đứng lên,nhìn thẳng về phía Tô Kiều Kiều, nhếch môi cười nói:
“Tính? Cái này thật đúng là không thể coi được, giao cho cảnh sát xử lý thôi.”
"Như vậy đi? Chuyện này không thể xử lý được, cứ giao cho cảnh sát là tốt nhất.”
"Kiều Kiều của chúng tôi nói không cần báo nguy, vậy mà các người còn đòi gọi cảnh sát. Vậy thì báo đi, dù sao thì cũng là cô ta đánh Kiều Kiều.” Một người phụ nữ khí định thần nhàn ngồi ở đằng kia, nghe Hàn Thành Trì nói vậy thì liền cười nhạo một tiếng, “Anh chàng đẹp trai à, muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi. Chúng tôi còn có công việc, không rảnh để chơi với mấy người.”
Hàn Thành Trì lườm người phụ nữ kia một cái. Tuy không biết cô ta là ai, nhưng từ dáng vẻ, có thể đoán cô ta là người rất có lai lịch. Mặc dù như vậy, Hàn Thành Trì vẫn không hề sợ hãi. Anh lấy di động trong túi, nhưng còn chưa kịp nói gì, một người gần đó đã chỉ vào người phụ nữ kia rồi nói với anh, “Có điều, nói các người bị xô đẩy ở đây, người quản khu đất này lại là chú của cô ấy, anh em ruột với ba cô ấy. Vả lại, trước mắt mọi người, có ai nhìn thấy Kiều Kiều của chúng ta hành động quá mức không? Vì vậy, các người tốt nhất suy nghĩ cho kỹ, xem có ích lợi gì không đã!”
Hàn Thành Trì nghe vậy, anh nhoẻn miệng cười, nhếch nhẹ môi, nắm chặt di động trong lòng bàn tay, nhíu mày, ánh mắt hơi cau lại, nói, “Ta nói vì sao cô ta lại ngang ngược như vậy, hóa ra là có kẻ chống lưng...”
Anh ngừng lại, giọng nói có hơi hoảng hốt, nhìn người kia rồi nói, “Chẳng lẽ chú của cô gái kia là Lý Cương?”
Sắc mặt người phụ nữ nhất thời biển đổi. Cô ta hung hăng trừng mắt với Hàn Thành Trì, “Nói chuyện cho đàng hoàng một chút. Rõ ràng là cô ả kia đánh người của chúng tôi, không nói lý lỹ cũng là mấy người, Kiều Kiều đã nói không cần báo nguy. Các người bớt quá đáng một chút đi, đừng có thấy tiến được một tấc thì muốn tiến thêm một thước, nếu không thì chẳng xong đâu!”
"Tôi ngược lại càng muốn thấy cái gì gọi là tiến được một tấc thì muốn tiến thêm một thước!” Từ trước tới nay, Hàn Thành Trì là người ôn hòa. Mặc dù xuất thân cao quý, anh cũng không thích việc lấy quyền lực để áp chế người dưới. Cố Ân Ân được nuông chiều từ bỏ, trong tay anh, cô được nâng niu như bọt nước mỏng manh dễ vỡ, càng hiểu rõ tính tình của anh. Sắc mặt anh trở nên âm trầm, tươi cười không rõ, “Đừng nói đến việc chú cô là Lý Cương, cho dù cô là Lý Cương, hôm nay tôi cũng muốn tiến một tấc lại thêm một thước!”
Nói xong, Hàn Thành Trì không để ý tới đám người xung quanh. Anh rút di động ra gọi.
Tô Kiều Kiều là minh tinh, hơn nữa còn là Ảnh hậu, coi như một nhân vật của công chúng, nếu thật sự bị đưa tới Cục Cảnh sát thì không biết sẽ có bao nhiêu sóng to gió lớn xảy ra nữa.Vả lại, nếu cô ta đến đó, hai tiếng cũng chưa chắc đã giải quyết xong chuyện này, mà đêm cô ta còn phải tham dự một buổi tiệc, ở đó có sự góp mặt của Thịnh Thế. Tô Kiều Kiều đã lâu không gặp Thịnh Thế, chẳng dễ dàng gì mà gặp anh ở buổi tiệc, cô ta không thể vì một chút chuyện nhỏ mà vuột mất con cá lớn. Vì vậy, cô ta quay sang Hàn Thành Trì, cắt lời anh, vội nói, “Anh chàng đẹp trai, chuyện lần này mà rơi vào tay cảnh sát thì phiền toái lắm. Huống hồ, cũng tại các người không có lý lẽ trước mà. Tôi đã nói rồi, tôi không so đo, cho nên, chúng ta dừng ở đây nhé. Chúng tôi không có lừa các người đâu, chú của cô ấy quả thật là Cục trưởng của Cục Cảnh sát. Vả lại, tôi nói cho anh hay, không nói tới chú cô ấy, nói tới chồng tôi, thị trưởng của thành phố nhìn thấy cũng phải khách khí. Vì vậy, coi như việc này tạm thời để xuống, nếu cứ tiếp tục, tôi thấy các người chẳng được một chút lợi ích nào.”
Hàn Thành Trì vốn dĩ không để ý tới lời của Tô Kiều Kiều. Anh tiếp tục hành động của mình. Tô Kiều Kiều lại nói tiếp một câu.
Hàn Thành Trì vốn dĩ không để ý tới lời của Tô Kiều Kiều. Anh tiếp tục hành động của mình. Tô Kiều Kiều lại nói tiếp một câu, "Anh chàng đẹp trai, nhìn dáng vẻ này của anh, xem ra nhà anh cũng rất có lai lịch. Nếu có ai đó ở thành Bắc Kinh này dám động tới tôi, tôi liền nói với chồng tôi. Chồng tôi là ai, chồng tôi chính là Thịnh Thế, cháu đích tôn của nhà họ Thịnh. Không biết anh đã nghe qua chưa nhỉ?”
Bàn tay cầm di động của Hàn Thành Trì đột ngột dừng lại.
Cố Ân Ân ngẩng đầu lên, định nhìn Tô Kiều Kiều, rốt cuộc lại quay đầu qua Cố Lan San.
Cố Lan San vốn dĩ định xem kịch, đợi Hàn Thành Trì xử trí việc này, nhất là sau khi nghe người phụ nữ kia nói, chú cô ta là người quản cả khu này, đáy lòng cô nhịn không được cười thầm trong bụng, nào ngờ còn chưa kịp cười đã nghe Tô Kiều Kiều thốt ra lời như vậy.
Chồng tôi là Thịnh Thế...
Chồng cô ta là Thịnh Thế, vậy chồng của Cố Lan San cô là ai?
Hàn Thành Trì từ từ quay đầu, nheo mắt, nhìn Tô Kiều Kiều đang cầm túi chườm đá rồi gằn từng chữ, hỏi, “Cô lặp lại lần nữa cho tôi, chồng cô là ai?”
Tô Kiều Kiều cho rằng Hàn Thành Trị bị hai chữ “Thịnh Thế” dọa sợ. Kỳ thực cũng khó trách, khắp thành Bắc Kinh này, ai mà không biết vị Thái tử gia nhà họ Thịnh?
Tô Kiều Kiều hơi hơi ngẩng cằm, bắt chéo hai chân, dùng giọng nói õng ẹo với Hàn Thành Trì, “Thịnh Thế ấy hả... Anh chàng đẹp trai à, anh chưa từng nghe qua sao?”
Hàn Thành Trì nhìn Tô Kiều Kiều, cả người anh cố giữ cho mình thật bình tĩnh, nói, “Nghe nói anh ta đã kết hôn rồi.”
Tô Kiều Kiều cảm thấy giọng nói của Hàn Thành Trì không còn hùng hồn như ban nãy. Cho rằng anh đang sợ hãi, cô ta càng được nước làm tới, “Anh Thịnh kết hôn rồi... Nhưng mà anh ấy không thường xuyên về nhà, tôi nghĩ anh cũng biết đấy chứ? Đa số thời gian anh ấy không về, đó là khi anh ấy ở cùng với tôi. Vợ anh ấy chỉ là vật trang trí, cùng lắm chỉ có danh phận là phu nhân thôi. Vả lại, hồi năm ngoái, Thập Lý Thịnh Thế mở tiệc, tôi và anh ấy cùng nhau tham gia đó nha.. À đúng rồi, tôi nghĩ đến một sự kiện, không hẳn là anh không biết. Người phát ngôn của Thập Lý Thịnh Thế chính là tôi! Tôi là Ảnh hậu nổi tiếng, đồng thời cũng là người phát hôn thân cận nhất của Thịnh Thế!”
Tô Kiều Kiều nói một hơi dài, nói rất nhiều, dĩ nhiên tất cả đều là cô ta thêm mắm thêm cuối. Chỉ là Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân và Cố Lan San, không có một người nào lên tiếng.
Tô Kiều Kiều thật sự tưởng rằng Thịnh Thế có tác dụng, trong lòng vô cùng cao hứng, cảm thấy càng yêu anh hơn, càng thêm khẳng định mình thân thiết với Thịnh Thế. Cô ta tiếp tục mở miệng, nói, "Tuy tôi không phải vợ hợp pháp của anh Thịnh, nhưng tôi là người phụ nữ của anh ấy. Anh ấy đối tốt với tôi, phải nói là sủng đến tận trời. Nếu anh khiến tôi không vui trong ngày hôm nay, chẳng khác nào khiến anh ấy mất vui, anh cảm thấy anh ấy sẽ để anh yên sao? Anh không cho Tô Kiều Kiều này mặt mụi, nhưng anh có dám không nể đích tôn của nhà họ Thịnh không? Anh thấy anh đắc tội thì...”
Càng nghe, Hàn Thành Trì càng cảm thấy máu huyết sôi trào. Cố Ân Ân từ nhỏ đã yêu thương Cố Lan San. Anh yêu ai yêu cả đường đi lối về. Cho tới nay, anh coi Cố Lan San như em ruột mình mà đối xử. Bây giờ nghe một người phụ nữ dám dõng dạc về chồng của em mình như vậy, anh lập tức nổi lửa giận, phẫn nộ đến mức không kìm nổi, giống như thủy triều sóng cuộn liên hồi, anh có chút khống chế không nổi mà ngắt lời Tô Kiều Kiều, “Cô có biết cô ấy là không?”
Trong ánh mắt của anh lập tức toát ra một ngọn lửa, không cách nào dằn xuống tức giận, giống như là thủy triều bao phủ, anh có chút không khống chế được cắt đứt lời nói của Tô Kiều Kiều, “Cô biết cô ấy là ai không?”
Hàn Thành Trì vừa nói, vừa giơ tay lên còn chưa có chỉ đến Cố Lan San, Cố Lan San đột nhiên đứng lên, liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, sau đó giật nhẹ khóe môi, nói: “Thôi, chúng ta đi thôi.”
Cô biết Hàn Thành Trì tính nói cái gì với Tô Kiều Kiều, chỉ về phía cô, nói cô là Cố Lan San, vợ của Thịnh Thế.
Nhưng mà, một phòng người ở đây, mọi người cả ngày đều tiếp xúc giải trí bát quái, đều biết Thịnh Thế cùng Tô Kiều Kiều đã từng có những vụ tai tiếng không ngừng, những lời vừa rồi của Tô Kiều Kiều, thật thật giả giả cô không biết, nhưng kết quả thật sự cô lại có thể nhìn thấy, nếu Hàn Thành Trì thật sự nói ra cô là ai, chẳng qua chỉ làm cho cô càng thêm mất mặt ở trước mặt những người này mà thôi.
Dù sao, Tô Kiều Kiều đang cùng Thịnh Thế dây dưa không rõ, cô ta là tiểu tam, nhưng người không giữ được chồng mình là cô – Cố Lan San.
Vợ cả ᴆụng phải tiểu tam, cuối cùng là người mất mặt đầu tiên!
Cô sẽ vì thế trở thành hoàng hậu nương nương trong lãnh cung, mà Tô Kiều Kiều là cái gì? Quý phi nương nương đang được sủng ái?
Ngươi đã bao giờ nhìn thấy, hoàng hậu nương nương thất sủng có thể đấu thắng quý phi nương nương được sủng ái chưa?
Huống chi, cô vẫn luôn là một người sĩ diện như vậy, cô có thể cho những người này biết cô chính là Cố Lan San, để sau đó họ ở sau lưng cười nhạo hôn nhân của cô có bao nhiêu thất bại, cô làm Thịnh phu nhân này có bao nhiêu thất bại à!
Hàn Thành Trì nghe được lời nói của Cố Lan San, vẻ mặt ngớ ra, sau đó, quay đầu nhìn về phía Cố Lan San, cảm thấy người phụ nữ này rất an tĩnh, trên mặt lạnh nhạt tìm không thấy bất kỳ vui buồn hờn giận nào, Hàn Thành Trì nhíu nhíu mày, khép miệng lại, đi tới bên cạnh Cố Ân Ân, thay Cố Ân Ân cầm lấy túi xách, gương mặt ôn hòa còn lưu lại một chút tức giận, giọng nói lại không tự chủ được êm dịu vài phần: “Ân Ân, chúng ta đi thôi.”
Vẻ mặt Cố Ân Ân chợt lóe ra chút bất định, chốc lát sau, mới nhếch môi, cười cười: “Được.”
Sau đó đứng lên, mặc cho Hàn Thành Trì dắt tay của mình, đi theo phía sau Cố Lan San rời đi.
Đồng nghiệp của Tô Kiều Kiều, cũng không chờ ba người Cố Lan San đi ra khỏi liền lên tiếng, nhẹ nhàng giễu cợt một câu: “Vừa rồi kiêu căng như vậy, nghe đến tên của thái tử gia nhà họ Thịnh, thế nào từng người từng người ỉu xìu đều đi hết cả vậy?”
“Thái tử gia nhà họ Thịnh cho cậu làm người phát ngôn Mười Dặm Thịnh Thế, nhìn ra anh ấy thật sự thích cậu. Kiều Kiều, chừng nào thì cậu có thể gả cho Thái tử gia nhà họ Thịnh, làm phu nhân nhà họ Thịnh chính cống á?”
“Đúng rồi, Kiều Kiều, cho đến lúc đó, cũng đừng quên chúng tôi đó nha.”
Tô Kiều Kiều nghe nói như thế, cong môi cười cười, nửa thật nửa giả nói: “Tôi thật đúng là có ý định kết hôn.”
“Không thể nào?”
“Thiệt hay giả? Cùng Thái tử gia nhà họ Thịnh sao?”
“Anh ấy có nói anh ấy muốn ly hôn với lão bà anh ấy chưa?”
Giọng nói kinh ngạc của mọi người không ngừng hỏi Tô Kiều Kiều.
Khuôn mặt bị Cố Lan San đánh hơi sưng lên của Tô Kiều Kiều nở nụ cười càng lúc càng sáng rỡ, “Anh ấy chưa nói anh ấy muốn ly hôn cùng lão bà anh ấy, nhưng mà, tôi cảm nhận được anh ấy cùng lão bà của anh ấy sẽ không lâu dài.” Tô Kiều Kiều nói tới chỗ này, bỗng nhiên nhớ đến lần trước mình gặp Thịnh Thế, trên mặt Thịnh Thế dán băng keo cá nhân, liền bật cười. Cho dù Thịnh Thế nói với cô ta cái gì mà lão bà anh ấy ở trong lòng anh ấy là đệ nhất thiên hạ, cô ta cũng không tin trên cái thế giới này, làm sao một người đàn ông bị đánh mà không tức giận chút nào, nói ra lời kia, chỉ là vì muốn giữ lại cho mình chút mặt mũi thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc