Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 61

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Mỗi lần bà Hàn hỏi con trai mình, lần nào anh cũng trả lời như vậy, thật ra thì bà cũng không trông cậy vào anh có thế trả lời gì tốt hơn, chẳng qua bà chỉ có một đứa con trai như vậy, bà vẽ một bức tranh vẫn luôn muốn có người chia sẻ, cho nên nhiều lần vẫn luôn thử làm khó anh, bĩu môi tỏ vẻ tức giận, rồi quay đầu nhìn Cố Ân Ân, mặt mày hớn hở, hòa ái dễ gần nói: “Ân Ân, chỉ có con là tốt, không giống như Thành Trì, vô tâm!”
Cố Ân Ân cười nhìn Hàn Thành Trì một chút, sau đó hướng về phía bà Hàn nói: “Thành trì có lòng hơn con.”
Bà Hàn nhìn con dâu tương lai che chở con trai mình như vậy thì càng hớn hở ra mặt.
Hàn Thành Trì cầm tay Cố Ân Ân, cười nói: “Ân Ân còn chưa có gả vào đã khiến mẹ thích như vậy rồi, tương lai đến lúc gả vào, địa vị của con trong nhà có còn nữa hay không?”
Cố Ân Ân liếc Hàn Thành Trì một cái, trong mắt lóe lên sự vui mừng, bộ dáng vui vẻ của Hàn Thành Trì như vậy nhất định là vô cùng yêu Cố Ân Ân, chỉ cần nhìn cô thì trong lòng anh đều cảm thấy vui vẻ, vươn tay ra kéo Cố Ân Ân vào trong *** mình, Cố Ân Ân bởi vì còn bà Hàn ở đây nên nhẹ nhàng đẩy Hàn Thành Trì ra, bà Hàn thấy cảnh này, cố tình làm như không thấy quay đầu đi, nhìn bức tranh của mình, phất phất tay đuổi hai người ra ngoài: “Mẹ muốn nhanh chóng làm việc, hai người các con đi ra ngoài đi, đừng ở lại đây quấy rầy mẹ.”
“Mẹ, vậy mẹ từ từ một chút đừng vội, chúng con đi đây.” Hàn Thành Trì nắm tay Cố Ân Ân, đi ra ngoài cửa.
Cố Ân Ân cười quay đầu lại nói một câu: “Chúng con đi.”
Thấy bà Hàn gật đầu, Cố Ân Ân mới đi theo Hàn Thành Trì ra ngoài.
Hai người lên thẳng trên lầu, đi đến phòng ngủ của Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân vừa vào đến phóng, Hàn Thành Trì đã kéo Cố Ân Ân ôm vào trong ***, hôn một cái lên khuôn mặt cô: “Sao hôm nay lại tới đây, cũng không gọi điện trước cho anh? Để cho anh đến đón em?”
“Tối qua là sinh nhật của Nhị Thập nên em ngủ muộn, hôm nay em dậy đã giữa trưa rồi, nghĩ anh buổi trưa còn có việc nên em tự mình tới.” Trong mắt Cố Ân Ân đầy yêu kiều, khóe môi cong cong: “Em còn tưởng anh đã trở, không nghĩ tới anh lại không có ở đây.”
“Buổi trưa anh ăn cơm cùng Nhị Thập.” Lúc này Hàn Thành Trì bất chợt nghĩ tới quà sinh nhật bị Thịnh Thế làm cháy hỏng, liền lấy từ trong túi xách đựng tài liệu ra.
Cố Ân Ân nhìn caravat trong tay Hàn Thành Trì lôi ra, vẻ mặt Hàn Thành Trì có mấy phần khẩn trương, Cố Ân Ân cầm trong tay, cô nhìn một chút, sau đó đưa cho Hàn Thành Trì: “Sao lại bị hỏng vậy?”
“Nhị Thập không cẩn thận làm cháy.” Hàn Thành Trì đáp lại một câu, trái tim căng thẳng buông lỏng xuống, thật tốt khi Cố Ân Ân không tức giận, anh liền chỉnh lại caravat một chút, lấy hộp đựng caravat từ trong ngăn kéo ra bỏ vào.
“Cũng hỏng rồi anh còn cất nó làm gì?” Cố Ân Ân chỉ coi chiếc caravat này là một trong rất nhiều caravat của Hàn Thành Trì nên thuận miệng nói.
Hàn Thành Trì chỉ coi đây là giận dỗi nhỏ của Cố Ân Ân, nên cất xong caravat, đẩy ngăn kéo vào rồi xoay người ôm Cố Ân Ân cười nói: “Bởi vì đây là quà sinh nhật cô Cố tặng anh nha! Nên anh phải quý trọng! Em nói có đúng không?”
“Cô Cố? Cái gì mà cô Cố?” Cố Ân Ân ngẩng đầu lên, cười tít mắt hỏi lại.
Hàn Thành Trì chỉ coi như Cố Ân Ân cùng mình đùa giỡn nên cúi đầu, hung hăng hôn vào môi cô một cái: “Em nói xem?”
Cố Ân Ân thuận thế ôm lấy cổ của Hàn Thành Trì, ngẩng đầu lên, hôn sâu một cái.
Cố Ân Ân thuận thế ôm cổ Hàn Thành Trì, ngẩng đầu, làm nụ hôn này sâu thêm.
Hôn đến mức không khí dần dần trở nên có chút ái muội, tay Cố Ân Ân sờ soạng trên người Hàn Thành Trì một lúc, một lúc, đã giật nút áo sơ mi của anh ra. Lúc này, Hàn Thành Trì mới bất chợt vươn tay, nắm tay Cố Ân Ân, chặn lại động tác của cô, thân thể vẫn đè trên người cô như cũ, môi tiến tới bên tai Cố Ân Ân, nhỏ giọng, dịu dàng hỏi: “Muốn rồi hả? Hả?”
Cố Ân Ân không trả lời, chỉ vươn tay, vòng quanh eo Hàn Thành Trì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
Hàn Thành Trì lại hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Chờ một chút, từ bên ngoài trở về, ra rất nhiều mồ hôi, đi tắm đã, chờ anh.”
Cố Ân Ân nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, buông eo Hàn Thành Trì ra. Trước khi Hàn Thành Trì bắt đầu đi, thuận thế hôn gò má cô một cái, vừa tháo dây thắt lưng của mình, vừa vào phòng tắm.
......
Vẻ mặt Cố Ân Ân hồng nhuận lăn mình trên giường Hàn Thành Trì, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền tới, hơi cong môi. Nghĩ tới cái cà vạt Hàn Thành Trì mới cất đi, lại nghiêng đầu nghĩ đến lời của anh, là em Cố đưa...... Là cô đưa sao? Sao cô không nhớ rõ? Đưa lúc nào vậy?
Cố Ân Ân đang nằm úp trên giường dựng người lên, vươn tay, kéo ngăn kéo của Hàn Thành Trì ra, lấy ra hộp cà vạt ở trong, là hàng có số lượng hạn chế của CUC¬CI năm nay. Năm nay cô không hề mua cà vạt cho Hàn Thành Trì mà...... Hàn Thành Trì nhớ nhầm sao?
Cố Ân Ân vừa nghĩ, vừa mở hộp ra, có một tờ giấy nhẹ bay ra, khẽ rơi lên giường, Cố Ân Ân thuận tay cầm lên, là thiệp chúc mừng, phía trên đánh chữ.
Thành Trì, sinh nhật vui vẻ, yêu anh, em Cố.
Phía dưới còn ghi ngày tháng, rõ ràng là tuần trước.
Cố Ân Ân chắc chắn món quà này không phải cô đưa, mà là một người khác của nhà họ Cố đưa...... trong đám người quen của Hàn Thành Trì, họ Cố...... Biết sinh nhật anh...... Còn là nữ...... Như vậy, chỉ có một người....... Cố Lan San!
Cố Lan San đưa cà vạt này cho Hàn Thành Trì? Hàn Thành Trì biết là cô ấy đưa sao? Chắc là biết, bởi vì khi Cố Ân Ân tặng quà sinh nhật cho Hàn Thành Trì, đều tặng thẳng mặt cho anh nha...... 27 năm, cho tới bây giờ đều chưa từng có ngoại lệ nào...... Hơn nữa lời nhắn lại phía trên này, còn viết yêu anh, em Cố......
Vốn lúc ở Hải Nam, Cố Ân Ân suy nghĩ rất nhiều, nhưng đêm hôm đó ở Hải Nam, đã được Hàn Thành Trì nói lời thâm tình an ủi. Nhưng bây giờ, Hàn Thành Trì và Cố Lan San ở sau màn, trong đầu cô thoáng hiện không ngừng, cô bỗng nhiên nhớ tới, lúc ban đầu Vương Giai Di nhằm vào Cố Lan San, thân là chồng Cố Lan San – Thịnh Thế - không hề gấp gáp lên tiếng, mà Hàn Thành Trì cũng ngắt lời giữa lúc Vương Giai Di nói. Còn có, lúc cô từ bờ biển trở về đi lên gác tắm, Thịnh Thế cũng tắm trên gác, chỉ còn Hàn Thành Trì ăn ý chơi mạt chượt với Cố Lan San dưới tầng...... Kèm theo những ý nghĩ này, sắc mặt Cố Ân Ân lập tức mất hết sắc hồng đang có.
Trong lòng Cố Ân Ân, giống như phát hiện người yêu mình có quan hệ mờ ám với người đàn bà khác, bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng thấy quan hệ của Cố Lan San và Hàn Thành Trì rất không tầm thường.
Trong lòng Cố Ân Ân, giống như phát hiện người yêu mình có quan hệ mờ ám với người đàn bà khác, bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng thấy quan hệ của Cố Lan San và Hàn Thành Trì rất không tầm thường.
Cố Ân Ân nghĩ, nếu như Hàn Thành Trì thật sự có cái gì đó với Cố Lan San, cô sẽ phải làm gì?
Nhưng mà, giữa bọn họ sẽ có chuyện đó sao?
Hàn Thành Trì lớn lên với cô từ nhỏ. Bối cảnh gia đình nhà họ Hàn, mặc dù không to lớn như nhà họ Thịnh, nhưng mà là một gia đình có gia giáo cực kỳ nghiêm. Cha Hàn Thành Trì là quan thanh liêm, tác phong đoan chính, rất đáng khen ngợi. Còn mẹ Hàn Thành Trì, là họa sĩ vẽ tranh sơn dầu nổi tiếng. Ông Hàn Thành Trì là giáo sư đại học, thật sự có thể nói là cái lưới gia giáo đã mắc, từ trước tới nay luôn là chú trọng phẩm đức lời nói, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện bại hoại gia phong xuất hiện, cho nên hẳn là Hàn Thành Trì sẽ không có chuyện đó?
Còn Cố Lan San, quan hệ tốt với cô như vậy...... Tình chị em, bây giờ cũng đã gả cho Thịnh Thế...... Cũng hẳn là không thể nào chứ?
Nhưng, cô cũng không thể xác định bọn họ không có gì nha!
Cố Ân Ân không biết mình phải làm gì, trong đầu cô hỗn loạn thành một đống, muốn cô đến hỏi thẳng Hàn Thành Trì sao?
Nhưng mà, nếu quả thật Hàn Thành Trì và Cố Lan San có chuyện gì đó mà không muốn ai biết, sao Hàn Thành Trì có thể thừa nhận trước mặt mình đây?
Đúng lúc Cố Ân Ân đang nghĩ lung tung vì sao, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm bất chợt ngừng lại, nghe được tiếng máy sấy bật lên, Cố Ân Ân biết Hàn Thành Trì sắp tắm xong, cô nhanh chóng bỏ giấy trong tay vào hộp cà vạt, lại cất hộp cà vạt vào trong ngăn kéo, nhẹ nhàng đóng, cả người nằm trên giường, mở to mắt, nhìn lên trần nhà. Cô còn chưa kịp nghĩ đến vừa rồi mình đang nghĩ tới đoạn nào, Hàn Thành Trì đã chùm khăn tắm từ trong phòng tắm kéo lệt xệt một đôi dép lê đi ra.
Hàn Thành Trì trực tiếp lên giường, từ phía sau ôm Cố Ân Ân. Cố Ân Ân hoàn hồn, hơi cứng ngắc nằm trong *** anh, mắt lảng tránh, không quay đầu lại nhìn Hàn Thành Trì. Cô cảm thấy tay Hàn Thành Trì trên người mình bắt đầu không đàng hoàng, xoa khắp người mình. Cái váy nhanh chóng bị anh hất lên, ngay sau đó quần áo cũng bị cởi bỏ. Anh từ phía sau, từ từ cọ xát hai cái, rồi tiến vào trong cơ thể cô.
Lúc Cô Ân Ân làm, luôn mất hồn. Có thể là bởi gì mấy ngày qua, cô và Hàn Thành Trì không làm, cho nên Hàn Thành Trì rất hăng hái, cũng không phát hiện Cố Ân Ân có chỗ khác thường, liên tiếp đè ép cô, làm hai lần, mới yên tĩnh lại, ôm Cố Ân Ân, hơi thở chậm rãi, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Bọn họ không ai nói gì với ai, chỉ yên lặng nghe tiếng tim đập của nhau, đợi đến khi hơi thở bình ổn lại, Hàn Thành Trì mới nghiêng đầu, hôn gò má Cố Ân Ân một cái, nói như trước đây, giọng nói chậm rãi: “Ân Ân, anh yêu em.”
Cố Ân Ân nghe nói như thế, đáy lòng chợt rụt lại thật chặt, lại nghĩ đến trên tấm thiệp chúc mừng viết “Yêu anh, em Cố”, cô cảm thấy hơi thở trong chớp mắt như dừng lại, nhưng mà cô rất nhanh trở lại bình thường, gượng cười tặng cho Hàn Thành Trì một nụ cười giống như trong quá khứ, nói: “Chồng, em cũng yêu anh.”
Hàn thành trì ôm sát chú ý Ân Ân, Cố Ân Ân không có né tránh, mặc cho Hàn thành trì ôm.
Cố Ân Ân nghe tiếng tim đập của Hàn Thành Trì, rõ ràng là cô rất quen thuộc, nhưng không biết vì sao, giờ lại cảm giác có chút xa lạ, cô hơi ngẩng đầu,
Cố Ân Ân nghe tiếng tim đập của Hàn Thành Trì, rõ ràng là cô rất quen thuộc, nhưng không biết vì sao, giờ lại cảm giác có chút xa lạ, cô hơi ngẩng đầu, thấy Hàn Thành Trì nhắm mắt lại, ôm cô, khóe môi khẽ cong, dáng vẻ rất ấm áp, an tĩnh.
Cố Ân Ân nhìn khuôn mặt khi Hàn Thành Trì nhắm mắt, rất muốn mở miệng, hỏi anh một câu, chuyện cái cà vạt đó là sao? Rốt cuộc em Cố là ai? Là Cố Lan San sao? Em Cố yêu anh, có phải anh cũng yêu hay không? Anh chính là Hàn Thành Trì em biết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên sao? Anh chính là Hàn Thành Trì đã nói lời thề son sắt, nếu yêu em, mãi mãi không bao giờ thay đổi sao?
Nhưng mà, những lời này, đến khóe miệng, cuối cùng vẫn bị Cố Ân Ân nuốt xuống bụng.
Cô hỏi cũng vô ích, sao Hàn Thành Trì có thể ngốc nghếch vì một cái cà vạt mà thừa nhận tất cả với cô như vậy?
Huống chi, cô còn không xác định, giữa Hàn Thành Trì và Cố Lan San rốt cuộc có cái gì mờ ám không. Cô nghĩ, nên làm trước hết, là xác nhận một chút đã.
************
Ngày hôm nay Cố Ân Ân suy nghĩ, cô cần xác nhận một chút trước, ngày hôm sau liền hành động thực tế thật sự. Cô hẹn Cố Lan San, hẹn ở một quán trà ở Cố Cung.
Nơi mà Cố Ân Ân chọn địa điểm, có chút xa, nhưng vì đã ước định với Cố Ân Ân, cho nên căn bản Cố Lan San không hề từ chối, không có ý muốn đổi địa điểm, trực tiếp đồng ý, vào lúc xế chiều, còn cố về sớm hai giờ, đến nơi đã hẹn.
Thời tiết hôm nay rất tốt, tốt đến mức hình dung như thế nào nhỉ?
Không giống mùa hè, giống như mùa xuân, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ cũng không cao, gió mát thổi nhẹ, cũng không nóng ran, rất thích hợp cho những cặp vợ chồng, người yêu dắt tay nhau ở Cố Cung, ở Hậu Hải, trong Di Hoà Viên chèo thuyền, dạo mát.
Bởi vì Cố Lan San rời công ty sớm, không phải giờ cao điểm lúc thủ đô tan tầm, cho nên cô lái xe thẳng một mạch. Cố Lan San từ đường vòng ba trực tiếp lên vòng hai, sau đó dọc theo đường đi, tới phố Trường An, rẽ vào một con phố nhỏ gần Cố Cung, đi tiếp về phía trước. Cô đã mở hướng dẫn, cho nên bảy lần quặt tám lần rẽ cũng không còn lạc đường, ngược lại dễ như trở bàn tay mà tìm được quán trà Cô Ân Ân chọn.
Kết quả, Cố Lan San đến sớm hơn Cố Ân Ân nửa giờ. Cố Lan San chọn một góc ngồi gần cửa sổ, nhìn qua cửa sổ, còn có thể thấy 1 góc phong cảnh của Cố Cung.
Quán trà rất đặc biệt, âm nhạc bên trong, giọng rất thấp, là ca khúc của Tân Hiếu Kỳ.
Lúc Cố Ân Ân đến, Tân Hiểu Kỳ mới hát bài “Vị đạo” được một nửa.
Cố Ân Ân đứng ở quán trà nâng di động lên, vừa mới định gọi điện thoại, Cố Lan San đã thấy cô, giơ tay lên, giơ giơ, hô một tiếng: “Chị.”
Cố Ân Ân ngẩng đầu, thấy Cố Lan San, liền cất điện thoại di động. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng rất đoan trang hiền thục, tóc dài đen nhánh thẳng tắp buông xuống phía sau, ánh mắt đen khiến người ta ngẩn ngơ, cao quý sang trọng đi đến trước mặt Cố Lan San, ngồi xuống, mở miệng, nói: “San San, xin lỗi, chị đến muộn.”
Vào giờ phút này, Tân Hiếu Kỳ vừa hát “Vị đạo” xong, trong quán trà yên tĩnh lại.
Cố Lan San cười thân mật với Cố Ân Ân một tiếng, lắc đầu, giải thích: “Không, là em đến sớm.”
Cố Ân Ân ấn chuông gọi phục vụ, nhân viên phục vụ mang menu đồ tinh xảo đi tới, trong quán trà, âm nhạc lại vang lên, vẫn là bài hát của Tân Hiếu Kỳ như cũ, đó là bài mài người người đều biết “Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân”.
Cố Ân Ân nhấn chuông gọi phục vụ, nhân viên phục vụ mang menu đồ tinh xảo đi tới, trong quán trà, âm nhạc lại vang lên, vẫn là bài hát của Tân Hiếu Kỳ như cũ, đó là bài mà người người đều biết “Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân“.
Cố Ân Ân ngồi cực kỳ đoan trang, cười yếu ớt lật xem thực đơn, nghiêng đầu nói với người phục vụ, sáng vẻ dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng gọi một ly cà phê Moka, sau đó vẻ mặt ấm áp vươn tay đưa thực đơn cho Cố Lan San: “San San, em uống gì?”
Cố Lan San vươn tay nhận lấy, nhìn cũng không nhìn, chỉ đưa thực đơn cho người phục vụ mà có lễ nói: “Em cũng giống chị.”
“Hai ly cà phê Moka, xin hỏi hai người còn cần gì khác không?”
Cố Lan San cười yếu ớt: “Không cần đâu, cám ơn.”
“Vậy xin hai vị đợi một chút.”
Sau khi người phục vị rời đi, Cố Lan San liền cười nhẹ nhàng nhìn Cố Ân Ân, giọng nói uyển chuyển lanh lợi: “Chị, tại sao chị lại bỗng nhớ tới việc hứa đưa em đi uống cà phê rồi vậy?”
Cố Ân Ân cười trả lời: “Nhớ em đấy.”
Nhất thời mặt mày Cố Lan San tươi cười hẳn lên, dáng vẻ vô cùng vui vẻ nói: “Chị, em cũng nhớ chị.”
Cố Ân Ân cười cười, nhìn nụ cười xinh đẹp của Cố Lan San mà không nói gì.
Trong nhà hàng, bài hát 《Phụ nữ sao lại làm khổ phụ nữ 》 lại bắt đầu vang lên lần nữa.
Giọng hát của Tân Hiểu Kỳ trầm ấm mà dịu dàng, giống như thuốc độc mà hát lên những từ ngữ kinh điển như vậy như thể rất đau khổ “Vốn dĩ nhiều người yêu như vậy, vì sao lại phải muốn tôi cơ chứ, say đắm không có thể so ra, tình thâm không thể phủ nhận hay tình cảm sâu đậm của tôi...”
Cố Ân Ân nghe những ca từ quen thuộc như vậy mà đáy lòng nhịn không được cười thầm, là trùng hợp, hay là ý trời?
Cố Ân Ân nhìn ánh mắt Cố Lan San, trở nên có chút sáng ngời, giờ phút này cô giống như trong nháy mắt hiểu được, vì sao Vương Giai Di lại đối chọi gay gắt với Cố Lan San như vậy, Cố Lan San có một gương mặt có thể làm cho toàn bộ cô gái trên thế giới này điên cuồng ghen tỵ, vô luận cô ấy như thế nào thì cũng không tìm được chút khuyết điểm nào, trước kia cô vì dáng vẻ xinh đẹp của Cố Lan San mà vô cùng cao hứng, cũng tự hào, khi cô ra ngoài gặp người khác, cũng đều vang lên câu nói giới thiệu với mọi người, đây là em gái tôi, Cố Lan San.
Nhưng mà hiện tại, cô lại cảm thấy được, khuôn mặt có thể làm cho tất cả những người đàn ông thấy qua mà kinh diễm mất hồn này lại khiến cho cô không hiểu vì sao mà hoảng sợ.
Không biết, có phải Hàn Thành Trì cũng bị khuôn mặt này làm cho ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt?
Trong đầu Cố Ân Ân lại hiện lên câu nói “Quà sinh nhật của cô Cố”, cô bỗng rất muốn nhìn Cố Lan San, gọn gàng dứt khoát hỏi một câu, trên đời này nhiều đàn ông như vậy, tại sao em lại muốn yêu người của chị? Trên đời có quá nhiều người làm tổn thương nhau rồi, vì sao em lại nhẫn tâm cho chị thêm một vết thương?
Cố Lan San thấy Cố Ân Ân chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, tay phải nâng cằm, nghiêng đầu, lông mi thật dài chớp chớp nói: “Chị, chúng ta đã thật lâu rồi không ngồi chỉ hai người ở một chỗ uống cà phê rồi.”
Cố Ân Ân hoàn hồn, mím môi nở nụ cười, vẻ mặt khôi phục lại sự dịu dàng như trước: “San San, sinh nhật Nhị Thập hôm qua, sao em lại không tới?”
Cố Lan San nói: “Bệnh viện gọi điện nói em trai em đã tỉnh, em đi thắm nó nên không cẩn thận bỏ lỡ xinh nhật anh ấy.”
“Em cũng không biết hôm qua Nhị Thập đã phát tiết như thế nào đâu! Qua sinh nhật Nhị Thập thì liền là sinh nhật Thành Trì rồi.” Cố Ân Ân dừng một chút,
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc