Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 59

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thư ký Thịnh Thế ở trước bàn đã nhận được tin tức anh đến công ty, khi Thịnh Thế vừa ra khỏi thang máy, cô ta đã ôm một xấp tài liệu thật dầy chờ ở cửa thang máy nghêng đón anh.
Thư ký Thịnh Thế hướng về phía Thịnh Thế nói một câu: “Ngài Thịnh, chào buổi sáng.” Sau đó đem tài liệu trong tay lật từng trang từng trang, vừa đi theo Thịnh Thế vừa báo cáo.
Thịnh Thế cầm hộp quà trong tay vào phòng làm việc, ngồi vào ghế của mình, đặt hộp quà lên bàn làm việc, thư ký đứng ở trước bàn báo cáo rõ ràng từng câu từng chữ, khóe môi Thịnh Thế mỉm cười nghe.
“Đây là bảng báo cáo phân tích của công trình Thành Đông, ngài Thịnh, ngài xem qua một chút, nếu như không có ý kiến gì thì xin mời ký tên.”
“Đây là bảng báo cáo tháng trước của bộ tài vụ của chúng ta, ngài Thịnh, ngài xem qua một chút, nếu như không có ý kiến gì thì xin mời ký tên.”
“Đây là bản hợp đồng hợp tác công trình của chúng ta, đã soạn theo ý của ngài, ngài xem có cần sửa đổi gì không.”
Mỗi lần thư ký nói xong một bảng báo cáo sẽ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thịnh Thế, cô ta phát hiện ông chủ từ lúc mình báo cáo công việc cho tới giờ đều duy trì trạng thái mỉm cười, thư ký vừa tiếp tục báo cáo công việc, trong lòng vừa âm thầm suy nghĩ, ông chủ chắc gặp được chuyện vui gì rồi sao? Sao tâm tình tốt như vậy? Đổi lại là mấy ngày trước, cô báo cáo công việc thì gương mặt anh đều bình tĩnh, nghe nhưng không thèm nhìn cô ta một cái, hơn nữa trong phòng làm việc chỉ có hai người là anh và cô ta, không khí đều ngột ngạt đến khi cô ta từ phòng làm việc đi ra, cô ta đều cảm thấy mình vì khẩn trương quá độ mà ૮ɦếƭ sớm mười năm.
Thịnh Thế kiên nhẫn đợi thư ký báo cáo xong công việc, mới chỉ chỉ cái bàn, xưa nay chưa từng nói với thư ký một câu: “Để vào đây đi, trước khi hết giờ buổi trưa thì tới lấy.”
Thư ký thụ sủng nhược kinh gật đầu một cái, ông chủ quả thật là gặp được chuyện vui gì rồi, nếu không anh làm sao có thể chủ động nói với cô thời gian anh xử lý xong báo cáo như vậy? Đổi lại là ngày trước, không phải là cô ta đến hỏi nhiều lần anh mới không nhanh không chậm ký tên, có lúc bị cô ta thúc đến nóng nảy, còn có thể quăng tài liệu, gầm thét với cô ta!
“Dạ, ngài Thịnh.” Thư ký vội vàng đồng ý, sau đó trước khi rời khỏi phòng làm việc của Thịnh Thế lại nhìn lại đánh giá Thịnh Thế một chút, lúc này mới xác định mình không có nằm mơ, ông chủ hôm nay tâm tình rất tốt nên tâm tình cô ta cũng sung sướng theo, xoay người rời đi.
Phòng làm việc trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, Thịnh Thế cầm ít bảng biểu đến trước mặt mình, cầm lên trên bàn để ký tên, anh nhanh chóng xem một bảng báo cáo, xác định không có bất kỳ sai lầm nào mới cầm Pu't ký lên ký tên.
Xử lý xong hai bảng báo cáo, Thịnh Thế không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về một bên bàn làm việc để hộp quà tinh sảo, cầm Pu't giữ cằm mình, nghĩ đến bên trong rốt cuộc là gì, sau đó khóe môi lại hướng lên trên gương lên, tiếp tục xử lý bảng báo cáo, lần trước anh đã trực tiếp xử lý một người, Thịnh Thế đem bảng báo cáo đẩy tới một bên, sau đó ký tên rồi ném lên trên bàn, vươn tay cầm hộp quà kéo đến trước mặt mình, cúi đầu, tỉ mỉ nhìn chằm chằm hộp quà, nhìn xung quanh, nghiên cứu hơn nửa buổi, sau đó còn dí sát mũi ngửi một cái, nhưng vẫn không có nghiên cứu được là cái gì, anh lấy từ trong ngăn kéo ra một con dao dọc giấy, cắt dọc theo hộp quà, nhẹ nhàng mở giấy bọc ra.
Sau đó còn đưa lên trước mũi ngửi một cái, vẫn không biết là cái gì, liền lấy một con dao lam từ trong ngăn kéo ra, dọc theo hộp quà, nhẹ nhàng mở giấy bọc ra.
Bên trong là một cái hộp nhãn hiệu CUC¬CI, Thịnh Thế mở ra, thấy đồ vật bên trong, trong nháy mắt, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Là một cái cà vạt.
Hơn nữa còn là một cái cà vạt anh rất rõ.
Giống với cái ngày hôm qua Hàn Thành Trì đeo.
Như vậy, Vương Giai Di ở cửa hàng kia tiện tay lấy cái này, Cố Lan San đứng ở bên trong chọn cà vạt, thật ra thì chính là để cho cô chọn?
Hàn Thành Trì mang chiếc cà vạt kia là sao?
Chi tiêu của Cô Lan San được ghi lại anh đều xem, trừ tiền thuốc thang của em trai cô, chỉ có duy nhất một khoản chi tiêu lớn chính là giá tiền cái cà vạt này.
Đã một năm anh không cho Cố Lan San tiền tiêu, y theo tiền lương, và trình độ thiếu tiền hàng tháng của cô.
Trên căn bản, anh hoàn toàn có thể kết luận, chiếc cà vạt kia của Hàn Thành Trì, không phải Cố Lan San mua.
Nhưng Cố Lan San mua cho cà vạt của anh, lại trùng hợp giống cà vạt của Hàn Thành Trì, là có chuyện gì xảy ra?
Thịnh Thế nhìn chằm chằm cà vạt, cẩn thận suy nghĩ, nhưng vẫn không phân biệt được rốt cuộc là trùng hợp hay là nguyên nhân khác. Cuối cùng quyết định không thèm nghĩ nữa, dù thế nào đi nữa anh có thể khẳng định Cố Lan San chỉ mua chiếc cà vạt này, hơn nữa còn là mua cho anh. Cái cà vạt kia của Hàn Thành Trì làm sao mà đến, làm sao mà có, không liên quan đến Cố Lan San, nên cũng hoàn toàn không liên quan đến anh!
Thịnh Thế ngồi ở trên ghế làm việc, lười biếng xoay xoay, nhìn chằm chằm chiếc cà vạt, nhìn lại nhìn, sau đó toét miệng, nở nụ cười.
Có lẽ do tâm tình tốt, cho nên hiệu suất làm việc cực kỳ cao, các bảng báo cáo kia, còn chưa tới mười một giờ, Thịnh Thế đã xử lý xong hết. Anh bấm điện thoại trên bàn, kêu thư ký đi vào cầm bảng báo cáo. Thư ký vừa mới vào phòng, điện thoại di động của Thịnh Thế để ở trên bàn vang lên, Thịnh Thế liếc mắt nhìn cuộc gọi đến hiện lên, liền cầm điện thoại di động, chỉ chỉ bảng báo cáo trên bàn, phất phất tay về phía bên ngoài cửa phòng làm việc, sau đó mới đi tới cửa sổ sát đất trước phòng làm việc, nghe điện thoại: “Ồ, hôm nay nghĩ cái gì mà cậu ấm nhà họ Hàn lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”
“Nếu không phải thấy lúc cậu bỏ đi ngày hôm qua, hành động quái gở nên hôm nay mới cố ý gọi điện thoại hỏi thăm cậu.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói hơi cười cười của Hàn Thành Trì: “Chỉ là, nghe giọng nói của cậu, hình như tâm tình có vẻ rất tốt. Hại tôi lo lắng vô ích.”
Thịnh Thế nghe nói như thế, lập tức toét miệng khẽ cười hai tiếng: “Cậu ấm nhà họ Hàn thật tốt bụng, tôi đây xin nhận, hôm nào đó tôi sẽ mời cậu đi ăn cơm.”
“Đừng có hôm nào đấy, ngay hôm nay đi. Tôi về nước không phải lúc nào cũng nhàn rỗi, ông cụ sắp xếp công việc, hôm nay tôi tới xem một chút, vừa vặn ở gần công ty cậu. Nếu cậu thật sự cảm thấy xúc động vì sự quan tâm của tôi, buổi trưa này hãy mời tôi ăn bữa cơm.”
“Xúc động này rõ ràng chả liên quan đến sự quan tâm của cậu, rõ ràng là tới kiếm cơm ăn!”
“Nhị Thập, có mấy lời, nói rõ ràng như vậy, rất tổn thương tình cảm.”
Thịnh Thế liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười nói: “Được...... Vậy thì buổi trưa hôm nay, mời cậu ăn cơm để bày tỏ lời cảm ơn, muốn ăn cái gì? Bây giờ tôi sẽ cho thư ký đặt.”
“Tìm một nhà ăn ngay trên con đường Thập Lý Thịnh Thế của các cậu đi. Huống chi, sau khi tôi ra nước ngoài, cậu lại xây dựng Thập Lý Thịnh Thế, thật khó khăn mới đến được, thuận tiện xem xem Thập Lý Thịnh Thế của cậu.”
“Tìm một nhà ăn ngay trên con đường Thập Lý Thịnh Thế của các cậu đi. Huống chi, sau khi tôi ra nước ngoài, cậu lại xây dựng Thập Lý Thịnh Thế, thật khó khăn mới đến được, thuận đường xem xem Thập Lý Thịnh Thế của cậu.”
“Được, vậy tôi sẽ đặt trước ở Bách Phủ Yến, có đầy đủ các món ăn.”
“Tuyệt vời, vậy bây giờ tôi sẽ lái xe qua, đỗ xe ở bãi đỗ xe của công ty cậu, còn có thể tiết kiệm tiền đỗ xe.”
“Được được được, đường đường là cậu ấm nhà họ Hàn, lại tìm đủ mọi cách để ăn chùa của tôi! Mau cúp điện thoại đi, nghe cậu nói chuyện, tôi đau hết cả răng.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha của Hàn Thành Trì phía sau: “Khi đến tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Thịnh Thế “Ừ” một tiếng, nở nụ cười, cúp điện thoại.
********************
Hàn Thành Trì đến vào 12 giờ kém 5 phút, Thịnh Thế đã xuống dưới tầng của công ty.
Anh đậu xe ở bãi đỗ xe của công ty Thịnh Thế xong, lúc đi thang máy trực tiếp lên đại sảnh công ty Thịnh Thế, vừa vặn gặp Thịnh Thế từ trong thang máy đặc quyền đi ra.
Hàn Thành Trì cười nhìn Thịnh Thế đi tới bên cạnh mình, nói một câu: “Rất khéo.”
Mặt mày Thịnh Thế hớn hở gật đầu một cái, ánh mắt liếc lên cổ Hàn Thành Trì, vẫn đeo cái cà vạt như ngày hôm qua, ánh mắt hơi lóe lóe, nhưng không lên tiếng, chỉ nhàn nhã đi cùng Hàn Thành Trì trước ánh mắt kinh ngạc, soi mói của công nhân viên ở trong đại sảnh đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại sảnh, Hàn Thành Trì giễu cợt Thịnh Thế: “Công ty này của cậu, có thể có lợi nhuận sao? Nhân viên nữ nhìn cậu, ánh mắt thật thẳng thắn, có thể đi từ trên xuống dưới được sao?”
Thịnh Thế nghe lời này, nhíu mày, cười chỉ chỉ bên phải: “Bách Phủ Yến cách đây không xa cũng không gần, chúng ta không cần lái xe, trực tiếp đi đi, thuận tiện để cậu ấm nhà họ Hàn nhìn ngắm, thăm quan một chút, để ngắm nghía xem xét xem có thể có lợi nhuận hay không.”
Hàn Thành Trì vui vẻ, cười hai tiếng, kề vai cùng Thịnh Thế đi về bên phải.
Hai bên “Thập Lý Thịnh Thế” đều là nhà cao tầng, phòng ăn, sân chơi, cửa hàng đều tụ tập vào một chỗ, phát triển sầm uất, lại rất đặc biệt. Hàn Thành Trì đi cùng Thịnh Thế, khiến rất nhiều người trước và trong cửa hàng nhìn chăm chú. Hai người đi được khoảng 20 phút, Hàn Thành Trì không nhịn được hỏi: “Nhị Thập, con phố này của cậu, rốt cuộc dài bao nhiêu vậy, chắc không phải mười dặm (*) thật chứ?”
(*) Thập Lý: Mười dặm
Thịnh Thế cười nhún vai một cái, sau đó đứng lại, xoay người, chỉ chỉ sau lưng chính mình: “Thấy nhà thờ kia rồi chứ?” Sau đó xoay người, lại chỉ chỉ phía trước: “Mãi cho đến gia viên Tân Hinh phía Nam đằng trước.”
Hàn Thành Trì nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy mỗi cây Thập Tự Giá của nhà thờ phía xa, lại quay đầu trở lại nhìn gia viên Tân Hinh phía Nam không có một chút bóng dáng nào, còn chưa kịp mở miệng than, Thịnh Thế lại cười tủm tỉm bổ sung thêm một câu: “Bao gồm cả nhà thờ và chung cư trong gia viên Tân Hinh phía Nam, đều thuộc.”
Hàn Thành Trì thuận miệng liền mắng một câu: “Không ăn chùa của cậu thì ăn chùa của ai, cậu đúng là không phải nhà tư bản, nhất định cậu chính là máy in tiền!”
Thịnh Thế mím môi cười cười, thong thả ung dung tiếp tục đi về phía trước, anh còn chưa nói với cậu ta, Thập Lý Thịnh Thế chẳng qua chỉ là sản nghiệp bề nổi, còn có rất nhiều khoản đầu tư và công ty mà ông chủ giấu mặt cũng là anh.
............
Dường như Hàn Thành Trì thật sự bị sự sầm uất của “Thập Lý Thịnh Thế” làm cho rung động, cho nên lúc vào Bách Phủ Yến, trực tiếp há miệng to đòi hai chai Laffey 82 năm.
Nhân viên phục vụ đặt thực đơn đặt trước mặt Thịnh Thế, Hàn Thành Trì trực tiếp vươn tay, lấy lại, gọi toàn những món đắt tiền.
Nhân viên phục vụ đặt thực đơn ở trước mặt Thịnh Thế, Hàn Thành Trì trực tiếp vươn tay kéo tới chỗ mình, cố ý gọi món gì đắt một chút.
Sau khi Hàn Thành Trì gọi xong, đẩy menu lại cho Thịnh Thế, Thịnh Thế nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lướt qua: “Chỉ vậy thôi.”
Nhân viên phục vụ lập tức rất cung kính gật đầu một cái, lập tức lặp lại tên các món ăn mà Hàn Thành Trì đã gọi một lần nữa, hỏi lại xem hai người có không thích nguyên liệu gì trong thức ăn hay không sau đó liền ôm thực đơn, thần thái đoan trang rời đi.
Bên trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Hàn Thành Trì cùng Thịnh Thế, cả hai người đều im lặng. Hàn Thành Trì nghiêng đầu là có thể thấy quang cảnh thành phố ở đằng sau Thịnh Thế, cách đó không xa có một quảng trường, một mặt của quảng trường là một thác nước nhân tạo nhỏ, trước mặt là một hồ ước nguyện, giữa hồ là một pho tượng thiên sứ đứng thẳng, trong lòng bàn tay thiên sứ có nước trong veo chảy xuống, bốn phía hồ ước nguyện còn có rất nhiều vòi phun nhỏ, không ít người đứng chụp hình ở đó, còn có người có bộ mặt phớt tỉnh cầu nguyện với hồ ước nguyện, sau đó tung đồng tiền xu vào trong nước.
Hình ảnh kia rất quen thuộc, Hàn Thành Trì cảm giác như là mình đã thấy qua ở đâu đó rồi, nhìn chằm chằm nhìn một lát thì mới quay đầu lại nhìn Thịnh Thế, vươn tay chỉ chỉ ra quảng trường bên ngoài cửa sổ, nói: “Hình ảnh kia có chút quen.”
Thịnh Thế nhìn theo Ng'n t của Hàn Thành Trì mà nhìn về phía quảng trường, ánh mắt trở nên có chút ấm áp: “Ừ... Hồi lớp mười Sở Sở dự thi vẽ.”
“Oh oh oh, cái đó trường học tổ chức, là bức tranh phong cảnh đẹp nhất trong cảm nhận của tôi có đúng không?” Hàn Thành Trì được Thịnh Thế nhắc nhở như vậy thì lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nghiêng đầu nhìn về phía quảng trường kia, nói: “Tôi nhớ là trong bức tranh kia của Cố Lan San, đằng sau thác nước hình như là có ánh đèn, vòi phun cũng có ánh đèn.”
“Buổi tối sẽ sáng.” Mắt Thịnh Thế rời khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt trả lời.
Hàn Thành Trì rót cho Thịnh Thế một chén hồng trà: “Lúc đó tranh này của Lan San không có suy nghĩ thôi.”
Thịnh Thế nâng ly trà lên nhấp một ngụm, mùi thơm ngát của hồng trà quanh quẩn ở giữa môi và răng, anh lắc đầu một cái: “Không có.” Khuôn mặt lập tức mềm đi, giống như là nghĩ tới chuyện tốt đẹp nào đó, giọng điệu cưng chiều cười nói: “Bởi vì lúc ấy không có thưởng, còn đùa giỡn một lần, chỉ nói mình hứa nguyện cùng thác nước kia, gió thổi lên người, sao cảnh đó lại không đẹp!” Dừng một chút, thịnh Thế còn nói: “Chỉ là bức tranh kia, ngay lúc đó quả thật là vẽ không ra hồn, Lưu Niên là Chủ tịch Hội học sinh, lúc bình chọn liền cắn răng áp lực thật lớn cho cô ấy một giải nhì. Thật ra thì... không khác gì giải khuyến khích cả.”
Hàn Thành Trì cũng tự rót cho mình một ly trà, uống một hớp, cười nói: “Tôi nhớ là Lan San chưa từng học vẽ tranh nha!”
“Đúng là chưa từng học qua, sau đó lại là tôi dạy, chỉ là cô ấy vẫn đủ thông minh, học rất nhanh, chỉ một tuần lễ là đã có thể phác họa rồi, ừm, lúc ấy tôi khen cô ấy một câu là, bây giờ tài năng của em có thể lập giết học sinh toàn trường cũng không thành vấn đề... Ai ngờ sau đó trường học lại có cuộc thi này, cô ấy vội vàng đi tham gia... Kết quả... Cầm một giải nhì trở lại la lối om sòm với tôi...” Khóe môi Thịnh Thế càng cong lên: “Vẩy hết màu nước lên người tôi, cuối cùng tôi nói, sau này nếu có thời gian thì sẽ biến phong cảnh này thành sự thật, Sở Sở đã rất giỏi rồi.”
“Ha ha...” Hàn Thành Trì cười đáp lại, hiển nhiên là không quá hứng thú đối với đề tài nói về Cố Lan San trong miệng Thịnh Thế, rất tự nhiên nhìn Thịnh Thế mà nói sang chuyện khác: “Nhị Thập, ngày hôm qua tới nhà cũ của nhà họ Thịnh tham gia sinh nhật cậu, tôi thấy có một người nhìn rất quen mắt, giống như là đã gặp ở đâu đó rồi, người mà đi chung với anh rể cậu đó.”
Có thể là bởi vì Thịnh Thế vẫn còn đang nghĩ tới chuyện cũ của bản thân cùng Cố Lan San nên mặt mày vẫn nhu hòa, lòng tràn đầy bóng dáng của Cố Lan San cho nên cũng không cảm thấy Hàn Thành Trì đã đổi đề tài, chỉ theo lời nói của Hàn Thành Trì, âm thanh nhàn nhạt nói: “Đó là người thừa kế của nhà họ Tịch, cưới thiên kim tiểu thư tập đoàn Bạc Đế thành phố X, Tịch Giản Cận.”
“Tập đoàn Bạc Đế?” Ngược lại là Hàn Thành Trì có hứng thú đối với tập đoàn Bạc Đế: “Tập đoàn giàu mạnh ngang ngửa một đất nước?”
“Ừ.” Thịnh Thế ngược lại cảm thấy đề tài có chút tẻ nhạt vô vị, nhàn nhạt tiếp một câu, cũng chưa có ý tứ nói tiếp.
Lúc này, nhân viên phục vụ vừa vặn mang thức ăn lên. Bởi vì nghe nói là Thịnh Thế tới cho nên quản lý đại sảnh của Bách Phủ Yến cũng tới, khách khí hỏi thăm vài lời, lại nói tiếp một câu có gì cần xin cứ việc phân phó, sau đó liền dẫn nhân viên phục vụ lui ra ngoài.
Bên trong phòng lại yên tĩnh lại thì Hàn Thành Trì mới tiếp tục đề tài vừa rồi, mở miệng hỏi: “Người thừa kế nhà họ Tịch không phải là đã xuất ngũ sao? Hiện tại lại tham gia làm chính trị?”
“Không phải là vô cùng rõ ràng.” Thịnh Thế gỡ bỏ nụ cười trên mặt: “Nghe nói hình như là anh rể tôi đang bắt đầu điều tra một vụ tham ô một khoản kếch xù của quốc gia. Ngân sách này dùng để làm gì... Hình như là xây dựng đường sắt cho tỉnh Tứ Xuyên.”
“Xây dựng đường sắt?” Hàn Thành Trì nhíu mày: “Có lẽ tôi biết. Hình như ngân sách hình này là do cha tôi thong qua, bị tham ô rồi? Sao tôi lại chừa từng nghe cha tôi nói qua?”
Thịnh Thế buông tay ra: “Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ quan tâm tới mấy cái vấn đề liên quan tới chính trị này, huống chi cậu cũng không cần lo lắng, chú Hàn làm chính trị nhiều năm như vậy, danh tiếng cực tốt, người người đều nói chú ấy thanh liêm, cho nên vụ án tham ô này nhất định là người phía dưới làm rồi. Quản khỉ gió tên đó là ai, dù sao thì chúng ta cũng không sao.”
Hàn Thành Trì cúi đầu cười, rót một ly trà, vẻ mặt thư thái cong môi, cười cười đến ôn hòa như ngọc, sau một lúc lâu mới nói: “Là không liên quan tới chúng ta, nói chuyện khác thôi.”
Giọng điệu của Hàn Thành Trì rất nhẹ nhõm tự nhiên: “Ông cụ nhà chúng tôi vẫn luôn muốn cho tôi vào làm việc ở cục thuế vụ, nhưng tôi không muốn vào, rất muốn giống Nhị Thập cậu, tự mình mở ra một bầu trời riêng ở thành phố Bắc Kinh. Chỉ tiếc là không được...!”
“Có gì mà không được, muốn làm gì thì làm thôi!” Thịnh Thế xem thường đáp lại.
“Nhà Ân Ân kinh doanh, nếu như bây giờ tôi kinh doanh, qua mấy năm, ông cụ nhà tôi nghỉ ngơi thì về sau thật đúng là ngay cả một người thừa kế cũng không có rồi. Không giống như cậu, Nhị Thập, nhà họ Thịnh nhiều người, người người đều nhập ngũ, vậy nên cậu có thể tùy ý muốn gì làm đó. Còn tôi thì không thể, một thân phải chịu trách nhiệm cho tiền đồ của cả hai nhà!” Hàn Thành Trì rót cho chính mình cùng Thịnh Thế hai ly R*ợ*u, sau đó cầm lên, nâng chén với Thịnh Thế, uống một hơi cạn sạch.
Thịnh Thế cũng cầm ly R*ợ*u lên uống một hơi cạn sạch, anh biết hai nhà trong miệng Hàn Thành Trì là chỉ nhà họ Cố cùng nhà họ Hàn, liền không nhịn được giễu cợt: “Thành Trì, cậu còn chưa cưới Cố Ân Ân mà đã khắp nơi suy nghĩ vì nhà họ Cố bọn họ rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc